“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, ta sẽ không để ngươi phí công vô ích, lát nữa, sẽ chia cho ngươi một phần thi thể của yêu thú”.

Lâm Nhất thầm giận dữ, con Cứ Xỉ Hổ này vốn là do hắn giết, vì lẽ đó, toàn bộ vật phẩm trên người nó vốn nên thuộc về hắn, vậy mà… tên Trần Tiêu này đúng là ức hiếp người quá đáng.

“Ha ha, tên Kiếm Nô này lại dám nổi nóng với chúng ta, sư huynh, có muốn đánh hắn một trận không?”

“Lúc trước, ở phòng Tẩy Kiếm, hắn chỉ là một thằng ất ơ, giờ lại thật sự trở mình rồi ư?”

“Ha ha, ta dám đánh cược, nếu như đây là bội kiếm của Tô Hàm Nguyệt, tên tiểu tử này chắc chắn sẽ hấp tấp quỳ xuống mà liếm”.

“Ha ha ha ha!”

Trong tông môn, không ai không biết chuyện chủ nhân cũ của thân thể này thầm mến Tô Hàm Nguyệt, lúc này, có người đem chuyện đó ra chế giễu.

Cho đến nay, đây vẫn là trò cười lớn nhất trong tông môn.

Nhắc đến Tô Hàm Nguyệt, mọi người đều ăn ý bật cười khoái chí.

Trần Tiêu chế nhạo: “Lâm Nhất, nghe lời một chút, sư huynh cũng không phải người thích ức hiếp kẻ khác. Nếu ta đánh ngươi, việc này truyền ra ngoài, sẽ làm xấu đi thanh danh của ta. Hay là thế này, ngươi bảo dưỡng bội kiếm cho sư huynh, ngày sau, nếu có gặp Tô sư tỷ, ta sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu”.

“Ha ha ha!”


Mọi người cười ầm lên, Lâm Nhất thờ ơ nhìn từng khuôn mặt đang cười nhạo mình.

Đột nhiên, một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn.

Lâm Nhất tiến lên hai bước, “boang” một tiếng, rút bội kiếm của Trần Tiêu ra.

Xoẹt xoẹt!

Thân kiếm rung rung, mùi máu tươi lan ra. Thanh kiếm này rộng bằng hai ngón tay, trên bề mặt lưu ly có hoa văn hình mây như đang gợn sóng, có thể thấy được đây là một món tinh phẩm đã trải qua nhiều lần mài giũa.

Lỗ hổng trên lưỡi kiếm hẳn là vết tích để lại sau mấy ngày giao tranh, tuy nhiên, nó vẫn không che dấu được sự sắc bén của thanh kiếm này.

Chợt, có tia sáng lạnh lóe lên khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.

Kiếm tốt!

Thanh kiếm này tốt hơn gấp mấy lần so với kiếm Thanh Cương do tông môn phân phát, chưa phải Huyền Khí nhưng cũng không kém bao nhiêu.

“Cẩn thận một chút, thanh kiếm này của ta vô cùng quý giá, ta đã phải bỏ ra hơn nửa năm tiền tích góp, vất vả lắm mới có được đấy…”

Nói đến bội kiếm của mình, Trần Tiêu lộ vẻ đắc ý, hai mắt sáng lấp lánh.

Răng rắc!

Còn chưa nói xong, thanh kiếm trong tay Lâm Nhất đột nhiên nứt ra, sau đó vỡ thành từng mảnh.

Nét cười trên mặt Trần Tiêu lập tức cứng lại, hắn có cảm giác như trong tim bị khoét mất một khối thịt, đau đến mức không nói nên lời.

Những đệ tử ngoại môn khác đồng loạt trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn.

Quả nhiên… chuyện làm gãy ba thanh kiếm trong Binh Khí các không phải là ngẫu nhiên.

“Sư huynh, xem ra ngươi đã bỏ ra nửa năm tiền tích góp để mua một thanh kiếm giả rồi!”

Lâm Nhất nắm chuôi kiếm trụi lủi, tỏ vẻ đáng tiếc, nói một cách chân thành.


“Vân… Văn… Kiếm của ta!”

Trần Tiêu thở hổn hển nói, hai mắt hắn ta đỏ bừng, môi run run, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Nhất.

Đối với hắn ta, thanh kiếm này chẳng khác nào người tình trong lòng.

Vì để có tiền mua thanh Vân Văn Kiếm này, hắn đã phải tích góp hơn nửa năm.

Tính ra, hắn ta chỉ vừa có được thanh kiếm này không đến nửa tháng.

Vậy mà hiện tại, nó lại tự dưng vỡ nát trong tay Lâm Nhất, có thể tưởng tượng được hắn ta đau đớn thế nào.

“Ta giết ngươi, tên Kiếm Nô kia!”

Trần Tiêu giận không thể tả, hắn ta bước từng bước về phía Lâm Nhất, khí thế võ đạo tầng năm như cuồng phong ập đến.

Lâm Nhất thầm lo lắng, thực lực của Trần Tiêu quả nhiên không phải chuyện đùa.

Với khí thế của hắn ta, e là đã đến tầng năm đỉnh phong, cách võ đạo tầng sáu chỉ còn một bước ngắn.

Tuy nhiên, hắn không sợ mà bắt đầu đếm thầm.

Grào!

Lúc đếm đến ba, một tiếng rống thảm thiết vang lên từ đằng xa, kéo theo đó là một luồng yêu khí dày đặc, yêu khí biến hóa thành cuồng phong, không ngừng tàn phá những gốc cổ thụ ở bốn phía.


“Yêu thú!”

Trần Tiêu và đám đệ tử ngoại môn lập tức biến sắc, nhìn luồng yêu khí dày đặc kia, chắc chắn đó là Yêu Thú.

Đáng chết!

Nhất định là do thi thể của Cứ Xỉ Hổ đã dẫn dụ yêu thú khác mò đến, vì đối với chúng, đây vốn là thứ đại bổ.

Tất cả là do tên Kiếm Nô này, chẳng những phá hủy bảo kiếm của hắn ta, còn khiến hắn ta bị chậm trễ thời gian, không kịp lấy đi thi thể của Cứ Xỉ Hổ.

“Tên Kiếm Nô kia, hôm nay ta tạm thời bỏ qua cho ngươi”.

Sau khi bỏ lại một câu, Trần Tiêu cuống quít bỏ chạy, hắn ta không dám mạo hiểm tính mạng của mình để đối chiến với yêu thú.

“Sư huynh, kiếm của ngươi này!”

Lâm Nhất duỗi tay, ném chuôi kiếm trụi lũi về phía Trần Tiêu.

Trần Tiêu theo bản năng duỗi tay ra chụp lấy, nhìn thanh kiếm trong tay, hắn ta tức đến mức máu xông lên não, suýt nữa ngã nhào.

Trong cơn giận dữ, Trần Tiêu định quay đầu lại, nhưng lý trí đã kịp thời ngăn cản bước

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương