Đợi ánh trăng
Chương 20:


Chương 20: Có ai ôm là rõ nhất (10)

Cuối tuần.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng trời cũng hửng sáng sau cơn mưa.

Khang Phi Trì nhắn tin cho Phương Tuần Âm.

Vì bận rộn với việc học và bài tập, hai chị em đã không liên lạc với nhau một khoảng thời gian.

Phương Tuần Âm tưởng cậu ta có chuyện gì gấp, chẳng hạn như mắc lỗi hoặc thi trượt nên bị Khang Văn Trân mắng, cần cô giải vây.

Do đó cô vội đặt tập đề xuống, mở tin nhắn ra xem.

[Chị, chị bình luận vào link này giúp em với!]

[[Link]]

[Cứ bình luận theo ý mình thôi! Thế là được ạ.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phương Tuần Âm ngừng một chút, cô chạm nhẹ vào màn hình, mở đường link kia lên.

Đó là một bài đăng trên Tieba của học sinh trường Khang Phi Trì.

Cô đọc qua.

Nội dung bài đăng rất đơn giản, hàng năm, khi đến đợt thi giữa kỳ và cuối kỳ, trường của họ sẽ đóng cửa sân vận động trong trường vào cuối tuần.

Mọi người đều cảm thấy hành động này rất bất lợi cho sự phát triển đức - trí- thể - mỹ một cách toàn diện, hơn nữa ở thành phố Giang, điểm thể dục cũng được tính vào tổng điểm của kỳ thi tuyển sinh cấp ba, để cải thiện điểm chạy dài, một số học sinh muốn đến trường tập chạy vào cuối tuần, vân vân.

Nói tóm lại, vì bất mãn với chuyện này, các học sinh đã kêu gọi trên Tieba, mong mọi người bình luận vào bài đăng để phản đối.

Phương Tuần Âm không biết nên nói gì.

Cô nghĩ ngợi rồi quay lại giao diện trò chuyện, trả lời Khang Phi Trì: [Em tổ chức đấy à? Khang Phi Trì, em không sợ dì đánh ư?]

Khang Phi Trì gửi voice chat cho cô.

“Em mà làm được chuyện như thế á, em nợ chúng nó tiền thuê sân bóng rổ được không! Tóm lại chỉ giúp người ta một chuyện thôi mà!”

Tuy thành tích của Khang Phi Trì không cao nhưng cậu ta rất tốt bụng, luôn chú trọng nghĩa khí.

Nếu cậu ta đã nói thế thì có lẽ sẽ không sao.

Phương Tuần Âm: [Chị biết rồi. Chị giải xong đề này rồi bình luận.]

Sau khi trả lời xong.

Cô đặt điện thoại xuống.

Nhưng cô chưa kịp cầm bút lần nữa, điện thoại lại khẽ rung lên.

Lần này cũng không phải tin nhắn mới.

Mà là lời mời kết bạn.

[KuiperBelt đã yêu cầu kết bạn với bạn.]

Bên dưới còn có một dòng chú thích.

Bao gồm ba chữ “Trần Gia Mạc”.

Phương Tuần Âm nhìn chằm chằm vào chú thích màu xám này, cắn mạnh môi dưới.

Trước khi quen Trần Gia Mạc, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc chỉ mấy chữ tiếng Trung thôi mà như ẩn chứa ma lực, có thể khiến cõi lòng người ta dậy sóng, không sao bình tĩnh nổi, dường như sắp nổi bão đến nơi.

Không ngờ trên đời này còn có chuyện như thế.

Trong 16 năm trước, cô chưa bao giờ gặp.

...

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu.

Cuối cùng Phương Tuần Âm cũng hoàn hồn, cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ấn vào chữ “Chấp nhận”.

Hai người lại trở thành bạn bè.

Cô ấn vào ảnh đại diện của đối phương từ giao diện trò chuyện.

Ảnh đại diện vẫn thế.

Vòng bạn bè vẫn như trước, về cơ bản cũng không đăng thêm nội dung gì. Cho dù anh đăng bài thì cũng chỉ có mấy chữ mà thôi.

Nhưng tên wechat đã được đổi từ ZzC thành KuiperBelt, không biết có ý nghĩa gì.

Vẫn còn một câu hỏi cuối cùng trong đề Toán.


Nhưng mạch suy nghĩ của cô đã bị ngắt hẳn rồi.

Phương Tuần Âm không quan tâm đến những chuyện khác nữa, cô sao chép chuỗi chữ cái tiếng Anh này rồi mở ô tìm kiếm lên.

Cô dán nó vào.

Sau đó cô bấm tìm kiếm.

Lời giải thích xuất hiện trên trang web: KuiperBelt, có nghĩa là vành đai Kuiper, là một khu vực hình đĩa rỗng với các thiên thể dày đặc trong Hệ Mặt Trời, gần với mặt phẳng hoàng đạo bên ngoài quỹ đạo của Sao Hải Vương.

Đồng thời, quỹ đạo của Sao Diêm Vương cũng nằm trong khu vực vành đai Kuiper.

“...”

Từ đầu phần giới thiệu đã rất dài.

Đối với người ngoài ngành, trong đó còn có không ít từ ngữ xa lạ.

Nhưng Phương Tuần Âm vẫn đọc kỹ từng câu từng chữ, khắc ghi vào đầu.

Cô dụi mắt.

Cái tên này vừa phù hợp với sở thích cá nhân của Trần Gia Mạc, vừa toát lên khí chất thần bí.

Chẳng biết anh đổi tên từ bao giờ.

Nhưng sau khi anh nói cho Phương Tuần Âm biết về Sao Diêm Vương, đương nhiên cô cũng sẽ có những cảm xúc mộng mơ.

Nếu là thật.

Thì cũng tốt.

...

Không lâu sau.

Khang Phi Trì gọi điện thoại tới.

Giao diện wechat bị thay bởi thông báo cuộc gọi đến, Phương Tuần Âm giật mình.

Trong khoảnh khắc đó.

Cô bỗng thấy căng thẳng như thể bí mật đã bị vạch trần.

Cô vội luống cuống nghe máy: “A lô?”

Khang Phi Trì: “Chị, chị đang giải quyết bí ẩn chưa có lời giải nào của thế giới thế? Sao vẫn chưa trả lời ạ? Em đã đồng ý giúp người ta rồi mà! Nhờ chị cả đấy!”

Phương Tuần Âm không nói nên lời.

Cuối cùng, hình như cô đã hơi hiểu tâm trạng của Khang Văn Trân.

“... Lúc nào em cũng tích cực nhất khi giúp người khác nhỉ.”

Sau khi dứt lời.

Cô kẹp điện thoại giữa tai và bả vai, bật máy tính bằng tay đang trống.

“Chờ chị mấy phút nữa, để chị đăng ký tài khoản.”

Ngày nay, các loại ứng dụng trò chuyện ồ ạt xuất hiện, dường như Tieba đã đi đến cuối con đường, sẽ không bao giờ được huy hoàng như trước nữa.

Nhưng hồi Phương Tuần Âm học cấp hai, nó vẫn khá phổ biến.

Có rất nhiều học sinh đăng bài giao lưu trên Tieba trường.

Trong những người đó không có Phương Tuần Âm.

Cho dù là ngoài đời thực hay trên mạng, cô vẫn luôn là người ít nói, thường cúi đầu cụp mắt, hết sức lặng lẽ, cũng không quen nhiều người, đương nhiên cô sẽ không có hứng thú với những cuộc trò chuyện trên Tieba.

Phương Tuần Âm cầm chuột, thao tác mấy bước đơn giản, một lời nhắc xuất hiện trên trang web, yêu cầu nhập tên người dùng.

Cô hơi ngẩn ra.

Đặt tên người dùng... Là gì bây giờ?

Lẽ ra đây là chuyện không quá quan trọng.

Nhưng có lẽ do bị ma xui quỷ khiến.

Trong khoảnh khắc đó.

Một suy nghĩ vừa táo bạo vừa đáng sợ bỗng xâm chiếm tâm trí cô.

Ngón tay cô không bị não bộ kiểm soát, nhập một chuỗi ký tự vào ô đăng ký.

KuiperBeltsY.

Sau đó cô nhấn enter.


Không bị trùng.

Đăng ký thành công.

“...”

Tim cô đập thình thịch.

Ngay cả nhịp thở cũng rối loạn.

Phương Tuần Âm nghĩ, tuy tài khoản này chỉ để giúp Khang Phi Trì thực hiện việc nhàm chán kia, cũng không còn cơ hội đăng nhập lại, cũng không có ai phát hiện ra bí mật này.

Nhưng cô vẫn rất vui.

ID tài khoản này có thể tồn tại mãi trong máy chủ cho đến khi trang web đóng. Tức là, dường như chỉ cần dùng cùng tên với Trần Gia Mạc, cô và anh sẽ gần nhau thêm vài inch ở một góc vũ trụ nào đó.

Không ngờ việc thích một người có thể khiến người ta trở nên hèn mọn thế này.

...

Ở đầu dây bên kia, Khang Phi Trì hơi sốt ruột.

“Sao rồi chị?”

Phương Tuần Âm mấp máy môi, cụp mắt: “Được rồi đấy.”

“Em cảm ơn chị nha. Hôm khác em sẽ qua trường tìm chị, mời chị ăn vặt nhé.”

...

Đợt thi giữa kỳ kết thúc.

Chỉ mấy ngày sau, nhà trường đã công bố điểm số và thứ hạng.

Phương Tuần Âm vẫn có tổng điểm đứng đầu lớp 4, vượt xa lớp trưởng Từ Miên Tịnh xếp thứ hai.

Sau hai cuộc thi, cô đã thành công được gắn liền với danh hiệu học sinh xuất sắc.

Cộng thêm chức lớp trưởng môn Vật Lý.

Lần này, cho dù cô muốn ít xuất hiện thì sự tồn tại của cô vẫn trở nên ngày càng rõ rệt hơn.

Không ít bạn bè xung quanh sẽ hỏi bài cô sau khi tan học. Thậm chí có người còn lén hỏi cô học thêm ở chỗ giáo viên nào.

Không ai quan tâm quá nhiều đến chuyện khác.

Ngay cả những thứ như vết bớt cũng chẳng có ai ngó ngàng.

Phương Tuần Âm cảm thấy may mắn.

Hơn nữa đang là cuối thu đầu đông, thời tiết lạnh dần, việc mặc thêm áo cổ cao trong áo khoác đồng phục cũng không kỳ quặc nữa. Cho dù là hoàn cảnh hay tâm lý thì cũng có thể khiến cô thở phào, dần bình tĩnh lại.

Nhưng hình như quan hệ giữa cô và Chu Mật lại xa cách dần theo từng ngày.

Chu Mật còn không gọi cô khi đi kiểm tra tình hình tập thể dục ở các lớp, chỉ đi với Thịnh Nguyệt.

Phương Tuần Âm muốn cứu vãn tình bạn này, cô đã lấy can đảm mấy lần, muốn tâm sự với Chu Mật.

Nhưng rõ ràng Chu Mật hoàn toàn từ chối giao tiếp, chỉ trả lời cô bằng giọng ngọt ngào: “Đúng là không sao thật, Âm Âm, cậu đừng nghĩ nhiều nhé! Tại điểm thi giữa kỳ của tớ không tốt, sợ nếu kéo cậu đi suốt ngày thì sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cậu thôi!”

Đôi mắt cười của cô ta vẫn như thường ngày.

Phương Tuần Âm vốn thụ động nhát gan, cũng không giỏi ăn nói. Bị cô ta đẩy lùi bằng phương pháp mềm dẻo như thế, đương nhiên cô sẽ lo lắng nhưng cũng không còn cách nào.

Có lẽ đối với nhiều chuyện, càng cố gắng thì càng khó giữ.

Cũng do cô có tình cảm với Trần Gia Mạc trước.

Không trách được Chu Mật.

Nghĩ đến đây, Phương Tuần Âm cụp mắt.

Cô im lặng quay về chỗ ngồi của mình.

...

Thứ sáu.

Gần đến giờ tan học.

Không có giáo viên ở đây, lớp học cứ nhốn nháo cả lên, hơi ầm ĩ.

Một học sinh ở cửa bỗng hô với vào trong: “Phương Tuần Âm, ngoài kia có người tìm cậu kìa!”


“...”

Có người tìm cô à?

Ai thế?

Phương Tuần Âm hơi sửng sốt, để bài tập trong tay xuống rồi vội vàng đứng dậy.

Cô bước lên trước mấy bước.

Sau khi thay đổi góc nhìn.

Cô đã có thể thấy rõ cảnh tượng bên ngoài lớp học.

Vào lúc này, Cừ Ý Chi đang tựa vào tường, ung dung vẫy tay với cô.

Phương Tuần Âm bước chậm lại.

Cô không hiểu lắm.

Đến khi cô đi đến trước mặt cô ấy, hai người đứng đối diện nhau, Cừ Ý Chi mới hất tóc mái, tiện tay dúi cho Phương Tuần Âm một hộp sữa bò Vượng Tử.

“Phương Tuần Âm, chủ nhật này cậu có rảnh không?”

Câu hỏi này đến rất bất ngờ.

Phương Tuần Âm khẽ mở miệng, hơi kinh ngạc: “... À, có.”

Cừ Ý Chi mỉm cười, nét mặt rạng rỡ hẳn lên.

Giọng cô ấy cũng cao và trong trẻo hơn, hình như đang rất vui.

Cô ấy nói: “Tớ nhờ cậu chuyện này được chứ? Tớ muốn đi mua ít đồ, cậu đi cùng tớ được không? Sau khi mua xong, tớ sẽ mời cậu ăn cơm. Năn nỉ cậu đấy, được không nào?”

Phương Tuần Âm không thể từ chối.

Những cô gái như Cừ Ý Chi vốn đã khiến người ta rất khó ghét nổi.

Cho dù Chu Mật từng cảm thấy mất mát vì tin đồn giữa cô ấy và Trần Gia Mạc nhưng cũng chưa bao giờ nói những câu thù ghét hay chửi bới.

Khoảng cách giữa họ quá lớn.

Không thể ghen ghét hay đố kỵ nổi.

Dường như cô ấy sinh ra để được người ta ngưỡng mộ.

Còn Phương Tuần Âm, khi ở Đông Phương Lục Châu, nghe Cừ Ý Chi nói những lời từ trái tim, cô đã vô thức cảm thấy khoảng cách giữa họ cũng gần hơn rất nhiều.

Cô nghĩ ngợi.

Sau đó cô gật đầu, nhỏ giọng đồng ý: “Được thôi.”

Cừ Ý Chi cười tươi roi rói, hài lòng vỗ tay: “Vậy chúng mình kết bạn với nhau rồi hẹn thời gian và địa điểm sau nhé. Nếu sau này có chuyện gì thì tớ sẽ nhắn tin cho cậu, được không?”

“Ừ.”

Vào khoảng thời gian này, mọi người đều thả lỏng, cũng không có giáo viên quản lý.

Hai người lấy điện thoại ra.

Họ kết bạn với nhau.

Cừ Ý Chi thoát khỏi giao diện, nhìn giờ rồi nói: “Tớ đi trước nhé, lát nữa tớ phải học ôn đội tuyển, không tới muộn được.”

Cô ấy tiện tay cất điện thoại vào túi.

Sau đó cô ấy tìm trong túi, lấy một viên kẹo ra, nhét vào tay Phương Tuần Âm.

“Phương Tuần Âm, hẹn chủ nhật này nhé.”

Cô ấy quay người, rảo bước lên cầu thang.

Chỉ còn mình Phương Tuần Âm đứng ngoài cửa lớp.

Một tay cô cầm hộp sữa Vượng Tử, tay kia cầm viên kẹo.

Giấy gói kẹo bóng kính trông rất đẹp, nhiều màu sắc, khi ánh đèn chiếu vào, nó sẽ khúc xạ, phát sáng lung linh.

Phương Tuần Âm cắn môi, nhìn kỹ một lúc lâu rồi mới chậm rãi nhét viên kẹo vào túi.

Cô không cất được hộp sữa, đành cầm nó trên tay.

Nhưng vừa quay người lại.

Phương Tuần Âm đã đối mặt với Chu Mật.

Hai người nhìn nhau.

Họ chỉ cách nhau chưa đầy nửa sải tay.

Cô không biết có phải Chu Mật tìm mình có việc không nên hơi ngẩn ra, dè dặt gọi: “Chu Mật?”

Chu Mật không cười, cô ta nắm tay áo cô, kéo cô ra ngoài.

Hai người dừng lại ở góc hành lang.

Chu Mật nén giận, bình tĩnh nhìn vào mắt Phương Tuần Âm.

Một lát sau, cô ta mới giả vờ thản nhiên, hỏi: “Âm Âm, Cừ Ý Chi nói gì với cậu thế?”

Phương Tuần Âm: “Cũng không có gì đặc biệt...”

“Không đặc biệt nên không cần nói với tớ ư? Chẳng phải chúng ta là bạn thân à?”


Chu Mật đã nói thế, Phương Tuần Âm mím môi, cảm thấy cũng không có gì khó nói, bèn mở miệng: “Cậu ấy hẹn tớ đi mua đồ cùng vào cuối tuần.”

Chu Mật kinh ngạc: “Không còn gì nữa à?”

Phương Tuần Âm biết cô ta muốn hỏi gì.

Chủ yếu cô ta đang muốn hỏi, liệu việc Cừ Ý Chi tìm cô có liên quan đến Trần Gia Mạc không.

Vì trong mắt người ngoài, Cừ Ý Chi sẽ không liên quan gì đến cô mới đúng.

Có lẽ Chu Mật đã thầm nhận định cô đã làm gì đó từ lâu rồi.

Phương Tuần Âm thở dài.

“Không có.”

Bầu không khí im lặng trong giây lát.

Chu Mật thở phào, khẽ mỉm cười, lại trở nên vui vẻ đáng yêu.

Cô ta kéo tay Phương Tuần Âm, nhìn hộp sữa Vượng Tử kia nửa giây.

Sau đó cô ta ngừng một chút rồi nói: “Âm Âm, rất xin lỗi cậu, gần đây vì điểm thi giữa kỳ, tớ bỏ bê cậu hơi nhiều. Cậu không ghét tớ chứ?”

“...”

Phương Tuần Âm không biết trả lời thế nào.

Cô chỉ có thể lắc đầu: “Đương nhiên là không.”

Một cơn gió bỗng thổi đến, lướt qua mặt họ.

Rốt cuộc mùa đông cũng về.

Dường như ngay cả trái tim nóng rực cũng đang dần nguội lạnh.

Cô thầm thở dài.

Giữa người với người, hợp thì đến, không hợp thì đi.

Không có chuyện người này phải phụ thuộc hay chiều theo ý người còn lại.

Chắc chắn Trần Gia Mạc nói đúng.

Cô vững tin là vậy.

...

Một lát sau, Cừ Ý Chi đã quay về lớp chuyên Olympic Toán.

Chủ nhiệm đã tuyên bố tan học, các học sinh trong lớp đang rời lớp theo tốp năm tốp ba.

Học sinh trực nhật bắt đầu quét dọn.

Cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ.

Sau đó cô ấy đi đến phòng học nhỏ bên cạnh.

Cuộc thi đang đến gần, nhà trường rất coi trọng vấn đề này nên đã cho một số học sinh đứng đầu lớp chuyên Olympic Toán và lớp chuyên Lý học thêm, đồng thời cho phép họ bỏ qua các tiết tập thể dục hàng ngày để ôn thi học sinh giỏi. Cho dù không có giáo viên giảng dạy, họ vẫn cần làm đề trong phòng học nhỏ đó để giữ phong độ.

Đối với những chuyện lớn thế này, đương nhiên sẽ không có ai kêu ca.

Cừ Ý Chi đẩy cửa bước vào.

Mấy gương mặt quen thuộc đã ngồi ở chỗ mình.

Trong đó, người khác biệt nhất chính là Trần Gia Mạc.

Anh ngồi ở hàng cuối, cầm bút, uể oải tựa vào lưng ghế, vẻ mặt và động tác đều rất ung dung.

Cho dù đề khó đến mức có thể khiến người ta suy sụp, anh vẫn giữ thái độ như đã lường trước.

Đúng là khiến người ta nhìn mà tức giận.

Cừ Ý Chi không muốn làm phiền các học sinh đang làm bài ở hàng ghế phía trước, cô ấy đi thêm mấy bước, vào từ cửa sau phòng học.

Cô ấy kéo ghế trước mặt Trần Gia Mạc ra, ngồi xuống.

Trần Gia Mạc ngước mắt, cười khẽ, trêu cô ấy: “Hiếm lắm mới thấy cậu đến muộn nhỉ.”

Nếu phải trao danh hiệu “máy giải đề”, không ai hơn được Cừ Ý Chi.

Tuy cô ấy xinh đẹp và thu hút, có gu ăn mặc chỉn chu, không giống học sinh ngoan nhưng thật ra cô ấy cố gắng hơn bất cứ ai khác.

Trong những lớp học ngoài giờ do trường tổ chức kiểu này, có lẽ người khác sẽ tham gia cho xong nhưng cô ấy không bao giờ như thế.

Cừ Ý Chi gật đầu, thuận miệng đáp: “Tớ vừa đi tìm Phương Tuần Âm.”

Tìm Thỏ Con à?

Trần Gia Mạc ngồi thẳng dậy, nhíu mày: “Cậu ấy bị sao thế?”

Cừ Ý Chi quay đầu lại, nhướng mày nhìn anh.

Trong mắt cô ấy chứa đựng vẻ hiểu rõ.

Trần Gia Mạc lại mỉm cười: “Cừ Ý Chi, đừng đoán bừa, không phải đâu.”

Cừ Ý Chi chậm rãi “Ồ” một tiếng.

Cô ấy nhếch môi: “Vậy cậu hỏi nhiều thế làm gì? Lo việc không đâu.”

Trần Gia Mạc: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương