Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo
-
Chương 48: Nhân chứng
Kiện lên Kim Loan điện?
Bạch Dật Hiên cả kinh, khiếp sợ trừng mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Thanh Nguyệt, trong lòng nhảy dựng.
Hắn chỉ muốn thổi phồng chuyện này lên để có thể từ hôn chứ cũng không muốn "thổi" chuyện này đến tận Kim Loan điện, như vậy cho dù hắn có lý, thanh danh cũng sẽ không còn dễ nghe.
“Ngươi dám……” Bạch Dật Hiên không đủ tự tin vừa mới mở miệng, đã bị hành động đột nhiên đưa kiếm lên của Thanh Nguyệt đánh gãy.
“Ta có gì không dám? Ngươi dám tùy ý chửi bới thanh danh ta, chẳng lẽ ta không thể vì bản thân mình lấy lại công đạo? Hay là ngươi chột dạ không dám tiến cung?” Thanh Nguyệt chậm rãi thu hồi kiếm, vẻ mặt khinh thường nhìn hắn.
Cái gì mà dòng dõi thư hương, cái gì mà quân tử khiêm nhường? Trong mắt nàng tất cả đều chỉ là cái rắm.
“Ai sợ tiến cung? Ngươi sợ thì có!” Bạch Dật Hiên hư trương thanh thế gào thét, tim đập thình thịch.
Sợ? Không sai, hắn đang sợ, nhưng sao hắn có thể thừa nhận được!
Hoàng cung, đương nhiên hắn không thể vào, trước đó vài ngày hắn nghe Túc Vương nói, tiệc mừng thọ lần trước Hoàng Thượng có ý phạt hắn, cho nên chuyện hắn muốn tiến cử vào Ngọc thư viện lần trước mới chậm chạp không thông báo, nếu "thổi" lên tới đó, vậy chẳng phải hắn còn không có cơ hội xuất hiện hay sao?
“Ngươi không sợ là được, Diệp Hồng, dẫn theo Bạch công tử, chúng ta lên cung cáo 一 ngự 一 trạng.” Nhìn Bạch Dật Hiên, ánh mắt Thanh Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, phân phó Diệp Hồng một tiếng rồi cất bước ra ngoài viện.
Nàng đương nhiên nhìn ra Bạch Dật Hiên không cam lòng, xem ra, cho dù hôm nay có thể đuổi hắn đi, ngày sau nam nhân này cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lần này nếu không thể lột da hắn thì nàng quả thực là đã sống uổng phí một đời.
Diệp Hồng vốn còn rất tức giận, đặc biệt là khi nghe Bạch Dật Hiên dùng những lời ô ngôn uế ngữ đó bôi nhọ tiểu thư nhà mình thì lại càng giận không thể át, hiện tại thấy nàng phân phó, lập tức đáp ứng một tiếng rồi kéo Bạch Dật Hiên đi.
“Tiện tì, bỏ bàn tay dơ bẩn của người ra, không được chạm vào ta!”
Bạch Dật Hiên không nghĩ rằng nữ nhân này thật sự dám làm như vậy, rống giận xuống tay muốn tránh khỏi Diệp Hồng, nhưng bất đắc dĩ hắn chỉ là tên thư sinh tay trói gà không chặt, mà Diệp Hồng tuy là nữ tử nhưng lại là người biết võ, hơn nữa, nàng vốn muốn giáo huấn tên nam nhân này, cho nên khi Bạch Dật Hiên muốn tránh thoát, tay nàng lập tức buông lỏng, nhân tiện còn hung hăng đẩy hắn một cái, Bạch Dật Hiên lập tức lảo đảo lui ra phía sau vài bước rồi chật vật ngã xuống đất. Cái này còn chưa tính, ngay khi hắn mới vừa ngã xuống, còn chưa kịp phản ứng gì thì cổ áo bỗng nhiên bị Diệp Hồng xách lên, không chút khách khí lôi về phía trước. Ánh mắt khinh thường ấy làm lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có chút hối hận bản thân mình chỉ là một thư sinh, bằng không sao lại chịu phải khuất nhục thế này.
Quản gia không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, biết vậy vừa rồi hắn nên liều mạng ngăn Bạch Dật Hiên lại chứ không nên cố ý để hắn vào được đến đây, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Dật Hiên bị Diệp Hồng lôi kéo một cái rồi đuổi theo Thanh Nguyệt.
“Đại tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể xúc động a, việc này nên chờ lão gia trở về rồi tính sau.”
Thanh Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của quản gia, không hề để ý tới hắn mà đi thẳng về phía trước. Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, nàng thật đúng là không biết hắn có tâm tư khác, một lần lại một lần giúp đỡ người ngoài, cho rằng nàng là đồ ngốc không nhìn ra sao?
Nếu sợ xảy ra chuyện, đáng nhẽ ra vừa rồi hắn nên ngăn Bạch Dật Hiên ở bên ngoài, nàng không cho rằng mấy hộ vệ ở tướng phủ đều ăn chay, ngay cả một tên thư sinh cũng không ngăn được. Nếu quả thật là như vậy thì Tô Cẩn Sơn đã sớm để những người đó cuốn gói cút đi, sao còn có thể ở lại đây làm việc? Quản gia bị cái nhìn lạnh lùng của nàng làm cho dựng tóc gáy, không dám cản đường nàng đi, chỉ có thể theo sát bên cạnh nàng lải nhải không ngừng, mồ hôi tuôn đầy trán.
“Đại tiểu thư, về sau người còn gả đến Bạch gia nữa, việc này nên suy nghĩ lại a.”
“Người không màng đến thanh danh của mình thì cũng nên suy nghĩ cho thanh danh tướng phủ a.”
“Đại tiểu thư……”
“Câm miệng!” Bên tai không ngừng nghe lải nhải làm Thanh Nguyệt không thể nhịn được nữa, giận dữ mắng, dẫn tới việc mấy nô bộc tò mò dừng bước nhìn lại.
“Tiểu thư bớt giận, lão nô cũng là suy nghĩ cho người a, việc này vẫn nên chờ tướng gia trở về rồi nói sau.” Quản gia biết hôm nay mình đã chọc giận nàng, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục khuyên can.
Trong suy nghĩ của hắn, nữ tử vốn nên một lòng một dạ đến già, hiện giờ hôn sự vẫn chưa lui thì nàng chính là người Bạch gia, làm gì có nữ tử nào lại đi kiện tướng công tương lai của mình? Hắn làm như vậy cũng là vì tốt cho nàng, tốt cho toàn bộ tướng phủ, đấy là chưa tính đến người khác.
“Lão nô? Ngươi còn biết mình chỉ là nô tài hay sao?” Thanh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "nô tài".
“Lão nô…… Tự nhiên biết rõ thân phận của mình.” Quản gia vừa nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên thập phần khó coi.
“Tốt.” Thấy ngữ khí hắn không cam nguyện, Thanh Nguyệt không khỏi nhướng mày, tiếp tục nói: “Nếu ngươi đã biết thân phận của mình thì đừng có cản đường ta, chờ tướng gia trở về ngươi liền đem chuyện xảy ra ở đây hôm nay nói không sót một chữ cho tướng gia nghe, nếu ngươi vẫn chưa rõ thân phận của mình thì hiện tại cuốn gói rời khỏi tướng phủ cho ta.”
Quản gia nghe đến đó đột nhiên ngẩng đầu muốn nói cái gì, Thanh Nguyệt đã vung tay rời đi, Diệp Hồng phía sau lập tức kéo Bạch Dật Hiên đuổi theo, mấy nô bộc bên cạnh nhìn cảnh này đến kinh ngạc ngơ ngẩn, một lúc sau mới bị nô bộc đầu tiên phục hồi tinh thần lại gọi một cái, vội vàng khe khẽ bàn tán rồi chạy nhanh đi.
Hết thảy quản gia đều thấy ở trong mắt, hắn lặng lẽ nắm chặt hai tay đang rũ bên người, hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Thanh Nguyệt đi xa, đáy mắt xẹt qua một tia hàn quang.
Tuy rằng mỗi ngày hắn tự xưng là lão nô nhưng nhiều năm sống trong nhung lụa đã làm hắn quên mất thân phận chính mình, không nghĩ rằng bây giờ lại bị nha đầu này nhắc tới.
Nô tài? Ai lại nguyện ý làm nô tài?
Diệp Lạc vừa từ phòng bếp trở về thì nhìn thấy cảnh này, ngẩn người như suy nghĩ gì đó rồi nhìn hắn một cái, lập tức lặng lẽ đuổi theo Thanh Nguyệt từ một hướng khác.
Diệp Lạc vừa đuổi kịp Thanh Nguyệt liền nhỏ giọng nói với nàng chuyện ban nãy, mà Thanh Nguyệt thì sâu xa cười cười không nói gì.
Bạch Dật Hiên hung ác nhìn đôi chủ tớ đang thì thầm kia, lại hung hăng trừng mắt nhìn tỳ nữ đang kéo hắn, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Nếu như để người khác biết hắn bị nữ tử kéo vào cung thì mặt mũi hắn còn biết ném đi đâu nữa, hắn đường đường là nam tử hán, sao có thể bị nữ nhân bắt mà không có sức phản kháng?
Không được, hắn phải mau chóng nghĩ kế thoát thân mới được, cho dù không thoát được cũng không thể để nữ nhân này được lợi.
“Khoan đã, ta không sợ đến Kim Loan điện, nhưng ngươi có dám để ta dẫn theo nhân chứng hay không?” Ngay khi ra khỏi tướng phủ, trong đầu Bạch Dật Hiên chợt lóe lên tia sáng, nôn nóng trong mắt biến mất, thay vào đó chính là kiêu căng ngạo mạn.
Bạch Dật Hiên cả kinh, khiếp sợ trừng mắt nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Thanh Nguyệt, trong lòng nhảy dựng.
Hắn chỉ muốn thổi phồng chuyện này lên để có thể từ hôn chứ cũng không muốn "thổi" chuyện này đến tận Kim Loan điện, như vậy cho dù hắn có lý, thanh danh cũng sẽ không còn dễ nghe.
“Ngươi dám……” Bạch Dật Hiên không đủ tự tin vừa mới mở miệng, đã bị hành động đột nhiên đưa kiếm lên của Thanh Nguyệt đánh gãy.
“Ta có gì không dám? Ngươi dám tùy ý chửi bới thanh danh ta, chẳng lẽ ta không thể vì bản thân mình lấy lại công đạo? Hay là ngươi chột dạ không dám tiến cung?” Thanh Nguyệt chậm rãi thu hồi kiếm, vẻ mặt khinh thường nhìn hắn.
Cái gì mà dòng dõi thư hương, cái gì mà quân tử khiêm nhường? Trong mắt nàng tất cả đều chỉ là cái rắm.
“Ai sợ tiến cung? Ngươi sợ thì có!” Bạch Dật Hiên hư trương thanh thế gào thét, tim đập thình thịch.
Sợ? Không sai, hắn đang sợ, nhưng sao hắn có thể thừa nhận được!
Hoàng cung, đương nhiên hắn không thể vào, trước đó vài ngày hắn nghe Túc Vương nói, tiệc mừng thọ lần trước Hoàng Thượng có ý phạt hắn, cho nên chuyện hắn muốn tiến cử vào Ngọc thư viện lần trước mới chậm chạp không thông báo, nếu "thổi" lên tới đó, vậy chẳng phải hắn còn không có cơ hội xuất hiện hay sao?
“Ngươi không sợ là được, Diệp Hồng, dẫn theo Bạch công tử, chúng ta lên cung cáo 一 ngự 一 trạng.” Nhìn Bạch Dật Hiên, ánh mắt Thanh Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, phân phó Diệp Hồng một tiếng rồi cất bước ra ngoài viện.
Nàng đương nhiên nhìn ra Bạch Dật Hiên không cam lòng, xem ra, cho dù hôm nay có thể đuổi hắn đi, ngày sau nam nhân này cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lần này nếu không thể lột da hắn thì nàng quả thực là đã sống uổng phí một đời.
Diệp Hồng vốn còn rất tức giận, đặc biệt là khi nghe Bạch Dật Hiên dùng những lời ô ngôn uế ngữ đó bôi nhọ tiểu thư nhà mình thì lại càng giận không thể át, hiện tại thấy nàng phân phó, lập tức đáp ứng một tiếng rồi kéo Bạch Dật Hiên đi.
“Tiện tì, bỏ bàn tay dơ bẩn của người ra, không được chạm vào ta!”
Bạch Dật Hiên không nghĩ rằng nữ nhân này thật sự dám làm như vậy, rống giận xuống tay muốn tránh khỏi Diệp Hồng, nhưng bất đắc dĩ hắn chỉ là tên thư sinh tay trói gà không chặt, mà Diệp Hồng tuy là nữ tử nhưng lại là người biết võ, hơn nữa, nàng vốn muốn giáo huấn tên nam nhân này, cho nên khi Bạch Dật Hiên muốn tránh thoát, tay nàng lập tức buông lỏng, nhân tiện còn hung hăng đẩy hắn một cái, Bạch Dật Hiên lập tức lảo đảo lui ra phía sau vài bước rồi chật vật ngã xuống đất. Cái này còn chưa tính, ngay khi hắn mới vừa ngã xuống, còn chưa kịp phản ứng gì thì cổ áo bỗng nhiên bị Diệp Hồng xách lên, không chút khách khí lôi về phía trước. Ánh mắt khinh thường ấy làm lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có chút hối hận bản thân mình chỉ là một thư sinh, bằng không sao lại chịu phải khuất nhục thế này.
Quản gia không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành như vậy, biết vậy vừa rồi hắn nên liều mạng ngăn Bạch Dật Hiên lại chứ không nên cố ý để hắn vào được đến đây, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Dật Hiên bị Diệp Hồng lôi kéo một cái rồi đuổi theo Thanh Nguyệt.
“Đại tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể xúc động a, việc này nên chờ lão gia trở về rồi tính sau.”
Thanh Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của quản gia, không hề để ý tới hắn mà đi thẳng về phía trước. Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, nàng thật đúng là không biết hắn có tâm tư khác, một lần lại một lần giúp đỡ người ngoài, cho rằng nàng là đồ ngốc không nhìn ra sao?
Nếu sợ xảy ra chuyện, đáng nhẽ ra vừa rồi hắn nên ngăn Bạch Dật Hiên ở bên ngoài, nàng không cho rằng mấy hộ vệ ở tướng phủ đều ăn chay, ngay cả một tên thư sinh cũng không ngăn được. Nếu quả thật là như vậy thì Tô Cẩn Sơn đã sớm để những người đó cuốn gói cút đi, sao còn có thể ở lại đây làm việc? Quản gia bị cái nhìn lạnh lùng của nàng làm cho dựng tóc gáy, không dám cản đường nàng đi, chỉ có thể theo sát bên cạnh nàng lải nhải không ngừng, mồ hôi tuôn đầy trán.
“Đại tiểu thư, về sau người còn gả đến Bạch gia nữa, việc này nên suy nghĩ lại a.”
“Người không màng đến thanh danh của mình thì cũng nên suy nghĩ cho thanh danh tướng phủ a.”
“Đại tiểu thư……”
“Câm miệng!” Bên tai không ngừng nghe lải nhải làm Thanh Nguyệt không thể nhịn được nữa, giận dữ mắng, dẫn tới việc mấy nô bộc tò mò dừng bước nhìn lại.
“Tiểu thư bớt giận, lão nô cũng là suy nghĩ cho người a, việc này vẫn nên chờ tướng gia trở về rồi nói sau.” Quản gia biết hôm nay mình đã chọc giận nàng, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục khuyên can.
Trong suy nghĩ của hắn, nữ tử vốn nên một lòng một dạ đến già, hiện giờ hôn sự vẫn chưa lui thì nàng chính là người Bạch gia, làm gì có nữ tử nào lại đi kiện tướng công tương lai của mình? Hắn làm như vậy cũng là vì tốt cho nàng, tốt cho toàn bộ tướng phủ, đấy là chưa tính đến người khác.
“Lão nô? Ngươi còn biết mình chỉ là nô tài hay sao?” Thanh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "nô tài".
“Lão nô…… Tự nhiên biết rõ thân phận của mình.” Quản gia vừa nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên thập phần khó coi.
“Tốt.” Thấy ngữ khí hắn không cam nguyện, Thanh Nguyệt không khỏi nhướng mày, tiếp tục nói: “Nếu ngươi đã biết thân phận của mình thì đừng có cản đường ta, chờ tướng gia trở về ngươi liền đem chuyện xảy ra ở đây hôm nay nói không sót một chữ cho tướng gia nghe, nếu ngươi vẫn chưa rõ thân phận của mình thì hiện tại cuốn gói rời khỏi tướng phủ cho ta.”
Quản gia nghe đến đó đột nhiên ngẩng đầu muốn nói cái gì, Thanh Nguyệt đã vung tay rời đi, Diệp Hồng phía sau lập tức kéo Bạch Dật Hiên đuổi theo, mấy nô bộc bên cạnh nhìn cảnh này đến kinh ngạc ngơ ngẩn, một lúc sau mới bị nô bộc đầu tiên phục hồi tinh thần lại gọi một cái, vội vàng khe khẽ bàn tán rồi chạy nhanh đi.
Hết thảy quản gia đều thấy ở trong mắt, hắn lặng lẽ nắm chặt hai tay đang rũ bên người, hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Thanh Nguyệt đi xa, đáy mắt xẹt qua một tia hàn quang.
Tuy rằng mỗi ngày hắn tự xưng là lão nô nhưng nhiều năm sống trong nhung lụa đã làm hắn quên mất thân phận chính mình, không nghĩ rằng bây giờ lại bị nha đầu này nhắc tới.
Nô tài? Ai lại nguyện ý làm nô tài?
Diệp Lạc vừa từ phòng bếp trở về thì nhìn thấy cảnh này, ngẩn người như suy nghĩ gì đó rồi nhìn hắn một cái, lập tức lặng lẽ đuổi theo Thanh Nguyệt từ một hướng khác.
Diệp Lạc vừa đuổi kịp Thanh Nguyệt liền nhỏ giọng nói với nàng chuyện ban nãy, mà Thanh Nguyệt thì sâu xa cười cười không nói gì.
Bạch Dật Hiên hung ác nhìn đôi chủ tớ đang thì thầm kia, lại hung hăng trừng mắt nhìn tỳ nữ đang kéo hắn, trong lòng càng thêm sốt ruột.
Nếu như để người khác biết hắn bị nữ tử kéo vào cung thì mặt mũi hắn còn biết ném đi đâu nữa, hắn đường đường là nam tử hán, sao có thể bị nữ nhân bắt mà không có sức phản kháng?
Không được, hắn phải mau chóng nghĩ kế thoát thân mới được, cho dù không thoát được cũng không thể để nữ nhân này được lợi.
“Khoan đã, ta không sợ đến Kim Loan điện, nhưng ngươi có dám để ta dẫn theo nhân chứng hay không?” Ngay khi ra khỏi tướng phủ, trong đầu Bạch Dật Hiên chợt lóe lên tia sáng, nôn nóng trong mắt biến mất, thay vào đó chính là kiêu căng ngạo mạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook