Buổi tối Chung Nhân hấp tấp đi tới nhà Xán Liệt và Từ Nhã Nghiên.

“Anh, chị dâu, chào buổi tối ” Chung Nhân hùng hổ bắt chuyện.

“Đây là Chung Nhân sao, cao không kém gì anh họ cậu nha, lúc ấy nhìn ảnh chụp thì cậu còn đang học cấp 3 thôi.” Từ Nhã Nghiên lôi kéo Chung Nhân ngồi bên người mình.

“Sao lại tới đây.” Xán Liệt từ phòng bếp đi ra, uống bia hỏi.

“Em đến thăm chị dâu, còn có cháu trai tương lai.” Chung Nhân cười hì hì nói.

Xán Liệt cũng đáp lại an vị ngồi một bên xem TV, vì vậy Chung Nhân cứ trò chuyện thoải mái cùng Từ Nhã Nghiên. Hàn huyên một chút thì buồn chán, Chung Nhân đòi Xán Liệt đưa mình về.

“Cậu không phải không biết đường về, sao còn bắt tôi đưa.”

“Anh, em mới từ nước Mỹ trở về, không quen hết đường ở Hàn Quốc.”

“Đừng mượn cớ, cậu không phải nói tiếng Hàn rất chuẩn đó sao.” Xán Liệt nhất quyết cự tuyệt.

“Chị dâu, chị xem anh họ kìa, chưa thấy người nào như thế cả.” Chung Nhân bắt đầu tìm kiếm đồng minh.

“Xán Liệt, anh nên đưa Chung Nhân về, đã trễ thế này lỡ đi lạc thì làm sao.”

“Làm như con nít 3 tuổi không bằng.”

Xán Liệt bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đứng dậy mặc áo khoác cầm lấy chìa khóa xe, “Đi thôi, nhóc con.”

“Cảm ơn anh.” Chung Nhân vui sướng, “Tạm biệt chị dâu nha, lần sau rảnh rỗi em đến thăm chị.”

“Ừ, trên đường cẩn thận.”

Từ Nhã Nghiên phất tay nhìn hai anh em ra khỏi nhà.

Kỳ thực nhà Xán Liệt và nơi Chung Nhân ở cách nhau không xa, ngồi xe buýt hai mươi phút là đến. Xán Liệt không muốn tới chỗ này vì nơi này đã từng là nhà của hắn và Bạch Hiền, mỗi lần thấy nó sẽ nghĩ đến Bạch Hiền đã từng sống ở chỗ này, đơn độc vượt qua những đêm tối lạnh giá.

“Được rồi, tới rồi, xuống xe đi.”

Xán Liệt nói thế nhưng Chung Nhân cũng không có xuống xe, mà là nhìn về phía Xán Liệt.

“Anh, hôm nay em có đi tìm Biện Bạch Hiền.” Chung Nhân cẩn thận nói, trước đây Xán Liệt đã cảnh cáo không được tiếp xúc với Biện Bạch Hiền, thế nhưng Chung Nhân bỏ ngoài tai nên rất lo lắng Xán Liệt tức giận.

Kết quả Xán Liệt thực sự rất tức giận, thế nhưng lại không thể phát giận với Chung Nhân, chỉ có thể nuốt vào lòng.

“Tôi nói rồi, đừng đi tìm hắn, cậu có nghe lời tôi nói không.”

“Xin lỗi anh, em chỉ hiếu kỳ, còn có em muốn hỏi, anh và Biện Bạch Hiền kia trước đây rốt cuộc có chuyện gì? Phải chăng như em nghĩ, hắn phản bội anh mới ly hôn.”

Xán Liệt hai tay nắm chặt tay lái trong lòng giãy dụa, “Anh và Biện Bạch Hiền, không có ai phản bội ai, tất cả đều là lỗi của anh.”

Xán Liệt cuối cùng đem mối quan hệ của mình với Bạch Hiền nói cho Chung Nhân nghe, kể cả cái đêm tình hoang đường bắt đầu mọi chuyện ấy, sau đó cùng Bạch Hiền kết hôn, nhưng sau lưng Bạch Hiền lại quấn quýt với Từ Nhã Nghiên, thậm chí cuối cùng vô tình khiến đứa con của Bạch Hiền rời xa thế gian, mới đưa đến cảnh ly hôn còn khiến Bạch Hiền hận mình như thế.

“Thì ra em trách lầm hắn.” Chung Nhân áy náy nhỏ giọng nói. A xì, sao lại có thể hữu dũng vô mưu thế này, kích động làm gì đi tìm người ta chứ.

“Nhưng việc anh làm cũng hơi quá đáng, đứa con của Biện Bạch Hiền cũng là một sinh mệnh, cũng là con của anh cơ mà, anh không thể ép Bạch Hiền đi phá thai được.”

“Lúc đó anh không biết vì sao lại làm như vậy, anh chỉ biết con của Bạch Hiền không thể sinh ra, bằng không cả đời này anh và Bạch Hiền cũng không thể ly hôn.”

“Vậy anh vì sao lúc đầu lại chấp nhận kết hôn với Bạch Hiền, anh cho Bạch Hiền hy vọng lại khiến Bạch Hiền tuyệt vọng, chuyện này còn lãnh khốc hơn chuyện giết chết một con người.”

“Em không hiểu đâu, lúc đó nếu không phải công việc bề bộn khiến anh phiền toái, anh sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy.”

Nhìn Xán Liệt cũng có chút áy náy Chung Nhân cũng không muốn nói cái gì nữa, con cũng mất mà vợ cũng đi rồi, chuyện tựa hồ như đám mây cuối chân trời, nhưng để lại trong lòng hai người một nỗi đau không thể xóa nhòa.

“Trách không được dì đột nhiên quay về Mỹ, thì ra là bị anh bức đi, xem ra dì thực sự rất mến Biện Bạch Hiền a.”

“Không còn sớm nữa, nhanh vào đi nghĩ đi, anh không về Joy lại không hài lòng.”

“Vâng, biết rồi.” Chung Nhân vừa mới chuẩn bị mở cửa, lại nhớ tới cái gì đó xoay người lại nói với Xán Liệt, “Nếu đã ly hôn rồi, anh và chị dâu lại kết hôn, anh có thời gian thì ở bên cạnh chị dâu, phụ nữ mang thai thường thiếu cảm giác an toàn, đừng làm chuyện khiến mình hối hận.”

Xán Liệt không nói gì thêm nữa, nhìn Chung Nhân vào nhà xong thì quay đầu ly khai.

Mình hối hận? Là hối hận vì đã ly hôn với Biện Bạch Hiền, mình hối hận vì khiến cậu ta mất đi đứa con? Vốn tưởng rằng sau khi ly hôn với Biện Bạch Hiền có thể khôi phục cuộc sống bình thường, thế nhưng vì sao vẫn dây dưa với Biện Bạch Hiền không thể dứt. Nhất là khi thấy Từ Nhã Nghiên sủng ái đứa con trong bụng, có phải lúc Bạch Hiền mang thai cũng như thế này, cũng lo lắng cho đứa con trong bụng, cũng đêm đêm sờ bụng mĩm cười tâm sự cùng con. Thế nhưng tất cả đều bị chính tay mình bóp nát, khiến Bạch Hiền mất hết niềm tin. Cho nên hiện tại Xán Liệt chỉ cần thấy Từ Nhã Nghiên vuốt ve bụng liền nghĩ đến hình ảnh Bạch Hiền, trong lòng bắt đầu đau nhức.

Vài ngày sau Bạch Hiền tan tầm mới ra công ty lại thấy em họ của Phác Xán Liệt, bị ngăn cản Bạch Hiền không thể nhịn cười, “Cậu lại muốn làm gì?”

“Xin lỗi!” Chung Nhân đột nhiên xin lỗi Bạch Hiền, khiến Bạch Hiền có điểm trở tay không kịp, “Trước đây là tôi không biết rõ chuyện đã hiểu lầm anh, hiện tại tôi đã biết, tôi xin lỗi.”

Lời nói nghiêm túc trên mặt chàng trai cao mét tám có vẻ không hợp nhau khiến Bạch Hiền không khỏi nghĩ buồn cười.

“Quên đi, cậu còn không hiểu chuyện mà.”

“Tôi đã hai mươi tuổi rồi, thành niên rồi!” Chung Nhân trịnh trọng, “Để biểu thị áy náy, tôi mời anh ăn kem kì lân.”

“Còn nói mình thành niên rồi, thành niên còn đòi ăn đồ trẻ con.”

“Không phải, tôi khi vui thì thích ăn kem kì lân, vui vẻ thì dù ăn đồ trẻ con cũng rất tốt.”

Thấy nói thế nào cũng giống con nít, Bạch Hiền không thể từ chối đành đi theo Chung Nhân đến quán kem kì lân.

Chung Nhân cầm ly kem kì lân 5 màu đưa cho Bạch Hiền, mình cũng cắn một miếng ngon lành, sau đó còn phát sinh thanh âm hưởng thụ, khiến Bạch Hiền cười khúc khích.

“Thực sự ngon nha, anh không tin nếm thử xem.”

Bạch Hiền xúc một muỗng nhỏ lên nếm, xác thực không tồi.

“Thế nào, tôi đề cử khẳng định là số một.” Chung Nhân cười đến hai con mắt đều híp lại thành cánh cung, “Được rồi, vẫn chưa tự giới thiệu, tôi là Kim Chung Nhân, em họ của Phác Xán Liệt. Tuy rằng tôi là em họ của anh Xán Liệt, thế nhưng tôi không giống như anh ấy đâu, anh đừng coi tôi và anh ấy là một giuộc.”

“Hôm qua còn lớn tiếng đi đòi công đạo cho anh trai, sao bây giờ lại phủ nhận quan hệ thế?” Bạch Hiền buồn cười nói.

“Hắn là hắn, tôi là tôi, đó là do tôi không biết mới nói như vậy.” Chung Nhân khẩn trương nói, đều tự trách mình xung động.

Bạch Hiền cười mà không nói, hai người vừa ăn vừa đi, bầu không khí có chút xấu hổ.

“Anh Bạch Hiền, anh không thể tha thứ cho anh họ sao, hắn thực sự biết sai rồi, hắn cũng rất áy náy.” Chung Nhân đột nhiên nhắc tới Phác Xán Liệt, nghe được chuyện tha thứ cho Phác Xán Liệt khiến Bạch Hiền ngừng cước bộ nhìn Chung Nhân.

Bị ánh mắt tức giận của Bạch Hiền nhìn, Chung Nhân cảm giác có phải mình đã nói gì sai không.

“Nếu như cậu đến giúp Phác Xán Liệt cầu xin tha thứ, tôi nói cho cậu biết, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho hắn, hiện tại không, sau này cũng sẽ không.”

Nói xong Bạch Hiền nhét ly kem kì lân vào tay Chung Nhân, quay đầu vội vàng bỏ đi.

Chung Nhân thật là ủy khuất, nhìn hai ly kem kì lân trong tay đang tan chảy, biết thế sẽ không nói cái tên đáng ghét kia ra, hiện tại khiến cho mình cũng bị ghét lây rồi.

Thế Huân đưa Bạch Hiền đến cửa nhà, hai người vừa mới xuống xe, Lộc Hàm liền kích động chạy xuống.

“Anh, anh, em trúng tuyển rồi!”

“Em được đại học Seoul chọn?” Bạch Hiền vô cùng kinh ngạc hỏi.

Lộc Hàm gật đầu như gà mổ thóc, trên mặt vui vẻ khó thể nói bằng lời.

“A a a, thật tốt quá, Lộc Hàm quá tuyệt vời.”

Bạch Hiền tựa như mình trúng tuyển, vui vẻ ôm Lộc Hàm nhún nhảy.

“Chúc mừng em Lộc Hàm, không có phụ hy vọng của anh trai a.” Thế Huân ở một bên cũng vui cho Lộc Hàm.

Nghe được Thế Huân cũng chúc mừng mình, Lộc Hàm có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói rằng, “Cảm ơn, anh Thế Huân.”

“Nhất định phải chúc mừng.” Bạch Hiền vui sướng nói rằng.

“Mẹ đã đi mua đồ ăn rồi, anh Thế Huân cũng ở lại nhé.” Lộc Hàm vui vẻ nói với Thế Huân, thịnh tình mời Thế Huân.

“Nào có vấn đề gì, em trai của Bạch Hiền cũng là em trai của anh mà, em trai đỗ đại học đương nhiên phải chúc mừng.”

Thế Huân sảng khoái nhận lời, thế nhưng không thấy được khóe miệng Lộc Hàm vừa nhếch lên dáng cười, nghe được Thế Huân nói coi mình như em trai thì biến thành nụ cười miễn cưỡng.

Cả nhà bao gồm Thế Huân đều vì Lộc Hàm mà vui vẻ, Biện mẫu chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, Thế Huân và Biện phụ thi nhau chúc rượu. Thế Huân có hơi men say kéo Lộc Hàm cùng nhau uống rượu, liền bị Bạch Hiền ngăn trở.

“Lộc Hàm còn nhỏ, không thể uống.”

Bạch Hiền cướp lấy chén rượu mà Thế Huân đưa cho Lộc Hàm.

“Anh, em đã thành niên rồi, hiện tại là sinh viên.” Lộc Hàm có điểm uể oải, cậu muốn nếm thử chén rượu mà Thế Huân đưa qua.

“Không được, chờ em tốt nghiệp đại học xong mới được uống, ngoan ”

Lộc Hàm chịu không nổi việc Bạch Hiền luôn luôn xem mình như con nít, mình đã thành niên rồi, là sinh viên rồi, không muốn bị anh và ba mẹ quản chế.

“Được rồi, Lộc Hàm đừng uể oải nửa, chờ em tốt nghiệp xong chúng ta sẽ uống một bữa không say không về.” Thế Huân an ủi Lộc Hàm, lại nịnh nọt quay sang Bạch Hiền cười.

“Bạch Hiền nhà ta từ nhỏ đến lớn vẫn quan tâm cẩn thận em trai như vậy.” Biện mẫu vừa cười vừa nói.

“Thế nhưng Lộc Hàm đã lớn rồi, Bạch Hiền cũng nên cho Lộc Hàm một ít tự do chứ.” Biện phụ giúp Lộc Hàm nói.

“Lộc Hàm có lớn cũng là em trai con, con làm anh tất nhiên phải quan tâm nó.”

Bạch Hiền cưng chiều khiến Lộc Hàm có điểm khó chịu, nhất là thấy Thế Huân cứ phụ họa lời Bạch Hiền nói, càng nghĩ càng thống khổ.

Rượu cơm no say xong Thế Huân không địch lại tửu lượng của Biện phụ, bị Biện phụ chuốc cho say khướt đến nỗi không tìm được đường về nhà.

“Anh, anh Thế Huân đã say như vậy còn về nhà được không?” Lộc Hàm nhìn Thế Huân mặt say rượu đỏ rực nằm ở trên sô pha lo lắng hỏi.

“Vậy để anh ấy ngủ lại nhà mình đêm nay vậy.” Bạch Hiền cũng chỉ biết làm như vậy.

“Mẹ đi trải nệm nằm dưới đất, ba con đêm nay ngủ một phòng nhé.” Biện mẫu vui sướng nói, sau đó đảm nhiệm chức vụ cầm mấy tầng chăn bông trải dưới đất phòng Bạch Hiền.

Thế Huân nhẹ nhàng đỡ đầu Bạch Hiền lên vai mình. Lúc này đêm hoang vắng, Bạch Hiền nhắm mắt lại lắng nghe tiếng gió thì thầm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương