Đợi ánh trăng
-
Chương 23:
Chương 23: Ai cũng biết ngay cả khí hậu còn thay đổi, nói gì lời hứa (3)
“Dường như bản thân chuyện gặp cậu đã tiêu tốn hết may mắn cả đời của tớ rồi.” - Nhật ký của Phương Tuần Âm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
Vẫn chưa tới lúc mặt trời lên cao, sắc trời hơi âm u. Cả thành phố như bị sương mù bao trùm, mang đến dấu hiệu không rõ nào đó.
Phương Tuần Âm lặng lẽ bước vào lớp.
Cô ngồi vào chỗ, bỏ ba lô xuống, lấy sách bài tập và sách giáo khoa ra.
Cô quay đầu nhìn ra sau theo thói quen.
Có một chiếc đồng hồ trên vách tường của lớp 4 khối mười.
Lúc này, kim đồng hồ đã chỉ bảy giờ mười lăm.
Giờ tự học buổi sáng sắp bắt đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chưa đầy hai, ba phút sau, Lý Tuấn Tài đã vào lớp sớm, ông hắng giọng, bắt đầu thông báo.
“Chắc mọi người đã nghe nói đến việc theo thông lệ hàng năm, trường chúng ta sẽ có một buổi diễn văn nghệ vào tối cuối năm, các lớp đều phải đăng ký tiết mục tập thể, bạn nào có năng khiếu cũng có thể tích cực đăng ký tiết mục cá nhân. Thầy giao chuyện này cho lớp trưởng và lớp phó văn thể mỹ nhé. Các em chú ý, điều kiện tiên quyết khi tập văn nghệ là không được để ảnh hưởng đến việc học.”
Nghe thấy thế.
Các học sinh lập tức hào hứng hẳn lên.
“Buổi diễn văn nghệ à?”
“Còn diễn ra vào tối cuối năm ư? Tức là sẽ được đón năm mới ở trường, không cần về nhà hả?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ nghe chị khóa trên nói, mấy năm trước toàn bắt đầu từ buổi chiều, đến hơn tám giờ tối là xong, chỉ là sẽ tổ chức vào ngày 31 tháng 12...”
“Vậy ít nhất buổi chiều sẽ không phải học nhỉ?”
“...”
Tiếng bàn tán ngày càng lớn.
Lý Tuấn Tài vỗ bàn, lập tức lên tiếng điều chỉnh bầu không khí trong lớp.
“Thôi nào thôi nào! Có vấn đề gì thì tan học thảo luận sau! Giờ là tiết tự học buổi sáng, các em lấy sách ra đọc đi! Đừng thì thầm với nhau nữa! Cũng không thiếu thời gian thảo luận!”
Sau khi ngừng một chút.
Ông tiếp tục thở dài, lầu bầu: “Các em đừng chê thầy nói nhiều. Trường mình có bao nhiêu hoạt động, đợt trước vừa học quân sự xong mà một buổi diễn văn nghệ đã khiến các em kích động như thế, còn tập trung học hành kiểu gì! Các em tự nhìn lại điểm thi giữa kỳ của mình đi, vẫn không chịu khó hơn đi à!”
“...”
Suốt quá trình, Phương Tuần Âm không hề ngẩng đầu lên.
Cô cầm cuốn vở ghi những bài mà mình làm sai, im lặng viết.
Cô không có năng khiếu gì, lại là thành phần mờ nhạt trong lớp, không thích gây chú ý. Những hoạt động tập thể kiểu này chưa bao giờ liên quan đến cô. Đương nhiên cô cũng không cần quan tâm quá làm gì.
Chỉ Chu Mật mới coi trọng chuyện này thôi.
...
Lễ kéo cờ kết thúc.
Phương Tuần Âm quay lại lớp theo hàng.
Cô không nói gì, nằm nhoài ra bàn, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm qua cô ngủ chưa được mấy tiếng, cộng thêm tâm trạng tự dưng nặng nề. Lúc này đầu cô cứ lơ mơ, tinh thần không được tỉnh táo.
Một lát sau.
Bạn học ngồi bàn bên cũng quay lại chỗ ngồi.
“... Phương Tuần Âm, cậu ngủ rồi à?”
Phương Tuần Âm mở mắt, khẽ lắc đầu với đối phương, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Tớ chưa, có chuyện gì thế?”
Bạn bàn bên: “Tuần trước môn Vật Lý có bài kiểm tra nhanh, trong đó có một câu hỏi mà cách giải do nhà tớ dạy không giống với những gì giáo viên nói trên lớp, tớ sợ đến lúc thi sẽ bị mất điểm, cậu xem giúp tớ được không?”
Phương Tuần Âm lập tức ngồi thẳng dậy.
Cô dụi mắt.
“Được thôi. Câu nào thế?”
Bạn bàn bên đưa vở cho cô, chỉ vào một chỗ.
Phương Tuần Âm đọc qua đề bài.
Đó là câu hỏi tổng hợp về dao động điều hòa đơn giản.
Trên vở có hai loại chữ viết, tương ứng với hai cách giải, nhìn qua quá trình thì đều không có vấn đề gì.
Cô khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát.
Cô mấp máy môi, đang định nói thì lại lo mình sẽ giảng sai, bèn ngừng lại.
“Cậu chờ tớ chút.”
Phương Tuần Âm đặt vở xuống, cầm ba lô bên cạnh lên, lục bên trong.
Cô định tìm lại bài kiểm tra kia để xem cách giải của mình khi đó.
Bỗng dưng.
Tiếng gọi vang lên phía sau cô.
“Âm Âm!”
Ngay sau đó, Chu Mật đã nhào tới từ phía sau, tì lên vai cô.
Phương Tuần Âm bị bất ngờ.
“Bộp!”
Ba lô tuột khỏi tay cô, rơi xuống đất.
Khóa đang mở, đương nhiên đồ bên trong cũng rơi hết ra ngoài.
Chu Mật giật mình, vội ngồi xuống, vừa nhặt sách và đề giúp cô vừa vội vàng giải thích: “Tớ xin lỗi, Âm Âm, tớ không để ý cậu đang làm việc khác...”
Sau khi dứt lời.
Cô ta luống cuống nhét hết sách vở vào ba lô.
Sau đó cô ta ôm ba lô của cô đứng thẳng dậy.
Bìa cuốn nhật ký có màu sắc bắt mắt, lướt qua kẽ tay Chu Mật.
Đầu Phương Tuần Âm bỗng ù đi.
Mặt cô cũng tái mét.
Không được.
Không thể để bất cứ ai đọc được những bí mật kia.
Nhất là Chu Mật.
Thậm chí cô còn không nghĩ nhiều.
Cô lập tức vươn tay, giành lại ba lô từ tay Chu Mật.
Cô ôm nó vào lòng, trông rất đề phòng.
“...”
Sau khi cô làm thế.
Cả hai người đều ngẩn ra.
Chu Mật hơi kinh ngạc, cô ta bất giác mở to mắt, hình như rất khó hiểu trước hành động của cô.
“... Âm Âm? Cậu sao thế? Tớ làm hỏng thứ gì à? Tớ xin lỗi, tớ không cố ý đâu. Hồi nãy tớ chỉ định bảo cậu là tớ đã chọn được một khúc dương cầm rồi, tớ định nhờ cậu đến phòng đàn trưa nay để nghe rồi góp ý cho tớ xem sao... Chắc do tớ hưng phấn quá, không để ý...”
Phương Tuần Âm cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mặt cô ta.
Cô chỉ có thể lắp bắp đáp: “Không... Không sao đâu... Tớ... Tớ sợ ba lô bẩn, bị mẹ mắng...”
Nói được một nửa.
Dường như cô không thể tiếp tục được nữa.
Cô như đang ôm bom trong lòng, nếu kíp nổ bắt lửa, có lẽ cô sẽ thịt nát xương tan, bị giáng xuống địa ngục a tỳ, vĩnh viễn không được siêu thoát.
Trong tình huống này, nếu vẫn phải thản nhiên giải thích cho hành động khác thường của mình.
Đúng là hơi khó với tính cách của Phương Tuần Âm.
May mà trước giờ Chu Mật luôn giỏi đoán ý người khác.
Cô ta “À” một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
Cô ta chỉ mỉm cười, mắt tít lại, trông rất thân thiện và đáng yêu.
Dường như những sự xa cách trước đó chưa từng tồn tại.
“Vậy cậu làm đi, nhớ trưa nay nhé! Tớ sẽ gọi cậu.”
Phương Tuần Âm khẽ thở phào.
Cô gật đầu.
“Ừ, tớ nhớ rồi.”
Nhưng mãi đến khi Chu Mật rời đi, cô tìm được tờ giấy kiểm tra kia, bắt đầu giảng bài cho bạn bàn bên, cô cũng không bỏ ba lô xuống nữa.
Giống như hồi nãy.
Cô để nguyên nó trên đùi.
...
Sau khi về chỗ.
Chu Mật không cười nữa, bắt đầu trầm ngâm.
Lúc này vẫn chưa có chuông vào tiết.
Thịnh Nguyệt đang cúi đầu chơi điện thoại dưới gầm bàn.
Sau khi liếc thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Chu Mật.
Cô ta khóa màn hình, nhét điện thoại vào chỗ sâu nhất trong ngăn bàn rồi rướn sang, hỏi: “Mật, sao thế?”
Chu Mật mấp máy môi, nói khẽ: “Tớ cứ cảm thấy Âm Âm hơi kỳ lạ.”
“Chẳng phải cậu ấy vẫn kỳ lạ thế à, có phải ngày một ngày hai đâu.”
Thịnh Nguyệt cười giễu với vẻ không quan tâm.
Chu Mật lắc đầu: “Không phải đâu, cậu ấy tốt tính lắm. Mấy hôm nay tớ đã suy nghĩ kỹ, tớ cảm thấy có lẽ trước đó chúng ta hơi quá đáng. Tuy thường ngày cậu ấy không hay nói nhưng cũng không phải nữ sinh sẽ làm chuyện đó đâu. Hồi trước tớ cũng đã nói về Trần Gia Mạc... Khi đi với tớ từ trước đến giờ, cậu ấy không hề làm gì hết.”
“...”
Thịnh Nguyệt không trả lời.
Cô ta thầm khinh thường.
Tình bạn giữa nữ sinh chỉ đến thế, không tồn tại tình bạn giữa ba người.
Chỉ có bên được thiên vị.
Và bên bị xem nhẹ thôi.
Thịnh Nguyệt có tính cách phóng túng, từ hồi cấp hai đã chơi nhiều với nam sinh, cũng thường được mọi người vây quanh.
Nếu so sánh với nhau, cô ta có quan hệ hời hợt với tất cả nữ sinh trong lớp.
Từ khi Chu Mật đổi chỗ đến ngồi cạnh cô ta, cuối cùng cô ta cũng có một người bạn gái thân thiết không giấu nhau điều gì.
Nói một cách công bằng, Thịnh Nguyệt vốn không thích kiểu nữ sinh nhu nhược như Phương Tuần Âm.
Suốt ngày tỏ vẻ đáng thương.
Nhưng lại rất xinh đẹp.
Cô ta cảm thấy cô rất giỏi giả vờ, cứ giả vờ yếu đuối và nhát gan để được người ta thương hại.
Nhưng Chu Mật làm gì cũng dẫn cô theo.
Thịnh Nguyệt rất không vui.
Nhưng cô ta chưa kịp nói gì.
Chu Mật đã bắt đầu nhỏ giọng phân tích: “... Dù sao cũng bỏ qua chuyện trước đó đi, hôm nay tớ định tìm lý do để làm hòa với Âm Âm. Nhưng hồi nãy khi tớ cho đồ vào ba lô giúp cậu ấy, tớ cảm nhận được cậu ấy rất căng thẳng, cậu ấy chưa bao giờ căng thẳng đến vậy, hình như cả người cậu ấy cũng cứng đơ. Nguyệt, cậu nói xem, có phải Âm Âm gặp chuyện gì khó nói không? Cậu ấy bị cướp dọc đường à? Tức là trong ba lô cậu ấy có rất nhiều tiền? Không thể để ai biết?”
Thịnh Nguyệt bật cười.
“Cưng à, đây là thành phố Giang, còn là trung tâm thành phố nữa, cậu không nghĩ xem an ninh ở đây tốt thế nào à, quanh trường lấy đâu ra lưu manh để cướp của cậu ấy?”
Chu Mật: “Thế thì tại sao? Trong ba lô của cậu ấy có thứ gì không thể để người khác thấy à?”
“...”
Thịnh Nguyệt không nói gì.
Cô ta quay đầu, nhìn về Phương Tuần Âm ngồi phía trước.
Nữ sinh buộc đuôi ngựa cao, mặc đồ gọn gàng, kéo khóa hết mức.
Ngay cả bóng lưng cô cũng có vẻ ngoan ngoãn và mềm mại, trông rất vô hại.
“Cộc.”
“Cộc.”
Thịnh Nguyệt cong ngón tay.
Cô ta gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn hai lần.
...
Giữa trưa.
Mặt trời vẫn trốn sau tầng mây, không thấy bóng dáng.
Vừa ăn trưa xong.
Phương Tuần Âm đã bị Chu Mật kéo tới phòng nhạc.
Dù sao trường Trung học số Tám cũng là trường tư danh giá, mọi công trình trong trường đều thể hiện sự giàu có, ngay cả phòng nhạc cũng vậy.
Không riêng gì đàn dương cầm là đồ hiệu cao cấp.
Trong phòng còn có rất nhiều nhạc cụ.
Thậm chí có những cái đóng bụi rất dày, chưa chắc đã có người dùng. Nhà trường vẫn chuẩn bị rất đầy đủ.
Chu Mật ngồi vào ghế trước đàn dương cầm.
Cô ta bóp ngón tay, mở nắp đàn lên.
Cô ta giải thích: “Tớ thấy nếu đàn nhạc cổ điển, chắc chắn các bạn sẽ thấy không hay nên tớ định chơi một bài nhạc nền anime. Âm Âm, cậu thấy sao?”
Phương Tuần Âm mím môi.
Nét mặt cô trông hơi lúng túng.
“Xin lỗi, Chu Mật, tớ không rõ mấy thứ này...”
Tuy cô nghe nhạc khá nhiều nhưng vì sợ bị Khang Văn Thanh nói là suốt ngày mê mải, đúng là cô chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ như anime.
Chu Mật xua tay: “Không sao đâu, cậu nghe xem bài này có hay không là được. Rồi tớ còn cho Nguyệt Nguyệt nghe một lần nữa.”
“Thịnh Nguyệt đâu? Sao cậu ấy không tới thế?”
“À, cậu ấy vừa bảo cậu ấy có việc gì đó, hình như quan trọng lắm, trưa nay cậu ấy phải đến chỗ giáo viên nên không tới được.”
Sau khi nói xong.
Chu Mật ấn mấy phím đàn đen trắng.
“Tớ bắt đầu chơi đây. Cậu nghe kỹ nha.”
“Ừ.”
Bất giác.
Phương Tuần Âm đã ở phòng đàn với Chu Mật cả giờ nghỉ trưa.
Thật ra cô cũng có rất nhiều chuyện phải làm.
Hôm qua cô mất ngủ, định ngủ bù buổi trưa, nghỉ ngơi một lát.
Hoặc cô sẽ lấy mấy cuốn sách mua ngày hôm qua ra làm.
Nhưng vì Chu Mật, những chuyện khác đều không quá quan trọng nữa.
Chắc thế này cũng được xem như khôi phục quan hệ bạn bè rồi nhỉ?
Phương Tuần Âm bóp đầu ngón tay.
Cô lặng lẽ mỉm cười.
...
Mười phút trước tiết tự học buổi chiều.
Hai người quay lại phòng học của lớp 4.
Phương Tuần Âm rất nhạy cảm, vừa bước vào phòng học, cô đã cảm nhận được bầu không khí hơi khác thường trong lớp.
Cô nhìn quanh.
Không ít người đang xúm lại bàn Thịnh Nguyệt.
Phương Tuần Âm ngừng bước, tim cô đập thình thịch, không thể diễn tả được đây là cảm giác gì.
Nó như trực giác của một loài động vật nào đó.
Cô quay sang.
Cô bắt gặp ánh mắt của Từ Miên Tịnh.
Từ Miên Tịnh là lớp trưởng, trước giờ luôn điềm đạm. Tuy hai người không thân nhưng cũng được coi là bạn học bình thường.
Nhưng vào lúc này.
Ánh mắt của Từ Miên Tịnh khi nhìn cô hơi kỳ lạ.
Không giống bình thường lắm.
Phía bên kia.
Thịnh Nguyệt đang cười lớn giữa đám người.
“... Cái gì đây! Cậu ta viết tiểu thuyết à?”
Người Phương Tuần Âm cứng đờ.
Chu Mật thích đông vui, hơn nữa cô ta ngồi ngay cạnh Thịnh Nguyệt, cô ta lập tức rảo bước đến, định chen vào giữa họ.
“Chuyện gì vậy? Các cậu đang nói gì thế?”
Giọng cô ta trong trẻo và tò mò.
Thịnh Nguyệt không trả lời, chỉ hỏi chuyện khác: “Âm Âm đâu? Cậu ta không về cùng cậu à?”
“Cậu ấy về rồi.”
Chu Mật chỉ về phía cửa lớp.
“Soạt” một tiếng.
Những người bên đó đều nhìn về phía cô.
Những ánh nhìn này khiến người khác không còn chỗ trốn.
Phương Tuần Âm chỉ cảm thấy vết bớt mà cô đã lờ đi từ lâu lại bắt đầu nóng ran.
Cô đặt tay lên đó, hình như cả mảng da đều nóng lên, từ trong ra ngoài, như muốn thiêu cháy da cô.
Nhưng những chỗ khác trên người cô lại lạnh băng, như bị người ta đẩy xuống hồ nước lạnh lẽo.
Cô đã thấy thứ mà Thịnh Nguyệt đang cầm.
Đó là cuốn nhật ký của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook