Độc Vương Hắc Sủng: Quỷ Vực Cửu Vương Phi
-
Chương 1: Phản bội (1)
Đông Mạch đế quốc.
Đầu tháng sáu, Thái tử Tông Chính Không Tề bị phế.
Cuối tháng bảy, vua ban rượu độc.
Đầu mùa hè, ánh trăng mang theo hơi lạnh, bóng đêm như mực buông xuống, một cơn gió làm lay động cành liễu rủ xuống bờ hồ, cảnh sắc làm say động lòng người.
Đại lao Đại Lý tự.
Trong phòng giam cũ rách truyền đến vô số tiếng kêu rên của các phạm nhân, còn có thanh âm giận dữ của cai ngục. Mà bên trong nhà giam, một gian phòng tối…
Trên khung hình phạt đẫm máu , sắc đỏ dị thường, một nam cai ngục khóe miệng mang theo tia cười lạnh nhìn nữ tử bị trói trên khung.
Vài cai ngục nhìn nhau, trường tiên* trên tay hướng về phía nữ tử kia mà vung xuống. (*trường tiên: roi)
Trường tiên không đến nổi làm rách da, nhưng trên quần áo của nữ tử mơ hồ lại nhìn thấy vết máu, mà bản thân nữ tử biết rõ đây chính là hình phạt tàn nhẫn độc nhất của Đại Lý tự.
Thoạt nhìn bề ngoài giống như không hề bị bất cứ thương tổn gì, nhưng thực ra lại giống như hàng ngàn kim châm đâm vào da thịt ngươi, đau đớn đến tận tim gan!
Trên khung hình phạt, nữ tử không phát ra một tiếng động nào, thậm chí một tiếng rên rỉ cũng không.
Không biết trải qua mấy lần hành hạ, cuộc tra tấn này mới kết thúc, một đạo trường tiên cuối cùng xẹt qua khóe môi đang cắn chặt của nữ tử, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp như hoa triệt để biến sắc.
Nữ cai ngục mặt lạnh, híp hai mắt lại nhìn đến cái bụng nhô cao của nữ tử, nhịn không được xì một tiếng khinh miệt.
“Tư thông với địch bán nước, lão nương đã thấy nhiều, chính là lần đầu tiên thấy phụ nữ có thai!”
Một nam cai ngục khác, nhìn đến dung nhan mỹ lệ của nữ tử, không nhịn được khẽ nuốt nước miếng: “Đâu chỉ là phụ nữ có thai, đây chính là Thái tử phi đó nha!”
“Hừ, lão bà của Thái tử bị phế cũng coi như là Thái tử phi đi. Bất quá, trong bụng này lại đang mang long thai đó nha!”
Mấy nam nhân nhìn nhau, hung hăng hừ lạnh một tiếng:
“Hừ, còn nói phụ nữ có thai cái gì, con của nàng đã bị Thần vương tự tay xóa sạch! Đúng là họa thủy yêu cơ hại dân hại nước!”
Vài người cai ngục vẫn còn đang chửi rủa, chỉ là bộ dáng nữ tử kia giống như không nghe thấy gì.
Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, tiến vào đại lao là một cẩm y công tử, phía sau hắn còn đi theo hai người mặc áo choàng đen.
Áo choàng rộng thùng thình che đi khuôn mặt của hai người kia, làm cho người ta không nhìn ra được tuổi tác, nhưng căn cứ vào tư thái không khó để đoán được đây là hai nữ nhân.
Vừa mới nhặt trường tiên lên, một đại hán dữ tợn lại bắt đầu ra sức thi hành án phạt trên người nữ tử kia, đối với người đang tiến vào không mảy may phát giác.
Mà những người còn lại chứng kiến cẩm y công tử đang tiến vào theo bản năng lui về sau mấy bước, thanh âm mang theo vài phần cung kính cùng sợ hãi.
“Ôn công tử!”
Còn đại hán đang hành hình cổ tay lập tức run lên, không giống bộ dáng hùng hùng hổ hổ vừa nãy, khóe miệng của hắn run rẩy vài cái, trên mặt không giấu được vẻ căng thẳng.
Người nào mà không biết vị Ôn công tử trước mặt này là Đại công tử của Thừa tướng đại nhân, hơn nữa còn là huynh trưởng của Thái tử phi bị phế kia.
Thoáng cái trong đại lao, hơi thở ngưng trọng đi rất nhiều.
Còn nữ tử giống như người chết kia, khóe miệng đột nhiên run rẩy, trong miệng phát ra tiếng kêu giống như dã thú!
Là đại ca!
Không! Cho dù nàng chết, cũng không muốn người nhà thấy được bộ dạng hiện tại này của nàng!
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nữ tử, chỉ là nước mắt này vì sao lại đặc sệt như vậy, tuyệt vọng như vậy, lại còn mang theo vị máu?
Huyết lệ giống như sự tuyệt vọng trước mắt, nở rộ như đóa hoa trên gương mặt phù dung của nữ tử.
Trong đại lao, không khí lại ngưng trọng vài phần.
Ôn Văn Hào nhìn thoáng qua nữ tử, trên gương mặt lãnh khốc tà mị, khóe môi cong lên một tia cười lạnh, hắn khẽ cười một tiếng
“Bổn công tử giống như đang quấy rầy các ngươi sao?”
Đầu tháng sáu, Thái tử Tông Chính Không Tề bị phế.
Cuối tháng bảy, vua ban rượu độc.
Đầu mùa hè, ánh trăng mang theo hơi lạnh, bóng đêm như mực buông xuống, một cơn gió làm lay động cành liễu rủ xuống bờ hồ, cảnh sắc làm say động lòng người.
Đại lao Đại Lý tự.
Trong phòng giam cũ rách truyền đến vô số tiếng kêu rên của các phạm nhân, còn có thanh âm giận dữ của cai ngục. Mà bên trong nhà giam, một gian phòng tối…
Trên khung hình phạt đẫm máu , sắc đỏ dị thường, một nam cai ngục khóe miệng mang theo tia cười lạnh nhìn nữ tử bị trói trên khung.
Vài cai ngục nhìn nhau, trường tiên* trên tay hướng về phía nữ tử kia mà vung xuống. (*trường tiên: roi)
Trường tiên không đến nổi làm rách da, nhưng trên quần áo của nữ tử mơ hồ lại nhìn thấy vết máu, mà bản thân nữ tử biết rõ đây chính là hình phạt tàn nhẫn độc nhất của Đại Lý tự.
Thoạt nhìn bề ngoài giống như không hề bị bất cứ thương tổn gì, nhưng thực ra lại giống như hàng ngàn kim châm đâm vào da thịt ngươi, đau đớn đến tận tim gan!
Trên khung hình phạt, nữ tử không phát ra một tiếng động nào, thậm chí một tiếng rên rỉ cũng không.
Không biết trải qua mấy lần hành hạ, cuộc tra tấn này mới kết thúc, một đạo trường tiên cuối cùng xẹt qua khóe môi đang cắn chặt của nữ tử, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp như hoa triệt để biến sắc.
Nữ cai ngục mặt lạnh, híp hai mắt lại nhìn đến cái bụng nhô cao của nữ tử, nhịn không được xì một tiếng khinh miệt.
“Tư thông với địch bán nước, lão nương đã thấy nhiều, chính là lần đầu tiên thấy phụ nữ có thai!”
Một nam cai ngục khác, nhìn đến dung nhan mỹ lệ của nữ tử, không nhịn được khẽ nuốt nước miếng: “Đâu chỉ là phụ nữ có thai, đây chính là Thái tử phi đó nha!”
“Hừ, lão bà của Thái tử bị phế cũng coi như là Thái tử phi đi. Bất quá, trong bụng này lại đang mang long thai đó nha!”
Mấy nam nhân nhìn nhau, hung hăng hừ lạnh một tiếng:
“Hừ, còn nói phụ nữ có thai cái gì, con của nàng đã bị Thần vương tự tay xóa sạch! Đúng là họa thủy yêu cơ hại dân hại nước!”
Vài người cai ngục vẫn còn đang chửi rủa, chỉ là bộ dáng nữ tử kia giống như không nghe thấy gì.
Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, tiến vào đại lao là một cẩm y công tử, phía sau hắn còn đi theo hai người mặc áo choàng đen.
Áo choàng rộng thùng thình che đi khuôn mặt của hai người kia, làm cho người ta không nhìn ra được tuổi tác, nhưng căn cứ vào tư thái không khó để đoán được đây là hai nữ nhân.
Vừa mới nhặt trường tiên lên, một đại hán dữ tợn lại bắt đầu ra sức thi hành án phạt trên người nữ tử kia, đối với người đang tiến vào không mảy may phát giác.
Mà những người còn lại chứng kiến cẩm y công tử đang tiến vào theo bản năng lui về sau mấy bước, thanh âm mang theo vài phần cung kính cùng sợ hãi.
“Ôn công tử!”
Còn đại hán đang hành hình cổ tay lập tức run lên, không giống bộ dáng hùng hùng hổ hổ vừa nãy, khóe miệng của hắn run rẩy vài cái, trên mặt không giấu được vẻ căng thẳng.
Người nào mà không biết vị Ôn công tử trước mặt này là Đại công tử của Thừa tướng đại nhân, hơn nữa còn là huynh trưởng của Thái tử phi bị phế kia.
Thoáng cái trong đại lao, hơi thở ngưng trọng đi rất nhiều.
Còn nữ tử giống như người chết kia, khóe miệng đột nhiên run rẩy, trong miệng phát ra tiếng kêu giống như dã thú!
Là đại ca!
Không! Cho dù nàng chết, cũng không muốn người nhà thấy được bộ dạng hiện tại này của nàng!
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nữ tử, chỉ là nước mắt này vì sao lại đặc sệt như vậy, tuyệt vọng như vậy, lại còn mang theo vị máu?
Huyết lệ giống như sự tuyệt vọng trước mắt, nở rộ như đóa hoa trên gương mặt phù dung của nữ tử.
Trong đại lao, không khí lại ngưng trọng vài phần.
Ôn Văn Hào nhìn thoáng qua nữ tử, trên gương mặt lãnh khốc tà mị, khóe môi cong lên một tia cười lạnh, hắn khẽ cười một tiếng
“Bổn công tử giống như đang quấy rầy các ngươi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook