Độc Sủng Xấu Phu
-
Chương 86: Tình địch bại lui
Sau khi Tưởng Chấn để người đi báo quan, liền không có quản chuyện sau đó nữa, Trịnh Dật cũng không đi quản, bọn họ cũng liền không biết, cái Huyện lệnh kia sau khi mang theo nha dịch đến trại hải tặc, cơ hồ mừng đến phát khóc ——người trong nha môn không cần tiếp tục đói bụng, cả huyện nha rốt cục cũng có thể vận hành bình thường.
Mà đó, cùng Tưởng Chấn đi vội vã có quan hệ rất lớn.
Tưởng Chấn vội vã trở lại, cho nên đồ trong kho hải tặc cũng không có chuyển xong hết, chỉ đem bạc và hàng hóa quý trọng dời đi.
Nếu không phải trên thuyền có rất nhiều người phải nuôi sống, Tưởng Chấn thậm chí còn không dự định chuyển lương thực trong kho.
Bởi vậy, hắn cũng bỏ lại trong kho không ít thứ… Mà trại hải tặc này cũng không chỉ có đồ trong kho đó.
Trong nhà đám hải tặc, ít nhiều gì cũng có chút ngân lượng và lương thực.
Sau khi người trong nha môn đến, đem cả ngọn núi san bằng một lần, tự nhiên thu hoạch khá dồi dào, mà chờ sau khi bọn hắn biết được nữ nhân song nhi còn có những thủy thủ bị cướp đến bên trong trại đều được người của Kim Chấn tiêu cục mang đi, Huyện lệnh lại càng không nhịn được cảm khái: “Người của Kim Chấn tiêu cục đúng thật là người tốt.”
Nếu như bọn hắn cứu ra một đám người, dù sao cũng phải bỏ bạc thu xếp, hiện tại cuối cùng lại tiết kiệm được một khoản bạc.
Tiêu diệt hải tặc, liền lấy được một ít lương thực và bạc có thể cứu tế giúp đỡ bách tính, vị Huyện lệnh mới nhậm chức rất là cao hứng, cũng giúp đỡ Kim Chấn tiêu cục tuyên truyền một phen.
Việc này Tưởng Chấn cũng không biết, bất quá thật muốn nói đến, đám lương thực đó đúng là hắn cố ý lưu lại.
Làm người, tóm lại không thể quá tham.
Tưởng Chấn sau khi báo cáo với Trịnh Dật xong, liền vội vàng đem thủy thủ phân phối, đưa cho Trịnh Dật rất nhiều người, mà chờ hắn hết bận, sắc trời đã tối.
Ở bên ngoài ăn gió nằm sương mấy ngày, Tưởng Chấn mệt cực kì, buổi tối ngày hôm ấy liền ôm Triệu Kim Ca ở trong khoang chủ thuyền ngủ, hôm sau xuất phát cũng lưu ở trên chủ thuyền.
Kể từ đó, Triệu Kim Ca cũng liền không gặp lại được hai người mơ ước Tưởng Chấn.
Y thậm chí không ăn được cơm nước đầu bếp nữ nọ làm —— Tưởng Chấn phân phó người bảo nàng đi làm cơm, cố tình vật liệu trên thuyền không đủ, đầu bếp nữ nọ cũng không làm ra được gì.
Triệu Kim Ca ước gì vẫn luôn ở trên chủ thuyền, không đi gặp Liễu Thiên Thiên và Triệu Linh Hi, nhưng đó là thuyền của Tưởng Chấn, hiển nhiên không thể không đi…
Chạng vạng hôm nay mấy chiếc thuyền dừng lại ở bờ sông, quyết định nghỉ ngơi chút lát, Tưởng Chấn liền mang theo Triệu Kim Ca lên trên thuyền của mình.
Thời điểm đi Triệu Kim Ca lòng tràn đầy đề phòng, Tưởng Chấn lại đã quên mất sự kiện kia từ lâu, ngược lại một lòng nghĩ đến muốn cho Triệu Kim Ca nếm thử đồ ăn đầu bếp nữ làm —— đầu bếp trên chủ thuyền sẽ không đặc biệt làm cơm cho Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca cứ mãi ăn dưa muối cũng không tốt.
Tưởng Chấn vừa lên thuyền liền phân phó đầu bếp nữ đi làm cơm, sau đó không bao lâu, đầu bếp nữ liền đem thức ăn đưa tới.
Mặc dù đã từ trên chủ thuyền cầm rất nhiều đồ gia vị và đồ ăn, nhưng trên thuyền đồ vật có thể ăn vốn cũng không nhiều, Triệu Kim Ca lại không ăn dầu mỡ, món có thể làm tự nhiên cũng cũng rất ít… Mà coi như như vậy, đầu bếp nữ vẫn có thể làm ra vài món ăn ngon.
Một mâm tôm sông luộc, một bát trứng luộc nước trà, một bát dưa muối mầm đậu xanh, còn có một đĩa rau trộn rong biển cùng một bát lớn canh trứng hoa.
“Phu nhân không thể ăn thức ăn mặn, không biết tôm có thể ăn được hay không, không thể thì ta lại đi đổi.” đầu bếp nữ nói.
Triệu Kim Ca có thể ăn tôm. Y ngửi thấy vị thịt, ngửi thấy mùi dầu mỡ liền khó chịu, nhưng lại cảm thấy rất tôm thả lát gừng luộc này ăn ngon.
Đầu bếp nữ đặc biệt dùng tỏi điều chế một bát dấm chua, Triệu Kim Ca càng ngửi càng cảm thấy thích, lột tôm chấm dấm chua ăn, y ăn đến quả thực không dừng được.
“Ta trước đây cảm thấy ăn tôm có thể chấm nước tương đã rất ngon, không nghĩ tới chấm dấm chua ăn mùi vị càng ngon hơn.” Triệu Kim Ca không nhịn được nói. Ở thôn Hà Tây, không ai đi bắt tôm sông đến ăn, nhưng những thứ đồ này, thời điểm bắt cá sẽ thường không cẩn thận vớt được.
Vật này bình thường mỗi lần sẽ có thể vớt được vài con, không ai sẽ đặc biệt đi luộc, mà tiểu con cũng rất thích tôm thịt, đương nhiên không thể lãng phí.
Người thôn Hà Tây nếu như mò được tôm, bình thường sẽ thả vào bát, thời điểm nấu nước múc chút nước sôi đổ vào ngâm một chút —— tôm sông không lớn, ngâm như thế cũng đã có thể ngâm chín.
Sau khi chín bọn nhỏ có thể lột ăn thịt, người trong nhà có nước tương, còn có thể đổ ra một chút nước tương để con sau khi lột tôm có thể chấm nước tương ăn.
Đối con mà nói, đây không phải mỹ vị bình thường. Triệu Kim Ca vẫn rất hoài niệm chuyện khi còn bé ăn tôm.
Khi đó ca ca vẫn còn, hai người bọn họ đẻ một chút cơm tẻ vào rổ lại đem rổ đặt vào trong sông, chờ tôm sông cá nhỏ tiến vào rổ ăn cơm, liền lập tức đem rổ nhấc lên… Bọn họ tổng có thể bắt được rất nhiều tôm sông, có thể ăn đến hài lòng.
Chỉ là sau đó ca ca qua đời, bất kể là hắn hay cha nương, cũng đều không có tâm tình đi làm những việc này.
Người thôn Hà Tây chỉ cần điều kiện gia đình không có trở ngại, vẫn sẽ mua chút nước tương về ăn, mà thứ dấm chua này, bình thường sẽ không ai đi mua.
Cũng chính là Tưởng Chấn trước đó kiếm được lời, mới cầm một ít dấm chua về nhà, nhưng vì Triệu Lưu thị không quá biết dùng nên Triệu Kim Ca cũng không ăn được nhiều dấm chua lắm.
Cho nên đến lúc nàyTriệu Kim Ca mới phát hiện nguyên lai dấm chua ăn ngon như vậy.
“Tôm này từ đâu mà có?” Tưởng Chấn hỏi, một mâm tôm sông đó cũng không dễ bắt.
“Trên thuyền có người rất giỏi bắt tôm, ta liền nhờ bọn họ đi bắt một chút.” đầu bếp nữ ngay lập tức liền nói: “Lão gia nếu như thích, có thể để cho bọn họ bắt nhiều chút, chúng ta lúc này đậu bên bờ cỏ nước, sẽ có tôm.”
“Vậy các ngươi hãy đi bắt nhiều chút đi.” Tưởng Chấn nói.
“Không cần…” Triệu Kim Ca không quen để cho người khác đặc biệt vì mình làm đồ ăn lắm, vội vã từ chối.
“Không có chuyện gì, ngươi thích thì ăn nhiều chút.” Tưởng Chấn vỗ vỗ vai Triệu Kim Ca, lại nói với đầu bếp nữ: “Phu nhân ta thích khẩu vị chua ngọt, lần sau ngươi cũng có thể làm cá chua ngọt gì đó.”
Hắn và đầu bếp nữ nói vài điều rồi để nàng rời đi, lại bảo nhi tử nàng ở lại, lại nói với Triệu Kim Ca: “Nó tên Tiểu Nhược, sau này liền theo ngươi.”
Đầu bếp nữ trước đây chính là ở trên thuyền làm cơm cho nhà chủ nhân, Tiểu Nhược cũng vẫn đi theo làm ít việc hầu hạ người, nó cũng giật mình, ngược lại rất dụng tâm mà hầu hạ Triệu Kim Ca, còn muốn gắp đồ ăn cho Triệu Kim Ca, sau đó lại bị Triệu Kim Ca vội vội vã vã mà cự tuyệt.
Bữa cơm này, bởi vì có người ở bên nhìn nên Triệu Kim Ca ăn có chút không được tự nhiên, nhưng trên tổng thể vẫn rất hài lòng, ít nhất một bàn đồ ăn này không thể nói y không thích.
Thậm chí, y ăn còn hơi nhiều, đặc biệt là tôm.
Kỳ thực y ăn một nửa liền không ăn nữa nhưng Tưởng Chấn còn ở nơi đó lột cho y ăn, sau đó y vừa mới hơi mất tập trung liền ăn nhiều, làm hại Tưởng Chấn không có ăn.
Triệu Kim Ca có chút ngượng ngùng, Tưởng Chấn ngược lại rất hài lòng. Triệu Kim Ca sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy lại nôn khan, sợ rằng vẫn không thể thấy dầu mỡ, nhưng ăn được cá tôm mà nói vậy không ăn đồ dầu mỡ cũng không sao.
Tưởng Chấn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, bồi Triệu Kim Ca cơm nước xong liền rời đi, chỉ để lại Triệu Kim Ca cùng Tiểu Nhược.
Tiểu Nhược tuổi không lớn lắm, Triệu Kim Ca coi nó như con, hai người ngược lại không bao lâu đã liền có thể trò chuyện vui vẻ.
Sau đó, Triệu Kim Ca liền hỏi tới sự tình bên trong trại hải tặc.
“Lão gia rất lợi hại, hắn mang người xông lên núi, một đao xuống liền giết chết được mấy tên hải tặc, một đấm xuống liền đánh chết mấy tên hải tặc, còn một cước đạp chết mấy tên hải tặc…” Tiểu Nhược nhát gan, nó và nương lúc đó kỳ thực trốn ở bên trong phòng chứa củi căn bản không dám đi ra ngoài, cho nên những việc nó tất cả đều do nó sau khi nghe người ta nói mà bịa chuyện.
Triệu Kim Ca cũng biết điểm này, dù sao lời kia quá giả, nhưng y vẫn nghe rất cao hứng.
Chỉ là nghe chốc lát, Triệu Kim Ca liền cảm thấy mình… Tựa hồ có điểm quá hư hỏng.
Tưởng Chấn ở bên ngoài bận việc, y cũng không thể cứ như vậy ở mãi trong phòng, chỉ cùng tiểu tư nói chuyện không ra khỏi cửa đi?
Triệu Kim Ca suy nghĩ, bản thân tốt nhất vẫn nên đi ra ngoài giúp đỡ Tưởng Chấn.
Triệu Kim Ca đi ra ngoài, Tưởng Chấn cũng không ở trên thuyền, mà đi trên một chiếc thuyền khác.
“Làm sao vậy?” Triệu Kim Ca hỏi Vương Hải Sinh.
“Trên chiếc thuyền kia có chút ký hiệu, lão đại muốn làm sạch chúng nó.” Vương Hải Sinh nói.
Từ chỗ hải tặc giành được thuyền cùng hàng hóa, đều cũng có chủ cũ nên mặt trên còn có ký hiệu.
Tuy rằng chủ cũ cơ bản đều bị đám hải tặc giết, nhưng người nhà của bọn họ vẫn còn, không khéo liền sẽ rước lấy phiền phức.
Tưởng Chấn kỳ thực không nghĩ tới điểm này, vẫn do Trịnh Dật nhắc nhở lại phái người giúp hắn kiểm tra, hắn mới đem những chỗ không thoả đáng đều tìm được, định tìm người chỉnh đốn và sửa lại một chút.
Không có Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca nhất thời có chút mất mát, dạ dày cũng không thư thái lắm.
Nhưng đúng vào lúc này, y thấy được Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi.
Vừa nhìn thấy hai người này, Triệu Kim Ca lúc này ý chí chiến đấu sục sôi lên.
Y dù như thế nào, cũng không muốn yếu thế ở trước mặt hai người này, nôn khan cái gì khẳng định không được… Nghĩ như vậy, Triệu Kim Ca cũng liền không buồn nôn nữa.
Triệu Kim Ca bề ngoài dù yên tĩnh thế nào đi nữa, trong lòng y kỳ thực rất sợ hãi, dù sao y cảm thấy bản thân cùng hai người này so sánh, bộ dáng thật quá xấu…
Chỉ là y tự ti người khác lại không thấy được.
Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi chỉ cảm thấy bộ dáng Triệu Kim Ca cau mày trợn mắt thoạt nhìn rất hung ác, đều làm cho bọn họ không dám tiến lên nói chuyện.
Thế nhưng… Ngày hôm nay bị bức ép làm việc cả ngày, không làm xong sẽ không có cơm ăn, bọn họ thực sự không chịu nổi…
Chỉ sợ bọn họ làm việc thoải mái nhất, bọn họ cũng không muốn làm nữa.
Kỳ thực, trong lòng bọn họ cũng động tâm tư khác, tỷ như thay người thông đồng, nhưng Tưởng Chấn từng hạ xuống tử lệnh cho thủ hạ, nói là ai đụng vào nữ nhi song nhi trên thuyền này, thì không cho theo hắn nữa.
Kể từ đó, những thủ hạ của Tưởng Chấn nơi nào còn dám động tâm với những người này? Bọn họ đương nhiên là một người đều thông đồng không được.
Những người được cứu ra giống như bọn họ, bọn họ ngược lại thông đồng được, mà những người kia, câu được cũng vô dụng thôi!
Hai người này thực sự muốn làm việc cũng làm không nổi, trước đó ở bên ngoài õng ẹo làm dáng Tưởng Chấn cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái…
Cắn răng một cái, bọn họ liền dứt khoát tìm đến Triệu Kim Ca.
“Phu nhân, ngươi liền lưu lại chúng ta đi, để chúng ta hầu hạ ngươi.”
“Chúng ta thân thể không sạch sẽ, lưu lại dù thế nào cũng không thể lướt qua ngươi đi, chúng ta cũng sẽ nghe lời ngươi, sau này ngươi bảo chúng ta làm gì, chúng ta liền làm đó.”
“Chúng ta đảm bảo có thể nhìn kỹ lão gia, để cho hắn không bị hồ mị tử bên ngoài câu đi.”
…
Hai người này lộ ra bộ dáng tội nghiệp cầu khẩn Triệu Kim Ca.
Bọn họ cảm thấy, Triệu Kim Ca nhất định sẽ đồng ý… Dù sao bọn họ đã nghe ngóng, Triệu Kim Ca kỳ thực tính khí không xấu.
Hai người bọn họ đều đã từng bị hải tặc bắt đi, cho dù làm tiểu thiếp cũng không được sủng ái lắm, Triệu Kim Ca lưu bọn họ lại tuyệt đối là một ý kiến hay, bọn họ thậm chí còn có thể giúp Triệu Kim Ca đối phó người muốn leo lên khác.
Nếu như sau này Tưởng Chấn coi trọng người xinh đẹp khác, Triệu Kim Ca nói không chừng còn muốn ăn dấm đó! Có bọn họ lại không giống như vậy, bọn họ sẽ giúp Triệu Kim Ca đem người mới đuổi đi a!
Hai người định liệu trước, Triệu Kim Ca lại có điểm ngốc.
Hắn ban đầu nghe không hiểu ý của hai người còn tưởng bọn họ thật muốn đến hầu hạ mình, sau đó mới nghe rõ, sau đó liền không khỏi phẫn nộ vạn phần.
Hai người này đều muốn theo Tưởng Chấn!
Nghĩ đến Tưởng Chấn có thể sẽ tốt với hai người này, cũng sẽ hôn nhẹ sờ sờ hai người này, Triệu Kim Ca liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Y nguyên bản tính khí không tệ, hơn nữa tự ti, cho dù thật gặp phải tình huống này, phỏng chừng cũng chỉ tức giận trong lòng, sau đó yên lặng rời đi, nhưng lúc này…
Nhìn hai người này, Triệu Kim Ca đột nhiên nói: “Cút!”
Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều sửng sốt, bản thân Triệu Kim Ca cũng không nghĩ tới mình sẽ đuổi người như vậy.
Bất quá, lời đã nói ra… Triệu Kim Ca cắn răng một cái, lại nói: “Các ngươi đừng nghĩ đánh chủ ý lên Tưởng Chấn, muốn thì tìm người khác đi!”
Vóc người cao to của Triệu Kim Ca vốn đã rất có lực áp bách, mi tâm y lại có vết sẹo nhìn càng thêm doạ người, Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi cùng nhau lui một bước.
“Làm sao vậy?” Tưởng Chấn từ bên ngoài trở về, liền phát hiện động tĩnh của nơi này.
Triệu Kim Ca im lặng không nói, y tuyệt sẽ không nói cho Tưởng Chấn, hai người này nghĩ muốn đi theo hắn!
Hai người đó lúc này, nhưng lại muốn nói còn xấu hổ mà nhìn Tưởng Chấn, còn lộ ra biểu tình oan ức, nhìn, giống như Triệu Kim Ca khi dễ bọn họ vậy.
“Gia…” Liễu Thiên Thiên thậm chí còn nặn ra nước mắt.
Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ, cũng không đồng tình trái lại bất mãn lên.
Hắn hiểu rõ Triệu Kim Ca vô cùng, người này miệng vụng không biết nói chuyện, càng không thể động thủ với người khác, hai người này làm ra cái bộ dáng này tới làm cái gì hả? Đây là… Muốn hãm hại Triệu Kim Ca đi?
“Đem hai người bọn họ đưa đến trên thuyền khác đi.” Tưởng Chấn lười ứng phó hai người này, nói thẳng.
Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều ngây ngẩn cả người.
“Tưởng huynh đệ, ngươi cũng quá không thương hương tiếc ngọc.” Thương nhân béo La Thiên Tứ da thịt đều bị đói đến phải lổng từ phía sau Tưởng Chấn đi tới, cười hì hì nói với Tưởng Chấn: “Ngươi nếu không muốn bọn họ, không bằng liền tặng cho ta đi.”
“Bọn họ nếu như nguyện ý theo ngươi, đương nhiên không thành vấn đề, bất quá, phí cơm của bọn họ ngươi tới trả.” Tưởng Chấn nói, hắn đã nghe nói, hai người này đều không chịu làm việc…
“Được, chuyện này không thành vấn đề.” La Thiên Tứ lập tức nói: “Bất quá phải đợi đến kinh thành, ta mới có thể trả thù lao.”
Tưởng Chấn đồng ý, La Thiên Tứ này vừa nhìn liền biết quen sống trong nhung lụa không thiếu tiền, mà hắn có thể ở trong ổ hải tặc sống sót, càng chứng minh hắn rất có bản lĩnh. Phải biết, đám hải tặc sau khi đoạt thuyền, chắc chắn sẽ trước hết đem người có tiền trên thuyền giết chết nhưng người này lại còn sống.
La Thiên Tứ được Tưởng Chấn đồng ý, lập tức nhìn về phía Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi, mà hai người này không chút do dự mà đồng ý.
Tuy rằng La Thiên Tứ bàn luận ngoại hình không sánh được với Tưởng Chấn, nhưng Tưởng Chấn mắt thấy đã không thể trông cậy vào, bọn họ chỉ có thể lùi lại mà cầu người khác.
La Thiên Tứ biết được của tiểu tâm tư bọn họ, nhưng cũng không thèm để ý, dù sao hắn chỉ muốn dọc theo đường đi có hai người sai khiến, chờ đến kinh thành, tùy tiện cho chút tiền đuổi đi thì được rồi.
“Tưởng huynh đệ, ta đây đem người thu, phu nhân ngươi nhất định sẽ rất cao hứng.” La Thiên Tứ lại nói, hắn nghe nói phu nhân Tưởng Chấn đã tới, nhưng chưa từng thấy người.
“Ân, hắn sẽ thật cao hứng.” Tưởng Chấn nhìn về phía Triệu Kim Ca cách đó không xa, sau đó liền thấy Triệu Kim Ca vội vã thu liễm nụ cười trên mặt.
La Thiên Tứ lúc này mới chú ý tới Triệu Kim Ca, cũng lúc này, mới chú ý tới vết tích trên mi tâm Triệu Kim Ca.
Nhìn lầm a! Cư nhiên là song nhi! Thời điểm La Thiên Tứ mang theo hai mỹ nhân đi, có chút ngất ngất ngây ngây.
Tưởng Chấn này yêu thích cũng thật khác với tất cả mọi người…
Triệu Kim Ca lúc này, trái lại cao hứng không thôi, cả người đều tràn đầy ý mừng.
Tưởng Chấn chỉ cần một mình y, thật quá tốt rồi!
Cũng không biết có phải hay không bởi vì tâm tình tốt, trong mấy ngày kế tiếp, Triệu Kim Ca hoàn toàn không nôn khan, chỉ không ngửi được dầu mỡ, không chịu nổi thịt.
Bất quá, bởi vì đầu bếp nữ căn bản không làm những mốn đó cho y nên y cơ bản không có cơ hội nhìn thấy những thứ đồ đó, cũng không có cơ hội nôn khan.
Đồng thời y cũng phát hiện, chỉ cần không ăn đồ dầu mỡ, không ăn thịt, ăn cái khác y đều không ngại, còn rất thích ăn cá tôm.
Mỗi ngày thay phiên ăn cá ăn tôm, còn đều là khẩu vị chua ngọt mình thích, Triệu Kim Ca khí sắc trở nên vô cùng tốt, mà vào lúc này, đội thuyền ở một cái phủ thành khá lớn dừng lại.
Trước, vì chuyện hải tặc, đội thuyền đã chừng mười ngày không có dừng thuyền bổ sung vật tư, lần này, Trịnh Dật liền quyết định ở đây dừng lâu hơn, bổ sung một chút vật tư, cũng để cho mọi người nghỉ ngơi thật tốt.
Từ khi lên đường, Triệu Kim Ca chưa từng dạo chơi, hiện tại rảnh rỗi, Tưởng Chấn liền dẫn y lên bờ đi dạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook