Độc Thanh Án
-
C3: Trốn trại
Ngày thứ 2, Mộc Thanh nhập viện với tư cách là một bệnh nhân tâm thần. Sáng hôm đó, vẫn như thường 7 giờ sáng Thẩm Phong có mặt ở bên viện. Chưa gì vào trong sảnh anh đã nghe những hộ tá xì xào gì đó. Một nhóm 3, 4 người bu lại xì xàm bàn tán
Hộ tá 1: Tụi bây biết gì không, hôm qua đêm khuya tui thấy một cái bóng đen khập khiển đi vào một phòng ở khu phòng cuối dãy. Hình là phòng 101!!!
Hộ tá 2: Hôm qua tôi cũng đi ngang qua phòng 101 thấy có mấy bóng đen trong đó sợ muốn tè trong quần.. ghê lắm!!
....
Thẩm Phong: Bàn tán đủ chưa?? - -
Nhóm người giật mình quay lại thấy anh thì nghẹn mà vội vã rời đi.
Anh không để tâm việc đó lắm mà quay đi kiểm tra sổ sách giấy tờ nhập viện này nọ cho Mộc Thanh. Đang làm giữa chừng thì nghe giọng ai đó gọi..
Mộc Thanh chạy tới lao vào anh: Hahaha, sáng vui vẻ. Cuối cùng cũng gặp anh..
Anh vội vàng ôm lấy cậu, đứng vững lại để cả hai không ngã nhào.
Thẩm Phong: Cậu trông tràn đầy năng lượng ha, tối ngủ được không?
Cậu rời khỏi người anh, tề tỉnh đứng sang một bên. Chỉnh lại áo rồi trả lời anh.
Mộc Thanh: Tối qua lúc đầu tôi có hơi trằn trọc nhưng hên là có "mọi người" đến nói chuyện ru tôi ngủ.
Thẩm Phong cầm trên tay sấp hồ sơ, quay lại hỏi: Mọi người??
Mộc Thanh: Đúng vậy, là "mọi người" họ đều là bóng đen và nói chuyện xôn xao làm tôi nghe đến mệt mà ngủ luôn.
Thẩm Phong:...
Anh đang suy nghĩ về những gì câu vừa nói, mặt vô cùng nghiêm túc. Trong khi đó, cậu vui vẻ chạy vòng vòng, hết hỏi cái này lại quay qua phá cái kia. Chơi một lúc lại chán, bỗng nhiên một âm thanh phát ra phá hỏng bầu không khí.
Mộc Thanh: ộp~~ộp~
Cậu xấu hổ ôm bụng, mắt đỏ lên. Cậu lén liếc mắt nhìn anh vừa định mở miệng nói thì bụng lại tiếp tục biểu tình..
Thẩm Phong: Phụt.. cậu chưa ăn sáng nhỉ, đói đến thế cơ à.
Anh đang suy tư thì bị tiếng bụng của cậu làm cho dòng suy nghĩ đứt cái bặt. Đến khi cái tiếng đó vang lên lần thứ hai, anh chịu không được mà phì cười. Ngó qua thì đã thấy cậu nghẹn lắm rồi.
Mộc Thanh: Tôi..Tôi đói đó, bụng tôi đang đánh trống đây.
Thẩm Phong: Vậy đi ăn nào, bác căn tin sẽ vui lắm đó.
Cậu ôm cái bụng đói cùng anh xuống căn tin bệnh viện.
Thẩm Phong: Cậu muốn ăn gì? Tôi mua.
Cậu không nghĩ gì mà nói ra một loạt các món
Mộc Thanh: Tôi muốn ăn mì cay, bánh tráng trộn, tôm nướng, bánh kem socola, kem các loại, trà sữa matcha, bánh mochi và....
Thẩm Phong: Ngưng. Tất cả các món cậu nói không món nào để phù hợp để ăn sáng cả!
Mộc Thanh quất ức, hờn dỗi quay mặt đi. Má hồng phồng lên thành cái bánh bao mịn mịn.
Anh nhìn mặt cậu lại nghĩ đến bánh bao, hỏi: Ăn bánh bao ha, chịu hông?
Cậu dù gì cũng không phải người giận dai, chưa đc 1 phút đã hết giận. Vui vẻ gật đầu
Đến căn tin là cậu lại bắt đầu nhập tâm. Càn quét đồ ăn trên bàn gồm 2 cái bánh bao thịt, 2 bánh bao tôm, 2 bánh bao trứng muối và một ly sữa đậu nành. Anh thì ăn sáng rồi nên chỉ ngồi bên cạnh nhâm nhi một ly cà phê sáng.
Anh nhìn cậu ăn mà không híp mắt, không ngờ cậu đói đến thế. Bác căn tin từ xa đi tới, lần này là chồng của bác gái.
Ông bác: Ồ, ra đây là cậu nhóc mới vào vợ ta có nhắc đến. Ăn khoẻ đó!
Thẩm Phong: Chào bác, em ấy không làm phiền bác chứ ạ!
Ông bác cười ha hả, đập vào lưng Mộc Mộc. Làm cậu muốn phun hết đống đồ ăn trong miệng ra.
Ông bác: Không phiền, không phiền. Thấy thằng nhóc ăn ngon ta vui không hết nữa là, Hahaha.
Cậu nhai vội nuốt đồ ăn, cúi đầu chào ông bác. Ông bác cũng vui vẻ nói cười hay ba câu rồi rời đi.
Anh vừa thấy ông đi thì chạy lại xoa lưng cậu.
Thẩm Phong: Không sao chứ, có bị nghẹn không!? Uống chút nước vào đi.
Cậu cuối cùng cũng không nhịn nữa mà ho sặc sụa. Cảm thán vài câu
Mộc Thanh: Khụ, mọi người ở đây tốt thật.. ai cũng rất hiếu khách.
Ăn xong bữa sáng rồi anh lại tiếp tục thu xếp giấy tờ. Cậu vì chán quá mà chạy qua chỗ nhà xác gặp anh Kì nói chuyện phiếm. Trưa 13 giờ, thu tục hoàn tất. Cậu nông nao nhìn cái xác ở góc phòng hôm bữa được đẩy đi.
Anh Kì: Bộ thấy người khác chuyển xác đi thiêu cậu vui lắm à!!
Mộc Thanh chống hông, kiêu ngạo nói: Tất nhiên rồi! Vì người trả tiền thiêu xác đó là tôi!!
Anh Kì:...
Anh Kì thực sự cũng không biết cậu nói thật hay đùa. Thế là nhìn cậu tưng tửng đi theo mấy người đốt xác.
Đợi đến khi thấy người ta thực sự đốt cái xác đó rồi. Cậu vô cùng yên tâm, vui vẻ vô cùng. Mấy người đốt xác là lần đầu thấy cậu. Dù đã được bác sĩ Thẩm nói trước nhưng cũng không thể không ngạc nhiên.
Mộc Thanh: Đốt xong rồi đúng hông, vậy cho cốt vào lọ rồi đưa cho tôi nha.
Họ nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Một người trong số họ lên tiếng: Đây thực sự không phải người nhà cậu?
Cậu gật đầu rồi ôm lấy lọ tro cốt. Cẩn thận xoa xoa, trông cậu không hề đau buồn hay khóc lóc. Mà miệng bất giác vui vẻ mỉm cười.
Một người khác hỏi: Vậy sao cậu sẵn sàng dùng tiền của mình hoả thiêu một người mình không quen?
Cậu ôm lọ cốt vào lòng, không hơn không kém nói: Người hiền tức gặp lành nhưng giờ lại chết không ai lo. Không ai biết, không ai quan tâm. Thực sự tôi không muốn thế. Số tiền này bỏ ra không bao nhiêu, tôi không tiếc.
Trong phòng hoả thiêu lúc đó có 4 người thì hết 3 người rưng rưng nước mắt. Họ che tay lên mắt, cảm nhận được sự đồng cảm cái chết của người đó. Bởi rất nhiều người thiêu xác chỉ vì chi phí thấp, có người còn không để tâm đến. Tất nhiên cũng có rất nhiều người khóc than. Nhưng họ không nghĩ sẽ có người khổ như vậy.
Mộc Thanh cầm lọ cốt rời đi, dặn họ đôi câu: À, Tôi là Mộc Thanh. Là bệnh nhân của bác sĩ Thẩm, nếu anh ấy có tìm thì nói tôi đi đem lọ cốt lên chùa nha.
Cậu vừa đi mấy bước lại quay lại.
Họ: Sao chưa đi?
Mộc Thanh cười bất lực: Cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc đi, điện thoại tôi không đem theo.
Họ:...
Sau khi mượn được điện thoại, cậu gọi dãy số quen thuộc đó: Alo, anh hai. Anh gọi người đem xe của em tới bệnh viện được hông?
Anh hai cậu: Lại gây ra chuyện gì rồi? Được, vài phút nữa em ra lấy xe ở cổng bệnh viện nha.
Không hề dài dòng, anh hai cậu cúp máy. Cậu nhanh tay xoá số điện thoại, không quên ra lại nói hai tiếng "cảm ơn" rồi rời đi.
Sau vài phút đi bộ đến cổng, cậu thấy chiếc xe điện của mình mà hơn thấy vàng. Đặt lọ cốt trên giỏ xe, rồi cứ thế chạy đi. Quên mất rằng mình vẫn đang mặc đồ của bệnh viện.
Một ngôi chùa ở gần đó là địa điểm cậu cần đến. Tất nhiên người ở đó không ai không biết cậu. Cậu vừa đến đã có người đứng đón sẵn.
Ông lão đứng trước cổng chùa, nói: Lâu rồi không gặp, A Mộc. Dạo này trong bệnh viện thấy sao rồi?
Mộc Thanh: Chào ông, cháu trở lại rồi đây. Haha
Cậu vui vẻ nói chuyện cùng ông lão, có thể thấy hai người đã quen biết đã lâu.
Mộc Thanh: Cháu ở trong bênh viện vui với an toàn lắm ạ. Mấy thứ kia cũng ít phá cháu hơn.
Ông lão: Nếu tốt thế, sao mới 2 bữa đã trốn ra rồi.
Mộc Thanh:...
Cậu quơ tay ra vẻ không phải: Ấy, không phải cháu trốn ra. Chỉ là cần gặp ông nên ra thôi.
Nói xong cậu cầm lọ cốt cho ông lão xem, ông nhìn thấy cũng nghĩ ngợi gì đó. Rồi hai người quay vào trong chùa.
Ông lão: Thằng nhóc này, lại đưa cốt người lạ tới rồi!
Cậu gảy đầu, cười trừ: Hahaha
Ông lão mời cậu ngồi, rót cho cậu một tách trà Lài rồi cầm lọ cốt lên suy ngẫm: Là cốt của một cô gái mồ côi cha mẹ, chết không ai phát hiện ra. Haizz
Cậu uống trà, hít lấy hít để hương thơm đó. Trong chùa thơm thoang thoảng mùi nhang không hiểu sao làm người ta thấy tịnh tâm vô cùng. Cậu cũng không chạy nhong nhong phá phách như bình thường. Đổi lại là tác phong nho nhã thưởng trà.
Ông lão gật đầu: Về được rồi, còn lại ta lo liệu cho.
Mộc Thanh đứng dậy, chỉnh lại quần áo. Cúi đầu chào ông lão: Vậy cháu về trước ạ, mong rằng không ai biết cháu trốn ra.
Trong lúc đó, Thẩm Phong bên này đang hối thúc tìm cậu. Anh không ngờ hớ hên tí cậu đã trốn ra rồi. Hỏi tìm tới được phòng hoả thiêu thì gặp họ.
Thẩm Phong: Nãy mấy anh có gặp cậu thanh niên đến xem thiêu xác không??
Một trong số họ: A bác sĩ Thẩm, bệnh nhân Mộc Thanh của anh nói đem lọ tro cốt lên chùa rồi.
Thẩm Phong: Haizzz, không thể tin được.
Một người khác hỏi: Có chuyện gì sao?
Thẩm Phong: Cậu là bệnh nhân tâm thần của tôi, nhập viện mới 2 ngày mà giờ trốn ra ngoài rồi.
Não họ lúc này đơ luôn rồi, vì không ngờ khi nãy người họ nói chuyện là bệnh nhân tâm thần cơ đấy...
Trong lúc anh đang nôn nóng thì nghe thấy bên ngoài ai đó đang cãi nhau. Chạy nhanh ra thì thấy cậu đang cãi nhau với bác bảo vệ vì không tiền gửi xe.
Cậu thấy anh chạy ra thì kêu lên: Anh Phong, trả tiền gửi xe cho tôi đi. Tôi không có tiền trong người.
Anh thẳng tay cốc đầu cậu: Trả tiền cái đầu cậu
Mộc Thanh kêu lên đau đớn ôm đầu: Ah đau, anh làm gì thế? Tin tôi báo cảnh sát bắt anh vì tội bạo hành bệnh nhân không!?
Bác bảo vệ cổng lắc đầu: Thật bó tay với tụi trẻ..
________________
Lời của tác giả:
Mộc Thanh là người có quen biết rộng nha. Cả ma quỷ cậu còn không sợ cơ mà. Đúng kiểu một mình ta chấp hết =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook