Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
-
Chương 40: Đừng sợ, ta chỉ là đùa giỡn lưu manh!(hai)
Quân Cơ Lạc mím môi cười, nói một câu đầy ý ngĩa sâu xa:,“Ngươi quá non, lão trâu già như ta cũng không dám ăn ngươi. ” Là không dám ăn, mà không phải không thể ăn nha.
Quân Cơ Lạc khẽ phất ống tay áo, sau đó ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh, sau đó đôi mắt đầy tà tứ thẳng tắp đánh giá nàng.
Đường Tứ Tứ giống như có một ngọn núi che trước mắt, đè nặng đến mức nàng gần như không thể thở nổi. Nói như thế nào đây, hôm nay Quân Cơ Lạc tuy rằng giúp nàng. Nhưng nàng vẫn thật sự không quen cùng một nam nhân cường thế như vậy chung một gian phòng.
Đường Tứ Tứ khẽ ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn nở ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Cửu, Cửu Thiên Tuế...... Ngài đêm nay đến phòng của Tứ Tứ, có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn đem một thứ đến cho ngươi.” Quân Cơ Lạc cười lưu manh, từ ống tay áo đem một chiếc bình sứ màu trắng đưa cho Đường Tứ Tứ.
“Đây là thuốc tiêu sẹo, đến lúc miệng vết thương của ngươi đóng vảy hãy bảo nha hoàn rắc lên miệng vết thương. Bằng không một tiểu cô nương như ngươi, trên người mang theo sẹo, về sau khi ngươi lập gia đình chỉ sợ phu quân của ngươi sẽ ghét bỏ ngươi.”
Giọng điệu của hắn mang theo đầy vẻ bỡn cợt.
Đường Tứ Tứ cứng mặt, một thái giám, đêm hôm khuya khoắc chạy đến phòng một cô nương chưa lấy chồng, mà há miệng ngậm miệng đều thốt ra những câu nói lưu manh bỡn cợt. Cửu Thiên Tuế hắn chẳng lẽ không cảm thấy không ổn sao?
Quân Cơ Lạc đem biểu hiện không vui trên mặt nàng hiển lộ ra ngoài thu vào đáy mắt, nụ cười nơi khóe miệng hắn càng tươi hơn. Ngay sau đó, bàn tay to của hắn đột nhiên đưa đến phía sau lưng của Đường Tứ Tứ. Thân mình Đường Tứ Tứ chợt căng cứng, nhưng rất nhanh đã nổi giận đùng đùng,“Cửu Thiên Tuế, ngài muốn làm gì?”
Nhìn thấy nàng giận dữ, Quân Cơ Lạc lại cảm thấy vô cùng thú vị. Loại cảm giác này...... Ừm, giống như là đang trêu một con mèo nhỏ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ hắn mới có thể trêu cợt nàng. Nếu đổi lại là những người khác muốn trêu nàng, hắn đương nhiên sẽ cực kì không vui.
“Ta chỉ muốn xem thử miệng vết thương phía sau lưng của ngươi một chút thôi mà, xem thử đã đỡ hơn chưa.” Quân Cơ Lạc hơi nhấc cằm, trên mặt lại không hề có chút ngượng ngùng nào.
Đường Tứ Tứ giận đến ngẹn lời, nhưng lại vô kế khả thi, chỉ có thể mấp máy môi. Nàng nhẹ giọng nói,“Cửu Thiên Tuế, nam nữ khác biệt, đã muộn thế này ngài lại đến thăm ta, ta thật vui vẻ. Nhưng về phần lễ giáo, chúng ta cũng phải tuân theo.”
Quân Cơ Lạc chậc chậc cánh môi, lúm đồng tiền như hoa nói: "Nhưng bản đốc không phải nam nhân.”
Không phải nam nhân cái đầu ngươi ấy! Khóe miệng Đường Tứ Tứ co giật, bất đắc dĩ thở dài, sau đó nằm sấp trở lại trên giường.
“Cửu Thiên Tuế...... Nếu chuyện chúng ta đêm nay gặp mặt bị người nhìn thấy, chắc chúng ta đều phải bị bỏ vào lồng heo thả trôi sông.” Đường Tứ Tứ lại nhắc nhở, hi vọng hắn nhanh chóng rời đi.
Nhưng ngón tay thon dài của Quân Cơ Lạc khẽ vuốt ve chiếc cằm bóng loáng của hắn, thản nhiên nói: “Bỏ lồng heo? không sao, bản đốc sinh ra ở Giang Nam, kỹ năng bơi vô cùng tốt, không chết được.”
Phốc!
Đường Tứ Tứ cảm thấy trong cổ họng giống như dâng lên một búng máu, đối với Cửu Thiên Tuế có thần kinh mạnh mẽ siêu cấp này, trong lòng nàng càng thêm phỉ nhổ. Chẳng lẽ hắn không thể nắm được trọng điểm trong lời nói của nàng sao?
Vừa đúng lúc này, bên ngoài có một trận gió mãnh liệt thổi vào. Mà trong gió xen lẫn hạt cát bỗng chốc liền thổi vào trong mắt nàng. Đường Tứ Tứ chớp chớp mắt, vươn tay đưa lên dụi mắt, kết quả càng dụi hốc mắt càng hồng.
Nhưng bộ dáng nàycủa nàng, trong mắt Quân Cơ Lạc ngồi đưa lưng lại cản gió thì thấy thật giống như là đang khóc.
Quân Cơ Lạc sửng sốt, đôi mắt tà chí mị mị, thanh âm trầm thấp lại,“Chỉ vậy thôi đã khóc?”
Đường Tứ Tứ tiếp tục dụi mắt.
Quân Cơ Lạc khẽ thở dài,“Thực không vui chút nào, chỉ mới nói đùa hai câu với ngươi, thì ngươi đã khóc rồi.”
“Ta không khóc!” Đường Tứ Tứ mếu máo nói, nhưng gió từ bên ngoài thổi vù vù vào làm cho nàng không khỏi khịt khịt mũi, mà động tác này liền càng thêm chứng minh cho suy đoán của Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc nhìn ngẩn người, xem Đường Tứ Tứ khóc thành như vậy, hắn bỗng chốc nhớ đến muội muội của mình. Nếu con bé còn sống, hiện tại có lẽ cũng lớn như Đường Tứ Tứ. Đáng tiếc, tám năm trước, sau trận đại kiếp nạn đó, thì cuộc đời của Quân Cơ Lạc đều liên tục sống ở trong Địa ngục.
“Đừng khóc!” Quân Cơ Lạc tâm hoảng hốt, trước kia hắn chịu không nổi nhất đó chính là nhìn muội muội khóc. Hiện tại hắn phát hiện, dường như hắn cũng không thể chịu nổi khi nhìn thấy tiểu cô nương này khóc trước mặt hắn.
Hắn chỉ thích nhìn nàng bình tĩnh không khiếp sợ khi đối mặt với kẻ địch. Mà nàng hiện tại khóc thành như vậy, hắn tựa hồ bối rói, không biết nên làm gì với nàng bây giờ.
P/s: Cửu Thiên Tuế của chúng ta sẽ làm gì khi Tứ Tứ khóc đây, dỗ dành ư? Nhưng dỗ bằng cách nào nhỉ???
Quân Cơ Lạc khẽ phất ống tay áo, sau đó ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh, sau đó đôi mắt đầy tà tứ thẳng tắp đánh giá nàng.
Đường Tứ Tứ giống như có một ngọn núi che trước mắt, đè nặng đến mức nàng gần như không thể thở nổi. Nói như thế nào đây, hôm nay Quân Cơ Lạc tuy rằng giúp nàng. Nhưng nàng vẫn thật sự không quen cùng một nam nhân cường thế như vậy chung một gian phòng.
Đường Tứ Tứ khẽ ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn nở ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Cửu, Cửu Thiên Tuế...... Ngài đêm nay đến phòng của Tứ Tứ, có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn đem một thứ đến cho ngươi.” Quân Cơ Lạc cười lưu manh, từ ống tay áo đem một chiếc bình sứ màu trắng đưa cho Đường Tứ Tứ.
“Đây là thuốc tiêu sẹo, đến lúc miệng vết thương của ngươi đóng vảy hãy bảo nha hoàn rắc lên miệng vết thương. Bằng không một tiểu cô nương như ngươi, trên người mang theo sẹo, về sau khi ngươi lập gia đình chỉ sợ phu quân của ngươi sẽ ghét bỏ ngươi.”
Giọng điệu của hắn mang theo đầy vẻ bỡn cợt.
Đường Tứ Tứ cứng mặt, một thái giám, đêm hôm khuya khoắc chạy đến phòng một cô nương chưa lấy chồng, mà há miệng ngậm miệng đều thốt ra những câu nói lưu manh bỡn cợt. Cửu Thiên Tuế hắn chẳng lẽ không cảm thấy không ổn sao?
Quân Cơ Lạc đem biểu hiện không vui trên mặt nàng hiển lộ ra ngoài thu vào đáy mắt, nụ cười nơi khóe miệng hắn càng tươi hơn. Ngay sau đó, bàn tay to của hắn đột nhiên đưa đến phía sau lưng của Đường Tứ Tứ. Thân mình Đường Tứ Tứ chợt căng cứng, nhưng rất nhanh đã nổi giận đùng đùng,“Cửu Thiên Tuế, ngài muốn làm gì?”
Nhìn thấy nàng giận dữ, Quân Cơ Lạc lại cảm thấy vô cùng thú vị. Loại cảm giác này...... Ừm, giống như là đang trêu một con mèo nhỏ.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ hắn mới có thể trêu cợt nàng. Nếu đổi lại là những người khác muốn trêu nàng, hắn đương nhiên sẽ cực kì không vui.
“Ta chỉ muốn xem thử miệng vết thương phía sau lưng của ngươi một chút thôi mà, xem thử đã đỡ hơn chưa.” Quân Cơ Lạc hơi nhấc cằm, trên mặt lại không hề có chút ngượng ngùng nào.
Đường Tứ Tứ giận đến ngẹn lời, nhưng lại vô kế khả thi, chỉ có thể mấp máy môi. Nàng nhẹ giọng nói,“Cửu Thiên Tuế, nam nữ khác biệt, đã muộn thế này ngài lại đến thăm ta, ta thật vui vẻ. Nhưng về phần lễ giáo, chúng ta cũng phải tuân theo.”
Quân Cơ Lạc chậc chậc cánh môi, lúm đồng tiền như hoa nói: "Nhưng bản đốc không phải nam nhân.”
Không phải nam nhân cái đầu ngươi ấy! Khóe miệng Đường Tứ Tứ co giật, bất đắc dĩ thở dài, sau đó nằm sấp trở lại trên giường.
“Cửu Thiên Tuế...... Nếu chuyện chúng ta đêm nay gặp mặt bị người nhìn thấy, chắc chúng ta đều phải bị bỏ vào lồng heo thả trôi sông.” Đường Tứ Tứ lại nhắc nhở, hi vọng hắn nhanh chóng rời đi.
Nhưng ngón tay thon dài của Quân Cơ Lạc khẽ vuốt ve chiếc cằm bóng loáng của hắn, thản nhiên nói: “Bỏ lồng heo? không sao, bản đốc sinh ra ở Giang Nam, kỹ năng bơi vô cùng tốt, không chết được.”
Phốc!
Đường Tứ Tứ cảm thấy trong cổ họng giống như dâng lên một búng máu, đối với Cửu Thiên Tuế có thần kinh mạnh mẽ siêu cấp này, trong lòng nàng càng thêm phỉ nhổ. Chẳng lẽ hắn không thể nắm được trọng điểm trong lời nói của nàng sao?
Vừa đúng lúc này, bên ngoài có một trận gió mãnh liệt thổi vào. Mà trong gió xen lẫn hạt cát bỗng chốc liền thổi vào trong mắt nàng. Đường Tứ Tứ chớp chớp mắt, vươn tay đưa lên dụi mắt, kết quả càng dụi hốc mắt càng hồng.
Nhưng bộ dáng nàycủa nàng, trong mắt Quân Cơ Lạc ngồi đưa lưng lại cản gió thì thấy thật giống như là đang khóc.
Quân Cơ Lạc sửng sốt, đôi mắt tà chí mị mị, thanh âm trầm thấp lại,“Chỉ vậy thôi đã khóc?”
Đường Tứ Tứ tiếp tục dụi mắt.
Quân Cơ Lạc khẽ thở dài,“Thực không vui chút nào, chỉ mới nói đùa hai câu với ngươi, thì ngươi đã khóc rồi.”
“Ta không khóc!” Đường Tứ Tứ mếu máo nói, nhưng gió từ bên ngoài thổi vù vù vào làm cho nàng không khỏi khịt khịt mũi, mà động tác này liền càng thêm chứng minh cho suy đoán của Quân Cơ Lạc.
Quân Cơ Lạc nhìn ngẩn người, xem Đường Tứ Tứ khóc thành như vậy, hắn bỗng chốc nhớ đến muội muội của mình. Nếu con bé còn sống, hiện tại có lẽ cũng lớn như Đường Tứ Tứ. Đáng tiếc, tám năm trước, sau trận đại kiếp nạn đó, thì cuộc đời của Quân Cơ Lạc đều liên tục sống ở trong Địa ngục.
“Đừng khóc!” Quân Cơ Lạc tâm hoảng hốt, trước kia hắn chịu không nổi nhất đó chính là nhìn muội muội khóc. Hiện tại hắn phát hiện, dường như hắn cũng không thể chịu nổi khi nhìn thấy tiểu cô nương này khóc trước mặt hắn.
Hắn chỉ thích nhìn nàng bình tĩnh không khiếp sợ khi đối mặt với kẻ địch. Mà nàng hiện tại khóc thành như vậy, hắn tựa hồ bối rói, không biết nên làm gì với nàng bây giờ.
P/s: Cửu Thiên Tuế của chúng ta sẽ làm gì khi Tứ Tứ khóc đây, dỗ dành ư? Nhưng dỗ bằng cách nào nhỉ???
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook