Doctor
-
Chương 133: Quà sinh nhật
Tôi cũng chỉ muốn mình có thể hạnh phúc...
Trịnh Khởi biết rõ cảm giác khi ở cạnh Tiểu Chu rất khác lạ, là vui đến mức chỉ muốn thành cái đuôi bám theo cô đi tới trăm nẻo đường gai góc quanh co. Trịnh Khởi cũng muốn sẽ là bờ vai cho Tiểu Chu dựa vào những khi mệt mỏi, hay là người sẽ ở nhà cùng với bữa tối chờ cô trở về. Cảm giác khi khát khao trở thành bạn gái của Tiểu Chu không giống với những gã bạn trai khác. Nàng với những người trước chẳng vạch ra tương lai, cứ yêu đương rồi chia tay không cần đếm xỉa đến tất thảy, mà, với Tiểu Chu, Trịnh Khởi lại mong đợi vào tương lai.
Những viễn cảnh thật đẹp luôn được nàng vẽ ra trong đầu khi nghĩ đến việc hai người sẽ sống chung một nhà, vậy mà niềm vui đó không trọn vẹn, người đó muốn rời đi.
Nàng chỉ muốn được hạnh phúc, như bất kể ai cũng muốn được hạnh phúc, vậy thôi...
"Tôi hận vì chị ấy cho tôi hy vọng!"
Trịnh Khởi cười khổ. Dù đã cố gắng đến nhường nào nhưng cảm giác đau đớn tâm can không thể nguôi được. Dù đã muốn hận đến tận lúc chết vẫn vì chữ yêu mà níu giữ lại lương tâm.
Trịnh Khởi mở điện thoại, là thực hiện một cuộc gọi nào đó, khi tiếng chuông bên kia ngắt, một người đàn ông thưa máy.
"Tôi sẽ huỷ hôn sự này, anh không cần thực hiện món quà cưới kia nữa!"
"K-Khoan đã, sao lại....-!"
Tít
Trịnh Khởi tắt nguồn điện thoại, thở dài một tiếng rồi nhìn Trần Di vẫn đang kinh ngạc nhìn mình: "Dù họ Lã kia có tương kế tựu kế, có thông minh đến thế nào nhưng sau cùng Lã Kiện đó vẫn sẽ bị thâu tóm nếu có sự can dự của tôi. Chị đã kể một chuyện rất hay về sự tự do. Một người đánh đổi sự tự do để cứu người, một người lại đánh đổi sự tự do để hại người. Tôi dù có hận, có muốn bóp chết tình yêu của hai người đó đến đâu cũng không nên hy sinh bản thân để nhốt mình trong một cái chuồng. Tôi đã xong chuyện với các người, nhưng các người còn cửa ải của anh Quân. Việc sau này, anh Quân nếu buông tha thì Trịnh gia chúng tôi mới cắt đứt nghiệt duyên này với hai người đó, bằng không, Trịnh gia sẽ trở thành nỗi ám ảnh của Lã Kiện!"
Những lời này hôm nay có thể nói ra, hơi thở không còn cảm thấy ngột ngạt, cũng chẳng nghẹn ứ nơi cuống họng nữa. Trịnh Khởi bất giác nhìn ra phía cửa kính, tầm mắt đảo lên bầu trời. Trời sau cơn mưa cao hơn, lại xanh hơn, sáng bừng cả một khoảng đẹp đẽ.
Nàng đã ấp ủ đủ chuyện xấu, nếu nàng kiên quyết muốn thành kẻ phản diện, có lẽ đã có thể làm khó được nữ nhân thông minh như Lã Hứa Lệ. Lã Hứa Lệ có nằm mơ cũng không nghĩ Trịnh Khởi sẽ dùng hôn sự để mưu mô, chính Trịnh Khởi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ điên rồ đến thế, nói gì đến ai? Buông xuống được một chuyện, lại có thể nhẹ nhõm vậy sao?
Bấy lâu nay uất hận, hoá ra cũng chỉ đến thế. Chỉ cần buông xuôi một chút, cho tâm hồn an tĩnh một chút, vậy là có thể thông suốt mọi bề.
Cơn giận chính là thứ giết chết nhân cách con người, quả là vậy!
Nhưng sự bình tĩnh lại giúp con người tìm lại chính mình, không phải sao?
Vậy nàng có hận người đó nữa không?
Mình thật mâu thuẫn mà...
"Em không cần phải gồng lên tỏ ra thật căm phẫn, hay là thật cao thượng!"
Trần Di mỉm cười, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp. Là chiếc hộp đựng trang sức, chẳng phải vàng bạc đắt tiền, chỉ là một món trang sức bình thường mà thôi. Cô đẩy chiếc hộp nhỏ này về phía Trịnh Khởi đang ngẩn ra nhìn mình, nói tiếp: "Nếu muốn ghét ai cứ ghét, hận ai cứ hận, yêu ai thì cứ yêu, tha thứ hay không cũng chẳng vấn đề. Những cảm xúc đó là bình thường đối với một con người, em đừng cho rằng bản thân khó hiểu. Giáo sư cũng đâu phải không sai chút nào? Sau này khi em bình tĩnh hơn, tôi sẽ dẫn em đi gặp chị ấy, ít nhất phải đấm Giáo sư một cái. Nếu em không làm được, tôi sẽ làm thay em! Còn đây...!"
Trần Di ra dấu bằng ánh mắt, Trịnh Khởi ngạc nhiên, tay chạm lấy chiếc hộp mở ra.
"Không phải vàng bạc đá quý, chỉ là một món phụ kiện thông thường nhưng tôi thấy rất hợp với em nên đã mua. Tuần sau sinh nhật em, mai bọn tôi phẫu thuật xong cho dì em sẽ về nước trước, tôi sợ không có dịp gặp em mà đưa tại bận bịu nên quà này có chút sớm. Quà của tôi đấy, của ít lòng nhiều. Em thỉnh thoảng nhớ dùng!"
Trần Di cười nhe nanh, thực sự rạng rỡ. Trịnh Khởi nhìn chiếc vòng trong hộp, rồi lại nhìn đến cô. Nàng... thực sự không hiểu.
"Tại sao...?"
Trần Di tóm cằm, giả bộ đăm chiêu sau đó cười tinh quái hướng Trịnh Khởi: "Em muốn hỏi tại sao chuyện gì? Là vì sao nhớ sinh nhật em? Nói em đừng ngạc nhiên, sinh nhật em trùng với ngày sinh của tôi nên tôi rất ấn tượng! Còn tại sao tặng em quà? Vì vốn dĩ tôi và em chẳng có xích mích gì, em luôn đối đãi với bọn tôi thật tốt nên bọn tôi rất quý em, em với Giáo sư có ra sao, chúng ta vẫn có thể làm bạn!"
Trần Di định nói thêm gì đó nhưng chuông điện thoại vang đánh gãy mọi cảm xúc. Khi nhận ra người gọi là ai thì cô bác sĩ trẻ hốt hoảng, vội vội vàng vàng đứng lên.
"Tôi phải về rồi, gặp em sau nhé cô bé! Bye bye!!!"
Trần Di vẫy tay chào Trịnh Khởi rồi bước nhanh ra khỏi quán. Thâm tâm cô cảm thấy hết sức vui vẻ, Trịnh Khởi trong mắt cô vẫn vậy, vẫn là một cô gái tốt bụng và trẻ con, cần một người bảo ban chỉ dẫn. Hôm nay Trần Di đã khuyên nhủ được cô gái bướng bỉnh đó, cô thực mong chờ có thể gặp Trịnh Khởi những ngày sau, khi thù hận đã được quên lãng, lúc ấy mọi thứ mới trở lại nguyên vẹn.
Tiếng giày cao gót dồn dập phát ra sau lưng Trần Di, cô ngạc nhiên, chậm rãi quay người lại.
"Trịnh Khởi?"
"Nếu... Đã không ghét em, hãy gọi em bằng cái tên cũ!"
Trịnh Khởi nâng tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, cảm thấy đuổi theo Trần Di muốn mệt chết, sao có thể đi nhanh đến vậy?
"À...!"
"Là Tiểu Khởi!"
Trần Di chớp mắt mấy cái ngạc nhiên, sau đó cười rộ. Cô tiến tới Trịnh Khởi, dò xét nét mặt giấu đi xấu hổ của nàng, chọc ghẹo: "Sao đây? Em rất kì quái. Được rồi Tiểu Khởi, em còn gì căn dặn không?"
"Còn!"
Trịnh Khởi hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, hai đồng tử như muốn phát sáng nhìn thẳng vào Trần Di đang mỉm cười với mình, rắn giọng: "Cuộc phẫu thuật kết thúc, hãy đưa em đi gặp Giáo sư của chị. Em sẽ đấm chị ấy thật đau!"
"Hahahaha... Hảo, tôi hứa với em! Ngoắc tay!"
"Vâng!"
Hai người phụ nữ có một giao kèo trẻ con như vậy....
*-*-*-*-*
Tác giả: Trịnh Khởi trẻ con hiếu thắng được nuông chiều. Trần Di lại thẳng thắn, kiểu thẳng thắn này rất khác với Tiểu Chu, là kiểu biết cách nói chuyện, lại tinh tế, biết tiếp cận, và thấu hiểu. Cô gái Trịnh Khởi nếu được bảo ban đúng cách sẽ tốt lên thôi, ta chọn Trần Di là người nói chuyện với con bé, không thể nào là Lệ Lệ được. Lệ Lệ mà gặp con bé hoàn cảnh này, chắc là truyện phải viết dài ra cả mấy chục chương nữa mất... Hắc hắc hắc... Các người đừng nghĩ thù hận của Trịnh Khởi được dập sớm quá khiến truyện không hay, từ đầu Trịnh Khởi của ta đã là một cô bé tốt rồi. Trong cuộc sống này cũng vậy thôi, rất nhiều người ôm uất hận về bất kể chuyện nào đó không thành (không chỉ mỗi tình yêu), khi không có ai ở bên thẳng thắn khuyên bảo. Nhưng chỉ cần có người vạch trần giúp, tâm tự nhiên lại cảm thấy trong hơn. Ngẫm đi, có không nào??? Hắc hắc hắc...
Trịnh Khởi biết rõ cảm giác khi ở cạnh Tiểu Chu rất khác lạ, là vui đến mức chỉ muốn thành cái đuôi bám theo cô đi tới trăm nẻo đường gai góc quanh co. Trịnh Khởi cũng muốn sẽ là bờ vai cho Tiểu Chu dựa vào những khi mệt mỏi, hay là người sẽ ở nhà cùng với bữa tối chờ cô trở về. Cảm giác khi khát khao trở thành bạn gái của Tiểu Chu không giống với những gã bạn trai khác. Nàng với những người trước chẳng vạch ra tương lai, cứ yêu đương rồi chia tay không cần đếm xỉa đến tất thảy, mà, với Tiểu Chu, Trịnh Khởi lại mong đợi vào tương lai.
Những viễn cảnh thật đẹp luôn được nàng vẽ ra trong đầu khi nghĩ đến việc hai người sẽ sống chung một nhà, vậy mà niềm vui đó không trọn vẹn, người đó muốn rời đi.
Nàng chỉ muốn được hạnh phúc, như bất kể ai cũng muốn được hạnh phúc, vậy thôi...
"Tôi hận vì chị ấy cho tôi hy vọng!"
Trịnh Khởi cười khổ. Dù đã cố gắng đến nhường nào nhưng cảm giác đau đớn tâm can không thể nguôi được. Dù đã muốn hận đến tận lúc chết vẫn vì chữ yêu mà níu giữ lại lương tâm.
Trịnh Khởi mở điện thoại, là thực hiện một cuộc gọi nào đó, khi tiếng chuông bên kia ngắt, một người đàn ông thưa máy.
"Tôi sẽ huỷ hôn sự này, anh không cần thực hiện món quà cưới kia nữa!"
"K-Khoan đã, sao lại....-!"
Tít
Trịnh Khởi tắt nguồn điện thoại, thở dài một tiếng rồi nhìn Trần Di vẫn đang kinh ngạc nhìn mình: "Dù họ Lã kia có tương kế tựu kế, có thông minh đến thế nào nhưng sau cùng Lã Kiện đó vẫn sẽ bị thâu tóm nếu có sự can dự của tôi. Chị đã kể một chuyện rất hay về sự tự do. Một người đánh đổi sự tự do để cứu người, một người lại đánh đổi sự tự do để hại người. Tôi dù có hận, có muốn bóp chết tình yêu của hai người đó đến đâu cũng không nên hy sinh bản thân để nhốt mình trong một cái chuồng. Tôi đã xong chuyện với các người, nhưng các người còn cửa ải của anh Quân. Việc sau này, anh Quân nếu buông tha thì Trịnh gia chúng tôi mới cắt đứt nghiệt duyên này với hai người đó, bằng không, Trịnh gia sẽ trở thành nỗi ám ảnh của Lã Kiện!"
Những lời này hôm nay có thể nói ra, hơi thở không còn cảm thấy ngột ngạt, cũng chẳng nghẹn ứ nơi cuống họng nữa. Trịnh Khởi bất giác nhìn ra phía cửa kính, tầm mắt đảo lên bầu trời. Trời sau cơn mưa cao hơn, lại xanh hơn, sáng bừng cả một khoảng đẹp đẽ.
Nàng đã ấp ủ đủ chuyện xấu, nếu nàng kiên quyết muốn thành kẻ phản diện, có lẽ đã có thể làm khó được nữ nhân thông minh như Lã Hứa Lệ. Lã Hứa Lệ có nằm mơ cũng không nghĩ Trịnh Khởi sẽ dùng hôn sự để mưu mô, chính Trịnh Khởi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ điên rồ đến thế, nói gì đến ai? Buông xuống được một chuyện, lại có thể nhẹ nhõm vậy sao?
Bấy lâu nay uất hận, hoá ra cũng chỉ đến thế. Chỉ cần buông xuôi một chút, cho tâm hồn an tĩnh một chút, vậy là có thể thông suốt mọi bề.
Cơn giận chính là thứ giết chết nhân cách con người, quả là vậy!
Nhưng sự bình tĩnh lại giúp con người tìm lại chính mình, không phải sao?
Vậy nàng có hận người đó nữa không?
Mình thật mâu thuẫn mà...
"Em không cần phải gồng lên tỏ ra thật căm phẫn, hay là thật cao thượng!"
Trần Di mỉm cười, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp. Là chiếc hộp đựng trang sức, chẳng phải vàng bạc đắt tiền, chỉ là một món trang sức bình thường mà thôi. Cô đẩy chiếc hộp nhỏ này về phía Trịnh Khởi đang ngẩn ra nhìn mình, nói tiếp: "Nếu muốn ghét ai cứ ghét, hận ai cứ hận, yêu ai thì cứ yêu, tha thứ hay không cũng chẳng vấn đề. Những cảm xúc đó là bình thường đối với một con người, em đừng cho rằng bản thân khó hiểu. Giáo sư cũng đâu phải không sai chút nào? Sau này khi em bình tĩnh hơn, tôi sẽ dẫn em đi gặp chị ấy, ít nhất phải đấm Giáo sư một cái. Nếu em không làm được, tôi sẽ làm thay em! Còn đây...!"
Trần Di ra dấu bằng ánh mắt, Trịnh Khởi ngạc nhiên, tay chạm lấy chiếc hộp mở ra.
"Không phải vàng bạc đá quý, chỉ là một món phụ kiện thông thường nhưng tôi thấy rất hợp với em nên đã mua. Tuần sau sinh nhật em, mai bọn tôi phẫu thuật xong cho dì em sẽ về nước trước, tôi sợ không có dịp gặp em mà đưa tại bận bịu nên quà này có chút sớm. Quà của tôi đấy, của ít lòng nhiều. Em thỉnh thoảng nhớ dùng!"
Trần Di cười nhe nanh, thực sự rạng rỡ. Trịnh Khởi nhìn chiếc vòng trong hộp, rồi lại nhìn đến cô. Nàng... thực sự không hiểu.
"Tại sao...?"
Trần Di tóm cằm, giả bộ đăm chiêu sau đó cười tinh quái hướng Trịnh Khởi: "Em muốn hỏi tại sao chuyện gì? Là vì sao nhớ sinh nhật em? Nói em đừng ngạc nhiên, sinh nhật em trùng với ngày sinh của tôi nên tôi rất ấn tượng! Còn tại sao tặng em quà? Vì vốn dĩ tôi và em chẳng có xích mích gì, em luôn đối đãi với bọn tôi thật tốt nên bọn tôi rất quý em, em với Giáo sư có ra sao, chúng ta vẫn có thể làm bạn!"
Trần Di định nói thêm gì đó nhưng chuông điện thoại vang đánh gãy mọi cảm xúc. Khi nhận ra người gọi là ai thì cô bác sĩ trẻ hốt hoảng, vội vội vàng vàng đứng lên.
"Tôi phải về rồi, gặp em sau nhé cô bé! Bye bye!!!"
Trần Di vẫy tay chào Trịnh Khởi rồi bước nhanh ra khỏi quán. Thâm tâm cô cảm thấy hết sức vui vẻ, Trịnh Khởi trong mắt cô vẫn vậy, vẫn là một cô gái tốt bụng và trẻ con, cần một người bảo ban chỉ dẫn. Hôm nay Trần Di đã khuyên nhủ được cô gái bướng bỉnh đó, cô thực mong chờ có thể gặp Trịnh Khởi những ngày sau, khi thù hận đã được quên lãng, lúc ấy mọi thứ mới trở lại nguyên vẹn.
Tiếng giày cao gót dồn dập phát ra sau lưng Trần Di, cô ngạc nhiên, chậm rãi quay người lại.
"Trịnh Khởi?"
"Nếu... Đã không ghét em, hãy gọi em bằng cái tên cũ!"
Trịnh Khởi nâng tay lau đi giọt mồ hôi trên trán, cảm thấy đuổi theo Trần Di muốn mệt chết, sao có thể đi nhanh đến vậy?
"À...!"
"Là Tiểu Khởi!"
Trần Di chớp mắt mấy cái ngạc nhiên, sau đó cười rộ. Cô tiến tới Trịnh Khởi, dò xét nét mặt giấu đi xấu hổ của nàng, chọc ghẹo: "Sao đây? Em rất kì quái. Được rồi Tiểu Khởi, em còn gì căn dặn không?"
"Còn!"
Trịnh Khởi hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, hai đồng tử như muốn phát sáng nhìn thẳng vào Trần Di đang mỉm cười với mình, rắn giọng: "Cuộc phẫu thuật kết thúc, hãy đưa em đi gặp Giáo sư của chị. Em sẽ đấm chị ấy thật đau!"
"Hahahaha... Hảo, tôi hứa với em! Ngoắc tay!"
"Vâng!"
Hai người phụ nữ có một giao kèo trẻ con như vậy....
*-*-*-*-*
Tác giả: Trịnh Khởi trẻ con hiếu thắng được nuông chiều. Trần Di lại thẳng thắn, kiểu thẳng thắn này rất khác với Tiểu Chu, là kiểu biết cách nói chuyện, lại tinh tế, biết tiếp cận, và thấu hiểu. Cô gái Trịnh Khởi nếu được bảo ban đúng cách sẽ tốt lên thôi, ta chọn Trần Di là người nói chuyện với con bé, không thể nào là Lệ Lệ được. Lệ Lệ mà gặp con bé hoàn cảnh này, chắc là truyện phải viết dài ra cả mấy chục chương nữa mất... Hắc hắc hắc... Các người đừng nghĩ thù hận của Trịnh Khởi được dập sớm quá khiến truyện không hay, từ đầu Trịnh Khởi của ta đã là một cô bé tốt rồi. Trong cuộc sống này cũng vậy thôi, rất nhiều người ôm uất hận về bất kể chuyện nào đó không thành (không chỉ mỗi tình yêu), khi không có ai ở bên thẳng thắn khuyên bảo. Nhưng chỉ cần có người vạch trần giúp, tâm tự nhiên lại cảm thấy trong hơn. Ngẫm đi, có không nào??? Hắc hắc hắc...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook