Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có
-
Chương 17
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người tiều tụy không hẹn mà cùng đứng canh trước phòng khám của Thượng Quan Thập, gây ra nhốn nháo không nhỏ trong bệnh viện. Trên hành lang thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng các cô y tá thảo luận.
“Trời ạ! Tớ vừa rồi giật hết cả mình, có thấy hai anh chàng đẹp trai ở cửa phòng khám của bác sĩ Thượng Quan không? Tớ còn tưởng rằng hai đứa con của anh ấy một đêm trưởng thành ấy!”
“Ừ! Thấy, thấy, trời ạ! Quả thực là cực phẩm tiểu công! Có điều, bọn họ và bác sĩ Thượng Quan là có quan hệ gì nhỉ? Thực chờ mong a!”
“Này! Tớ thấy là so với bác sĩ Giang còn được hơn nha! Nói như thế nào nhỉ? Nhờ bác sĩ Thượng Quan mới có thể mỗi ngày nhìn thấy hai khuôn mặt kia a! Tuy là phiên bản thu nhỏ, nhưng mà không tệ nhé! Đổi gu một chút so sánh tốt hơn nha!”
“Ừ! Rất có lý!”
“Rất có lý cái gì chứ! Mọi người đều quên hết rồi! Không phải tiểu thuyết bất chính trên mạng bây giờ thịnh hành NP sao? Tớ thấy bác sĩ Thượng Quan và bọn họ xem ra là 4P đi! Trời ơi! không được, chỉ mới nghĩ thôi, tớ đã chảy máu mũi rồi!”
Nghe mấy cuộc trò chuyện ý nghĩa sâu xa này, trên mặt Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm có thể nói là đỏ trắng lẫn lộn, xanh trắng đan xen. Trong lòng gần như cùng lúc nghĩ: Trời ạ! Thập đơn thuần của mình rốt cuộc là đang sinh tồn trong trong hoàn cảnh kiểu gì vậy! Không được, sau này nhất định phải bảo cậu ấy đổi việc. Nếu không, thật sự như mấy cái NP mà các cô ấy nói, mình không phải hoàn toàn xong đời, mình nhiều nhất cũng chỉ có thể chấp nhận 3P. A! Ý tưởng kiểu này làm sao vẫn không được tự nhiên thế này a! Mặc kệ, xem ra trước mắt kẻ địch lớn nhất không phải Nam Cung Diễm (Hiên Viên Diệu), mà là cái bác sĩ Giang Kiến Quỷ (Giang Hoa) kia.
Lúc này Thượng Quan Thập đang sóng vai đi trên hành lang bệnh viện cùng Giang Hoa, khó hiểu nhìn về phía mấy cô y tá đang cười có phần kỳ dị kia, hỏi: “Hoa, các cô ấy làm sao vậy? Ánh mắt nhìn chúng ta rất kỳ quái!”
“…” Giang Hoa không trả lời, hiểu rõ cười cười. Mọi lần, chỉ cần hắn và Thập cùng xuất hiện, mấy cô y tá này, mỗi người cười đều tựa như hồ ly, hắn đã thấy lạ mà không lạ rồi. Có điều lần này, đích thực là cười có chút kỳ dị.
“Tôi trước tiên đến phòng khám của cậu uống tách cà phê đi! Dù sao cũng còn sớm!” Giang Hoa có loại dự cảm không tốt, quyết định đưa Thượng Quan Thập đến phòng khám của cậu.
“Ừ! Được!” Thượng Quan Thập mỉm cười trả lời.
Sau đó, bọn họ vừa đi vừa vui vẻ nói về hai đứa nhóc nghịch ngợm kia. Đột nhiên, Thượng Quan Thập dừng lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn hai người ở cửa phòng khám của mình, cơ thể có chút run rẩy, lảo đảo muốn ngã. Giang Hoa khó hiểu đỡ cậu, sau đó theo ánh mắt cậu nhìn qua. Giang Hoa cũng không tránh được hoảng hốt một chút, bởi vì hai người ở cửa kia và hai đứa nhóc ấy thật sự là quá giống nhau. Ngay sau đó, tiếng Thượng Quan Thập có chút run rẩy vang lên: “Hoa, anh đến phòng khám của anh trước đi! Tôi có một chuyện phải xử lý!”. Vừa nói xong, không đợi Giang Hoa mở miệng, Thượng Quan Thập liền tách khỏi hắn, rất nhanh đi hướng cửa phòng khám, kéo hai người, vào cửa, đóng cửa, hành động nhanh như chớp. Cửa chính khép chặt, ngăn cách bầu không khí nổi lên bốn phía ngoài phòng, để lại Giang Hoa mù tịt khó hiểu, trợn mắt há hốc mồm.
Trong phòng khám, Thượng Quan Thập đề phòng nhìn hai người cao to. So sánh với 8 năm trước, bọn họ dường như không có thay đổi gì lớn, chỉ là có phần trưởng thành hơn, có phần thăng trầm hơn mà thôi.
Từ lúc bị kéo vào cửa, Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm vẫn không nói gì. Bọn họ chỉ là nhìn thật sâu tình yêu trước mặt, gắng sức kiềm chế dục vọng muốn hung hăng ôm lấy cậu của chính mình. Mà Thượng Quan Thập tội nghiệp, dưới ánh nhìn chăm chú nóng như lửa của bọn họ, càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng sợ hãi. Cậu theo bản năng lui về phía sau vài bước, tựa vào cái bàn, tiếng nói run rẩy vang lên, phá tan yên lặng đang ngập trong phòng.
“Các anh… Các anh… đến làm… làm gì?”
“Trời ạ! Tớ vừa rồi giật hết cả mình, có thấy hai anh chàng đẹp trai ở cửa phòng khám của bác sĩ Thượng Quan không? Tớ còn tưởng rằng hai đứa con của anh ấy một đêm trưởng thành ấy!”
“Ừ! Thấy, thấy, trời ạ! Quả thực là cực phẩm tiểu công! Có điều, bọn họ và bác sĩ Thượng Quan là có quan hệ gì nhỉ? Thực chờ mong a!”
“Này! Tớ thấy là so với bác sĩ Giang còn được hơn nha! Nói như thế nào nhỉ? Nhờ bác sĩ Thượng Quan mới có thể mỗi ngày nhìn thấy hai khuôn mặt kia a! Tuy là phiên bản thu nhỏ, nhưng mà không tệ nhé! Đổi gu một chút so sánh tốt hơn nha!”
“Ừ! Rất có lý!”
“Rất có lý cái gì chứ! Mọi người đều quên hết rồi! Không phải tiểu thuyết bất chính trên mạng bây giờ thịnh hành NP sao? Tớ thấy bác sĩ Thượng Quan và bọn họ xem ra là 4P đi! Trời ơi! không được, chỉ mới nghĩ thôi, tớ đã chảy máu mũi rồi!”
Nghe mấy cuộc trò chuyện ý nghĩa sâu xa này, trên mặt Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm có thể nói là đỏ trắng lẫn lộn, xanh trắng đan xen. Trong lòng gần như cùng lúc nghĩ: Trời ạ! Thập đơn thuần của mình rốt cuộc là đang sinh tồn trong trong hoàn cảnh kiểu gì vậy! Không được, sau này nhất định phải bảo cậu ấy đổi việc. Nếu không, thật sự như mấy cái NP mà các cô ấy nói, mình không phải hoàn toàn xong đời, mình nhiều nhất cũng chỉ có thể chấp nhận 3P. A! Ý tưởng kiểu này làm sao vẫn không được tự nhiên thế này a! Mặc kệ, xem ra trước mắt kẻ địch lớn nhất không phải Nam Cung Diễm (Hiên Viên Diệu), mà là cái bác sĩ Giang Kiến Quỷ (Giang Hoa) kia.
Lúc này Thượng Quan Thập đang sóng vai đi trên hành lang bệnh viện cùng Giang Hoa, khó hiểu nhìn về phía mấy cô y tá đang cười có phần kỳ dị kia, hỏi: “Hoa, các cô ấy làm sao vậy? Ánh mắt nhìn chúng ta rất kỳ quái!”
“…” Giang Hoa không trả lời, hiểu rõ cười cười. Mọi lần, chỉ cần hắn và Thập cùng xuất hiện, mấy cô y tá này, mỗi người cười đều tựa như hồ ly, hắn đã thấy lạ mà không lạ rồi. Có điều lần này, đích thực là cười có chút kỳ dị.
“Tôi trước tiên đến phòng khám của cậu uống tách cà phê đi! Dù sao cũng còn sớm!” Giang Hoa có loại dự cảm không tốt, quyết định đưa Thượng Quan Thập đến phòng khám của cậu.
“Ừ! Được!” Thượng Quan Thập mỉm cười trả lời.
Sau đó, bọn họ vừa đi vừa vui vẻ nói về hai đứa nhóc nghịch ngợm kia. Đột nhiên, Thượng Quan Thập dừng lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn hai người ở cửa phòng khám của mình, cơ thể có chút run rẩy, lảo đảo muốn ngã. Giang Hoa khó hiểu đỡ cậu, sau đó theo ánh mắt cậu nhìn qua. Giang Hoa cũng không tránh được hoảng hốt một chút, bởi vì hai người ở cửa kia và hai đứa nhóc ấy thật sự là quá giống nhau. Ngay sau đó, tiếng Thượng Quan Thập có chút run rẩy vang lên: “Hoa, anh đến phòng khám của anh trước đi! Tôi có một chuyện phải xử lý!”. Vừa nói xong, không đợi Giang Hoa mở miệng, Thượng Quan Thập liền tách khỏi hắn, rất nhanh đi hướng cửa phòng khám, kéo hai người, vào cửa, đóng cửa, hành động nhanh như chớp. Cửa chính khép chặt, ngăn cách bầu không khí nổi lên bốn phía ngoài phòng, để lại Giang Hoa mù tịt khó hiểu, trợn mắt há hốc mồm.
Trong phòng khám, Thượng Quan Thập đề phòng nhìn hai người cao to. So sánh với 8 năm trước, bọn họ dường như không có thay đổi gì lớn, chỉ là có phần trưởng thành hơn, có phần thăng trầm hơn mà thôi.
Từ lúc bị kéo vào cửa, Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm vẫn không nói gì. Bọn họ chỉ là nhìn thật sâu tình yêu trước mặt, gắng sức kiềm chế dục vọng muốn hung hăng ôm lấy cậu của chính mình. Mà Thượng Quan Thập tội nghiệp, dưới ánh nhìn chăm chú nóng như lửa của bọn họ, càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng sợ hãi. Cậu theo bản năng lui về phía sau vài bước, tựa vào cái bàn, tiếng nói run rẩy vang lên, phá tan yên lặng đang ngập trong phòng.
“Các anh… Các anh… đến làm… làm gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook