Đọc Thầm
-
Quyển 1 - Chương 11: Julien 11
Lạc Văn Chu nhìn thẳng vào mắt cô: “Họ Phùng, tên đầy đủ là ‘Phùng Niên’ hay ‘Phùng Niên Ca’?”
“Em không rõ… em chỉ nghe âm này, anh ta hơi dùng tiếng địa phương, em không biết là chữ nào, cũng không biết chữ cuối là xưng hô hay là tên.” Trương Đình mất bình tĩnh nói, “Lúc ấy sắc trời không còn sớm, anh ta đột nhiên nhảy ra, cười đặc biệt nịnh nọt, còn nói mấy câu kỳ lạ, hơi giống bị thần kinh, bên cạnh lại không có ai đi cùng, em hơi sợ, liên tục nói ‘không biết’, muốn vòng qua anh ta mà đi…”
Lạc Văn Chu hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Một thời gian trước,” Trương Đình nói, “Lúc đó vẫn có một kẻ tinh thần bất bình thường nghiện khoe hàng lảng vảng gần công ty, rất nhiều người nói từng gặp hắn, sếp cũng không dám để bọn em tăng ca. Nhưng hôm ấy em vừa vặn có chút việc chưa làm xong phải ở lại một lúc, khi đó dưới lầu rất vắng người, em vốn đã hơi sợ… không thì em cũng chẳng bảo anh hai đến đón.”
Phí Độ nhớ tới cậu trai giao hàng gặp trong quán cà phê, đột nhiên hơi khó hiểu, thế là không nhịn được xen vào: “Tiếp đó thì sao, người kia bám lấy em à?”
Trương Đình gật đầu: “Em trông thấy anh hai đến, muốn vòng qua anh ta sang đường, nhưng không biết vì sao anh ta cũng đuổi theo em. Lúc ấy em hơi hoảng, căng thẳng chạy vài bước, nói to một câu ‘Anh là ai, tôi không biết anh’, anh hai em bọn họ nghe thấy, có thể cảm thấy anh ta là một tên lưu manh, liền ra tay.”
Lạc Văn Chu: “Hà Trung Nghĩa – người trên ảnh có đánh trả không?”
“Không ạ,” Trương Đình hơi cúi xuống, hình như có phần không đành lòng, “Anh ta chỉ ôm đầu trốn, bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh ta trông còn rất nhỏ, có thể là em đã quá nhạy cảm, liền vội vàng kéo anh hai lại.”
Phí Độ lại hơi ngước mắt lên: “Anh hai em… bọn họ? Còn ai nữa?”
Trương Đình nói: “Là bạn trai em lái xe tới, hôm đó anh hai em uống hơi nhiều.”
Phí Độ “À” một tiếng, sau đó trên mặt hắn lộ ra vẻ mất mát cứ như thật: “Sao con gái tốt đều có bạn trai hết rồi, ai ra tay nhanh như vậy?”
Vào lúc thế này mà hắn lại còn phá rối kiểu đó, Lạc Văn Chu nhíu mày, nhưng không bắt hắn câm miệng.
Nghe câu nói đầy mờ ám này, Trương Đình hơi đỏ mặt: “Chính là Triệu Hạo Xương của Vinh Thuận, không phải anh cũng quen à?”
“Luật sư Triệu của công ty luật Vinh Thuận?” Phí Độ giống như vô tình lướt qua cô nhìn Lạc Văn Chu một cái, “Khó trách lần này luật sư đến kịp thời như vậy.”
Lạc Văn Chu lại hỏi: “Sau đó thì sao, cô còn gặp Hà Trung Nghĩa này không?”
Trương Đình lắc đầu, nhìn Lạc Văn Chu lắp bắp: “Đội trưởng Lạc, anh hai em không thể giết người.”
Lạc Văn Chu vẻ mặt dịu đi nói với Trương Đình: “Nếu anh cô thực sự không có vấn đề, chúng tôi sẽ không vu oan cho cậu ta. Dù chúng tôi thực sự bất chấp lí lẽ, muốn chọn đại một người vu oan, cũng không thể chọn lên đầu họ hàng của cục trưởng chứ? Cô yên tâm, anh cô đã không thể giết người, thì cậu ta ở đây cũng sẽ không sao.”
Trương Đình nghe lọt, song cũng chẳng có tác dụng gì – bởi vì ông anh Trương Đông Lai lì lợm kia thực sự không phải là một ngọn đèn cạn dầu, miệng nói “không thể” nhưng kỳ thực trong lòng cô cũng không chắc lắm.
“Hãy vào cho họ lấy lời khai trước.” Lạc Văn Chu nói, “Tôi gọi Lang Kiều đến, cô cứ nói thật là được, không sao đâu.”
Anh chưa dứt lời, Phí Độ đã nhấc chân đi ở đằng trước Trương Đình, vẫy tay gọi cô, giọng dịu dàng như dỗ em bé vậy: “Đừng sợ, anh đi cùng em.”
Nhìn dáng vẻ lon ton đi theo chăm sóc em người ta, hệt như hắn mới là “em rể”, Lạc Văn Chu rất ngứa mắt với cuộc sống thối nát của giai cấp tư sản rỗi việc đi theo con gái giết thời gian này, muốn cười khẩy lại sợ kích thích Trương Đình lần nữa nên chỉ đành thôi.
Phí Độ cùng Trương Đình đi vào Cục công an, trong lúc lấy lời khai, hắn cầm cái ly giấy ngồi chờ bên ngoài.
Một lát sau, Lạc Văn Chu đi tới ngồi cạnh: “Đám người các cậu, một lời không hợp là muốn mời luật sư, khiến bọn tôi rất bị động.”
“Đâu phải tôi đề nghị mời luật sư,” Phí Độ nói, Lạc Văn Chu đang ngạc nhiên vì hắn cũng biết dùng tiếng người giải thích một câu, hắn lại nhanh chóng bồi thêm một câu chẳng giống tiếng người lắm, “Nếu Trương Đông Lai thực sự giết người, tôi muốn cứu hắn cũng không cần phải tìm loại luật sư vô dụng này, tôi sẽ cho các anh một hung thủ khác.”
Lúc nói chuyện với Đào Nhiên, Phí Độ luôn luôn khỏe mạnh tuân thủ pháp luật tích cực hướng lên, lúc nói với anh thì luôn luôn khốn nạn tối tăm coi trời bằng vung, dù sao bên kia đều không coi là thật, cũng không biết hắn ta khi nào nói nhảm, khi nào nói thật.
“Tin tưởng tiền bạc là vạn năng,” Lạc Văn Chu vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lại uể oải, thái độ xen giữa đùa giỡn và nghiêm túc, “Luận điệu của đồng chí này rất nguy hiểm.”
“Không vạn năng, chỉ bởi vì tiền của anh chưa đủ nhiều,” Phí Độ thần sắc không thay đổi, chuyển chủ đề, “Đào Nhiên đâu?”
“Nhờ có chủ tịch Phí chỉ đường,” Lạc Văn Chu nói, “Dù rằng cách chỉ đường còn chờ bàn lại, không thể làm bằng chứng trình lên, tôi đành phải phái anh ta đi tìm chứng cứ dùng được, chứ không lát nữa luật sư các cậu kéo tới ép chúng tôi thả người, chúng tôi có thả không?”
Đoạn này anh nói không rõ ràng, giống như đang dùng ám hiệu, nếu tai vách mạch rừng chắc cũng chẳng hiểu gì hết, Phí Độ lại biết anh đang nói chuyện mấy mẩu đầu lọc – đầu lọc thuốc lá mặc dù được hắn kịp thời nhặt về, suy cho cùng là thứ lai lịch bất minh, dù Lạc Văn Chu sẵn lòng tin tưởng hắn, tòa án cũng không tin, cảnh sát đành phải lần theo manh mối này đi tìm dấu vết khác.
“Dù tôi không chạm vào, các anh cũng chẳng kịp lấy về, đến lúc đó ngay cả người kia rốt cuộc có phải nạn nhân hay không cũng chẳng xác định được,” Phí Độ nhún vai, “Có người từng nói với tôi rằng, ‘Hết thảy xảy ra trên thế giới đều sẽ để lại dấu vết’, có điều bắt được hay không, thì phải dựa vào vận may của song phương, lần này vận may của các anh có tốt không?”
Lạc Văn Chu phút chốc sửng sốt, vẻ thăm dò, trêu chọc trên mặt và sự đối chọi gay gắt mơ hồ lập tức không còn sót lại tẹo nào, có một chớp mắt, khóe miệng anh thậm chí hơi căng lên.
Lạc Văn Chu vô thức sờ tìm thuốc lá trong túi, nhớ tới điều gì đó, lại cất đi.
Cả hai tức thì im lặng, không ai nhìn ai, chỉ ngồi song song cách chừng một mét, như hai người xa lạ chẳng quen biết nhau.
“Cửa sổ đều khóa kỹ, tất cả các phòng đều không có dấu vết bị xâm nhập, hệ thống an ninh tiên tiến nhất lúc bấy giờ hoàn toàn không bị chạm vào.” Lạc Văn Chu đột nhiên mở miệng, giọng anh rất thấp, mà tốc độ lại rất nhanh, giống như những lời này đã học thuộc lòng, có thể như vè đọc nhanh nói ra không sai một dấu chấm câu.
“Lúc ấy bà trang điểm, thay quần áo, thậm chí bật nhạc, hiện trường mang đến cảm giác nghi thức nào đó. Trên cái bàn bên cạnh có để di thư, qua giám định, bút tích quả thật thuộc về chính người chết, người viết lá thư này có khuynh hướng trầm cảm rõ ràng, điều này cũng phù hợp với việc bà hằng ngày dùng thuốc chống trầm cảm. Bản thân người chết là người trưởng thành, không hề có thương bệnh nặng dẫn đến cơ thể không tự chủ được, trong cơ thể không kiểm tra ra loại thuốc nào đủ để gây hôn mê, trên người cũng không có bất cứ dấu vết chống cự nào – đây là toàn bộ chứng cứ lúc ấy chúng tôi thu thập được, cậu là người báo án, tiếp xúc với hiện trường sớm hơn chúng tôi, trừ khi cậu muốn nói, lúc ấy cậu đã che giấu chứng cứ gì, nếu không đây là một vụ tự sát không thể nghi ngờ.”
Phí Độ không lên tiếng, tư thế ngồi trông rất thả lỏng – hai chân bắt chéo, thân trên hơi đổ về phía trước, một tay đặt tùy ý trên đầu gối, một tay cầm cái ly giấy không còn hơi nóng, ngón tay thuôn thuôn gõ miệng ly theo tiết tấu nào đó, giống như trong không khí quanh quẩn khúc nhạc người khác không nghe thấy.
“Lúc ấy tôi nói với cậu, ‘Hết thảy xảy ra trên thế giới đều sẽ để lại dấu vết, chỉ cần nó là chân thật, không có dấu vết gì ủng hộ cho suy nghĩ của em, dù em tin tưởng như thế nào, đó cũng là xoáy vào bế tắc trong suy đoán cá nhân’. Phí Độ, có thể cậu có trực giác nào đó, nhưng bọn tôi không thể làm việc dựa vào trực giác, trực giác của tôi còn suốt ngày nói tôi có thể trúng năm trăm vạn kìa.” Ánh mắt Lạc Văn Chu dừng thoáng chốc trên các ngón tay Phí Độ, kế đó anh dùng ngữ khí khách quan gần như lạnh lùng mà nói, “Hơn nữa cậu biết không, ở nước ngoài vẫn có một loại lý luận, nói rằng nếu một người muốn tự sát, có thể người ấy sẽ đột nhiên dùng cách nào đó giãi bày với thân nhân – điều bà ấy giãi bày, lúc đó cậu cũng nghe thấy rồi.”
Các ngón tay Phí Độ phút chốc khựng lại.
Lạc Văn Chu giơ tay rút cái ly giấy khỏi tay hắn, đặt sang một bên: “Nếu cậu muốn nói chuyện vụ án đó, tôi đến bây giờ vẫn giữ nguyên phán đoán của mình – nhưng bất kể là phán đoán của ai, đều không còn quan trọng, người chết bảy năm, kết luận đóng nắp quan tài, chứng cứ liên quan đã chôn vùi, tôi nói một câu hơi khó nghe, bà ấy đầu thai lần nữa cũng lên tiểu học rồi. Người sống có thể nhớ mãi không quên, đó là gửi gắm tình cảm, nhưng u mê không tỉnh ngộ, thì thật là vô nghĩa.”
Phí Độ giữ nguyên tư thế ngồi ban đầu không hề nhúc nhích, như đã thành một pho tượng rồi.
Lúc này, Trương Đình và luật sư sóng vai đi ra, ánh mắt Phí Độ bấy giờ mới nhích khẽ, sinh ra đôi chút sức sống.
“Tôi không chấp nhận kết luận này của anh, cảnh sát Lạc.” Phí Độ mở miệng.
Nghe câu này Lạc Văn Chu không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ nhún vai.
Phí Độ chỉnh lại vạt áo, đứng dậy đón Trương Đình, cúi đầu nhìn về phía Lạc Văn Chu, trên mặt hắn không có một tẹo tươi cười, ánh mắt thậm chí hơi u ám: “Nhưng lời khuyên của anh chưa hẳn không có đạo lý.”
Lạc Văn Chu giật mình, thế nhưng Phí Độ nói xong câu này lại lần nữa đeo lên tấm mặt nạ đầy phong độ, đi cùng Trương Đình, không trao đổi gì thêm.
Phí Độ vừa mở cửa xe cho Trương Đình, liền nhìn thấy một chiếc xe công của cảnh sát đậu lại trước cổng cục, tài xế xuống xe trước, chỉ vào trong cục nói gì đó, kế tiếp một người phụ nữ trung niên gầy đét lảo đảo chui ra, bà há miệng, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa hoang mang.
Các ngón tay bà ấn chặt trên cửa xe, cái quần vải hoa buông xuống đôi chân tong teo như hai que củi, run rẩy khe khẽ.
Tài xế với tay đóng cửa, nửa đỡ nửa đẩy mà dẫn bà vào Cục công an Yến Thành.
Người đàn bà nắm chặt tay người bên cạnh như túm phao cứu mạng, run run rẩy rẩy đi vài bước, bỗng nhiên bà chầm chậm ngồi xổm xuống, nức nở một tiếng như không thở nổi, dừng lại chốc lát, rồi gào khóc như tâm thần. Những người đi ngang qua chẳng ai buồn dừng chân, một số thậm chí móc điện thoại ra.
Phí Độ hơi nhíu mày, nghe thấy luật sư đang lải nhải với Trương Đình: “Cái gọi là ‘hiềm nghi lớn’ của họ căn bản chẳng có chứng cứ gì ủng hộ, cô Trương, cô cứ yên tâm, tôi sẽ ở lại đây canh, đợi đến giờ họ nhất định sẽ phải thả người thôi!”
“Mẹ Hà Trung Nghĩa bị nhiễm trùng đường tiểu, quanh năm lọc thẩm tách, nhà chỉ có mình cậu ta là nguồn kinh tế,” Lang Kiều đi bên cạnh Lạc Văn Chu nói rất nhanh, tiếng khóc của người đàn bà ấy có sức xuyên thấu cực mạnh, vang vọng khắp trong cục, Lang Kiều tựa hồ không đành lòng lắm mà nhíu mày, “Bà ấy khóc như thế có chịu được không? Vốn đã bị bệnh rồi, mong lát đừng xảy ra thêm chuyện gì.”
Lạc Văn Chu chưa kịp trả lời.
Một cảnh sát khác của đội trinh sát hình sự chạy chầm chậm tới: “Sếp, phân cục Hoa Thị gửi báo cáo, lấy cớ hung phạm bị nghi ngờ vứt xác, hiện trường vụ án không rõ, quyền quản lý của phân cục có hạn, muốn chuyển vụ án ‘520’ cho chúng ta.”
“Sếp ơi, truyền thông Yến Thành đang chờ điện thoại, muốn biết tin tức chúng ta đã bắt được nghi phạm có phải là thật hay không.”
“Đội trưởng Lạc, luật sư Trương Đình dẫn đến luôn miệng nghi ngờ trình tự bắt giữ, chúng ta giam giữ Trương Đông Lai không đủ chứng cứ, giờ có thả người không?”
“Sếp…”
Lạc Văn Chu giơ tay đè xuống, ngăn lại mọi người đang đua nhau nói.
Anh nghe điện thoại giữa tiếng khóc loáng thoáng của mẹ Hà Trung Nghĩa: “Đào Nhiên, nói đi.”
“Văn Chu, tôi lấy được băng theo dõi của tuyến số 34 rồi.”
“Em không rõ… em chỉ nghe âm này, anh ta hơi dùng tiếng địa phương, em không biết là chữ nào, cũng không biết chữ cuối là xưng hô hay là tên.” Trương Đình mất bình tĩnh nói, “Lúc ấy sắc trời không còn sớm, anh ta đột nhiên nhảy ra, cười đặc biệt nịnh nọt, còn nói mấy câu kỳ lạ, hơi giống bị thần kinh, bên cạnh lại không có ai đi cùng, em hơi sợ, liên tục nói ‘không biết’, muốn vòng qua anh ta mà đi…”
Lạc Văn Chu hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Một thời gian trước,” Trương Đình nói, “Lúc đó vẫn có một kẻ tinh thần bất bình thường nghiện khoe hàng lảng vảng gần công ty, rất nhiều người nói từng gặp hắn, sếp cũng không dám để bọn em tăng ca. Nhưng hôm ấy em vừa vặn có chút việc chưa làm xong phải ở lại một lúc, khi đó dưới lầu rất vắng người, em vốn đã hơi sợ… không thì em cũng chẳng bảo anh hai đến đón.”
Phí Độ nhớ tới cậu trai giao hàng gặp trong quán cà phê, đột nhiên hơi khó hiểu, thế là không nhịn được xen vào: “Tiếp đó thì sao, người kia bám lấy em à?”
Trương Đình gật đầu: “Em trông thấy anh hai đến, muốn vòng qua anh ta sang đường, nhưng không biết vì sao anh ta cũng đuổi theo em. Lúc ấy em hơi hoảng, căng thẳng chạy vài bước, nói to một câu ‘Anh là ai, tôi không biết anh’, anh hai em bọn họ nghe thấy, có thể cảm thấy anh ta là một tên lưu manh, liền ra tay.”
Lạc Văn Chu: “Hà Trung Nghĩa – người trên ảnh có đánh trả không?”
“Không ạ,” Trương Đình hơi cúi xuống, hình như có phần không đành lòng, “Anh ta chỉ ôm đầu trốn, bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh ta trông còn rất nhỏ, có thể là em đã quá nhạy cảm, liền vội vàng kéo anh hai lại.”
Phí Độ lại hơi ngước mắt lên: “Anh hai em… bọn họ? Còn ai nữa?”
Trương Đình nói: “Là bạn trai em lái xe tới, hôm đó anh hai em uống hơi nhiều.”
Phí Độ “À” một tiếng, sau đó trên mặt hắn lộ ra vẻ mất mát cứ như thật: “Sao con gái tốt đều có bạn trai hết rồi, ai ra tay nhanh như vậy?”
Vào lúc thế này mà hắn lại còn phá rối kiểu đó, Lạc Văn Chu nhíu mày, nhưng không bắt hắn câm miệng.
Nghe câu nói đầy mờ ám này, Trương Đình hơi đỏ mặt: “Chính là Triệu Hạo Xương của Vinh Thuận, không phải anh cũng quen à?”
“Luật sư Triệu của công ty luật Vinh Thuận?” Phí Độ giống như vô tình lướt qua cô nhìn Lạc Văn Chu một cái, “Khó trách lần này luật sư đến kịp thời như vậy.”
Lạc Văn Chu lại hỏi: “Sau đó thì sao, cô còn gặp Hà Trung Nghĩa này không?”
Trương Đình lắc đầu, nhìn Lạc Văn Chu lắp bắp: “Đội trưởng Lạc, anh hai em không thể giết người.”
Lạc Văn Chu vẻ mặt dịu đi nói với Trương Đình: “Nếu anh cô thực sự không có vấn đề, chúng tôi sẽ không vu oan cho cậu ta. Dù chúng tôi thực sự bất chấp lí lẽ, muốn chọn đại một người vu oan, cũng không thể chọn lên đầu họ hàng của cục trưởng chứ? Cô yên tâm, anh cô đã không thể giết người, thì cậu ta ở đây cũng sẽ không sao.”
Trương Đình nghe lọt, song cũng chẳng có tác dụng gì – bởi vì ông anh Trương Đông Lai lì lợm kia thực sự không phải là một ngọn đèn cạn dầu, miệng nói “không thể” nhưng kỳ thực trong lòng cô cũng không chắc lắm.
“Hãy vào cho họ lấy lời khai trước.” Lạc Văn Chu nói, “Tôi gọi Lang Kiều đến, cô cứ nói thật là được, không sao đâu.”
Anh chưa dứt lời, Phí Độ đã nhấc chân đi ở đằng trước Trương Đình, vẫy tay gọi cô, giọng dịu dàng như dỗ em bé vậy: “Đừng sợ, anh đi cùng em.”
Nhìn dáng vẻ lon ton đi theo chăm sóc em người ta, hệt như hắn mới là “em rể”, Lạc Văn Chu rất ngứa mắt với cuộc sống thối nát của giai cấp tư sản rỗi việc đi theo con gái giết thời gian này, muốn cười khẩy lại sợ kích thích Trương Đình lần nữa nên chỉ đành thôi.
Phí Độ cùng Trương Đình đi vào Cục công an, trong lúc lấy lời khai, hắn cầm cái ly giấy ngồi chờ bên ngoài.
Một lát sau, Lạc Văn Chu đi tới ngồi cạnh: “Đám người các cậu, một lời không hợp là muốn mời luật sư, khiến bọn tôi rất bị động.”
“Đâu phải tôi đề nghị mời luật sư,” Phí Độ nói, Lạc Văn Chu đang ngạc nhiên vì hắn cũng biết dùng tiếng người giải thích một câu, hắn lại nhanh chóng bồi thêm một câu chẳng giống tiếng người lắm, “Nếu Trương Đông Lai thực sự giết người, tôi muốn cứu hắn cũng không cần phải tìm loại luật sư vô dụng này, tôi sẽ cho các anh một hung thủ khác.”
Lúc nói chuyện với Đào Nhiên, Phí Độ luôn luôn khỏe mạnh tuân thủ pháp luật tích cực hướng lên, lúc nói với anh thì luôn luôn khốn nạn tối tăm coi trời bằng vung, dù sao bên kia đều không coi là thật, cũng không biết hắn ta khi nào nói nhảm, khi nào nói thật.
“Tin tưởng tiền bạc là vạn năng,” Lạc Văn Chu vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lại uể oải, thái độ xen giữa đùa giỡn và nghiêm túc, “Luận điệu của đồng chí này rất nguy hiểm.”
“Không vạn năng, chỉ bởi vì tiền của anh chưa đủ nhiều,” Phí Độ thần sắc không thay đổi, chuyển chủ đề, “Đào Nhiên đâu?”
“Nhờ có chủ tịch Phí chỉ đường,” Lạc Văn Chu nói, “Dù rằng cách chỉ đường còn chờ bàn lại, không thể làm bằng chứng trình lên, tôi đành phải phái anh ta đi tìm chứng cứ dùng được, chứ không lát nữa luật sư các cậu kéo tới ép chúng tôi thả người, chúng tôi có thả không?”
Đoạn này anh nói không rõ ràng, giống như đang dùng ám hiệu, nếu tai vách mạch rừng chắc cũng chẳng hiểu gì hết, Phí Độ lại biết anh đang nói chuyện mấy mẩu đầu lọc – đầu lọc thuốc lá mặc dù được hắn kịp thời nhặt về, suy cho cùng là thứ lai lịch bất minh, dù Lạc Văn Chu sẵn lòng tin tưởng hắn, tòa án cũng không tin, cảnh sát đành phải lần theo manh mối này đi tìm dấu vết khác.
“Dù tôi không chạm vào, các anh cũng chẳng kịp lấy về, đến lúc đó ngay cả người kia rốt cuộc có phải nạn nhân hay không cũng chẳng xác định được,” Phí Độ nhún vai, “Có người từng nói với tôi rằng, ‘Hết thảy xảy ra trên thế giới đều sẽ để lại dấu vết’, có điều bắt được hay không, thì phải dựa vào vận may của song phương, lần này vận may của các anh có tốt không?”
Lạc Văn Chu phút chốc sửng sốt, vẻ thăm dò, trêu chọc trên mặt và sự đối chọi gay gắt mơ hồ lập tức không còn sót lại tẹo nào, có một chớp mắt, khóe miệng anh thậm chí hơi căng lên.
Lạc Văn Chu vô thức sờ tìm thuốc lá trong túi, nhớ tới điều gì đó, lại cất đi.
Cả hai tức thì im lặng, không ai nhìn ai, chỉ ngồi song song cách chừng một mét, như hai người xa lạ chẳng quen biết nhau.
“Cửa sổ đều khóa kỹ, tất cả các phòng đều không có dấu vết bị xâm nhập, hệ thống an ninh tiên tiến nhất lúc bấy giờ hoàn toàn không bị chạm vào.” Lạc Văn Chu đột nhiên mở miệng, giọng anh rất thấp, mà tốc độ lại rất nhanh, giống như những lời này đã học thuộc lòng, có thể như vè đọc nhanh nói ra không sai một dấu chấm câu.
“Lúc ấy bà trang điểm, thay quần áo, thậm chí bật nhạc, hiện trường mang đến cảm giác nghi thức nào đó. Trên cái bàn bên cạnh có để di thư, qua giám định, bút tích quả thật thuộc về chính người chết, người viết lá thư này có khuynh hướng trầm cảm rõ ràng, điều này cũng phù hợp với việc bà hằng ngày dùng thuốc chống trầm cảm. Bản thân người chết là người trưởng thành, không hề có thương bệnh nặng dẫn đến cơ thể không tự chủ được, trong cơ thể không kiểm tra ra loại thuốc nào đủ để gây hôn mê, trên người cũng không có bất cứ dấu vết chống cự nào – đây là toàn bộ chứng cứ lúc ấy chúng tôi thu thập được, cậu là người báo án, tiếp xúc với hiện trường sớm hơn chúng tôi, trừ khi cậu muốn nói, lúc ấy cậu đã che giấu chứng cứ gì, nếu không đây là một vụ tự sát không thể nghi ngờ.”
Phí Độ không lên tiếng, tư thế ngồi trông rất thả lỏng – hai chân bắt chéo, thân trên hơi đổ về phía trước, một tay đặt tùy ý trên đầu gối, một tay cầm cái ly giấy không còn hơi nóng, ngón tay thuôn thuôn gõ miệng ly theo tiết tấu nào đó, giống như trong không khí quanh quẩn khúc nhạc người khác không nghe thấy.
“Lúc ấy tôi nói với cậu, ‘Hết thảy xảy ra trên thế giới đều sẽ để lại dấu vết, chỉ cần nó là chân thật, không có dấu vết gì ủng hộ cho suy nghĩ của em, dù em tin tưởng như thế nào, đó cũng là xoáy vào bế tắc trong suy đoán cá nhân’. Phí Độ, có thể cậu có trực giác nào đó, nhưng bọn tôi không thể làm việc dựa vào trực giác, trực giác của tôi còn suốt ngày nói tôi có thể trúng năm trăm vạn kìa.” Ánh mắt Lạc Văn Chu dừng thoáng chốc trên các ngón tay Phí Độ, kế đó anh dùng ngữ khí khách quan gần như lạnh lùng mà nói, “Hơn nữa cậu biết không, ở nước ngoài vẫn có một loại lý luận, nói rằng nếu một người muốn tự sát, có thể người ấy sẽ đột nhiên dùng cách nào đó giãi bày với thân nhân – điều bà ấy giãi bày, lúc đó cậu cũng nghe thấy rồi.”
Các ngón tay Phí Độ phút chốc khựng lại.
Lạc Văn Chu giơ tay rút cái ly giấy khỏi tay hắn, đặt sang một bên: “Nếu cậu muốn nói chuyện vụ án đó, tôi đến bây giờ vẫn giữ nguyên phán đoán của mình – nhưng bất kể là phán đoán của ai, đều không còn quan trọng, người chết bảy năm, kết luận đóng nắp quan tài, chứng cứ liên quan đã chôn vùi, tôi nói một câu hơi khó nghe, bà ấy đầu thai lần nữa cũng lên tiểu học rồi. Người sống có thể nhớ mãi không quên, đó là gửi gắm tình cảm, nhưng u mê không tỉnh ngộ, thì thật là vô nghĩa.”
Phí Độ giữ nguyên tư thế ngồi ban đầu không hề nhúc nhích, như đã thành một pho tượng rồi.
Lúc này, Trương Đình và luật sư sóng vai đi ra, ánh mắt Phí Độ bấy giờ mới nhích khẽ, sinh ra đôi chút sức sống.
“Tôi không chấp nhận kết luận này của anh, cảnh sát Lạc.” Phí Độ mở miệng.
Nghe câu này Lạc Văn Chu không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ nhún vai.
Phí Độ chỉnh lại vạt áo, đứng dậy đón Trương Đình, cúi đầu nhìn về phía Lạc Văn Chu, trên mặt hắn không có một tẹo tươi cười, ánh mắt thậm chí hơi u ám: “Nhưng lời khuyên của anh chưa hẳn không có đạo lý.”
Lạc Văn Chu giật mình, thế nhưng Phí Độ nói xong câu này lại lần nữa đeo lên tấm mặt nạ đầy phong độ, đi cùng Trương Đình, không trao đổi gì thêm.
Phí Độ vừa mở cửa xe cho Trương Đình, liền nhìn thấy một chiếc xe công của cảnh sát đậu lại trước cổng cục, tài xế xuống xe trước, chỉ vào trong cục nói gì đó, kế tiếp một người phụ nữ trung niên gầy đét lảo đảo chui ra, bà há miệng, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa hoang mang.
Các ngón tay bà ấn chặt trên cửa xe, cái quần vải hoa buông xuống đôi chân tong teo như hai que củi, run rẩy khe khẽ.
Tài xế với tay đóng cửa, nửa đỡ nửa đẩy mà dẫn bà vào Cục công an Yến Thành.
Người đàn bà nắm chặt tay người bên cạnh như túm phao cứu mạng, run run rẩy rẩy đi vài bước, bỗng nhiên bà chầm chậm ngồi xổm xuống, nức nở một tiếng như không thở nổi, dừng lại chốc lát, rồi gào khóc như tâm thần. Những người đi ngang qua chẳng ai buồn dừng chân, một số thậm chí móc điện thoại ra.
Phí Độ hơi nhíu mày, nghe thấy luật sư đang lải nhải với Trương Đình: “Cái gọi là ‘hiềm nghi lớn’ của họ căn bản chẳng có chứng cứ gì ủng hộ, cô Trương, cô cứ yên tâm, tôi sẽ ở lại đây canh, đợi đến giờ họ nhất định sẽ phải thả người thôi!”
“Mẹ Hà Trung Nghĩa bị nhiễm trùng đường tiểu, quanh năm lọc thẩm tách, nhà chỉ có mình cậu ta là nguồn kinh tế,” Lang Kiều đi bên cạnh Lạc Văn Chu nói rất nhanh, tiếng khóc của người đàn bà ấy có sức xuyên thấu cực mạnh, vang vọng khắp trong cục, Lang Kiều tựa hồ không đành lòng lắm mà nhíu mày, “Bà ấy khóc như thế có chịu được không? Vốn đã bị bệnh rồi, mong lát đừng xảy ra thêm chuyện gì.”
Lạc Văn Chu chưa kịp trả lời.
Một cảnh sát khác của đội trinh sát hình sự chạy chầm chậm tới: “Sếp, phân cục Hoa Thị gửi báo cáo, lấy cớ hung phạm bị nghi ngờ vứt xác, hiện trường vụ án không rõ, quyền quản lý của phân cục có hạn, muốn chuyển vụ án ‘520’ cho chúng ta.”
“Sếp ơi, truyền thông Yến Thành đang chờ điện thoại, muốn biết tin tức chúng ta đã bắt được nghi phạm có phải là thật hay không.”
“Đội trưởng Lạc, luật sư Trương Đình dẫn đến luôn miệng nghi ngờ trình tự bắt giữ, chúng ta giam giữ Trương Đông Lai không đủ chứng cứ, giờ có thả người không?”
“Sếp…”
Lạc Văn Chu giơ tay đè xuống, ngăn lại mọi người đang đua nhau nói.
Anh nghe điện thoại giữa tiếng khóc loáng thoáng của mẹ Hà Trung Nghĩa: “Đào Nhiên, nói đi.”
“Văn Chu, tôi lấy được băng theo dõi của tuyến số 34 rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook