Độc Sủng Xấu Phu
-
Chương 85: Tiêu cục nổi danh
Triệu Kim Ca một mực chờ đợi Tưởng Chấn, chờ đến đứng ngồi không yên, ở sau khi có Tưởng Chấn tin tức, tự nhiên ngồi không yên, liền lên chiếc thuyền nhỏ tới báo tin.
Đứng ở trên thuyền nhỏ, xa xa mà nhìn thấy Tưởng Chấn trên thuyền lớn, khóe miệng Triệu Kim Ca không nhịn được cong lên.
Mấy ngày nay y cả người khó chịu, động một chút là nôn khan, nhưng bây giờ nhìn thấy Tưởng Chấn, những không khỏe đã toàn bộ biến mất hết.
Lúc này y nào còn nhớ tới nôn khan? Liền chỉ muốn sớm chút cùng Tưởng Chấn nói chuyện.
Triệu Kim Ca nhớ Tưởng Chấn, Tưởng Chấn cũng rất nhớ Triệu Kim Ca.
Nhìn thấy Triệu Kim Ca đứng ở đầu thuyền nhìn về phía vị trí của mình, đôi mắt Tưởng Chấn sáng rực lên, trong lòng cũng có loại cảm giác thỏa mãn.
Khi thắng lợi trở về có thể có người nghênh tiếp mình và chia sẻ vui sướng với mình, tuyệt đối là chuyện làm người cảm thấy cao hứng, hạnh phúc.
Chờ thuyền nhỏ tới gần, Tưởng Chấn lôi kéo thang dây liền từ trên thuyền lớn nhảy xuống, rơi xuống bên người Triệu Kim Ca.
Bởi vì hắn đột nhiên nhảy xuống, thuyền nhỏ kịch liệt đung đưa, trở nên rất vững chắn, Triệu Kim Ca cũng xém chút té ngã, bất quá y còn chưa ngã xuống thì Tưởng Chấn đã ôm lấy y: “Kim Ca, ta rất nhớ ngươi!”
Triệu Kim Ca đỏ cả mặt, nói không ra lời.
Tưởng Chấn làm sao có thể ở trước mặt mọi người ôm y, còn nói những lời đó? Hắn cũng không biết thẹn thùng sao?
Triệu Kim Ca không hé răng, trong lòng lại rất cao hứng, sau đó, y lại cảm giác được Tưởng Chấn sờ sờ đầu của y, theo đi xuống còn sờ mặt của y: “Kim Ca, ngươi nhớ ta không?”
Triệu Kim Ca không thể nhận ra mà gật gật đầu.
Tưởng Chấn cười rộ lên, nếu không phải đầu Triệu Kim Ca cúi rất thấp, hắn đều muốn đi hôn một cái.
Tưởng Chấn ôm Triệu Kim Ca không muốn buông, mà trên thuyền lớn phía sau hắn, nhìn thấy tình cảnh này rất nhiều người đều không rõ vì sao.
“Người kia là ai a?” nữ nhân trước đó đứng ra chủ động cùng Tưởng Chấn tiếp lời hỏi. Nữ nhân này tên là Liễu Thiên Thiên, trước giúp đỡ khuân đồ làm cho cánh tay nàng vừa mỏi vừa đau, cho nên không chỉ không có buông tha ý nghĩ với Tưởng Chấn, trái lại càng thêm nhất định muốn bằng được.
Nàng cũng không cầu Tưởng Chấn cưới nàng, chỉ cần đừng tiếp tục cho bà làm việc, để cho nàng có thể ăn ngon uống ngọt là được.
“Đúng vậy, người này là ai vậy?” Một song nhi dáng dấp đặc biệt tinh xảo cũng hỏi, song nhi này tên là Triệu Linh Hi, y nguyên bản là vợ kế của một cử nhân, trên đường cùng cử nhân kia hồi hương gặp hải tặc bị cướp, sau đó liền bị bắt đến trại hải tặc, cử nhân cũng bị giết.
Y vốn không muốn đi theo đám hải tặc, nhưng bị đói bụng mấy ngày, đến cùng duy trì không nổi, mà nếu đã đi theo đám hải tặc, y liền càng ngày càng rất lạc quan.
Tướng công y đã không còn, lại ở trong ổ hải tặc lâu như vậy, dù có về quê nhà cũng chỉ sẽ bị người bắt trầm lồng heo, y liền quyết định không trở về, muốn tìm cho mình người dựa vào.
Mà y cảm thấy được, Tưởng Chấn chính là chỗ dựa không tệ.
Ngày đó khi Tưởng Chấn đánh tới, y cũng nhìn thấy, người này lấy một chọi mười cực kì vũ dũng! Nghe nói những đầu mục hải tặc cũng do hắn giết chết…
Một nhân vật xuất sắc như vậy, cho dù không có tiền y cũng nguyện ý theo, chớ nói chi hiện tại tiền của hải tặc đều vào trong tay hắn, hắn không thể không có tiền.
Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi hai người nhìn nhau, giữa hai người phảng phất có tia lửa bùm bùm chợt lóe, sau đó, bọn họ liền đồng thời nhìn về phía Hà Xuân Sinh.
Hà Xuân Sinh bị hai đại mỹ nhân như thế nhìn chằm chằm, phi thường không dễ chịu, dừng một chút mới nói: “Đó là tức phụ lão đại của chúng ta.”
“Tức phụ?” Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều khịt mũi coi thường, lừa người cũng không cần lừa gạt như thế a! Người kia rõ ràng là nam nhân!
Đợi đã… mi tâm người kia có vết sẹo, hắn… có lẽ thật đúng là song nhi?
Trước đó Tưởng Chấn nói muốn tìm người hầu hạ tức phụ hắn, còn xem thường bọn họ, bọn họ còn tưởng song nhi nhà hắn đẹp như thiên tiên, kết quả… Cư nhiên lại xấu như vậy, nhìn giống như một nam nhân?
“Tức phụ của lão đại chúng ta rất lợi hại.” Hà Xuân Sinh lại nói, hắn biết hai người này coi trọng Tưởng Chấn, liền muốn đánh tan ý niệm của bọn họ.
Không nói cái khác, Triệu Kim Ca đánh nhau so với hắn còn lợi hại hơn, hai mỹ nhân thân thể nhỏ bé như thế, phỏng chừng một đấm đã có thể đánh ngã.
Hà Xuân Sinh đang trần thuật lại sự thực, Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi lại đều nghĩ sai.
Người này rất lợi hại… Đây là đặc biệt sẽ ghen?
Nghĩ cũng phải, hắn đều xấu như vậy, nếu như lại không lợi hại chút, sẽ không phải trong nhà tiểu thiếp một đống?
Bất quá, một cái song nhi, lợi hại đến đâu cũng có ích lợi gì? Nam nhân muốn đem người vào nhà, đó cũng không phải chuyện hắn có thể ngăn được.
Chính là nhìn Tưởng Chấn đối với người kia rất có tình cảm, điểm này khá phiền toái…
Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi nhìn nhau, đều dâng lên ý chí chiến đấu.
Bọn họ trước từng trải cũng không vẻ vang, người trong sạch phỏng chừng cũng không muốn bọn họ làm thiếp, mà Tưởng Chấn lại không giống vậy, hắn sinh ra nghèo khổ, khẳng định không để ý nữ nhân có quá khứ, dung mạo của tức phụ hắn lại không xinh đẹp…
Theo Tưởng Chấn, bọn họ chắc chắn có thể làm một tiểu thiếp oai phong!
Triệu Kim Ca cũng không biết đã có người nghĩ muốn làm thiếp cho Tưởng Chấn, được Tưởng Chấn ôm chốc lát, y liền đem Tưởng Chấn đẩy ra: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta lợi hại như vậy, có thể có chuyện gì? Chỉ là rất nhớ ngươi.” Tưởng Chấn mang chút khiêu khích mà nặn nặn tay Triệu Kim Ca.
Đầu Triệu Kim Ca cúi thấp xuống, có chút xoắn xuýt có nên hay không cũng đi nắn lại tay Tưởng Chấn.
“Kim Ca, ta lần này lấy được rất nhiều thứ tốt, ngươi theo ta đi lên xem một chút đi.” Nhìn thấy bộ dáng này của Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn nói.
Hắn hiện tại đặc biệt muốn ở trước mặt Triệu Kim Ca khoe khoang một chút, để Triệu Kim Ca biết mình lợi hại cỡ nào.
Triệu Kim Ca gật gật đầu.
Tưởng Chấn để Triệu Kim Ca trước theo thang dây trèo lên trên, mình theo ở phía sau, mà hắn mới vừa leo lên, liền thấy Triệu Kim Ca tới trước một bước đang cau mày sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm hai người.
Hai người kia… Không phải là người trước đó tự tiến cử muốn tới hầu hạ sao?
“Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Còn không đi làm việc? Không làm việc một chút đừng nghĩ có cơm ăn.” Tưởng Chấn không khách khí chút nào mà nói, hắn sẽ không nuôi người không phận sự.
Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi biểu tình đồng thời cứng đờ, sau đó, Liễu Thiên Thiên phản ứng lại trước tiên, nàng hướng về phía Tưởng Chấn liếc mắt đưa tình, âm thanh vừa mềm vừa ngọt: “Tưởng gia, ngươi đừng thúc dục, ta lập tức đi làm việc ngay.”
Triệu Linh Hi nghe vậy, cũng hướng về phía Tưởng Chấn cười cười, âm thanh có chút câu người: “Gia, ta cũng lập tức đi làm việc.”
Hai người bọn họ nói xong đều đi, quần áo mỏng manh đem tư thái của bọn họ hiện ra rõ ràng ở trước người, chỉ một cái bóng lưng cũng đã phi thường câu người.
Tưởng Chấn lại không có đi nhìn bọn họ, trái lại nhíu nhíu mày —— lời của hai người này, như thế nào lại thấy không thích hợp như vậy?
Tưởng Chấn cảm thấy không thích hợp, Triệu Kim Ca lại càng thấy không được bình thường.
Y vừa lên tới, thì có hai người lớn lên cực kì xuất sắc đến chào hỏi y, này đã làm cho y theo bản năng mà bắt đầu đề phòng rất không cao hứng, sau đó Tưởng Chấn bảo hai người kia đi làm việc, mới làm cho y dễ chịu một chút.
Nhưng mà… khẩu khí và thần thái khi hai người này nói muốn đi làm việc, hoàn toàn không đúng, bọn họ còn quăng mị nhãn với Tưởng Chấn!
Triệu Kim Ca chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận bốc lên, chua vô cùng.
“Kim Ca, ngươi đừng để ý tới bọn họ.” Tưởng Chấn nói, liền tiến đến bên tai Triệu Kim Ca nói một câu: “Bọn họ cũng không phải người đứng đắn gì, chúng ta cách xa chút thì tốt rồi.”
Tưởng Chấn cũng không kì thị người như Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Tê, thậm chí, nếu có chút nguy hiểm không thể tránh khỏi mà nói, so với tự sát, hắn càng muốn những nữ nhân và song nhi sẽ giống như hai người nghĩ thông chút.
Nhưng hắn không ghét bọn họ cũng không đại biểu muốn có dính dáng với bọn họ, càng không hy vọng Triệu Kim Ca có dính dáng với bọn họ.
Nếu như Triệu Kim Ca bị bọn họ dụ dỗ thì làm sao bây giờ? !
Triệu Kim Ca nghe thấy Tưởng Chấn nói như vậy đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng.
Bên trong thôn bọn họ cũng có nữ nhân và song nhi không đứng đắn, có một quả phụ cũng như vậy, dung mạo của nàng cũng không dễ nhìn, nhưng bởi vì dễ thông đồng, trong thôn rất nhiều nam nhân đều cùng với nàng có một chân.
Những nam nhân kia kỳ thực đều chướng mắt nàng, cũng không ai nguyện ý thú nàng, nhưng lại cứ sẽ đi ngủ nàng… (Bao: ghét bọn đàn ông như thế nhất, ngủ xong rồi khi dễ người ta, giả tạo)
Càng không đứng đắn, càng biết thông đồng người!
Người trong thôn đều nói, nam nhân cùng người leo tường vài lần không sao, trong lòng bọn họ vẫn chứa lão bà trong nhà, nhưng… Chỉ cần nghĩ đến Tưởng Chấn có thể sẽ cùng người thân mật, y liền không cao hứng.
Nhưng cố tình y không có so được với hai người kia… Hai người kia thật quá đẹp, y thì sao? Không chỉ xấu xí, thân thể còn thô.
Nếu như hai người kia đi câu dẫn Tưởng Chấn…
Triệu Kim Ca theo bản năng mà có chút tự ti, nhưng rất nhanh, trong lòng liền dâng lên chiến ý.
Dù cho Tưởng Chấn sau đó có khả năng sẽ thích người khác, hiện tại Tưởng Chấn không phải vẫn không có làm như vậy sao, còn nguyện ý ở bên y, y không thể để tiểu yêu tinh bên ngoài đem Tưởng Chấn thông đồng đi!
Coi như chỉ leo tường vài lần cũng không được!
Triệu Kim Ca trong lòng có chuyện, một lòng muốn đánh bại người khác, chẳng biết vì sao, lại quên mất chuyện nôn khan.
“Tưởng Chấn, hai người kia là chuyện như thế nào?” Triệu Kim Ca nỗ lực áp chế ghen tuông của mình, nỗ lực từ chỗ Tưởng Chấn tìm hiểu địch tình.
“Bọn họ do ta từ bên trong trại hải tặc cứu ra, tình huống cụ thể ta cũng không rõ lắm.” Tưởng Chấn nói, sau đó liền đem chuyện lúc trước cùng Triệu Kim Ca nói một lần.
Triệu Kim Ca nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong, đột nhiên nói: “Ta khí lực rất lớn, một lần chuyển một túi gạo lớn đều dễ dàng!” Y vẫn có chỗ hơn được hai người nha…
Triệu Kim Ca đây là muốn cùng người ta so khí lực? Tưởng Chấn nở nụ cười, lại nặn nặn tay Triệu Kim Ca: “Nhưng ta luyến tiếc ngươi đi chuyển gạo.” Huấn luyện thì huấn luyện nhưng để Triệu Kim Ca đi chuyển đồ… Hắn lại không nỡ.
Có người khác thay thế làm việc, hắn cũng không muốn đi làm chuyện này, nào lại sẽ để cho Triệu Kim Ca đi làm?
“Chuyển ít đồ liền không coi là cái gì.” Triệu Kim Ca nói.
“Ngươi nên được người hầu hạ mới đúng.” Tưởng Chấn nói: “Đúng rồi Kim Ca, ta tìm cho ngươi người sai vặt.”
Tưởng Chấn nói xong, liền để người gọi hai mẫu tử đầu bếp đến.
Hai mẫu tử này đã thu thập bản thân, đổi quần áo sạch sẽ, nhưng dù sao cũng hơi câu nệ.
“Tiểu song nhi sau này sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi có chuyện gì thì để cho nó đi làm, nữ nhân này là đầu bếp, ngươi muốn ăn cái gì, có thể nói cho nàng đi làm cho ngươi.” Tưởng Chấn nói.
“Ta không cần người khác hầu hạ, lại không có việc gì phải làm, nơi nào cần phải bỏ tiền mướn người?” Triệu Kim Ca vội vàng nói, y có tay có chân, việc gì cũng có thể làm, căn bản không cần người khác tới hầu hạ mình.
Còn có, người sai vật cùng đầu bếp… chắc không phải bởi vì mình trước đó không ngừng nôn mửa, Tưởng Chấn mới muốn mời người chăm sóc mình chứ?
Triệu Kim Ca lúc này không chỉ cảm thấy ngượng ngùng, còn có chút hổ thẹn, chỉ cảm thấy mình thực sự quá vô dụng.
“Phu… Phu nhân…” đầu bếp nữ kia khẩn cầu mà nhìn về phía Triệu Kim Ca, nam nhân của nàng đã bị hải tặc giết, còn bị mất một đứa con trai, nếu như Triệu Kim Ca không muốn các nàng chăm sóc… nàng cũng không biết sau đó còn có thể đi nơi nào.
Triệu Kim Ca đối mặt với biểu tình cầu khẩn của đầu bếp nữ, nhất thời bất an, Tưởng Chấn chú ý tới tình huống của y, lấy tay đặt ở trên bả vai của y, nói với đầu bếp nữ: “Là ta thuê ngươi, ngươi chỉ cần để ý chăm sóc tốt phu nhân là được, đúng rồi, ngươi đi nhà bếp làm chút thức ăn, không cần thức ăn mặn đầy mỡ, phu nhân mấy ngày nay khẩu vị không quá tốt.”
Đầu bếp nữ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liên tục, Tưởng Chấn lại lôi kéo Triệu Kim Ca trở về phòng.
“Ta thật sự không cần hầu hạ, nếu không… Chúng ta giúp nàng giới thiệu việc làm?” Triệu Kim Ca nói, lại có chút sầu lo: “Nhiều người như vậy… Sau này nên làm sao cho tốt bây giờ?” Tưởng Chấn nói hắn cứu ra không sai biệt lắm ba trăm người, nhiều người như vậy chỉ ăn cơm, một ngày liền muốn ăn đi rất nhiều lương thực đi?
Triệu Kim Ca nhất thời có loại cảm giác không đủ tiền dùng.
“Kim Ca, ngươi xem một chút đây là cái gì?” Tưởng Chấn đột nhiên mở ra một cái hòm trong phòng.
Trong hòm trắng toát một mảnh, nén bạc hoặc lớn hoặc nhỏ cứ như vậy chồng chất lên nhau.
“Bạc trên tay đám hải tặc này cũng không phải quá nhiều, nhưng có chừng năm vạn lượng, còn có rất nhiều hàng hóa càng đáng giá hơn.” Khi đầu lĩnh hải tặc thống nhất mỗi nhóm hải tặc, thì sẽ đem bạc trên tay những người kia đoạt luôn, cho nên tích góp lại không ít của cải.
Kỳ thực năm vạn lượng… đã do hắn nói ít đi, chỉ sợ Triệu Kim Ca bị hù đến.
Bất quá, chút tiền này đối với Triệu Kim Ca mà nói phi thường nhiều, nhưng thực ra cũng không có nhiều đi nơi nào, trên chủ thuyền của Trịnh Dật có một cái giường hắn muốn mang đến kinh thành cho Trịnh gia tiểu thư làm của hồi môn, chỉ một cái giường, giá trị liền hết mấy vạn lượng bạc.
Năm vạn lượng… Triệu Kim Ca đã triệt để sửng sốt.
Từng có lúc, toàn bộ gia sản của y cũng liền không đến năm lượng, hiện tại… Cư nhiên tự dưng có năm vạn lượng?
Triệu Kim Ca cả người đều có chút hoảng hốt, ngồi ở mép giường đều nói không ra lời.
Đây là ngây dại? Tưởng Chấn nắm lấy cằm Triệu Kim Ca, hôn y vài ngụm, sau khi phát hiện Triệu Kim Ca vẫn không có phản ứng, liền ra dáng muốn cởi quần Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca lúc này cuối cùng cũng hồi thần, sau đó vừa thẹn vừa giận mà nắm lầy thắt lưng của mình.
Tưởng Chấn cười rộ lên, buông Triệu Kim Ca ra, lại nói: “Kim Ca, đi thôi, chúng ta đi gặp Trịnh thiếu.” Thuyền đã dừng, hắn cũng nên đi hồi báo với Trịnh Dật một câu.
Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca có chút ngất ngất ngây ngây đi gặp Trịnh Dật, đem chuyện lần này nói với Trịnh Dật, lại nói: “Trịnh thiếu, bạc của hải tặc ta lấy, mà chuyện lần này có thể thành cũng nhờ có Trịnh thiếu, đám thuyền cùng hàng hóa còn có người trên thuyền, Trịnh thiếu có thể đi tiếp nhận một phần.”
Thuyền cùng hàng hóa là đáng giá nhất, mà đưa cho Trịnh Dật, kỳ thực cũng không khó lý giải.
Hắn còn có rất nhiều chỗ phải dựa vào Trịnh Dật, lần này đi lên phía bắc, thật muốn nói ra hắn vẫn chỉ là nhân viên tạm thời của Trịnh Dật.
Tưởng Chấn nói như vậy, Trịnh Dật lại không có đáp ứng: “Tưởng Chấn, lần này không phải nhờ ngươi, đừng nói bảo vệ hàng hóa, cho dù mạng của chính ta đều không nhất định có thể lưu lại, ta như thế nào có thể lấy đồ của ngươi, đội thuyềncủa ngươi liền theo đội thuyền của ta đi chung đi, chờ đến kinh thành đem hàng hóa bán, ngươi còn có thể lại nhập vào chút hàng mang về Giang Nam.”
Trịnh Dật nói xong, nhìn thấy Tưởng Chấn tựa hồ còn muốn nói điều gì, lập tức nói: “Tưởng Chấn, ta cũng không giả tạo với ngươi, ta là thấy được giá trị của ngươi, mới sẽ làm như vậy, sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn.”
Coi như Trịnh Dật có đầy đủ tiền, cũng sẽ không ghét bỏ nhiều tiền, đám hàng hóa hắn đương nhiên cũng muốn.
Nhưng giá trị của Tưởng Chấn, tuyệt đối cao hơn đám hàng hóa đó.
Trịnh Dật không cần thuyền cùng hàng hóa Tưởng Chấn đưa cho hắn, nhưng thuyền viên Tưởng Chấn đưa, hắn lại rất cao hứng nhận.
Hắn thực sự rất thiếu người!
Có đầy đủ thuyền viên, liền nghỉ ngơi một buổi tối, hôm sau, đội thuyền lần thứ hai lên đường.
Mà vào lúc này, người Tưởng Chấn phái đi báo án cũng đã trở về.
Phủ Quảng Bình sẽ có dân chúng lầm than, vô số người vào rừng làm cướp làm giặc, đương nhiên không thể chỉ vì nạn hạn hán.
Kỳ thực đối với bách tính phủ Quảng Bình mà nói, nhân họa còn đáng sợ hơn thiên tai, mà nhân họa sau lần thiên tai này xuất hiện cũng đã bị người phát hiện.
Quan viên phủ Quảng Bình ở bên trong mấy tháng này, không sai biệt lắm đã thay đổi một tốp.
Những quan viên mới nhậm chức khởi đầu hùng tâm bừng bừng, còn nghĩ phải đem nơi này cai quane tốt, nhưng biết được tình huống của phủ Quảng Bình, lại đều có cảm giác bó tay toàn tập.
Bách tính đều đi làm thổ phỉ, muốn tìm quân đội đi diệt cướp… Năm ngoái lương bổng xuống không tới, rất nhiều võ tướng mang thủ hạ cũng kiêm chức làm thổ phỉ luôn.
Quả nhiên là quan phỉ một tổ!
Nhìn mấy nha dịch bên trong nha phủ ngồi ở dưới bóng cây buồn ngủ lay động quạt, một Huyện lệnh nào đó mới nhậm chức ở phủ Quảng Bình không nhịn được cắn răng —— những ngày tháng này quả thực không có cách nào đi qua!
Hắn muốn bảo những người này giúp hắn làm chút chuyện, kết quả những người này không thèm để ý hắn!
Huyện lệnh đang buồn bực, phụ tá hắn mang đến đột nhiên từ bên ngoài chạy tới, đầy mặt kích động xông về phía hắn: “Đại nhân, đại nhân, đám hải tặc Tây Sơn đã bị người nhổ trại!”
Huyện thành bọn họ vốn dĩ bởi vì có sông lớn, còn có cái bến thuyền lớn, thuyền khách thương lui tới đều sẽ dừng lại nên luôn có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng từ lúc Tây Sơn nhảy ra một đám hải tặc, những thuyền khách thương liền không dám dừng lại ở bến thuyền nữa.
Bây giờ đám hải tặc bị diệt, đây chính là một chuyện quá tốt a!
“Việc này thật chứ?” Huyện lệnh nhảy lên, đầy mặt không dám tin tưởng.
“Đương nhiên thật! Đây là có người đến báo án, còn mang mấy tên hải tặc tới”. Na Mạc Liêu nói: “Bọn họ là người của Kim Chấn tiêu cục, đám hải tặc muốn cướp thuyền bọn họ che chở, mới bị bọn họ nhổ trại.”
“Kim Chấn tiêu cục? Không tồi, thật sự không tồi!” Huyện lệnh cực kỳ cao hứng.
Không còn hải tặc, bến thuyền liền có đất dụng võ rồi, hắn đem hải tặc bị đánh tan thu nạp, còn có thể để cho bọn họ làm việc cho hắn, còn có… Tuy nói vật đáng tiền bên trong trại hải tặc phỏng chừng đều bị mang đi, nhưng những người kia không thể đem tất cả mọi thứ đều mang đi nha, hắn đi xới ba tấc đất, tổng còn có thể tìm ít bạc làm cho hắn không đến nỗi bởi vì thiếu nợ không phát được bạc tiêu hàng tháng mà không sai khiến được nha dịch dưới tay… (Bao: khổ tâm anh huyện lệnh này… ^^)
“Đại nhân, chúng ta nhanh đi Tây Sơn xem một chút đi!” Huyện lệnh đang nghĩ như thế, những nha dịch nguyên bản đang hóng mát liền đồng thời vây quanh, mắt mỗi người đều bốc ánh sáng xanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook