Độc Sủng Xấu Phu
Chương 34: Đưa một con thỏ

Hôm nay không đổ mưa, Tưởng Chấn sau khi đưa cơm cho Triệu Kim Ca lại lắc lư khắp nơi, cũng do vận hắn khí tốt, thế nhưng nhìn thấy một con thỏ hoang.


Thỏ hoang xám rất là cảnh giác, sau khi nhìn thấy Tưởng Chấn liền nhanh chóng đào tẩu, Tưởng Chấn thấy thế, vội vàng vọt tới.


Một mình hắn, đương nhiên không đuổi kịp con thỏ, nhưng lấy nhãn lực của Tưởng Chấn, theo tung tích con thỏ đã chạy qua tìm đến hang nó cũng không khó.


Thậm chí, vì mấy ngày trước đó luôn đổ mưa nên bùn trên đất đặc biệt ẩm ướt mềm mại có thể lưu lại dấu chân, nên tìm phi thường đơn giản.


Tưởng Chấn không lâu sau, liền tìm được một cái hang nhỏ bí mật ở bên cạnh bờ ruộng, sau đó, hắn còn ở bên cạnh ruộng dâu tìm được một cái hang khác.


Thỏ khôn có ba hang, thỏ hoang bình thường đều có mấy cái hang, mà chỉ cần đem từng cái cửa hang đều tìm được, muốn bắt được nó cũng rất đơn giản.


Tưởng Chấn không lâu lắm liền đem cửa hang nên chặn chặn lại hết, chỉ còn lại một cái cửa hang cho chúng nó trốn ra bên ngoài, ngay cửa động này hắn còn tìm đến củi lửa đốt ở trước cửa…


Không bao lâu, Tưởng Chấn liền bắt được hai con thỏ bị hun khói đến không có cách nào ở trong động nữa nên buộc lòng phải chạy ra ngoài.


Đem rơm trong gùi lấy ra trói chân thỏ lại, Tưởng Chấn vác bọn nó đi về nhà, đi một đoạn, hắn lại đổi hướng, tính toán đưa một con cho Triệu Kim Ca.


Hắn mỗi ngày cho Triệu Kim Ca ăn thịt, nhưng cha nương Triệu Kim Ca lại không được ăn, vì thế Triệu Kim Ca vẫn rất áy náy, bây giờ có hai con thỏ, thì phải cho cha vợ mẹ vợ nếm thử.


Một lần nữa đi đến nơi Triệu Kim Ca làm việc, Tưởng Chấn phiêu mị nhãn với Triệu Kim Ca.


Đương nhiên, Triệu Kim Ca hoàn toàn không ở trên cái mặt đen kia cảm thấy được “Mị”, chỉ biết Tưởng Chấn cho mình một ánh mắt, đó chính là muốn y đến rừng cây nói chuyện.


Triệu Kim Ca lại một lần nữa làm chuyện dựa theo giáo dục y nhận được là không nên làm—— đến rừng cây cùng người khác hẹn hò.


“Con thỏ này ngươi cầm, dùng muối ướp, có thể giữ đến qua năm ăn.” Nghe Tưởng Chấn nói muốn cho mình một con thỏ, Triệu Kim Ca vội vàng cự tuyệt.


“Ngươi cầm, hiện tại liền nấu ăn.” Tưởng Chấn cường ngạnh cho Triệu Kim Ca: “Ngươi bận rộng cày bừa vụ xuân rất mệt, phải ăn bổ chút mới được, để cha ta cũng ăn tốt chút, bằng không thân thể ông ấy ăn không tiêu.”


“Ta cứ lấy đồ của ngươi…” Triệu Kim Ca phi thường ngượng ngùng.


“Đợi về sau ngươi cũng là của ta, khách khí cái gì?” Tưởng Chấn trêu đùa.


Triệu Kim Ca sửng sốt, lại cân nhắc lời Tưởng Chấn nói. Tưởng Chấn nói mình về sau là của hắn… Đây là hi vọng sau này mình gả qua đi?


Mới đầu khi cùng Tưởng Chấn tiếp xúc, Triệu Kim Ca là đánh chủ ý để Tưởng Chấn đến nhà mình ở rể, chung quy khi đó Tưởng Chấn cái gì đều không có, y còn cứu Tưởng Chấn một mạng, nhưng mấy ngày nay…


Mấy ngày nay Tưởng Chấn mỗi ngày đưa cơm cho y, đều đem y uy béo, y được ưu việt, nhìn Tưởng Chấn lại có bản lĩnh, lời muốn Tưởng Chấn ở rể cũng liền không nói ra được.


Hơn nữa, cha nương y kỳ thật cũng không phải nhất định muốn tìm người đến nhà y ở rể.


Nếu nhà y giàu có, cha nương y không chừng còn luyến tiếc đem gia nghiệp cho người khác, nhưng hiện tại nhà bọn họ một nghèo hai trắng, y gả đi ra, cha nương y khẳng định cũng sẽ nguyện ý, nhưng có một chuyện, y dù cho lấy chồng, cũng muốn mang theo cha nương của mình, dưỡng lão cho bọn họ chăm sóc bọn họ trước lúc lâm chung.


Nghĩ thông suốt Tưởng Chấn ước chừng sẽ không muốn ở rể, mới đối với mình tốt như vậy, trong lòng Triệu Kim Ca cũng liền thả lỏng hơn, nhận con thỏ của Tưởng Chấn, cũng không cảm thấy có chuyện gì.


Y tương lai có thể không cần lễ hỏi, như vậy Tưởng Chấn cũng sẽ không phải mệt thêm, còn có cha nương mình, y sẽ cố gắng làm việc cũng sẽ nuôi được đi.


Tưởng Chấn thấy Triệu Kim Ca nhận thỏ nên rất cao hứng, cũng hoàn toàn không biết Triệu Kim Ca suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.


Trên thực tế, có gả hay không có cưới hay không, hắn thật sự không nghĩ nhiều, hắn ở hiện đại liền không thân không quen, ở chỗ này càng không coi người Tưởng gia là người thân, thì làm sao để ý gả hay cưới.


Kỳ thật yêu cầu của hắn rất thấp, có thể có người ấm ổ chăn là được.


Đưa thỏ cho Triệu Kim Ca rồi, khi Tưởng Chấn mang theo con còn lại trở về, liền nhìn thấy thuyền của  Vương Hải Sinh neo ở bờ sông.


Hai hài tử của Vương Hải Sinh nguyên bản đang ngồi ở đầu thuyền nhìn bốn phía, nhìn thấy Tưởng Chấn, liền nhanh chóng chạy về khoang thuyền, không qua bao lâu, Vương Hải Sinh cũng đi ra: “Tưởng… Tưởng tiên sinh.” Hắn có chút không biết nên xưng hô với Tưởng Chấn như thế nào, liền gọi xưng hô hắn thấy tôn quý nhất.


“Gọi ta Tưởng Chấn là được.” Tưởng Chấn nói: “Các ngươi trở lại?”


“Phải, trở lại, đại phu nói cầm dược trở về nấu uống là được.” Vương Hải Sinh nói.


Tưởng Chấn hơi suy tư, liền nghĩ đến hiện tại hẳn không có khái niệm “Nằm viện”, đại phu hoàn toàn sẽ không đem bệnh nhân lưu lại hiệu thuốc, trước đó Tôn Tiểu Sơn có thể ở hiệu thuốc một đêm, đã là bọn họ nể mặt Dương Giang mà châm chước.


Tưởng Chấn trước đó khi đối với người Tưởng gia rất không khách khí, nhưng bình thường thì chỉ cần không có ai chọc hắn, hắn kỳ thật vẫn rất dễ ở chung, hiện tại liền hỏi: “Không chuyện gì đi?”


“Đại phu nói uống thuốc, hảo hảo dưỡng, nhất định có thể khỏe.” Vương Hải Sinh vui tươi hớn hở, Tôn Tiểu Sơn hôm qua uống thuốc xong, nhìn liền tốt hơn nhiều, hiện tại đã có thể cùng hắn trò chuyện.


Vốn tưởng rằng vợ sẽ không chết hiện tại khỏe lên, hắn rất cao hứng, tươi cười trên mặt cơ hồ che lấp không được.


Tưởng Chấn lại cau mày nhìn chiếc thuyền bẩn hề hề một cái: “Chỗ ta còn một phòng trống, ngươi đem vợ mình đến đó dưỡng bệnh, thuyền này bệnh nhân ở không tốt, hơn nữa phải thu thập một chút mới được.” Lúc trước Tưởng Chấn bảo người Tưởng gia xây hai phòng ở, hắn ở một phòng, còn có một phòng trống.


Hắn kỳ thật cũng không thích có người đến nhà của mình ở, chỉ là nhìn hoàn cảnh trên thuyền này, nếu thật để Tôn Tiểu Sơn ở nơi này, kia bệnh không chừng cũng không tốt được.


Mặt khác chính là, thuyền này cũng phải cải tạo một chút.


Thuyền của Vương Hải Sinh lớn hơn rất nhìu so với chiếc thuyền nhà thôn trưởng thường dùng để cho các thồn dân thuê đón dâu hoặc làm việc, nhưng lại rất cũ, có lẽ là mấy ngày nay vì vẫn đổ mưa nên trên thuyền còn tản ra mùi mốc, khiến Tưởng Chấn có chút chịu không nổi.


Không quản hắn tương lai làm sinh ý gì, ở trong một đoạn thời gian rất dài, hắn sợ là đều phải nhờ chiếc thuyền này chuyển hàng, nếu như thế, hắn cũng liền không hi vọng thuyền rách nát như vậy.


Vương Hải Sinh vừa mừng vừa sợ nhìn Tưởng Chấn.


Hắn vẫn luôn ở trên thuyền, lại cũng không phải không hướng tới sinh hoạt trên bờ như bao người khác, trên thực tế, hắn vẫn nghĩ chờ có tiền, phải ở trên bờ mua mảnh đất an gia. (Bao: tời ơi tự nhiên thấy từ an gia lại nhớ đến tềnh iu An cư lạc nghiệp của tui quá hà)


Nhưng đó có thể nào đơn giản như vậy?


Trước không nói hắn tích trữ không đủ bạc, dù cho tích lũy được, tuyệt đại đa số thôn cũng đều là bài xích người bên ngoài như hắn, duy nhất hắn dám cân nhắc trước đó, cũng chỉ là đem song nhi nhà mình gả lên trên bờ mà thôi.


Tuy rằng hiện tại Tưởng Chấn chỉ cho hắn ở tạm, nhưng Vương Hải Sinh vẫn vô cùng cảm kích.


Tôn Tiểu Sơn còn bệnh, đi đường không được, liền do Vương Hải Sinh cõng, sau đó đoàn người đi về phía nhà Tưởng Chấn.


Dọc theo đường đi, bọn họ cũng gặp được một ít thôn dân của thôn Hà Tây.


Vương Hải Sinh ở đây cũng đủ lâu, cũng có nhận thức một số người ở đây, nhưng những người đó đói với hắn rất lãnh đạm, bởi vậy, cùng Tưởng Chấn trở về hắn cũng có chút lo lắng, sợ có người lại đây bảo Tưởng Chấn đuổi mình đi.


Kết quả…


Vương Hải Sinh có chút mờ mịt nhìn chung quanh, như thế nào cũng không rõ vì cái gì mấy thôn dân thôn Hà Tây kia vừa thấy được bọn họ, liền chạy thật nhanh.


Hắn có đáng sợ như vậy sao?


Vương Hải Sinh nghĩ không rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra, hai hài tử bên người hắn cũng phi thường mờ mịt, trước kia hài tử trong thôn không thích chơi cùng bọn họ, còn khi dễ bọn họ, nhưng chỉ có chưa từng sợ bọn họ a…


“Tưởng… Tưởng Chấn, này đến cùng là chuyện gì xảy ra?” Vương Hải Sinh khó hiểu nhìn Tưởng Chấn.


“Không có việc gì.” Tưởng Chấn nói.


Nghe Tưởng Chấn nói không có việc gì, Vương Hải Sinh cũng liền an tâm hơn nhiều, mà khi hắn nhìn người chung quanh lần nữa, đột nhiên phát hiện bên trong ánh mắt những người đó nhìn hắn, tựa hồ có đồng tình.


Này… Đến cùng là chuyện như thế nào đây?


Người thôn Hà Tây xác thực có điểm đồng tình Vương Hải Sinh, bọn họ nhận định hiện tại Tưởng Chấn là người điên, nhìn thấy Vương Hải Sinh nơm nớp lo sợ đi chung với Tưởng Chấn, còn tưởng hắn là bị Tưởng Chấn hiếp bức, thậm chí ngay cả Tôn Tiểu Sơn sau lưng hắn, bọn họ cũng cho là bị Tưởng Chấn đánh.


Chung quy, kia chính là gia hỏa ngay cả nha dịch đều dám đánh!


Tất cả đồ vật đáng giá còn có lương thực của Tưởng Chấn, đều được hắn đặt ở trong phòng của mình, một phòng khác kém không bao nhiêu chính là trống không, hắn để một nhà Vương Hải Sinh vào ở, sau đó nhân tiện nói: “Các ngươi tự mình thu thập tốt phòng ở đi, cũng tự mình nhóm lửa, đừng đến phòng của ta.”


“Ừ, ừ.” Vương Hải Sinh liên tục gật đầu, có chút hiếm lạ nhìn phòng đất kỳ thật phi thường đơn sơ này.


Trên thuyền Vương Hải Sinh cũng có một số đồ vật có thể dùng, nhưng không nhiều lắm, hắn đi mấy chuyến, liền đem tất cả đồ vật chuyển đến, rất nhanh đã dàn xếp xong, mà hiện tại, trời cũng đã nhanh tối.


Mắt nhìn sắp đến thời gian Triệu Kim Ca về nhà, Tưởng Chấn đơn giản thu thập bản thân một chút, liền đến giao lộ ngồi, chờ Triệu Kim Ca trở về.


Kết quả hắn đợi được trước lại là Triệu Phú Quý cha của Triệu Kim Ca.


Trước đó vài ngày vẫn đổ mưa, Triệu Phú Quý ở bên ngoài làm công ngắn hạn liền không về nhà, nhưng hôm nay trở lại, ông nguyên bản vẫn cúi đầu đi tới, sau đó nhìn thấy Tưởng Chấn ở ven đường, liền bị kinh ngạc tiếp đó cước bộ nhanh hơn.


Tưởng Chấn sờ sờ mũi của mình, tiếp tục chờ.


Ngay sau đó, liền là Triệu Kim Ca, trên tay Triệu Kim Ca mang theo một con thỏ, sau khi nhìn thấy Tưởng Chấn nguyên bản tạm dừng một chút, sau đó liền ở trong ánh mắt Tưởng Chấn cúi đầu, cùng cha của mình giống nhau mà đi nhanh hơn.


Không qua bao lâu, Triệu Kim Ca liền trở về nhà.


“Con thỏ ở đâu ra vậy?” Triệu Lưu thị nhìn thấy con thỏ trên tay Triệu Kim Ca, mặt hiện tại lộ vẻ kinh hỉ hỏi.


“Trong ruộng bắt được.” Triệu Kim Ca có chút lúng túng cúi đầu, y tuy rằng làm việc nhà nông tốt lắm, nhưng vẫn không am hiểu bắt động vật, kỳ thật căn bản bắt không được con thỏ…


Nhưng mà Triệu Lưu thị cũng không có hoài nghi, bà luôn cảm thấy nhi tử của mình là lợi hại nhất, nếu như thế, nhi tử bà có thể bắt được một con thỏ kia cũng rất bình thường.


“Gần nhất trong nhà có thật nhiều chuyện tốt, ta rất cao hứng!” Xem xem năm con vịt con bên chân, lại xem xem con thỏ trên tay, Triệu Lưu thị cười ha hả nói, sau đó còn nói tới một nhà Lý Tổ Căn: “Hôm nay Tú nhi đến đây đó, nói với ta chuyện của Lý gia… Nhà bọn họ lúc trước nháo muốn từ hôn, bây giờ bị báo ứng đi? Vợ đều chạy rồi!”


Triệu Lưu thị rất nhanh liền đem sự tình của một nhà Lý Tổ Căn nói ra, còn phê phán một trận.


Triệu Phú Quý vẫn luôn trầm mặc nghe, không phát biểu ý kiến, nhưng thường sẽ gật đầu.


Thời điểm Triệu Lưu thị nói rất hưng phấn, nhưng chờ nói xong, tâm tình lại suy sụp xuống.


Vợ Lý Tổ Căn tuy rằng cùng người chạy, nhưng cũng đã có bốn nhi tử, liền tính cuộc sống rất nghèo, về sau cũng có người dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung, Kim ca nhi nhà bà thì sao?


Bây giờ còn có hai lão già bọn họ, bên người Kim ca nhi tốt xấu gì cũng có người giúp đỡ, nếu như ngày nào đó bọn họ không cong thì sao?


Kim ca nhi ngay cả một đứa con đều không có, chờ già đi cũng sẽ không có ai cho dưỡng lão và chăm sóc cho y trước lúc lâm chung, này…


Triệu Lưu thị không nói, Triệu Phú Quý cũng càng thêm trầm mặc, lúc trước ông còn muốn kén rể cho Triệu Kim Ca, nhưng hai năm nay sớm đã buông tha cho ý nghĩ này, chỉ muốn tìm một nhà chồng cho Triệu Kim Ca để y có cái nhà, miễn cho Triệu Kim Ca già rồi làm không nổi nữa mà ngay cả người bưng cơm cho y đều không có.


Chỉ là nhà bọn họ quá nghèo, còn có hai lão già này liên lụy, hoàn toàn liền không có ai nguyện ý cưới Triệu Kim Ca.


“Cha nương, các người đừng lo lắng cho ta.” Triệu Kim Ca nói. Y muốn nói chuện của mình cùng Tưởng Chấn, nhưng lời ở bên miệng chuyển vài vòng, lại không nói ra được.


Tưởng Chấn đắc tội không ít người, nếu để cha nương y biết chuyện của bọn họ, sợ là sẽ càng lo lắng.


Triệu Lưu thị sợ nhi tử thương tâm, lập tức không nói nữa, ngược lại nhắc tới chuyện khác: “Kim ca nhi nhà ta rất tốt, không có gì để lo lắng, ta hiện tại ngược lại sợ rất Tưởng Chấn… Phú quý ngươi đều không biết, hắn cứ nhìn chằm chằm nhà chúng ta, đêm qua ta thức giấc, còn nhìn thấy hắn lắc lư ở phụ cận nhà chúng ta!”


“Cái gì?” Triệu Phú Quý cả kinh, trái tim của Triệu Kim Ca cũng nhấc lên.


Mày Triệu Phú Quý gắt gao nhăn lại: “Hắn buổi tối lắc lư ở phụ cận nhà ta? Chắc không phải cân nhắc muốn cướp nhà chúng ta đi?”


“Cướp?” Triệu Lưu thị cũng bị dọa đến: “Kia làm sao đây? Kim ca nhi nhà ta đánh không lại hắn a!”


“Nương, hắn sẽ không làm vậy đâu, ta từng cứu mạng hắn. Hơn nữa… Nhà chúng ta cũng không có cái gì đáng giá để cướp.” Triệu Kim Ca nói, ánh mắt dừng ở trên con thỏ kia, Tưởng Chấn mới sẽ không đến cướp nhà bọn họ, con thỏ kia cũng vẫn do Tưởng Chấn đưa đó.


Còn có… Tưởng Chấn tối hôm qua đến tìm y?


Y thế nhưng ngủ quên hoàn toàn không biết…


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương