Độc Tôn Thiên Hạ
-
Chương 75-76
75: Người Điển Trai Nhất
Trong tình huống thế này, không dám nhìn đâu, không dám nhìn đâu.
Mặt trời lên cao, năm chiếc xe ngựa trông hết sức bắt mắt chậm rãi xuất phát.
Địa điểm tổ chức trận chiến thành Vân Tiêu là đấu trường Đằng Vân, vị trí ngay trung tâm thành Vân Tiêu.
Thật ra nó chỉ cách nhà họ Diệp tầm mười mấy phút đi bộ.
Nhưng ngồi xe ngựa căn bản là để làm màu vậy thôi.
Khi đoàn xe nhà họ Diệp đến đấu trường thì hàng ghế khán giả đã chật kín hết rồi.
Bọn họ vừa đến đã nhanh chóng thu hút được mọi ánh nhìn.
“Giống với năm ngoái, nhà họ Diệp luôn là người đầu tiên đến”.
“Ha ha, nhà họ Diệp có thực lực yếu nhất, chờ đợi hai gia tộc lớn kia cũng là điều dễ hiểu thôi, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, tới lúc đó bị đánh thảm khỏi bàn”, một tu sĩ khá lớn tuổi, mặt hơi dài vuốt ve chòm râu nói.
“Câm miệng!”
“Ông nói ai yếu? Nói lại lần nữa xem?”
Bỗng nhiên, những tiếng quát lớn vang lên xung quanh.
Tu sĩ mặt dài sửng sốt nhìn lại xung quanh.
Chỉ thấy các tu sĩ trẻ đều đứng phắt dậy, ánh mắt cố nén giận nhìn ông ta, trông như thể một lời không hợp sẽ nhào lên vậy.
Ông ta hoảng sợ.
Chuyện gì thế này?
Trêu chọc nhà họ Diệp đã thành thông lệ hằng năm rồi cơ mà?
Sao đột nhiên hôm nay lại biến thành mông hổ, không thể đụng cũng chẳng được chạm thế này?
Nhìn những người bị chọc giận kia, ông ta câm như hến, liên tục chắp tay xin lỗi, không dám nói thêm gì nữa.
“Nhìn kìa! Đó chính là gia chủ nhà họ Diệp, Diệp Thần Phi!”
Lúc này, có người la lớn, tất cả đều vội vàng nhìn qua.
Một tu sĩ còn khá trẻ đang chậm rãi bước lên cầu thang, đi đến vị trí chủ trì lôi đài.
Hắn hết sức thoải mái và tùy ý, như thần tiên chốn bồng lai rơi xuống phàm trần.
“Hắn đẹp trai quá!”
“Đó là gia chủ nhà họ Diệp hả, trẻ quá đi!”
“Ta tuyên bố, hôm nay cái danh xưng người điển trai nhất thôn Cẩu Oa Tử, sông Hắc Thổ, trấn Tề Đồng, thành Vân Tiêu này sẽ được chắp tay truyền lại cho hắn!”
Trong một góc trên khán đài, một thanh niên mặc tố y xanh đậm nhìn đấu trường huyên náo, chậc chậc tò mò.
“Đây đúng là cái thế giới chỉ nhìn vào nhan sắc mà”.
“Ngươi khỏi phải nói, Diệp Thần Phi đó trông rất ra dáng nha, khí độ bất phàm”.
“Tốt nhất nên để ý xem thiên tài của bọn họ thế nào, có lẽ sẽ tìm được một hai người đủ mạnh để bước vào học viện của chúng ta”.
“Ta thấy hơi khó nha, nơi này quá nhỏ, tỷ lệ xuất hiện thiên tài thật sự là cực kì thấp, đừng để nhìn nhầm người rồi lúc dẫn về lại khiến người ta cười nhạo”.
“Yên tâm, có học trưởng Trương Đông ở đây, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm”.
Đứng đầu trong đám người là một thanh niên mặc tố y màu xanh đậm, đang khoanh tay đứng đó.
Trên tầng cao nhất của đấu trường Đằng Vân.
Nơi này có một dài ngắm cảnh nằm tít trên cao, tầm nhìn thoáng đãng, là vị trí tốt nhất để quan sát trận đấu.
Trên đài ngắm cảnh là ba chiếc bàn và ghế mềm song song nhau, trên bàn là những đĩa hoa quả và trà thơm đã được bày sẵn.
Đó chính là vị trí chuyên dụng của ba gia chủ.
Có vẻ khá gần nhau.
Diệp Thần Phi khẽ nhíu mày, hắn cũng không muốn ngồi gần hai kẻ này như thế.
Nhẹ nhàng búng một cái, hai chiếc bên cạnh nhanh chóng bị đẩy đi vài mét.
Sau đó, hắn mới chậm rãi ngồi xuống chỗ chính giữa.
Còn việc hai gia chủ kia có ý kiến gì hay không.
Thì liên quan quái gì đến ta?
Mặt trời lên cao.
Đoàn xe của nhà họ Lý và nhà họ Đường cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào.
Bọn họ làm màu làm mè còn lố hơn cả nhà họ Diệp, thậm chí còn có đoàn quân hành đi trước, màu mè không nói nên lời.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người, một lát sau, Đường Chính và Lý Lưu Tô dắt nhau đi tới.
Khi bọn họ thấy Diệp Thần Phi ngồi ở chính giữa thì thoáng ngẩn người.
Đường Chính thì tỏ vẻ khó chịu hết sức rõ ràng, bởi vì từ trước đến nay vị trí đó luôn thuộc về ông ta.
Nhưng hôm nay đông người, tất nhiên bọn họ sẽ không tranh cãi nhau vì một chuyện nhỏ như thế, khiến người ngoài chê cười.
Lý Lưu Tô cười chào hỏi Diệp Thần Phi, sau đó bảo Đường Chính chọn chỗ trước, rồi cuối cùng ông ta mới ngồi xuống.
Sau những tiếng chuông vang vọng, trận chiến thành Vân Tiêu chính thức bắt đầu!
Đã là một sự kiện lớn thì tất nhiên sẽ có lễ khai mạc.
Đó cũng là một thời cơ tốt để tạo nên tên tuổi của mình.
Chẳng hạn như Túy Mộng Lâu, Vạn Bảo Các, Mật Hương Uyển và rất nhiều thế lực lớn của thành Vân Tiêu, họ đều đưa đến những màn biểu diễn độc đáo.
Điều khiến Diệp Thần Phi có chút kinh ngạc là Cốc Vạn Tâm chính là người chủ trì trận chiến thành Vân Tiêu.
Đối mặt với đấu trường hơn vạn người, nàng không hề luống cuống mà vẫn nói cười cực kỳ vui vẻ, cộng với dung nhan xinh đẹp và dáng người thướt tha khiến khán giả vô cùng thích thú.
Sau lễ khai mạc, cuối cùng cũng đến vấn đề chính.
Cốc Vạn Tâm bắt đầu tuyên bố quy tắc của trận chiến thành Vân Tiêu.
Quy tắc này cực kỳ chi tiết, có thể nói là bảo đảm được công bằng tuyệt đối, cuối cùng dựa theo thứ hạng để xếp hạng cho gia tộc.
Nhưng Diệp Thần Phi cũng lười xem, đệ tử của hai gia tộc kia hoàn toàn không thể là đối thủ của Diệp Hoàng nhà họ.
Sau khi Cốc Vạn Tâm đọc quy tắc, nàng dùng giọng nói hào hứng, lớn tiếng tuyên bố: “Thế thì chúng ta cùng cho một tràn pháo tay nhiệt liệt chào mừng người xuất chiến đến từ nhà họ Diệp, Diệp Hoàng!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng hoan hô cũng vang vọng.
Một bóng người mặc áo bào tím chậm rãi đi lên lôi đài.
Tuổi cô bé không lớn, nhưng đã có thể thoải mái đối mặt với hơn vạn ánh mắt tập trung về mình.
“Hoàng tiên tử, ta yêu cô!”
“Tiên tử nhìn ta này, nhìn ta, chúng ta từng gặp nhau trong Túy Mộng hội đấy!”
“Cố lên, nghiền nát tất cả bọn họ!”
Mọi người nhiệt tình như nước, sau chuyện ở Túy Mộng hội, tên tuổi của Diệp Hoàng có thể nói là nóng bỏng nhất trong số những người tham gia dự thi.
Diệp Hoàng mỉm cười, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên.
Cả đấu trường nhanh chóng chìm vào yên tĩnh, nhìn động tác của cô bé..
Sau đó, cô bé đột nhiên siết tay, chiến ý bỗng chốc dâng lên!
Mọi người xung quanh như bùng nổ, tiếng gọi tên Diệp Hoàng sắp phá nát cả mây trời.
“Ha ha, Diệp lão đệ, nữ nhi này của ngươi đúng là uy thế hừng hực nha”, Lý Lưu Tô ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Cảnh tượng vừa nãy khiến Lý Lưu Tô giật nảy mình.
Chưa từng thấy một thanh niên nào có được khí tràng và lực kêu gọi mạnh mẽ như thế.
“Đúng đó, đúng đó, ta cũng rất vui mừng”, Diệp Thần Phi vui cười hớn hở nói.
Cơ bắp trên mặt Lý Lưu Tô co giật, theo lẽ thường mà nói, lẽ ra ngươi nên khiêm tốn một chút mới đúng chứ? Tại sao lại thừa nhận nhanh vậy?
Không diễn theo đúng kịch bản rồi.
“Hừ, căng quá sẽ gãy đấy”, lúc nãy, Đường Chính bên cạnh cũng lên tiếng nói.
“Đúng đó, đúng đó, nhưng mà ta không quan tâm”, Diệp Thần Phi chẳng thèm để ý.
Hai nhà tự tìm phiền muộn, ai cũng mệt mỏi nên không thèm nhắc lại nữa.
“Văn thúc, nàng chính là Diệp Hoàng”.
Trên khán đài, một thiếu niên ngăm đen đang nói với người đàn ông trung niên bên cạnh.
“Đúng là bất phàm”, người đàn ông trung niên khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, nàng chính là nữ tử hấp dẫn nhất ta từng gặp!”, thiếu niên ngăm đen nhìn Diệp Hoàng giữa lôi đài với ánh mắt si mê.
“Ha ha, Mễ Phong, tên tiểu này cuối cùng cũng hiểu ra rồi”, người đàn ông trung niên cười nói.
Mễ Phong thoáng vẻ ngượng ngùng, nhưng sau đó lại biến thành vẻ phiền muộn: “Nhưng nàng quá vĩ đại, Văn thúc, ta không xứng với nàng”.
“Sợ cái gì?”, người đàn ông trung niên vỗ vai hắn ta: “Ít nhiều gì con cũng là con trai của thành chủ thành Hắc Thạch, hơn nữa chỉ mới tu luyện ba năm đã là Hóa Khí tầng thứ tám rồi”.
“Bàn về thiên phú, con cũng không thua kém Diệp Hoàng”.
“Nhưng”, Mễ Phong đang muốn nói gì đó thì lại bị người đàn ông trung niên ngắt lời.
“Được rồi, sau sự kiện này, ta sẽ đi tìm gia chủ nhà họ Diệp để bàn chuyện”, người đàn ông trung niên nói.
Mễ Phong quay đầu nhìn bóng dáng trên lôi đài, cuối cùng gật đầu.
Đấu trường chìm trong âm thanh ầm ĩ và huyên náo rất lâu.
Chờ đến khi nó thoáng yên tĩnh lại, thì Cốc Vạn Tâm tiếp tục tươi cười nói: “Thế thì tiếp theo đây sẽ là người xếp hạng thứ hai trong lần trước, nhà họ Lý sẽ quyết định chọn ai để nghênh chiến với Diệp Hoàng đây”.
Đây là một trong những quy tắc chiến đấu.
“Không cần”.
Nhưng Diệp Hoàng lại đột nhiên lên tiếng.
Cô bé xem danh sách tham chiến của nhà họ Lý, vỏ kiếm trong tay chỉ về phía người đứng giữa.
“Ta chọn khiêu chiến Lý Kỳ nhà họ Lý!”
Lý Kỳ dưới đài bỗng chốc ngây ngẩn.
Bọn họ vốn định cử ra Lý Tuyết Bình yếu nhất để thử sức mạnh của Diệp Hoàng.
Nhưng không ngờ Diệp Hoàng lại chủ động khiêu chiến.
Cốc Vạn Tâm cũng thoáng kinh ngạc nói: “Cô bé chắc chưa, theo quy tắc, nếu chủ động khiêu chiến thì thắng hay thua cũng phải đánh tiếp trận tiếp theo”.
“Không sao”.
Diệp Hoàng mang nụ cười tự tin trên môi.
“Hôm nay, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, nhà họ Diệp này đã hoàn toàn khác xưa rồi!”
Tiếng ồn ào huyên náo lại vang lên.
Phải can đảm đến mức nào mới lựa chọn liên hoàn chiến như thế!
Nên biết, đây là trận chiến ảnh hưởng đến hai năm phát triển của gia tộc trong tương lai, cẩn thận một chút cũng không mất mặt nào.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Diệp Hoàng, Cốc Vạn Tâm thoáng thở dài: “Thế thì được rồi”.
“Chúng ta cùng chào đón niềm kiêu hãnh của nhà họ Lý, Lý Kỳ!”
Vẻ mặt Lý Kỳ dưới dài thay đổi rất nhanh.
Mấy ngày trước ở Túy Mộng Viên, tuy chỉ thoáng nhìn từ xa nhưng hắn ta có thể phát hiện Diệp Hoàng này có điều bất thường, khiến hắn ta không thể nhìn thấu.
Nhưng nhớ tới những tiến bộ của mình trong suốt những ngày qua, Lý Kỳ nắm chặt thanh kiếm trong tay, cất bước đi lên lôi đài.
“Lý Kỳ ca ca cố lên, đánh chết kẻ ngạo mạn đó đi!”
Lý Tình Nhi hét lớn, lần trước ở đỉnh núi cao Thanh Cổ, nàng ta đã chịu khá nhiều thiệt thòi trong tay Diệp Hoàng.
Khi đó nàng ta đã để lại một câu, rằng sẽ bảo Lý Kỳ tới giải quyết Diệp Hoàng.
Hôm nay, cuối cùng điều ước cũng đã thành hiện thực.
Nàng ta hoàn toàn tin tưởng vào Lý Kỳ.
Cảm nhận được sự ủng hộ phía sau, Lý Kỳ cố bình tĩnh lại, cất bước đi tới.
“Thế thì, trận chiến bắt đầu!”
Trận chiến thành Vân Tiêu chính thức mở màn.
Diệp Hoàng và Lý Kỳ đứng đối mặt nhau, cùng với khí thế như vũ bão xung quanh, khí thế hai người đều nhanh chóng tăng lên.
Diệp Hoàng, hình ảnh cuối cùng là Hóa Khí tầng thứ tám.
Còn Lý Kỳ, cảnh giới một đường vượt lên, lao thẳng lên Hóa Khí tầng thứ mười!
Mọi người giật mình bật thốt.
“Lý Kỳ lại còn chơi trò ẩn giấu tu vi!"
“Lần này nguy rồi, Hoàng tiên tử phải chịu khổ rồi!”
Mọi người đều cảm thấy lo lắng cho Diệp Hoàng.
Nhưng Diệp Hoàng đứng đối diện Lý Kỳ vẫn bình tĩnh trước sau như một.
“Đắc tội!”
Lý Kỳ nói xong thì bảo kiếm đã tuốt khỏi vỏ.
Cơ thể hắn ta liên tục lướt qua lôi đài, tạo thành một hư ảnh, khiến con người ta phải hoa cả mắt!
“Đây là Đạn Ảnh Bước, thân pháp huyền cấp bậc trung, Lý Kỳ vừa mới tung chiêu đã dùng thủ đoạn mạnh mẽ như thế rồi!”
Có người nhận ra công pháp Lý Kỳ sử dụng.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chợt thấy Lý Kỳ nhanh chóng rút trường kiếm ra, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Diệp Hoàng.
Dường như hắn ta muốn dùng một chiêu để đánh bại Diệp Hoàng!
“Keng!”
Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Hư ảnh của Lý Kỳ dần tan biến, chỉ còn mỗi bản thể.
Nhưng đòn tấn công của hắn ta đã bị Diệp Hoàng vững vàng chặn lại.
Thậm chí, Diệp Hoàng còn chưa lấy kiếm ra.
“Làm màu”.
Diệp Hoàng cười lạnh.
“Vẫn chưa hết đâu”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook