Hôm sau.

Giờ Dần.

Bình minh mới lộ, ánh ban mai còn chưa rạng.

Dẫn Nguyệt lâu.

Nơi này là tửu lâu lớn nhất Dương Châu, cũng là một trong những khách sạn lớn nhất, chủ nhân của nó là Tần gia thiếu chủ Tần Tâm Dật. Hơn nửa tháng trước một mồi lửa mặc dù đem Tần gia tổ trạch đốt sạch, nhưng ngân hàng tư nhân, tửu lâu, khách điếm cùng với các cửa hàng sinh ý khác vẫn như khi Tần lão gia tử còn sống, nhiệt nhiệt nháo nháo, vô cùng tấp nập, không có chút nào ảnh hưởng. Tất cả chuyện này đều do công vị đại tổng quản  Tề Hưởng gần đây mới đến quản sự. Tề Hưởng này cùng Tần lão gia tử chính là huynh đệ kết nghĩa, hai người tình như thủ túc, giao tình qua lại. Tần phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, Tề Hưởng há có thể khoanh tay đứng nhìn? Lại thêm Tần Tâm Dật đối với việc quản lý tài sản có thể nói là dốt đặc cán mai, gặp được Tề Hưởng liền như chết đuối vớ được cọc, Tề Hưởng tới tuổi này vẫn cô độc ngày thường đối với hài tử xinh xắn của lão hữu sớm đã yêu thích, lập tức liền không thể chối từ mà rút đao tương trợ, tạm thời thay Tần đại thiếu gia quản lý toàn bộ sinh ý, giúp cho Tần Tâm Dật thiếu chút nữa bị công việc đè bẹp cuối cùng cũng có thể thở phào thoát nạn. Tề Hưởng trên giang hồ có một biệt hiệu là “Tinh đả tế toán”, còn có một biệt hiệu hợp hơn, đó là “Chỉ tiến bất bồi”. Thử nghĩ, để một người như vậy đến xử lý sinh ý, còn phải lo lắng gì nữa? Cho nên, Tần đại thiếu gia mừng rỡ đem hết thảy công việc vụn vặt vặt vãnh dâng tặng cả hai tay, bản thân thì tránh được càng xa càng tốt.

“Thời tiết thật tốt.”

Từ trong phòng Mão ở lầu ba hậu viện Dẫn Nguyệt lâu cất bước đi ra, một nam tử trẻ tuổi tự nhủ nói. Một đầu tóc dài đến eo đen nhánh không đội đái quan như nam nhân thông thường, chỉ được buộc lỏng lẻo bởi một sợi dây đỏ. Người này dáng người vừa phải, khung xương hết sức nhỏ, môi hồng răng trắng, bộ dạng nhã nhặn thanh tú, một đôi mắt to ngập nước, lại càng chọc người thương tiếc. Tổng thể mà nói, đây là một tướng mạo thiên về nữ tính, nhìn qua thập phần đơn bạc, thảy vào giữa đám nam tử thiếu niên và thanh niên, đúng là một con tiểu miêu mới sinh, nhất cử nhất động đều có vẻ nhút nhát, mảnh mai yếu ớt.

“Ân, đích xác tốt lắm.” Cửa sổ phòng Thìn cách vách đột nhiên mở ra, một thanh âm trầm ổn vang lên.

Kỳ quái, ngữ điệu này giống như đã từng nghe thấy qua? Người ngoài phòng bỗng nhiên xoay người, người trong phòng ngẩng đầu nhìn lên, hai người bỗng nhiên đối mặt, đồng thời kinh hô: “Là ngươi?!”

“Lôi cô nương thật hăng hái,” Ngồi dựa vào ghế bên cửa sổ, nam nhân thần tình trung hậu thành thật đi trước một bước đùa cợt nói, “Sớm như vậy đã rời giường, có phải vội vàng đi gặp tình lang?”

Vương bát đản chết tiệt này! Thật vất vả mới lết xong mười ngày nước sôi lửa bỏng, cuộc sống khổ không thể tả của nữ nhân, đang cao hứng phấn chấn khôi phục tướng mạo sẵn có, tâm tình tốt buổi sáng sớm của Lôi Ngọc thoáng chốc gần như bay sạch.

“Cô nương cái gì?! Hay là Tô lâu chủ còn chưa tỉnh ngủ?”

“Nga…” Tô Phóng nheo mắt lại cẩn thận nhìn lên, tỉnh ngộ nói, “Nguyên lai hôm nay thay nam trang à? Thứ cho tại hạ ngu dốt, Lôi cốc chủ lúc này là muốn nữ phẫn nam trang?”

Lôi Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm người trong phòng: “Ta xem Tô lâu chủ hẳn là đã quên bàn tay ngày hôm qua rồi?”

“Đúng vậy! Ngươi nhắc nhở như vậy ta mới nhớ.” Tô Phóng khoa trương vỗ vỗ ót, chậm rãi lấy từ trong lồng ngực ra một cây trâm bạch ngọc tinh xảo, vẻ mặt hết sức say sưa. “Đây chính là tín vật đính ước Lôi cô nương tặng tại hạ, tệ nhân luôn mang theo bên người, không có lúc nào không dám quên ân huệ của cô nương.” Hai chữ “ân huệ” này hiển nhiên là sáo ngữ, mang dụng ý khác.

Lôi Ngọc bị hắn trái một tiếng “cô nương”, phải một tiếng “cô nương”, kêu đến sắc mặt âm trầm, mắt lộ ra hung quang: “Nếu ngươi thích sớm đi đầu thai chuyển kiếp thì…” Thoáng nhìn thấy điếm tiểu nhị đang đi tới, ngôn ngữ uy hiếp tức khắc đình chỉ, Lôi đại cốc chủ thập phần hữu lễ, phi thường ngại ngùng cười một tiếng, “Sớm.” Trực tiếp đem ba hồn bảy vía của điếm tiểu nhị đáng thương quyến rũ hơn phân nửa.

Trời ạ! Tô Phóng đảo cặp mắt trắng dã. Tiểu tử này biến sắc mặt thật sự quá là nhanh! Nếu dùng võ công mà nói, có thể gọi là lô hỏa thuần thanh, kỹ năng siêu phàm.

Chỉ thấy điếm tiểu nhị đỏ bừng mặt, lắp bắp hơn nửa ngày mới phun ra một câu: “Công…công tử… ngài… ngài sớm…” liền hốt ha hốt hoảng chạy xuống lầu. Xem xét tư thế kia, đã đạt đến tiêu chuẩn chạy trối chết.

“Lôi cốc chủ sức quyến rũ quả thực kinh người,” Tô Phóng xem mà than thở, “ngay cả nam nhân cũng bị ngươi mê hoặc thần hồn điên đảo.”

Lôi Ngọc tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Tô lâu chủ ngươi cũng không kém a.”

“Nga? Thật sự?” Tô Phóng ưỡn ngực, hai mắt tỏa sáng.

“Đương nhiên. Chỉ tiếc…”

“Như thế nào?”

“Tròng mắt hơi nhỏ, cái mũi hơi lớn, gương mặt rất vuông, tay chân rất to, bộ dạng giống như trâu, cũng không thể khiêng ra chợ bán.” Lôi Ngọc lắc đầu thở dài, “Ai, ta xem ngươi, một chút giá trị cũng không có. Không bằng… bổn cốc chủ hảo tâm tặng ngươi khối đậu hũ này.”

“Đa tạ đa tạ,” Tô Phóng liên tục chắp tay, “Nhưng đập đầu vào đậu hũ tự tử không khỏi rất ám muội. Hơn nữa, tệ nhân làm sao có thể để cho Lôi cô nương vì tệ nhân tráng niên mất sớm mà thương tâm rơi lệ?”

“Tô, Phóng.” Lôi Ngọc nheo lại đôi đồng tử nguy hiểm, giọng điệu nhu nhuyễn.

“Chậm đã, chậm đã,” Tô Phóng vội vàng xê dịch thân thể về phía sau, “Đừng xúc động. Khó có được dịp chúng ta hữu duyên kết bạn, lại có duyên cùng ở một khách sạn, không bằng cùng nhau xuống lầu đến tiền viện dùng đồ ăn sáng? Ngươi cũng đói bụng phải không? Ta mời.”

“…” Lôi Ngọc quay đầu đi, liếc mắt nhìn hắn hồi lâu, mới miễn cưỡng nói, “Nếu ngươi không sợ trúng độc bỏ mình.” Dứt lời, liền sải bước rời đi.

Nhìn bóng dáng thon thả mảnh khảnh phía trước, trong mắt Tô Phóng phút chốc hiện lên một tia nhu tình, chính là, nhanh đến mức ngay cả chính hắn cũng không phát hiện.

Dẫn Nguyệt lâu phân ra trước sau hai viện, tiền viện là tửu lâu, hậu viện là khách điếm.

Thời điểm Lôi Ngọc cùng Tô Phóng đến tiền viện, trên tửu lâu chỉ có lác đác vài người. Bởi vì còn sớm, cả tòa tửu lâu thoáng có vẻ quạnh quẽ.

Nhất, nhị, tam, ba cái bàn bốn người. Yên lặng đếm, Lôi Ngọc cùng Tô Phóng  mặt đối mặt ngồi ở một góc có tầm nhìn rộng rãi, có thể quan sát thỏa thích động tĩnh trên lầu các lại không bị người khác chú ý.

Gọi đồ ăn mình thích xong, Tô Phóng nhấp một hớp trà thơm do hỏa kế đưa lên, lập tức bị sặc, liền cuống quýt lấy từ trong tay áo ra một tấm khăn lụa màu trắng che miệng ho khù khụ.

“Ngươi không biết là thành Dương Châu gần đây càng lúc càng náo loạn sao?” Một thanh âm nhỏ như muỗi kêu của Lôi Ngọc truyền vào tai – “Truyền âm nhập mật”, hảo công phu.

“Ngươi làm sao vậy?” Trên mặt Lôi đại cốc chủ hiện lên vẻ quan tâm cùng lo lắng, vội vàng đứng dậy đi tới bên người Tô Phóng thân thiết hỏi, hữu ý vô ý dùng lưng mình che đi ánh mắt tò mò đánh giá từ ba bàn khác bắn tới. “Ai nói trong thành Dương Châu gần đây có hái hoa tặc?” Lôi Ngọc cũng lấy phương pháp truyền âm nhập mật trả lời, “Người ngồi ở chỗ này trừ ngươi và ta ra, có ai không phải cừu gia của hắn?” Sau đó, y lớn tiếng hỏi, “Ta giúp ngươi đấm lưng một chút được không?”

“Không, không cần.” Tô Phóng thở phì phò cự tuyệt “hảo ý” của Lôi Ngọc. Nói đùa gì chứ? Ngày hôm qua chỉ là bàn tay mà đã hãi, hôm nay lưng còn bị đấm thì ai biết được hậu quả sẽ thế nào? Đối với người còn ở vị trí bằng hữu khó phân này, đương nhiên là nên đề phòng một chút cho thỏa đáng. Hơn nữa Tô đại lâu chủ, mẹ nó chứ, lại xuất thân sát thủ, tính cảnh giác so với người khác lại càng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Lôi Ngọc cực kì nhanh rút tay về. Tuy rằng sớm dự đoán được phản ứng của đối phương, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Bất quá, nhớ lại chính mình từng “tặng cho” Tô Phóng cây trâm bạch ngọc, khó trách đối phương sẽ thần hồn nát thần tính như thế.

“Dư Nhạn, hòn ngọc quý duy nhất trên tay chưởng môn phái Không Động Xuyên tâm kiếm Dư Phong Phi, mấy năm trước thật sự là bị Mai Diệc Tình cưỡng gian rồi giết chết a?” Tô Phóng một mặt tỉnh bơ đánh giá bốn người ngồi ở trên ba bàn lớn, một mặt lại bắt đầu ho khan. “Bào đệ Bạch Ngọc Vân của tục gia đệ tử trẻ trung kiệt xuất nhất phái Võ Đang Kiếm chưởng song tuyệt  Bạch Ngọc Sơn tại tháng ba năm ngoái… Khụ khụ khụ…” Hắn dùng lực ho lên.

“Ngươi thật sự không sao chứ?” Lôi Ngọc thay đổi tư thế, giống như lúc nãy chống đỡ ánh mắt của bốn người kia. “Chuyện bạch đạo ta mặc kệ.” Y biểu cảm hờ hững, “Ta chỉ biết lão tam Ngọc diện sát Vương Kim của Truy vân tam sát vừa bị hại trong năm nay. Sau khi chuyện phát sinh, Nhị sát từng tới Tuyệt Tâm cốc, yêu cầu bổn cốc thay bọn hắn chủ trì công đạo.”

“Nga? Ngươi gặp qua bọn hắn?”

“Không có. Lúc ấy là Nhị sư đệ Lâm Đình Hiên của ta ra mặt tiếp đãi.”

“Ngô…”

“Nhị vị khách quan, lót dạ của ngài.” Nghe tiếng hét lớn, Tô Phóng dần dần đình chỉ ho khan, Lôi Ngọc cũng lộ ra vẻ mặt yên tâm ngồi trở lại chỗ cũ.

“Ân, hương vị rất không tồi.” Tô Phóng cầm một cái bánh bao đưa tới miệng cắn một miếng, tán thưởng không dứt. “Chẳng trách tay nghề của đầu bếp Dẫn Nguyệt lâu Dương Châu người người đều xưng tụng, quả nhiên danh bất hư truyền! Một chuyến xa nhà đến Dương Châu này của chúng ta, thật đúng là đến đúng chỗ rồi!” Lúc hắn nói chuyện hoa chân múa tay, hiển nhiên diễn đúng chóc hình tượng một tên quê mùa từ nông thôn chạy đến đô thành khai mở nhãn giới. “Đến, ngươi cũng thử một cái.” Nói xong, còn thuận tay gắp một cái bánh bao vào bát Lôi Ngọc.

“Cám ơn.” Lôi Ngọc vui vẻ nói, miệng cười tú lệ ôn nhu như xuân hoa nở rộ. Liếc mắt một cái liền biết hai người này quan hệ không bình thường, tựa hồ còn mang theo một tia ám muội. Bất quá, hiện giờ nam phong đang thịnh, chỉ cần trong nhà có tiền, nào có ai không nuôi hai ba tên luyến đồng? Đồng tính từ xưa đã di tồn, ngay cả trong chốn võ lâm cũng có không ít người dính vào tật này, trực tiếp khiến nhóm chính nhân quân tử tức giận đến mắng chửi thời thế đổi thay, thở dài vật đổi sao dời.

Tám đạo ánh mắt dò hỏi không hẹn mà cùng thu về, chuyển mắt thôi nhìn. Tạo thành hiệu quả như mong muốn, Tô, Lôi hai người nhìn nhau cười, ăn ý giữa hai người lại tăng thêm vài phần. Nếu thiếu đường nhìn đáng ghét của người khác, nói chuyện tự nhiên không cần tiếp tục kiêng dè như vậy, chính là mỗi khi đàm đạo việc trọng yếu, vẫn không thể thiếu được phương thức “truyền âm nhập mật.”

“Mai Diệc Tình thực cũng có thể coi là đương kim đệ nhất đại dâm tặc,” Tô Phóng từ từ nói, “Chỉ cần rất xinh đẹp, không quản là nam hay nữ, là dân chúng tầm thường hay người trong võ lâm, tất cả đều bị hại không tha.” Trong giọng nói hàm chứa sự xem thường sâu sắc.

“Ta chán ghét đăng đồ tử, càng chán ghét hái hoa tặc.” Lôi Ngọc thản nhiên nói.

“Nghe khẩu khí của ngươi, tựa hồ từng có kinh nghiêm đau thương?”

“Trong vòng một ngày đã gặp qua hơn ba lượt.”

“Đăng đồ tử hay là hái hoa tặc?”

“Cả hai đều có.”

“Vậy ngươi…”

“Lông tóc vô thương.”

Tuy rằng biết rõ lấy võ công cùng lanh trí của Lôi Ngọc, tuyệt đối không thể chịu thua thiệt gì, Tô Phóng vẫn nhịn không được thả vào đáy mắt một vẻ ân cần cực nhẹ cực nhỏ. Giờ phút này, đều không phải diễn trò. Đọc hiểu ý tứ Tô Phóng, Lôi Ngọc chợt thấy ngực ấm áp, không tự chủ được nhợt nhạt cười: “Ngươi cũng quá coi khinh ta đấy.” Lần này tươi cười bình thản lại cất dấu từng đợt từng đợt chân thành.

“Không dám.” Tô Phóng mỉm cười. Nháy mắt, khoảng cách giống như lập tức kéo gần lại rất nhiều.

Trên tửu lâu tiếng động dần dần rầm rĩ. Khách nhân hậu viện lục tục đứng dậy đến tiền viện dùng cơm, hơn nữa còn khách nhân đến từ bên ngoài, không đến nửa canh giờ, trong Dẫn Nguyệt lâu đã chật kín người, đích thực sinh ý hưng thịnh, tiền tài như nước. Chính là thường ngày văn nhân thương nhân chiếm đa số, gần vài ngày nay lại phần lớn là người trong giang hồ đeo đao đeo kiếm, phong trần mệt mỏi, tất cả chuyện này tựa hồ chứng minh trong thành Dương Châu sẽ xảy ra một hồi phong ba.

“Bên trái là bạch đạo, bên phải là hắc đạo. Ân, hàng rào rõ ràng, xem là hiểu ngay.” Tô Phóng nhìn thấy thú vị, “Nhưng vị trí ở giữa mấy người… không biết là lưu cho ai?”

“Ta nghe nói La Thương Kính ít ngày nữa sẽ đến.”

“Ta cũng có nghe nói.” Mạng lưới tin tức của Triêu Mộ lâu cùng Tuyệt Tâm cốc trải rộng thiên hạ, Tô Phóng cùng Lôi Ngọc đương nhiên tùy thời có thể nắm giữ hướng đi của võ lâm. “Bọn hắn nguyên bản vốn chuẩn bị hướng phía Nam nhất cổ tác khí chuẩn bị đi tìm Tuyệt Tâm cốc gây phiền phức, nhưng hiện tại Dương Châu đột nhiên đại náo hái hoa tặc, La Thương Kính không thể không lại đây trước một chuyến.”

“Biết đâu tổng đàn Hạo Nhiên môn lại chẳng vừa vặn thiết lập tại Nam Kinh cách Dương Châu không xa?” Lôi Ngọc cười mỉa, “La Thương Kính này hoàn toàn là lão hồ ly, từ đầu đã không định tùy tiện tiến công Tuyệt Tâm cốc, hắn chỉ bị những tên hiệp sĩ chính nghĩa nhiệt huyết váng đầu cuốn lấy nhất thời không thoát thân được thôi. Hiện giờ xuất hiện một cơ hội như vậy, ta thấy hắn cao hứng còn không kịp.”

“Lôi huynh nói như vậy rất đúng.” Tô Phóng nghiêm trang gật gật đầu, “Đây cũng chính là những suy nghĩ trong lòng tệ nhân.”

Nôn… Lôi Ngọc chấn động da gà rớt đầy đất: “Miễn xưng huynh gọi đệ cho ta. Tần Tâm Dật không phải đã trả cho ngươi một số sinh ý sao?”

“Nhưng ta không đáp ứng a.” Tô Phóng cười hì hì, “Dù sao lần giao dịch này bổn lâu chủ đã quyết không dính vào chút nào.”

“Ta hiểu ý tứ của ngươi.” Lôi Ngọc giảo hoạt nói, “Bất quá, ngươi cho rằng cái tổ chức “Ám sát” kia sẽ mặc ngươi thong dong chờ ở một bên mà thoải mái nhàn nhã trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi sao?”

“Này…” Tô Phóng nhãn châu xoay động, “Không bằng chúng ta…” Chưa nói xong câu, đã thấy chưởng quầy xấu xí của tửu lâu dẫn một vị nam tử ục ịch mặc cẩm bào đỏ thẫm, cao quan đoạn đái vội vàng đi tới.

“Nhị vị hảo,” Chưởng quầy tươi cười đầy mặt, “Có một việc tệ lâu muốn cùng nhị vị thương lượng.”

“Chuyện gì?” Lôi Ngọc nâng mắt tao nhã hỏi, dung mạo thanh tú tế trí khiến cho ánh mắt ngang ngược ngạo mạn của người mặc hồng y bỗng nhiên cháy rực.

“Là như vầy,” chưởng quầy nhìn qua ngó lại Tô Phóng cùng Lôi Ngọc, chần chờ nói, “xin hỏi nhị vị công tử có phải…”

“Chúng ta là hảo bằng hữu,” Tô Phóng thành thật nói, “Từ huyện khác cùng tới.”

“Vậy là tốt rồi.”Chưởng quầy nhẹ nhàng thở ra, lấy một loại ánh mắt mà Tô Lôi hai người nhất trí là vô cùng giảo hoạt nhìn bọn hắn: “Tệ lâu muốn nhờ nhị vị tạm thời giúp một việc, không biết ý nhị vị thế nào?”

“Ngài có chuyện gì cần hai người tại hạ hỗ trợ?” Lôi Ngọc nhẹ nhàng nhăn mày hoài nghi, bộ dáng mệt mỏi này trong mắt người mặc hồng y cũng có một phen phong tình.

“Vị này chính là Lạc trang chủ Bích Thủy sơn trang đại đại hữu danh trong chốn võ lâm. Lạc trang chủ thái độ làm người nhiệt tình vì lợi ích chung, nghĩa bạc vân thiên, là một vị anh hùng hảo hán chân chính.” Chưởng quầy giới thiệu.

“Thất kính, thất kính.” Tô Phóng cuống quýt đứng dậy hành lễ, mắt tràn đầy khâm phục hâm mộ, “Tệ nhân Trần Trọng Đại, kiến quá Lạc trang chủ.”

“Ân.” Lạc trang chủ lạnh nhạt hừ một tiếng, xem như đáp lại tên hai lúa.

“Lạc trang chủ là khách quen của tệ lâu, nguyên bản tệ lâu luôn thay ngài ấy bảo lưu một gian khách phòng, nhưng lần này bởi vì hỏa kế mới tới nhất thời sơ sảy, đem phòng Thìn của Lạc trang chủ cho…”

“Phòng Thìn?” Lôi Ngọc liếc Tô Phóng, “Đây không phải phòng của ngươi sao?”

“Đúng a, hơn nữa các phòng khác của tệ lâu cũng đều đã đầy khách.” Chưởng quầy cười bồi nói, “Nếu nhị vị là hảo hữu đồng hương, vậy… có thể thỉnh nhị vị nhượng một gian khách phòng cho Lạc trang chủ hay không?”

“Đương nhiên có thể.” Tô Phóng cùng Lôi Ngọc nhìn nhau, một hơi nhận lời.

“Vậy rất cảm tạ nhị vị.” Chưởng quầy hiển nhiên đối với câu trả lời này phi thường hài lòng, mừng rỡ đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.

“Không có gì,” Tô Phóng chất phác nói, “giúp người là gốc rễ của khoái hoạt nha, rất nên, rất nên.”

“Như vậy,” Chưởng quầy lộ ra một miệng đầy răng trắng, cười hắc hắc, “nhị vị có thể… ngay bây giờ liền dọn sạch hay không?”

“…”

“Hắn XXX khốn khiếp!” Nhìn Tô Phóng mang theo hành lý đơn giản cất bước đi vào gian phòng của mình, Lôi Ngọc căm giận mắng, “Cái gì mà ‘nhiệt tình vì lợi ích chung’? Háo sắc quỷ thì đúng hơn! Bổn cốc chủ luôn xem thường nhất loại ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa này!”

Đối với ánh mắt háo sắc nhìn Lôi Ngọc chằm chặp ẩn dưới vẻ đạo mạo của “Nhân tâm phật thủ “ Lạc Sâm Hàn, Tô Phóng cũng cảm thấy quá mức không vui, bởi vậy…

“Ngươi mới vừa ra tay?” Lôi Ngọc bỗng nhiên cười cười cổ quái.

“Không có.” Đối mặt với Lôi Ngọc, Tô Phóng tự nhiên thề thốt phủ nhận.

“Thời điểm ngươi ở sát bên người hắn, ‘không cẩn thận’ huých hắn ngã nhào, ta thấy rất rõ ràng.” Lôi Ngọc chớp chớp đôi tròng mắt giống như thu thủy minh nguyệt, “Lần này hắn phải ở trên giường mà hảo hảo nằm hai ngày, thật sự là hả lòng hả dạ.”

“Ta cũng không phải là vì ngươi mới ra tay.” Tô Phóng cười lạnh, hồn nhiên không để ý lời này rất có vẻ ‘giấu đầu lòi đuôi’.

“Tùy ngươi nói thế nào cũng được.” Lôi Ngọc tâm tình thật tốt, “Dù sao ngươi không ra tay ta cũng sẽ ra tay, còn có vị đại chưởng quỹ kia, rõ ràng bắt nạt người thành thật.”

“Hoàng kim xứng Lâu Động Thiên vốn chính là người như vậy, hắn là tùy tùng của Tề Hưởng, đương nhiên học ngón tính toán tỉ mỉ của chủ mình.”

“Quên đi.” Lôi Ngọc ngửa mặt lên trời ngã xuống giường, gối lên song chưởng đan chéo sau ót mình, nhấc chân lên bắt chéo, lắc lư nói, “Xem ngươi thay ta trút giận, bổn cốc chủ lần này không so đo.”

“…” Tô Phóng nghẹn lời, cách một lúc lâu sau, mới lẩm bẩm, “Ta có phải giúp lầm người rồi hay không?” Tiếp tục quay đầu nhìn Lôi Ngọc ngay cả tiếng ngáy cũng đã xuất hiện, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. “Ăn no lại nằm, heo cũng phải tự thẹn.”

“Đa tạ khích lệ.” Lôi Ngọc mở ra một con mắt, “Nếu ngươi cũng muốn  ngủ thì,” y sảng khoái dịch người vào trong, “thỉnh.” Dứt lời, một lần nữa đóng lại mắt đi gặp Chu công.

Xem bộ dáng của y, tựa hồ không hề cảnh giác. Tô Phóng yên lặng nhìn chằm chằm người đang say ngủ (ít nhất ngoài mặt có vẻ thế), trên khuôn mặt chính trực hiền như khúc gỗ lần thứ hai lộ ra nụ cười khổ thật sâu. Kiếp sống “ở chung” của Độc thủ, Diêm vương lệnh chính thức bắt đầu như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương