Độc Vương Hắc Sủng: Quỷ Vực Cửu Vương Phi
-
Chương 15: Trường Ca Nguyệt nhân xấu, tâm hắc (2)
"Ngũ muội muội, ngươi cho rằng tỷ tỷ ta là người hám lợi giống như kẻ quái dị đó sao? Ngươi suy nghĩ một chút gần đây phụ thân vì cái gì mà rầu rĩ?"
Trường Ca Ngữ Kiều giật mình, "Quân lương!" Kỳ thật nàng căn bản cũng không biết rõ cha nàng vì cái gì mà rầu rĩ? [=.=] Nhưng chung quy cũng vẫn là một chữ tiền!
Trường Ca Ngữ Tình vội vàng gật đầu, "Chúng ta không phải là đoạt đồ của kẻ quái dị kia, mà là vì phụ thân phân ưu."
Trường Ca Ngữ Kiều đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nở ra nụ cười tự cho rằng rất dịu dàng, "Phải, đích nữ Trường Ca Nguyệt có nhiều thứ đồ tốt như vậy lại không chịu vì phụ thân phân ưu, nàng thật sự là không xứng làm đích nữ!"
Trường Ca Ngữ Tình gật gật đầu, thế nhưng trong tay lại ôm khư khư một cái bình sứ cẩm thạch không chịu buông tay.
Bích Trúc mắt thấy những người này muốn cướp đồ của tiểu thư nhà mình liền nói, "Các ngươi để xuống, để xuống, kia đều là phu nhân lưu lại cho tiểu thư , lưu lại cho tiểu thư!"
Bích Diệp tiến lên hung hăng đạp Bích Trúc một cước, Bích Trúc cắn răng, "Bích Diệp, từ trước tới giờ tiểu thư đối xử với ngươi cũng không đến nỗi tệ, nhưng ngươi..."
Bích Diệp cười lạnh, "Đối đãi với ta không tệ, thật là buồn cười! Nàng có từng cho ta một cây trâm vàng sao? Có từng cho ta một bộ y phục lụa là sao? Nàng có thể..." Nàng có thể làm cho ta trở thành di nương sao? [quào!!!]
"Ngươi quả thực không có lương tâm! Năm đó ngươi mắc bệnh đậu mùa suýt nữa thì chết, chính tiểu thư cầu xin lão gia mãi, người mới đồng ý mời đại phu đến khám cho ngươi!" Bích Trúc hung hăng cắn răng, phẫn hận nhìn vẻ mặt “chuyện phải làm” của Bích Diệp.
Bích Diệp cười lạnh, "Vậy thì như thế nào, nàng để cho ta sống sót nên cũng phải để cho ta sống tốt hơn!" Làm đầy tớ cả đời có khác gì cái chết đâu!
Hơn nữa, Trường Ca Nguyệt cứu mình không phải là vì khiến cho nàng (BD) hầu hạ nàng (TCN) hay sao?
"Ngươi, lúc tiểu thư hôn mê ngươi đến đưa thuốc ta còn tưởng rằng ngươi sửa đổi , không nghĩ tới..." Bích Trúc tức giận.
Bích Diệp bộ dáng giễu cợt, nhìn Bích Trúc giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, "Đưa thuốc? Ngươi có biết thuốc ta đưa đến là thuốc gì không? Ha ha ha ha, nói thuốc kia có thể lấy mạng của kẻ nghèo kiết xác kia, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái đâu!"
Bích Trúc sững sờ, không dám tin nhìn Bích Diệp, "Ngươi thế nhưng lại dám hạ độc tiểu thư!"
Bích Diệp kêu rên, "Đừng nói khó nghe như vậy, nàng không phải không có chết sao!"
Trường Ca Ngữ Kiều vội vàng ôm lấy "Nam Quách tiên sinh" chính phẩm, sau đó lại mở một cái rương dài khoảng nửa thước đựng đồ trang sức.
"Khó mở như vậy?" Trường Ca Ngữ Kiều dùng toàn bộ sức lực muốn mở cái rương trang sức kia ra, "Ta, trời ạ…” Trang sức lấp lánh bằng vàng khiến nàng lóa mắt. [mù luôn đi!]
Nàng mặc dù là đích nữ của phủ tướng quân, nhưng bọn họ cũng không phải là thế gia nhà giàu có, nhớ lại nội tình, ông ngoại của nàng, Gia Cát gia mới thật sự là thế gia, đáng tiếc nàng bất quá chỉ là một ngoại tôn nữ mà thôi!
Cho nên cho dù là đích nữ nhưng đồ trang sức của nàng cũng không có trân quý và nhiều như vậy!
Trường Ca Ngữ Tình cảm thấy hô hấp của mình đều rối loạn, nàng thả bình sứ cẩm thạch trong tay ra, cầm lên một cây kim trâm, một sợi dây chuyền nhét vào trong ngực.
Trường Ca Ngữ Kiều nuốt một ngụm nước bọt, "Bích Diệp, đem áo ngoài của ngươi cởi ra!" [sao áo của thím thím không cởi, còn biết ngại sao, hừ!]
Bích Diệp a một tiếng, hiển nhiên có chút không muốn, Trường Ca Ngữ Kiều trừng hai mắt, bích Diệp vội vàng thoát áo ngoài, quần áo bên trong của nàng tương đối mỏng, ngoại trừ quần áo quần áo bên trong, còn lại chính là cái yếm, nếu thoát áo ngoài ra, nàng như thế nào đi ra khỏi cửa!
Mà Trường Ca Ngữ Kiều lại hồn nhiên mặc kệ những thứ này, chỉ lo liều mạng đem đồ trang sức ném vào áo ngoài của Bích Diệp.
Trường Ca Ngữ Tình cũng không cam lòng chịu yếu thế, "Bích Hoa, đem áo ngoài của ngươi cũng..."
Trường Ca Nguyệt đi vào khuê phòng của mình, chứng kiến hai tiểu thư "Tôn quý" này ở trong khuê phòng của nàng ép nha hoàn thoát y phục, sau đó liều mạng đoạt đồ đạc của nàng, nàng hơi bất đắc dĩ vuốt vuốt cái trán, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên "Các ngươi ở trong này cởi quần áo có phải hay không cần phải hỏi qua một chút chủ nhân của nơi này nha..."
Trường Ca Ngữ Kiều cùng Trường Ca Ngữ Tình sững sờ, lập tức nhìn người vừa mới trở về, Trường Ca Nguyệt.
Trong nháy mắt xấu hổ và giận dữ làm cho Trường Ca Ngữ Kiều mặt đỏ lên, Trường Ca Nguyệt bĩu môi: "Ngũ muội muội, cùng là con vợ cả, sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy!"
"Ta..." Trường Ca Ngữ Kiều nhất thời cứng họng, trong lòng rối rắm nói, "Trường Ca Nguyệt, phụ thân gần đây vì chuyện quân lương mà rầu rĩ. Ngươi thân lại có nhiều vàng bạc châu báu như vậy thế nhưng lại không vì phụ thân mà phân ưu, Trường Ca phủ của chúng ta không có đích nữ như ngươi vậy, ngươi quả thực không xứng làm nữ nhi của phụ thân!”
Trường Ca Nguyệt chu chu môi, Trường Ca Ngữ Tình lại cho rằng Trường Ca Nguyệt chột dạ, liền nói "Hiện tại chúng ta là đang thay ngươi dâng tặng cho phụ thân, ngươi không cần phải cảm tạ chúng ta. Nếu là còn có một chút báo đáp phụ thân lương tâm phải đi cho chúng ta tìm vài cái hộp gỗ đến." Nhiều đồ như vậy chỉ riêng là vừa thấy áo ngoài khả không chứa nổi.
Bích Trúc vội vàng xông lên giữ chặt lấy ống tay áo của Trường Ca Nguyệt, "Tiểu thư... Không thể cho các nàng nha..." Lúc trước, những đồ vật có giá trị ở trong tay của tiểu thư không ít lần đều bị ngũ tiểu thư cùng nhị tiểu thư lấy đi hết.
"Tiện tỳ, nơi này đâu đến lượt ngươi nói chuyện!" Trường Ca Ngữ Tình căm phẫn nhìn tiểu nha hoàn có mắt không tròng bên cạnh Trường Ca Nguyệt, liền rút trường tiên bên hông ra hướng Bích Trúc đánh xuống.
Trong mắt Trường Ca Nguyệt xẹt qua một tia tàn khốc, lách mình đem Bích Trúc bảo hộ ở phía sau, sau đó trở tay bắt lấy trường tiên của Trường Ca Ngữ Tình.
Trường Ca Ngữ Tình đón lấy ánh mắt của Trường Ca Nguyệt, trong mắt chẳng những không có kinh hoảng, ngược lại lộ ra một tia đắc ý.
Trường Ca Nguyệt lông mày khẽ nhếch, một cỗ anh khí theo hai đầu lông mày lưu động, "Ta thật sự không biết là có nên tán dương chỉ số thông minh không được nhiều lắm của ngươi, hay là nên ca ngợi sự ngu xuẩn của ngươi đây?” Nàng chỉ tiện tay bôi chút độc dược lên trường tiên của ả mà thôi. Hừ, chỉ bằng ả mà cũng dám ở trên địa bàn của nàng dương oai sao?
Thật xin lỗi, Trường Ca Nguyệt nàng không phải là quả hồng mềm ai muốn nắn sao thì nắn!
Trường Ca Nguyệt dùng sức một chút, trực tiếp giữ chặt trường tiên, liền đạp một cước vào ngực trái của Trường Ca Ngữ Tình, sau đó thả tay đang cầm trường tiên ra, roi lập tức bắn ngược về phía ả.
"A! Ngũ muội, cứu ta!" Trường Ca Ngữ Tình không quan tâm thể diện mà nằm lăn lộn trên mặt đất tránh né roi của Trường Ca Nguyệt.
Loại độc mà Trường Ca Nguyệt bôi trên trường tiên của nàng một khi bị dính vào da sẽ sinh ra đau nhức, thậm chí chảy mủ, tuyệt đối không thể bị nó đụng trúng!
Trường Ca Nguyệt giống như là mèo vờn chuột, mỗi khi vung roi đều nhằm vào Trường Ca Ngữ Tình mà hạ xuống, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại cố tình đánh hụt, làm cho ả ta nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn.
Lúc này, Trường Ca Ngữ Kiều đang đứng ở một bên, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nữ nhân trước mắt này cùng với phế vật kia là cùng một người sao?
"Ngũ muội, cứu ta với!" Trường Ca Ngữ Tình dưới mặt đất đã lăn lộn đến quần áo cũng sắp bị nhào nát, tóc tai tán loạn, cả người chật vật không thôi.
Trường Ca Ngữ Kiều khó chịu hừ một tiếng, rút trường kiếm đeo ở bên hông ra, nhưng lại không nhanh không chậm nói, "Trường Ca Nguyệt, đủ rồi!"
Nàng cũng không phải quan tâm Trường Ca Ngữ Tình, chỉ là ở đây còn có nàng, chưa tới phiên Trường Ca Nguyệt kẻ quái dị này đến ra vẻ ta đây! [quào, tự tin dữ! =.=]
Trường Ca Nguyệt quả nhiên dừng lại tay nhàn rỗi vuốt vuốt trường tiên, giữa lông mày lại mang theo một chút vui vẻ, "Ngũ muội, như thế nào?"
"Ngươi biết võ công?" Trong mắt Trường Ca Ngữ Kiều mang theo một tia không thể tin được, nên biết Trường Ca Nguyệt thế nhưng là điển hình của phế vật nha!
Trường Ca Nguyệt cười lạnh!
Trường Ca Ngữ Kiều nhìn đến Trường Ca Nguyệt trong mắt mang theo âm ngoan, phẫn nộ trong lòng thật giống như muốn đem nàng thiêu cháy!
Trường Ca Ngữ Kiều giật mình, "Quân lương!" Kỳ thật nàng căn bản cũng không biết rõ cha nàng vì cái gì mà rầu rĩ? [=.=] Nhưng chung quy cũng vẫn là một chữ tiền!
Trường Ca Ngữ Tình vội vàng gật đầu, "Chúng ta không phải là đoạt đồ của kẻ quái dị kia, mà là vì phụ thân phân ưu."
Trường Ca Ngữ Kiều đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức nở ra nụ cười tự cho rằng rất dịu dàng, "Phải, đích nữ Trường Ca Nguyệt có nhiều thứ đồ tốt như vậy lại không chịu vì phụ thân phân ưu, nàng thật sự là không xứng làm đích nữ!"
Trường Ca Ngữ Tình gật gật đầu, thế nhưng trong tay lại ôm khư khư một cái bình sứ cẩm thạch không chịu buông tay.
Bích Trúc mắt thấy những người này muốn cướp đồ của tiểu thư nhà mình liền nói, "Các ngươi để xuống, để xuống, kia đều là phu nhân lưu lại cho tiểu thư , lưu lại cho tiểu thư!"
Bích Diệp tiến lên hung hăng đạp Bích Trúc một cước, Bích Trúc cắn răng, "Bích Diệp, từ trước tới giờ tiểu thư đối xử với ngươi cũng không đến nỗi tệ, nhưng ngươi..."
Bích Diệp cười lạnh, "Đối đãi với ta không tệ, thật là buồn cười! Nàng có từng cho ta một cây trâm vàng sao? Có từng cho ta một bộ y phục lụa là sao? Nàng có thể..." Nàng có thể làm cho ta trở thành di nương sao? [quào!!!]
"Ngươi quả thực không có lương tâm! Năm đó ngươi mắc bệnh đậu mùa suýt nữa thì chết, chính tiểu thư cầu xin lão gia mãi, người mới đồng ý mời đại phu đến khám cho ngươi!" Bích Trúc hung hăng cắn răng, phẫn hận nhìn vẻ mặt “chuyện phải làm” của Bích Diệp.
Bích Diệp cười lạnh, "Vậy thì như thế nào, nàng để cho ta sống sót nên cũng phải để cho ta sống tốt hơn!" Làm đầy tớ cả đời có khác gì cái chết đâu!
Hơn nữa, Trường Ca Nguyệt cứu mình không phải là vì khiến cho nàng (BD) hầu hạ nàng (TCN) hay sao?
"Ngươi, lúc tiểu thư hôn mê ngươi đến đưa thuốc ta còn tưởng rằng ngươi sửa đổi , không nghĩ tới..." Bích Trúc tức giận.
Bích Diệp bộ dáng giễu cợt, nhìn Bích Trúc giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc, "Đưa thuốc? Ngươi có biết thuốc ta đưa đến là thuốc gì không? Ha ha ha ha, nói thuốc kia có thể lấy mạng của kẻ nghèo kiết xác kia, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái đâu!"
Bích Trúc sững sờ, không dám tin nhìn Bích Diệp, "Ngươi thế nhưng lại dám hạ độc tiểu thư!"
Bích Diệp kêu rên, "Đừng nói khó nghe như vậy, nàng không phải không có chết sao!"
Trường Ca Ngữ Kiều vội vàng ôm lấy "Nam Quách tiên sinh" chính phẩm, sau đó lại mở một cái rương dài khoảng nửa thước đựng đồ trang sức.
"Khó mở như vậy?" Trường Ca Ngữ Kiều dùng toàn bộ sức lực muốn mở cái rương trang sức kia ra, "Ta, trời ạ…” Trang sức lấp lánh bằng vàng khiến nàng lóa mắt. [mù luôn đi!]
Nàng mặc dù là đích nữ của phủ tướng quân, nhưng bọn họ cũng không phải là thế gia nhà giàu có, nhớ lại nội tình, ông ngoại của nàng, Gia Cát gia mới thật sự là thế gia, đáng tiếc nàng bất quá chỉ là một ngoại tôn nữ mà thôi!
Cho nên cho dù là đích nữ nhưng đồ trang sức của nàng cũng không có trân quý và nhiều như vậy!
Trường Ca Ngữ Tình cảm thấy hô hấp của mình đều rối loạn, nàng thả bình sứ cẩm thạch trong tay ra, cầm lên một cây kim trâm, một sợi dây chuyền nhét vào trong ngực.
Trường Ca Ngữ Kiều nuốt một ngụm nước bọt, "Bích Diệp, đem áo ngoài của ngươi cởi ra!" [sao áo của thím thím không cởi, còn biết ngại sao, hừ!]
Bích Diệp a một tiếng, hiển nhiên có chút không muốn, Trường Ca Ngữ Kiều trừng hai mắt, bích Diệp vội vàng thoát áo ngoài, quần áo bên trong của nàng tương đối mỏng, ngoại trừ quần áo quần áo bên trong, còn lại chính là cái yếm, nếu thoát áo ngoài ra, nàng như thế nào đi ra khỏi cửa!
Mà Trường Ca Ngữ Kiều lại hồn nhiên mặc kệ những thứ này, chỉ lo liều mạng đem đồ trang sức ném vào áo ngoài của Bích Diệp.
Trường Ca Ngữ Tình cũng không cam lòng chịu yếu thế, "Bích Hoa, đem áo ngoài của ngươi cũng..."
Trường Ca Nguyệt đi vào khuê phòng của mình, chứng kiến hai tiểu thư "Tôn quý" này ở trong khuê phòng của nàng ép nha hoàn thoát y phục, sau đó liều mạng đoạt đồ đạc của nàng, nàng hơi bất đắc dĩ vuốt vuốt cái trán, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên "Các ngươi ở trong này cởi quần áo có phải hay không cần phải hỏi qua một chút chủ nhân của nơi này nha..."
Trường Ca Ngữ Kiều cùng Trường Ca Ngữ Tình sững sờ, lập tức nhìn người vừa mới trở về, Trường Ca Nguyệt.
Trong nháy mắt xấu hổ và giận dữ làm cho Trường Ca Ngữ Kiều mặt đỏ lên, Trường Ca Nguyệt bĩu môi: "Ngũ muội muội, cùng là con vợ cả, sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy!"
"Ta..." Trường Ca Ngữ Kiều nhất thời cứng họng, trong lòng rối rắm nói, "Trường Ca Nguyệt, phụ thân gần đây vì chuyện quân lương mà rầu rĩ. Ngươi thân lại có nhiều vàng bạc châu báu như vậy thế nhưng lại không vì phụ thân mà phân ưu, Trường Ca phủ của chúng ta không có đích nữ như ngươi vậy, ngươi quả thực không xứng làm nữ nhi của phụ thân!”
Trường Ca Nguyệt chu chu môi, Trường Ca Ngữ Tình lại cho rằng Trường Ca Nguyệt chột dạ, liền nói "Hiện tại chúng ta là đang thay ngươi dâng tặng cho phụ thân, ngươi không cần phải cảm tạ chúng ta. Nếu là còn có một chút báo đáp phụ thân lương tâm phải đi cho chúng ta tìm vài cái hộp gỗ đến." Nhiều đồ như vậy chỉ riêng là vừa thấy áo ngoài khả không chứa nổi.
Bích Trúc vội vàng xông lên giữ chặt lấy ống tay áo của Trường Ca Nguyệt, "Tiểu thư... Không thể cho các nàng nha..." Lúc trước, những đồ vật có giá trị ở trong tay của tiểu thư không ít lần đều bị ngũ tiểu thư cùng nhị tiểu thư lấy đi hết.
"Tiện tỳ, nơi này đâu đến lượt ngươi nói chuyện!" Trường Ca Ngữ Tình căm phẫn nhìn tiểu nha hoàn có mắt không tròng bên cạnh Trường Ca Nguyệt, liền rút trường tiên bên hông ra hướng Bích Trúc đánh xuống.
Trong mắt Trường Ca Nguyệt xẹt qua một tia tàn khốc, lách mình đem Bích Trúc bảo hộ ở phía sau, sau đó trở tay bắt lấy trường tiên của Trường Ca Ngữ Tình.
Trường Ca Ngữ Tình đón lấy ánh mắt của Trường Ca Nguyệt, trong mắt chẳng những không có kinh hoảng, ngược lại lộ ra một tia đắc ý.
Trường Ca Nguyệt lông mày khẽ nhếch, một cỗ anh khí theo hai đầu lông mày lưu động, "Ta thật sự không biết là có nên tán dương chỉ số thông minh không được nhiều lắm của ngươi, hay là nên ca ngợi sự ngu xuẩn của ngươi đây?” Nàng chỉ tiện tay bôi chút độc dược lên trường tiên của ả mà thôi. Hừ, chỉ bằng ả mà cũng dám ở trên địa bàn của nàng dương oai sao?
Thật xin lỗi, Trường Ca Nguyệt nàng không phải là quả hồng mềm ai muốn nắn sao thì nắn!
Trường Ca Nguyệt dùng sức một chút, trực tiếp giữ chặt trường tiên, liền đạp một cước vào ngực trái của Trường Ca Ngữ Tình, sau đó thả tay đang cầm trường tiên ra, roi lập tức bắn ngược về phía ả.
"A! Ngũ muội, cứu ta!" Trường Ca Ngữ Tình không quan tâm thể diện mà nằm lăn lộn trên mặt đất tránh né roi của Trường Ca Nguyệt.
Loại độc mà Trường Ca Nguyệt bôi trên trường tiên của nàng một khi bị dính vào da sẽ sinh ra đau nhức, thậm chí chảy mủ, tuyệt đối không thể bị nó đụng trúng!
Trường Ca Nguyệt giống như là mèo vờn chuột, mỗi khi vung roi đều nhằm vào Trường Ca Ngữ Tình mà hạ xuống, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại cố tình đánh hụt, làm cho ả ta nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn.
Lúc này, Trường Ca Ngữ Kiều đang đứng ở một bên, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nữ nhân trước mắt này cùng với phế vật kia là cùng một người sao?
"Ngũ muội, cứu ta với!" Trường Ca Ngữ Tình dưới mặt đất đã lăn lộn đến quần áo cũng sắp bị nhào nát, tóc tai tán loạn, cả người chật vật không thôi.
Trường Ca Ngữ Kiều khó chịu hừ một tiếng, rút trường kiếm đeo ở bên hông ra, nhưng lại không nhanh không chậm nói, "Trường Ca Nguyệt, đủ rồi!"
Nàng cũng không phải quan tâm Trường Ca Ngữ Tình, chỉ là ở đây còn có nàng, chưa tới phiên Trường Ca Nguyệt kẻ quái dị này đến ra vẻ ta đây! [quào, tự tin dữ! =.=]
Trường Ca Nguyệt quả nhiên dừng lại tay nhàn rỗi vuốt vuốt trường tiên, giữa lông mày lại mang theo một chút vui vẻ, "Ngũ muội, như thế nào?"
"Ngươi biết võ công?" Trong mắt Trường Ca Ngữ Kiều mang theo một tia không thể tin được, nên biết Trường Ca Nguyệt thế nhưng là điển hình của phế vật nha!
Trường Ca Nguyệt cười lạnh!
Trường Ca Ngữ Kiều nhìn đến Trường Ca Nguyệt trong mắt mang theo âm ngoan, phẫn nộ trong lòng thật giống như muốn đem nàng thiêu cháy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook