Độc Tôn Thiên Hạ
-
Chương 250
Diệp Cầm Dao cười nói: "Hồn Hư Tử, đại nhân ạ".
"Ta nghĩ ông đã quên một điều, ta không phải người của tổng viện. Trận chiến Thiên Mệnh lần này cũng bị ép mới tham gia".
"Quan hệ giữa chúng ta cũng không có tốt như vậy".
"Thế nên..."
Advertisement
Diệp Cầm Dao đứng dậy: "Nếu ông còn muốn ta đại diện thư viện Thiên Phủ ra trận thì tốt nhất là đừng có ra vẻ ra lệnh cho ta, không thì..."
"Ta không dám đảm bảo tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đâu".
Diệp Cầm Dao nói xong thì Hồn Hư Tử bèn ngây người.
Advertisement
Đe dọa.
Đe dọa một cách trắng trợn!
Đã bao lâu ông ta chưa bị người ta đe dọa ngay mặt như thế?
Sao cô gái chưa đến hai mươi tuổi đầu kia lại dám làm vậy?
Bàn tay của Hồn Hư Tử chậm rãi vươn về phía một cái ngọc phù phủ kín đường vân màu đen.
Nhưng một lát sau, ông ta vẫn thả ra.
Diệp Cầm Dao nói đúng, trận chiến Thiên Mệnh quá quan trọng với thư viện nên vẫn còn có chỗ cần dựa vào nàng.
Hơn nữa...
Nàng thế mà có thể đàn áp được sự chung tay của bốn vị Độ Kiếp đỉnh kia, thực lực cỡ đó thì khỏi cần bàn đến những đối thủ trong trận chiến Thiên Mệnh kia rồi.
Dù là ông ta, không lấy ra bảo vật thì e rằng cũng khó mà bắt được nàng.
Xác suất đoạt được giải nhất là rất lớn.
"Haiz".
Hồn Hư Tử thở dài thườn thượt.
"Cô gái trẻ, ta khuyên cô một câu, đừng ngây thơ quá".
"Trên thế giới này, người mạnh hơn ta đâu đâu cũng có".
"Nếu quá kiêu ngạo thì một ngày nào đó sẽ tai họa ngập đầu đó".
Diệp Cầm Dao khẽ gật đầu.
"Đã biết".
Hồn Hư Tử lắc đầu nói: "Tóm lại, nếu cô có thể đoạt giải nhất trong trận chiến Thiên Mệnh thì chúng ta sẽ xí xóa hết tất cả mọi điều trong quá khứ".
"Nếu không thể..."
"Vậy tự giải quyết cho tốt đi".
Hồn Hư Tử nói xong bèn thong thả rời đi.
Diệp Cầm Dao nhìn theo bóng lưng khuất dần của ông ta.
"Tỷ, ông ta cũng dám đe dọa tỷ, chúng ta tìm một cơ hội đào cái hố chôn ông ta đi".
Diệp Hiểu Hiểu thò đầu ra từ trong hư không nói.
"Thực ra, ông già đó làm người cũng khá tốt".
"Có điều, ông ta đã sớm quen cái thói rũ mắt nhìn người. Có lẽ trong mắt ông ta, nghe lời mới là điều người khác nên làm".
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng: "Ông ta chưa gặp đại bá thôi, hạn hẹp ghê".
Diệp Cầm Dao cười nói: "Ai chưa gặp đại bá thì cũng sẽ hạn hẹp, cũng sẽ không hiểu được người mạnh hơn mình rốt cuộc mạnh đến mức nào".
"Đúng rồi, chắc đám đại bá cũng sắp đến rồi nhỉ".
Diệp Hiểu Hiểu sáng mắt lên: "Đúng vậy!"
Nàng đảo cặp mắt to tròn, vui vẻ cười nói: "Tỷ, hay là muội đến tìm họ trước, muội sợ họ không quen nơi đây, lỡ chọc phải người không nên dây vào thì khổ".
Diệp Cầm Dao cạn lời, muội muốn đi thì đi, tìm cái cớ rác rưởi gì vậy.
"Mau đi đi, vừa hay ta có một khúc nhạc muốn hoàn thiện, cần yên tĩnh".
"Ta nghĩ ông đã quên một điều, ta không phải người của tổng viện. Trận chiến Thiên Mệnh lần này cũng bị ép mới tham gia".
"Quan hệ giữa chúng ta cũng không có tốt như vậy".
"Thế nên..."
Advertisement
Diệp Cầm Dao đứng dậy: "Nếu ông còn muốn ta đại diện thư viện Thiên Phủ ra trận thì tốt nhất là đừng có ra vẻ ra lệnh cho ta, không thì..."
"Ta không dám đảm bảo tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đâu".
Diệp Cầm Dao nói xong thì Hồn Hư Tử bèn ngây người.
Advertisement
Đe dọa.
Đe dọa một cách trắng trợn!
Đã bao lâu ông ta chưa bị người ta đe dọa ngay mặt như thế?
Sao cô gái chưa đến hai mươi tuổi đầu kia lại dám làm vậy?
Bàn tay của Hồn Hư Tử chậm rãi vươn về phía một cái ngọc phù phủ kín đường vân màu đen.
Nhưng một lát sau, ông ta vẫn thả ra.
Diệp Cầm Dao nói đúng, trận chiến Thiên Mệnh quá quan trọng với thư viện nên vẫn còn có chỗ cần dựa vào nàng.
Hơn nữa...
Nàng thế mà có thể đàn áp được sự chung tay của bốn vị Độ Kiếp đỉnh kia, thực lực cỡ đó thì khỏi cần bàn đến những đối thủ trong trận chiến Thiên Mệnh kia rồi.
Dù là ông ta, không lấy ra bảo vật thì e rằng cũng khó mà bắt được nàng.
Xác suất đoạt được giải nhất là rất lớn.
"Haiz".
Hồn Hư Tử thở dài thườn thượt.
"Cô gái trẻ, ta khuyên cô một câu, đừng ngây thơ quá".
"Trên thế giới này, người mạnh hơn ta đâu đâu cũng có".
"Nếu quá kiêu ngạo thì một ngày nào đó sẽ tai họa ngập đầu đó".
Diệp Cầm Dao khẽ gật đầu.
"Đã biết".
Hồn Hư Tử lắc đầu nói: "Tóm lại, nếu cô có thể đoạt giải nhất trong trận chiến Thiên Mệnh thì chúng ta sẽ xí xóa hết tất cả mọi điều trong quá khứ".
"Nếu không thể..."
"Vậy tự giải quyết cho tốt đi".
Hồn Hư Tử nói xong bèn thong thả rời đi.
Diệp Cầm Dao nhìn theo bóng lưng khuất dần của ông ta.
"Tỷ, ông ta cũng dám đe dọa tỷ, chúng ta tìm một cơ hội đào cái hố chôn ông ta đi".
Diệp Hiểu Hiểu thò đầu ra từ trong hư không nói.
"Thực ra, ông già đó làm người cũng khá tốt".
"Có điều, ông ta đã sớm quen cái thói rũ mắt nhìn người. Có lẽ trong mắt ông ta, nghe lời mới là điều người khác nên làm".
Diệp Hiểu Hiểu hừ một tiếng: "Ông ta chưa gặp đại bá thôi, hạn hẹp ghê".
Diệp Cầm Dao cười nói: "Ai chưa gặp đại bá thì cũng sẽ hạn hẹp, cũng sẽ không hiểu được người mạnh hơn mình rốt cuộc mạnh đến mức nào".
"Đúng rồi, chắc đám đại bá cũng sắp đến rồi nhỉ".
Diệp Hiểu Hiểu sáng mắt lên: "Đúng vậy!"
Nàng đảo cặp mắt to tròn, vui vẻ cười nói: "Tỷ, hay là muội đến tìm họ trước, muội sợ họ không quen nơi đây, lỡ chọc phải người không nên dây vào thì khổ".
Diệp Cầm Dao cạn lời, muội muốn đi thì đi, tìm cái cớ rác rưởi gì vậy.
"Mau đi đi, vừa hay ta có một khúc nhạc muốn hoàn thiện, cần yên tĩnh".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook