Độc Thê Không Dễ Làm
-
Chương 46
**
Ai nói không thành vấn đề, mà vấn đề rất lớn!
Tịch Viễn chạy tới nơi ở của Giải Thần Y, hỏi hắn: "Thần Y, ngươi biết hôm nay vương gia làm gì không? hắn cư nhiên lại cưỡng ép mua một con cún từ một thương nhân, rõ ràng thương nhân kia khôngbán..."
Giải Thần Y đang mài thuốc, mồ hôi nhễ nhại, nghe hắn lẩm bà lẩm bẩm, thật muốn tát hắn một cái bay ra ngoài, tức giận nói: "hắn chính là tên cướp ác bá, làm vậy thì có gì lạ? không cướp mới không phải hắn!" Hiển nhiên trong lòng Giải Thần Y, oán niệm với vị chủ nhân Tiêu Lệnh Thù vô cùng lớn.
"Ai nói không lạ? Con cún kia rất nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay, thương nhân kia nói nó là cún bỏ túi, ngài ấy nói rõ phải cướp về tặng vương phi! Nhiều năm như vậy, ta còn chưa thấy hắn để ý tới ai như vậy." Tịch Viễn chua xót nói, thiệt cho hắn bán mạng mười năm, xưa nay nam nhân kia còn không thèm thông cảm một lần, lẽ nào đây chính là phân biệt đối xử nam nữ?
Sau khi nghe xong, Giải Thần Y đột nhiên có hứng thú: "Xem ra nam nhân kia rất thích vương phi của hắn! nói ta nghe chút chuyện hôm nay đi."
Tịch Viễn cầm lấy bình sơn tra Giải Thần Y tự làm, gặm gặm, nói: "Hôm nay làm nhiệm vụ xong, đáng lẽ nên hồi kinh, ai biết trong bụi cây chạy ra một con chó nhỏ, vương gia trực tiếp nhấc con chó nhỏ bằng lòng bàn tay kia lên, chuẩn bị cho vào ống áo, đột nhiên chủ nhân của nó tìm tới. Nguyên lai con cún này là thương nhân kia từ nơi khác mua về, định tặng cho mẫu thân hắn ở biệt trang giải buồn, lại bị vương gia mạnh mẽ cướp đoạt. Ngại thân phận của ngài ấy, thương nhân kia tức mà không dám nói gì, còn muốn tặng không con cún kia cho hắn."
"Vương gia xuất kinh?" Giải Thần Y chỉ chú ý tới điểm ấy, cao giọng: "hắn không động thủ?"
" Ách..." Tịch Viễn nháy nháy mắt, " Đương nhiên không động thủ, chỉ có điều lúc đe dọa thương nhân kia, trực tiếp chém đứt thân cây bên cạnh..."
Giải Thần Y lập tức nhảy lên, gầm thét: "Lẽ nào các ngươi không biết nội thương của hắn chưa khỏi hẳn, không thể làm bừa sao? Các ngươi không thể bớt phiền phức cho ta nhờ sao? Tiếp tục như thế, thương thế của hắn khi nào mới khỏi hẳn? Nếu dưỡng không tốt, sẽ để lại di chứng, đến lúc đó đừng nói ta y thuật không tốt, chẩn đoán sai cho hắn..."
"..."
Đáng thương, Tịch Viễn từ Bán Hạ Các rời đi, trước khi đi, trên tay còn mang theo một ấm sắc thuốc, bên trong là loại thuốc đã được sắc tốt trong Bán Hạ Các, thẳng bước tới chính viện.
Sắc trời tối dần, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù đang dùng bữa tối, liền nghe hạ nhân báo Tịch thị vệ đưa thuốc tới cho vương gia.
"Thuốc?" A Bảo hơi khó hiểu, bất quá vẫn cho Tịch Viễn vào.
Tịch Viễn tiến vào thiên sảnh, thấy hai vị chủ nhân đang dùng thiện, cung kính hành lễ, sau đó đưa bình thuốc kia cho Nhạn Hồi, nói với A Bảo: "Vương phi, đây là thuốc Giải Thần Y vừa sai người sắc tốt, xin ngài khuyên vương gia dùng khi còn nóng."
A Bảo cau mày, liếc Tiêu Lệnh Thù mặt không cảm xúc, cũng không thấy hắn bị thương chỗ nào, vội hỏi: "Sao vương gia phải uống thuốc?"
"Lúc trước vương gia bị trọng thương, tuy ngoại thương đã khỏi, nhưng nội thương hơi phiền phức, Giải Thần Y nói phải dưỡng một tháng mới có thể khỏi hẳn." Tịch Viễn vốn muốn nói đáng lẽ không cần uống thuốc nữa, nhưng hôm nay chỉ vì hắn uy hiếp người, cướp chú chó nhỏ, vậy nên nội thương tái phát, nên mới phải uống thuốc, nhưng Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nhìn sang, liền nuốt xuống lời còn sót lại.
Vừa nghe hắn nói xong, A Bảo nhớ tới hai tháng trước, lúc ở phủ Bình vương thấy hắn, lúc đó hắn đangho khan thổ huyết, xem ra thương thế rất nặng, lẽ nào thương tổn lần trước tới giờ còn chưa khỏi hẳn?
Nghĩ xong, ánh mắt nhìn Tiêu Lệnh Thù có thêm mấy phần lo lắng.
Ăn tối xong, A Bảo tự mình đổ thuốc vào chén, thừa dịp còn nóng, bưng tới cho Tiêu Lệnh Thù.
Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng một cái, chậm rãi bưng chén thuốc uống, mặt không đổi sắc.
Lúc này, Nhan Nhiên cầm một bình mứt tới, đưa cho A Bảo, nhẹ giọng nói: "Vương phi, Tịch thị vệ nói, vương gia uống thuốc xong, có thể ăn ít mứt ạ." nói xong, cảm thấy trong phòng như có quỷ vậy, vội vàng lui xuống.
A Bảo sững sờ, Tiêu Lệnh Thù uống thuốc xong, mở bình ra, Tiêu Lệnh Thù mặt không đổi sắc ăn nửa bình mứt. A Bảo liền khẳng định, vị gia này ghét uống thuốc, thích ăn đồ ngọt.
Sau đó gọi Nhạn Nhiên vào thu dọn, sai nàng tìm Tịch Viễn, nói hắn biết "Vương gia đã uống thuốc xong"
Tịch Viễn thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hỏi: "Vương gia có tức giận không?" Có hất chén thuốc không? Câu đằng sau là thầm hỏi trong lòng. Thấy Nhạn Nhiên một mực lắc đầu, trong lòng sinh ra mộtcảm giác sáng tỏ.
Buổi tối, vì A Bảo có thêm một sủng vật, hưng phấn tới nỗi không ngủ được, gọi con vật kia là "Trà Trà", bỏ nó vào trong ly, nhìn nó bò ra ngoài, đáng yêu vô cùng, hai mắt sáng lấp lánh.
Tiêu Lệnh Thù từ thư phòng xử lý công việc về phòng, thấy nàng đang nằm trên bàn, hai mắt lấp lánh nhìn con cún kia, ánh mắt lóe lên, đi tới ôm lấy nàng, đặt trên cánh tay, sau đó ném con cún kia vào trong rổ đã chuẩn bị sẵn, ôm nàng vào bên trong ngủ.
Sau khi bị hắn ôm, A Bảo rụt cổ một cái, cảm giác được con ngươi lạnh lệ kia nhìn chằm chằm mình, vội ngoan ngoãn để cho hắn dày vò.
May là đêm nay hắn không có hứng thú, hai người nằm trên giường, A Bảo lặng lẽ sượt qua da thịt lành lạnh của hắn, trong lòng có chút ngạc nhiên, lẽ nào hắn vùa đi tắm nữa rồi hả? Có điều thật thoải mái, cũng không ghét bỏ tư thế ngủ ôm cổ này nữa.
Có Trà Trà làm bạn, A Bảo cảm thất cuộc sống thật phong phú.
Bọn nha hoàn cũng rất thích cún nhỏ, có lẽ chỉ cần là nữ nhân đều không kháng cự được vật nhỏ đáng yêu này, mỗi lần đều tranh nhau tắm rửa, cho nó ăn, còn làm y phục cho nó mặc, hầu hạ vô cùng tỉ mỉ, Hoa ma ma thấy thì liên tục lắc đầu, cười các nàng chăm soc nó còn cẩn thận hơn chăm hài tử.
nói đến hài tử, Hoa ma ma thường nhìn chằm chằm bụng A Bảo, mong bụng nàng mau có tin tức, mỗi khi bà nhìn vậy, A Bảo sởn cả tóc gáy.
A Bảo cảm thấy, hài tử là duyên phận, nàng gả cho Tiêu Lệnh Thù chưa được một tháng, cũng khôngsốt ruột chuyện hài tử, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Thoáng qua mấy ngày, chuyện A Bảo sai người điều tra đã có kết quả.
So với tin tức cô nương chưa gả như Lý Minh Phượng điều tra được, người A Bảo sai điều tra bên này thật tra ra chi tiết hơn nhiều, cũng thật ngoài ý muốn hơn nhiều.
Tên Vũ Hạo này, cư nhiên lại giúp ca ca hắn nuôi vợ bé và hài tử.
A Bảo nhìn thấy kết quả điều tra, chỉ có thể = 口 =!
"Vương phi, người sao vậy?" Nhạn Hồi hỏi. Vì A Bảo cần điều tra chuyện này, nên liền kể chuyện Vũ Hạo cho Nhạn Hồi nghe, để Nhạn Hồi tìm người dò la, nên Nhạn Hồi cũng biết chuyện này.
A Bảo đưa kết quả điều tra cho Nhạn Hồi xem, Nhạn Hồi xem xong, á khẩu, nhìn A Bảo, nói: "Chuyện này... phải nói cho lục tiểu thư sao ạ?
"Đương nhiên phải!" A Bảo vuốt vuốt lông Trà Trà, "Có điều, Vũ Hạo muốn cưới cô nương Lý gia chúng ta, nhất định phải để hắn giải thích chuyện này, đồng thời còn phải cho hắn ít bài học, miễn cho sau này hắn học theo thói xấu của huynh trưởng, không thể để lỡ lục muội muội." Suy nghĩ một chút, A Bảo cảm thấy chuyện này nàng không cần nhúng tay nữa, giao nhị phu nhân xử lý.
Sau khi sai người đem phần tư liệu điều tra tới phủ Uy Viễn Hầu xong, A Bảo vỗ đầu một cái, tiếc hận chính mính ngoài sai người điều tra việc này, lại không thể giúp gì thêm, nếu không ---- chờ hai người họ thành hôn rồi, phái một người tới nhắc nhở Vũ Hạo, nếu dám đối xử không tốt với muội muội nàng, nàng liền lấy thế đè người?
Dĩ nhiên, ý tưởng này tạm thời gác xó, A Bảo bây giờ rất bận, chớp mắt lại phải tiến cung thỉnh an hoàng hậu rồi.
Ai nói không thành vấn đề, mà vấn đề rất lớn!
Tịch Viễn chạy tới nơi ở của Giải Thần Y, hỏi hắn: "Thần Y, ngươi biết hôm nay vương gia làm gì không? hắn cư nhiên lại cưỡng ép mua một con cún từ một thương nhân, rõ ràng thương nhân kia khôngbán..."
Giải Thần Y đang mài thuốc, mồ hôi nhễ nhại, nghe hắn lẩm bà lẩm bẩm, thật muốn tát hắn một cái bay ra ngoài, tức giận nói: "hắn chính là tên cướp ác bá, làm vậy thì có gì lạ? không cướp mới không phải hắn!" Hiển nhiên trong lòng Giải Thần Y, oán niệm với vị chủ nhân Tiêu Lệnh Thù vô cùng lớn.
"Ai nói không lạ? Con cún kia rất nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay, thương nhân kia nói nó là cún bỏ túi, ngài ấy nói rõ phải cướp về tặng vương phi! Nhiều năm như vậy, ta còn chưa thấy hắn để ý tới ai như vậy." Tịch Viễn chua xót nói, thiệt cho hắn bán mạng mười năm, xưa nay nam nhân kia còn không thèm thông cảm một lần, lẽ nào đây chính là phân biệt đối xử nam nữ?
Sau khi nghe xong, Giải Thần Y đột nhiên có hứng thú: "Xem ra nam nhân kia rất thích vương phi của hắn! nói ta nghe chút chuyện hôm nay đi."
Tịch Viễn cầm lấy bình sơn tra Giải Thần Y tự làm, gặm gặm, nói: "Hôm nay làm nhiệm vụ xong, đáng lẽ nên hồi kinh, ai biết trong bụi cây chạy ra một con chó nhỏ, vương gia trực tiếp nhấc con chó nhỏ bằng lòng bàn tay kia lên, chuẩn bị cho vào ống áo, đột nhiên chủ nhân của nó tìm tới. Nguyên lai con cún này là thương nhân kia từ nơi khác mua về, định tặng cho mẫu thân hắn ở biệt trang giải buồn, lại bị vương gia mạnh mẽ cướp đoạt. Ngại thân phận của ngài ấy, thương nhân kia tức mà không dám nói gì, còn muốn tặng không con cún kia cho hắn."
"Vương gia xuất kinh?" Giải Thần Y chỉ chú ý tới điểm ấy, cao giọng: "hắn không động thủ?"
" Ách..." Tịch Viễn nháy nháy mắt, " Đương nhiên không động thủ, chỉ có điều lúc đe dọa thương nhân kia, trực tiếp chém đứt thân cây bên cạnh..."
Giải Thần Y lập tức nhảy lên, gầm thét: "Lẽ nào các ngươi không biết nội thương của hắn chưa khỏi hẳn, không thể làm bừa sao? Các ngươi không thể bớt phiền phức cho ta nhờ sao? Tiếp tục như thế, thương thế của hắn khi nào mới khỏi hẳn? Nếu dưỡng không tốt, sẽ để lại di chứng, đến lúc đó đừng nói ta y thuật không tốt, chẩn đoán sai cho hắn..."
"..."
Đáng thương, Tịch Viễn từ Bán Hạ Các rời đi, trước khi đi, trên tay còn mang theo một ấm sắc thuốc, bên trong là loại thuốc đã được sắc tốt trong Bán Hạ Các, thẳng bước tới chính viện.
Sắc trời tối dần, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù đang dùng bữa tối, liền nghe hạ nhân báo Tịch thị vệ đưa thuốc tới cho vương gia.
"Thuốc?" A Bảo hơi khó hiểu, bất quá vẫn cho Tịch Viễn vào.
Tịch Viễn tiến vào thiên sảnh, thấy hai vị chủ nhân đang dùng thiện, cung kính hành lễ, sau đó đưa bình thuốc kia cho Nhạn Hồi, nói với A Bảo: "Vương phi, đây là thuốc Giải Thần Y vừa sai người sắc tốt, xin ngài khuyên vương gia dùng khi còn nóng."
A Bảo cau mày, liếc Tiêu Lệnh Thù mặt không cảm xúc, cũng không thấy hắn bị thương chỗ nào, vội hỏi: "Sao vương gia phải uống thuốc?"
"Lúc trước vương gia bị trọng thương, tuy ngoại thương đã khỏi, nhưng nội thương hơi phiền phức, Giải Thần Y nói phải dưỡng một tháng mới có thể khỏi hẳn." Tịch Viễn vốn muốn nói đáng lẽ không cần uống thuốc nữa, nhưng hôm nay chỉ vì hắn uy hiếp người, cướp chú chó nhỏ, vậy nên nội thương tái phát, nên mới phải uống thuốc, nhưng Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nhìn sang, liền nuốt xuống lời còn sót lại.
Vừa nghe hắn nói xong, A Bảo nhớ tới hai tháng trước, lúc ở phủ Bình vương thấy hắn, lúc đó hắn đangho khan thổ huyết, xem ra thương thế rất nặng, lẽ nào thương tổn lần trước tới giờ còn chưa khỏi hẳn?
Nghĩ xong, ánh mắt nhìn Tiêu Lệnh Thù có thêm mấy phần lo lắng.
Ăn tối xong, A Bảo tự mình đổ thuốc vào chén, thừa dịp còn nóng, bưng tới cho Tiêu Lệnh Thù.
Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng một cái, chậm rãi bưng chén thuốc uống, mặt không đổi sắc.
Lúc này, Nhan Nhiên cầm một bình mứt tới, đưa cho A Bảo, nhẹ giọng nói: "Vương phi, Tịch thị vệ nói, vương gia uống thuốc xong, có thể ăn ít mứt ạ." nói xong, cảm thấy trong phòng như có quỷ vậy, vội vàng lui xuống.
A Bảo sững sờ, Tiêu Lệnh Thù uống thuốc xong, mở bình ra, Tiêu Lệnh Thù mặt không đổi sắc ăn nửa bình mứt. A Bảo liền khẳng định, vị gia này ghét uống thuốc, thích ăn đồ ngọt.
Sau đó gọi Nhạn Nhiên vào thu dọn, sai nàng tìm Tịch Viễn, nói hắn biết "Vương gia đã uống thuốc xong"
Tịch Viễn thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hỏi: "Vương gia có tức giận không?" Có hất chén thuốc không? Câu đằng sau là thầm hỏi trong lòng. Thấy Nhạn Nhiên một mực lắc đầu, trong lòng sinh ra mộtcảm giác sáng tỏ.
Buổi tối, vì A Bảo có thêm một sủng vật, hưng phấn tới nỗi không ngủ được, gọi con vật kia là "Trà Trà", bỏ nó vào trong ly, nhìn nó bò ra ngoài, đáng yêu vô cùng, hai mắt sáng lấp lánh.
Tiêu Lệnh Thù từ thư phòng xử lý công việc về phòng, thấy nàng đang nằm trên bàn, hai mắt lấp lánh nhìn con cún kia, ánh mắt lóe lên, đi tới ôm lấy nàng, đặt trên cánh tay, sau đó ném con cún kia vào trong rổ đã chuẩn bị sẵn, ôm nàng vào bên trong ngủ.
Sau khi bị hắn ôm, A Bảo rụt cổ một cái, cảm giác được con ngươi lạnh lệ kia nhìn chằm chằm mình, vội ngoan ngoãn để cho hắn dày vò.
May là đêm nay hắn không có hứng thú, hai người nằm trên giường, A Bảo lặng lẽ sượt qua da thịt lành lạnh của hắn, trong lòng có chút ngạc nhiên, lẽ nào hắn vùa đi tắm nữa rồi hả? Có điều thật thoải mái, cũng không ghét bỏ tư thế ngủ ôm cổ này nữa.
Có Trà Trà làm bạn, A Bảo cảm thất cuộc sống thật phong phú.
Bọn nha hoàn cũng rất thích cún nhỏ, có lẽ chỉ cần là nữ nhân đều không kháng cự được vật nhỏ đáng yêu này, mỗi lần đều tranh nhau tắm rửa, cho nó ăn, còn làm y phục cho nó mặc, hầu hạ vô cùng tỉ mỉ, Hoa ma ma thấy thì liên tục lắc đầu, cười các nàng chăm soc nó còn cẩn thận hơn chăm hài tử.
nói đến hài tử, Hoa ma ma thường nhìn chằm chằm bụng A Bảo, mong bụng nàng mau có tin tức, mỗi khi bà nhìn vậy, A Bảo sởn cả tóc gáy.
A Bảo cảm thấy, hài tử là duyên phận, nàng gả cho Tiêu Lệnh Thù chưa được một tháng, cũng khôngsốt ruột chuyện hài tử, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Thoáng qua mấy ngày, chuyện A Bảo sai người điều tra đã có kết quả.
So với tin tức cô nương chưa gả như Lý Minh Phượng điều tra được, người A Bảo sai điều tra bên này thật tra ra chi tiết hơn nhiều, cũng thật ngoài ý muốn hơn nhiều.
Tên Vũ Hạo này, cư nhiên lại giúp ca ca hắn nuôi vợ bé và hài tử.
A Bảo nhìn thấy kết quả điều tra, chỉ có thể = 口 =!
"Vương phi, người sao vậy?" Nhạn Hồi hỏi. Vì A Bảo cần điều tra chuyện này, nên liền kể chuyện Vũ Hạo cho Nhạn Hồi nghe, để Nhạn Hồi tìm người dò la, nên Nhạn Hồi cũng biết chuyện này.
A Bảo đưa kết quả điều tra cho Nhạn Hồi xem, Nhạn Hồi xem xong, á khẩu, nhìn A Bảo, nói: "Chuyện này... phải nói cho lục tiểu thư sao ạ?
"Đương nhiên phải!" A Bảo vuốt vuốt lông Trà Trà, "Có điều, Vũ Hạo muốn cưới cô nương Lý gia chúng ta, nhất định phải để hắn giải thích chuyện này, đồng thời còn phải cho hắn ít bài học, miễn cho sau này hắn học theo thói xấu của huynh trưởng, không thể để lỡ lục muội muội." Suy nghĩ một chút, A Bảo cảm thấy chuyện này nàng không cần nhúng tay nữa, giao nhị phu nhân xử lý.
Sau khi sai người đem phần tư liệu điều tra tới phủ Uy Viễn Hầu xong, A Bảo vỗ đầu một cái, tiếc hận chính mính ngoài sai người điều tra việc này, lại không thể giúp gì thêm, nếu không ---- chờ hai người họ thành hôn rồi, phái một người tới nhắc nhở Vũ Hạo, nếu dám đối xử không tốt với muội muội nàng, nàng liền lấy thế đè người?
Dĩ nhiên, ý tưởng này tạm thời gác xó, A Bảo bây giờ rất bận, chớp mắt lại phải tiến cung thỉnh an hoàng hậu rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook