Độc Tôn Thiên Hạ
-
Chương 7: 7: Đổng Thiên Cơ
Hắn bước lên một bước, khí tức huyền ảo ầm ầm bùng nổ, cả trời đất màu đỏ máu lập tức xuất hiện chấn động kịch liệt.
Trong nháy mắt, đất đai nứt nẻ, bầu trời giống như thủy tinh xuất hiện vết nứt chằng chịt.
Sau đó trực tiếp nổ tung!
Thế giới biến ảo, Diệp Thần Phi lại xuất hiện trong căn phòng này.
Chỉ thấy lối đi rộng lớn này từ dưới chân Diệp Thần Phi lan tràn về phía trước là một đống phế tích.
Ở cuối lối đi, một người trung niên trên mặt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, ông ta té xuống đất, khóe miệng trào máu.
Diệp Thần Phi bước lên phía trước, đi về phía trước mặt Đổng Thiên Cơ.
“Sao ngươi có thể chứ!”
Vẻ mặt Đổng Thiên Cơ kinh hoảng, sự hùng mạnh của Diệp Thần Phi khiến ông ta không nảy sinh một chút ý tứ phản kháng gì cả.
“Ta thích nói đạo lý với ngươi”.
Diệp Thần Phi tiện tay kéo một cái ghế ngồi trước mặt Đổng Thiên Cơ.
“Bây giờ có thể nói chuyện về vấn đề thù lao của ngươi rồi chứ?”
Nếu chuyện không cần thiết, có thể sử dụng tiền để giải quyết, hắn quả thật không muốn ỷ mạnh hiếp yếu.
Mọi người ngươi tốt ta tốt, vậy thì vui vẻ hơn.
Đừng giả bộ trước mặt ta.
Mà lúc này, đầu óc Đổng Thiên Cơ hỗn loạn.
Sao Diệp Thần Phi lại mạnh như vậy?
Không phải nhà họ Lý nói hắn là phế vật sao?
Ông ta muốn mắng người.
Ngươi có thấy phế vật nào một cước phá tan sát trận địa ngục của mình, sau đó đánh thủng vô số trận pháp phòng ngự, đả thương mình không?
Nhà họ Lý đáng chết, toàn đưa tin tức giả.
“Tiền bối à, vừa rồi ta có hơi mạo phạm, mong rằng…”
Diệp Thần Phi xua tay cắt đứt lời của ông ta, hắn không muốn xã giao có lệ với loại người như vậy.
“Ta đã nói rồi, hôm nay đến mời ngươi làm khách khanh của nhà họ Diệp, nói thù lao của ngươi đi”.
Khóe miệng Đổng Thiên Cơ co quắp, ông ta sửng sốt hồi lâu mới thăm dò nói: “Tiền bối, cách thức dạy dỗ của ta vô cùng tiêu hao tài liệu trận pháp.
Điều này rất tốn tiền đấy, cho nên…”
“Mỗi tháng ta cần ít nhất 50 vạn viên linh thạch mới được”.
Diệp Thần Phi không nói hai lời, trực tiếp ném một cái túi đựng đồ xuống.
“Chuyện tài liệu ngươi không cần để ý, gia tộc sẽ cung cấp cho toàn bộ”.
“Mỗi tháng 50 vạn viên linh thạch, trong đây là thù lao của ba năm, ta muốn ngươi toàn tâm toàn ý dạy dỗ con em nhà họ Diệp”.
“Thu dọn đi, hôm nay đến nhà họ Diệp báo danh, tìm Diệp Tùy Hổ”.
Sau khi nói xong, Diệp Thần Phi cũng ném xuống một bức thư, sau đó xoay người rời đi.
Hắn không sợ Đổng Thiên Cơ chạy mất.
Ở thành Vân Tiêu, không ai có thể chuồn thoát dưới mí mắt hắn, đại sư trận pháp cũng không được.
Sau khi Diệp Thần Phi đi, Đổng Thiên Cơ sững sờ hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại tinh thần.
Cuộc gặp gỡ vừa rồi quả thật giống như nằm mơ vậy.
“Aiz, được đấy, mỗi tháng 50 vạn linh thạch, còn không dùng tài liệu mình cung cấp, cũng có thể so với thù lao của các gia tộc lớn kia”.
“Hơn nữa thực lực của gia chủ nhà họ Diệp quả thật quá kinh khủng!”
“Làm việc dưới tay những người này cũng không tính là đày đọa thân phận của mình”.
Ông ta bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Lúc này, Diệp Thần Phi đã tới địa điểm cuối cùng.
Sau khi đi xuống xe ngựa, hắn thở dài một hơi.
Mấy tên được gọi là đại sư này quả thật không coi ai ra gì.
Không cho chút dạy dỗ, dù là mời chào về, nhất định cũng phải cố gắng làm việc.
Không biết cái tên Hồ Sáng này có như vậy không.
Diệp Thần Phi đi vào.
Nơi này là một hàng thợ rèn.
Rất nhiều thanh niên đang ở trần nửa trên, trong lửa than nóng hừng hực, tiếng rèn sắt “ping pong ping pong” vang lên, sục sôi ngất trời.
Khắp phòng đều là mùi vị than và mồ hôi.
Trong lòng Diệp Thần Phi nghi ngờ, luyện khí sư này sao lại nhìn giống thợ rèn vậy.
“Chào ngài, có chuyện gì không?”, lúc này, một người trẻ tuổi mặc đồ tiến lên hỏi.
“Ừ, ta là gia chủ của nhà họ Diệp, có việc tìm Hồ Sáng”, Diệp Thần Phi nói.
Người trẻ tuổi chắp tay: “Ngài chờ một chú, ta đi bẩm báo đại sư phụ”.
Diệp Thần Phi gật đầu, cuối cùng đã thấy một người tương đối bình thường.
Một lát sau, người trẻ tuổi lại đi ra.
“Diệp gia chủ, đại sư phụ ở phía sau, mời ngài qua bên này”.
“Được”.
Sau đó, Diệp Thần Phi đi theo người trẻ tuổi đến phía sau hậu viện của hàng rèn.
Trong sân bày ba cái lò sắt cực lớn, mấy thanh niên tuổi tác khá lớn đang chăm chỉ cho thêm vật liệu vào bên trong.
Phía sau bọn họ, một người trung niên mặc đồ tao nhã đứng chắp tay, thỉnh thoảng lại chỉ đạo một chút.
Đúng, đây mới giống một nơi luyện khí.
“Đại sư phụ, gia chủ nhà họ Diệp tới”, người trẻ tuổi nói về phía người trung niên mặc áo lụa trắng.
Xem ra ông ta chính là Hồ Sáng.
Hồ Sáng chắp tay về phía Diệp Thần Phi: “Mời qua bên này”.
Sau đó hai người vào trong phòng khách, người hầu pha cho họ một ly trà thơm.
“Ông chính là Hồ Sáng?”, Diệp Thần Phi nói.
Ông ta trông rất giản dị, hơn nữa còn gầy nhom, rất khó khiến người ta liên tưởng đến ông ta chính là đại sư luyện khí lục phẩm duy nhất của thành Vân Tiêu.
“Không sai, là ta”, giọng nói Hồ Sáng tương đối nho nhã, ông ta nói: “Ngươi là gia chủ Diệp Thần Phi mới nhậm chức của nhà họ Diệp đúng không, hôm nay tới đây có việc gì vậy?”
Diệp Thần Phi gật đầu nói: “Là như này, ta muốn mời ông làm khách khanh của nhà họ Diệp, hướng dẫn con em kiến thức về luyện khí, không biết ý ông thế nào?”
Đối phương cũng là người biết phải trái, đương nhiên Diệp Thần Phi cũng sẽ khách khí.
Nghe Diệp Thần Phi nói như vậy, Hồ Sáng lại nở nụ cười khổ.
“Ý tốt của ngươi ta xin nhận”.
“Nhưng ta thật sự không buông bỏ được đám tiểu tử thúi này”..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook