Độc Sủng Xấu Phu
Chương 70: Sinh hoạt trên thuyền


Nam nhân đi xa làm ăn, nào có chuyện song nhi trong nhà cũng cùng đi ?



Trước đó Tưởng Chấn mỗi ngày mang theo Triệu Kim Ca xuất môn Triệu Lưu thị chưa bao giờ ngăn cản, là bởi vì bà lo lắng có người đục khoét nền tảng câu dẫn Tưởng Chấn… Hà Thu Sinh nhìn giống như còn nhớ mãi không quên Tưởng Chấn đâu!



Kim Ca nhà bà đi theo bên người Tưởng Chấn, những tiểu yêu tinh cũng sẽ biết khó mà lui đi?



Vì ý nghĩ như thế, trước Triệu Lưu thị chưa bao giờ ngăn Triệu Kim Ca đi theo Tưởng Chấn, nhưng bây giờ muốn đi xa…



Kim Ca một song nhi, đi xa nhà có bao nhiêu không tiện?



“Kim Ca đương nhiên cũng đi.” Tưởng Chấn không chút do dự mà biểu thị, không lẽ muốn bọn họ kết hôn mới vừa một tháng liền phải xa nhau.



Ở hiện đại, có rất nhiều nữ nhân chạy khắp nơi làm ăn, Triệu Kim Ca một nam nhân thân thể cường tráng, dưới cái nhìn của hắn cùng đi ra ngoài quan hệ cũng không có gì.



Tưởng Chấn cũng biết, ở trong mắt người khác, Triệu Kim Ca là một song nhi, ở nhà giúp chồng dạy con là được, mà dưới cái nhìn của hắn, Triệu Kim Ca chẳng hề kém hơn những nam nhân khác, thậm chí Triệu Kim Ca nhà hắn, đã rất cố gắng học tập các loại tri thức, muốn ngày càng xuất sắc hơn



Nếu như vậy, hắn nhất định phải cho Triệu Kim Ca cơ hội.



“Nương, ta muốn đi.” Triệu Kim Ca cũng nói. Nếu như y vẫn luôn bị coi là song nhi nuôi ở nhà, e rằng cũng sẽ không có ý nghĩ những kinh thế hãi tục như thế, nhưng ở trong quãng thời gian rất dài, y trải qua như một nam nhân.



Mấy ngày nay cùng Tưởng Chấn đi ra ngoài, cùng thủ hạ Tưởng Chấn huấn luyện chung, y kỳ thực trải qua rất vui vẻ.



Đương nhiên, quan trọng nhất là y hi vọng mình có thể trở nên lợi hại như Tưởng Chấn, có năng lực làm chút chuyện cho Tưởng Chấn, miễn cho thể hiện quá vô dụng không xứng với Tưởng Chấn.



Triệu Lưu thị xoắn xuýt mà nhìn hai người trước mặt, ruốt ruột cũng không ngăn cản.



Chờ Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đi rồi, bà liền tìm người, bắt đầu thở dài: ” nói này Tưởng Chấn cũng thật là, đi ra ngoài còn nhất định phải đem Kim Ca nhà ta mang đi, như là một khắc đều xa không được…”



Ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm ra bộ dáng này, chúng ta liền không biết ngươi rất đắc ý! Người nghe Triệu Lưu thị nói chuyện rất phiền muộn, nhưng không thể không nói, các bà kỳ thực… Rất thích nghe Triệu Lưu thị khoe khoan như thế.



Ở trong thôn này, Triệu Phú Quý chính là một nam nhân tốt hiếm thấy, các bà ai không ước ao Triệu Lưu thị? Hiện tại lại có thêm một Tưởng Chấn…



Coi như chỉ nghe một chút, trong lòng các bà cũng cao hứng.



Nghe Triệu Lưu thị nói Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca một lúc, đột nhiên có người nhắc tới Tưởng lão thái.



“Triệu gia, lão nhị Tưởng gia cũng đi làm ăn, ngươi có biết hay không?”



“Nghe nói vài câu, làm sao vậy?” Triệu Lưu thị hỏi.



“Tưởng lão thái gần nhất mỗi ngày khen người con thứ hai của bả đó, con thứ hai của bả mượn một chiếc thuyền của nhà thôn trưởng, nghe đâu nhập vào rất nhiều hàng hải sản trở về, có thể kiếm một số tiền lớn.”



“Hắn cũng đi nhập hàng hải sản a…” Triệu Lưu thị cảm thán một câu, lúc trước Tưởng Chấn chính là dựa vào buôn bán hàng hải sản lập nghiệp, không nghĩ tới Tưởng Thành Tài cư nhiên cũng đi nhập hàng hải sản.



“Nhập hàng hải sản có phải kiếm được rất nhiều tiền lời thật hay không?” Người kia lại hỏi.



“Lẽ ra vậy đi? Bất quá Tưởng Chấn nói rất cực khổ, ngươi xem, hắn tiền vốn nhiều hơn chút, liền không làm nữa.” Triệu Lưu thị nói. Bà đối với chuyện Tưởng Chấn làm sinh ý cũng không rõ lắm, nhưng nghe Triệu Kim Ca nói làm sinh ý hàng hải sản rất mệt mỏi.



“Như vậy a…” Nghe được Triệu Lưu thị nói, một số người trước nghe nói làm sinh ý hàng hải sản rất khá khẩm, có lòng muốn cùng Tưởng Thành Tài nhập chút hàng hải sản kiếm lời nhất thời trầm ngâm.



Bọn họ trước nhìn Tưởng Thành Tài có thể đem sinh ý làm thành hình dáng gì, lại quyết định có muốn đi làm cái cửa sinh ý này hay không.



Tưởng gia lúc này rất náo nhiệt.



Tưởng Thành Tài nhập vào một thuyền lớn hàng hải sản trở về, hắn đã tính qua, chỉ cần có thể đem tất cả hàng hải sản bán hết, hắn sẽ có thể kiếm lời gấp đôi!



Hắn nhập vào hai mươi lượng bạc hàng, nói cách khác, có thể kiếm được bốn mươi lượng bạc!



Trong lúc nhất thời, thời điểm Tưởng Thành Tài bước đi đều uy thế hừng hực.



Tưởng Thành Tường tính cái gì? Đọc sách nhiều năm như vậy, còn không phải một tháng chỉ có thể kiếm được hai lượng bạc?



Còn Tưởng Chấn…



Nghĩ cho tới bây giờ người trong thôn bàn về các loại sự tình Tưởng Chấn làm, Tưởng Thành Tài ngược lại cũng không dám nói mình nhất định lợi hại hơn Tưởng Chấn.



Ít nhất hắn đánh không lại Tưởng Chấn.



Nhưng hắn cảm thấy được, hắn một ngày nào đó, sẽ có thể vượt qua Tưởng Chấn cái đại ca vẫn luôn không được hắn nhìn ở trong mắt này.



Tưởng lão thái cũng cảm thấy như vậy, nhìn thấy người quen biết dồn dập đến nhà bà mua cá mặn rong biển, bà vui vẻ đến không ngậm mồm vào được.



Vẫn là con thứ hai của bà lợi hại nhất!



Tưởng Chấn cũng không biết chuyện của Tưởng Thành Tài, hắn vào lúc này, đã ở trên thuyền của mình, chuẩn bị rời khỏi huyện Hà Thành.



Những thương nhân nhỏ phần lớn đều theo chân cùng đi, chỉ có số ít giống như Lý Minh Triết là phái người cùng đi.



Vì quá nhiều người, hàng hóa cũng nhiều hơn số lượng ban đầu Tưởng Chấn nghĩ, cuối cùng Tưởng Chấn phải mướn thêm một chiếc thuyền, mới đem chứa đủ tất cả mọi người.



Hàng hóa đã sớm kiểm tra mang lên thuyền, mà hôm nay, Tưởng Chấn chỉ đem thương nhân cùng món đồ tùy thân bọn họ mang theo lên thuyền kiểm tra hết một lần.



Tưởng Chấn kiểm tra rất tỉ mỉ, lại nói là nghĩ cho an toàn của mọi người, những thương nhân này tự nhiên không có chút bất mãn nào.



Bọn họ làm ăn, ngoại trừ kiếm tiền thì chỉ cầu an toàn.



Ước chừng chín giờ sáng, hai chiếc thuyền rời bến tàu, đi về phương hướng phủ thành.



Sau khi thuyền bắt đầu đi tới, Tưởng Chấn cũng không có rảnh rỗi, hắn đi xem những thủy thủ điều khiển thuyền như thế nào, cũng để cho Vương Hải Sinh, huynh đệ Hà thị cùng mấy người hắn tin được đi học chút.



Tưởng Chấn nhận ba mươi mấy người này, kỳ thực đều đã được hắn lựa chọn qua, nếu phẩm hạnh có vấn đề, hắn từ ban đầu đã bài xích bọn họ ra ngoài, toàn bộ trong đội ngũ, kỳ thực cũng chỉ có Lưu Hắc Đầu là phần tử không chịu yên tĩnh.



Mà Lưu Hắc Đầu này… Tưởng Chấn lại không thể giết chết gã, thả gã không chừng gã còn có thể lén lút tìm phiền toái cho mình… Nghĩ tới nghĩ lui, Tưởng Chấn liền dứt khoát đem gã đặt dưới mí của mình quan sát.



Có hắn trông chừng, Lưu Hắc Đầu sẽ không thể chơi ra trò gian gì được.



Bất quá… Tuy nói trong những người này ngoại trừ Lưu Hắc Đầu, những người khác bản thân đều là không vấn đề lớn lao gì, nhưng Tưởng Chấn như trước vẫn không thể tín nhiệm tất cả bọn họ được, lúc an bài cho những người này làm việc, sai biệt liền thể hiện ra.



Đương nhiên, những người này phỏng chừng không thấy được.



Mấy người bởi vì không được hắn tín nhiệm, bị hắn an bài ở trên boong thuyền tuần tra, thậm chí còn rất đắc ý…



Trên hai chiếc thuyền này, bất kể là đả thủ hay là những thương nhân kia, đều là người sinh trưởng ở địa phương huyện Hà Thành, cơ bản đều từng ngồi thuyền, trước đây ngồi còn đều là những thuyền nhỏ cũng không chừng chắn, cho nên tuy có người không quá thoải mái, nhưng cũng không có người say sóng.



Buổi trưa, mọi người là ở trên thuyền ăn cơm, Tưởng Chấn trước đó lúc cùng những thương nhân đàm luận, liền nói tới tiền cơm.



Bọn họ trên thuyền có cơm, những thương nhân này có thể sớm chào hỏi, bảo nhà bếp thời điểm chuẩn bị cơm nước cho bọn họ cũng chuẩn bị thêm một phần, cũng có thể tự mình mang đến.



Mà hôm nay, ước chừng vì là ngày đầu tiên, cơ hồ tất cả mọi người đều ăn cơm của mình tự mang đến, cũng có mấy người muốn ăn cơm nước trên thuyền.



Cơm nước trên thuyền này, Tưởng Chấn là để cho hai bà tử trước ở thôn Kiều Đầu giúp bọn họ làm cơm giúp đỡ làm, mùi vị bình thường thôi, bất quá bởi vì yêu cầu của hắn, mỗi bữa đều có hai món một mặn một canh, cũng coi như phong phú.



Hiện tại ở huyện Hà Thành bên này, rau dưa nhiều nhất chính là đậu đũa, đậu côve, dưa chuột, cà, mướp gì gì đó, trưa hôm nay ăn chính là đậu đũa xào, dưa chuột muối, canh mướp dưa muối, còn món ăn mặn chính là thịt kho tàu.



Rốt cuộc là nồi to làm thức ăn nên có mấy món ăn bộ dáng đều không dễ nhìn lắm, nhưng ít ra nóng hầm hập… Một ít thương nhân tự mang thức ăn đều hối hận không có ở trên thuyền ăn, sau đó thời điểm có người tới hỏi, liền dồn dập biểu thị buổi tối bọn họ muốn ở trên thuyền ăn, biết được ở trên thuyền còn có thể tự mình chọn vài món ăn, còn có người chọn món xào.



Hôm nay ban ngày, Tưởng Chấn vẫn luôn rất bận, nhưng đến chạng vạng sau khi tới gần phủ thành, hắn liền buông lỏng.



Nghĩ đến Triệu Kim Ca là lần đầu đi xa nhà, Tưởng Chấn muốn làm cho y chút thức ăn, liền đến chỗ làm cơm trên thuyền, dự định tự mình làm hai món.



Hắn chọn một miếng thịt ba chỉ ở trong nồi chiên sơ ra dầu, tiếp bỏ vào hai tép tỏi, sau đó bỏ đậu đũa vào xào chín.



Tài nấu nướng của hắn không ra sao, đậu đũa xào ra như vậy, tuyệt đối so với cái hai bà tử nói là xào kỳ thực căn bản là đậu đũa luộc kia tuyệt đối ngon hơn nhiều.



Làm thịt xào đậu đũa, Tưởng Chấn lại dùng tương hột xào một bát cà, sau đó mang theo cơm tẻ cùng thịt kho tàu hai bà tử làm đi tìm Triệu Kim Ca.



Bọn họ đi thuyền lớn đã không nhỏ, nhưng cũng không thể so sánh với những chiếc thuyền lớn ở hiện đại, chỗ cho người ở cũng nhỏ, không quản thủ hạ Tưởng Chấn, hay những thương nhân kia, đều là mấy người ngủ một khoang, bất quá hai người Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca lại độc chiếm một khoang.



Gian phòng rất nhỏ, chỉ có chừng bốn, năm thước vuông, nhưng ít ra không ai đến quấy rối.



Tưởng Chấn bưng đồ ăn tiến vào gian phòng của mình, liền thấy Triệu Kim Ca đang ở nơi đó gảy bàn tính.



Đây coi là bàn tính Tưởng Chấn kiếm về, hắn khi còn bé học số học cũng từng học qua một lớp bàn tính như vậy, mà đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ bên trên đại biểu cho năm đơn vị, bên dưới dùng để gẩy bàn tính, cái khác không sai biệt lắm đã hoàn toàn quên mất. (Bao: thôi ai thắc mắc thì vào đây Vhttps://sites.google.com/site/ojovietnam/cam-nang-cuoc-song/cam-nang-day-con/cach-su-dung-ban-tinh-g...)


Hắn cũng có dự định học một lần nữa, nhưng đáng tiếc còn chưa kịp.



“Tưởng Chấn, ngươi trở về rồi!” Nhìn thấy Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca liền lập tức đứng lên.



“Ân, ăn cơm.” Tưởng Chấn thả bát xuống, lại nói: “Ngày mai chúng ta sẽ ở phủ thành dừng một ngày, ngươi có muốn lên trên bờ đi dạo hay không?”



“Ngươi đi không?” Triệu Kim Ca hỏi.



“Ta có chút bận.” Tưởng Chấn nói, dù sao cũng là chuyến đi đầu tiên, tất cả hắn đều phải quan sát, sẽ không rảnh bồi Triệu Kim Ca đi dạo.



“Vậy ta cũng không đi, ta giúp ngươi.” Triệu Kim Ca cười cười, y mặc dù có chút chuyện không biết, nhưng những chuyện đơn giản như dời hàng linh tinh đều biết làm, cũng có thể giúp Tưởng Chấn một chút việc.



“Được.” Tưởng Chấn đến gần hôn Triệu Kim Ca một cái.



Triệu Kim Ca bị hoảng sợ nhưng không trốn, chỉ nói: “Đừng như vậy, nơi này là ở trên thuyền.” Trên thuyền này cách âm hiệu quả thật không hảo, sát vách nói chuyện đều có thể nghe thấy…



“Bất quá chỉ hôn một cái, lại không làm, sợ cái gì? Coi như là làm… Âm thanh nhỏ một chút liền không thành vấn đề.” Tưởng Chấn trêu đùa nói.



“Kia… Ngươi phải chú ý một chút, thời điểm đó đừng phát ra thanh âm.” Triệu Kim Ca suy nghĩ một chút rồi nói với Tưởng Chấn.



Tưởng Chấn: “…”



Hắn thời điểm đùa giỡn người cư nhiên quên mất, Triệu Kim Ca coi như bị làm đến cực hạn, cũng sẽ ngậm chặt miệng không phát ra thanh âm, cho nên… Hai người bọn họ buổi tối có âm thanh, trên căn bản đều là vì hắn động tác quá lớn, sau đó giường mới có thể “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.



Mà Triệu Kim Ca nói như vậy, tổng có chút quái quái…



“Nếu không ngươi tới động, sau đó chúng ta nhẹ một chút?” Tưởng Chấn lại nói.



“Ta đến động?” Triệu Kim Ca không hiểu nhìn Tưởng Chấn, y phải làm sao động?



“Ăn cơm trước, chờ sau đó buổi tối dạy ngươi.” Tưởng Chấn nói.



Triệu Kim Ca yên lặng mà bắt đầu ăn cơm, trong lòng lại loạn tùng phèo mà gióng trống lên —— hắn có loại dự cảm xấu.



Còn có, Tưởng Chấn làm sao biết nhiều như vậy?



Triệu Kim Ca bởi vì từ nhỏ đã theo phụ thân ra ngoài làm việc, nhiều ít có nghe người khác nói một ít lời thô tục, đối với chuyện nam nữ có biết một ít.



Trước đó y vẫn cảm thấy bộ dáng của mình không tốt lắm, dù sao có số song nhi cũng không biết chút gì.



Nhưng sau khi cùng Tưởng Chấn bên nhau… Triệu Kim Ca đột nhiên phát hiện, mình tựa hồ biết được quá ít.



Tưởng Chấn làm sao lại biết nhiều thứ như vậy?



Triệu Kim Ca không nghĩ ra, liền ăn vài miếng đồ ăn, sau đó hỏi: “Đây là ngươi bảo bà tử làm  riêng? Thịt lát xào ăn ngon thật.”



“Bà tử lại làm không ăn ngon được như vậy, đây là ta làm.” Tưởng Chấn cười rộ lên.



Triệu Kim Ca kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn, đột nhiên có chút hối hận trước đó ăn quá nhanh, không có hảo hảo thưởng thức.



Tuy nói Tưởng Chấn làm gì đó y cho tới nay không ăn ít, mà sau khi hai người làm rõ quan hệ, Tưởng Chấn lại không xuống nhà bếp nữa… Hơn nữa, đây là Tưởng Chấn làm cho y ăn.



Chỉ ngẫm lại thôi, Triệu Kim Ca đã cảm thấy hài lòng.



Tưởng Chấn quá tốt, y nhất định phải nổ lực hơn, để mình có thể giúp đỡ được Tưởng Chấn.



Triệu Kim Ca tuy rằng thích ăn thịt lát, nhưng y cũng chỉ hơi nếm nếm hai miếng, liền không động đũa nữa, muốn nhường Tưởng Chấn ăn nhiều chút.



Tưởng Chấn biết được tâm tư y, liền gắp hai đũa bỏ vào trong bát của y: “Sau đó ta cho người đừng cự tuyệt, nếu như ngươi cứ cái này chối từ cái kia không muốn, sau này ta cho người khác thì ngươi làm sao bây giờ.”



Triệu Kim Ca trong lòng cả kinh.



“Trước ta biết một thương nhân họ Phương, hắn lúc tuổi còn trẻ cũng nghèo, cuộc sống cũng không tốt, cưới vợ cũng là một thôn phụ bình thường. Sau đó hắn có tiền, liền mua cái này mua cái kia cho vợ, muốn cho vợ ăn mặc thật xinh đẹp, cố tình vợ lại cảm thấy đều lãng phí tiền không chịu dùng, ở nhà còn không chịu làm chút thức ăn ngon cho hắn ăn, sau đó hắn liền không thích về nhà, mỗi ngày đi tửu quán ăn cơm, còn cưới thêm vợ bé…” Tưởng Chấn lại bắt đầu biên truyện hù dọa Triệu Kim Ca: “Vợ bé ngày hôm nay muốn son, ngày mai muốn tơ lụa, ăn cơm muốn gà vịt thịt cá, xuất môn muốn mã xa, dùng tiền như nước, nhưng thương nhân họ Phương lại rất yêu thích nàng, bởi vì khi ở cùng nàng, cuộc sống trải qua thoải mái, sau đó hắn cũng không muốn về gặp vợ trước kia của mình nữa, chỉ sợ trở về, người vợ đó ngay cả giết con gà cũng muốn nhắc nửa ngày.”



“! ! !” Triệu Kim Ca vội vã ăn một miếng thịt.



Kỳ thực Tưởng Chấn tay lớn mà dùng tiền, cách hai ngày liền muốn làm con gà hoặc làm con vịt đến ăn, y cũng cảm thấy rất lãng phí, chỉ là tiền đều của Tưởng Chấn, cũng do Tưởng Chấn đi mua, y mới không nói gì.



Nhưng… Nếu như Tưởng Chấn không đi mua, y xác thực sẽ không đi mua để ăn.



Vậy sau này…



Hù dọa Triệu Kim Ca đem thức ăn ăn hết, Tưởng Chấn liền nằm xuống giường.



Bận bịu cả ngày, hắn có chút mệt mỏi.



Triệu Kim Ca cau mày, vừa suy tưvừa đem bát đũa bưng ra bên ngoài, mà y mới vừa đi ra ngoài, liền bị người gọi lại: “Triệu Kim Ca!”



“Có việc?” Triệu Kim Ca nhìn sang, mới phát hiện người gọi mình lại là một thủ hạ của Tưởng Chấn, tên Đinh Lập An.



“Trước lão đại xuống bếp, là làm cho ngươi ăn a…” Đinh Lập An liếc mắt nhìn bát dĩa trên tay Triệu Kim Ca, sau đó biểu tình phức tạp liếc mắt nhìn Triệu Kim Ca một cái.



Ban đầu, bọn họ còn tưởng là Tưởng Chấn cũng không có để ý Triệu Kim Ca, cũng không coi trọng Triệu Kim Ca, bằng không đâu có thể nào để cho y một song nhi đồng thời chạy bộ huấn luyện với một đám đại nam nhân bọn hắn? Mà theo thời gian trôi đi, bọn họ rất nhanh liền biết mình nghĩ lầm rồi.



Kỳ thực Tưởng Chấn đối với Triệu Kim Ca phi thường tốt, ít nhất thứ Tưởng Chấn dạy cho Triệu Kim Ca, là chắc chắn sẽ không dạy cho bọn họ.



Đương nhiên, bọn họ đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì… Bọn họ cũng không phải song nhi của Tưởng Chấn, dựa vào cái gì muốn Tưởng Chấn đem vật áp đáy hòm dạy cho bọn họ?



Bất quá, mặc dù biết Tưởng Chấn đối với Triệu Kim Ca rất tốt, nhưng ngày hôm nay Tưởng Chấn tự mình xuống bếp, đến cùng vẫn khiến cho bọn họ kinh ngạc kinh sợ.



Nam nhân, đặc biệt là nam nhân đã kết hôn, vợ của mình còn ở bên người… Nào có ai không để vợ hầu hạ mình, trái lại tự mình xuống bếp nấu cho vợ ăn?



Tưởng Chấn đối với Triệu Kim Ca, thực sự là tốt không giới hạn.



Nghe đâu vì cưới Triệu Kim Ca, hắn còn chủ động ở rể…



“Lão đại hắn đối với ngươi thật tốt.” Đinh Lập An cảm khái.



Triệu Kim Ca gật gật đầu, y cũng cảm thấy Tưởng Chấn đối với mình rất tốt, cho nên… Buổi tối Tưởng Chấn muốn dạy y, y nhất định phải nỗ lực học.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương