Độc Thủ Diêm Vương Lệnh
-
Chương 14
Gió đêm phơ phất, trên bầu trời treo một vầng trăng sáng tròn vành vạnh, óng ánh rực rỡ.
Một tòa miếu cổ.
Bởi vì lâu năm không tu sửa, ngôi miếu khá đổ nát, tượng thần trong miếu cũng tích không ít bụi. Vì phụ cận không có khách điếm, Tô Phóng lúc này lại rất cần nghỉ ngơi, rơi vào đường cùng, Lôi Ngọc cũng đành tặc lưỡi ở tạm. Nơi này mặc dù kém xa khách phòng tinh xảo điển nhã của Dẫn Nguyệt lâu, nhưng tốt xấu cũng có cửa lớn, cửa sổ, nóc nhà, tổng thể còn tốt hơn so với đứng ở nơi hoang dã giãi gió dầm sương.
Lấy ra từ trong ngực một hòn đá lửa, ôm đến một góc trong miếu một đống cỏ khô, một nửa dùng để nhóm lửa, một nửa khác trải lên vài kiện quần áo, giúp Tô Phóng chậm rãi nằm xuống, Lôi Ngọc lúc này mới đảo mắt nhìn chung quanh. Trong miếu trừ bọn họ ra không có một bóng người. Chỉ xem trên mặt đất bụi bặm dày dặc cùng với tầng tầng mạng nhện trên nóc nhà, không khó nhìn ra nơi này đã lâu không có người quét tước, bị bỏ hoang phế. Miếu tự nhìn qua cũng không lớn, chỉ có một gian phòng ốc, bất quá nếu dọn dẹp qua, mấy người đại hán ở vẫn dư dả.
“A Phóng,” Lôi Ngọc nhìn đống cỏ dùng để đốt lửa, hai hàng lông mày nhíu lại, “Củi đun không đủ, ta…”
“Ngươi yên tâm,” Tô Phóng nghiêng người nhìn Lôi Ngọc đang khó xử, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sủng nịch, ôn nhu nói, “Ta có thể tự lo cho mình.” Nói xong, cố gắng dùng tay không bị thương chống người ngồi dậy.
Lôi Ngọc lập tức bước nhanh đến chậm rãi dìu hắn ngồi dựa vào vách tường phía sau, động tác thật là ôn nhu.
“Ngươi không sao chứ?” Y lo lắng hỏi.
“Không có việc gì,” Tô Phóng giật giật tay phải, “Còn có một bàn tay có thể sử dụng. Hơn nữa, ăn xong dược của ngươi, ta cũng dễ chịu hơn.”
“Chính là…”
“Nơi này khá hẻo lánh, thông thường không có người qua lại. Lại nói, thủ lĩnh ám sát cũng bị trọng thương… khụ khụ…” Hắn ho nhẹ hai tiếng.
“Bản thân ta không lo lắng tên kia, hắn nếu muốn bức ra độc và châm của ta, ít nhất cần bảy, tám ngày.” Lôi Ngọc một bên vỗ về lưng hắn thay hắn thuận khí, một bên nói, “Ta chỉ băn khoăn tiểu quỷ dưới tay hắn kia…” Y ngưng mắt suy nghĩ chốc lát, đột nhiên hỏi, “Công phu ám khí của ngươi thế nào?”
“… Tàm tạm.” Suy nghĩ một lát, khóe miệng Tô Phóng lẳng lặng nhếch lên thành một nét cười thoáng hiện lạ kỳ.
“Như vậy a…” Lôi Ngọc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô Phóng, trên mặt một mảnh sáng lạn.
***
Đưa mắt nhìn người yêu hãy còn lo lắng nhất bộ tam hồi đầu bước ra cửa miếu, đợi cho bóng dáng thon nhỏ đi xa, Tô Phóng lúc này mới thả lỏng toàn thân, nhịn không được che miệng ho lên. Sau một lúc lâu, tiếng ho dần dần ngưng lại, Tô Phóng thở hắt ra, nhắm mắt nghỉ ngơi. Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, khiến cho tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, nghiêng tai lắng nghe.
Một người. Cước bộ trầm ổn mạnh mẽ, người này công lực trên giang hồ hẳn là thuộc tiêu chuẩn trung bình, nhưng không biết là bằng hữu thế nào? Trong lúc tâm niệm thay đổi thật nhanh, nam nhân trung niên ục ịch, một thân gấm vóc hồng y đã đẩy cửa miếu bước vào.
“Là ngươi?!” Hai người đồng thời cả kinh.
“…Tô lâu chủ,” Nam nhân trung niên sau khi cẩn cẩn dực dực quan sát sắc mặt tái nhợt ảm đạm của Tô Phóng, vẻ lo sợ không yên nguyên bản trên mặt dần dần giãn ra, nhưng hắn vẫn cẩn thận nhìn ngó bốn phía, đến khi xác định cả miếu tự chỉ còn sót lại mình và Tô Phóng, lập tức từ “con cừu nhỏ hoảng sợ’ biến hóa nhanh chóng thành “đại ác lang rình mồi”. “Biệt lai vô dạng” Hắn vờ vịt chắp tay, giả mù sa mưa nói.
“Nhờ phúc của Lạc trang chủ, Tô mỗ hết thảy bình an.” Tô Phóng tỉnh bơ trả lời.
“Sắc mặt của Tô lâu chủ tựa hồ không tốt lắm, chẳng lẽ vừa bị thương?” Lạc Sâm Hàn lớn mật bước tới trước vài bước, vẻ mặt lo lắng, bộ dáng quan tâm hỏi han.
Kỹ năng diễn của người này đúng là rách nát, chỉ cần nhìn mục quang rục rịch giấu không được trong mắt hắn, Tô Phóng đã phi thường rõ ràng ý định của đối phương.
“Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Hắn dựa lưng vào vách tường, bình tĩnh nói.
“Tại hạ khá am hiểu y thuật,” Lạc Sâm Hàn lộ ra một hàm bạch nha, cười đến mức làm cho người ta phát lạnh. “Không bằng để tại hạ bắt mạch chữa thương cho Tô lâu chủ?” Nói xong, cực kì nhanh vươn tay ra, một chiêu “Hàng long trảo” hăng hái hướng về phía uyển mạch của Tô Phóng.
Tô Phóng lấy tốc độ nhanh hơn rút tay phải về, hì hì cười: “Không nhọc Lạc trang chủ lo lắng, tại hạ đã dùng qua dược.”
“Không sao,” Đôi mắt đậu xanh của Lạc Sâm Hàn híp lại thành một khe hở hẹp, “Vậy hãy để bổn trang chủ tiễn ngươi một đoạn đường.”
“Tiễn ta một đoạn đường?” Tô Phóng chấn động, tỏ vẻ lo sợ nghi hoặc, “Lạc trang chủ chẳng lẽ muốn giết…”
“Không sai.” Lạc Sâm Hàn cười hung ác, song chưởng vung lên, hai đạo chưởng phong sắc bén thẳng tiến huyệt thái dương trái, phải của Tô Phóng.
Tô Phóng hơi rụt cổ, khiến hai đạo chưởng phong xẹt qua đỉnh đầu, tường đất phía sau nhất thời rung động, nứt ra mấy khe hở, một khối bùn đất lớn từ trên tường rớt xuống.
“Hắc hắc, ha ha ha…” Thoáng nhìn động tác tránh né chật vật của Tô Phóng cùng sắc mặt có vẻ càng lúc càng tái nhợt, Lạc Sâm Hàn điên cuồng cười to. Mắt thấy có thể đem một trong ba người đứng đầu bảng xếp hạng võ lâm thập đại cao thủ, Triêu Mộ lâu chủ, giết chết dưới chưởng của mình, sao không khiến cho hắn đắc ý vạn phần? Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, từ nay về sau, Lạc Sâm Hàn ta danh chấn giang hồ, vạn người kính ngưỡng. Còn về khả năng gặp phải khủng bố trả thù sau khi giết Tô Phóng, Lạc đại trang chủ căn bản không có nghĩ tới.
Một đạo hàn quang nhằm ngay mặt đánh tới, mặc dù khí thế bức người, nhưng hiển nhiên tốc độ còn chậm, Lạc đại trang chủ dễ dàng duỗi một ngón tay kẹp lấy, một thanh linh lung ngân kiếm tinh xảo đã vững vàng rơi vào lòng bàn tay.
“Ha ha… đây là thực lực của đệ nhất sát thủ Triêu Mộ lâu sao?” Lạc Sâm Hàn cười lớn châm chọc, “Chỉ sợ ngay cả mèo cũng giết không chết.”
“Ta đây không phải dùng để giết mèo,” Tô Phóng thản nhiên, “Mà là dùng để giết người.”
“Giết người? Ha ha ha ha…”
“Phi kiếm này cũng không phải của ta.” Tô Phóng vỗ về vết thương bên vai trái vừa bị chấn động khi giao thủ, trấn định tự nhiên nói.
“Vậy của ai?” Lạc Sâm Hàn ngạc nhiên hỏi.
“Lôi, Ngọc.” Tô Phóng nói từng chữ, từng chữ.
“Lôi Ngọc? Độc thủ?!” Lạc Sâm Hàn sắc mặt đại biến, một cơn rùng mình lan lên đầu. “Trên thân kiếm… có độc?”
“Nhất thụy giải thiên sầu.”
“Nhất… thụy…” Răng nanh Lạc Sâm Hàn bắt đầu không ngừng đánh lộp cộp, một nỗi lo lắng kỳ lạ từ bàn tay truyền vào tứ chi bách hài, làm hắn đột nhiên thấy buồn ngủ.
“Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy có chút oan uổng,” Nhìn hắn dùng lực làm hai mắt lồi ra, hao hết sức để vất vả duy trì bộ dáng thanh tỉnh, Tô Phóng vô tội nói, “Bất quá, thời điểm phi thường ta cũng chỉ có thể chọn dùng thủ đoạn phi thường. Cho nên…”
Sau đó hắn đến tột cùng còn nói những gì, Lạc Sâm Hàn đã không còn có thể nghe rõ, hắn chỉ cảm thấy thân thể mình dần dần nhẹ đi, suy nghĩ lại rơi vào đáy biển sâu. Thật thoải mái, hắn rốt cục chống đỡ không được mà khép lại hai mắt nặng trĩu, đi vào giấc ngủ vĩnh viễn.
***
Một xác chết ục ịch khó coi nằm ngang trên mặt đất, mà Tô Phóng thì một tay vuốt vai, nét mặt đau đớn, thần sắc uể oải, vẫn không nhúc nhích cúi thấp đầu dựa vào tường. Vừa tiến đến cửa miếu, đập vào mắt Lôi Ngọc là một cảnh tượng ghê người như thế.
Rầm. Đồ vật trong tay rơi đầy đất, trái tim thoáng chốc bất động đình trệ, thật khó thở.
“Tiểu Ngọc nhi,” Tô Phóng cố hết sức nở nụ cười, nâng mắt nói. “Ta không sao.”
“Đông” một tiếng, một bóng dáng mảnh khảnh lao thẳng vào lòng hắn, hai cánh tay thon dài mà mạnh mẽ gắt gao ôm hông hắn chết cũng không chịu buông, tim đập thình thịch như nổi trống. Giờ khắc này, Lôi Ngọc triệt để minh bạch địa vị của Tô Phóng trong lòng mình.
“Không sao cả, không có việc gì.” Tuy rằng bị đâm đến nhe răng trợn mắt, đau đến chết đi sống lại, tâm Tô Phóng lại giống như vừa được tưới mật, trên mặt cũng bày ra điệu cười ngây ngô ngọt lịm đến ghê tởm. “Ha ha ha ha…”
“Ngươi cười cái gì?” Nghe thấy tiếng cười không khống chế nổi của hắn, Lôi Ngọc ngửa đầu hỏi.
“Không, không có gì… Ha ha a…” Tô Phóng thở không ra hơi, “Tiểu, tiểu Ngọc nhi… ta… ta thật sự… yêu ngươi chết mất…”
“Cái, cái gì…” Lôi Ngọc bỗng nhiên đỏ mặt, cứng họng nhìn Tô Phóng, bộ dáng xấu hổ trăm năm khó gặp.
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Tô Phóng cất tiếng cười to, nhịn không được ôm bụng ngã lăn. “Ngô… đau… Ha ha a…”
“Câm miệng!” Tốc độ khôi phục của Lôi đại cốc chủ nhanh vô cùng, nháy mắt đã từ “con thỏ thẹn thùng” hóa thân thành “lão hổ hung mãnh”, hung tợn trừng mắt nhìn qua, “Xương cốt của ngươi hình như chỉ vỡ ra mà thôi? Có muốn ta giúp ngươi cắt nó thành ba đoạn không?”
“Không, không cần.” Tô Phóng nhanh chóng ngoan ngoãn liễm mi im tiếng.
“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Lôi Ngọc xem xét thi thể trên mặt đất, nhíu mày hỏi.
“Là như vầy…” Tô Phóng nhanh chóng đem chuyện vừa xảy ra thuật lại từ đầu đến cuối.
“Hừ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tiểu nhân đê tiện vô sỉ, chết không hết tội.” Lôi Ngọc không chút lưu tình tung một cước, đá bay thi thể Lạc Sâm Hàn ra góc tường phía xa, nhắm mắt làm ngơ. “Ngươi yên tâm, từ giờ trở đi đến khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, ta tuyệt sẽ không rời ngươi nửa bước,” y nhấn mạnh giọng điệu, trịnh trọng hứa hẹn. “Ta sẽ bảo hộ ngươi cả đời.” Dứt lời, xoay người như không có việc gì, nhặt lại cành khô cùng một đôi thỏ hoang mới bắt được trong rừng, bắt đầu châm lửa, lột da, nướng thịt. Trong lúc đó, biểu tình của Tô đại lâu chủ quả thật là muôn màu muôn vẻ, từ há to mồm đến trợn to mắt, từ trợn mắt há hốc mồm đến tươi cười rạng rỡ, cuối cùng biến thành toét miệng đến mang tai, rõ ràng là thiên hạ đệ nhất si nhân nhìn qua so với đồ đần còn đần hơn, so với đứa ngốc còn ngốc hơn (theo lời Lôi Ngọc).
Từng đợt hương khí xông vào mũi kéo Tô Phóng từ trong ảo mộng tỉnh lại, Lôi Ngọc dùng nhánh cây cắm một con thỏ nướng vàng óng chuyển tới trước mắt Tô Phóng.
“Này, cầm.”
“Nha.” Tô Phóng cẩn thận tiếp nhận, tiếp tục tỉ mỉ quan sát hồi lâu, mới hạ quyết tâm nhắm mắt cắn một miếng, lập tức kinh dị mở to hai tròng mắt. “Ăn ngon…”
“Thế nào?” Lôi Ngọc đắc ý, “Những món bổn cốc chủ nấu ra chưa từng có ai chê khó ăn.”
“Thật không nghĩ tới…” Tô Phóng ngơ ngơ ngẩn ngẩn đánh giá y nửa ngày, rốt cục hiểu được triết lý nhân sinh cực kì thâm ảo. “Nhìn người không thể xét đoán qua tướng mạo a…” Dừng một chút, lại nghĩ tới một vấn đề, “Tay nghề nấu nướng của ngươi như thế nào mà học được?”
“Rất đơn giản, chỉ cần quan sát nhiều lần là được.” Lôi Ngọc thoải mái nói.
“Ngươi rất có hứng thú với chuyện bếp núc?” Tô Phóng thử thăm dò.
“Đương nhiên… không phải.”
“Vậy tại sao…”
“Bởi vì,” Lôi Ngọc một tay lật tới lật lui con thỏ còn lại, một tay nâng má nói, “Thời điểm ta thí nghiệm thuốc dù sao cũng phải có người chịu ăn đúng không?”
“Thí, thí nghiệm thuốc…”
“Đúng vậy. Nếu tay nghề quá kém, sẽ không có ai chịu ăn đồ ta làm ra, như vậy ta làm sao biết được thuốc kia hiệu quả ra sao?” Lôi Ngọc chậm rãi giải thích, y đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Phóng, cười nhạo nói, “Yên tâm, vừa rồi ta nướng thỏ không có cho thêm cái gì vào.”
“Hô…”Tô Phóng nhẹ nhàng thở ra, khẩn cấp đánh chén mỹ thực trong tay, một mặt ăn, một mặt càng thêm tán thưởng.
“Có ăn là được rồi.” Lôi Ngọc vừa lòng nhìn Tô Phóng gió cuốn mây tan, “Coi mòi thương thế của ngươi đã tốt hơn nhiều.”
“Đúng a,” Tô Phóng lấy lòng, “Nhờ vào linh dược của ngươi.”
“Dược của ta đích thực rất hiệu nghiệm,” Lôi Ngọc từ từ nói, “Bất quá chân khí hộ thể của ngươi lại càng lợi hại, dưới một chưởng như thế mà chỉ chịu tổn thương nhẹ như vậy, ta không bội phục cũng không được.” Y quay đầu nhìn Tô Phóng, cười tươi sáng, “Ta vốn nghĩ phải hơn mười ngày nửa tháng mới trị được khỏi cho ngươi, hiện giờ xem ra có thể giảm được phân nửa.”
“Tiểu Ngọc nhi,” Hoàn toàn chìm nghỉm trong cảm giác như tắm gió xuân, nhìn dung nhan như hoa nở rộ của Lôi Ngọc, Tô Phóng không khỏi say mê. “Ta…” Hắn đột nhiên ngừng lời.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng tay áo phiêu động vang lên hết sức rõ ràng. Ba – cửa miếu khép lại lần thứ hai mở ra, hàn ý giữa thu theo gió lẻn vào, trong ánh lửa chớp động, một hán tử lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to sải bước đi tới. Liếc mắt nhìn thấy người đang ngồi bên đống lửa hết sức chuyên chú nướng thỏ, đại hán ngưng lại bước chân, si ngốc tương vọng, lần lữa thu hồi ánh mắt.
“Đinh nhị cục chủ,” Tô Phóng khẩu khí không tốt lên tiếng, “Ngươi nhìn chằm chằm người khác như vậy, không phải rất vô lễ sao?”
“Tô, Tô lâu chủ…” Đinh Hùng lúc này mới chú ý bên trong miếu còn có người khác đang ngồi, lập tức như từ trong mộng tỉnh lại.
“Đinh nhị cục chủ,” Lôi Ngọc cười nhẹ nhàng nói, “Thỉnh ngươi… trước tiên đóng cửa lại được không?”
“Nga, hảo…” Đinh Hùng cuống quít quay người về phía đại môn, rồi lại đứng ngây ở cửa, bộ dáng không biết phải làm sao.
“Mời ngồi.” Lôi Ngọc giơ ngón tay chỉ vào vị trí trước mặt, “Đinh nhị cục chủ không để ý phải ngồi trên đất chứ?”
“Không, không để ý.” Đinh Hùng thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ tiến đến vài bước, cách ngọn lửa ngồi đối mặt với Lôi Ngọc.
Lưu loát cầm thịt thỏ trong tay phân thành hai phần, đưa một nửa qua, Lôi Ngọc khách khí nói: “Thỉnh.”
Đinh Hùng mơ màng tiếp được, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, nhất thời tâm túy thần mê, hoàn toàn quên mất phải nhai nuốt.
Một tòa miếu cổ.
Bởi vì lâu năm không tu sửa, ngôi miếu khá đổ nát, tượng thần trong miếu cũng tích không ít bụi. Vì phụ cận không có khách điếm, Tô Phóng lúc này lại rất cần nghỉ ngơi, rơi vào đường cùng, Lôi Ngọc cũng đành tặc lưỡi ở tạm. Nơi này mặc dù kém xa khách phòng tinh xảo điển nhã của Dẫn Nguyệt lâu, nhưng tốt xấu cũng có cửa lớn, cửa sổ, nóc nhà, tổng thể còn tốt hơn so với đứng ở nơi hoang dã giãi gió dầm sương.
Lấy ra từ trong ngực một hòn đá lửa, ôm đến một góc trong miếu một đống cỏ khô, một nửa dùng để nhóm lửa, một nửa khác trải lên vài kiện quần áo, giúp Tô Phóng chậm rãi nằm xuống, Lôi Ngọc lúc này mới đảo mắt nhìn chung quanh. Trong miếu trừ bọn họ ra không có một bóng người. Chỉ xem trên mặt đất bụi bặm dày dặc cùng với tầng tầng mạng nhện trên nóc nhà, không khó nhìn ra nơi này đã lâu không có người quét tước, bị bỏ hoang phế. Miếu tự nhìn qua cũng không lớn, chỉ có một gian phòng ốc, bất quá nếu dọn dẹp qua, mấy người đại hán ở vẫn dư dả.
“A Phóng,” Lôi Ngọc nhìn đống cỏ dùng để đốt lửa, hai hàng lông mày nhíu lại, “Củi đun không đủ, ta…”
“Ngươi yên tâm,” Tô Phóng nghiêng người nhìn Lôi Ngọc đang khó xử, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sủng nịch, ôn nhu nói, “Ta có thể tự lo cho mình.” Nói xong, cố gắng dùng tay không bị thương chống người ngồi dậy.
Lôi Ngọc lập tức bước nhanh đến chậm rãi dìu hắn ngồi dựa vào vách tường phía sau, động tác thật là ôn nhu.
“Ngươi không sao chứ?” Y lo lắng hỏi.
“Không có việc gì,” Tô Phóng giật giật tay phải, “Còn có một bàn tay có thể sử dụng. Hơn nữa, ăn xong dược của ngươi, ta cũng dễ chịu hơn.”
“Chính là…”
“Nơi này khá hẻo lánh, thông thường không có người qua lại. Lại nói, thủ lĩnh ám sát cũng bị trọng thương… khụ khụ…” Hắn ho nhẹ hai tiếng.
“Bản thân ta không lo lắng tên kia, hắn nếu muốn bức ra độc và châm của ta, ít nhất cần bảy, tám ngày.” Lôi Ngọc một bên vỗ về lưng hắn thay hắn thuận khí, một bên nói, “Ta chỉ băn khoăn tiểu quỷ dưới tay hắn kia…” Y ngưng mắt suy nghĩ chốc lát, đột nhiên hỏi, “Công phu ám khí của ngươi thế nào?”
“… Tàm tạm.” Suy nghĩ một lát, khóe miệng Tô Phóng lẳng lặng nhếch lên thành một nét cười thoáng hiện lạ kỳ.
“Như vậy a…” Lôi Ngọc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Tô Phóng, trên mặt một mảnh sáng lạn.
***
Đưa mắt nhìn người yêu hãy còn lo lắng nhất bộ tam hồi đầu bước ra cửa miếu, đợi cho bóng dáng thon nhỏ đi xa, Tô Phóng lúc này mới thả lỏng toàn thân, nhịn không được che miệng ho lên. Sau một lúc lâu, tiếng ho dần dần ngưng lại, Tô Phóng thở hắt ra, nhắm mắt nghỉ ngơi. Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, khiến cho tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, nghiêng tai lắng nghe.
Một người. Cước bộ trầm ổn mạnh mẽ, người này công lực trên giang hồ hẳn là thuộc tiêu chuẩn trung bình, nhưng không biết là bằng hữu thế nào? Trong lúc tâm niệm thay đổi thật nhanh, nam nhân trung niên ục ịch, một thân gấm vóc hồng y đã đẩy cửa miếu bước vào.
“Là ngươi?!” Hai người đồng thời cả kinh.
“…Tô lâu chủ,” Nam nhân trung niên sau khi cẩn cẩn dực dực quan sát sắc mặt tái nhợt ảm đạm của Tô Phóng, vẻ lo sợ không yên nguyên bản trên mặt dần dần giãn ra, nhưng hắn vẫn cẩn thận nhìn ngó bốn phía, đến khi xác định cả miếu tự chỉ còn sót lại mình và Tô Phóng, lập tức từ “con cừu nhỏ hoảng sợ’ biến hóa nhanh chóng thành “đại ác lang rình mồi”. “Biệt lai vô dạng” Hắn vờ vịt chắp tay, giả mù sa mưa nói.
“Nhờ phúc của Lạc trang chủ, Tô mỗ hết thảy bình an.” Tô Phóng tỉnh bơ trả lời.
“Sắc mặt của Tô lâu chủ tựa hồ không tốt lắm, chẳng lẽ vừa bị thương?” Lạc Sâm Hàn lớn mật bước tới trước vài bước, vẻ mặt lo lắng, bộ dáng quan tâm hỏi han.
Kỹ năng diễn của người này đúng là rách nát, chỉ cần nhìn mục quang rục rịch giấu không được trong mắt hắn, Tô Phóng đã phi thường rõ ràng ý định của đối phương.
“Vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.” Hắn dựa lưng vào vách tường, bình tĩnh nói.
“Tại hạ khá am hiểu y thuật,” Lạc Sâm Hàn lộ ra một hàm bạch nha, cười đến mức làm cho người ta phát lạnh. “Không bằng để tại hạ bắt mạch chữa thương cho Tô lâu chủ?” Nói xong, cực kì nhanh vươn tay ra, một chiêu “Hàng long trảo” hăng hái hướng về phía uyển mạch của Tô Phóng.
Tô Phóng lấy tốc độ nhanh hơn rút tay phải về, hì hì cười: “Không nhọc Lạc trang chủ lo lắng, tại hạ đã dùng qua dược.”
“Không sao,” Đôi mắt đậu xanh của Lạc Sâm Hàn híp lại thành một khe hở hẹp, “Vậy hãy để bổn trang chủ tiễn ngươi một đoạn đường.”
“Tiễn ta một đoạn đường?” Tô Phóng chấn động, tỏ vẻ lo sợ nghi hoặc, “Lạc trang chủ chẳng lẽ muốn giết…”
“Không sai.” Lạc Sâm Hàn cười hung ác, song chưởng vung lên, hai đạo chưởng phong sắc bén thẳng tiến huyệt thái dương trái, phải của Tô Phóng.
Tô Phóng hơi rụt cổ, khiến hai đạo chưởng phong xẹt qua đỉnh đầu, tường đất phía sau nhất thời rung động, nứt ra mấy khe hở, một khối bùn đất lớn từ trên tường rớt xuống.
“Hắc hắc, ha ha ha…” Thoáng nhìn động tác tránh né chật vật của Tô Phóng cùng sắc mặt có vẻ càng lúc càng tái nhợt, Lạc Sâm Hàn điên cuồng cười to. Mắt thấy có thể đem một trong ba người đứng đầu bảng xếp hạng võ lâm thập đại cao thủ, Triêu Mộ lâu chủ, giết chết dưới chưởng của mình, sao không khiến cho hắn đắc ý vạn phần? Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, từ nay về sau, Lạc Sâm Hàn ta danh chấn giang hồ, vạn người kính ngưỡng. Còn về khả năng gặp phải khủng bố trả thù sau khi giết Tô Phóng, Lạc đại trang chủ căn bản không có nghĩ tới.
Một đạo hàn quang nhằm ngay mặt đánh tới, mặc dù khí thế bức người, nhưng hiển nhiên tốc độ còn chậm, Lạc đại trang chủ dễ dàng duỗi một ngón tay kẹp lấy, một thanh linh lung ngân kiếm tinh xảo đã vững vàng rơi vào lòng bàn tay.
“Ha ha… đây là thực lực của đệ nhất sát thủ Triêu Mộ lâu sao?” Lạc Sâm Hàn cười lớn châm chọc, “Chỉ sợ ngay cả mèo cũng giết không chết.”
“Ta đây không phải dùng để giết mèo,” Tô Phóng thản nhiên, “Mà là dùng để giết người.”
“Giết người? Ha ha ha ha…”
“Phi kiếm này cũng không phải của ta.” Tô Phóng vỗ về vết thương bên vai trái vừa bị chấn động khi giao thủ, trấn định tự nhiên nói.
“Vậy của ai?” Lạc Sâm Hàn ngạc nhiên hỏi.
“Lôi, Ngọc.” Tô Phóng nói từng chữ, từng chữ.
“Lôi Ngọc? Độc thủ?!” Lạc Sâm Hàn sắc mặt đại biến, một cơn rùng mình lan lên đầu. “Trên thân kiếm… có độc?”
“Nhất thụy giải thiên sầu.”
“Nhất… thụy…” Răng nanh Lạc Sâm Hàn bắt đầu không ngừng đánh lộp cộp, một nỗi lo lắng kỳ lạ từ bàn tay truyền vào tứ chi bách hài, làm hắn đột nhiên thấy buồn ngủ.
“Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy có chút oan uổng,” Nhìn hắn dùng lực làm hai mắt lồi ra, hao hết sức để vất vả duy trì bộ dáng thanh tỉnh, Tô Phóng vô tội nói, “Bất quá, thời điểm phi thường ta cũng chỉ có thể chọn dùng thủ đoạn phi thường. Cho nên…”
Sau đó hắn đến tột cùng còn nói những gì, Lạc Sâm Hàn đã không còn có thể nghe rõ, hắn chỉ cảm thấy thân thể mình dần dần nhẹ đi, suy nghĩ lại rơi vào đáy biển sâu. Thật thoải mái, hắn rốt cục chống đỡ không được mà khép lại hai mắt nặng trĩu, đi vào giấc ngủ vĩnh viễn.
***
Một xác chết ục ịch khó coi nằm ngang trên mặt đất, mà Tô Phóng thì một tay vuốt vai, nét mặt đau đớn, thần sắc uể oải, vẫn không nhúc nhích cúi thấp đầu dựa vào tường. Vừa tiến đến cửa miếu, đập vào mắt Lôi Ngọc là một cảnh tượng ghê người như thế.
Rầm. Đồ vật trong tay rơi đầy đất, trái tim thoáng chốc bất động đình trệ, thật khó thở.
“Tiểu Ngọc nhi,” Tô Phóng cố hết sức nở nụ cười, nâng mắt nói. “Ta không sao.”
“Đông” một tiếng, một bóng dáng mảnh khảnh lao thẳng vào lòng hắn, hai cánh tay thon dài mà mạnh mẽ gắt gao ôm hông hắn chết cũng không chịu buông, tim đập thình thịch như nổi trống. Giờ khắc này, Lôi Ngọc triệt để minh bạch địa vị của Tô Phóng trong lòng mình.
“Không sao cả, không có việc gì.” Tuy rằng bị đâm đến nhe răng trợn mắt, đau đến chết đi sống lại, tâm Tô Phóng lại giống như vừa được tưới mật, trên mặt cũng bày ra điệu cười ngây ngô ngọt lịm đến ghê tởm. “Ha ha ha ha…”
“Ngươi cười cái gì?” Nghe thấy tiếng cười không khống chế nổi của hắn, Lôi Ngọc ngửa đầu hỏi.
“Không, không có gì… Ha ha a…” Tô Phóng thở không ra hơi, “Tiểu, tiểu Ngọc nhi… ta… ta thật sự… yêu ngươi chết mất…”
“Cái, cái gì…” Lôi Ngọc bỗng nhiên đỏ mặt, cứng họng nhìn Tô Phóng, bộ dáng xấu hổ trăm năm khó gặp.
“Ha ha… Ha ha ha ha…” Tô Phóng cất tiếng cười to, nhịn không được ôm bụng ngã lăn. “Ngô… đau… Ha ha a…”
“Câm miệng!” Tốc độ khôi phục của Lôi đại cốc chủ nhanh vô cùng, nháy mắt đã từ “con thỏ thẹn thùng” hóa thân thành “lão hổ hung mãnh”, hung tợn trừng mắt nhìn qua, “Xương cốt của ngươi hình như chỉ vỡ ra mà thôi? Có muốn ta giúp ngươi cắt nó thành ba đoạn không?”
“Không, không cần.” Tô Phóng nhanh chóng ngoan ngoãn liễm mi im tiếng.
“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Lôi Ngọc xem xét thi thể trên mặt đất, nhíu mày hỏi.
“Là như vầy…” Tô Phóng nhanh chóng đem chuyện vừa xảy ra thuật lại từ đầu đến cuối.
“Hừ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tiểu nhân đê tiện vô sỉ, chết không hết tội.” Lôi Ngọc không chút lưu tình tung một cước, đá bay thi thể Lạc Sâm Hàn ra góc tường phía xa, nhắm mắt làm ngơ. “Ngươi yên tâm, từ giờ trở đi đến khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, ta tuyệt sẽ không rời ngươi nửa bước,” y nhấn mạnh giọng điệu, trịnh trọng hứa hẹn. “Ta sẽ bảo hộ ngươi cả đời.” Dứt lời, xoay người như không có việc gì, nhặt lại cành khô cùng một đôi thỏ hoang mới bắt được trong rừng, bắt đầu châm lửa, lột da, nướng thịt. Trong lúc đó, biểu tình của Tô đại lâu chủ quả thật là muôn màu muôn vẻ, từ há to mồm đến trợn to mắt, từ trợn mắt há hốc mồm đến tươi cười rạng rỡ, cuối cùng biến thành toét miệng đến mang tai, rõ ràng là thiên hạ đệ nhất si nhân nhìn qua so với đồ đần còn đần hơn, so với đứa ngốc còn ngốc hơn (theo lời Lôi Ngọc).
Từng đợt hương khí xông vào mũi kéo Tô Phóng từ trong ảo mộng tỉnh lại, Lôi Ngọc dùng nhánh cây cắm một con thỏ nướng vàng óng chuyển tới trước mắt Tô Phóng.
“Này, cầm.”
“Nha.” Tô Phóng cẩn thận tiếp nhận, tiếp tục tỉ mỉ quan sát hồi lâu, mới hạ quyết tâm nhắm mắt cắn một miếng, lập tức kinh dị mở to hai tròng mắt. “Ăn ngon…”
“Thế nào?” Lôi Ngọc đắc ý, “Những món bổn cốc chủ nấu ra chưa từng có ai chê khó ăn.”
“Thật không nghĩ tới…” Tô Phóng ngơ ngơ ngẩn ngẩn đánh giá y nửa ngày, rốt cục hiểu được triết lý nhân sinh cực kì thâm ảo. “Nhìn người không thể xét đoán qua tướng mạo a…” Dừng một chút, lại nghĩ tới một vấn đề, “Tay nghề nấu nướng của ngươi như thế nào mà học được?”
“Rất đơn giản, chỉ cần quan sát nhiều lần là được.” Lôi Ngọc thoải mái nói.
“Ngươi rất có hứng thú với chuyện bếp núc?” Tô Phóng thử thăm dò.
“Đương nhiên… không phải.”
“Vậy tại sao…”
“Bởi vì,” Lôi Ngọc một tay lật tới lật lui con thỏ còn lại, một tay nâng má nói, “Thời điểm ta thí nghiệm thuốc dù sao cũng phải có người chịu ăn đúng không?”
“Thí, thí nghiệm thuốc…”
“Đúng vậy. Nếu tay nghề quá kém, sẽ không có ai chịu ăn đồ ta làm ra, như vậy ta làm sao biết được thuốc kia hiệu quả ra sao?” Lôi Ngọc chậm rãi giải thích, y đưa mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Phóng, cười nhạo nói, “Yên tâm, vừa rồi ta nướng thỏ không có cho thêm cái gì vào.”
“Hô…”Tô Phóng nhẹ nhàng thở ra, khẩn cấp đánh chén mỹ thực trong tay, một mặt ăn, một mặt càng thêm tán thưởng.
“Có ăn là được rồi.” Lôi Ngọc vừa lòng nhìn Tô Phóng gió cuốn mây tan, “Coi mòi thương thế của ngươi đã tốt hơn nhiều.”
“Đúng a,” Tô Phóng lấy lòng, “Nhờ vào linh dược của ngươi.”
“Dược của ta đích thực rất hiệu nghiệm,” Lôi Ngọc từ từ nói, “Bất quá chân khí hộ thể của ngươi lại càng lợi hại, dưới một chưởng như thế mà chỉ chịu tổn thương nhẹ như vậy, ta không bội phục cũng không được.” Y quay đầu nhìn Tô Phóng, cười tươi sáng, “Ta vốn nghĩ phải hơn mười ngày nửa tháng mới trị được khỏi cho ngươi, hiện giờ xem ra có thể giảm được phân nửa.”
“Tiểu Ngọc nhi,” Hoàn toàn chìm nghỉm trong cảm giác như tắm gió xuân, nhìn dung nhan như hoa nở rộ của Lôi Ngọc, Tô Phóng không khỏi say mê. “Ta…” Hắn đột nhiên ngừng lời.
Ban đêm yên tĩnh, tiếng tay áo phiêu động vang lên hết sức rõ ràng. Ba – cửa miếu khép lại lần thứ hai mở ra, hàn ý giữa thu theo gió lẻn vào, trong ánh lửa chớp động, một hán tử lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to sải bước đi tới. Liếc mắt nhìn thấy người đang ngồi bên đống lửa hết sức chuyên chú nướng thỏ, đại hán ngưng lại bước chân, si ngốc tương vọng, lần lữa thu hồi ánh mắt.
“Đinh nhị cục chủ,” Tô Phóng khẩu khí không tốt lên tiếng, “Ngươi nhìn chằm chằm người khác như vậy, không phải rất vô lễ sao?”
“Tô, Tô lâu chủ…” Đinh Hùng lúc này mới chú ý bên trong miếu còn có người khác đang ngồi, lập tức như từ trong mộng tỉnh lại.
“Đinh nhị cục chủ,” Lôi Ngọc cười nhẹ nhàng nói, “Thỉnh ngươi… trước tiên đóng cửa lại được không?”
“Nga, hảo…” Đinh Hùng cuống quít quay người về phía đại môn, rồi lại đứng ngây ở cửa, bộ dáng không biết phải làm sao.
“Mời ngồi.” Lôi Ngọc giơ ngón tay chỉ vào vị trí trước mặt, “Đinh nhị cục chủ không để ý phải ngồi trên đất chứ?”
“Không, không để ý.” Đinh Hùng thụ sủng nhược kinh, nơm nớp lo sợ tiến đến vài bước, cách ngọn lửa ngồi đối mặt với Lôi Ngọc.
Lưu loát cầm thịt thỏ trong tay phân thành hai phần, đưa một nửa qua, Lôi Ngọc khách khí nói: “Thỉnh.”
Đinh Hùng mơ màng tiếp được, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, nhất thời tâm túy thần mê, hoàn toàn quên mất phải nhai nuốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook