Độc Y Kiều Nữ
-
Chương 5: Vọng tưởng tan biến
Edit: Hà Nguyễn Devil
Beta: Sally Băng Băng
Lâm Tiêu vốn bước chân đi ra rồi nhưng ngừng lại, ánh mắt nhìn Tố Uyển cũng không khỏi mềm lòng.
Hắn quyết định, cho dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm được mấy tên khốn kiếp kia, loạn côn đánh chết. Dám trêu chọc người của Hầu phủ, muốn chết.
“Phụ thân.”
Tố Uyển đi về phía trước vài bước quỳ xuống, hi vọng Lâm Tiêu có thể dừng bước, tay kéo vạt áo của Lâm Tiêu lại.
Lâm Hạm nhìn bộ dáng Tố Uyển không khỏi nghiến răng nghiến lợi, người này khi nào đã học giả vờ giả vịt? Tố Uyển quỳ gối trên áo khoác mỏng lặng lẽ dịch chuyển bước chân.
Chỉ nghe tiếng, một thanh âm vang lên, rất thành công thu hút tất cả mọi người.
Dáy lòng Lâm Hạm cảm thấy hớn hở, kết quả Tố Uyển chứng kiến cánh tay, cả người đều cứng ngắc tại chỗ.
Tố Uyển quỳ trên mặt đất, tay che dấu cánh tay như ngọc của mình, thủ cung sa đỏ tươi hết sức làm người khác chú ý.
Mà nàng cũng không kéo Lâm Tiêu lại nữa, chỉ là cúi thấp đầu, che mặt khóc thút thít.
“Trời lạnh gió lớn, còn không mau đi lấy phục cho đại tỷ tỷ ngươi mặc.”
Liễu Thị nhìn thủ cung mà chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, tất cả đều là làm theo kế hoạch của bà, như thế nào kết quả lại không như mong muốn. Nàng âm thầm nhìn thoáng qua Lâm Tiêu thấy sắc mặt hắn vẫn là nhàn nhạt, trong lòng không khỏi bồn chồn.
“Tố Uyển, ngươi không phải đi tìm bùa bình an sao? Mau đem tới cho phụ thân?”
Liễu Thị đành phải nuốt lời nói theo Tố Uyển, nàng cũng không tin Lâm Tố Uyển lại tốt như vậy đi xin bùa bình an, hơn nữa nàng còn phái người đi theo rõ ràng là ra vùng ngoại ô, ở đâu ra bùa bình an.
Lâm Tiêu lúc này cũng nhìn về phía nàng, hắn đã nói qua, nếu như Tố Uyển là mất trinh tiết, thì nhất định phải đi Tây biệt viện, nhưng nhìn đến cánh tay nàng, tảng đả dưới đáy lòng cuối cùng cũng buông xuống.
“Vốn là Tố Uyển cầu xin được lá bùa tốt, rồi lên kiệu hồi phủ, nào biết nửa đường sẽ có kẻ cắp xuất hiện, khốn khổ là, bên cạnh Tố Uyển trừ kiệu phu ra không có những người khác, mà kiệu phu vào thời điểm đó toàn bộ đều chạy mất, khóc lóc cầu cứu cũng vô ích, nhìn dáng vẻ bọn họ đáng sợ, Tố Uyển vì bảo vệ trinh tiết mà lấy đao đâm chính mình, có lẽ là máu chảy quá nhiều, ngược lại hù đến bọn họ, bùa bình an cũng bị máu nhiễm hồng, có thể coi là như thế, Tố Uyển vẫn như cũ đem bùa bình an mang tại bên người.”
Lúc này Tố Uyển đứng dậy, tiến đến trước giường của mình, từ dưới cái gối lấy ra một cái bùa bình an mang theo mùi máu tanh nâng ở trong lòng bàn tay.
“Trước kia, nữ nhi biết rõ bản thân mình bướng bỉnh, ngu dốt cỡ nào. Nhưng người là phụ thân của nữ nhi, bất kể người như thế nào thì nữ nhi cũng không trả lời chống đối người, xem phụ thân gần đây mệt mỏi vì chuyện triều đình, nữ nhi chỉ cảm thấy đau lòng, bùa này đã bị bẩn, nữ nhi cũng cho là mình không có mạng trở về, lại không nghĩ gặp gỡ lòng tốt của gia gia, nãi nãi thực sự đưa nữ nhi trở về.”
Tố Uyển than thở khóc lóc, mỗi một câu nói, mỗi một cái ánh mắt đều thật giống như nữ nhi hiếu thuận bình thường, nàng nhiều tiếng gọi người trước mắt là cha mình, hy vọng hắn có thể nhớ đến tình cảm cha con ruột thịt, mặc dù đáy lòng Tố Uyển đối với việc lần này là coi thường, nhưng là thân thể này đúng là trúng vết đao, thứ hai ở lại Hầu phủ mới có thể đạt tới mục tiêu của mình, cũng đành phải như thế.
Suy cho cùng Lâm Tiêu là người có trái tim, nhìn đến bản thân nữ nhi bị ủy khuất, chỉ cảm thấy đau lòng, hắn vội vàng khom người đỡ Lâm Tố Uyển dậy, lại đụng đến thân thể lạnh buốt của nàng, mới xem kỹ chính mình, người phụ thân này đã xem nhẹ nàng cỡ nào
Đáy lòng Liễu thị đã nổi trận lôi đình, nhưng nhìn đến tình cảnh thì như thế cũng đành phải ôn nhu nói: “Thật sự là khổ cho Tố Uyển.”
“Phân phó phòng bếp hầm cá cách thủy tốt hơn,v..v.., biết rõ Tố Uyển đau khổ như thế liền hảo hảo chuẩn bị, đường đường là đích nữ, chăn mền lại mỏng như vậy, còn ra thể thống gì.”
“Tố Uyển, phụ thân về sau tuyệt đối sẽ không như thế, nhất định che chở ngươi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Ánh mắt Lâm Tiêu trở nên từ ái sau đó nhìn thoáng qua Liễu Thị, cấp cho ánh mắt cảnh cáo liền đi ra ngoài cửa.
Lâm Hạm cùng Liễu thị giả dối đi theo Tố Uyển hàn huyên vài câu cũng theo Lâm Tiêu đi.
Tố Uyển xem bóng lưng của bọn họ không khỏi hừ lạnh, nếu như không phải là trong trí nhớ có một lá bùa bình an này, nàng nhất định khó mà qua được ngày hôm nay.
Ngày đó Tố Uyển đúng là không có đi cầu bùa bình an gì, cỗ kiệu dừng ở dãy núi lớn phía đông ngoại thành bị bỏ hoang, vài tên côn đồ không có hảo ý nhìn mình.
Có lẽ là bởi vì không nghĩ chính mình phải tan xương nát thịt, trong lúc tình thế cấp bách, chỉ có thể rút ra thanh đao của bọn họ đâm chính bản thân mình.
Bọn lưu manh này cũng chưa có từng trải việc đời, trông thấy máu chảy đầm đìa kia, trong mắt mỹ nhân mang thần sắc oán hận, không có làm theo phân phó của Liễu thị, mà là tè ra quần bỏ chạy.
Trên người Tố Uyển vốn là có bùa bình an, tay nàng nắm lấy lá bùa, hy vọng mình có thể trở lại tướng phủ, vào lúc vận số gần như đã hết, gặp được nàng (Hạ Uyển Thanh), nhưng mà, nàng (Hạ Uyển Thanh) không có cứu nàng (Lâm Tố Uyển).
Mà nàng về sau gặp gỡ lòng tốt của gia gia và nãi nãi, cả đêm đưa nàng trở về Hầu phủ. Bất quá lúc này Tố Uyển đã chết đi.
Khả năng trong lúc đó có chuyện không may đã xảy ra, khiến linh hồn Hạ Uyển Thanh đi vào thân thể Lâm Tố Uyển, tiếp tục thân phận nàng, yêu hận tình thù, cũng kéo dài ai oán của mình.
Cái Hầu phủ này thật quá vô tình.
Chỉ là, vô tình thì thế nào, bất quá là nàng đã đặt chân vào thì đều sẽ bị nàng giẫm ở dưới chân.
Bên này, LiễuThị ngồi trước bàn gỗ lim, cánh tay mảnh khảnh đẹp như ngọc hung hăng đập ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Hạm Nhi, nếu như muốn đạt được mục tiêu nhất định sẽ chịu khổ, mọi việc phải nhẫn, lui một bước để xem toàn cục. Tất cả không thể lỗ mãng, xem tình huống mà làm.”
Lâm Tố Uyển là nàng một tay nuôi lớn, mà có vẻ bệnh kia không có động tác gì cả, còn lại muốn núp ở gian phòng của nàng không muốn đi ra.
Nàng hao phí tất cả tinh thần “Dạy dỗ” Tố Uyển, mới biến nàng thành một người lạnh lùng cao ngạo, không coi ai ra gì, trẻ con miệng còn hôi sữa.
Nhưng lúc này tốt lắm, kế hoạch cũng không có như bà nghĩ đi theo trình tự, ngược lại làm cho Lâm Tố Uyển kia trở nên tinh xảo sắc bén, thật giống như một người khác.
“Nương, ngươi nói ta đều hiểu, hiện thời Lâm Tố Uyển xảo trá như cáo,nay phụ thân đối với nàng quan tâm, như thế nào ta lại có thể bình thản.” Lâm Hạm hờn dỗi nói.
“Nhẫn không được cũng phải nhẫn, ta chưa bao giờ hao tâm tổn trí bồi dưỡng Lâm Tố Uyển cầm kỳ thư họa, mà là hao hết tâm tư bồi dưỡng ngươi, không có dung mạo thì như thế nào? Nếu có một ngày già yếu, nhà ta Hạm Nhi xinh đẹp, lại đọc đủ thứ thi thư, là người khéo léo hiểu chuyện, so ra với Lâm Tố Uyển thì giỏi hơn nhiều, huống chi không lâu sau đó là sinh thần của Nhị công chúa, ngươi nhất định đã khổ đọc thi thư, chuyên cần tập tứ nghệ (cầm kì thi họa).”
“Có thể coi là như thế, còn có một người Phượng Kinh Hoa ngăn trở kia.” Lâm Hạm chu môi nói ra.
“Ngươi... Ngươi phải có lòng phóng khoáng của ngươi, cùng Phượng gia tiểu thư giao hảo, theo ta thấy, Phượng gia tiểu thư kia tài sắc đều tốt, nhất định không phải là vật trong ao, chúng ta không cầu cành cây cao, chỉ cầu có thể hưởng hết vinh hoa, làm chủ quản gia.” Liễu thị nói trong mắt hiện lên tia âm ngoan.
Hầu gia thiên vị bọn họ cái nào tạm thời không nói, ít nhất sau lưng Lâm Tố Uyển kia còn có phủ thái phó làm chỗ dựa, huống chi trong lòng Hầu gia suy nghĩ cái gì, ngay cả nàng đều có chút không rõ, nhìn như là giúp mình, nhưng rõ ràng lại để ý Lâm Tố Uyển, cũng bởi vì nàng là nữ nhi của con tiện nhân kia?
“Nương, ngươi....” Lâm Hạm bên người mẫu thân nhìn từ trước đến nay đều ôn nhu, lại lộ ra vẻ ghen ghét làm cho nàng có chút ít khó có thể tiếp nhận, nhưng loại cảm giác này nàng hiểu.
Rõ ràng nàng so với Lâm Tố Uyển kia càng muốn ưu tú hơn, nhưng lại trên lưng đeo danh hiệu thứ nữ này, rõ ràng mẫu thân và phụ thân lúc trước yêu nhau, lại hết lần này tới lần khác lại trở thành thiếp, rõ ràng công tử Hạ Lan gia kia si mê nhìn nàng, lại hết lần này tới lần khác
Beta: Sally Băng Băng
Lâm Tiêu vốn bước chân đi ra rồi nhưng ngừng lại, ánh mắt nhìn Tố Uyển cũng không khỏi mềm lòng.
Hắn quyết định, cho dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải tìm được mấy tên khốn kiếp kia, loạn côn đánh chết. Dám trêu chọc người của Hầu phủ, muốn chết.
“Phụ thân.”
Tố Uyển đi về phía trước vài bước quỳ xuống, hi vọng Lâm Tiêu có thể dừng bước, tay kéo vạt áo của Lâm Tiêu lại.
Lâm Hạm nhìn bộ dáng Tố Uyển không khỏi nghiến răng nghiến lợi, người này khi nào đã học giả vờ giả vịt? Tố Uyển quỳ gối trên áo khoác mỏng lặng lẽ dịch chuyển bước chân.
Chỉ nghe tiếng, một thanh âm vang lên, rất thành công thu hút tất cả mọi người.
Dáy lòng Lâm Hạm cảm thấy hớn hở, kết quả Tố Uyển chứng kiến cánh tay, cả người đều cứng ngắc tại chỗ.
Tố Uyển quỳ trên mặt đất, tay che dấu cánh tay như ngọc của mình, thủ cung sa đỏ tươi hết sức làm người khác chú ý.
Mà nàng cũng không kéo Lâm Tiêu lại nữa, chỉ là cúi thấp đầu, che mặt khóc thút thít.
“Trời lạnh gió lớn, còn không mau đi lấy phục cho đại tỷ tỷ ngươi mặc.”
Liễu Thị nhìn thủ cung mà chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, tất cả đều là làm theo kế hoạch của bà, như thế nào kết quả lại không như mong muốn. Nàng âm thầm nhìn thoáng qua Lâm Tiêu thấy sắc mặt hắn vẫn là nhàn nhạt, trong lòng không khỏi bồn chồn.
“Tố Uyển, ngươi không phải đi tìm bùa bình an sao? Mau đem tới cho phụ thân?”
Liễu Thị đành phải nuốt lời nói theo Tố Uyển, nàng cũng không tin Lâm Tố Uyển lại tốt như vậy đi xin bùa bình an, hơn nữa nàng còn phái người đi theo rõ ràng là ra vùng ngoại ô, ở đâu ra bùa bình an.
Lâm Tiêu lúc này cũng nhìn về phía nàng, hắn đã nói qua, nếu như Tố Uyển là mất trinh tiết, thì nhất định phải đi Tây biệt viện, nhưng nhìn đến cánh tay nàng, tảng đả dưới đáy lòng cuối cùng cũng buông xuống.
“Vốn là Tố Uyển cầu xin được lá bùa tốt, rồi lên kiệu hồi phủ, nào biết nửa đường sẽ có kẻ cắp xuất hiện, khốn khổ là, bên cạnh Tố Uyển trừ kiệu phu ra không có những người khác, mà kiệu phu vào thời điểm đó toàn bộ đều chạy mất, khóc lóc cầu cứu cũng vô ích, nhìn dáng vẻ bọn họ đáng sợ, Tố Uyển vì bảo vệ trinh tiết mà lấy đao đâm chính mình, có lẽ là máu chảy quá nhiều, ngược lại hù đến bọn họ, bùa bình an cũng bị máu nhiễm hồng, có thể coi là như thế, Tố Uyển vẫn như cũ đem bùa bình an mang tại bên người.”
Lúc này Tố Uyển đứng dậy, tiến đến trước giường của mình, từ dưới cái gối lấy ra một cái bùa bình an mang theo mùi máu tanh nâng ở trong lòng bàn tay.
“Trước kia, nữ nhi biết rõ bản thân mình bướng bỉnh, ngu dốt cỡ nào. Nhưng người là phụ thân của nữ nhi, bất kể người như thế nào thì nữ nhi cũng không trả lời chống đối người, xem phụ thân gần đây mệt mỏi vì chuyện triều đình, nữ nhi chỉ cảm thấy đau lòng, bùa này đã bị bẩn, nữ nhi cũng cho là mình không có mạng trở về, lại không nghĩ gặp gỡ lòng tốt của gia gia, nãi nãi thực sự đưa nữ nhi trở về.”
Tố Uyển than thở khóc lóc, mỗi một câu nói, mỗi một cái ánh mắt đều thật giống như nữ nhi hiếu thuận bình thường, nàng nhiều tiếng gọi người trước mắt là cha mình, hy vọng hắn có thể nhớ đến tình cảm cha con ruột thịt, mặc dù đáy lòng Tố Uyển đối với việc lần này là coi thường, nhưng là thân thể này đúng là trúng vết đao, thứ hai ở lại Hầu phủ mới có thể đạt tới mục tiêu của mình, cũng đành phải như thế.
Suy cho cùng Lâm Tiêu là người có trái tim, nhìn đến bản thân nữ nhi bị ủy khuất, chỉ cảm thấy đau lòng, hắn vội vàng khom người đỡ Lâm Tố Uyển dậy, lại đụng đến thân thể lạnh buốt của nàng, mới xem kỹ chính mình, người phụ thân này đã xem nhẹ nàng cỡ nào
Đáy lòng Liễu thị đã nổi trận lôi đình, nhưng nhìn đến tình cảnh thì như thế cũng đành phải ôn nhu nói: “Thật sự là khổ cho Tố Uyển.”
“Phân phó phòng bếp hầm cá cách thủy tốt hơn,v..v.., biết rõ Tố Uyển đau khổ như thế liền hảo hảo chuẩn bị, đường đường là đích nữ, chăn mền lại mỏng như vậy, còn ra thể thống gì.”
“Tố Uyển, phụ thân về sau tuyệt đối sẽ không như thế, nhất định che chở ngươi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Ánh mắt Lâm Tiêu trở nên từ ái sau đó nhìn thoáng qua Liễu Thị, cấp cho ánh mắt cảnh cáo liền đi ra ngoài cửa.
Lâm Hạm cùng Liễu thị giả dối đi theo Tố Uyển hàn huyên vài câu cũng theo Lâm Tiêu đi.
Tố Uyển xem bóng lưng của bọn họ không khỏi hừ lạnh, nếu như không phải là trong trí nhớ có một lá bùa bình an này, nàng nhất định khó mà qua được ngày hôm nay.
Ngày đó Tố Uyển đúng là không có đi cầu bùa bình an gì, cỗ kiệu dừng ở dãy núi lớn phía đông ngoại thành bị bỏ hoang, vài tên côn đồ không có hảo ý nhìn mình.
Có lẽ là bởi vì không nghĩ chính mình phải tan xương nát thịt, trong lúc tình thế cấp bách, chỉ có thể rút ra thanh đao của bọn họ đâm chính bản thân mình.
Bọn lưu manh này cũng chưa có từng trải việc đời, trông thấy máu chảy đầm đìa kia, trong mắt mỹ nhân mang thần sắc oán hận, không có làm theo phân phó của Liễu thị, mà là tè ra quần bỏ chạy.
Trên người Tố Uyển vốn là có bùa bình an, tay nàng nắm lấy lá bùa, hy vọng mình có thể trở lại tướng phủ, vào lúc vận số gần như đã hết, gặp được nàng (Hạ Uyển Thanh), nhưng mà, nàng (Hạ Uyển Thanh) không có cứu nàng (Lâm Tố Uyển).
Mà nàng về sau gặp gỡ lòng tốt của gia gia và nãi nãi, cả đêm đưa nàng trở về Hầu phủ. Bất quá lúc này Tố Uyển đã chết đi.
Khả năng trong lúc đó có chuyện không may đã xảy ra, khiến linh hồn Hạ Uyển Thanh đi vào thân thể Lâm Tố Uyển, tiếp tục thân phận nàng, yêu hận tình thù, cũng kéo dài ai oán của mình.
Cái Hầu phủ này thật quá vô tình.
Chỉ là, vô tình thì thế nào, bất quá là nàng đã đặt chân vào thì đều sẽ bị nàng giẫm ở dưới chân.
Bên này, LiễuThị ngồi trước bàn gỗ lim, cánh tay mảnh khảnh đẹp như ngọc hung hăng đập ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Hạm Nhi, nếu như muốn đạt được mục tiêu nhất định sẽ chịu khổ, mọi việc phải nhẫn, lui một bước để xem toàn cục. Tất cả không thể lỗ mãng, xem tình huống mà làm.”
Lâm Tố Uyển là nàng một tay nuôi lớn, mà có vẻ bệnh kia không có động tác gì cả, còn lại muốn núp ở gian phòng của nàng không muốn đi ra.
Nàng hao phí tất cả tinh thần “Dạy dỗ” Tố Uyển, mới biến nàng thành một người lạnh lùng cao ngạo, không coi ai ra gì, trẻ con miệng còn hôi sữa.
Nhưng lúc này tốt lắm, kế hoạch cũng không có như bà nghĩ đi theo trình tự, ngược lại làm cho Lâm Tố Uyển kia trở nên tinh xảo sắc bén, thật giống như một người khác.
“Nương, ngươi nói ta đều hiểu, hiện thời Lâm Tố Uyển xảo trá như cáo,nay phụ thân đối với nàng quan tâm, như thế nào ta lại có thể bình thản.” Lâm Hạm hờn dỗi nói.
“Nhẫn không được cũng phải nhẫn, ta chưa bao giờ hao tâm tổn trí bồi dưỡng Lâm Tố Uyển cầm kỳ thư họa, mà là hao hết tâm tư bồi dưỡng ngươi, không có dung mạo thì như thế nào? Nếu có một ngày già yếu, nhà ta Hạm Nhi xinh đẹp, lại đọc đủ thứ thi thư, là người khéo léo hiểu chuyện, so ra với Lâm Tố Uyển thì giỏi hơn nhiều, huống chi không lâu sau đó là sinh thần của Nhị công chúa, ngươi nhất định đã khổ đọc thi thư, chuyên cần tập tứ nghệ (cầm kì thi họa).”
“Có thể coi là như thế, còn có một người Phượng Kinh Hoa ngăn trở kia.” Lâm Hạm chu môi nói ra.
“Ngươi... Ngươi phải có lòng phóng khoáng của ngươi, cùng Phượng gia tiểu thư giao hảo, theo ta thấy, Phượng gia tiểu thư kia tài sắc đều tốt, nhất định không phải là vật trong ao, chúng ta không cầu cành cây cao, chỉ cầu có thể hưởng hết vinh hoa, làm chủ quản gia.” Liễu thị nói trong mắt hiện lên tia âm ngoan.
Hầu gia thiên vị bọn họ cái nào tạm thời không nói, ít nhất sau lưng Lâm Tố Uyển kia còn có phủ thái phó làm chỗ dựa, huống chi trong lòng Hầu gia suy nghĩ cái gì, ngay cả nàng đều có chút không rõ, nhìn như là giúp mình, nhưng rõ ràng lại để ý Lâm Tố Uyển, cũng bởi vì nàng là nữ nhi của con tiện nhân kia?
“Nương, ngươi....” Lâm Hạm bên người mẫu thân nhìn từ trước đến nay đều ôn nhu, lại lộ ra vẻ ghen ghét làm cho nàng có chút ít khó có thể tiếp nhận, nhưng loại cảm giác này nàng hiểu.
Rõ ràng nàng so với Lâm Tố Uyển kia càng muốn ưu tú hơn, nhưng lại trên lưng đeo danh hiệu thứ nữ này, rõ ràng mẫu thân và phụ thân lúc trước yêu nhau, lại hết lần này tới lần khác lại trở thành thiếp, rõ ràng công tử Hạ Lan gia kia si mê nhìn nàng, lại hết lần này tới lần khác
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook