Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
-
Chương 18: Hào môn thế gia Mộ Dung Nham
Mùi không khí ẩm thấp cùng bụi bặm bao trùm lấy mũi của Hàn Kỳ Âm khiến cô phải hắt xì một cái, bên trong tối om. Tư Duệ cầm đuốc bước vào sau Hàn Thước, Cố Thâm và cô đi ở đằng sau bọn họ, trong bóng tối cô nhìn thấy ở giữa căn phòng hình như đặt một cái giường, trong góc là các đồ vật, đồ dùng. Đột nhiên Cố Thâm cất tiếng lạnh lùng
“Ai?”
Ba người còn lại liền cảnh giác, bấy giờ cô mới nghe thấy một tiếng thở rất nhẹ, Tư Duệ cầm đuốc đến gần hơn, nhờ ánh lửa mà cô mới nhìn rõ ở giữa căn phòng không phải là một cái giường mà là một cỗ quan tài, một cỗ quan tài bằng vàng rất lớn!
Điều kinh ngạc hơn nữa là một người đàn ông đang ngồi dựa vào quan tài, anh ta ngồi bất động, nếu như không nghe thấy tiếng thở rất nhẹ cùng lồng ngực hơi phập phồng, thì cô tưởng anh ta đã chết rồi.
Tư Duệ chậm rãi bước lại gần, ánh đuốc soi rõ gương mặt và quần áo trên người của anh ta, bên cạnh anh ta là chiếc ba lô cùng đèn pin, có vỏ đồ ăn và chai nước uống đã hết. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng lấm tấm bùn đất, cánh tay còn bị thương, vết thương dài và sâu, máu chuyển màu tím xanh, cô vừa nhìn vết thương đã biết là anh ta bị trúng độc.
“Anh ta bị trúng độc rồi.” Cô nói với Cố Thâm.
Nhưng làm sao anh ta lại có thể vào được đây?
Cô nhìn thấy môi anh ta đã khô khốc nứt nẻ, gương mặt anh ta khá điển trai, tuổi cũng trạc như Cố Thâm, có vẻ như anh ta đã bị kẹt ở đây mấy ngày rồi.
Cố Thâm không nói không rằng, lạnh lùng đi đến đạp một cái vào eo của anh ta, Hàn Kỳ Âm định ngăn cản nhưng không dám, anh ta bị thương như vậy mà hắn không thương tiếc đạp cho một cú.
Mộ Dung Nham đau quá kêu lên một tiếng rồi mở mắt ra, mất mười giây mới nhận ra có người đứng bên cạnh, từ lúc bị lạc và kẹt ở đây, anh ta không biết bây giờ là ngày hay đêm nữa.
“Anh là ai? Tại sao anh lại vào được đây?”
Hàn Kỳ Âm hỏi.
Mộ Dung Nham thấy trước mặt là một cô gái xinh đẹp, nhưng đằng sau cô gái là một người đàn ông mặc áo sơ mi đen nhìn rất đáng sợ, bèn khẽ liếm môi rồi đáp
“Tôi là Lam Ngải Huyền, tôi bị rơi xuống đây.”
Mộ Dung Nham che giấu thân phận, anh ta còn chưa biết những người trước mặt này là ai, còn tưởng sẽ chết ở đây rồi chứ.
“Rơi xuống?”
Cô nhất thời không tin.
Anh ta nhéch môi cười mệt mỏi
“Tôi bị hút vào một xoáy nước, rồi bị lạc trong mê cung, trèo được lên đây thì bị kẹt không ra được.”
“Xoáy nước? Mê cung?” Anh ta càng nói cô càng không hiểu, nhưng tin vui cho bọn họ là có lối thoát ra bên ngoài.
“Vậy vết thương của anh là từ đâu mà ra?” Hàn Kỳ Âm hỏi tiếp.
Mộ Dung Nham mệt đến nỗi không thể nói gì thêm, anh ta mấp máy đôi môi khô khốc “... độc” rồi ngất xỉu.
Thấy Cố Thâm định đá cho anh ta thêm một phát nữa thì cô đã kịp thời ngăn lại
“Lão đại. Anh ta đang bị thương, nếu còn đá nữa, anh ta sẽ chết mất.”
Hắn hạ chân xuống, cô không biết mê cung, xoáy nước và độc gì đó mà anh ta nói là ở đâu. Suy nghĩ một hồi cô chạy quanh khắp căn phòng lần mò tìm kiếm xem có cơ quan bí mật nào không, nhưng cô đã kiểm tra kĩ lưỡng rồi mà vẫn không có. Chỉ còn duy nhất chiếc quan tài là chưa hề chạm vào.
Hàn Kỳ Âm nhìn chiếc quan tài bằng vàng ròng, bên trong là xác ướp của một Pharaoh nhưng không biết thuộc về triều đại nào, tuy cô rất hứng thú nhưng không thể trì hoãn việc thoát ra ngoài được nữa, Cố Thâm dường như đang mất kiên nhẫn rồi.
Chiếc quan tài làm bằng vàng ròng nên rất nặng, cô liền quay sang nói với Hàn Thước
“Làm ơn giúp tôi một tay.”
Hàn Thước giúp cô di chuyển chiếc quan tài, chiếc quan tài hơi xê dịch thì bức tường trước mặt cô chợt mở ra, vậy là cô đã đoán đúng, chiếc quan tài chính là cơ quan bí mật, nhưng đồng thời cánh cửa đá cũng đóng rầm lại một cái.
Lần này Hàn Thước dùng hết sức lực cũng không thể mở nó ra được nữa, cô chợt nhớ tới một câu nói của giáo sư đại học hồi trước
“Những bí mật đều có hai mặt của nó, mặt tốt và mặt xấu, cánh cửa này mở ra thì cánh cửa khác sẽ đóng lại. Càng những điều bị che giấu thì càng nguy hiểm.”
Bài thơ của người Ai Cập cổ lúc nãy chầm chậm hiện lên trong đầu cô
“…
*Hỡi thần Nut, xin người hãy phù hộ*
*Cho những kẻ xâm lấn bị nhấn chìm trong đau khổ*
*Để cho Ai Cập mãi mãi phồn vinh, trường tồn*...”
“Chúng ta không ra được bên ngoài nữa đâu, chỉ còn một cách là tiến vào bên trong này tiếp thôi…” Cô nói.
Nhìn bóng đêm tăm tối bên trong bức tường, lúc này cô mới hiểu tại sao Mộ Dung Nham lại ở đây và không thể ra ngoài.
Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Cố Thâm, trong mắt hắn không chút mảy may lo lắng hay run sợ, tựa như không điều gì có thể khiến người đàn ông này sợ hãi…
“Ai?”
Ba người còn lại liền cảnh giác, bấy giờ cô mới nghe thấy một tiếng thở rất nhẹ, Tư Duệ cầm đuốc đến gần hơn, nhờ ánh lửa mà cô mới nhìn rõ ở giữa căn phòng không phải là một cái giường mà là một cỗ quan tài, một cỗ quan tài bằng vàng rất lớn!
Điều kinh ngạc hơn nữa là một người đàn ông đang ngồi dựa vào quan tài, anh ta ngồi bất động, nếu như không nghe thấy tiếng thở rất nhẹ cùng lồng ngực hơi phập phồng, thì cô tưởng anh ta đã chết rồi.
Tư Duệ chậm rãi bước lại gần, ánh đuốc soi rõ gương mặt và quần áo trên người của anh ta, bên cạnh anh ta là chiếc ba lô cùng đèn pin, có vỏ đồ ăn và chai nước uống đã hết. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng lấm tấm bùn đất, cánh tay còn bị thương, vết thương dài và sâu, máu chuyển màu tím xanh, cô vừa nhìn vết thương đã biết là anh ta bị trúng độc.
“Anh ta bị trúng độc rồi.” Cô nói với Cố Thâm.
Nhưng làm sao anh ta lại có thể vào được đây?
Cô nhìn thấy môi anh ta đã khô khốc nứt nẻ, gương mặt anh ta khá điển trai, tuổi cũng trạc như Cố Thâm, có vẻ như anh ta đã bị kẹt ở đây mấy ngày rồi.
Cố Thâm không nói không rằng, lạnh lùng đi đến đạp một cái vào eo của anh ta, Hàn Kỳ Âm định ngăn cản nhưng không dám, anh ta bị thương như vậy mà hắn không thương tiếc đạp cho một cú.
Mộ Dung Nham đau quá kêu lên một tiếng rồi mở mắt ra, mất mười giây mới nhận ra có người đứng bên cạnh, từ lúc bị lạc và kẹt ở đây, anh ta không biết bây giờ là ngày hay đêm nữa.
“Anh là ai? Tại sao anh lại vào được đây?”
Hàn Kỳ Âm hỏi.
Mộ Dung Nham thấy trước mặt là một cô gái xinh đẹp, nhưng đằng sau cô gái là một người đàn ông mặc áo sơ mi đen nhìn rất đáng sợ, bèn khẽ liếm môi rồi đáp
“Tôi là Lam Ngải Huyền, tôi bị rơi xuống đây.”
Mộ Dung Nham che giấu thân phận, anh ta còn chưa biết những người trước mặt này là ai, còn tưởng sẽ chết ở đây rồi chứ.
“Rơi xuống?”
Cô nhất thời không tin.
Anh ta nhéch môi cười mệt mỏi
“Tôi bị hút vào một xoáy nước, rồi bị lạc trong mê cung, trèo được lên đây thì bị kẹt không ra được.”
“Xoáy nước? Mê cung?” Anh ta càng nói cô càng không hiểu, nhưng tin vui cho bọn họ là có lối thoát ra bên ngoài.
“Vậy vết thương của anh là từ đâu mà ra?” Hàn Kỳ Âm hỏi tiếp.
Mộ Dung Nham mệt đến nỗi không thể nói gì thêm, anh ta mấp máy đôi môi khô khốc “... độc” rồi ngất xỉu.
Thấy Cố Thâm định đá cho anh ta thêm một phát nữa thì cô đã kịp thời ngăn lại
“Lão đại. Anh ta đang bị thương, nếu còn đá nữa, anh ta sẽ chết mất.”
Hắn hạ chân xuống, cô không biết mê cung, xoáy nước và độc gì đó mà anh ta nói là ở đâu. Suy nghĩ một hồi cô chạy quanh khắp căn phòng lần mò tìm kiếm xem có cơ quan bí mật nào không, nhưng cô đã kiểm tra kĩ lưỡng rồi mà vẫn không có. Chỉ còn duy nhất chiếc quan tài là chưa hề chạm vào.
Hàn Kỳ Âm nhìn chiếc quan tài bằng vàng ròng, bên trong là xác ướp của một Pharaoh nhưng không biết thuộc về triều đại nào, tuy cô rất hứng thú nhưng không thể trì hoãn việc thoát ra ngoài được nữa, Cố Thâm dường như đang mất kiên nhẫn rồi.
Chiếc quan tài làm bằng vàng ròng nên rất nặng, cô liền quay sang nói với Hàn Thước
“Làm ơn giúp tôi một tay.”
Hàn Thước giúp cô di chuyển chiếc quan tài, chiếc quan tài hơi xê dịch thì bức tường trước mặt cô chợt mở ra, vậy là cô đã đoán đúng, chiếc quan tài chính là cơ quan bí mật, nhưng đồng thời cánh cửa đá cũng đóng rầm lại một cái.
Lần này Hàn Thước dùng hết sức lực cũng không thể mở nó ra được nữa, cô chợt nhớ tới một câu nói của giáo sư đại học hồi trước
“Những bí mật đều có hai mặt của nó, mặt tốt và mặt xấu, cánh cửa này mở ra thì cánh cửa khác sẽ đóng lại. Càng những điều bị che giấu thì càng nguy hiểm.”
Bài thơ của người Ai Cập cổ lúc nãy chầm chậm hiện lên trong đầu cô
“…
*Hỡi thần Nut, xin người hãy phù hộ*
*Cho những kẻ xâm lấn bị nhấn chìm trong đau khổ*
*Để cho Ai Cập mãi mãi phồn vinh, trường tồn*...”
“Chúng ta không ra được bên ngoài nữa đâu, chỉ còn một cách là tiến vào bên trong này tiếp thôi…” Cô nói.
Nhìn bóng đêm tăm tối bên trong bức tường, lúc này cô mới hiểu tại sao Mộ Dung Nham lại ở đây và không thể ra ngoài.
Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Cố Thâm, trong mắt hắn không chút mảy may lo lắng hay run sợ, tựa như không điều gì có thể khiến người đàn ông này sợ hãi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook