Độc Y Vương Phi
Quyển 3 - Chương 122

Trong phòng, mấy đại nam nhân đều nhìn ra tình cảm của hai nữ nhân này vô cùng tốt. Nam Cung Diệp liền kêu hai người nam nhân như hai con gà chọi ở bên cạnh ra ngoài trước, để cho nữ nhân các nàng nói chuyện. Ba người lui ra ngoài, ngay cả mấy tiểu nha đầu cũng lui ra.

Phượng Lan Dạ vừa nhìn thấy người khác đều đi hết, cũng không còn chỗ nào cố kỵ, ánh mắt hồng hồng nhìn Vụ Tiễn.

"Có người như ngươi sao? Để lại phong thư rồi không nói một tiếng đã rời đi, trở lại còn bị thương, chẳng lẽ không biết ta sẽ đau lòng sao?"

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn Lan Dạ thương tâm, trong lòng lập tức ấm áp , vươn tay lôi kéo nàng, nắm chặt tay Lan Dạ trong lòng bàn tay mình.

"Ta vừa nghe nói Diêu Tu làm phản, trong lòng liền lo lắng cho ngươi. Hiện tại tất cả mọi người không có chuyện gì, ta đã yên tâm, ở bên ngoài ta vẫn nhớ ngươi a."

"Chưa quên, sao một phong thư, một chút tin tức cũng không có, ngay cả Diệp phái người đi ra ngoài hỏi thăm cũng không có một chút tin tức, ngươi đã đi đâu?"

Phượng Lan Dạ không có thường ra kinh. Một lần duy nhất đi chính là Tiêu thành cho nên đối với thế giới bên ngoài nàng cảm thấy rất hứng thú. Đôi mắt trông mong nhìn Vụ Tiễn, Vụ Tiễn buồn cười thân thủ nắm gương mặt của nàng, sau đó trong mắt dâng lên nghi ngờ:

"Lan Nhi, ngươi mập a."

Phượng Lan Dạ vừa nghe lời của nàng, liền ha ha cười lên, liếc xéo nàng nhưng không nói lời nào.

Thật ra thì không phải là nàng mập, mà do mang thai cho nên nhìn bộ dạng có chút mập, căn bản thì không có mập. Bất quá nàng không nói, không biết Vụ Tiễn có thể đoán được hay không. Vụ Tiễn vốn cực kì thông minh , chớp đôi mắt to xinh đẹp.

"Chẳng lẽ ngươi gần đây?"

Lời kế tiếp của Vụ Tiễn còn chưa nói ra miệng, Phượng Lan Dạ dùng sức gật đầu: "Phải, ta mang thai."

"A, ngươi mang thai?" Vụ Tiễn kinh ngạc kêu lên, sau đó cả khuôn mặt đều cao hứng. Kinh ngạc trong mắt Phượng Lan Dạ chìm xuống, chẳng lẽ lúc trước không phải Vụ Tiễn đoán được sao? Bằng không nàng là muốn nói cái gì? Bằng không Vụ Tiễn muốn nói cái gì, nàng nhìn nàng ấy chớp chớp mắt hết sức khả ái hỏi: "Vậy vừa rồi ngươi muốn nói gì?"

"Ta vốn là muốn nói chắc ngươi ăn nhiều, cho nên lên cân."

Vụ Tiễn vừa nói xong liền cười , Phượng Lan Dạ cong miệng lên: "Không được trêu chọc người như vậy , tỷ tỷ."

Nhưng Vụ Tiễn mới không để ý tới Phượng Lan Dạ, vươn tay vuốt bụng của nàng: "Ta còn trêu chọc ngươi. Thật tốt a, Lan Nhi của chúng ta thế nhưng mang thai, ta đây nhất định được làm a di rồi. Đến lúc đó phải hung hăng khi dễ tên tiểu tử này, không biết Tề vương có đau lòng hay không?"

Phượng Lan Dạ tưởng tượng đến bộ dạng của Nam Cung Diệp lúc đó, nhất định sẽ cùng Vụ Tiễn chửi nhau. Hai người vừa nói vừa cười, vui vẻ cực kỳ. Nói chuyện một hồi chợt nói đến chuyện của Nam Cung Quân

"Vụ Tiễn, Lục hoàng huynh rất sớm đã đi ra ngoài tìm ngươi rồi, ngươi bây giờ còn không tha thứ hắn sao? Còn có, người mới vừa rồi đi cùng ngươi là ai?"

Vụ Tiễn nghe Phượng Lan Dạ nói, nhất thời không biết nói như thế nào về Nam Cung Quân. Nàng không nghĩ tới ngay lúc này nhìn thấy hắn. Xem ra hắn rất tiều tụy, nhưng nàng và hắn còn có thể trở lại như trước sao? Dứt khoát không thèm nghĩ tới hắn nữa. Vụ Tiễn bèn giới thiệu Kim Huyễn với Phượng Lan Dạ:

"Ngươi nam nhân di cùng ta là bằng hữu của ta, tên Kim Huyễn ở Vân Đằng Sơn trang . Hắn là thiếu trang chủ trong trang. Lần này ta chính là mượn người từ hắn tới đánh Diêu tu , hắn theo ta cùng đi đến."

"Hắn thích ngươi sao?"

Phượng Lan Dạ biết ánh mắt một người đàn ông nhìn nữ nhân mình thích là cái dạng gì. Trước kia nàng không hiểu, nhưng hiện tại nàng vừa nhìn liền biết. Thiếu chủ Vân Đằng sơn trang liếc sơ cũng biết hắn thích Vụ Tiễn. Hắn không chê vết thương dữ tợn trên mặt Vụ Tiễn. Người nam nhân này phẩm chất thật rất tốt, nếu như không có Nam Cung Quân, nàng sẽ rất cao hứng thay Vụ Tiễn, nhưng là bây giờ có một Nam Cung Quân, hơn nữa người nam nhân kia cũng không dễ chịu.

Tư Mã Vụ Tiễn sửng sốt một chút, vội vàng giơ tay lên gõ một cái lên đầu Phượng Lan Dạ : " Ngươi nói bậy gì đấy? Người ta chỉ là bằng hữu của ta mà thôi."

"Bằng hữu?"

Phượng Lan Dạ xoa đầu, nàng mới không tin có cái bằng hữu như vậy, hơn nữa ánh mắt hắn nhìnVụ Tiễn rõ ràng là tràn đầy yêu thương. Xem ra trong lòng Vụ Tiễn chỉ có Nam Cung Quân cho nên mới thấy không rõ thiếu chủ Vân Đằng sơn trang thích nàng. Nghĩ như vậy, Phượng Lan Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hai người còn tình cảm với nhau là tốt rồi.

Phượng Lan Dạ nghĩ, tầm mắt dời tới trên cổ Vụ Tiễn nói: "Còn đau không? Làm sao vẫn ra máu thế, đây là cái loại đại phu gì a."

Vừa nói vừa vươn tay chuẩn bị tháo hết băng gạc trên cổ Vụ Tiễn rồi một lần nữa băng bó lại cho nàng, vừa làm trong miệng còn lẩm bẩm: "Lần này ngươi phải ở lại, chờ ta tới trị liệu một chút đả thương trên mặt cho ngươi , không cho phép tùy tiện đi nữa."

Vụ Tiễn nghe Phượng Lan Dạ giống như một lão mẹ lẩm bẩm, vừa cười vừa lên tiếng: "Dạ, bà quản gia nhỏ của ta, nghe lời ngươi được chưa"

"Vậy thì tốt."

Tỷ muội hai người đang nói đùa vui vẻ, bỗng nhiên Đinh Đương từ ngoài cửa xông tới, thật nhanh mở miệng:

"Đại tiểu thư, Vương Phi, An vương cùng nam nhân đi cùng Đại tiểu thư đang đánh nhau."

"A, đã đánh nhau."

Phượng Lan Dạ kinh ngạc kêu lên, cứ như vậy Vụ Tiễn còn nói người ta không thích nàng, không thích sẽ vì nàng đánh nhau sao? Đang suy nghĩ, thì Vụ Tiễn ở trên giường giống như một trận gió, như bão tố đi ra ngoài. Cánh tay của nàng chỉ bị thương một chút, trên người không có chuyện gì, cho nên nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Lan Dạ lo lắng thương thế của nàng, vội vàng đi theo: "Tỷ tỷ, Ngươi cẩn thận chút."

Mà Đinh Đương nhìn thấy Vương Phi nhanh chóng đi ra, vẻ mặt liền chấn kinh rồi nhanh chóng đuổi theo.

Nàng phát hiện ra đi theo chủ tử như vậy, sớm muộn gì mình cũng mệt chết, thật là hoàng đế không vội, thái giám đã vội. Nàng thật lo lắng cho cục cưng trong bụng của vương phi a.

"Tiểu Vương phi, ngươi chạy chậm chút, chạy chậm chút."

Đoàn người xông ra ngoài, vọt tới hành lang, đi qua mấy gian phòng, nhìn về phía đất trống ở Liên viện, quả nhiên có hai người đánh nhau. Hai người cùng sử dụng kiếm, kiếm quang loé sáng, thân ảnh đã bay tới, có thể nhìn ra được thực lực của hai người cũng không nhỏ. Hai người vừa đánh vừa khiêu chiến .

"Biến, ngươi tại sao phải ở lại đây?"

Đây là thanh âm của An vương Nam Cung Quân thẹn quá thành giận. Từ lúc trước đến bây giờ hắn đã cố nhịn, nam nhân này tự cho mình thân phận là hộ hoa sứ giả của Vụ Tiễn, phải biết rằng đây chính là vương phi của hắn, nữ nhân của hắn, đã sớm gả cho hắn, tại sao nam nhân này dám coi như là của mình để bảo vệ nàng.

Hắn không chịu được khi người khác nghĩ đến nữ nhân của hắn, vì vậy mới nói ra cái loại khẩu khí này. Kim Huyễn vừa nghe xong lời nói của Nam Cung Quân, châm chọc nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi cho rằng ngươi kêu ta đi ta liền đi sao? Ta sẽ dẫn Thanh Vãn rời đi ."

Vụ Tiễn đi lại trên gang hồ vẫn một mực kêu là Tô Thanh Vãn, cho nên lúc này Kim Huyễn gọi nàng Tô Thanh Vãn như cũ.

Hắn thích Thanh Vãn và chưa từng có giấu diếm nàng, mặc dù chưa nói qua, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, nàng không có bảo hắn đi, nam nhân này có tư cách gì nói chứ.

Kim Huyễn nghĩ tới đây, vẻ mặt xanh mét, lực đạo trên tay càng mạnh hơn, hạ thủ không chút lưu tình. Rất nhiều cây cỏ của Liên viện bị kiếm khí gây thương tích, kiếm quang xẹt qua chỗ nào, chỗ đó sẽ thành một mảnh hỗn độn.

Dưới hành lang giờ phút này có rất nhiều người đang đứng xem náo nhiệt, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu, lúc này Vụ Tiễn cùng Lan Dạ chạy vội tới.

Vụ Tiễn nhìn hai người giữa sân đang đánh nhau điên cuồng, không khỏi vừa tức vừa giận, quát lên: "Hai người các ngươi làm gì đó? Kim Huyễn dừng tay, Nam Cung Quân, dừng tay cho ta."

Hai nam nhân vừa nghe đến thanh âm quen thuộc, đồng thời dừng kiếm trong tay, nhìn sang, chỉ thấy trên cánh tay Vụ Tiễn máu tràn ra, bởi vì chạy nhanh, nên sắc mặt lại một mảnh tái nhợt. Hai nam nhân đều rất đau lòng, đồng thời nhảy tới đây, lo lắng hỏi: "Vụ Tiễn ( Thanh Vãn ) ngươi không có sao chớ?"

Hai người vừa nói xong, đồng thời trợn mắt, Tư Mã Vụ Tiễn thấy rất nhiều người nhìn bọn họ, trong lòng thật là tức giận, giận tái mặt nói :

"Kim huyễn, ngươi là tiểu hài tử sao?"

Nàng vừa nói xong, đáy mắt của Nam Cung Quân chợt lóe lên đắc ý, xem đi, đây là nữ nhân của hắn, tự nhiên sẽ bảo vệ hắn .

Kim huyễn thì bị chọc giận gần chết, mà Vụ Tiễn dạy dỗ Kim Huyễn xong, rồi xoay người nhìn về phía Nam Cung Quân, ánh mắt Lãnh mạc sắc bén, tựa như không chút lưu tình:

"Nam Cung Quân, lập tức cút ra ngoài cho ta."

Nói xong xoay người rời đi, còn nói với Kim Huyễn: "Kim Huyễn, ngươi đi theo ta vào đây."

Khuôn mặt hai nam nhân lập tức biến hóa. Sắc mặt Kim Huyễn vui mừng, nhưng sắc mặt Nam Cung Quân thì giống như người bị đả kích, lẳng lặng rút lui hai bước rồi đứng lại, vẻ mặt khó coi dị thường, gắt gao nhìn theo phương hướng Vụ Tiễn cùng Kim Huyễn rời đi.

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn hết thảy trước mắt, rồi nhìn nhau cười một tiếng. Nghĩ đến Nam Cung Quân từng để cho Vụ Tiễn bị tổn thương, Phượng Lan Dạ không nhịn được cau mày. Đáng đời, đây là báo ứng, bất quá Phượng Lan Dạ đồng dạng cũng biết, trong lòng Vụ Tiễn có Nam Cung Quân, vừa rồi chẳng qua là tức giận quá, có một số việc còn không có giải quyết xong, vẫn có khúc mắc ở trong lòng, cho nên trước mắt, phải giải quyết những nữ nhân ở An vương phủ đã.

"Nam Cung Quân, ngươi muốn làm cho nàng hồi tâm chuyển ý, thì trước hết phải giải quyết tốt những nữ nhân trong vương phủ đi, nàng mới có thể trở về ."

Nam Cung Quân vừa nghe lời Phượng Lan Dạ nói..., ánh mắt liền sáng lên, nhìn nàng, hỏi: "Nếu như ta giải quyết xong những nữ nhân kia, nàng thật sẽ trở về?"

"Ừ, ta sẽ giúp cho ngươi."

Coi như là vì tình cảm của hắn đối với Vụ Tiễn, nàng không muốn làm cho Vụ Tiễn khổ sở không vui, cho nên tự nhiên sẽ trợ giúp hắn .

Bên người Phượng Lan Dạ, Nam Cung Diệp đồng dạng nói : "Ngươi nghĩ cách để làm đi, chúng ta sẽ giúp ngươi, yên tâm đi."

"Cám ơn."

Nam Cung Quân một lời vừa dứt, thân hình liền di chuyển , thu kiếm rời đi, động tác vô cùng nhanh chóng.

Nam Cung Diệp đưa tay ôm lấy eo Phượng Lan Dạ. Hai người cùng nhau nhìn Nam Cung Quân rời đi, thật ra thì bọn họ tự nhiên hi vọng hai người kia cũng có được hạnh phúc.

Hai người vừa nhấc tay liền thấy trên hành lang, có rất nhiều hạ nhân đang đứng xem náo nhiệt, Phượng Lan Dạ lập tức giận tái mặt : "Có phải rảnh rỗi không có việc gì làm hay không?"

Thoáng cái, tất cả mọi người bỏ chạy trối chết, nháy mắt không thấy, nhanh nhất chính là thủ hạ Nguyệt Cẩn của Nam Cung Diệp, hắn cũng không muốn bị phạt nữa.

Nam Cung Diệp mặc kệ hắn, nhìn Phượng Lan Dạ, nhu nhuận mở miệng: "Ngươi hỏi Lục hoàng tẩu, Kim Huyễn kia là chuyện gì xảy ra?"

"Yên tâm đi, nàng chỉ coi hắn là bằng hữu, chúng ta đi qua đó, vết thương của Vụ Tiễn còn không có xử lý tốt đâu."

"Chúng ta đừng qua, để cho bọn hắn có cơ hội nói chuyện rõ ràng." Nam Cung Diệp đưa tay lên ôm lấy thân thể Phượng Lan Dạ hướng phía ngoài Liên viện đi tới, đem nơi này để lại cho Vụ Tiễn cùng Kim Huyễn, nàng nhất định sẽ cùng Kim Huyễn nói chuyện rõ ràng.

Liên viện, trong phòng.

Vụ Tiễn nhìn Kim Huyễn, nhìn thấy khuôn mặt của hắn đầy thương yêu khi nhìn nàng, tựa hồ thực vì nàng đau lòng, liền âm thầm kinh hãi. Nàng hành tẩu giang hồ mấy tháng, có một nửa thời gian là ở Vân Đằng Sơn trang, không nghĩ tới Kim huyễn lại thích nàng, nhưng bởi vì trong lòng nàng chỉ có Nam Cung Quân, cho nên chỉ coi Kim Huyễn là một người bạn tốt.

"Kim huyễn, chuyện lần này cám ơn ngươi."

"Ngươi và ta còn nói tạ ơn gì a."

Kim Huyễn hào sảng mở miệng, hắn mặc dù lớn lên tuấn tú nho nhã, nhưng là người trong chốn giang hồ, quang minh lỗi lạc, dũng cảm hào phóng , khí phách như mây.

"Kim huyễn, từ trước tới nay ngươi vẫn chiếu cố ta, ta xem ngươi là bạn tốt, ta hi vọng chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt."

Trong mắt Vụ Tiễn rất thật tình, đồng thời cũng nói cho Kim Huyễn một chuyện, nàng chỉ coi hắn là bạn tốt, từ trước là thế, sau này cũng vậy, vĩnh viễn là bạn tốt, không còn có ý khác.

Kim Huyễn nghe lời nói của nàng, trong lòng thật khó chịu. Thật ra, lúc trước khi nhìn thấy người nam nhân kia thì hắn đã đoán ra một chút, chẳng qua là không muốn mình thua thảm thôi.

Chương 122.2

Không nghĩ tới chuyện này lại từ miệng của nàng nói ra, mặc dù rất khó chịu, bất quá người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, há có thể vì bị từ chối mà nản lòng, Kim Huyễn cười nhìn Vụ Tiễn: "Vĩnh viễn cũng là bằng hữu sao?"

"Ừ, vĩnh viễn."

Vụ Tiễn cơ hồ như nhìn thấy được trên người hắn bóng dáng của Văn Lương, Kim huyễn chẳng những là bạn tốt của nàng, còn cho nàng cảm giác của huynh trưởng, cho nên hắn vĩnh viễn là bằng hữu .

"Ta đây không ở lại quấy rầy ngươi."

Hắn nói xong liền đứng lên, như nhớ tới cái gì đó liền mở miệng: "Ta cần phải trở về."

"Bảo trọng."

Vụ Tiễn nhẹ nhàng mở miệng, nhìn Kim Huyễn bước nhanh tiêu sái đi ra ngoài, tấm lưng kia rõ ràng có cô đơn, còn khẽ nhún một chút,tâm không khỏi có chút đau long. Nam nhân như vậy, lão Thiên nhất định sẽ không cô phụ hắn , sẽ có cô gái xứng đôi với hắn. Kim huyễn, ta sẽ vì ngươi cầu nguyện.

Thiếu chủ Vân Đằng Sơn trang Kim huyễn mang theo một ngàn thủ hạ rời đi Tề vương phủ, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ thật cao hứng. Nhưng nghĩ tới người ta giúp mình chuyện lớn như vậy, lại vẫn chưa có tạ ơn người ta đã để cho bọn họ đi, đáy lòng vẫn tiếc hận một hồi, người này cũng là đáng để giao kết.

Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ đứng dưới hành lang, cảm khái: "Từ xưa chữ tình là đả thương người nhất a, sợ nhất chính là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình a."

Lời của Vương gia vừa vang lên, nhất thời lôi ngã một đám người. Cách đó không xa là Nguyệt Cẩn, Thiên Bột Thần, còn có đám người của Đinh Đương nữa, ngay cả Phượng Lan Dạ cũng híp mắt nhìn, làm hại hắn nghĩ trên mặt hắn có vết bẩn.

"Trên mặt ta rất dơ sao?"

Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Trên mặt không bẩn, chẳng qua là lời chàng mới nói vừa rồi rất dọa người ."

Tiếng nói của nàng vừa dứt, tất cả mọi người đều gật đầu, quả thật đủ dọa người. Thật đúng lúc Ngân Ca từ trong phòng khách nghe được lời nói phía ngoài, bèn nói theo:

"Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a."

Phun, tất cả mọi người đều bậc cười, trước một khắc bị Vương gia làm cho cười, sau một khắc thì bị con chim này làm cho không đứng vững.

Thật đúng là người thế nào sẽ nuôi ra động vật đó a, đoàn người cười đến vui vẻ. Nam Cung Diệp tức thời quay đầu nhìn qua, Nguyệt Cẩn vừa nhìn thấy có chút không đúng, thân hình chợt lóe liền chạy biến, so sánh với lúc nào cũng đều nhanh hơn, làm hại Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần kỳ quái nhìn hắn.

"Hắn trúng gió a?"

"Không biết, có thể hắn bị bệnh điên."

Đinh Đương cùng Vạn Tinh vừa nghe hai nam nhân này nói chuyện, một người nói một câu: "Đáng thương."

"Trẻ nhỏ đáng thương a."

Nói xong, động tác bốn người nhất trí nhanh chóng rút lui, nháy mắt đã không thấy bóng người, chỉ lưu lại hai người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ bèn nhìn nhau cười, sau đó cảm thán.

"Có phát hiện hay không, bọn người đi theo chúng ta người sau so với người trước càng tinh quái hơn."

Nam Cung Diệp nói xong, Phượng Lan Dạ gật đầu, sau đó trong đầu lập tức hiện ra một hình ảnh, nhẹ nhàng cười mở miệng: "Chàng nói xem bọn họ không phải rất xứng đôi sao?"

Mấy người đang chạy ở phía xa lúc này không tự chủ được đồng thời đánh rùng mình một cái.

Nam Cung Diệp vừa nghe lời của Phượng Lan Dạ liền biết nàng muốn nói gì, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì, những chuyện này phải hỏi người trong cuộc .

"Đi, chúng ta vào nhà." Ôm Phượng Lan Dạ đi vào, Phượng Lan Dạ không hiểu, nói thầm: "Rốt cuộc có được hay không? Còn có, ta muốn đi xem Vụ Tiễn."

"Theo Lục hoàng tẩu rò chuyện đi, ta có việc phải tiến cung."

Lời này vừa dứt, tay hắn nhân tiện miết miết cái miệng nhỏ nhắn, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng giống như trộm được hương, mới rời đi Tề vương phủ, tiến cung.

Tiêu Nguyên cung, trên đại điện, Hạo Vân Đế ngồi ở chỗ cao, bên cạnh có Hoa phi, dưới tay quỳ có Thụy Vương Nam Cung Duệ, An vương Nam Cung Quân, còn có Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử, Văn tường công chúa cũng ở đây, trong điện yên tĩnh không tiếng động.

Ngoài cửa điện, một người nhanh chóng chạy vào, thái giám kia thật nhanh quỳ xuống: "Hoàng thượng, Tề vương đã tới."

"Để cho hắn vào đi."

Hạo Vân Đế phất tay, tiểu thái giám chạy nhanh đi, dáng Nam Cung Diệp cao lớn như trúc, tuấn tú, thân thủ từ cửa điện ngoài đi tới, ánh sáng cuối chân trời hắt trên người hắn, màu trắng cẩm y thêu hoa văn lay động, nhẹ nhàng đi tới trong điện, chậm rãi thi lễ: "Tham kiến phụ hoàng, Hoa phi nương nương."

Hạo Vân Đế quét mắt nhìn mọi người trong điện, cuối cùng sắc mặt ôn nhuận vung lên tay: "Tất cả đứng lên, ngồi xuống đi."

"Tạ ơn phụ hoàng."

Âm thanh vừa vang lên, chúng Vương gia, hoàng tử đứng dậy, phân hai bên ngồi vào chỗ của mình, cùng nhau chờ chỉ thị của phụ hoàng.

Hạo Vân Đế quét mắt nhìn những người phía dưới, đáy lòng có một chút vui mừng, mình cuối cùng cũng bảo vệ được những hài tử này, cho dù hy sinh lão Nhị, lão Tứ, nhưng vẫn còn lại một số người.

"Nam Cung Liệt hiện tại bị bỏ tù, trẫm hi vọng các ngươi không nên làm theo hắn nữa, nếu không đừng trách trẫm lòng dạ độc ác."

Mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng Hạo Vân Đế vẫn lạnh lùng cảnh cáo, khiến những người này an phận thủ thường chút ít, Nam Cung Liệt bị bắt, kế tiếp chính là chuyện tình của Tấn vương Nam Cung Trác rồi, sau khi chuyện này giải quyết xong, liền để cho Duệ Nhi lên ngôi, hắn cũng không còn tinh lực để quản những chuyện như vậy nữa.

Lời của Hạo Vân Đế vừa rơi xuống, phía dưới, mọi người đứng lên: "Nhi thần tuân chỉ."

Hạo Vân Đế khoát tay ý bảo mọi người ngồi xuống, nhìn về phía Nam Cung Duệ: "Duệ Nhi, lập tức bắt đầu thẩm tra xử lí vụ án mưu phản này, không thể để xảy ra một chút sai lầm."

"Dạ, phụ hoàng."

Thụy vương lĩnh mệnh, Hạo Vân Đế phân phó xong Nam Cung Duệ, lại nhìn về hướng Nam Cung Diệp: "Diệp Nhi cùng Thanh Nhã lần này lập công lớn, hơn nữa trẫm nghe nói Thanh Nhã đã mang thai, đây cũng là chuyện vui của Thiên Vận hoàng triều ta, nói đi, phải ban thưởng như thế nào."

Tiếng nói của Hạo Vân Đế vừa dứt, Hoa phi ở bên cạnh cũng gật đầu, khuôn mặt tươi cười:

"Đây đúng là chuyện vui, hoàng thượng, để cho thiếp thân làm đi."

"Ừ, " Hạo Vân Đế gật đầu, nhìn về Nam Cung Diệp: "Các ngươi nghĩ muốn cái gì nói với Hoa phi là được, đến lúc đó sẽ đưa đến Vương Phủ."

Bởi vì nhắc tới chuyện Tô Thanh Nhã mang thai, không khí trên điện nhẹ nhàng một chút, thần sắc mỗi người buông lỏng xuống. Lúc này Hạo Vân Đế lại nghĩ tới một chuyện khác :

"Văn Tường, trẫm quyết định chỉ hôn cho ngươi."

Văn Tường nghe được Hạo Vân Đế nhắc đến, đứng lên, sắc mặt có chút tái nhợt. Mặc dù nàng vẫn nói không nghĩ tới Tây Môn Vân nữa, nhưng là vừa nghĩ tới gả cho người khác, sắc mặt biến sắc. Bất quá, Thiên Vận hoàng triều luân phiên gặp phải chuyện, Văn tường không muốn để cho phụ hoàng khổ sở nữa, cho nên không có lên tiếng.

Hoa phi một bên nhìn bộ dạng của nữ nhi cóchút đau lòng, không nhịn được mở miệng:

"Văn Tường, ngươi suy nghĩ muốn gả cho ai rồi hướng phụ hoàng yêu cầu chỉ hôn, vui vẻ lên chút."

Không nghĩ tới Tây Môn Vân trước khi đi Nam Man, gặp mặt hoàng thượng, dĩ nhiên là lần này hắn đánh thắng trận trở lại, xin hoàng thượng gả công chúa cho mình.

Hành động của Văn Tường cuối cùng đã cảm động Tây Môn Vân. Hắn cho rằng đường đường là công chúa hoàng thất có thể làm được hành động này, thật không dễ dàng, hơn nữa hắn từ từ đã thích cái nha đầu quật cường này, cho nên liền xin hoàng thượng, khi hắn đánh thắng trận hồi kinh, hoàng thượng hãy chỉ hôn cho bọn họ.

Văn Tường nhất thời lăng ngốc , không hiểu ý tứ của mẫu phi. suy nghĩ người nàng thích là ai rồi yêu cầu phụ hoàng chỉ hôn ? Người kia là Tây Môn Vân sao? Mẫu phi vẫn biết nàng thích Tây Môn Vân mà, Văn tường thật nhanh ngẩng đầu lên nhìn về Hoa phi, chỉ thấy Hoa phi cười gật đầu, tỏ vẻ đúng như nàng suy nghĩ, Văn Tường lại nhìn hướng Hạo Vân Đế:

"Phụ hoàng, là Tây Môn Vân sao?"

Hạo Vân Đế vừa bực mình vừa buồn cười, đường đường công chúa, lại bởi vì một câu nói của người ta đã kích động thành như vậy, bất quá đã thấy nàng cao hứng, nên hắn rất vui vẻ.

Hạo Vân Đế trừ Văn Tường, còn có một nữ nhi nữa, hắn tự nhiên là đau lòng nàng.

"Thật, thì ra là thật, tên khốn kiếp này, một chút cũng không nói cho ta biết."

Văn Tường cao hứng cười lên, nhưng ngay sau đó nhớ tới thần thái của Tây Môn Vân, liền không khỏi mở miệng mắng, cho đến khi tất cả mọi người nhìn nàng , nàng mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Hạo Vân Đế cùng Hoa phi:

"Cám ơn phụ hoàng, cám ơn mẫu phi."

Hạo Vân Đế gật đầu, giải quyết xong chuyện của Văn tường, hắn cũng yên lòng rồi, lúc này Nam Cung Quân đứng dậy:

"Nhi thần có việc bẩm báo phụ hoàng."

"Quân Nhi nói đi." Thấy Nam Cung Quân, trong lòng Hạo Vân Đế áy náy rất sâu , cho nên thanh âm rất ôn hòa. Nam Cung Quân đi tới giữa đại điện, quỳ xuống, trầm giọng mở miệng: "Nhi thần muốn đuổi những nữ nhân trong phủ đi."

Tiếng nói của Nam Cung Quân vừa dứt, trong điện rất nhiều người sợ hết hồn, Lục hoàng huynh muốn đuổi nữ nhân trong phủ đi, nghĩ đến đây bọn hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía phụ hoàng, sắc mặt Hạo Vân Đế cũng không có khó coi, chỉ hơi lãnh, chậm rãi mở miệng: "Quân Nhi, tình huống trước mắt này, làm sao ngươi có thể đuổi họ đi? Người khác thì còn có thể đuổi đi, nhưng Âu Dương Tình nhưng là nữ nhi của Âu Dương tướng quân, nếu lúc này đuổi nàng, chẳng phải là dấy lên một phen nghị luận nữa sao?"

Trước mắt, bên trong An Giáng thành còn rất loạn, mặc dù bắt được Sở Vương cùng Diêu Tu, nhưng trong chỗ tối có một cỗ thế lực còn chưa có diệt trừ. Những người tài giỏi này rất lợi hại, không biết bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì .

"Phụ hoàng có thể chỉ hôn nàng cho người khác, nhi thần từ lúc thành thân đến bây giờ cũng chưa có chạm vào nàng."

Nam Cung Quân nói rất nhiên nói, sắc mặt Hạo Vân Đế trầm xuống một phần, không cần biết Quân Nhi làm thế nào, không chạm thì không chạm, ném nàng ở trong phủ là được, tại sao lại muốn đuổi nàng đi.

"Nam Cung Quân?"

Hạo Vân Đế lời còn chưa nói ra, Nam Cung Duệ đã thật nhanh đứng dậy, quỳ gối bên cạnh hắn.

"Xin phụ hoàng thành toàn cho tâm ý của Lục hoàng đệ."

Đây là việc duy nhất hắn có thể làm vì Nam Cung Quân. Nam Cung Quân ngẩng đầu lên nhìn Ngũ hoàng huynh một cái, mặc dù khi rời bỏ kinh thành mình rất là giận hắn, nhưng sau đó ở bên ngoài rồi thì lại cho lắng cho hắn, nên giờ phút này nhìn Nam Cung Duệ gật đầu một cái, trong lòng rất cảm kích.

Nam Cung Diệp thấy Ngũ hoàng huynh đứng dậy, hắn cũng đứng dậy: "Phụ hoàng, xin thành toàn Lục hoàng huynh."

Lúc này Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử bọn họ đều đứng lên, đi tới ngay giữa quỳ xuống tới : "Xin phụ hoàng thành toàn cho Lục hoàng huynh."

Hoa phi nhìn tình huống trong đại điện, nghĩ tới cũng thẹn với chính mình, đứng lên chuẩn bị quỳ xuống, Hạo Vân Đế sớm đưa tay cản động tác của nàng, khẽ tức giận mở miệng: "Tốt lắm, tất cả đứng lên đi, cùng trẫm thử suy nghĩ kỹ để chỉ hôn cho Âu Dương Tình một hôn sự xứng đáng khác."

"Tạ ơn phụ hoàng thành toàn."

Nam Cung Quân lập tức cao hứng đứng dật, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đây là chuyện khiến hắn vui vẻ nhất.

Cuối cùng Hạo Vân Đế hạ đã chỉ hôn cho Âu Dương Tình với công tử nhà Công bộ Thượng thư, mặc dù không phải là vương hầu, nhưng cũng là chính thê.

Công tử nhà Công bộ Thượng thư mặc dù không muốn, nhưng ngại uy nghi của hoàng quyền, nên không dám kháng nghị, huống chi hoàng thượng còn phong Âu Dương Tình làm Quận chúa, còn ban thưởng một số của hồi môn lớn, cho nên chuyện này thực ra là nhà Công bộ Thượng thư được lợi, cứ như vậy, nữ nhi của Đại tướng quân Âu Dương Thác, Âu Dương Tình rốt cục đã rời khỏi An vương phủ.

Âu Dương Tình đối với An vương Nam Cung Quân cũng hết hy vọng , nên chịu an phận làm thê tử của công tử Công bộ thượng thư. Đại tướng quân Âu Dương Thác đối với chuyện lần này cũng tìm không ra lý do từ chối. Trước mắt, bên trong An Giáng thành, Tinh Phong Huyết Vũ ( gió tanh, mưa máu ), hoàng thượng phong Âu Dương Tình làm Quận chúa, giống như nói bọn họ cùng hoàng thất có dính dấp, cho nên đã làm cho lòng của Âu Dương Thác chuyển hướng, từ đó về sau đứng ở giữa không hề để ý tới phe phái gì nữa. Bọn họ vốn cùng Sở Vương có qua lại, còn đang lo lắng hoàng thượng hạ chỉ trách phạt, không nghĩ tới thế nhưng lại làm ra một tầng điển cố như vậy, ngược lại đã cứu Âu Dương phủ một mạng.

Sở Vương cùng Diêu Tu âm mưu tạo phản, vụ xét sử do Thụy Vương chủ trì, trải qua tam đường hội thẩm, cuối cùng Sở Vương bị phế võ công, cắt đứt gân chân, phái người mang đến hoàng lăng thủ mộ, trọn đời không cho phép ra hoàng lăng một bước. Cả đời hắn chỉ có thể cùng người chết làm bạn.

Diêu Thị một nhà toàn bộ bị bỏ tù, toàn bộ thân nhân của Diêu Tu đều bị chém, không cho phép người nhặt xác, mà thân nhân họ hàng xa cũng bị mang đến biên cảnh sung công làm việc.

Lần này trong lúc xử án, còn liên lụy tới quan viên , cái gì cần làm đều phải làm, Hình bộ thượng thư cùng Binh bộ Thượng thư bị giáng xuống ba cấp, mà nguyên Hình bộ Thị lang cùng Binh Bộ Thị Lang đã thăng làm Thượng Thư.

Kinh thành đã khôi phục lại an tĩnh, nhưng dưới cái an tĩnh vẫn cất dấu một cỗ bão táp khác, cho nên lần này bọn họ nhất định phải hành động trước, không để cho bão táp kia tiếp tục nổi lên.

Trong cung, Hạo Vân Đế phân phó người đem Mai Phi từ lãnh cung đưa ra ngoài.

Mai Phi bộ dáng tĩnh lặng, một thân quần áo trắng đơn giản, quanh thân trên dưới không có một chút đồ trang sức, giờ phút này nhìn nàng đi tới làm cho người ta có chút cảm giác thanh thoát, nàng cung kính hành lễ:

"Thiếp thân tham kiến hoàng thượng."

Hạo Vân Đế híp mắt lại, con ngươi chăm chú nhìn Mai Phi, suy nghĩ, liệu nữ nhân này có biết chuyện tình ở sau lưng hay không?

"Mai Phi, trẫm nghe nói Mộc Miên trước kia có cùng ngươi qua lại gần gũi."

Vốn cho là Mai Phi nhất định sẽ phủ nhận, ai biết nàng lại thản nhiên mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, thiếp thân trước kia có cùng nàng rất thân cận, nàng là Vân Phượng quốc Ngũ công chúa, là Trác nhi mang về, lúc ấy thiếp đưa nàng tiến cung chính là muốn làm cho nàng nghe lời thiếp thân, lấy lòng của hoàng thượng, ai biết cuối cùng nàng căn bản không có tác dụng gì."

Mai Phi vẻ mặt bình tĩnh, không nóng không vội mà nói chuyện này.

"Kể từ khi vào lãnh cung, thiếp thân ngày đêm tĩnh tâm, bây giờ đã tỉnh ngộ rồi, nghe Sâm Nhi nói Trác nhi hiện tại bệnh không dậy nổi, cũng là tội nghiệt trước kia chúng ta làm ra, thiếp thân chỉ mong từ nay về sau sám hối độ nhật, có thể làm cho ông trời bỏ qua cho Trác nhi."

Lúc này Mai Phi tựa như ni cô không ăn khói lửa nhân gian, còn lộ ra nhàn nhạt cơ trí cùng vẻ khám phá hồng trần, hiểu rõ ý vị của cuộc đời ảo huyền.

Hạo Vân Đế híp mắt, nhìn Mai Phi, âm thầm suy tư, nàng ta giả vờ, hay thật sự tỉnh ngộ. Nếu là giả, nàng ta thật lợi hại, nhưng mà, bất kể như thế nào, trước mắt, cứ để cho nàng đi ra ngoài mới được, như vậy mới dễ dàng tra rõ, nàng rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện này.

"Người đâu, đưa Mai Phi về Mai Linh điện."

"Hoàng thượng?"

Mai Phi ngẩng đầu lên, trong mắt đã hiện lên nước mắt: "Thiếp thân không cần vào lãnh cung sao?"

"Ngươi đã hối hận, vậy thì ở Mai Linh trong điện đóng cửa vì Trác nhi cầu phúc đi."

"Tạ ơn hoàng thượng." Mai Phi rốc cuộc cũng quỳ xuống rồi chậm rãi đứng dậy, đi theo thái giám kia, xoay người đi ra ngoài, hướng phía Mai Linh điện đi tới.

Bên trong Tề vương phủ, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đang tản bộ ở trong vườn hoa. Hôm nay khí trời thật tốt, hơn nữa mấy ngày qua, vết thương trên cánh tay Vụ Tiễn đã tốt lên rồi, vết sẹo trên mặt đã được Lan Dạ chữa trị, làm giảm bớt rất nhiều, còn khoảng năm, ba ngày sẽ tốt. Hiện tại Phượng Lan Dạ mang thai, chuyện gì cũng đều không làm được, cho nên ước gì tìm được một chút chuyện để làm, nên tất cả tâm trí đều đặt trong việc giúp Vụ Tiễn trị liệu vết sẹo trên khuôn mặt, cho nên mới tốt nhanh như vậy.

"Biết không? Nam Cung Liệt bị phế võ công, cắt đứt gân chân, đưa đến hoàng lăng thủ hoàng lăng rồi. Cả đời hắn xem ra chỉ có thể cùng người chết vượt qua."

Phượng Lan Dạ nhàn nhạt mở miệng luận sự, không có vui không có buồn, cuộc đời thế nào tất cả cũng là do mình lựa chọn, chẳng trách người khác được.

"Thật là thời buổi rối loạn."

Vụ Tiễn thở dài một tiếng, dìu Phượng Lan Dạ, hai người một đường đi dạo. Lúc này đã là mùa thu, hoa cỏ khoác lên một tầng khô vàng nhợt nhạt, thời điểm bọn họ rực rỡ huy hoàng đã qua.

Phượng Lan Dạ nắm chặt tay, nhìn Vụ Tiễn, nét mặt cổ quái khiến cho Vụ Tiễn không nhịn được hỏi thăm:

"Tại sao? Có chuyện gì không?"

"Tất cả nữ nhân trong An vương phủ đều bị đuổi, nghe nói Âu Dương Tình được phong làm Quận chúa gả cho công tử nhà Công bộ Thượng thư rồi, vậy ngươi có thể trở về An vương phủ rồi."

Vụ Tiễn mang vẻ mặt nhàn nhạt , nhìn không ra cao hứng hoặc là khổ sở, ngẩng đầu lên thấy Phượng Lan Dạ cũng đang nhìn nàng, không khỏi buồn cười mở miệng: "Ngươi nghĩ cái gì đấy? Hãy an tâm nuôi nhi tử đi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đinh Đương cùng Vạn Tinh theo ở phía sau của các nàng , Diệp Linh từ đàng xa chạy vội tới, cung kính mở miệng: "Vương Phi, bên kia Tuyển viện có khách tới, Thụy Vương, An vương cũng đã tới, Vương gia cho mời các người đi qua đó."

Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Phượng Lan Dạ mím môi cười, ở một bên, sắc mặt Vụ Tiễn khẽ biến, xoay người chuẩn bị trở về Liên viện, Lan Dạ lôi kéo tay nàng: "Đi thôi, đi thôi, cùng đi xem bọn hắn tới đây làm gì, ta nghĩ nhất định là vì kế hoạch tiếp theo, chúng ta đi qua xem một chút đi."

Đoàn người hướng Tuyển viện mà đi.

Trong phòng khách Tuyển viện lúc này ngồi ba người, Thụy Vương, An vương, Tề vương, ba nam nhân mỗi người một phong tư. Một người tuyệt sắc tà mị còn mang theo nhàn nhạt lạnh nhạt cùng xa cách, một người trầm ổn nội liễm, mày rậm mắt sáng, mà bên cạnh, một người ôn nhã tựa như trúc, quanh thân nhu hòa, nhưng trên người bọn hắn đều có phong phạm cao quý, khí phách của người hoàng thất không thể bị lu mờ.

Nam Cung Diệp quét mắt nhìn Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Quân, chậm rãi mở miệng: "Kế tiếp, chúng ta phải toàn lực đối phó người trong chỗ tối kia. Lần này không giống lần trước. Lần trước, đối phương ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, nhưng lần này bọn họ cho là chúng ta không có phát hiện ra, cho nên bọn họ ở ngoài sáng, chúng ta ở chỗ tối."

Lời của Nam Cung Diệp vừa giáng xuống, thì thanh âm trong trẻo của Phượng Lan Dạ từ ngoài cửa truyền vào :

"Không sai, lần này chúng ta ở chỗ tối, muốn động thủ cũng rất dễ dàng."

Thần thái thong dong, không nóng không vội, hào phóng nhưng cũng không kém phần thanh tao lịch sự. Một thân váy màu xanh ngăn cản không nổi sự tao nhã, nàng chậm rãi đi tới, Vụ Tiễn ở phía sau cũng quyến rũ động lòng người. Hai người vừa đi vào, liền ngồi vào chỗ của mình, Nam Cung Quân thấy Tư Mã Vụ Tiễn nên không tự chủ được cười lên, khuôn mặt như tan ra.

Phượng Lan Dạ quét mắt một vòng nhìn những người bên cạnh

"Lần này, mấy người chúng ta người hợp lực, nhất định phải đả kích người sau lưng kia, để cho hắn không cách nào ẩn núp nữa, có lẽ hắn đang dương dương đắc ý cho rằng cục diện lần này thật tinh diệu. Nhưng không biết rằng, ngoài mặt ván này chúng ta thua, nhưng ai có thể cười nói cuối cùng mới thật sự là người thắng."

"Không sai."

Nam Cung Duệ gật đầu, sau đó Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân cũng gật đầu, mặc dù tiểu nha đầu trước mắt tuổi không lớn, nhưng đầu óc nghĩ đến thật là thấu triệt.

Ván này lợi cho bọn hắn, bọn họ ở trong bóng tối, những người đó ở ngoài sáng, mặc dù không biết người chân chính ở sau lưng sai sử là người nào, nhưng mục đích cũng là vì đưa Tấn vương kế vị.

Cho nên bọn họ chỉ cần đem đầu mâu hướng thẳng Tấn vương là được, về phần những thứ khác, phải tiêu diệt từng bộ phận.

"Sau lưng Tấn vương nhất định cất giấu một người túc trí đa mưu, người này rất có mưu lược, can đảm cẩn trọng, hơn nữa còn là một người có y thuật cao minh, người này chẳng những y thuật cao, hơn nữa còn biết dùng độc dược, hai thứ này nhất định không thể thiếu ."

Phượng Lan Dạ nói xong, thì nhìn về Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp lập tức đồng ý gật đầu.

"Ừ, bây giờ nếu điều tra ra người này, thì sau đó đối phó Tấn vương sẽ đơn giản hơn rất nhiều."

Nam Cung Duệ nghe lời nói của Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp, liền cau mày suy tư, trầm giọng mở miệng: "Xem ra chúng ta cần đi bái phỏng Nhị hoàng huynh một chút, xem bệnh của hắn có phải là thật hay không . Mặt khác, phái người mật thiết quan sát động tác của Mai Phi ở trong cung, còn có Bát hoàng tử Nam Cung Sâm nữa, ta nghĩ bọn họ không thể cùng nhau bất động."

Thụy Vương nói xong, những người khác đều gật đầu, Phượng Lan Dạ nhìn mọi người, khóe môi miễn cưỡng nở ra nụ cười.

"Chúng ta phân công làm việc, nhất định có thể làm cho người trong bóng tối kia hiện hình."

Nói xong, liền hướng cửa trước kêu một tiếng: "Ngọc Lưu Thần."

Ngọc Lưu Thần liền đi vào, cung kính làm lễ, những người khác cũng nhìn Phượng Lan Dạ, chỉ thấy nàng không nhanh không chậm mở miệng: "Lập tức đi tìm Bách Lí Hạo, ta nghĩ người có y thuật cao siêu đứng sau lưng Tấn vương , sợ rằng chính là sư huynh của Bách Lí Hạo _ Nam Sơn Tử."

"Nam Sơn Tử?"

Người này mọi người đều nghe nói qua, có tin đồn hắn y thuật rất cao, chẳng những tính tình cổ quái, hơn nữa không có ngàn vàng thì không cứu, chỉ cần có tiền nói cái gì cũng đều tốt, không nghĩ tới hắn lại ẩn sau lưng Tấn vương. Nếu quả thật chính là Nam Sơn Tử núp sau lưng, như vậy việc Tấn vương bị bệnh cũng là đương nhiên.

Thử nghĩ xem những người đó đúng là rất khôn khéo, trước hết để cho Tấn vương bị bệnh, sau đó liên tiếp bố cục những chuyện này, như thế dường như không liên quan tới Tấn vương.

"Hiện tại phái người giám thị phe phái của Tấn vương, còn có người thuộc phe phái của Sở Vương, mặt khác, phàm những người có dính dấp cùng Tấn vương đều phái người âm thầm giám thị, nhớ, không thể làm cho người ta phát hiện mà đả thảo kinh xà."

"Ừ." Nhìn nàng bố trí nhiệm vụ, mang theo một cỗ mạnh mẽ, không chắc đã có nam nhi làm được. Mọi người không tự chủ được phối hợp gật đầu, đồng ý với lời của nàng.

"Hiện tại chúng ta đi bái phỏng Nhị hoàng huynh đi."

Phượng Lan Dạ cười mở miệng, tất cả mọi người đều đứng lên. Nam Cung Diệp đi tới bên người Phượng Lan Dạ, vươn tay ôm eo của nàng, vượt lên đầu đi ra ngoài, phía sau là Nam Cung Duệ. Nam Cung Quân thấy Vụ Tiễn đang ở trước mặt hắn, cũng không nhịn được đưa tay ra kéo nàng, Vụ Tiễn dùng sức hất tay hắn ra, không để ý đến sự giãy dụa của nàng, Nam Cung Quân quyết không buông ra, hai người cứ như vậy ở một chỗ giằng co lẫn nhau, thật giống như đang đấu nhãn lực. Mấy người đi ở phía trước quay lại nhìn, không nhịn được mở miệng:

"Các ngươi còn không đi, định ở lại làm cây cột sao?"

Nói xong bọn họ liền đi ra ngoài, mà Nam Cung Quân vẫn kiên trì nắm lấy tay Vụ Tiễn, lôi kéo nàng đi ra ngoài. Trong tình cảnh trước mắt này, bọn họ cần phải đồng tâm hiệp lực, Vụ Tiễn cũng mặc kệ hắn, khóe môi Nam Cung Quân dâng lên nụ cười đắc ý. Thất hoàng đệ nói đúng, nam nhân thì da mặt phải dày.

Nghĩ tới đây liền bước nhanh hơn, không có thủ hạ đi cùng, đoàn người hướng cửa phủ đi tới.

Mọi người đều lên xe ngựa nhà mình. Vụ Tiễn vốn muốn cỡi ngựa, bất đắc dĩ Nam Cung Quân không chịu buông tay, còn làm trò trước mặt người khác, trực tiếp ôm nàng lên xe.

Xe ngựa một đường hướng ngoài thành đi tới.

Trên đường cái có một chút hỗn loạn, sự nguy cấp khủng hoảng mấy ngày trước đây đã tiêu tán, hiện tại chỉ còn lại náo nhiệt. Tiếng nghị luận không ngừng, phần lớn là đang nói đến chuyện Sở Vương Nam Cung Liệt mưu phản, nói đến Diêu tu thì nghiến răng nghiến lợi, hận không được cắn hắn mấy cái. Hắn làm ra chuyện như vậy đều dọa chết người.

Phía trước, trên xe ngựa thứ nhất, Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ, hai người đang nói lặng lẽ nói chuyện, vẻ mặt ẩn ẩn nụ cười.

Phượng Lan Dạ hiếm khi than thở: "Không nghĩ tới Lục hoàng huynh lại giống như vô lại vậy."

Nam Cung Diệp ôn nhã cười, khóe môi vẽ ra độ cung duyên dáng, từ từ mở miệng: "Lan Nhi, là ta dạy hắn ."

Phượng Lan Dạ vừa nghe, ngạc nhiên xong thì sau đó cười đến mặt mày như nở hoa: "Không ngờ Vụ Tiễn lại thích dạng như vậy, không biết có làm như lời của ta nói không?"

Nàng nói tới chỗ này liền liếc xéo Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp nhẹ nhàng hỏi: "Nàng nói gì?"

Phượng Lan Dạ ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: Trái ba quyền, phải ba quyền, trên ba quyền, dưới ba quyền. . . . . ."

Nam Cung Diệp không đợi nàng đánh xong ba quyền, vội vàng mang vẻ mặt lấy lòng, cầm lấy tay nàng ôn nhu mở miệng: "Lan Nhi, ta đây tuyệt đối là một nam nhân an phận thủ thường, cái trái ba quyền, phải ba quyền của nàng, nếu đánh xong, đoán chừng ta cũng bị phế đi."

"Biết là tốt rồi."

Mỗ tiểu nha đầu đắc ý lắc eo, biểu hiện mình tuyệt đối nói là làm được.

Mà lúc này, trên xe ngựa phía sau, Nam Cung Quân đè ép thân thể Vụ Tiễn thân thể, hung hăng hôn xuống. Vụ Tiễn muốn giơ tay tát hắn, Nam Cung Quân liền đưa nửa bên mặt qua, thấy nàng không đành lòng đánh, liền hôn tiếp.

"Vụ Tiễn, theo ta trở về An vương phủ đi, từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thương tâm, ngươi biết không, mẫu phi nói với ta rằng nàng nhớ ngươi."

Vừa nhắc tới Hoa phi, tim của Vụ Tiễn liền mềm nhũn hai phần, lúc nàng tới nơi này mới có mười hai tuổi, Hoa phi ở trong trí nhớ của nàng chiếm cứ một vị trí rất trọng yếu, nên nàng cứ ngây người như vậy, lại bị Nam Cung Quân hôn đến choáng váng đầu óc. Nếu không phải giờ phút này ở trong xe ngựa, chỉ sợ Nam Cung Quân có thể còn nóng bỏng hơn, bất quá còn hắn vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng, đưa tay ôm Vụ Tiễn.

"Sau này ta sẽ không bao giờ làm ngươi bị tổn thương nữa. Lúc trước, ta thấy được ngươi bị thương, thật đau lòng muốn chết."

"Hừ."

Vụ Tiễn trong lòng đã mềm nhũn, nằm ở trước ngực hắn, bất quá cũng không có cho hắn sắc mặt tốt. Nam Cung Quân nhìn thấy nàng như vậy, chuyện kế tiếp cũng không nên nóng nảy, dù sao thời gian sau này còn nhiều a.

Xe ngựa một đường hướng biệt viện hoàng gia ở ngoài thành chạy tới.

Thời điểm lễ mừng năm mới, Tấn vương Nam Cung Trác liền được mang đến biệt viện hoàng gia, không nghĩ tới sáu, bảy tháng đã qua, thân thể của hắn còn không có tốt, nghe nói hắn vừa mới có thể nói chuyện thôi, xuống đất đi lại cũng không lưu loát. Những ngự y trong cung mất rất nhiều sức lực, nghe nói bệnh trạng khôi phục được đã là kỳ tích rồi.

Một nhóm mấy chiếc xe ngựa chạy nhanh đến biệt viện hoàng gia dưới chân núi, thị vệ hoàng gia biết những người trước mắt đều là Vương gia, nên nào dám trì hoãn, một mặt phái người đi đến bên trong bẩm báo, một mặt để cho bọn họ đi vào.

Biệt viện hoàng gia, bên trong thư phòng, lúc này một người đang tựa ngồi trên ghế, chính là Tấn vương Nam Cung Trác, mà ngồi bên cạnh hắn là một người có dáng cao, gầy, trên gương mặt một chút thịt cũng không có, ánh mắt rất bén nhọn, tràn đầy lạnh lẽo âm trầm, cứ tùy ý nhìn người khác, liền làm cho người ta có cảm giác dựng tóc gáy, hắn chính là sư huynh của Bách Lí Hạo _Nam Sơn Tử.

"Vương gia thân thể khá chưa?"

Thanh âm của hắn lộ ra một loại âm trầm, thật giống như thanh âm đến từ địa ngục.

Nam Cung Trác khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã khá, gảy nhẹ khóe môi: "Đa tạ tiên sinh chiếu cố."

"Nói hay."

Nam Sơn Tử chỉ đơn giản mở miệng, nói xong lại lâm vào trầm mặc, sau đó từ từ gằn từng chữ mở miệng: "Xem ra chúng ta cần thực hiện hành động kế tiếp."

"Ừ, phiền toái tiên sinh."

Nam Cung Trác mới vừa nói xong, trên cửa khẽ vang lên âm thanh: "Vương gia, Vương gia."

Là thanh âm của thủ hạ Nam Cung Trác, Nam Cung Trác khẽ khiêu mi: "Đi vào."

Mộ Thanh đẩy cửa đi tới, thật nhanh đóng cửa lại, nóng lòng mở miệng: "Vương gia, thị vệ tới đây bẩm báo, mấy vị Vương gia đã tới."

"Ừ, " Nam Cung Trác cũng không bối rối, nhìn về Nam Sơn Tử, chỉ thấy hắn trầm ngâm chốc lát mới mở miệng: "Xem trước một chút mục đích bọn họ tới rồi hãy nói."

Hắn nói xong đứng lên đi tới thư phòng, tay khẽ xoay một bình hoa nhìn rất bình thường, oanh một tiếng, bỗng xuất hiện một cái cửa, phía sau là bầu trời, rồi hắn thật nhanh tiêu sái đi tới, sau đó cửa ầm một tiếng vang lên rồi khép lại, thật đúng là độc nhất vô nhị, nhìn không ra bất kỳ đầu mối nào. Nam Cung Trác ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Thanh: "Đỡ ta trở lại phòng."

"Dạ, Vương gia."

Mộ Thanh đi tới dìu thân thể Nam Cung Trác, một đường đi trở về phòng.

Đợi đến khi đám người Nam Cung Diệp, Phượng Lan Dạ xuất hiện ở phòng của hắn, hắn khẽ mở to mắt, tỉnh táo nhìn mấy huynh đệ vây quanh hắn, thanh âm liền nghẹn ngào.

"Ngũ hoàng đệ, Lục hoàng đệ, Thất hoàng đệ, các ngươi đã tới, vi huynh thiếu chút nữa đã không thấy được các ngươi."

Từ trong đám người, Nam Cung Duệ bước lên phía trước khuyên hắn: "Nhị hoàng huynh đừng suy nghĩ nhiều, ngươi chẳng qua là bị bệnh, không có việc gì ."

"Đúng vậy a, không có việc gì ."

Nam Cung Trác dừng lại thương tâm, phân phó mấy tiểu nha đầu bên trong phòng lấy ghế cho mấy Vương gia ngồi, mà Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ cũng bị Lâm Mộng Yểu cho người mời đi ra gian phòng dành cho nữ nhân.

Nam Cung Duệ quét mắt nhìn Nhị hoàng huynh nằm trên giường, chậm rãi mở miệng: "Gần đây trong cung xảy ra rất nhiều chuyện, chúng ta cũng không có thời gian tới thăm Nhị hoàng huynh, Nhị hoàng huynh ngàn vạn lần đừng trách."

"Không đâu, đã xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng thân thể có khỏe? Tất cả mọi người khỏe chứ."

Nam Cung Trác vẻ mặt mờ mịt không giải thích được, tựa hồ đối với tình huống trong kinh dường như không biết gì cả, ne6n quét mắt nhìn mấy huynh đệ.

Nam Cung Diệp chậm rãi mở miệng giải thích cho nghi hoặc: "Còn không phải là Tứ hoàng huynh gây ra chuyện, lập bẫy hãm hại Ngũ hoàng huynh, thiếu chút nữa còn làm hại Ngũ hoàng huynh mất tánh mạng, sau đó hắn thấy gian kế bại lộ, bèn sai người đưa tin cho Diêu Tu, để cho Diêu Tu lãnh binh tạo phản."

Nam Cung Trác nghe lời này, tựa hồ bị dọa đến kinh hãi , khuôn mặt hiện vẻ chấn kinh, sau đó quét mắt nhìn mấy huynh đệ bên cạnh : "Thế không có chuyện gì xảy ra chứ, phụ hoàng đâu? Có bị đả kích hay không ?"

Nếu không phải biết cách làm người của hắn, giờ phút này bọn họ tất nhiên sẽ bị hắn làm cho cảm động, đáng tiếc mấy người ở tại chỗ này đều biết rõ lòng dạ của hắn. Nam Cung Trác này là người có lòng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn, hắn làm như vậy ngược lại càng khiến mình khác hẳn với bình thường, càng làm cho người khác hoài nghi.

"Không có chuyện gì, Nhị hoàng huynh yên tâm đi, tứ hoàng huynh bị bắt và bị phế đi võ công, cắt đứt gân chân, đưa đến hoàng lăng canh giữ hoàng lăng rồi, cả đời không được ra khỏi hoàng lăng một bước, về phần Diêu thị, toàn bộ đã đem chém, không chém thì bị lưu vong đến vùng đất xa xôi."

Nam Cung Duệ trầm giọng mở miệng, Nam Cung Trác nói một tiếng a di đà Phật, tựa hồ cảm thấy may mắn vì chuyện gì cũng không có.

"Thật là làm phiền các huynh đệ a, bằng không vi huynh nhất định sẽ sống không bằng chết."

Nam Cung Trác dối trá mở miệng, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân không nhịn được phải cau mày, có chút chán ghét, Nam Cung Duệ thì một mực nhìn qua, lạnh lùng cảnh cáo bọn hắn, hai người mới nhịn xuống, bằng không thật muốn đánh kẻ không biết xấu hổ này một trận thật đau, thật sự phải giả dối như vậy sao?

Mà ở trong phòng của nữ nhân, Lâm Mộng Yểu nhìn Tư Mã Vụ Tiễn rồi chậm rãi mở miệng:

"Thì ra là Lục đệ muội không có chết a."

Vụ Tiễn khẽ gật đầu, hiện tại vết sẹo trên mặt nàng rất nhạt, Lâm Mộng Yểu tự nhiên là nhận được nàng, nàng không nói thêm gì, chỉ gật đầu.

Lâm Mộng Yểu kỳ quái đánh giá nàng hồi lâu, chợt nhớ tới một chuyện : "Nghe nói ngày đó Lục đệ muội đi Định Châu là vì Thất đệ muội, nếu ngươi không có chuyện gì, vậy Thất đệ muội đâu?"

Nàng nói xong còn cố ý liếc xéo Phượng Lan Dạ một cái, rõ ràng là cố ý nhắc tới chuyện này. Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc nhìn nàng, bỗng nhiên nhướng mày nảy ra ý hay, vẻ mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm Lâm Mộng Yểu:

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Lâm Mộng Yểu vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tức giận, gương mặt lập tức hiện lên vẻ xin lỗi mở miệng:

"Ôi, ngươi bây giờ là chánh phi của Thất hoàng đệ a, ta thật đáng chết, nhìn xem nhị hoàng tẩu đang nói đề tài gì a, đây không phải là chọc cho người ta không vui à."

Phượng Lan Dạ tức giận đứng lên, chỉ vào Lâm Mộng yểu: "Ngươi nói cái gì chọc người không vui, rõ ràng là cố ý , rõ ràng có ý xấu, chẳng phải ngươi đang lựa chọn những chuyện khiến người ta tức giận nói sao?"

Phượng Lan Dạ cố ý giả bộ sinh khí muốn làm Lâm Mộng Yểu tức giận, nhìn xem có rò rỉ được một chút tin tức nào hay không

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương