“Tôi nói! Tôi nói!” Lancer triệt để hoảng hồn, “William Goodwin! Là William Goodwin! Nhưng mà tôi chưa hề lấy được bất cứ tư liệu gì bởi vì tôi không cách nào tiếp cận phòng của ngài Lippman được!”

“Ừm, có lý.” Anson sờ cằm nhìn về phía Carter, “Cũng chính là nói bên cạnh Carter còn có người khác. Carter, nếu như tôi là cậu, sẽ đem vệ sĩ, người hầu, trợ lý, thư ký bao gồm cả kế toán của mình đều làm một cuộc thanh tẩy.”

Cảm xúc của Carter dần dần bình tĩnh lại, cậu phì cười một tiếng nhìn Anson, “Tôi thế nào lại biết anh có phải sau khi kéo tôi xuống nước rồi, lại cố ý đem mâu thuẫn đẩy cho người khác hay không chứ? Tôi làm sao biết gã Lancer này nhất định là người của William Goodwin mà không phải anh thu mua tới lừa gạt tôi? Trong cái miệng của anh vĩnh viễn chẳng có lời thật.”

“Bị cậu hiểu lầm tôi đúng thực là thương tâm.” Anson ấn ấn mi tâm mình, Richard ở một bên đem một xấp ảnh cắt ra từ trong băng ghi hình ra để lên trên bàn.

Trong hình chính là Lancer cùng William Goodwin ở trong thang máy trao đổi ảnh chụp gì đó.

“Nếu như cậu cần, tôi có thể đem băng ghi hình đều gửi sang cho cậu thưởng thức.”

“Anh nói cho tôi những điều này có dụng ý gì? Hiện giờ tôi đã bị để ý rồi. Chỉ sợ trong ba tháng này, nhà Lippman sẽ phải tuyên bố phá sản. Rốt cuộc là ai hại tôi, cứ cho là tôi biết thì cũng không có cơ hội trở mình.”

“Cưng ơi, đừng mãi cô đơn như vậy. Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn của cậu, tôi làm sao lại muốn thấy bạn của mình ngã xuống chứ?”

“Anh muốn điều gì?”

“Tôi muốn một phần ba cổ phần của nhà Lippman trong Western Union Airlines.”

“Anh đúng là công phu sư tử ngoạm.” Carter cười lạnh nói.

“Dù sao các cậu nếu như phá sản rồi, hai phần ba còn lại cũng mất không phải sao? Ngoài ra, tôi còn muốn tuyến đường buôn lậu thông tới Đông Âu của các cậu.”

“Anh!” Carter thở gấp, vốn một phần ba cổ phần đã tương đối quá đáng rồi, anh ta cư nhiên còn mở miệng muốn tuyến đường Đông Âu!

“Vẫn là câu nói kia.” Anson phi thường thân sĩ mà chỉnh cà vạt của mình một chút, chậm rãi đứng dậy, “Nếu như các cậu vẫn luôn bị bộ kiểm sát và Interpol để mắt, tuyến đường buôn lậu này cho dù nắm trong tay thì có tác dụng gì?”

“Có muốn tôi đem cả cái nhà Lippman đều tặng cho anh không?” Carter nghiến răng nghiến lợi.

“Bao gồm cậu sao?” Anson đi đến bên sườn Carter, ngón tay dọc theo sau cổ áo cậu lướt qua sống lưng, “Tôi rất tưởng niệm quang cảnh cậu ở trên giường.”

Carter giống như tiếp xúc phải mầm độc mà hất tay Anson ra.

Không để bụng cười một cái, Anson mang Richard và vệ sĩ của anh rời đi, lưu lại Carter như độc xà nhìn chằm chằm Lancer ở đối diện.

Ngồi trên xe, Anson như là nghĩ đến điều gì đó, “Hey, Richard, tôi đã bao lâu không gặp Dean rồi?”

“Khoảng chừng một tuần.”

“Trách không được.. Tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó… Richard, giúp tôi nghĩ một lý do hẹn Dean ra ngoài đi? Lý do gì cũng được!”

“Theo như tôi biết, Dean hiện tại đang ở Brisbane của Úc nghỉ phép. Đây là nghỉ đông bù Dương Thị cấp cho cậu ấy.”

“… Vậy sao, nơi đó rất nhàn nhã rất hợp với cậu ấy.”

Bờ Biển Vàng của Châu Úc, mặt trời sắp xuống núi, nước biển đã có chút lạnh. Chu Trù khiêng ván lướt sóng đi về bờ biển.

Trên bãi biển vẫn còn mấy người lác đác, Chu Trù qua loa vò vò tóc, đem tóc ướt hớt ra sau đầu, cậu biết có người đi đến sau lưng cậu, nghe thanh âm thì hẳn là một cô gái.

“Dáng vẻ lướt sóng của anh thực sự quá đẹp trai, buổi tối có thể mời anh cùng nhau ăn đồ nướng không?”

Chu Trù xoay người, trông thấy một cô gái Châu Á mặc bikini cơ thể cân xứng, khuôn mặt trang điểm của cô rất mỹ miều, nốt ruồi nơi khóe mắt quyến rũ xinh đẹp. Phát âm kiểu Mỹ của cô tiêu chuẩn, xem ra hẳn là lớn lên trên đất Mỹ.

“Có thể.” Chu Trù nhẹ nhàng cười một cái, “Tôi là Dean, còn cô?”

“Hayley.” Cô đem tóc mình gạt ra sau đầu, nét cười động nhân. Chu Trù tất nhiên hiểu được tin tức ám chỉ trong mỗi động tác nhỏ của đối phương.

Giống như Chu Trù dự liệu, cái gọi là đồ nướng chỉ là ngụy trang. Chu Trù theo Hayley đi vào phòng cô, một khắc nọ khi đóng cửa phòng lại Hayley liền đột nhiên ôm lấy cậu, mãnh liệt hôn lên. Nhu cầu ở phương diện đó của Chu Trù quá lâu chưa được giải tỏa, cơ hồ trong nháy mắt liền nổi lên phản ứng, hai người ngã lên giường liền điên cuồng dây dưa.

Chu Trù một đêm này trải qua rất tận hứng, thẳng đến khi trời hửng sáng mới ôm nhau mà ngủ.

Mãi đến khi tia nắng qua khe rèm chiếu lên mắt cậu, cậu mới chớp chớp mắt tỉnh dậy. Mà Hayley đã không biết tung tích.

Khi Chu Trù ăn vận xong xuôi chuẩn bị rời đi, cửa phòng bị quản lý khách sạn mở ra, nói với cậu một tin tức phi thường thái quá, đó chính là cậu dính líu đến cô gái quốc tịch Mỹ Hayley Fehn mà lọt vào diện bắt giữ. Một khắc nọ khi Chu Trù bị khóa còng tay, chỉ cảm thấy thế giới sao mà nực cười đến vậy.

“Có phải có hiểu lầm gì hay không? Tối qua tôi quả thực ở cùng Hayley, thế nhưng tất cả đều là cô tình tôi nguyện.” Chu Trù nhướn mày.

“Ha, loại chuyện này ai biết được?”

Chu Trù bị mang lên xe cảnh sát, làm bản ghi chép, luật sư của Dương Thị suốt đêm chạy tới. Vụ án này được xếp về Mỹ thẩm lý.

Tạp chí lá cải không lỗ nào không lọt, Chu Trù vừa mới ngồi lên máy bay quay về New York, tạp chí công cộng ở sân bay cư nhiên đã đăng lên mẩu tin đồn này rồi, gì mà hoàng tử kim cương nghi ngờ là mặt người dạ thú các loại, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

“Cậu Dương, vốn tôi còn muốn an ủi cậu không cần lo lắng vụ kiện tụng này, cơ mà cậu còn trấn định hơn trong tưởng tượng của tôi. Cô gái này sợ là sớm đã để mắt đến cậu rồi. Kim ngạch rút đơn kiện cô ta đề xuất nguyên bản là năm vạn đô, sau khi biết thân phận của cậu, bảng giá liền tăng đến năm mươi vạn.”

“Vậy sao?” Chu Trù nhắm mắt, lại là một chuyến bay đường dài, kỳ nghỉ của cậu kết thúc rồi, hiện thực đến cậu lại phải giả trang một người khác.

“Tôi dám cá trở về Mỹ qua quýt đào bới một phen, cô này nhất định mệt mỏi trước. Cô ta chỉ là có chủ ý nhân vật nổi tiếng trong xã hội như cậu đây nhất định không muốn đem sự tình ầm ĩ lên tòa, thế nhưng nếu tôi tố cáo cô ta cãi lên tòa án tội danh gặp mặt lừa bịp phỉ báng này nọ, tôi tin rằng cô ta sẽ không kiêu căng như vậy nữa.”

“Ừm.” Chu Trù thấy lấy làm tiếc. Một tối cậu và Hayley bên nhau, tuy rằng giữa bọn họ không có giao lưu ngôn ngữ nhiều lắm, nhưng cậu có một loại cảm giác thỏa mãn. Chỉ đáng tiếc, một trò bịp mà thôi.

Lúc này, Anson Lorenzo đang ngâm nga bài hát, đeo găng tay tơ lụa lau chùi bộ sưu tập đồ gốm của anh, tựa hồ tâm tình cực kỳ tốt.

Richard liếc tờ báo trên bàn một cái, “Thưa ngài, cô ả lừa đảo ngài thuê quả thực khiến Dean Dương mắc câu rồi này! Vụ án này bị cánh truyền thông ầm ĩ huyên huyên náo náo.”

“Ừ.”

“Tôi cho rằng ngài rất hưởng thụ cảm giác ở chung với cậu Dương chứ? Vì sao phải trêu chọc cậu ấy như vậy?”

“Chính là bởi vì tôi nhớ cậu ấy mà, cho nên phải chế tạo một ít cơ hội khiến cậu ấy trở về. Tôi sợ cậu ấy quá mức lưu luyến sự lười nhác khi ở Brisbane.” Anson kéo khóe miệng, nụ cười tự giễu ấy không biết là đang làm bộ làm tịch hay là khắc họa nội tâm anh, “Tôi đoán rằng, cậu ấy chỉ mong sao gạt phắt tôi ra khỏi tâm trí cậu ấy thôi.”

“… Nhưng mà cho dù cậu Dương trở về New York rồi chỉ sợ tâm tình của cậu ấy cũng sẽ chẳng tốt đâu.”

“Tôi đây là cho cậu ấy một bài học, cũng không phải cậu ấy có thể phóng túng trong vòng tay của tất cả mọi người.” Giọng nói của Anson lạnh băng xuống.

Richard ngậm miệng lại, hắn đột nhiên rất cảm thông với Dean Dương.

Vẫn may chuyện này Dương Cẩm cũng không trách móc nhiều hơn với Chu Trù, chỉ là thản nhiên nói một tiếng “Sau này phải cẩn thận nhiều hơn”.

Giống như điều luật sư của Dương Thị suy nghĩ, Hayley rút đơn kiện. Phòng quan hệ công chúng của Dương Thị hiệu suất kinh người mà đè hết tất cả tin tức liên quan đến vụ án này xuống, tin tức soạn thảo viết tương đối cao minh, đem Dean viết thành một người ở nước khác trải qua một cuộc gặp gỡ lãng mạn thậm chí khi cân nhắc cùng về nước với cô gái này cư nhiên bị cô nàng lừa đảo này cắn ngược một nhát, thân tâm bị tổn thương. Công chúng bắt đầu đồng tình với cảnh ngộ của Dean Dương.

Gwen và các tổ viên khác đọc được mẩu tin tức này, nhao nhao úp sấp lên bàn cười đến ná thở. Gwen cười đau cả bụng, suýt nữa vỗ nứt bàn làm việc luôn.

Khi cậu đi vào trong thang máy, gặp phải quản lý phòng quan hệ công chúng của Dương Thị, tổng giám thị trường và cả Leslie. Leslie trước giờ luôn nói năng thận trọng, thế nhưng Chu Trù lại mơ hồ lại cảm thấy được áp suất thấp không như bình thường.

Từ mặt cấp bậc mà nói, Leslie là cấp trên của Chu Trù. Mình làm ra tin tức như vậy tuy rằng Chu Trù tin tưởng Leslie sẽ thấu hiểu mình, nhưng mơ hồ vẫn có mấy phần bất an khó hiểu.

Quản lý phòng quan hệ công chúng dùng ngữ điệu buồn cười nói, “Dean, từ sau khi cậu trở lại liền dị thường an phận, ngay cả nửa điểm tai tiếng cũng chẳng có. Ngay khi tôi cảm thấy cậu người thừa kế này khiến tôi rất đỡ lo, cậu rốt cuộc sinh lực bùng nổ rồi!”

Tổng giám thị trường đẩy đẩy mắt kính, “Tai tiếng lần này khiến tiêu thụ quý này có phần giảm sút.”

Bởi vì chẳng có quý cô nào lại đeo trang sức do người hiềm nghi bê bối sản xuất cả.

Chu Trù chỉ đành xấu hổ mà cười cười. Sau khi quản lý phòng quan hệ công chúng và tổng giám thị trường đi ra, chỉ còn lại Chu Trù và Leslie.

Cậu cho rằng Leslie sẽ nói gì đó, nhưng từ đầu tới cuối đều là im lặng. Thẳng đến khi thang máy dừng lại ở tầng trung tâm tin tức, Chu Trù bất chợt ấn nút cho cửa đóng lại.

Chân mày Leslie nhướn lên, “Có chuyện sao?

Một cánh tay của Chu Trù chặn ở trước mặt hắn, chặn lại cái tay muốn ấn nút thang máy của hắn, “Người phụ nữ đó muốn bắt chẹt tôi.”

“Cậu cùng cô ta lên giường rồi sao?” Leslie thình lình hỏi ra miệng.

“… Đó chỉ là qua lại bình thường, tôi không cho rằng có gì không thỏa.”

“Đinh” một tiếng cửa mở ra, Leslie hất hất cằm tỏ ý tầng của Chu Trù đã đến rồi.

“Hey, anh không thể nói một câu sao?” Chu Trù chặn ở cửa, khiến cho người ở cùng tầng lầu nhìn qua đó.

Leslie đem tay Chu Trù banh ra hai bên, “Trong mắt tôi, chỉ có chuyện cậu có lên giường với cô ta hay không là khác biệt, còn chuyện khác cũng chẳng quan trọng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương