Độc Thiếp Nắm Quyền
-
Chương 65-2: Đồng minh 2
Edit: ThưKoi.
Beta: Nhạn
Mặc dù lòng Chu Quân Uyển tràn đầy tức giận và đau đớn nhưng lời nói ra vẫn thản nhiên, nàng chú ý quan sát nét mặt Tề Thiếu Diễn. Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, thậm chí một cái nhíu mày cũng không có d/đ/l/q/đ khiến cho lòng nàng càng thêm lo lắng, cũng không biết là cuối cùng hắn có nghe thấy những lời nàng nói hay không? Có thể hay không kết đồng minh với nàng?
Chu Quân Uyển lại không biết rằng, thật ra những lời nàng nói Tề Thiếu Diễn đều nghe hết, lúc đó hắn đang âm thầm suy tính lời đề nghị kết đồng minh của nàng.
Tâm tư dấu kín của Chu Quân Uyển, ngay từ lúc nàng hạ độc dược Tề Thiếu Du thì Tề Thiếu Diễn đã biết, đối với việc từ hôn với Hàn gia đều thuận lợi qua mặt cả Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân, hắn đã hiểu đại khái, chỉ là lúc ấy hắn có nghĩ như thế nào cũng không ngờ nàng đã thay một quả tim khác rồi, hôm nay hắn đã biết, như vậy tự nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại cảm thấy mặc dù bề ngoài hợp tình hợp lý, nếu không phải đã đổi trái tim ai có thể trong khoảng thời gian ngắn lập tức trở nên mạnh mẽ như vậy, từ đầu đến chân biến thành một người hoàn toàn khác?
Cần phải biết rằng Thôi đại phu nhân khôn khéo có thể nổi danh cùng Đông Giao – dựa vào thông tin tìm hiểu lúc đầu, người dân bản xứ khi nhắc tới Thôi đại phu nhân cũng chưa có một người nào không khen một tiếng “Có thể làm”, chỉ dựa vào sức một mình nàng, trong thời gian vài năm ngắn ngủi đưa Thôi gia phát triển lớn mạnh trong vùng khiến bất cứ nhà nào cũng biết đến, hôm nay nàng đẫm máu trùng sinh, trong lòng chỉ toàn chấp niệm thù hận thì còn có chuyện gì khiến nàng không làm không được đây?
Chỉ là hắn không nghĩ đến, rất rõ ràng nàng rơi xuống hoàn cảnh thấp kém, thậm chí mới vừa rồi còn hơi kém một chút là chết trong tay hắn rồi, nhưng lúc này nàng vẫn có can đảm nói điều kiện với hắn, cố gắng lấy khổ nhục kế để tác động hắn, đế hắn kết đồng minh với nàng, chẳng lẽ nàng không biết hành vi của nàng giống như lột da hổ sống là điều không thể sao? Hắn thật sự bất ngờ vì lá gan của nàng quá lớn, cho dù hắn biết lý do nàng làm vậy nhưng lá gan của nàng còn to hơn sức tưởng tượng của hắn.
Nữ nhân này thật sự làm cho hắn cảm thấy hiếu kỳ, hắn muốn biết sau này nàng còn có thể làm ra cái gì lớn hơn ngoài sức dự liệu của hắn, tò mò nàng còn có thể tàn nhẫn đến mức nào, ngẫm lại nàng có cùng hắn kết đồng minh hay không đều không quan trọng, cho dù không có nàng, Ninh phu nhân và đám người thiếu nợ hắn, hắn vẫn như cũ đòi lại gấp bội lần
Bởi vậy hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng từ trên cao, môi mỏng khẽ mở, đêm nay hắn nói câu thứ hai: “Đồng ý”
Tuy chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng lại làm cho Chu Quân Uyển mừng rỡ không thôi, cảm thấy hai chữ này mỗi chữ đều có giá trị ngàn vàng, là hai chữ dễ nghe nhất mà Tề Thiếu Diễn từng nói, đương nhiên, từ đầu đến cuối nàng cũng không còn được nghe Tề Thiếu Diễn nói mấy câu nói như vậy nữa.
Khổ nhục kế thế mà lại phát huy tác dụng rồi, điều này có thể thấy được Tề Thiếu Diễn mặc dù ngoài mặt nhìn như lãnh khốc, thật ra tâm địa vẫn rất ấm áp… Chu Quân Uyển vội rèn sắt khi còn nóng “Nếu chúng ta đã kết làm đồng minh, về sau Đại thiếu gia có gì cần phân phó, cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, chắc chắn ta dù có chết cũng không chối từ, để công bằng, nếu ta có cái gì cần cũng xin Đại thiếu gia có thể dốc sức giúp đỡ, không biết ý Đại thiếu gia thế nào?” Có Tề Thiếu Diễn làm đồng minh làm nguồn lực to lớn, về sau nàng muốn triển khai kế hoạch của bản thân, không cần nghĩ cũng biết sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Nữ nhân này thật sự là rất biết đánh rắn tùy côn thượng (đánh rắn tùy vào độ dài của gậy)
Tề Thiếu Diễn không xác nhận, chỉ là nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Như thế nào mới được coi là dốc hết sức?” Nói xong không đợi Chu Quân Uyển có phản ứng, đã rất rõ ràng đuổi khách “ Nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại, ngươi lập tức rời đi cho ta, chuyện đêm nay cũng chôn chặt trong lòng, nếu không lần sau sẽ không có may mắn như thế này nữa đâu!”
Chu Quân Uyển nghe những lời uy hiếm lạnh lùng trên, kỳ lạ là vào trong tai của nàng lại không có cảm giác sợ hãi, nhưng nàng cũng biết đạo lý, vì vậy khom người hành lễ với hắn, nói: “Ta đi ngay đây, hiện giờ không còn sớm, đêm khuya sương độc, Đại thiếu gia cũng sớm trở về nghỉ ngơi!” Một bên nói, một bên đi vòng qua hắn ra ngoài.
Nàng đi lùi dần về phía cửa thì bất tri bất giác nhớ tới hắn vừa nói câu trước “Như thế nào mới được coi là hết sức?” Một tia chớp chợt lóe lên, Chu Quân Uyển liền lập tức hiểu được người tương trợ trước mặt mình đây không phải là ai khác mà chính là Tề Thiếu Diễn rồi, thực ra lúc đầu nàng đoán kẻ thù là hai người khác nhau nhưng giờ xem ra có khả năng là cùng một người rồi.
Nhân tiện xoay người lại nàng lại thi lễ với hắn một lần nữa, so với lần trước lần này nàng thành tâm thành ý đa tạ hắn: “Chuyện lần trước đa tạ Đại thiếu gia, về sau nếu có cơ hội ta nhất định báo đáp gấp bội ơn cứu mạng của Đại thiếu gia”. Mặc dù nàng biết hiện tại trong lòng hắn nàng ko là gì cả.
Tề Thiếu Diễn vẫn giữ nguyên tư tế không thay đổi, trầm mặc một lát rồi phun ra một câu: “Nếu có chuyện gì, ngươi có thể sai bà vú của ngươi đi tìm Lục Ý.” Nói xong lập tức quay lưng, rõ ràng mang ý đuổi khách.
Chu Quân Uyển đưa mắt nhìn lại, cũng ko nói thêm gì nữa chỉ yên lặng lui ra ngoài.
Đến lúc ra hẳn bên ngoài nàng mới phát hiện mưa lúc nào đã ngừng, bầu trời cũng vì thế mà sáng lên một chút, nếu không trời tối đen như mực đưa tay ra trước mặt cũng ko thấy được năm ngón.
Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất sau cơn mưa, tiếng côn trùng ko biết từ nơi nào bắt đầu kêu râm ran cùng với tiếng ếch kêu, khiến tâm tình Chu Quân Uyển rất thoải mái cơ hồ còn có chút vui vẻ.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc chân bước dọc theo con đường phía trước, nhẹ nhàng đi trở về.
Giữ đường đi nàng bất chợt thấy một bóng đen, nhìn thoáng qua giống như là Văn mụ mụ, khi đến gần mới phát hiện ra thật đúng là Văn mụ mụ rồi, nàng vội vàng ân cần hỏi han: “Mụ mụ, bà đã đi tìm ở đâu? Không có chuyện gì chứ?”
Văn mụ mụ thấy đúng Chu Quân Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu bà và Chu Quân Uyển chia nhau hành động, rất nhanh bà lạc vào trong rừng trúc không tìm được lối ra, đừng nói truy tìm tung tích kẻ đã nghe lén hai người nói chuyện, ngay cả mình còn không tìm được đừng nói là Chu Quân Uyển, cho nên lúc này nhìn thấy Chu Quân Uyển bà rất vui mừng vội nói: “Ta không sao, cô nương đã đi đâu? Cũng không có chuyện gì chứ? Có tìm thấy được người đã nghe lén kia không?”
Mặc dù Tề Thiếu Diễn đã nói chuyện đêm nay phải chôn chặt trong lòng không được nói ra, nhưng ngay từ đầu nàng đã không muốn lừa gạt Văn mụ mụ, bởi vì Văn mụ mụ là người duy nhất nàng có thể tin tưởng cũng là người duy nhất nàng có thể dùng, nếu như chuyện quan trọng như vậy cũng dấu diếm không cho bà biết, thứ nhất như vậy là quá không tin tưởng bà rồi đề phòng thêm mệt, dù sao nàng cũng không phải là Chu Quân Uyển thật, không phải là chủ tử chân chính của Văn mụ mụ, thứ hai cũng không có lợi cho những hành động sau này của Văn mụ mụ.
Chỉ là trước mắt bây giờ cũng không phải là lúc tâm sự vì vậy Chu Quân Uyển nói: “Ta cũng vậy không có chuyện gì, chúng ta tạm trở về trước đã, sau khi trở về ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết”.
Văn mụ mụ nghe vậy vội vàng hỏi: “Người mới nghe lén lúc nãy ở đâu? Không đuổi theo nữa sao? Còn những thứ chúng ta /dien/dan/thukoi/le/quydon mang tới nữa, có muốn ta trở lại dọn dẹp để tránh cho người khác nhìn thấy bị phát hiện lại sinh nghi.”
Beta: Nhạn
Mặc dù lòng Chu Quân Uyển tràn đầy tức giận và đau đớn nhưng lời nói ra vẫn thản nhiên, nàng chú ý quan sát nét mặt Tề Thiếu Diễn. Vẻ mặt hắn không chút thay đổi, thậm chí một cái nhíu mày cũng không có d/đ/l/q/đ khiến cho lòng nàng càng thêm lo lắng, cũng không biết là cuối cùng hắn có nghe thấy những lời nàng nói hay không? Có thể hay không kết đồng minh với nàng?
Chu Quân Uyển lại không biết rằng, thật ra những lời nàng nói Tề Thiếu Diễn đều nghe hết, lúc đó hắn đang âm thầm suy tính lời đề nghị kết đồng minh của nàng.
Tâm tư dấu kín của Chu Quân Uyển, ngay từ lúc nàng hạ độc dược Tề Thiếu Du thì Tề Thiếu Diễn đã biết, đối với việc từ hôn với Hàn gia đều thuận lợi qua mặt cả Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân, hắn đã hiểu đại khái, chỉ là lúc ấy hắn có nghĩ như thế nào cũng không ngờ nàng đã thay một quả tim khác rồi, hôm nay hắn đã biết, như vậy tự nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại cảm thấy mặc dù bề ngoài hợp tình hợp lý, nếu không phải đã đổi trái tim ai có thể trong khoảng thời gian ngắn lập tức trở nên mạnh mẽ như vậy, từ đầu đến chân biến thành một người hoàn toàn khác?
Cần phải biết rằng Thôi đại phu nhân khôn khéo có thể nổi danh cùng Đông Giao – dựa vào thông tin tìm hiểu lúc đầu, người dân bản xứ khi nhắc tới Thôi đại phu nhân cũng chưa có một người nào không khen một tiếng “Có thể làm”, chỉ dựa vào sức một mình nàng, trong thời gian vài năm ngắn ngủi đưa Thôi gia phát triển lớn mạnh trong vùng khiến bất cứ nhà nào cũng biết đến, hôm nay nàng đẫm máu trùng sinh, trong lòng chỉ toàn chấp niệm thù hận thì còn có chuyện gì khiến nàng không làm không được đây?
Chỉ là hắn không nghĩ đến, rất rõ ràng nàng rơi xuống hoàn cảnh thấp kém, thậm chí mới vừa rồi còn hơi kém một chút là chết trong tay hắn rồi, nhưng lúc này nàng vẫn có can đảm nói điều kiện với hắn, cố gắng lấy khổ nhục kế để tác động hắn, đế hắn kết đồng minh với nàng, chẳng lẽ nàng không biết hành vi của nàng giống như lột da hổ sống là điều không thể sao? Hắn thật sự bất ngờ vì lá gan của nàng quá lớn, cho dù hắn biết lý do nàng làm vậy nhưng lá gan của nàng còn to hơn sức tưởng tượng của hắn.
Nữ nhân này thật sự làm cho hắn cảm thấy hiếu kỳ, hắn muốn biết sau này nàng còn có thể làm ra cái gì lớn hơn ngoài sức dự liệu của hắn, tò mò nàng còn có thể tàn nhẫn đến mức nào, ngẫm lại nàng có cùng hắn kết đồng minh hay không đều không quan trọng, cho dù không có nàng, Ninh phu nhân và đám người thiếu nợ hắn, hắn vẫn như cũ đòi lại gấp bội lần
Bởi vậy hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng từ trên cao, môi mỏng khẽ mở, đêm nay hắn nói câu thứ hai: “Đồng ý”
Tuy chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng lại làm cho Chu Quân Uyển mừng rỡ không thôi, cảm thấy hai chữ này mỗi chữ đều có giá trị ngàn vàng, là hai chữ dễ nghe nhất mà Tề Thiếu Diễn từng nói, đương nhiên, từ đầu đến cuối nàng cũng không còn được nghe Tề Thiếu Diễn nói mấy câu nói như vậy nữa.
Khổ nhục kế thế mà lại phát huy tác dụng rồi, điều này có thể thấy được Tề Thiếu Diễn mặc dù ngoài mặt nhìn như lãnh khốc, thật ra tâm địa vẫn rất ấm áp… Chu Quân Uyển vội rèn sắt khi còn nóng “Nếu chúng ta đã kết làm đồng minh, về sau Đại thiếu gia có gì cần phân phó, cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, chắc chắn ta dù có chết cũng không chối từ, để công bằng, nếu ta có cái gì cần cũng xin Đại thiếu gia có thể dốc sức giúp đỡ, không biết ý Đại thiếu gia thế nào?” Có Tề Thiếu Diễn làm đồng minh làm nguồn lực to lớn, về sau nàng muốn triển khai kế hoạch của bản thân, không cần nghĩ cũng biết sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Nữ nhân này thật sự là rất biết đánh rắn tùy côn thượng (đánh rắn tùy vào độ dài của gậy)
Tề Thiếu Diễn không xác nhận, chỉ là nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Như thế nào mới được coi là dốc hết sức?” Nói xong không đợi Chu Quân Uyển có phản ứng, đã rất rõ ràng đuổi khách “ Nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại, ngươi lập tức rời đi cho ta, chuyện đêm nay cũng chôn chặt trong lòng, nếu không lần sau sẽ không có may mắn như thế này nữa đâu!”
Chu Quân Uyển nghe những lời uy hiếm lạnh lùng trên, kỳ lạ là vào trong tai của nàng lại không có cảm giác sợ hãi, nhưng nàng cũng biết đạo lý, vì vậy khom người hành lễ với hắn, nói: “Ta đi ngay đây, hiện giờ không còn sớm, đêm khuya sương độc, Đại thiếu gia cũng sớm trở về nghỉ ngơi!” Một bên nói, một bên đi vòng qua hắn ra ngoài.
Nàng đi lùi dần về phía cửa thì bất tri bất giác nhớ tới hắn vừa nói câu trước “Như thế nào mới được coi là hết sức?” Một tia chớp chợt lóe lên, Chu Quân Uyển liền lập tức hiểu được người tương trợ trước mặt mình đây không phải là ai khác mà chính là Tề Thiếu Diễn rồi, thực ra lúc đầu nàng đoán kẻ thù là hai người khác nhau nhưng giờ xem ra có khả năng là cùng một người rồi.
Nhân tiện xoay người lại nàng lại thi lễ với hắn một lần nữa, so với lần trước lần này nàng thành tâm thành ý đa tạ hắn: “Chuyện lần trước đa tạ Đại thiếu gia, về sau nếu có cơ hội ta nhất định báo đáp gấp bội ơn cứu mạng của Đại thiếu gia”. Mặc dù nàng biết hiện tại trong lòng hắn nàng ko là gì cả.
Tề Thiếu Diễn vẫn giữ nguyên tư tế không thay đổi, trầm mặc một lát rồi phun ra một câu: “Nếu có chuyện gì, ngươi có thể sai bà vú của ngươi đi tìm Lục Ý.” Nói xong lập tức quay lưng, rõ ràng mang ý đuổi khách.
Chu Quân Uyển đưa mắt nhìn lại, cũng ko nói thêm gì nữa chỉ yên lặng lui ra ngoài.
Đến lúc ra hẳn bên ngoài nàng mới phát hiện mưa lúc nào đã ngừng, bầu trời cũng vì thế mà sáng lên một chút, nếu không trời tối đen như mực đưa tay ra trước mặt cũng ko thấy được năm ngón.
Trong không khí tràn ngập mùi bùn đất sau cơn mưa, tiếng côn trùng ko biết từ nơi nào bắt đầu kêu râm ran cùng với tiếng ếch kêu, khiến tâm tình Chu Quân Uyển rất thoải mái cơ hồ còn có chút vui vẻ.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nhấc chân bước dọc theo con đường phía trước, nhẹ nhàng đi trở về.
Giữ đường đi nàng bất chợt thấy một bóng đen, nhìn thoáng qua giống như là Văn mụ mụ, khi đến gần mới phát hiện ra thật đúng là Văn mụ mụ rồi, nàng vội vàng ân cần hỏi han: “Mụ mụ, bà đã đi tìm ở đâu? Không có chuyện gì chứ?”
Văn mụ mụ thấy đúng Chu Quân Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu bà và Chu Quân Uyển chia nhau hành động, rất nhanh bà lạc vào trong rừng trúc không tìm được lối ra, đừng nói truy tìm tung tích kẻ đã nghe lén hai người nói chuyện, ngay cả mình còn không tìm được đừng nói là Chu Quân Uyển, cho nên lúc này nhìn thấy Chu Quân Uyển bà rất vui mừng vội nói: “Ta không sao, cô nương đã đi đâu? Cũng không có chuyện gì chứ? Có tìm thấy được người đã nghe lén kia không?”
Mặc dù Tề Thiếu Diễn đã nói chuyện đêm nay phải chôn chặt trong lòng không được nói ra, nhưng ngay từ đầu nàng đã không muốn lừa gạt Văn mụ mụ, bởi vì Văn mụ mụ là người duy nhất nàng có thể tin tưởng cũng là người duy nhất nàng có thể dùng, nếu như chuyện quan trọng như vậy cũng dấu diếm không cho bà biết, thứ nhất như vậy là quá không tin tưởng bà rồi đề phòng thêm mệt, dù sao nàng cũng không phải là Chu Quân Uyển thật, không phải là chủ tử chân chính của Văn mụ mụ, thứ hai cũng không có lợi cho những hành động sau này của Văn mụ mụ.
Chỉ là trước mắt bây giờ cũng không phải là lúc tâm sự vì vậy Chu Quân Uyển nói: “Ta cũng vậy không có chuyện gì, chúng ta tạm trở về trước đã, sau khi trở về ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết”.
Văn mụ mụ nghe vậy vội vàng hỏi: “Người mới nghe lén lúc nãy ở đâu? Không đuổi theo nữa sao? Còn những thứ chúng ta /dien/dan/thukoi/le/quydon mang tới nữa, có muốn ta trở lại dọn dẹp để tránh cho người khác nhìn thấy bị phát hiện lại sinh nghi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook