Đọc Thầm
-
Quyển 3 - Chương 11: Macbeth 11
Nhà Đổng Càn ở tiểu khu “Lan Loan”.
Đây là một khu dân cư rất mới, vài năm trước nơi đây còn là một con hẻm chật chội ẩm ướt, sau đó hưởng lợi từ cuộc cải tạo thành phố oanh oanh liệt liệt, nhà Đổng Càn cũng được dọn vào khu đền bù sáng sủa sạch sẽ.
Các tiểu khu mấy năm nay mới xây dựng đều rất chú trọng, “hệ thống sưởi dưới đất”, “điều hòa nhiệt độ”, “hệ thống thông gió”, các danh từ vài năm trước còn cảm thấy khá có phong cách Tây nghiễm nhiên đã thành tiêu chí, trung sản thành phố thế hệ mới bắt đầu mua chất lượng cuộc sống, phải ở trung tâm, phải yên tĩnh, phải phục vụ tốt, phải nhanh tiện. Các hộ gia đình cũ lơ mơ ký vào hợp đồng di dời, vớt được một chỗ nương thân ngay cạnh “cuộc sống chất lượng”, tựa hồ cũng hòa vào trào lưu “thành phố chất lượng”… Đương nhiên, chỉ có vào ở rồi mới biết, thì ra chỉ là nhìn rất đẹp thôi.
Giữa nhà đền bù và nhà bán có một vành đai cách ly dày, chính giữa bịt kín, một bên là nền xi-măng trơ trọi, một bên là cảnh quan nhân tạo rực rỡ, chia các tòa nhà vẻ ngoài tương tự ra ba bảy loại.
Khi Tiêu Hải Dương và đồng nghiệp ra khỏi nhà Đổng Càn, phát hiện chỗ họ đậu xe cảnh sát đã bị đám đông bao vây.
“Xe này đến từ sáng sớm rồi,” Có ông cụ dắt chó đi dạo chỉ xe cảnh sát nói, “Lúc mua đồ ăn sáng ông đã nhìn thấy, cũng không biết là có chuyện gì mà điều tra lâu thế.”
“Ông không biết à, có một tên tội phạm giết người đang sống ở đây, cháu thấy địa chỉ trên mạng khui ra chính là tòa nhà này đấy.” Cậu thiếu niên dáng vẻ như học sinh bên cạnh giơ di động lên cho ông lão xem, ông lão dắt chó nheo mắt nhìn, có sự kính sợ nửa hiểu nửa không đối với tin tức như bão cuốn qua.
“Này, hai người kia là cảnh sát à?”
Tiêu Hải Dương còn chưa kịp kéo cửa xe thì đã suýt bị nhấn chìm trong biển quần chúng nhân dân đua nhau nói.
“Chú cảnh sát, nghe nói hung thủ vụ mua hung giết người sống ở đây, các chú đến vì việc này à?”
Tiêu Hải Dương thoạt tiên sửng sốt, sau đó lắc đầu lia lịa: “Không phải, đừng đoán mò, phiền nhường đường.”
Thiếu niên giơ di động tò mò hỏi: “Thực sự có con riêng ạ?”
Cậu nhóc còn chưa dứt lời, đã bị một vị phu nhân ăn mặc hợp mốt đằng sau lôi ra một bên: “Con bớt hóng hớt ba cái chuyện bát quái vô ích đó đi, còn lên mạng xem lung tung thì khỏi dùng di động nữa nhé – Anh cảnh sát, tôi chỉ hỏi một câu, cái người tông xe rốt cuộc chết chưa? Các anh bắt được chưa? Ở ngay sát vách tội phạm giết người…”
Tiêu Hải Dương đang kéo cửa xe chợt dừng tay, sau đó vờ như không nghe thấy, chẳng nói một lời cúi đầu chui vào trong xe.
“Này, sao đã đi rồi? Trả lời một câu thì có làm sao, đây cũng là vấn đề an toàn của người dân mà!”
Người đàn ông đậu xe bên cạnh nhỏ giọng cằn nhằn: “Tôi đã bảo không nên mua nhà ở gần khu đền bù mà, bà cũng không biết hàng xóm là ai…”
Không đợi đồng nghiệp đóng chặt cửa xe, Tiêu Hải Dương đã đạp chân ga lao khỏi bãi đậu xe của khu dân cư, như thể bị cái gì đuổi theo vậy. Vừa ra cổng tiểu khu, phía trước liền gặp một chiếc xe bánh mì có logo của một công ty truyền thông, đồng nghiệp tinh mắt, vội vỗ vỗ Tiêu Hải Dương: “Đi đường nhỏ bên cạnh, đừng dây vào phiền phức.”
Tiêu Hải Dương xoay vô-lăng vào đường nhỏ quanh co, liếc thấy trên xe bánh mì có mấy người vác máy móc tác nghiệp xuống, đuổi theo họ vài bước, thấy đuổi không kịp mới đành phải thôi, từ đằng xa chụp vài tấm ảnh xe cảnh sát lái qua.
Đồng nghiệp căng thẳng quay đầu lại nhìn, xác định không có rắc rối gì mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Tiêu Hải Dương: “Tin tức lan truyền nhanh thật. Anh bảo này Hải Dương, bây giờ không như trước kia, nếu khi tra án gặp phải tình huống kiểu này, nhất định phải nhớ kín miệng, không biết tránh né thì chạy cho nhanh, bên trên chưa ra thông báo chính thức, chúng ta một chữ cũng không thể nói nhiều, đây là kỷ luật, bằng không cứ chờ bị sếp phạt đi.”
Tiêu Hải Dương thoạt tiên khá chậm chạp gật đầu, một lúc lâu sau, đột nhiên lại không đầu không đuôi hỏi: “Đổng Hiểu Tình còn có thể tiếp tục sống ở đây không anh?”
Đồng nghiệp thoạt tiên nghi hoặc “Hửm” một tiếng, lập tức định thần lại, khoát tay không mấy để ý: “Chắc chắn phải khó chịu một thời gian, qua một thời gian là ổn, mọi người đều bận rộn, ai mà nhớ dai thế? Yên tâm, một hai tháng sau sẽ không còn ai nhớ đâu.”
Tiêu Hải Dương tâm sự nặng nề vâng một tiếng. Cậu lái xe không hề lỗ mãng như người, thậm chí hơi cẩn thận quá, từ xa thấy đèn tín hiệu đổi, liền nhẹ nhàng đạp thắng, chiếc xe công vụ cũ rích thong thả dừng lại, hầu như không thấy lắc lư.
“Nhưng bản thân cô ấy nhất định sẽ không quên được.” Tiêu Hải Dương đột ngột mở miệng.
Đồng nghiệp sửng sốt nhìn cậu.
“Lỡ như đến cuối cùng chúng ta cũng không thể tìm được chứng cứ chính xác, chứng minh Đổng Càn là hung thủ hay vô tội, chuyện này sẽ vĩnh viễn nằm trong lòng cô ấy. Mới đầu người khác hỏi, hoài nghi, cô ấy còn có thể liều mạng tranh biện, chết cũng không tin cha mình là hung thủ giết người, nhưng chuyện này sẽ như một cây dằm, dăm ba bữa lại chui ra, giống như chiếc hòm của Schrödinger vậy.”
Đồng nghiệp không ngờ cậu đột nhiên nảy ra lắm cảm tưởng như vậy, trố mắt hỏi lại một câu: “Schrödinger? Không phải mèo à?” (Về thí nghiệm con mèo của Schrödinger, có thể tham khảo thêm trên Wiki)
“Hòm đựng mèo,” Tiêu Hải Dương chăm chú nhìn đèn tín hiệu, kính hơi trượt xuống, gọng kính che khuất mí mắt, khuôn mặt hơi u sầu, “Một ngày không mở ra, thì anh một ngày không biết con mèo còn ở đó không. Cái hòm này sẽ vĩnh viễn nằm trong lòng, khiến anh không bỏ được thứ gì khác, chờ trời vừa tối là anh lại đi quanh cái hòm như xương mắc trong cổ này, mỗi ngày đều hoài nghi… Vết thương lơ lửng thế này cả đời cũng không lành được.”
Người ta nói chuyện hằng ngày, hoặc tán gẫu hoặc có việc cần trao đổi. Mà trong quan niệm văn hóa của người phương Đông, trao đổi cảm nhận với người không thân thiết lắm sẽ có vẻ không “hằng ngày”, ít nhiều có sự xấu hổ do không thân.
Đồng nghiệp hơi ấp úng, không biết nên tiếp tục đoạn trường thiên đại luận không bờ bến này như thế nào, đành phải cười gượng một tiếng.
Tiêu Hải Dương lại như một người đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không nhận thấy sự xấu hổ của đồng nghiệp, cũng không hề chờ mong câu trả lời của người khác, tự nói một tràng rồi ngậm miệng, chẳng biết chìm vào cái gì rồi.
Trong tiểu khu Lan Loan, Đổng Hiểu Tình ngồi một mình trong phòng khách, tay cầm điện thoại, đài truyền hình địa phương đang phát bản tin nóng về Chu Thị, tên tài xế gây tai nạn “họ Đổng” thỉnh thoảng chạy qua một góc không hút mắt. Trên bàn bày ba ly trà uống dở đã nguội, tỏ rõ mới có khách đến thăm.
Người trong điện thoại nói chuyện rất đỗi ôn tồn, chính là giám đốc nhân sự: “Tiểu Đổng em xem, gần đây nhà em quả thật có nhiều chuyện xảy ra, dù đang là mùa bận rộn, mọi người đều rất thông cảm, anh cũng xin ý kiến sếp tổng rồi, các lãnh đạo nhất trí cảm thấy em nên nghỉ ngơi một thời gian trước, điều chỉnh trạng thái cho tốt, công việc không gấp… Có khó khăn gì, em có thể nói với công ty bất cứ lúc nào, nếu giải quyết được, bọn anh nhất định cố hết sức giúp em, được không?”
Đây là sa thải khéo, Đổng Hiểu Tình hiểu, cô không muốn lộ ra dáng vẻ quá khó coi, vì thế dùng hết sức để giọng khỏi run: “Vâng, giám đốc Vương, phiền anh rồi.”
“Ôi, không phiền không phiền,” Bên kia do cô dễ đuổi mà thở phào một hơi, thấy Đổng Hiểu Tình thức thời, giọng lại dịu hơn ba phần, “Gặp phải chuyện thế này, anh Vương không thể giúp gì cho em, anh mới làm báo cáo trình lên sếp tổng, xin cho em thêm một quý tiền lương và trợ cấp…”
Bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa bám riết không buông: “Cô Đổng có ở nhà không? Chúng tôi là báo chiều Yến Đô, muốn hỏi cô mấy câu.”
“… Đến lúc đó thanh toán một lần cho em, mặc dù không nhiều, tốt xấu gì vẫn hơn là không có. Sau này nếu em cần thư giới thiệu công việc, cứ việc tới tìm anh.”
“Cô Đổng? Kỳ lạ, bên trong phải có người chứ, tôi nghe thấy có âm thanh… Xin chào, trong nhà có ai không?”
Đổng Hiểu Tình khó khăn hít sâu một hơi, ôm đầu.
Những âm thanh ồn ào đó tựa như nước, dòng nước chảy qua theo thế, chưa hẳn có ý tốt, cũng chưa hẳn có ác ý, chỉ có người nằm giữa dòng xoáy, giãy giụa không được, thất khiếu không thông, mới biết “tai ương ngập đầu” là mùi vị thế nào.
Nhưng ngập đầu thì ngập đầu, chẳng oán được giọt nước này, cũng chẳng oán được giọt nước kia.
Thế lại nên đi nói phải trái với ai đây?
Từ xưa đến nay cũng chưa có ai tranh luận ra một kết quả.
Đổng Hiểu Tình không biết mình đã ứng phó điện thoại của công ty như thế nào, cô thành một cái xác không hồn tự động lên dây, chẳng biết bao lâu sau mới hơi hoàn hồn.
Mấy người ngoài cửa rốt cuộc đi rồi, vỏ di động bị chính cô bẻ ra, tin nóng phát xen trên ti vi không biết kết thúc từ khi nào, lại bắt đầu chiếu chương trình giải trí thường ngày.
Cô mơ màng co mình lại, ánh mắt rời rạc vô thần nhìn chằm chằm tờ giấy viết số điện thoại dưới ly trà – đó là viên cảnh sát đeo kính ban nãy để lại, dặn cô nếu nhớ ra manh mối gì, hoặc có bất cứ khó khăn gì, có thể đến tìm anh ta bất cứ lúc nào.
“Giả mù sa mưa.” Đổng Hiểu Tình mặt không biểu cảm nghĩ như vậy.
Lúc này, chuông cửa inh ỏi lại reo lên.
Đổng Hiểu Tình giật mình, trong lòng tự dưng bùng lên một ngọn lửa không tên, cô đứng bật dậy, cầm ly thủy tinh trên bàn nhắm ngay cửa muốn ném, một tiếng “Cút” đã ra đến môi.
“Chuyển phát nhanh đây – có ai ở nhà không?”
Đổng Hiểu Tình khựng lại, ly nước từ đầu ngón tay dồn sức của cô vừa vặn rơi xuống sofa, nửa ly nước làm sofa ướt một mảng. Người bên ngoài thử gõ cửa, lẩm bẩm một câu “Không có ai”, sau đó là “Két” một tiếng, nhân viên chuyển phát như thường lệ nhét bưu phẩm vào khoảng nhỏ lắp đồng hồ điện trong hành lang, lại vội vã đi tiếp.
Đổng Hiểu Tình qua loa ấn vài tờ giấy ăn lên sofa thấm nước, do dự một lát, cẩn thận dùng “mắt mèo” nhìn ra bên ngoài, xác định không có ai mới mau chóng hé cửa lấy bưu phẩm như đi ăn trộm.
Bưu phẩm không nặng, gói rất cẩn thận, cô nhớ mình không hề mua cái gì, ai sẽ giao hàng vào lúc này? Đổng Hiểu Tình nghi hoặc lật bill, lập tức ngây người-
Địa chỉ là từ công ty vận chuyển hàng hóa Đổng Càn làm việc khi còn sống, người gửi và nhận bưu phẩm đều là Đổng Càn.
Chu Tuấn Mậu chưa rõ nguyên nhân cái chết, Đổng Càn là người hiềm nghi, vật phẩm cá nhân ở công ty và ở nhà đều bị cảnh sát tra hết, sót mỗi bưu phẩm “chuyển phát chậm Trung Quốc” cùng một thành phố cũng mất tới hai ba ngày này.
Đổng Hiểu Tình sốt ruột dùng tay không xé bưu phẩm, rơi ra trước hết là một tấm di ảnh trắng đen của một người phụ nữ, phòng khách nhà cô cũng treo một tấm giống vậy, chính là người mẹ mất từ hồi cô còn bé, đằng sau là ảnh hiện trường vụ tai nạn giao thông ghê người và giấy chứng tử lúc ấy bệnh viện cấp cứu không được đã cho ra.
Đằng sau giấy chứng tử dán một tờ giấy cắt từ báo, là bản tin liên quan đến vụ tai nạn giao thông khiến mẹ Đổng Hiểu Tình thiệt mạng.
Đổng Hiểu Tình vốn tưởng rằng đây là di vật cha gìn giữ, đang định lướt qua, ánh mắt lại vô tình quét tới mấy câu trên bài báo cũ, như bị hắt một chậu nước lạnh vào đầu, chớp mắt từ trạng thái thẫn thờ tỉnh táo lại – thì ra nhân vật chính của bản tin ấy không hề là người phụ nữ vô tội thiệt mạng trong vụ tai nạn giao thông, mà là một doanh nhân rất có danh vọng lúc bấy giờ.
Vị doanh nhân tự mình lái xe đi trên đường, đột nhiên bị một chiếc xe tải tông vào đuôi, xe con mất khống chế lao sang làn bên cạnh, tông vào một xe tải qua đường khác, gây ra tai nạn giao thông liên hoàn, chủ xe con và tài xế gây tai nạn tử vong tại chỗ, mà ngồi trên chiếc xe qua đường tự dưng bị liên lụy chính là vợ chồng Đổng Càn, hai người đều được đưa đến bệnh viện cấp cứu, người vợ bị thương khá nặng, cấp cứu không được bất hạnh thiệt mạng.
Đổng Hiểu Tình vội vàng đổ hết mọi thứ bên trong ra – bên trong có tuyến đường lái xe khó hiểu, một số bản vẽ tay in dầu, hàng loạt bản photo hóa đơn không biết dùng làm gì, vài tấm đặc tả biển số xe và một xấp tư liệu cá nhân của người lạ.
Đột nhiên cô thấy một bản trong số đó chính là Chu Tuấn Mậu!
Đằng sau bản giới thiệu vắn tắt cuộc đời Chu Tuấn Mậu dán một tấm ảnh, chính là chiếc Bentley ông lão ngồi khi xảy ra vụ tai nạn.
Tim Đổng Hiểu Tình đập “thình thịch”, hai tay run rẩy không kiềm được, cô nhìn thấy một phong thư phía dưới xấp tư liệu, trên đó xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Tiểu Tình”, là nét chữ viết ngoáy hơi giống trẻ con của Đổng Càn!
Chỉ chớp mắt, vụ án bắt cóc Chu Hoài Cẩn đã qua vài ngày, độ hot chẳng những không lắng xuống, ngược lại có xu thế ngày càng mạnh, ảnh chụp và các bài báo Chu Hoài Cẩn thời trẻ tham gia hoạt động thương mại đều bị lôi ra, ngay cả người sáng lập thần bí của Chu Thị sau mấy thập niên mai danh ẩn tích cũng lại lần nữa bị nhắc tới.
“Người này tên tiếng Trung là ‘Chu Nhã Hậu’… Chu choa, đẹp trai quá,” Lang Kiều đi lòng vòng trong văn phòng, “Là con lai Trung Mỹ, dòng máu Trung Quốc hơi nhiều hơn, cưới vợ cũng là người Hoa, di dân đời thứ hai, gia đình giàu có, nghỉ học trường xịn tự đi kinh doanh – Chu Tuấn Mậu khi đó hoàn toàn là lâu la của người ta, Trịnh Khải Phong thì càng không cần phải nói, lúc Chu Nhã Hậu tự thành lập công ty riêng, ông ta mới nhập cư trái phép, còn là một tên côn đồ nhãi nhép trốn chui trốn nhủi.”
Đào Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Trịnh Khải Phong còn là dân nhập cư trái phép?”
“Trốn qua từ hồi mười mấy tuổi,” Lang Kiều nói, “Lăn lộn mấy năm dưới trướng ông trùm, sau đó không biết làm sao quen biết Chu Tuấn Mậu, mới có được thân phận hợp pháp, xem bộ dạng thê thảm năm đó, lại nhìn người ta bây giờ, đời người gặp gỡ… thật là khó nói.”
Bên cạnh có người phản đối: “Kiều Kiều, em đừng đi qua đi lại nữa, chóng mặt quá!”
“Em đói, anh đồng chí ạ,” Lang Kiều rên một tiếng, “Người chăn nuôi đến muộn mười phút, dạ dày của em đang tự tiêu hóa chính mình đây này.”
Vừa dứt lời, mùi bánh kếp liền từ ngoài hành lang bay vào, Lang Kiều nhảy ra cửa, hệt như nhân dân khu giặc chiếm gặp được quân giải phóng, thâm tình kêu một tiếng: “Sếp!”
Lạc Văn Chu né một bước tránh cô: “Chững chạc xem nào.”
“Nhi đồng đói khát không cần chững chạc,” Lang Kiều gấp gáp giật lấy thứ trong tay anh, “Ồ, sao hôm nay anh mua nhiều loại vậy?”
Lạc Văn Chu không lên tiếng, lòng nghĩ: “Ai biết tên lắm chuyện đó lại không ăn cái gì.”
Hôm nay chính là thứ Sáu, lại là ngày Phí Độ đến điểm danh. Lạc Văn Chu vốn mua đồ ăn sáng như thường lệ, sực nhớ tới vụ này, lại mua vài món khác, thành thử không cẩn thận đến muộn một lúc.
Anh làm bộ điềm nhiên đi vào văn phòng, nhìn thấy cái bàn trống không của Phí Độ, lập tức đanh mặt lại ra vẻ chính nhân quân tử: “Không phải tôi đã nhấn mạnh kỷ luật rồi sao, chuyện này là thế nào? Đào Nhiên, gọi điện thoại cho tên đó, mấy giờ rồi mà còn chưa thò mặt tới, lại đi đâu chơi bời rồi?”
Đào Nhiên: “…”
Lạc Văn Chu muộn màng phát hiện biểu cảm của mọi người rất quỷ dị: “Đều nhìn tôi làm gì?”
Lang Kiều nháy mắt chỉ cái áo khoác vắt trên ghế của Phí Độ, cố ý “hạ thấp” giọng đến mức mọi người đều có thể nghe thấy: “Tới từ nửa tiếng trước, đến văn phòng sếp Lục rồi.”
Lạc Văn Chu: “…”
Đào Nhiên rề rà bồi thêm một câu: “A, đúng rồi, khi nãy cục trưởng Lục còn gọi điện đến văn phòng tìm ông, tôi nghe máy, sếp chửi tôi một trận, hỏi tôi ‘Sự tự do lỏng lẻo của Lạc Văn Chu còn có thể khỏi được không’.”
Cả đội trinh sát hình sự ăn cơm của đội trưởng Lạc, tập thể cho đội trưởng Lạc một tiếng xì.
Đây là một khu dân cư rất mới, vài năm trước nơi đây còn là một con hẻm chật chội ẩm ướt, sau đó hưởng lợi từ cuộc cải tạo thành phố oanh oanh liệt liệt, nhà Đổng Càn cũng được dọn vào khu đền bù sáng sủa sạch sẽ.
Các tiểu khu mấy năm nay mới xây dựng đều rất chú trọng, “hệ thống sưởi dưới đất”, “điều hòa nhiệt độ”, “hệ thống thông gió”, các danh từ vài năm trước còn cảm thấy khá có phong cách Tây nghiễm nhiên đã thành tiêu chí, trung sản thành phố thế hệ mới bắt đầu mua chất lượng cuộc sống, phải ở trung tâm, phải yên tĩnh, phải phục vụ tốt, phải nhanh tiện. Các hộ gia đình cũ lơ mơ ký vào hợp đồng di dời, vớt được một chỗ nương thân ngay cạnh “cuộc sống chất lượng”, tựa hồ cũng hòa vào trào lưu “thành phố chất lượng”… Đương nhiên, chỉ có vào ở rồi mới biết, thì ra chỉ là nhìn rất đẹp thôi.
Giữa nhà đền bù và nhà bán có một vành đai cách ly dày, chính giữa bịt kín, một bên là nền xi-măng trơ trọi, một bên là cảnh quan nhân tạo rực rỡ, chia các tòa nhà vẻ ngoài tương tự ra ba bảy loại.
Khi Tiêu Hải Dương và đồng nghiệp ra khỏi nhà Đổng Càn, phát hiện chỗ họ đậu xe cảnh sát đã bị đám đông bao vây.
“Xe này đến từ sáng sớm rồi,” Có ông cụ dắt chó đi dạo chỉ xe cảnh sát nói, “Lúc mua đồ ăn sáng ông đã nhìn thấy, cũng không biết là có chuyện gì mà điều tra lâu thế.”
“Ông không biết à, có một tên tội phạm giết người đang sống ở đây, cháu thấy địa chỉ trên mạng khui ra chính là tòa nhà này đấy.” Cậu thiếu niên dáng vẻ như học sinh bên cạnh giơ di động lên cho ông lão xem, ông lão dắt chó nheo mắt nhìn, có sự kính sợ nửa hiểu nửa không đối với tin tức như bão cuốn qua.
“Này, hai người kia là cảnh sát à?”
Tiêu Hải Dương còn chưa kịp kéo cửa xe thì đã suýt bị nhấn chìm trong biển quần chúng nhân dân đua nhau nói.
“Chú cảnh sát, nghe nói hung thủ vụ mua hung giết người sống ở đây, các chú đến vì việc này à?”
Tiêu Hải Dương thoạt tiên sửng sốt, sau đó lắc đầu lia lịa: “Không phải, đừng đoán mò, phiền nhường đường.”
Thiếu niên giơ di động tò mò hỏi: “Thực sự có con riêng ạ?”
Cậu nhóc còn chưa dứt lời, đã bị một vị phu nhân ăn mặc hợp mốt đằng sau lôi ra một bên: “Con bớt hóng hớt ba cái chuyện bát quái vô ích đó đi, còn lên mạng xem lung tung thì khỏi dùng di động nữa nhé – Anh cảnh sát, tôi chỉ hỏi một câu, cái người tông xe rốt cuộc chết chưa? Các anh bắt được chưa? Ở ngay sát vách tội phạm giết người…”
Tiêu Hải Dương đang kéo cửa xe chợt dừng tay, sau đó vờ như không nghe thấy, chẳng nói một lời cúi đầu chui vào trong xe.
“Này, sao đã đi rồi? Trả lời một câu thì có làm sao, đây cũng là vấn đề an toàn của người dân mà!”
Người đàn ông đậu xe bên cạnh nhỏ giọng cằn nhằn: “Tôi đã bảo không nên mua nhà ở gần khu đền bù mà, bà cũng không biết hàng xóm là ai…”
Không đợi đồng nghiệp đóng chặt cửa xe, Tiêu Hải Dương đã đạp chân ga lao khỏi bãi đậu xe của khu dân cư, như thể bị cái gì đuổi theo vậy. Vừa ra cổng tiểu khu, phía trước liền gặp một chiếc xe bánh mì có logo của một công ty truyền thông, đồng nghiệp tinh mắt, vội vỗ vỗ Tiêu Hải Dương: “Đi đường nhỏ bên cạnh, đừng dây vào phiền phức.”
Tiêu Hải Dương xoay vô-lăng vào đường nhỏ quanh co, liếc thấy trên xe bánh mì có mấy người vác máy móc tác nghiệp xuống, đuổi theo họ vài bước, thấy đuổi không kịp mới đành phải thôi, từ đằng xa chụp vài tấm ảnh xe cảnh sát lái qua.
Đồng nghiệp căng thẳng quay đầu lại nhìn, xác định không có rắc rối gì mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Tiêu Hải Dương: “Tin tức lan truyền nhanh thật. Anh bảo này Hải Dương, bây giờ không như trước kia, nếu khi tra án gặp phải tình huống kiểu này, nhất định phải nhớ kín miệng, không biết tránh né thì chạy cho nhanh, bên trên chưa ra thông báo chính thức, chúng ta một chữ cũng không thể nói nhiều, đây là kỷ luật, bằng không cứ chờ bị sếp phạt đi.”
Tiêu Hải Dương thoạt tiên khá chậm chạp gật đầu, một lúc lâu sau, đột nhiên lại không đầu không đuôi hỏi: “Đổng Hiểu Tình còn có thể tiếp tục sống ở đây không anh?”
Đồng nghiệp thoạt tiên nghi hoặc “Hửm” một tiếng, lập tức định thần lại, khoát tay không mấy để ý: “Chắc chắn phải khó chịu một thời gian, qua một thời gian là ổn, mọi người đều bận rộn, ai mà nhớ dai thế? Yên tâm, một hai tháng sau sẽ không còn ai nhớ đâu.”
Tiêu Hải Dương tâm sự nặng nề vâng một tiếng. Cậu lái xe không hề lỗ mãng như người, thậm chí hơi cẩn thận quá, từ xa thấy đèn tín hiệu đổi, liền nhẹ nhàng đạp thắng, chiếc xe công vụ cũ rích thong thả dừng lại, hầu như không thấy lắc lư.
“Nhưng bản thân cô ấy nhất định sẽ không quên được.” Tiêu Hải Dương đột ngột mở miệng.
Đồng nghiệp sửng sốt nhìn cậu.
“Lỡ như đến cuối cùng chúng ta cũng không thể tìm được chứng cứ chính xác, chứng minh Đổng Càn là hung thủ hay vô tội, chuyện này sẽ vĩnh viễn nằm trong lòng cô ấy. Mới đầu người khác hỏi, hoài nghi, cô ấy còn có thể liều mạng tranh biện, chết cũng không tin cha mình là hung thủ giết người, nhưng chuyện này sẽ như một cây dằm, dăm ba bữa lại chui ra, giống như chiếc hòm của Schrödinger vậy.”
Đồng nghiệp không ngờ cậu đột nhiên nảy ra lắm cảm tưởng như vậy, trố mắt hỏi lại một câu: “Schrödinger? Không phải mèo à?” (Về thí nghiệm con mèo của Schrödinger, có thể tham khảo thêm trên Wiki)
“Hòm đựng mèo,” Tiêu Hải Dương chăm chú nhìn đèn tín hiệu, kính hơi trượt xuống, gọng kính che khuất mí mắt, khuôn mặt hơi u sầu, “Một ngày không mở ra, thì anh một ngày không biết con mèo còn ở đó không. Cái hòm này sẽ vĩnh viễn nằm trong lòng, khiến anh không bỏ được thứ gì khác, chờ trời vừa tối là anh lại đi quanh cái hòm như xương mắc trong cổ này, mỗi ngày đều hoài nghi… Vết thương lơ lửng thế này cả đời cũng không lành được.”
Người ta nói chuyện hằng ngày, hoặc tán gẫu hoặc có việc cần trao đổi. Mà trong quan niệm văn hóa của người phương Đông, trao đổi cảm nhận với người không thân thiết lắm sẽ có vẻ không “hằng ngày”, ít nhiều có sự xấu hổ do không thân.
Đồng nghiệp hơi ấp úng, không biết nên tiếp tục đoạn trường thiên đại luận không bờ bến này như thế nào, đành phải cười gượng một tiếng.
Tiêu Hải Dương lại như một người đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không nhận thấy sự xấu hổ của đồng nghiệp, cũng không hề chờ mong câu trả lời của người khác, tự nói một tràng rồi ngậm miệng, chẳng biết chìm vào cái gì rồi.
Trong tiểu khu Lan Loan, Đổng Hiểu Tình ngồi một mình trong phòng khách, tay cầm điện thoại, đài truyền hình địa phương đang phát bản tin nóng về Chu Thị, tên tài xế gây tai nạn “họ Đổng” thỉnh thoảng chạy qua một góc không hút mắt. Trên bàn bày ba ly trà uống dở đã nguội, tỏ rõ mới có khách đến thăm.
Người trong điện thoại nói chuyện rất đỗi ôn tồn, chính là giám đốc nhân sự: “Tiểu Đổng em xem, gần đây nhà em quả thật có nhiều chuyện xảy ra, dù đang là mùa bận rộn, mọi người đều rất thông cảm, anh cũng xin ý kiến sếp tổng rồi, các lãnh đạo nhất trí cảm thấy em nên nghỉ ngơi một thời gian trước, điều chỉnh trạng thái cho tốt, công việc không gấp… Có khó khăn gì, em có thể nói với công ty bất cứ lúc nào, nếu giải quyết được, bọn anh nhất định cố hết sức giúp em, được không?”
Đây là sa thải khéo, Đổng Hiểu Tình hiểu, cô không muốn lộ ra dáng vẻ quá khó coi, vì thế dùng hết sức để giọng khỏi run: “Vâng, giám đốc Vương, phiền anh rồi.”
“Ôi, không phiền không phiền,” Bên kia do cô dễ đuổi mà thở phào một hơi, thấy Đổng Hiểu Tình thức thời, giọng lại dịu hơn ba phần, “Gặp phải chuyện thế này, anh Vương không thể giúp gì cho em, anh mới làm báo cáo trình lên sếp tổng, xin cho em thêm một quý tiền lương và trợ cấp…”
Bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa bám riết không buông: “Cô Đổng có ở nhà không? Chúng tôi là báo chiều Yến Đô, muốn hỏi cô mấy câu.”
“… Đến lúc đó thanh toán một lần cho em, mặc dù không nhiều, tốt xấu gì vẫn hơn là không có. Sau này nếu em cần thư giới thiệu công việc, cứ việc tới tìm anh.”
“Cô Đổng? Kỳ lạ, bên trong phải có người chứ, tôi nghe thấy có âm thanh… Xin chào, trong nhà có ai không?”
Đổng Hiểu Tình khó khăn hít sâu một hơi, ôm đầu.
Những âm thanh ồn ào đó tựa như nước, dòng nước chảy qua theo thế, chưa hẳn có ý tốt, cũng chưa hẳn có ác ý, chỉ có người nằm giữa dòng xoáy, giãy giụa không được, thất khiếu không thông, mới biết “tai ương ngập đầu” là mùi vị thế nào.
Nhưng ngập đầu thì ngập đầu, chẳng oán được giọt nước này, cũng chẳng oán được giọt nước kia.
Thế lại nên đi nói phải trái với ai đây?
Từ xưa đến nay cũng chưa có ai tranh luận ra một kết quả.
Đổng Hiểu Tình không biết mình đã ứng phó điện thoại của công ty như thế nào, cô thành một cái xác không hồn tự động lên dây, chẳng biết bao lâu sau mới hơi hoàn hồn.
Mấy người ngoài cửa rốt cuộc đi rồi, vỏ di động bị chính cô bẻ ra, tin nóng phát xen trên ti vi không biết kết thúc từ khi nào, lại bắt đầu chiếu chương trình giải trí thường ngày.
Cô mơ màng co mình lại, ánh mắt rời rạc vô thần nhìn chằm chằm tờ giấy viết số điện thoại dưới ly trà – đó là viên cảnh sát đeo kính ban nãy để lại, dặn cô nếu nhớ ra manh mối gì, hoặc có bất cứ khó khăn gì, có thể đến tìm anh ta bất cứ lúc nào.
“Giả mù sa mưa.” Đổng Hiểu Tình mặt không biểu cảm nghĩ như vậy.
Lúc này, chuông cửa inh ỏi lại reo lên.
Đổng Hiểu Tình giật mình, trong lòng tự dưng bùng lên một ngọn lửa không tên, cô đứng bật dậy, cầm ly thủy tinh trên bàn nhắm ngay cửa muốn ném, một tiếng “Cút” đã ra đến môi.
“Chuyển phát nhanh đây – có ai ở nhà không?”
Đổng Hiểu Tình khựng lại, ly nước từ đầu ngón tay dồn sức của cô vừa vặn rơi xuống sofa, nửa ly nước làm sofa ướt một mảng. Người bên ngoài thử gõ cửa, lẩm bẩm một câu “Không có ai”, sau đó là “Két” một tiếng, nhân viên chuyển phát như thường lệ nhét bưu phẩm vào khoảng nhỏ lắp đồng hồ điện trong hành lang, lại vội vã đi tiếp.
Đổng Hiểu Tình qua loa ấn vài tờ giấy ăn lên sofa thấm nước, do dự một lát, cẩn thận dùng “mắt mèo” nhìn ra bên ngoài, xác định không có ai mới mau chóng hé cửa lấy bưu phẩm như đi ăn trộm.
Bưu phẩm không nặng, gói rất cẩn thận, cô nhớ mình không hề mua cái gì, ai sẽ giao hàng vào lúc này? Đổng Hiểu Tình nghi hoặc lật bill, lập tức ngây người-
Địa chỉ là từ công ty vận chuyển hàng hóa Đổng Càn làm việc khi còn sống, người gửi và nhận bưu phẩm đều là Đổng Càn.
Chu Tuấn Mậu chưa rõ nguyên nhân cái chết, Đổng Càn là người hiềm nghi, vật phẩm cá nhân ở công ty và ở nhà đều bị cảnh sát tra hết, sót mỗi bưu phẩm “chuyển phát chậm Trung Quốc” cùng một thành phố cũng mất tới hai ba ngày này.
Đổng Hiểu Tình sốt ruột dùng tay không xé bưu phẩm, rơi ra trước hết là một tấm di ảnh trắng đen của một người phụ nữ, phòng khách nhà cô cũng treo một tấm giống vậy, chính là người mẹ mất từ hồi cô còn bé, đằng sau là ảnh hiện trường vụ tai nạn giao thông ghê người và giấy chứng tử lúc ấy bệnh viện cấp cứu không được đã cho ra.
Đằng sau giấy chứng tử dán một tờ giấy cắt từ báo, là bản tin liên quan đến vụ tai nạn giao thông khiến mẹ Đổng Hiểu Tình thiệt mạng.
Đổng Hiểu Tình vốn tưởng rằng đây là di vật cha gìn giữ, đang định lướt qua, ánh mắt lại vô tình quét tới mấy câu trên bài báo cũ, như bị hắt một chậu nước lạnh vào đầu, chớp mắt từ trạng thái thẫn thờ tỉnh táo lại – thì ra nhân vật chính của bản tin ấy không hề là người phụ nữ vô tội thiệt mạng trong vụ tai nạn giao thông, mà là một doanh nhân rất có danh vọng lúc bấy giờ.
Vị doanh nhân tự mình lái xe đi trên đường, đột nhiên bị một chiếc xe tải tông vào đuôi, xe con mất khống chế lao sang làn bên cạnh, tông vào một xe tải qua đường khác, gây ra tai nạn giao thông liên hoàn, chủ xe con và tài xế gây tai nạn tử vong tại chỗ, mà ngồi trên chiếc xe qua đường tự dưng bị liên lụy chính là vợ chồng Đổng Càn, hai người đều được đưa đến bệnh viện cấp cứu, người vợ bị thương khá nặng, cấp cứu không được bất hạnh thiệt mạng.
Đổng Hiểu Tình vội vàng đổ hết mọi thứ bên trong ra – bên trong có tuyến đường lái xe khó hiểu, một số bản vẽ tay in dầu, hàng loạt bản photo hóa đơn không biết dùng làm gì, vài tấm đặc tả biển số xe và một xấp tư liệu cá nhân của người lạ.
Đột nhiên cô thấy một bản trong số đó chính là Chu Tuấn Mậu!
Đằng sau bản giới thiệu vắn tắt cuộc đời Chu Tuấn Mậu dán một tấm ảnh, chính là chiếc Bentley ông lão ngồi khi xảy ra vụ tai nạn.
Tim Đổng Hiểu Tình đập “thình thịch”, hai tay run rẩy không kiềm được, cô nhìn thấy một phong thư phía dưới xấp tư liệu, trên đó xiêu xiêu vẹo vẹo viết “Tiểu Tình”, là nét chữ viết ngoáy hơi giống trẻ con của Đổng Càn!
Chỉ chớp mắt, vụ án bắt cóc Chu Hoài Cẩn đã qua vài ngày, độ hot chẳng những không lắng xuống, ngược lại có xu thế ngày càng mạnh, ảnh chụp và các bài báo Chu Hoài Cẩn thời trẻ tham gia hoạt động thương mại đều bị lôi ra, ngay cả người sáng lập thần bí của Chu Thị sau mấy thập niên mai danh ẩn tích cũng lại lần nữa bị nhắc tới.
“Người này tên tiếng Trung là ‘Chu Nhã Hậu’… Chu choa, đẹp trai quá,” Lang Kiều đi lòng vòng trong văn phòng, “Là con lai Trung Mỹ, dòng máu Trung Quốc hơi nhiều hơn, cưới vợ cũng là người Hoa, di dân đời thứ hai, gia đình giàu có, nghỉ học trường xịn tự đi kinh doanh – Chu Tuấn Mậu khi đó hoàn toàn là lâu la của người ta, Trịnh Khải Phong thì càng không cần phải nói, lúc Chu Nhã Hậu tự thành lập công ty riêng, ông ta mới nhập cư trái phép, còn là một tên côn đồ nhãi nhép trốn chui trốn nhủi.”
Đào Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: “Trịnh Khải Phong còn là dân nhập cư trái phép?”
“Trốn qua từ hồi mười mấy tuổi,” Lang Kiều nói, “Lăn lộn mấy năm dưới trướng ông trùm, sau đó không biết làm sao quen biết Chu Tuấn Mậu, mới có được thân phận hợp pháp, xem bộ dạng thê thảm năm đó, lại nhìn người ta bây giờ, đời người gặp gỡ… thật là khó nói.”
Bên cạnh có người phản đối: “Kiều Kiều, em đừng đi qua đi lại nữa, chóng mặt quá!”
“Em đói, anh đồng chí ạ,” Lang Kiều rên một tiếng, “Người chăn nuôi đến muộn mười phút, dạ dày của em đang tự tiêu hóa chính mình đây này.”
Vừa dứt lời, mùi bánh kếp liền từ ngoài hành lang bay vào, Lang Kiều nhảy ra cửa, hệt như nhân dân khu giặc chiếm gặp được quân giải phóng, thâm tình kêu một tiếng: “Sếp!”
Lạc Văn Chu né một bước tránh cô: “Chững chạc xem nào.”
“Nhi đồng đói khát không cần chững chạc,” Lang Kiều gấp gáp giật lấy thứ trong tay anh, “Ồ, sao hôm nay anh mua nhiều loại vậy?”
Lạc Văn Chu không lên tiếng, lòng nghĩ: “Ai biết tên lắm chuyện đó lại không ăn cái gì.”
Hôm nay chính là thứ Sáu, lại là ngày Phí Độ đến điểm danh. Lạc Văn Chu vốn mua đồ ăn sáng như thường lệ, sực nhớ tới vụ này, lại mua vài món khác, thành thử không cẩn thận đến muộn một lúc.
Anh làm bộ điềm nhiên đi vào văn phòng, nhìn thấy cái bàn trống không của Phí Độ, lập tức đanh mặt lại ra vẻ chính nhân quân tử: “Không phải tôi đã nhấn mạnh kỷ luật rồi sao, chuyện này là thế nào? Đào Nhiên, gọi điện thoại cho tên đó, mấy giờ rồi mà còn chưa thò mặt tới, lại đi đâu chơi bời rồi?”
Đào Nhiên: “…”
Lạc Văn Chu muộn màng phát hiện biểu cảm của mọi người rất quỷ dị: “Đều nhìn tôi làm gì?”
Lang Kiều nháy mắt chỉ cái áo khoác vắt trên ghế của Phí Độ, cố ý “hạ thấp” giọng đến mức mọi người đều có thể nghe thấy: “Tới từ nửa tiếng trước, đến văn phòng sếp Lục rồi.”
Lạc Văn Chu: “…”
Đào Nhiên rề rà bồi thêm một câu: “A, đúng rồi, khi nãy cục trưởng Lục còn gọi điện đến văn phòng tìm ông, tôi nghe máy, sếp chửi tôi một trận, hỏi tôi ‘Sự tự do lỏng lẻo của Lạc Văn Chu còn có thể khỏi được không’.”
Cả đội trinh sát hình sự ăn cơm của đội trưởng Lạc, tập thể cho đội trưởng Lạc một tiếng xì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook