Độc Y Kiều Nữ
-
Chương 7: Ngân nha đầu
”Đại tỷ là muốn cảm tạ muội?” Lâm Hạm nhìn thoáng qua Ngân nha đầu, sau đó hoài nghi nhìn về phía Tố Uyển.
“Thứ muội nói tạ liền là tạ, người một nhà vốn là không có gì so đo, trưởng tỷ cũng là bởi vì ốm đau ở giường, vô pháp đi đi lại lại mới chưa đi xem di nương cùng thứ muội, những thứ này di nương biết, sẽ không trách tỷ chứ?”
“Đại tỷ ngược lại nói đùa, có thể nào oán trách tỷ tỷ đâu? Ai? Đại tỷ, tỷ ăn bánh ngọt ngược lại có điểm hấp dẫn, vào miệng là tan, ngọt mà không ngán, không giốngnhư muội ăn những thứ kia, không phải là ngọt từ nhân mà cứng rắn không có hương vị.”
“Thích liền ăn nhiều một chút.”
“Tiểu thư, nhị tiểu thư, nghe nói mấy ngày sau trong thành trung tổ chức Bách Hoa Hội, mượn không khí vui mừng đẻ xóa tan đi không khí u ám, mà ác phủ công tử, tiểu thư cũng sẽ tham gia Bách Hoa Hội, không biết các tiểu thư có chuẩn bị không.” Thời điểm hai người trầm mặc Ngân nha đầu liền mở miệng nói.
Tháng tư ở Vam Nam chính là mùa hoa nở, hoa tranh nhau khoe sắc, thành trung đẹp không sao tả xiết.
Cách ba năm thì vào tháng này triều đình tổ chức Bách Hoa Hội một lần để tuyển chọn Bách Hoa tiên,người tuyển chọn không đơn thuần là có tài văn chương, tứ nghệ còn có huệ tâm, đức hạnh, dung mạo.
Nếu tuyển trên trăm hoa tiên thì số bạc bỏ ra không nhỏ, hơn nữa nếu được những quan lại nhìn trúng cơ hội tiến cung cũng không phải không có.
Nếu không có được tuyển cũng không quan trọng, người xuất sắc trong đó có lẽ là người có cơ duyên.
Khi Tố Uyển còn là Hạ Uyển Thanh tự nhiên nghe qua cái này thịnh thế, khả mấy lần đều gặp thoáng qua hơn nữa tại trong đống người chết mò mẫm lăn lộn, lúc này đây thật vất vả có thể thấy thời hoàng kim, lại bởi vì Cố Cảnh Phạm mà ngã chết ở vách núi.
Lâm Tố Uyển là bị Nhị di nương nhốt ở trong nhà nên không biết thế sự, nhưng cũng không ngừng lộ diện.
Nay Hạ Uyển Thanh đã trở thành Lâm Tố Uyển, tự nhiên cái gì cũng muốn nếm thử cũng muốn nhìn một chút.
Vốn là những lời này không nên nhắc tới trước mặt Lâm Tố Uyển, nhưng là Liễu Thị cùng Lâm Hạm suy nghĩ một chút lại cảm thấy để Tố Uyển tham gia cũng tốt,cho nàng biết rõ, nàng là người như thế nào.
Nhưng là một bước sai, không ai biết rõ chuyện phát sinh phía sau là do mình gây họa biết vậy chẳng làm.
Lâm Tố Uyển nhàn nhạt cười một cái, nhưng Ngân nha đầu không nói nàng cũng sẽ tham gia, hơn nữa nàng biết rõ, Liễu Thị dốc lòng bồi dưỡng Lâm Hạm thành tài là muốn cho Lâm Hạm đoạt giải quán quân, nhưng không đoạt giải quán quân mà cầm cái đệ nhị thứ ba cũng là tốt.
“Nghe nói lần này Phượng gia tiểu thư cũng sẽ tham gia, vốn là Phượng gia tiểu thư chỉ là xuất phát từ khuê phòng, không dễ dàng lộ diện, cũng không biết vì cái gì, một năm nay liên tiếp ra vẻ yếu duối, trước đó vài ngày cứu trị dân chúng, về sau lại là tự mình chữa bệnh điều dượ, nay tổ chức đại hội, có lẽ cũng sẽ đoạt giải quán quân.”
“ Phượng Kinh Hoa kia như thế nào ta không biết rõ, nhưng là ta cảm thấy đại tỷ ta cũng rất tốt.”
Lâm Hạm không vui nói, nhìn qua Lâm Tố Uyển thật giống như châm chọc.
Lần này Ngân nha đầu không dám nói tiếp, giống như là không đồng ý với lời của Lâm Hạm. Về dung mạo, Lâm Tố Uyển cùng Phượng Kinh Hoa không phân cao thấp, lúc này mới đức là còn chờ khảo xét, ngược lại nhị tiểu thư, từ nhỏ đã được bồi dưỡng, đến là có thể thi đấu.
“Có gì mà không dám nói lời nào, Đại tỷ....”
“Ngọc Trúc, trà nước nguội rồi, lại bưng chút ít trà nóng đến.”
Lúc này nghe hai người kẻ xướng người hoạ ở bên tai nói chuyện, Lâm Tố Uyển cảm thấy trong nội tâm thật là bực bội.
Ngọc Trúc nhìn tiểu thư, trực tiếp đem trà nóng bưng đến đặt ở giữa bàn lại đem một chít bánh trà đến. Nàng tiếp tục lui về.
Ngân nha đầu nhìn bộ dạng Ngọc Trúc hèn mọn có chút ít khinh thường, ngược lại là nàng đứng ở bên này, bồi hai vị tiểu thư nói chuyện phiếm mà cảm thấy tự hào.
Ngọc Trúc trong lòng cười không được,nếu chủ tử không vui vậy cũng đã làm phiền tới rồi.
Quả nhiên, Ngân nha đầu đắc ý mà không thử nước ấm mà đem đổ trức tiếp vào ly trà bưng lên cho hai vị tiêu thư.Bởi vì trà nóng nên không cẩn thận làm nước trà đổ lên người nước bắn tung tóa vào hai vị tiểu thư.
Tố Uyển động tác nhanh nhẹn nên chỉ đụng phải y phục, Lâm Hạm là không có vận tốt như vậy tung tóe lên trên mặt.
Lâm Hạm hoảng sợ sờ mặt giơ tay tát cho Ngân nha đầu một cái.
“Nếu như mặt ta bị thương, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.” Lâm Hạm nổi giận mắng.
Một bên Ngọc Trúc cũng đã bưng lên nước lạnh, Tố Uyển dùng khăn lụa thấm nước lạnh, lau mặt Lâm Hạm, mà Ngân nha đầu bị hù dọa quỳ rạp xuống đất khóc.
“Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai, là nô tỳ không có thử nước ấm làm tiểu thư bị phỏng.”
Lúc này, ngón tay của nàng cũng bị nước nóng bắn vào nàng cảm thấy đau đớn, tất cả đều được Tố Uyển thu vào tầm mắt.
“Nhưng tất cả đều là do Ngọc Trúc đem nước sôi lên.” Ngân nha đầu lại nói.
Lúc này Ngọc Trúc vội vàng quỳ trên mặt đất thưa: “Đây là mới vừa nấu nước nóng xong để nguội một chút đem nước trà đổ ra chén vừa lúc phải pha trà, chính là nàng ta đem Trà Hương mang ra. Nhưng động tác chậm một chút, điểm này hiển nhiên là Ngân nha đầu không chú ý.”
Ngân nha đầu định trả lời thì nhìn thấy ánh mắt của Tố Uyển, ánh mắ tđó lạnh như băng làm cho nàng trong nháy mắt đã quên đau đớn, là tiểu thư phát hiện cái gì? Hình như mình đa nghi, như thế nào cảm thấy tiểu thư cố ý?
Ngân nha đầu cúi đầu xuống không nhìn tới nàng, mà Lâm Hạm lại không hề đau đớn, nhìn người quỳ trên mặt đất cũng chỉ có khó chịu ở trong lòng, nàng nhìn Lâm Tố Uyển, nếu thật sự phải chịu trách nhiệm cho nàng phản bội đứng lên, sẽ có chút ít phiền toái.
“Đại tỷ, giờ cũng không sớm, Hạm Nhi lúc này phải rời đi rồi.” Lâm Hạm nhìn Tố Uyển có chút buồn bực, rời đi.
Lâm Tố Uyển vốn là ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngân nha đầu rồi thay đổi thành bộ dạng mỉm cười, dùng khăn lụa dịu dàng băng bó ngón tay của Ngân nha đầu, âm thanh ôn nhu nói ra.
“Người này tựa như ly trà,ngươi cho rằng đã ấm liền có thể uống, cho nên không chú ý, kỳ thật còn nóng, uống một hớp lại khiến cho người kêu khổ thấu trời. Ngươi là nương ta chọn lựa nha hoàn cho ta, ta hết sức là tín nhiệm ngươi, lần sau cần phải cẩn thận, ngươi thận trọng, những thứ này bưng trà rót nước liền để cho Ngọc Trúc, ngươi tới phụ trách quản lý trong phòng chi phí đi.”
Ngân nha đầu nghe thấy vài câu nói trước của Tố Uyển, trong lòng thình thịch nhảy lên, cho rằng nàng nhìn ra chuyện gì, nhưng là nghe phía sau cũng đã mắt choáng váng.
Không chỉ không có phạt nàng làm việc không cẩn thận, còn tăng lên nàng địa vị cùng uy tín, lại có thể làm cho nàng nhìn thấy rất nhiều thứ đồ tốt.
“Tiểu thư tín nhiệm nô tỳ, nô tỳ nhất định không có nhục sứ mệnh.” Ngân nha đầu không khách khí đáp ứng.
Ngọc Trúc nhìn cảnh này có chút ít thở dài.
Đều nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cổ nhân nói không sai, tiểu thư thanh âm mặc dù nhu hòa nhưng một chút độ ấm cũng không có, ánh mắt mang theo vui vẻ lại là lạnh như băng. Vừa mới rõ ràng là muốn trừng phạt nàng, hiện tại chỉ là đổi thành phương pháp.
“Như thế tốt nhất, lui ra đi, ta cũng là mệt mỏi.” Tố Uyển nói xong tiếp tục nằm ở trên xích đu, hưởng thụ nắng ấm, trong lòng lại một mảnh lạnh buốt.
Lâm phủ trên dưới, mỗi người đều là vì tư lợi, hậu trạch trong lại là vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, tranh đấu gay gắt, đều nói vừa vào hầu môn sâu như biển, quả thật như thế.
“Tiểu thư, hôm nay muốn đi phòng ăn ăn cơm không?” Ngọc Trúc nhỏ giọng nói.
Lâm Tố Uyển gật gật đầu, nếu thân thể đã thật tốt, tự nhiên là muốn đi.
“Thứ muội nói tạ liền là tạ, người một nhà vốn là không có gì so đo, trưởng tỷ cũng là bởi vì ốm đau ở giường, vô pháp đi đi lại lại mới chưa đi xem di nương cùng thứ muội, những thứ này di nương biết, sẽ không trách tỷ chứ?”
“Đại tỷ ngược lại nói đùa, có thể nào oán trách tỷ tỷ đâu? Ai? Đại tỷ, tỷ ăn bánh ngọt ngược lại có điểm hấp dẫn, vào miệng là tan, ngọt mà không ngán, không giốngnhư muội ăn những thứ kia, không phải là ngọt từ nhân mà cứng rắn không có hương vị.”
“Thích liền ăn nhiều một chút.”
“Tiểu thư, nhị tiểu thư, nghe nói mấy ngày sau trong thành trung tổ chức Bách Hoa Hội, mượn không khí vui mừng đẻ xóa tan đi không khí u ám, mà ác phủ công tử, tiểu thư cũng sẽ tham gia Bách Hoa Hội, không biết các tiểu thư có chuẩn bị không.” Thời điểm hai người trầm mặc Ngân nha đầu liền mở miệng nói.
Tháng tư ở Vam Nam chính là mùa hoa nở, hoa tranh nhau khoe sắc, thành trung đẹp không sao tả xiết.
Cách ba năm thì vào tháng này triều đình tổ chức Bách Hoa Hội một lần để tuyển chọn Bách Hoa tiên,người tuyển chọn không đơn thuần là có tài văn chương, tứ nghệ còn có huệ tâm, đức hạnh, dung mạo.
Nếu tuyển trên trăm hoa tiên thì số bạc bỏ ra không nhỏ, hơn nữa nếu được những quan lại nhìn trúng cơ hội tiến cung cũng không phải không có.
Nếu không có được tuyển cũng không quan trọng, người xuất sắc trong đó có lẽ là người có cơ duyên.
Khi Tố Uyển còn là Hạ Uyển Thanh tự nhiên nghe qua cái này thịnh thế, khả mấy lần đều gặp thoáng qua hơn nữa tại trong đống người chết mò mẫm lăn lộn, lúc này đây thật vất vả có thể thấy thời hoàng kim, lại bởi vì Cố Cảnh Phạm mà ngã chết ở vách núi.
Lâm Tố Uyển là bị Nhị di nương nhốt ở trong nhà nên không biết thế sự, nhưng cũng không ngừng lộ diện.
Nay Hạ Uyển Thanh đã trở thành Lâm Tố Uyển, tự nhiên cái gì cũng muốn nếm thử cũng muốn nhìn một chút.
Vốn là những lời này không nên nhắc tới trước mặt Lâm Tố Uyển, nhưng là Liễu Thị cùng Lâm Hạm suy nghĩ một chút lại cảm thấy để Tố Uyển tham gia cũng tốt,cho nàng biết rõ, nàng là người như thế nào.
Nhưng là một bước sai, không ai biết rõ chuyện phát sinh phía sau là do mình gây họa biết vậy chẳng làm.
Lâm Tố Uyển nhàn nhạt cười một cái, nhưng Ngân nha đầu không nói nàng cũng sẽ tham gia, hơn nữa nàng biết rõ, Liễu Thị dốc lòng bồi dưỡng Lâm Hạm thành tài là muốn cho Lâm Hạm đoạt giải quán quân, nhưng không đoạt giải quán quân mà cầm cái đệ nhị thứ ba cũng là tốt.
“Nghe nói lần này Phượng gia tiểu thư cũng sẽ tham gia, vốn là Phượng gia tiểu thư chỉ là xuất phát từ khuê phòng, không dễ dàng lộ diện, cũng không biết vì cái gì, một năm nay liên tiếp ra vẻ yếu duối, trước đó vài ngày cứu trị dân chúng, về sau lại là tự mình chữa bệnh điều dượ, nay tổ chức đại hội, có lẽ cũng sẽ đoạt giải quán quân.”
“ Phượng Kinh Hoa kia như thế nào ta không biết rõ, nhưng là ta cảm thấy đại tỷ ta cũng rất tốt.”
Lâm Hạm không vui nói, nhìn qua Lâm Tố Uyển thật giống như châm chọc.
Lần này Ngân nha đầu không dám nói tiếp, giống như là không đồng ý với lời của Lâm Hạm. Về dung mạo, Lâm Tố Uyển cùng Phượng Kinh Hoa không phân cao thấp, lúc này mới đức là còn chờ khảo xét, ngược lại nhị tiểu thư, từ nhỏ đã được bồi dưỡng, đến là có thể thi đấu.
“Có gì mà không dám nói lời nào, Đại tỷ....”
“Ngọc Trúc, trà nước nguội rồi, lại bưng chút ít trà nóng đến.”
Lúc này nghe hai người kẻ xướng người hoạ ở bên tai nói chuyện, Lâm Tố Uyển cảm thấy trong nội tâm thật là bực bội.
Ngọc Trúc nhìn tiểu thư, trực tiếp đem trà nóng bưng đến đặt ở giữa bàn lại đem một chít bánh trà đến. Nàng tiếp tục lui về.
Ngân nha đầu nhìn bộ dạng Ngọc Trúc hèn mọn có chút ít khinh thường, ngược lại là nàng đứng ở bên này, bồi hai vị tiểu thư nói chuyện phiếm mà cảm thấy tự hào.
Ngọc Trúc trong lòng cười không được,nếu chủ tử không vui vậy cũng đã làm phiền tới rồi.
Quả nhiên, Ngân nha đầu đắc ý mà không thử nước ấm mà đem đổ trức tiếp vào ly trà bưng lên cho hai vị tiêu thư.Bởi vì trà nóng nên không cẩn thận làm nước trà đổ lên người nước bắn tung tóa vào hai vị tiểu thư.
Tố Uyển động tác nhanh nhẹn nên chỉ đụng phải y phục, Lâm Hạm là không có vận tốt như vậy tung tóe lên trên mặt.
Lâm Hạm hoảng sợ sờ mặt giơ tay tát cho Ngân nha đầu một cái.
“Nếu như mặt ta bị thương, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi.” Lâm Hạm nổi giận mắng.
Một bên Ngọc Trúc cũng đã bưng lên nước lạnh, Tố Uyển dùng khăn lụa thấm nước lạnh, lau mặt Lâm Hạm, mà Ngân nha đầu bị hù dọa quỳ rạp xuống đất khóc.
“Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai, là nô tỳ không có thử nước ấm làm tiểu thư bị phỏng.”
Lúc này, ngón tay của nàng cũng bị nước nóng bắn vào nàng cảm thấy đau đớn, tất cả đều được Tố Uyển thu vào tầm mắt.
“Nhưng tất cả đều là do Ngọc Trúc đem nước sôi lên.” Ngân nha đầu lại nói.
Lúc này Ngọc Trúc vội vàng quỳ trên mặt đất thưa: “Đây là mới vừa nấu nước nóng xong để nguội một chút đem nước trà đổ ra chén vừa lúc phải pha trà, chính là nàng ta đem Trà Hương mang ra. Nhưng động tác chậm một chút, điểm này hiển nhiên là Ngân nha đầu không chú ý.”
Ngân nha đầu định trả lời thì nhìn thấy ánh mắt của Tố Uyển, ánh mắ tđó lạnh như băng làm cho nàng trong nháy mắt đã quên đau đớn, là tiểu thư phát hiện cái gì? Hình như mình đa nghi, như thế nào cảm thấy tiểu thư cố ý?
Ngân nha đầu cúi đầu xuống không nhìn tới nàng, mà Lâm Hạm lại không hề đau đớn, nhìn người quỳ trên mặt đất cũng chỉ có khó chịu ở trong lòng, nàng nhìn Lâm Tố Uyển, nếu thật sự phải chịu trách nhiệm cho nàng phản bội đứng lên, sẽ có chút ít phiền toái.
“Đại tỷ, giờ cũng không sớm, Hạm Nhi lúc này phải rời đi rồi.” Lâm Hạm nhìn Tố Uyển có chút buồn bực, rời đi.
Lâm Tố Uyển vốn là ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngân nha đầu rồi thay đổi thành bộ dạng mỉm cười, dùng khăn lụa dịu dàng băng bó ngón tay của Ngân nha đầu, âm thanh ôn nhu nói ra.
“Người này tựa như ly trà,ngươi cho rằng đã ấm liền có thể uống, cho nên không chú ý, kỳ thật còn nóng, uống một hớp lại khiến cho người kêu khổ thấu trời. Ngươi là nương ta chọn lựa nha hoàn cho ta, ta hết sức là tín nhiệm ngươi, lần sau cần phải cẩn thận, ngươi thận trọng, những thứ này bưng trà rót nước liền để cho Ngọc Trúc, ngươi tới phụ trách quản lý trong phòng chi phí đi.”
Ngân nha đầu nghe thấy vài câu nói trước của Tố Uyển, trong lòng thình thịch nhảy lên, cho rằng nàng nhìn ra chuyện gì, nhưng là nghe phía sau cũng đã mắt choáng váng.
Không chỉ không có phạt nàng làm việc không cẩn thận, còn tăng lên nàng địa vị cùng uy tín, lại có thể làm cho nàng nhìn thấy rất nhiều thứ đồ tốt.
“Tiểu thư tín nhiệm nô tỳ, nô tỳ nhất định không có nhục sứ mệnh.” Ngân nha đầu không khách khí đáp ứng.
Ngọc Trúc nhìn cảnh này có chút ít thở dài.
Đều nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cổ nhân nói không sai, tiểu thư thanh âm mặc dù nhu hòa nhưng một chút độ ấm cũng không có, ánh mắt mang theo vui vẻ lại là lạnh như băng. Vừa mới rõ ràng là muốn trừng phạt nàng, hiện tại chỉ là đổi thành phương pháp.
“Như thế tốt nhất, lui ra đi, ta cũng là mệt mỏi.” Tố Uyển nói xong tiếp tục nằm ở trên xích đu, hưởng thụ nắng ấm, trong lòng lại một mảnh lạnh buốt.
Lâm phủ trên dưới, mỗi người đều là vì tư lợi, hậu trạch trong lại là vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, tranh đấu gay gắt, đều nói vừa vào hầu môn sâu như biển, quả thật như thế.
“Tiểu thư, hôm nay muốn đi phòng ăn ăn cơm không?” Ngọc Trúc nhỏ giọng nói.
Lâm Tố Uyển gật gật đầu, nếu thân thể đã thật tốt, tự nhiên là muốn đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook