Mới đó mà gần đã đến Tết Nguyên Đán, không khí ngoài trời đã dần lạnh hơn.

Hân Vy lười nhác cuộn mình trong chăn không muốn xuống giường.

Mẹ cô mở cửa phòng bước vào, bà lay tay cô mấy cái.
“ Dậy đi, gần 8 giờ rồi”
Hân Vy nheo nheo đôi mắt, cố gắng ngồi dậy.

Mẹ cô đi ra trước, còn cô đầu tóc rũ rượi chầm chậm đi theo phía sau.

Cô đang đi thì đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Hân Vy xoay đầu lại nhìn thì đã thấy bàn tay to lớn của Minh Hạo đặt trên đầu cô xoa xoa.

Hân Vy nhìn anh chỉnh trang lại tóc mình rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
Mãi một lúc sau, Hân Vy tắm rửa xong, cô đi xuống bếp phụ mẹ thì nghe thấy tiếng gọi của Nhật Minh.

Cô đi nhanh ra cửa, mở cổng cho cậu bạn.
“ Sao mới sáng đã qua tìm tôi vậy?”
Nhật Minh nét mặt hớn hở.
“ Bà đậu giải Nhì môn Văn rồi”
Hân Vy nghe xong có chút bất ngờ, cô đứng bất động tại chổ, miệng không nói nên lời.

Nhật Minh kích động nắm lấy hai tay cô nhảy cẩng lên.

Lúc này, Hân Vy mới hoàn hồn, cô vui sướng nhảy lên theo Nhật Minh.

“ Aww…”
Hân Vy cũng không quên hỏi lại Nhật Minh:
“ Vậy còn ông thì sao? Nói tôi nghe đi”
Nhật Minh vẻ mặt hơi buồn, thấp giọng nói.
“ Tôi chỉ được giải Nhất mà thôi” - Sau đó lại cười phá lên.
Hân Vy bày tỏ sự ngưỡng mộ, tay hai người vẫn còn nắm chặt nhau.
“ Ông giỏi quá… à, vô nhà tôi ngồi chơi chút đi, mẹ tôi sắp nấu cơm xong rồi”
Nhật Minh chợt nhớ ra gì đó nên đã từ chối.
“ Thôi để lần sau, tại sáng tôi nhắn cho bà quá trời không thấy bà trả lời nên tôi chạy qua đây luôn”
“ Vậy thôi để lần sau cũng được…tạm biệt”
“ Tạm biệt”
Hân Vy trở vào trong nhà thì nhìn thấy Minh Hạo đứng sừng sững ở đó.

Cô vô thức hơi rụt cổ xuống, từ tốn đi ngang qua anh.

Minh Hạo đột nhiên lên tiếng.
“ Chuyện gì mà trông em và cậu ta vui dữ vậy…còn nắm tay nhau nữa”
Hân Vy đưa mắt nhìn vẻ mặt đang ghen tuông của anh mà không khỏi bật cười.

Cô vui vẻ nói.
“ Đã có kết quả thi Học sinh giỏi rồi ạ…cháu được hạng Nhì”
Minh Hạo khẽ nhìn cô một cái, hắn giọng nói.
“ Có muốn quà gì không?”
Hân Vy hơi bất ngờ, cô ngờ vực hỏi lại anh.
“ Chú nói thật á?…Nhưng mà thôi, cháu không cần đâu”
Nói rồi, cô đi nhanh vào bếp phụ mẹ dọn cơm lên bàn.

Đợi đến khi mọi người đã đầy đủ, cô trịnh trọng thông báo với ba mẹ của mình.

Ba cô nghe xong thì bật cười lớn.
“ Giỏi, giỏi lắm..haha”
Mẹ cô cũng nói thêm.
“ Vậy mà hôm đi thi về nó khóc nói không làm được bài”
Hân Vy mím môi xấu hổ nói.
“ Đề khó thật mà…chắc tại con may mắn một chút”
Minh Hạo nhìn cô rồi nói.
“ Không phải may mắn mà đây là thực lực của em, vất vả rồi” - Nói xong, anh tiện tay gắp một miếng thịt sườn bỏ vào chén của cô.
Hân Vy bất giác đỏ mặt, cô hơi cúi đầu nói.
“ Cảm ơn chú”
Ba cô hơi chau mày, ông nói.
“ Cái con bé này, đã bảo gọi bằng anh Hạo cứ nhất quyết kêu chú…lần sau mà để ba nghe con kêu một tiếng chú nữa thì coi chừng ba đó”
Hân Vy sợ nhất là khi ba cô chau mày, vẻ mặt lúc đó rất đáng sợ, cô thấp giọng nói.
“ Con biết rồi”
Mẹ cô lại nói.
“ Ba nói đúng đó con, ngoan...!nghe lời ba”
“ Dạ”

Minh Hạo không lên tiếng, anh vẫn bình thản ăn cơm, thi thoảng lại liếc nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ ngồi cạnh, khóe môi bất giác lại cong lên.
Ăn cơm xong, Hân Vy đi rửa bát còn Minh Hạo thì lau dọn bàn ăn, ba mẹ cô thì ngồi ở phòng khách xem tin tức.

Hân Vy đang rửa bát thì Minh Hạo từ sau đi đến, anh ghé sát mặt cô nói nhỏ.
“ Khi nãy em cũng nghe chú nói rồi đó, phải gọi tôi bằng anh, đã nghe rõ chưa”
Hân Vy vẻ mặt hơi bất mãn, cô nghiêm mặt nói.
“ Vẫn cứ thích gọi là chú đó..chú..chú..c..h..ú”
Chưa kịp nói xong, cô đã nhìn thấy ánh mắt như dao găm của ba cô đang đứng ở tủ lạnh cạnh bàn ăn.

Cô vội nở một nụ cười gượng gạo nhìn ba mình, xong lại nhìn anh, thân thiện nói.
“ Anh Hạo…hì hì”
Nói xong thì ba cô lại quay trở lại phòng khách, còn Minh Hạo vẫn đứng đó nhìn cô chăm chăm.
“ Gọi lại lần nữa đi”
Hân Vy lườm anh một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, thở ra rồi nói lên hai chữ thật lớn.
“ Anh Hạo oooo”
Minh Hạo bật cười, anh xoa đầu cô gái nhỏ, rồi tiện tay rửa bát cùng với cô.
“ Có mấy cái bát thôi để c..h..á..u…để em tự rửa được”
Minh Hạo hơi nghiêm túc, anh nói.
“ Để tôi phụ em, ngày mai tôi không còn ở đây”
Hân Vy hơi ngạc nhiên.
“ Anh đi đâu?”
“ Về nhà”
“ À, anh nói với ba mẹ em chưa”
Minh Hạo vừa úp bát lên kệ vừa nói.
“ Tuần trước tôi đã báo với cô chú rồi…em yên tâm”
Hân Vy nghe xong hơi hụt hẫng, vậy cô là người biết cuối cùng hay sao?
Vừa rửa xong, cô đã nhanh chóng đi về phòng, bỏ lại Minh Hạo ở nhà bếp một mình.

Anh hơi khó hiểu, vội đi theo sau cô.

Ba mẹ cô nhìn thấy dáng vẻ của cô đi ngang qua thì Minh Hạo cũng đi theo phía sau.

Mẹ cô thở dài nói.

“ Chắc là giận cái gì nữa rồi?”
“ Nhìn dáng đi của nó thôi là tôi cũng biết…hơi zzz”
Hân Vy bước vào đóng sầm cửa lại, cô ngồi vào bàn học, cố trấn an bản thân.
“ Không được…sao mình phải giận chứ…mình với anh ta đâu có quan hệ gì…đúng…bình tĩnh lại”
Nói xong cô thở một hơi thật mạnh, vừa định lấy tập sách ra làm bài thì đã nghe thấy tiếng của anh ở phía sau.
“ Em giận tôi à”
Hân Vy giật mình vội đứng dậy, dáng vẻ như bị bắt tại trận, cô lúng túng nói.
“ Sao…chú..anh vô đây được”
Minh Hạo bình thản trả lời.
“ Cửa không khóa”
“ Nhưng đây là phòng con gái, anh vô cũng phải gõ cửa chứ”
Anh không trả lời, trực tiếp tiến đến gần cô, anh nghiêm túc hỏi.
“ Em đang giận?”
Hân Vy cố giữ bình tĩnh nói.
“ Không có”
“ Không phải tôi không muốn nói với em, nhưng lúc tôi muốn nói thì em đã đi ăn lẩu cùng bạn bè…mấy hôm sau thì tôi lại đi làm về trễ, sáng em lại đi học sớm..tôi nói với em kiểu gì đây”
Hân Vy suy nghĩ lại cũng thấy đúng, cô kín đáo nhìn anh rồi bất giác đỏ mặt nói.
“ Ừm..biết rồi”
Minh Hạo nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô thì mím môi cười, cô vội đẩy lưng anh về phía cửa phòng.
“ Chú ra ngoài đi”
Anh xoay người lại, nghiêm mặt nhìn cô.
“ Nói lại”
Hân Vy cố để bản thân không nổi nóng, cố nở một nụ cười thân thiện nói.
“ Anh Hạo…mời anh ra ngoài cho em học bài ạ”
“ Ngoan”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương