Độc Thân Cần Yêu
-
Chương 8: Nợ
“Cách chắc chắn để khiến một người đàn ông luôn đi theo ta là vay tiền hắn!”
(Lời ghi trong phòng tắm nữ)
1. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……..”
Không cần chờ đến đề nghị vui lòng gọi lại sau và câu tiếng Anh liếu lo tiếp theo vang lên, cô gái dập ống nghe xuống rồi lại nhấc lên, ngón tau trắn
g bợt lần từng phím số, thật chậm rãi và thận trọng, như thể lần gọi vừa xong cô sơ ý bấm nhầm. Vẫn không có gì thay đổi, lời nhắn tự động thậm chí không cần chờ tín hiệu ba nốt nhạc đã hối hả vang lên lưng chừng.
“……not available at the moment, please try again later.”
Hôm nay có gió mùa đông bắc, mưa rét căm căm, sắp đến giờ cơm tối, cô vẫn đứng đó, tái mét và run rẩy, gọi và nghe những lời lịch sự vô hồn kia, đã nửa giờ rồi. Bốt điện thoại ở một góc phố nhiều công sở hơn nhà dân, ánh sáng của đèn đường đỏ đòng đọc bị che bởi lùm cây, người qua lại thưa thớt và vội vã, chẳng ai để ý tới vẻ bồn chồn trên gương mặt nhợt nhạt của cô.
2. Từng tiếng tút nhàm nhã và đều đặn, như những nhịp thở nhẹ, vọng khẽ trong không gian nhỏ hẹp của màn và chăn, chàng trai không áp điện thoại vào tai mà nhìn chăm chăm vào màn hình sáng đến chói mắt: “Đang gọi 0912……”. Vài phút trôi qua, ánh sáng từ chiếc điện thoại tự động giảm dần rồi tự động tắt theo hạn định thời gian nhà sản xuất cài đặt trước, chuỗi âm thanh vẫn phát ra một cách máy móc từ những chấm loa, tiếng tút chầm chậm dường như càng lúc càng rõ ràng. Hôm nay có gió mùa đông bắc, gió thốc ào ào, sắp đến nửa đêm, tiếng cánh cửa của căn nhà vắng chủ bên cạnh đập sầm sập vào tường nghe rờn rợn càng thôi thúc thêm những suy luận trong đầu khiến cho chàng không thể không cầm đến điện thoại… Những nếp nhăn trên trán và khóe môi chàng càng lúc càng như trễ xuống, không một tiếng “a lô” ngái ngủ vang lên. Đêm mỗi lúc một khuya, những tín hiệu từ máy chàng vẫn đều đặn truyền qua không trung đầy gió đến số máy kia, chẳng một giây ngưng nghỉ.
3. Cô gái log in vào Yahoo Messenger, một dãy tin offline cảnh báo virus, kêu gọi từ thiện, link truyện cười… không có tin nhắn nào từ nick cô đang nghĩ tới. Cũng không có thông báo mail mới. Lúc trưa, sau khi bỏ hơn nửa suất cơm v không lấy gì làm đầy đặn, cô về cơ quan gục đầu xuống bàn, nhắm mắt, chập chờn và rơm rớm, cứ thế đợi giờ nghỉ trưa trôi qua. Suốt mấy tiếng làm việc buổi chiều, cô bỏ việc dịch tài liệu ngồi khắc lại những vết thương lòng sâu hoắm của mình vào một bức mail. Cô gõ chầm chậm, cân nhắc từng câu chữ, chốc chốc lại nghỉ cho giống với những lúc vừa tra từ điển vừa dịch tài liệu, lại còn chú ý xem có ai đến gần để bấm alt+tab chuyển cửa sổ cho kịp. Hết bức thư, bấm nút gởi đi xong, người cô bải hoải đến độ không nhớ đến việc phải copy tài liệu về nhà dịch bù. Đêm đã khuya lắm, friend list của cô chẳng còn nick nào sáng nữa, mặc kệ việc ngày mai phải nộp bản dịch, cô vẫn cứ đảo con chuột qua lại giữa các trang web vế y tế và tâm sự, thấp thỏm chờ đợi tiếng buzz từ cái nick đã hơn một tháng nay không sáng.
4. Chàng trai đăng nhập vào forum, không có thông báo nào về tin nhắn riêng, cái nick chàng mong đợi không có trong danh sách thành viên online, lần cuối cùng nó đăng nhập đã cách đây hai hôm. Vậy là tin nhắn gần đây nhất và cũng là khẩn thiết nhất của chàng vẫn ở đâu đó trong cơ sở dữ liệu đồ sộ của diễn đàn chứ chưa đến với người cần đến. Vậy là việc cấp bách đang làm lòng chàng như có lửa đốt vẫn không hề có biến chuyển. Đáp lại những lời của chàng, ngọt có xẵng có lý luận có van vỉ có, chỉ là một sự im lặng, trơ lì thì đúng hơn. Chàng biết có một số, không, phải nói là phần lớn tin nhắn của chàng đã được đọc, việc này thể hiện ở những dấu hiệu nho nhỏ, biểu tượng hoạt hình chiếc phong bì đã mở gắn bên cạnh, dòng tiêu đề chuyển từ đậm sang nghiêng… Nhưng ngay sau khi những dấu hiệu đó xuất hiện, cái nick vừa nhận tin nhắn sẽ rút khỏi forum ngay lập tức. Chàng chẳng thể làm gì được, mọi cố gắng liên lạc bất thành cho đến giờ phút này làm chàng ý thức được rằng thứ quý giá đó đang dần dần rời xa mình.
5. Cô gái nhìn lại một lần nữa chiếc que thử có 2 vạch rồi lặng lẽ kẹp nó vào cuốn nhật ký. Cô bỏ cuốn nhật ký với chiếc bookmark đặc biệt ấy vào lại trong túi xách rồi ngóng về cuối đường. Gần 7 giờ sáng mà trời vẫn chưa sáng hẳn, gió rét cắt da, vẫn chưa thấy xe buýt. Đã một tháng nay cô đi làm bằng xe buýt. Phải dậy sớm hơn, phải đi bộ xa, phải chen chúc, phải đem theo túi để nôn… cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác khi không còn ai đón đưa. Bây giờ thì cô thầm cám ơn những chuyến xe buýt, nhờ nó mà vẻ xanh xao của cô, những cơn nôn mửa của cô không bị ai trong cái văn phòng toàn các chị em rỗi việc hay ngồi lê đôi mách này nghi ngờ. Hôm nay là chủ nhật, cô sẽ lên một chuyến xe buýt khác tuyến cô vẫn đi, tới một bến khác bến cô vẫn xuống. Cô cần phải có mặt ở đó trước 8 giờ, càng tới muộn, vẻ tím tái cô đơn của cô sẽ phơi bày trước càng nhiều người. Cô không muốn phải đến đó, không muốn phải làm những gì mà người khác vẫn làm ở đó, càng không muốn phải buông rơi cái cô đang lưu giữ, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
6. Chàng trai nhìn lại một lần nữa góc làm việc trống trơn rồi đi ra hành lang lặng lẽ châm thuốc, điếu thứ 12 trong chiều nay. Chàng rít một hơi, nhìn ra khoảng không đùng đục màu chì phía trước, gió tạt khói thuốc bay thốc sang phía đầu cầu thang. Lát nữa, điếu thuốc sẽ hết, chàng sẽ ra phía khói thuốc vừa bay qua kia. Chàng sẽ đứng ở đó, sóng điện thoại sẽ lên được 2 vạch, và chàng sẽ lại gọi. Chàng hy vọng sẽ có ai đó nhấc máy, nhưng có lẽ sẽ không có ai. Người mà chàng muốn gặp bây giờ tránh mặt chàng, tránh mặt cả bạn chàng, tránh mặt cả bạn chung của hai người. Người đó không nghe máy dù chàng gọi bằng số điện thoại của chàng hay của cơ quan chàng, hay của nhà chàng. Tất nhiên, chàng sẽ vẫn cứ gọi, để biết rằng số đó vẫn chưa khóa và máy đó vẫn chưa tắt, để hy vọng một lần nào đó sự kiên nhẫn của chàng sẽ làm cho nút answer kia bật lên cùng giọng nói một thời quen thuộc. Chàng sẽ được nói, sẽ được hỏi, sẽ được trách móc. Và cuối cùng sẽ được một cái hẹn rõ ràng. Những suy nghĩ lạc quan đó cứ nhảy nhót nhẹ tênh ở một bên đầu chàng, còn ở nửa đầu bên kia, ý thức về một sự mất mát đang trĩu nặng.
7. Cô gái tới bên bình nước uống thêm một cốc rồi quay về chỗ cũ ngồi đợi. Trước lúc đến đây cô đã cẩn thận uống trước một chai nước, vậy mà vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để vào siêu âm ngay. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đó có một khoảng trời xám được viền bằng những cái cây trơ trụi. Ngày hôm nay ảm đạm hệt như ba năm trước, phòng khám không có gì thay đổi, những gương mặt bệnh nhân chờ đợi ủ dột vẫn như được đúc ra từ một khuôn, cô cũng vẫn một mình như vậy, chỉ có mấy dòng trong bệnh án là không giống như trước. Bây giờ cô phải cố gắng tìm cách có lại thứ mà cô đã từng vứt bỏ… Chiếc điện thoại trong tay lại rung lên bần bật, màn hình chỉ hiện số chứ không hiện tên. Ba năm trước, cô đã bấm dãy số này nhiều lần đến nỗi bây giờ không cần phải lưu vào máy nữa. Cô mở túi nhìn vào một giây rồi thả chiếc điện thoại đang run đều đặn xuống ngăn nhỏ phía trong. Cô kéo khóa chiếc túi rồi đặt nó lên trước bụng, đôi môi tô son hồng thoáng nụ cười mai mỉa. Lượng nước cô uống vào vẫn chưa đủ cho việc siêu âm, còn số cuộc gọi cô nhận được thì quá đủ cho một quyết định.
8> “Sao giờ này vẫn đứng đây, T.?”
Tiếng gọi nhí nhéo của một chị đồng nghiệp làm chàng trai thoáng giật mình, đã hết giờ làm việc, trời cũng nhập nhoạng tối rồi. Bỏ điện thoại khỏi tai, chàng quay vào phòng xách chiếc cặp Targus nhẹ tênh rồi tắt đèn đóng cửa, đầu vẫn nghĩ mông lung.
“Dạo này hai bác ở nhà có khỏe không, T.?”
Lời hỏi thăm ân cần của chị đồng nghiệp chợt đem đến cho chàng trai một gợi ý mới cho chuyện bế tắc. Phải rồi, tại sao chàng không nghĩ ra nhỉ, chàng sẽ không gọi điện nữa, chàng sẽ nhờ bố hoặc mẹ hoặc cả hai người, gọi điện hoặc đến tận nơi nói chuyện. Người lớn ra mặt thì châu lại về hợp phố thôi. Nghĩ đến đó chàng vội thở phào.
9. “H. xong chưa để dọn mâm ăn cơm, con?”
Cô gái tắt máy tính rồi đặt nó vào túi. Chiếc túi vuông vắn, màu đen trũi, khá thô kệch. Dù sao cô cũng sẽ không giữ máy lâu nên cũng chẳng bận tâm tới việc tìm một chiếc túi nữ tính hơn. Mẹ cô đặt nồi cơm lên bàn, cầm đến bó đũa chưa kịp so thì chuông điện thoại reo.
“Để con nghe cho!” – Cô vòng lại phía tủ đặt điện thoại. – “A lô…”
“A lô, cho tôi hỏi đây có phải nhà cháu H. không ạ?”
“Không phải, chị gọi nhầm máy rồi.” – Cô thản nhiên uốn giọng miền Trung.
“Ồ, xin lỗi.”
Cô dập máy, nhấc ống nghe cho nó kênh lên rồi quay lại mâm cơm. Bố mẹ vẫn chưa ăn, đang chăm chú hướng mắt về phía TV.
Cô nhìn gương mặt bình lặng an phận của hai người thân yêu, thầm nghĩ: nếu vừa rồi không phải cô mà là bố hoặc mẹ nhấc máy thì sao? Có lẽ hai ông bà sẽ đứng tim mất, khi nghe vị thông gia hụt từ trên trời rơi xuống kia bản thân. Vì đến con gái ông bà là cô cũng mới chỉ được nghe giọng nói gãy gọn và rất Hà Nội ấy hai lần. Lần thứ nhất là ba năm trước, cái âm sắc thanh lịch và dứt khoát ấy đã dập tắt hy vọng níu kéo cuối cùng của cô bằng một câu nói nhẹ tênh: “Cô chưa nghe T. kể về cháu bao giờ”. Còn lần thứ hai này lẽ ra không bao giờ xảy đến nếu như cách đây ba tháng cô không đột nhiên gặp lại T. ở sân bay Changi và gật đầu trước lời đề nghị: “Hành lý em chưa quá cân phải không, xách hộ anh chiếc laptop này nhé”.
Ngày mai cô sẽ lên mạng rao bán chiếc laptop để đập vào chi phí thụ tinh trong ống nghiệm. Xét cho cùng quá khứ vẫn bắt cô gánh nợ nặng hơn T.!
Một vòng nguôi ngoai
Tháng 3
Hai chiếc khăn tang trắng chít trên hai mái đầu một lớn một nhỏ hé ra bên dưới chiếc ô kẻ ca rô làm bước chạy của Văn chậm hẳn lại. Anh ghé vào chiếc ghế đá ven lối đi, vờ làm mất động tác thả lỏng để quan sát kỹ hơn. Người phụ nữ còn trẻ, trông hơi tiều tụy với mái tóc hẳn đã được uốn xoăn cách đây khá lâu và chiếc áo len màu cà phê hẳn đã từng bó sát người. Đứa bé mà cô dắt theo mới lẫm chẫm biết đi. Trong màn mưa bụi mờ đục của buổi chiều cuối xuân, tiếng kêu chíp chíp phát ra từ đế giày của đứa bé là âm thanh duy nhất vọng lại từ phía hai mẹ con họ.
Tháng 4
Hai mẹ con người quả phụ là lý do để Văn không bỏ buổi chạy nào ở công viên. Bắt đầu sang hè, trời khô ráo và lâu tối. Anh có dịp quan sát họ rõ hơn. Hai chiếc khăn tang mà hôm đầu tiên anh nhìn thấy đã được thay bằng hai mẩu băng đen gài trên áo. Những bộ váy màu hồng nhạt và những chiếc quần có nơ bướm cho anh biết đứa bé là con gái. Nó vẫn đi đôi giày phát ra tiếng chíp chíp. Ngoài âm thanh vui tai đó, thỉnh thoảng Văn còn nghe thấy mấy câu nó bi bô gọi mẹ. Người mẹ đã để một kiểu đầu ngắn vừa phải thay cho mái tóc xoăn xơ xá. Trên gương mặt vẫn còn cực kỳ hốc hác của cô, Văn chưa bao giờ thấy nụ cười hay nước mắt.
Tháng 5
Công ty nhận được một đơn đặt hàng lớn, Văn thường xuyên phải ở lại làm thêm đến tối mịt. Anh chỉ có thể đi tập vào chiều thứ Bảy hoặc Chủ Nhật. Cuối tuần, trời lại nóng, công viên nhỏ trở nên đông đúc hơn. Hai mẹ con nhà nọ vẫn xuất hiện ven đường chạy của anh, thường là ở một chiếc ghế đá gần chuồng chim bồ câu. Họ vẫn có vẻ u buồn nhưng đã bớt trầm lặng hơn. Đứa bé thỉnh thoảng nhoài người đòi mẹ cho với theo lũ chim hay những con chó mà người ta dắt qua. Người mẹ thỉnh thoảng đáp lại lời hỏi han của những người lớn tuổi đi tập thể dục ngang qua bằng một nụ cười nhợt nhạt và mấy câu xả giao lễ phép. Giọng cô khàn khàn, như thể đã khóc hoặc viêm họng thật nhiều. Đôi lúc, Văn bắt gặp cô nhìn về phía những đôi tình nhân đang nép sát vào nhau sau mấy thân cây cổ thụ, trong ánh mắt cô có cả sự thèm thuồng và tiếc nuối.
Tháng 6
Công việc đã ngớt nên Văn có thể đi tập đều như bình thường. Suốt nửa tháng, anh không thấy hai mẹ con người quả phụ trẻ. Anh đoán già đoán non, vẽ ra đủ các trường hợp giả định như về quê, chuyển nhà, ốm đau… Chẳng thể hỏi ai, Văn cứ lặng lẽ duy trì lịch chạy với hy vọng sẽ được gặp lại họ. Rồi hy vọng của anh cũng thành hiện thực. Đúng vào đợt nóng khắc nghiệt nhất của mùa hè, hai bóng người một lớn một nhỏ lại xuất hiện trong công viên, lần này là ở chỗ mấy băng ghế ven hồ. Đứa bé quấy khóc nhiều hơn còn mẹ nó thì lại gầy sọp đi. Văn cố tình lảng vảng quanh đó để nghe xem chuyện gì xảy ra với hai mẹ con. Giữa tiếng gió xào xạc lùa qua tàng cây và tiếng nước rào rào từ những vòi phun giữa hồ, anh nghe thấy những lời khàn khàn đứt quãng về “sốt siêu vi trùng”, “nằm viện Nhi”, “tiêm kháng sinh”.
Tháng 7
Sếp quẳng cho Văn tấm thẻ hội viên của một phòng tập tiêu chuẩn quốc tế gần công ty. Không thể từ chối sự quan tâm hào phóng của sếp, anh đành chấp nhận đổi giờ giấc và địa điểm tập một thời gian. Tuy vậy, mỗi chiều, anh vẫn tạt qua công viên, chỉ để nhìn xem hai mẹ con nhà kia có ở đó hay không. Đã đến mùa mưa bão, có những ngày công viên vắng hoe, Văn nhìn người mẹ bế đứa bé bước chầm chậm trên lối đi ngổn ngang những cành lá cây bị gió quật rụng, vừa mừng vì được gặp, lại vừa lo lắng giận dữ vì cô không để ý đến chuyện cho bản thân và con. Nhưng Văn chẳng thể nói gì…
Tháng 8
Hình như đứa bé bắt đầu đi nhà trẻ. Trên ghế đá nơi hai mẹ con nó ngồi có thêm một chiếc ba lô in những nhân vật hoạt hình. Nó nói nhiều hơn, giọng nói líu ríu ngọng nghịu về đủ thứ chuyện mà không người lớn nào hiểu tường tận. Mẹ nó kiên nhẫn lắng nghe, kiên nhẫn đáp lại, kiên nhẫn sửa từng từ ngọng cho nó. Một hôm, đứa bé hỏi “Bố đâu?”, mẹ nó lặng đi một lát rồi trả lời “Bố ở trên trời”. Đứa bé ngẩng đầu nhìn lên trời. Văn cũng làm theo, chỉ thấy bầu trời lúc sẩm tối nhuốm màu xanh sẫm.
Tháng 9
Cuối cùng, Văn cũng tìm được cách nhượng lại tấm thẻ hội viên của phòng tập cho người khác mà không làm phật lòng sếp. Anh quay trở lại với lịch chạy bộ quen thuộc ở công viên. Sau nửa năm, trông đứa bé rõ là lớn và hoạt bát hẳn lên. Qua lời trò chuyện của những ông bà đi tập thể dục, anh biết nó có tên ở nhà là Nheo. Mẹ Nheo vẫn có vẻ gầy gò nhưng ít nhất ánh mặt trời của vài tháng mùa hè cũng rút bớt sắc tái xanh trên gương mặt cô. Văn đánh bạo mỉm cười gật đầu với cô mỗi khi gặp. Thoạt đầu, cô có vẻ dè chừng, nhưng sau vài lần rồi cũng gật đầu đáp lại anh.
Tháng 10
Trời mùa thu nhanh tối, công viên trở nên quá thiếu an toàn. Văn quyết định không chạy hết một vòng hồ như trước mà chỉ tập quanh quẩn gần chỗ mẹ con Nheo để đảm bảo không có gì bất trắc xảy ra với họ. Tuy vậy, ngoài việc mỉm cười gật đầu thay lời chào và im lặng quan sát kín đáo, Văn chẳng làm được việc gì để tiến thêm một bước về phía mẹ con Nheo. Họ thì dĩ nhiên chẳng có ý định chủ động làm thân với một người có ngoại hình thô kệch, hầu như lúc nào cũng mặc áo may ô và mướt mát mồ hôi như anh rồi. 20/10, anh mua bó hoa đem ra công viên. Nhưng cho đến tận tối mịt, anh vẫn không gặp (những) người cần tặng.
Tháng 11
Cả Nheo và mẹ đều bắt đầu có những mối quan hệ riêng. Với Nheo, đó là vài đứa trẻ sàn sàn tuổi con bé được ông bà hoặc người giúp việc dẫn ra công viên chơi. Nheo nhớ tên từng đứa, hôm nào không thấy là bi bô nhắc hỏi. Với mẹ Nheo, đó là vài người đàn ông nghe nói là muộn vợ hay lôn. Họ lân la đến trò chuyện với cô trong sự cổ vũ gán ghép đầy thiện chí của nhóm người lớn tuổi. Mẹ Nheo đáp lại tất cả bọn họ bằng thái độ lịch sự cứng nhắc và những câu nhỏ nhẹ nhưng xa cách. Văn chứng kiến cảnh đấy nhiều lần, có thể nói là hằng ngày. Không hiểu sao, lần nào anh cũng thấy lòng nhẹ nhõm, vui vui.
Tháng 12
Những đợt gió mùa đông bắc tràn về mỗi ngày một mạnh hơn, những người đi tập bắt đầu chuyển sang tình trạng buổi đực buổi cái, những đôi tình nhân cũng dần loại công viên ra khỏi danh sách địa điểm hẹn hò lý tưởng. Riêng Văn vẫn đều đặn có mặt ở đó mỗi chiều. Không rõ vì khung cảnh có phần quạnh quẽ của mùa rét hay vì đã quen với sự lầm lì vô hại của Văn, trong những lần giáp mặt hiếm hoi (thường là vào những ngày tương đối ấm áp), mẹ Nheo bắt đầu chủ động chào anh và gọi con bé chào cùng, Văn chỉ có thể đáp lại ánh mắt thân thiện của cô và giọng nói non nớt của con bé bằng một nụ cười ngây ngô.
Tháng 1
Trời rét đậm, rét hại liên tục cộng với những hành trình bận rộn chuẩn bị cho Tết cổ truyền khiến những người yêu hoạt động ngoài trời nhất cũng biến đi đâu mất, công viên vắng hơn bất cứ thời điểm nào trong năm. Văn đoán là mẹ con Nheo sẽ không xuất hiện nhưng anh vẫn không thể bỏ thói quen đi tập mỗi chiều, chỉ để đảm bảo rằng nếu họ tới, anh sẽ không bỏ qua cơ hội bảo vệ họ khỏi những kẻ móc túi hay trấn lột vẫn lảng vảng đâu đây. Đôi khi, anh dừng chạy, nhìn sững về phía chiếc ghế đá nơi mẹ con Nheo vẫn ngồi, thầm đoán lúc này họ đang làm gì. Đôi khi, anh ngồi thừ trên chính chiếc ghế đá ấy, nghĩ ngợi mông lung…
Tháng 2
Sau kỳ nghỉ Tết dài đằng đẵng, mẹ con Nheo cũng như nhiều khách quen khác của công viên lục tục trở lại nhịp sinh hoạt bình thường. Mọi người chào hỏi chúc tụng nhau râm ran. Trời ấm dần lên. Đôi má của Nheo đã phúng phính hơn nhiều còn bộ quần áo của mẹ con bé thì đã có màu sắc tươi tắn đôi chút. Khi Văn đem hai phong bao lì xì đến đưa cho mẹ Nheo, anh đọc được trong mắt cô sự nguôi ngoai. Cô chủ động hỏi tên anh. Nhưng như mọi khi, tất cả những gì anh có thể hồi đáp chỉ là một nụ cười hiền lành, ngượng ngập. Trong phong bao lì xì dành cho mẹ Nheo, anh đã nhét thêm mẫu giấy nhỏ có dòng chữ: “Xin lỗi, tôi có khuyết tật thanh quản, không thể. Ngày mai tôi phải đi công tác, hẹn gặp lại hai mẹ con vào tháng 3”.
Tháng 3
Dưới làn mưa bụi mờ đục cuối xuân, trên chiếc ghế đá gần chuồng chim bồ câu, có hai người một lớn một nhỏ ngồi thu mình dưới tán chiếc ô kẻ ca rô, đợi bước chạy của một người.
(Lời ghi trong phòng tắm nữ)
1. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……..”
Không cần chờ đến đề nghị vui lòng gọi lại sau và câu tiếng Anh liếu lo tiếp theo vang lên, cô gái dập ống nghe xuống rồi lại nhấc lên, ngón tau trắn
g bợt lần từng phím số, thật chậm rãi và thận trọng, như thể lần gọi vừa xong cô sơ ý bấm nhầm. Vẫn không có gì thay đổi, lời nhắn tự động thậm chí không cần chờ tín hiệu ba nốt nhạc đã hối hả vang lên lưng chừng.
“……not available at the moment, please try again later.”
Hôm nay có gió mùa đông bắc, mưa rét căm căm, sắp đến giờ cơm tối, cô vẫn đứng đó, tái mét và run rẩy, gọi và nghe những lời lịch sự vô hồn kia, đã nửa giờ rồi. Bốt điện thoại ở một góc phố nhiều công sở hơn nhà dân, ánh sáng của đèn đường đỏ đòng đọc bị che bởi lùm cây, người qua lại thưa thớt và vội vã, chẳng ai để ý tới vẻ bồn chồn trên gương mặt nhợt nhạt của cô.
2. Từng tiếng tút nhàm nhã và đều đặn, như những nhịp thở nhẹ, vọng khẽ trong không gian nhỏ hẹp của màn và chăn, chàng trai không áp điện thoại vào tai mà nhìn chăm chăm vào màn hình sáng đến chói mắt: “Đang gọi 0912……”. Vài phút trôi qua, ánh sáng từ chiếc điện thoại tự động giảm dần rồi tự động tắt theo hạn định thời gian nhà sản xuất cài đặt trước, chuỗi âm thanh vẫn phát ra một cách máy móc từ những chấm loa, tiếng tút chầm chậm dường như càng lúc càng rõ ràng. Hôm nay có gió mùa đông bắc, gió thốc ào ào, sắp đến nửa đêm, tiếng cánh cửa của căn nhà vắng chủ bên cạnh đập sầm sập vào tường nghe rờn rợn càng thôi thúc thêm những suy luận trong đầu khiến cho chàng không thể không cầm đến điện thoại… Những nếp nhăn trên trán và khóe môi chàng càng lúc càng như trễ xuống, không một tiếng “a lô” ngái ngủ vang lên. Đêm mỗi lúc một khuya, những tín hiệu từ máy chàng vẫn đều đặn truyền qua không trung đầy gió đến số máy kia, chẳng một giây ngưng nghỉ.
3. Cô gái log in vào Yahoo Messenger, một dãy tin offline cảnh báo virus, kêu gọi từ thiện, link truyện cười… không có tin nhắn nào từ nick cô đang nghĩ tới. Cũng không có thông báo mail mới. Lúc trưa, sau khi bỏ hơn nửa suất cơm v không lấy gì làm đầy đặn, cô về cơ quan gục đầu xuống bàn, nhắm mắt, chập chờn và rơm rớm, cứ thế đợi giờ nghỉ trưa trôi qua. Suốt mấy tiếng làm việc buổi chiều, cô bỏ việc dịch tài liệu ngồi khắc lại những vết thương lòng sâu hoắm của mình vào một bức mail. Cô gõ chầm chậm, cân nhắc từng câu chữ, chốc chốc lại nghỉ cho giống với những lúc vừa tra từ điển vừa dịch tài liệu, lại còn chú ý xem có ai đến gần để bấm alt+tab chuyển cửa sổ cho kịp. Hết bức thư, bấm nút gởi đi xong, người cô bải hoải đến độ không nhớ đến việc phải copy tài liệu về nhà dịch bù. Đêm đã khuya lắm, friend list của cô chẳng còn nick nào sáng nữa, mặc kệ việc ngày mai phải nộp bản dịch, cô vẫn cứ đảo con chuột qua lại giữa các trang web vế y tế và tâm sự, thấp thỏm chờ đợi tiếng buzz từ cái nick đã hơn một tháng nay không sáng.
4. Chàng trai đăng nhập vào forum, không có thông báo nào về tin nhắn riêng, cái nick chàng mong đợi không có trong danh sách thành viên online, lần cuối cùng nó đăng nhập đã cách đây hai hôm. Vậy là tin nhắn gần đây nhất và cũng là khẩn thiết nhất của chàng vẫn ở đâu đó trong cơ sở dữ liệu đồ sộ của diễn đàn chứ chưa đến với người cần đến. Vậy là việc cấp bách đang làm lòng chàng như có lửa đốt vẫn không hề có biến chuyển. Đáp lại những lời của chàng, ngọt có xẵng có lý luận có van vỉ có, chỉ là một sự im lặng, trơ lì thì đúng hơn. Chàng biết có một số, không, phải nói là phần lớn tin nhắn của chàng đã được đọc, việc này thể hiện ở những dấu hiệu nho nhỏ, biểu tượng hoạt hình chiếc phong bì đã mở gắn bên cạnh, dòng tiêu đề chuyển từ đậm sang nghiêng… Nhưng ngay sau khi những dấu hiệu đó xuất hiện, cái nick vừa nhận tin nhắn sẽ rút khỏi forum ngay lập tức. Chàng chẳng thể làm gì được, mọi cố gắng liên lạc bất thành cho đến giờ phút này làm chàng ý thức được rằng thứ quý giá đó đang dần dần rời xa mình.
5. Cô gái nhìn lại một lần nữa chiếc que thử có 2 vạch rồi lặng lẽ kẹp nó vào cuốn nhật ký. Cô bỏ cuốn nhật ký với chiếc bookmark đặc biệt ấy vào lại trong túi xách rồi ngóng về cuối đường. Gần 7 giờ sáng mà trời vẫn chưa sáng hẳn, gió rét cắt da, vẫn chưa thấy xe buýt. Đã một tháng nay cô đi làm bằng xe buýt. Phải dậy sớm hơn, phải đi bộ xa, phải chen chúc, phải đem theo túi để nôn… cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác khi không còn ai đón đưa. Bây giờ thì cô thầm cám ơn những chuyến xe buýt, nhờ nó mà vẻ xanh xao của cô, những cơn nôn mửa của cô không bị ai trong cái văn phòng toàn các chị em rỗi việc hay ngồi lê đôi mách này nghi ngờ. Hôm nay là chủ nhật, cô sẽ lên một chuyến xe buýt khác tuyến cô vẫn đi, tới một bến khác bến cô vẫn xuống. Cô cần phải có mặt ở đó trước 8 giờ, càng tới muộn, vẻ tím tái cô đơn của cô sẽ phơi bày trước càng nhiều người. Cô không muốn phải đến đó, không muốn phải làm những gì mà người khác vẫn làm ở đó, càng không muốn phải buông rơi cái cô đang lưu giữ, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
6. Chàng trai nhìn lại một lần nữa góc làm việc trống trơn rồi đi ra hành lang lặng lẽ châm thuốc, điếu thứ 12 trong chiều nay. Chàng rít một hơi, nhìn ra khoảng không đùng đục màu chì phía trước, gió tạt khói thuốc bay thốc sang phía đầu cầu thang. Lát nữa, điếu thuốc sẽ hết, chàng sẽ ra phía khói thuốc vừa bay qua kia. Chàng sẽ đứng ở đó, sóng điện thoại sẽ lên được 2 vạch, và chàng sẽ lại gọi. Chàng hy vọng sẽ có ai đó nhấc máy, nhưng có lẽ sẽ không có ai. Người mà chàng muốn gặp bây giờ tránh mặt chàng, tránh mặt cả bạn chàng, tránh mặt cả bạn chung của hai người. Người đó không nghe máy dù chàng gọi bằng số điện thoại của chàng hay của cơ quan chàng, hay của nhà chàng. Tất nhiên, chàng sẽ vẫn cứ gọi, để biết rằng số đó vẫn chưa khóa và máy đó vẫn chưa tắt, để hy vọng một lần nào đó sự kiên nhẫn của chàng sẽ làm cho nút answer kia bật lên cùng giọng nói một thời quen thuộc. Chàng sẽ được nói, sẽ được hỏi, sẽ được trách móc. Và cuối cùng sẽ được một cái hẹn rõ ràng. Những suy nghĩ lạc quan đó cứ nhảy nhót nhẹ tênh ở một bên đầu chàng, còn ở nửa đầu bên kia, ý thức về một sự mất mát đang trĩu nặng.
7. Cô gái tới bên bình nước uống thêm một cốc rồi quay về chỗ cũ ngồi đợi. Trước lúc đến đây cô đã cẩn thận uống trước một chai nước, vậy mà vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để vào siêu âm ngay. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ở đó có một khoảng trời xám được viền bằng những cái cây trơ trụi. Ngày hôm nay ảm đạm hệt như ba năm trước, phòng khám không có gì thay đổi, những gương mặt bệnh nhân chờ đợi ủ dột vẫn như được đúc ra từ một khuôn, cô cũng vẫn một mình như vậy, chỉ có mấy dòng trong bệnh án là không giống như trước. Bây giờ cô phải cố gắng tìm cách có lại thứ mà cô đã từng vứt bỏ… Chiếc điện thoại trong tay lại rung lên bần bật, màn hình chỉ hiện số chứ không hiện tên. Ba năm trước, cô đã bấm dãy số này nhiều lần đến nỗi bây giờ không cần phải lưu vào máy nữa. Cô mở túi nhìn vào một giây rồi thả chiếc điện thoại đang run đều đặn xuống ngăn nhỏ phía trong. Cô kéo khóa chiếc túi rồi đặt nó lên trước bụng, đôi môi tô son hồng thoáng nụ cười mai mỉa. Lượng nước cô uống vào vẫn chưa đủ cho việc siêu âm, còn số cuộc gọi cô nhận được thì quá đủ cho một quyết định.
8> “Sao giờ này vẫn đứng đây, T.?”
Tiếng gọi nhí nhéo của một chị đồng nghiệp làm chàng trai thoáng giật mình, đã hết giờ làm việc, trời cũng nhập nhoạng tối rồi. Bỏ điện thoại khỏi tai, chàng quay vào phòng xách chiếc cặp Targus nhẹ tênh rồi tắt đèn đóng cửa, đầu vẫn nghĩ mông lung.
“Dạo này hai bác ở nhà có khỏe không, T.?”
Lời hỏi thăm ân cần của chị đồng nghiệp chợt đem đến cho chàng trai một gợi ý mới cho chuyện bế tắc. Phải rồi, tại sao chàng không nghĩ ra nhỉ, chàng sẽ không gọi điện nữa, chàng sẽ nhờ bố hoặc mẹ hoặc cả hai người, gọi điện hoặc đến tận nơi nói chuyện. Người lớn ra mặt thì châu lại về hợp phố thôi. Nghĩ đến đó chàng vội thở phào.
9. “H. xong chưa để dọn mâm ăn cơm, con?”
Cô gái tắt máy tính rồi đặt nó vào túi. Chiếc túi vuông vắn, màu đen trũi, khá thô kệch. Dù sao cô cũng sẽ không giữ máy lâu nên cũng chẳng bận tâm tới việc tìm một chiếc túi nữ tính hơn. Mẹ cô đặt nồi cơm lên bàn, cầm đến bó đũa chưa kịp so thì chuông điện thoại reo.
“Để con nghe cho!” – Cô vòng lại phía tủ đặt điện thoại. – “A lô…”
“A lô, cho tôi hỏi đây có phải nhà cháu H. không ạ?”
“Không phải, chị gọi nhầm máy rồi.” – Cô thản nhiên uốn giọng miền Trung.
“Ồ, xin lỗi.”
Cô dập máy, nhấc ống nghe cho nó kênh lên rồi quay lại mâm cơm. Bố mẹ vẫn chưa ăn, đang chăm chú hướng mắt về phía TV.
Cô nhìn gương mặt bình lặng an phận của hai người thân yêu, thầm nghĩ: nếu vừa rồi không phải cô mà là bố hoặc mẹ nhấc máy thì sao? Có lẽ hai ông bà sẽ đứng tim mất, khi nghe vị thông gia hụt từ trên trời rơi xuống kia bản thân. Vì đến con gái ông bà là cô cũng mới chỉ được nghe giọng nói gãy gọn và rất Hà Nội ấy hai lần. Lần thứ nhất là ba năm trước, cái âm sắc thanh lịch và dứt khoát ấy đã dập tắt hy vọng níu kéo cuối cùng của cô bằng một câu nói nhẹ tênh: “Cô chưa nghe T. kể về cháu bao giờ”. Còn lần thứ hai này lẽ ra không bao giờ xảy đến nếu như cách đây ba tháng cô không đột nhiên gặp lại T. ở sân bay Changi và gật đầu trước lời đề nghị: “Hành lý em chưa quá cân phải không, xách hộ anh chiếc laptop này nhé”.
Ngày mai cô sẽ lên mạng rao bán chiếc laptop để đập vào chi phí thụ tinh trong ống nghiệm. Xét cho cùng quá khứ vẫn bắt cô gánh nợ nặng hơn T.!
Một vòng nguôi ngoai
Tháng 3
Hai chiếc khăn tang trắng chít trên hai mái đầu một lớn một nhỏ hé ra bên dưới chiếc ô kẻ ca rô làm bước chạy của Văn chậm hẳn lại. Anh ghé vào chiếc ghế đá ven lối đi, vờ làm mất động tác thả lỏng để quan sát kỹ hơn. Người phụ nữ còn trẻ, trông hơi tiều tụy với mái tóc hẳn đã được uốn xoăn cách đây khá lâu và chiếc áo len màu cà phê hẳn đã từng bó sát người. Đứa bé mà cô dắt theo mới lẫm chẫm biết đi. Trong màn mưa bụi mờ đục của buổi chiều cuối xuân, tiếng kêu chíp chíp phát ra từ đế giày của đứa bé là âm thanh duy nhất vọng lại từ phía hai mẹ con họ.
Tháng 4
Hai mẹ con người quả phụ là lý do để Văn không bỏ buổi chạy nào ở công viên. Bắt đầu sang hè, trời khô ráo và lâu tối. Anh có dịp quan sát họ rõ hơn. Hai chiếc khăn tang mà hôm đầu tiên anh nhìn thấy đã được thay bằng hai mẩu băng đen gài trên áo. Những bộ váy màu hồng nhạt và những chiếc quần có nơ bướm cho anh biết đứa bé là con gái. Nó vẫn đi đôi giày phát ra tiếng chíp chíp. Ngoài âm thanh vui tai đó, thỉnh thoảng Văn còn nghe thấy mấy câu nó bi bô gọi mẹ. Người mẹ đã để một kiểu đầu ngắn vừa phải thay cho mái tóc xoăn xơ xá. Trên gương mặt vẫn còn cực kỳ hốc hác của cô, Văn chưa bao giờ thấy nụ cười hay nước mắt.
Tháng 5
Công ty nhận được một đơn đặt hàng lớn, Văn thường xuyên phải ở lại làm thêm đến tối mịt. Anh chỉ có thể đi tập vào chiều thứ Bảy hoặc Chủ Nhật. Cuối tuần, trời lại nóng, công viên nhỏ trở nên đông đúc hơn. Hai mẹ con nhà nọ vẫn xuất hiện ven đường chạy của anh, thường là ở một chiếc ghế đá gần chuồng chim bồ câu. Họ vẫn có vẻ u buồn nhưng đã bớt trầm lặng hơn. Đứa bé thỉnh thoảng nhoài người đòi mẹ cho với theo lũ chim hay những con chó mà người ta dắt qua. Người mẹ thỉnh thoảng đáp lại lời hỏi han của những người lớn tuổi đi tập thể dục ngang qua bằng một nụ cười nhợt nhạt và mấy câu xả giao lễ phép. Giọng cô khàn khàn, như thể đã khóc hoặc viêm họng thật nhiều. Đôi lúc, Văn bắt gặp cô nhìn về phía những đôi tình nhân đang nép sát vào nhau sau mấy thân cây cổ thụ, trong ánh mắt cô có cả sự thèm thuồng và tiếc nuối.
Tháng 6
Công việc đã ngớt nên Văn có thể đi tập đều như bình thường. Suốt nửa tháng, anh không thấy hai mẹ con người quả phụ trẻ. Anh đoán già đoán non, vẽ ra đủ các trường hợp giả định như về quê, chuyển nhà, ốm đau… Chẳng thể hỏi ai, Văn cứ lặng lẽ duy trì lịch chạy với hy vọng sẽ được gặp lại họ. Rồi hy vọng của anh cũng thành hiện thực. Đúng vào đợt nóng khắc nghiệt nhất của mùa hè, hai bóng người một lớn một nhỏ lại xuất hiện trong công viên, lần này là ở chỗ mấy băng ghế ven hồ. Đứa bé quấy khóc nhiều hơn còn mẹ nó thì lại gầy sọp đi. Văn cố tình lảng vảng quanh đó để nghe xem chuyện gì xảy ra với hai mẹ con. Giữa tiếng gió xào xạc lùa qua tàng cây và tiếng nước rào rào từ những vòi phun giữa hồ, anh nghe thấy những lời khàn khàn đứt quãng về “sốt siêu vi trùng”, “nằm viện Nhi”, “tiêm kháng sinh”.
Tháng 7
Sếp quẳng cho Văn tấm thẻ hội viên của một phòng tập tiêu chuẩn quốc tế gần công ty. Không thể từ chối sự quan tâm hào phóng của sếp, anh đành chấp nhận đổi giờ giấc và địa điểm tập một thời gian. Tuy vậy, mỗi chiều, anh vẫn tạt qua công viên, chỉ để nhìn xem hai mẹ con nhà kia có ở đó hay không. Đã đến mùa mưa bão, có những ngày công viên vắng hoe, Văn nhìn người mẹ bế đứa bé bước chầm chậm trên lối đi ngổn ngang những cành lá cây bị gió quật rụng, vừa mừng vì được gặp, lại vừa lo lắng giận dữ vì cô không để ý đến chuyện cho bản thân và con. Nhưng Văn chẳng thể nói gì…
Tháng 8
Hình như đứa bé bắt đầu đi nhà trẻ. Trên ghế đá nơi hai mẹ con nó ngồi có thêm một chiếc ba lô in những nhân vật hoạt hình. Nó nói nhiều hơn, giọng nói líu ríu ngọng nghịu về đủ thứ chuyện mà không người lớn nào hiểu tường tận. Mẹ nó kiên nhẫn lắng nghe, kiên nhẫn đáp lại, kiên nhẫn sửa từng từ ngọng cho nó. Một hôm, đứa bé hỏi “Bố đâu?”, mẹ nó lặng đi một lát rồi trả lời “Bố ở trên trời”. Đứa bé ngẩng đầu nhìn lên trời. Văn cũng làm theo, chỉ thấy bầu trời lúc sẩm tối nhuốm màu xanh sẫm.
Tháng 9
Cuối cùng, Văn cũng tìm được cách nhượng lại tấm thẻ hội viên của phòng tập cho người khác mà không làm phật lòng sếp. Anh quay trở lại với lịch chạy bộ quen thuộc ở công viên. Sau nửa năm, trông đứa bé rõ là lớn và hoạt bát hẳn lên. Qua lời trò chuyện của những ông bà đi tập thể dục, anh biết nó có tên ở nhà là Nheo. Mẹ Nheo vẫn có vẻ gầy gò nhưng ít nhất ánh mặt trời của vài tháng mùa hè cũng rút bớt sắc tái xanh trên gương mặt cô. Văn đánh bạo mỉm cười gật đầu với cô mỗi khi gặp. Thoạt đầu, cô có vẻ dè chừng, nhưng sau vài lần rồi cũng gật đầu đáp lại anh.
Tháng 10
Trời mùa thu nhanh tối, công viên trở nên quá thiếu an toàn. Văn quyết định không chạy hết một vòng hồ như trước mà chỉ tập quanh quẩn gần chỗ mẹ con Nheo để đảm bảo không có gì bất trắc xảy ra với họ. Tuy vậy, ngoài việc mỉm cười gật đầu thay lời chào và im lặng quan sát kín đáo, Văn chẳng làm được việc gì để tiến thêm một bước về phía mẹ con Nheo. Họ thì dĩ nhiên chẳng có ý định chủ động làm thân với một người có ngoại hình thô kệch, hầu như lúc nào cũng mặc áo may ô và mướt mát mồ hôi như anh rồi. 20/10, anh mua bó hoa đem ra công viên. Nhưng cho đến tận tối mịt, anh vẫn không gặp (những) người cần tặng.
Tháng 11
Cả Nheo và mẹ đều bắt đầu có những mối quan hệ riêng. Với Nheo, đó là vài đứa trẻ sàn sàn tuổi con bé được ông bà hoặc người giúp việc dẫn ra công viên chơi. Nheo nhớ tên từng đứa, hôm nào không thấy là bi bô nhắc hỏi. Với mẹ Nheo, đó là vài người đàn ông nghe nói là muộn vợ hay lôn. Họ lân la đến trò chuyện với cô trong sự cổ vũ gán ghép đầy thiện chí của nhóm người lớn tuổi. Mẹ Nheo đáp lại tất cả bọn họ bằng thái độ lịch sự cứng nhắc và những câu nhỏ nhẹ nhưng xa cách. Văn chứng kiến cảnh đấy nhiều lần, có thể nói là hằng ngày. Không hiểu sao, lần nào anh cũng thấy lòng nhẹ nhõm, vui vui.
Tháng 12
Những đợt gió mùa đông bắc tràn về mỗi ngày một mạnh hơn, những người đi tập bắt đầu chuyển sang tình trạng buổi đực buổi cái, những đôi tình nhân cũng dần loại công viên ra khỏi danh sách địa điểm hẹn hò lý tưởng. Riêng Văn vẫn đều đặn có mặt ở đó mỗi chiều. Không rõ vì khung cảnh có phần quạnh quẽ của mùa rét hay vì đã quen với sự lầm lì vô hại của Văn, trong những lần giáp mặt hiếm hoi (thường là vào những ngày tương đối ấm áp), mẹ Nheo bắt đầu chủ động chào anh và gọi con bé chào cùng, Văn chỉ có thể đáp lại ánh mắt thân thiện của cô và giọng nói non nớt của con bé bằng một nụ cười ngây ngô.
Tháng 1
Trời rét đậm, rét hại liên tục cộng với những hành trình bận rộn chuẩn bị cho Tết cổ truyền khiến những người yêu hoạt động ngoài trời nhất cũng biến đi đâu mất, công viên vắng hơn bất cứ thời điểm nào trong năm. Văn đoán là mẹ con Nheo sẽ không xuất hiện nhưng anh vẫn không thể bỏ thói quen đi tập mỗi chiều, chỉ để đảm bảo rằng nếu họ tới, anh sẽ không bỏ qua cơ hội bảo vệ họ khỏi những kẻ móc túi hay trấn lột vẫn lảng vảng đâu đây. Đôi khi, anh dừng chạy, nhìn sững về phía chiếc ghế đá nơi mẹ con Nheo vẫn ngồi, thầm đoán lúc này họ đang làm gì. Đôi khi, anh ngồi thừ trên chính chiếc ghế đá ấy, nghĩ ngợi mông lung…
Tháng 2
Sau kỳ nghỉ Tết dài đằng đẵng, mẹ con Nheo cũng như nhiều khách quen khác của công viên lục tục trở lại nhịp sinh hoạt bình thường. Mọi người chào hỏi chúc tụng nhau râm ran. Trời ấm dần lên. Đôi má của Nheo đã phúng phính hơn nhiều còn bộ quần áo của mẹ con bé thì đã có màu sắc tươi tắn đôi chút. Khi Văn đem hai phong bao lì xì đến đưa cho mẹ Nheo, anh đọc được trong mắt cô sự nguôi ngoai. Cô chủ động hỏi tên anh. Nhưng như mọi khi, tất cả những gì anh có thể hồi đáp chỉ là một nụ cười hiền lành, ngượng ngập. Trong phong bao lì xì dành cho mẹ Nheo, anh đã nhét thêm mẫu giấy nhỏ có dòng chữ: “Xin lỗi, tôi có khuyết tật thanh quản, không thể. Ngày mai tôi phải đi công tác, hẹn gặp lại hai mẹ con vào tháng 3”.
Tháng 3
Dưới làn mưa bụi mờ đục cuối xuân, trên chiếc ghế đá gần chuồng chim bồ câu, có hai người một lớn một nhỏ ngồi thu mình dưới tán chiếc ô kẻ ca rô, đợi bước chạy của một người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook