Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo
-
Chương 34: Ném đi, ta bồi!
"Nếu có nửa câu nói dối, bị thiên lôi đánh." Thanh Nguyệt hết sức trịnh trọng giơ tay thề độc, không có nửa điểm đùa giỡn.
Đây quả thật là một phần thuốc giải duy nhất, muốn viên khác, tuyệt đối không có.
"Vậy......" Minh Vô Ưu chỉ vào nơi thuốc giải rơi xuống, há hốc mồm cứng lưỡi chờ nàng, màn đêm đen nhánh, một viên thuốc nhỏ như vậy, tìm ở chỗ nào?
"Ta muốn mà không giúp gì được, thuốc giải ta đã giao cho ngươi, danh dự Thần Ky Sơn Trang trong tay ngươi. Aizz, một vùng đất lớn như vậy không biết rơi vào nơi nào nữa, hắc hắc hắc, ngươi cố gắng tìm đi, ta không quấy rầy, không hẹn gặp lại." Thanh Nguyệt hả hê nhìn mảnh đất lớn đó, cứ như vậy phi thân bay vào trong bóng đêm, chỉ để lại vẻ mặt có chút ngốc trệ của Minh Vô Ưu đứng ở đầu tường đón gió đêm.
Không trách được, không trách được quái tượng hôm nay biểu hiện không thuận lợi, thì ra là như vậy.
Minh Vô Ưu cực kỳ hối tiếc động tác vừa rồi, sớm biết đây là thuốc giải duy nhất, hắn nói gì cũng sẽ không đánh bay a.
Cũng may, không phải thuốc cứu mạng hắn, làm trễ nãi một chút cũng không sao.
Hồi lâu, Minh Vô Ưu mới phục hồi tinh thần lại, thở dài một tiếng lắc mình đi vào Hầu phủ, không quá thời gian nửa nén hương, bên trong viện lập tức đèn dầu sáng rỡ, Hầu gia cùng tất cả gia đinh đi tới Tiền viện, nhốn nha nhốn nháo đốt đèn lồng đi tìm thuốc giải duy nhất ở mảnh đất đó.
Một người khác không tiếng động đứng đó, Thanh Nguyệt đi rồi quay lại nằm ở trên đầu tường nhìn nơi đèn dầu sáng rỡ, khóe môi không tiếng động nâng lên đường cong, lặng yên không tiếng động phi thân về phía hậu viện.
Trong sân yên tĩnh, một đạo bóng đen nhỏ nhắn đi tới trước một cánh cửa, nhìn bản đồ trên tay, sau khi xác nhận không có sai lầm liền đem bản đồ thu vào trong lòng, cứ như vậy nghênh ngang đi vào, dễ dàng phá cơ quan bên trong, nhìn vàng bạc châu báu khắp phòng cười đến run rẩy cả người.
Thiên hạ nào có bữa cơm miễn phí? Muốn thuốc giải của nàng, không trả giá một chút sao được?
Trong bóng đêm, tất cả mọi người trong Hầu phủ chạy tới Tiền viện tìm kiếm Ngọc Linh hoàn thì một đạo bóng đen từ trong hậu viện Hầu phủ không tiếng động ra vào một lần lại một lần, mỗi một lần đều là mình không mà đến thắng lợi trở về. Cho đến giờ tý, người Hầu phủ rốt cuộc tìm được Ngọc Linh hoàn đang say mê cuồng nhiệt ăn mừng thì lại không biết kim khố Hầu phủ cũng đã không có vật gì.
Một nơi nào đó yên tĩnh trong kinh thành, Thanh Nguyệt đem đồ trên lưng để xuống đất, lau mồ hôi trên, thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng.
Không thể không nói, Hầu phủ này rất giàu có a, vàng thật bạc trắng thêm ngân phiếu châu báu thế nhưng có thể làm cho nàng dời đến đùi mềm nhũng, cũng coi như Hầu phủ có vận khí tốt, nếu không phải chuyển đồ trong kim khố ra khiến đùi mềm chân nhũn, nàng nhất định vơ vét tất cả mọi thứ đáng giá trong Hầu phủ không còn gì, một cái không lưu.
Cũng không biết, thời điểm Hầu gia biết trong kim khố không còn vật gì, sẽ là vẻ mặt gì đây, suy nghĩ một chút đã cảm thấy sảng khoái.
"Đinh đinh đương đương......"
Đang lúc nàng phán đoán bộ dáng tức điên của Hầu gia thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng binh đao va vào nhau. Thanh âm hỗn loạn, có không ít người đang đối chiến, hơn nữa giống như là đang đánh về hướng này.
Choáng nha, mỗi lần ra cửa là không chuyện tốt mà.
Mới vừa rồi vẫn còn vui vẻ trong nháy mắt sắc mặt Thanh Nguyệt xụ xuống, rủa thầm một tiếng động tác lưu loát xốc đồ trên đất chạy về phía sau, bước chân chuyển một cái chạy như bay về một hướng khác.
Nàng không có tâm tư tham gia náo nhiệt, sơ ý một chút bị một kiếm bay đến là tiêu mạng nhỏ của nàng.
Thanh Nguyệt vừa mới rời đi không lâu, một đạo bóng đen như gió xẹt qua nàng nơi nàng mới đứng, cuốn lá rụng dưới đất bay lả tả, tiếp tục chạy đi, phương hướng kia chính là nơi nàng chạy trốn.
Dù sao nửa đêm mang đồ nhiều như vậy, hơi sức đã sớm hao tổn không sai biệt lắm, chỉ đi mấy con phố Thanh Nguyệt đã thở hổn hển, đang muốn dừng lại nghỉ một lát, chợt phát hiện có một đạo hơi thở đang nhanh chóng đến gần, nàng chưa kịp phản ứng, liền bị một cỗ sức lực khổng lồ đụng vào.
"A......"
Kêu thảm một tiếng, "bùm" rơi xuống đất. Thanh Nguyệt nằm trên mặt đất khuôn mặt bi thống, xem bao đồ bị vứt cách mình xa mấy mét, tức giận từ trên mặt đất nhảy lên, xoay người trừng mắt nhìn về phía đầu sỏ gây nên, trong lòng bỗng nhiên run lên, hoảng sợ há hốc mồm lớn yên lặng không dám lên tiếng.
Quá xui xẻo, làm sao lại đụng phải hắn chứ?
Quân Lăng Duệ hơi thở rối loạn, thân thể cao ráo vẫn đứng nghiêm ở ngoài đường phố, nhìn thấy một bao đồ lớn rơi trên đất, lại nhìn nữ tử nhỏ nhắn chống nạnh ngẩn ra nơi đó, bộ mặt kinh ngạc.
Đêm hôm khuya khoắc, một thân y phục dạ hành, một bao đồ lớn không rõ nguồn gốc, thấy thế nào đều giống...... Tặc.
"Thật là trùng hợp, ha ha, gặp lại." Nhận thấy ánh mắt dò xét của hắn, Thanh Nguyệt lúng túng cười ha hả, cũng không có ý định giải thích với hắn cái gì, đưa tay nhắc bao đồ liền chuẩn bị chạy trốn.
Quân Lăng Duệ nhìn nàng quang minh chính đại chạy trốn, gương mặt lạnh lùng không khỏi rách ra một khe hở nhỏ, đang muốn lên tiếng chợt thấy không đúng, nghiêng tai lắng nghe tiếng thở ở một cái hướng khác, đột nhiên ánh mắt mãnh liệt tiến lên hai bước bắt được nàng liền phi thân về phía trước lao đi.
Thanh Nguyệt mới vừa nhắc tới bao đồ cảm giác trên tay căng thẳng, một giây kế tiếp cảnh tượng trước mắt "soàn soạt soàn soạt" bắt đầu quay ngược lại, gió đêm lạnh thổi qua gương mặt, sợi tóc bay bay ở phía sau, bị người lôi kéo chạy như bay, tốc độ kia rõ ràng so với nàng chạy trốn nhanh không chỉ một chút.
Một cái tay dùng sức nắm bao đồ nặng nề của mình, Thanh Nguyệt chạy có chút chật vật, không nhịn được nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh, la lớn: "Này, buông ra."
"Không muốn chết thì chạy nhanh lên." Quân Lăng Duệ nắm bàn tay của nàng chặt hơn, âm thanh lạnh như băng.
Nha, không đúng.
Thanh Nguyệt nghe vậy sững sờ, cái gì gọi là không muốn chết? Hồ nghi quay đầu nhìn lại, lập tức hít sâu một hơi, chỉ thấy sau lưng có mười người áo đen đuổi sát, từng cái binh khí lạnh nắm chặt trong tay bọn họ, như lệ quỷ lấy mạng.
A a a.
Thanh Nguyệt lên tiếng kinh hô, dưới chân chợt tăng sức, thân thể lập tức cân bằng cùng nam nhân lôi kéo nàng. Quân Lăng Duệ thấy nàng đột nhiên tăng nhanh tốc độ lập tức cả kinh, nhưng không hỏi nhiều, chỉ là nắm thật chặt tay của nàng một đường bay nhanh, phòng ốc lay động ngay trước mắt càng thêm nhanh chóng lui về phía sau.
Kẻ địch sau lưng đang không ngừng đến gần, thời điểm đến gần thành tường, người áo đen sau lưng đã gần đuổi kịp bọn họ.
"Ném."
Vẫn trầm mặc không nói đột nhiên Quân Lăng Duệ rống to một tiếng, Thanh Nguyệt đầu tiên là sững sờ, tiếp theo lập tức hiểu hắn nói ném là vật gì, lập tức nắm chặt bao đồ hơn.
Choáng nha, nàng mất nửa ngày hơi sức mới mang ra được, tại sao có thể ném chứ? Nàng hiện tại rất thiếu vật này có được không?
"Ném, ta bồi." Nhìn dáng vẻ nàng bảo vệ bao đồ, Quân Lăng Duệ quát chói tai, ánh mắt kia sắc bén như kiếm.
"Thật?" Nghe xong lời này, trong ánh mắt Thanh Nguyệt sáng lấp lánh, cặp mắt khát vọng theo dõi hắn, chờ đáp án của hắn.
Liếc mắt nhìn con ngươi như ánh sao lấp lánh của nàng, khóe mắt Quân Lăng Duệ không khỏi neo lại, tức giận rên lên một tiếng.
Thật muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong chứa cái gì, mạng nhỏ cũng không còn, lại còn cố giữ vật ngoại thân kia.
Vừa thấy hắn gật đầu, Thanh Nguyệt lập tức hoan hô một tiếng, không chút do dự thu gom bao đồ quay thân lại liền hung hăng đập tới sau lưng, "vèo" một tiếng tiếng xé gió đi xa, sau lưng lập tức truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, người áo đen đuổi sát theo phía sau lập tức ít đi mấy người.
Nhìn người áo đen nằm trên mặt đất, Thanh Nguyệt hả giận cười ha hả, nắm chặt tay Quân Lăng Duệ liền ra sức chạy trối chết, hoàn toàn quên, mới vừa rồi là bị người kéo chạy.
Coi như ném cũng muốn ném có giá trị một chút không phải sao? Lúc này cũng không uổng phí nàng phế sức cả buổi chứ sao.
Đây quả thật là một phần thuốc giải duy nhất, muốn viên khác, tuyệt đối không có.
"Vậy......" Minh Vô Ưu chỉ vào nơi thuốc giải rơi xuống, há hốc mồm cứng lưỡi chờ nàng, màn đêm đen nhánh, một viên thuốc nhỏ như vậy, tìm ở chỗ nào?
"Ta muốn mà không giúp gì được, thuốc giải ta đã giao cho ngươi, danh dự Thần Ky Sơn Trang trong tay ngươi. Aizz, một vùng đất lớn như vậy không biết rơi vào nơi nào nữa, hắc hắc hắc, ngươi cố gắng tìm đi, ta không quấy rầy, không hẹn gặp lại." Thanh Nguyệt hả hê nhìn mảnh đất lớn đó, cứ như vậy phi thân bay vào trong bóng đêm, chỉ để lại vẻ mặt có chút ngốc trệ của Minh Vô Ưu đứng ở đầu tường đón gió đêm.
Không trách được, không trách được quái tượng hôm nay biểu hiện không thuận lợi, thì ra là như vậy.
Minh Vô Ưu cực kỳ hối tiếc động tác vừa rồi, sớm biết đây là thuốc giải duy nhất, hắn nói gì cũng sẽ không đánh bay a.
Cũng may, không phải thuốc cứu mạng hắn, làm trễ nãi một chút cũng không sao.
Hồi lâu, Minh Vô Ưu mới phục hồi tinh thần lại, thở dài một tiếng lắc mình đi vào Hầu phủ, không quá thời gian nửa nén hương, bên trong viện lập tức đèn dầu sáng rỡ, Hầu gia cùng tất cả gia đinh đi tới Tiền viện, nhốn nha nhốn nháo đốt đèn lồng đi tìm thuốc giải duy nhất ở mảnh đất đó.
Một người khác không tiếng động đứng đó, Thanh Nguyệt đi rồi quay lại nằm ở trên đầu tường nhìn nơi đèn dầu sáng rỡ, khóe môi không tiếng động nâng lên đường cong, lặng yên không tiếng động phi thân về phía hậu viện.
Trong sân yên tĩnh, một đạo bóng đen nhỏ nhắn đi tới trước một cánh cửa, nhìn bản đồ trên tay, sau khi xác nhận không có sai lầm liền đem bản đồ thu vào trong lòng, cứ như vậy nghênh ngang đi vào, dễ dàng phá cơ quan bên trong, nhìn vàng bạc châu báu khắp phòng cười đến run rẩy cả người.
Thiên hạ nào có bữa cơm miễn phí? Muốn thuốc giải của nàng, không trả giá một chút sao được?
Trong bóng đêm, tất cả mọi người trong Hầu phủ chạy tới Tiền viện tìm kiếm Ngọc Linh hoàn thì một đạo bóng đen từ trong hậu viện Hầu phủ không tiếng động ra vào một lần lại một lần, mỗi một lần đều là mình không mà đến thắng lợi trở về. Cho đến giờ tý, người Hầu phủ rốt cuộc tìm được Ngọc Linh hoàn đang say mê cuồng nhiệt ăn mừng thì lại không biết kim khố Hầu phủ cũng đã không có vật gì.
Một nơi nào đó yên tĩnh trong kinh thành, Thanh Nguyệt đem đồ trên lưng để xuống đất, lau mồ hôi trên, thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng.
Không thể không nói, Hầu phủ này rất giàu có a, vàng thật bạc trắng thêm ngân phiếu châu báu thế nhưng có thể làm cho nàng dời đến đùi mềm nhũng, cũng coi như Hầu phủ có vận khí tốt, nếu không phải chuyển đồ trong kim khố ra khiến đùi mềm chân nhũn, nàng nhất định vơ vét tất cả mọi thứ đáng giá trong Hầu phủ không còn gì, một cái không lưu.
Cũng không biết, thời điểm Hầu gia biết trong kim khố không còn vật gì, sẽ là vẻ mặt gì đây, suy nghĩ một chút đã cảm thấy sảng khoái.
"Đinh đinh đương đương......"
Đang lúc nàng phán đoán bộ dáng tức điên của Hầu gia thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng binh đao va vào nhau. Thanh âm hỗn loạn, có không ít người đang đối chiến, hơn nữa giống như là đang đánh về hướng này.
Choáng nha, mỗi lần ra cửa là không chuyện tốt mà.
Mới vừa rồi vẫn còn vui vẻ trong nháy mắt sắc mặt Thanh Nguyệt xụ xuống, rủa thầm một tiếng động tác lưu loát xốc đồ trên đất chạy về phía sau, bước chân chuyển một cái chạy như bay về một hướng khác.
Nàng không có tâm tư tham gia náo nhiệt, sơ ý một chút bị một kiếm bay đến là tiêu mạng nhỏ của nàng.
Thanh Nguyệt vừa mới rời đi không lâu, một đạo bóng đen như gió xẹt qua nàng nơi nàng mới đứng, cuốn lá rụng dưới đất bay lả tả, tiếp tục chạy đi, phương hướng kia chính là nơi nàng chạy trốn.
Dù sao nửa đêm mang đồ nhiều như vậy, hơi sức đã sớm hao tổn không sai biệt lắm, chỉ đi mấy con phố Thanh Nguyệt đã thở hổn hển, đang muốn dừng lại nghỉ một lát, chợt phát hiện có một đạo hơi thở đang nhanh chóng đến gần, nàng chưa kịp phản ứng, liền bị một cỗ sức lực khổng lồ đụng vào.
"A......"
Kêu thảm một tiếng, "bùm" rơi xuống đất. Thanh Nguyệt nằm trên mặt đất khuôn mặt bi thống, xem bao đồ bị vứt cách mình xa mấy mét, tức giận từ trên mặt đất nhảy lên, xoay người trừng mắt nhìn về phía đầu sỏ gây nên, trong lòng bỗng nhiên run lên, hoảng sợ há hốc mồm lớn yên lặng không dám lên tiếng.
Quá xui xẻo, làm sao lại đụng phải hắn chứ?
Quân Lăng Duệ hơi thở rối loạn, thân thể cao ráo vẫn đứng nghiêm ở ngoài đường phố, nhìn thấy một bao đồ lớn rơi trên đất, lại nhìn nữ tử nhỏ nhắn chống nạnh ngẩn ra nơi đó, bộ mặt kinh ngạc.
Đêm hôm khuya khoắc, một thân y phục dạ hành, một bao đồ lớn không rõ nguồn gốc, thấy thế nào đều giống...... Tặc.
"Thật là trùng hợp, ha ha, gặp lại." Nhận thấy ánh mắt dò xét của hắn, Thanh Nguyệt lúng túng cười ha hả, cũng không có ý định giải thích với hắn cái gì, đưa tay nhắc bao đồ liền chuẩn bị chạy trốn.
Quân Lăng Duệ nhìn nàng quang minh chính đại chạy trốn, gương mặt lạnh lùng không khỏi rách ra một khe hở nhỏ, đang muốn lên tiếng chợt thấy không đúng, nghiêng tai lắng nghe tiếng thở ở một cái hướng khác, đột nhiên ánh mắt mãnh liệt tiến lên hai bước bắt được nàng liền phi thân về phía trước lao đi.
Thanh Nguyệt mới vừa nhắc tới bao đồ cảm giác trên tay căng thẳng, một giây kế tiếp cảnh tượng trước mắt "soàn soạt soàn soạt" bắt đầu quay ngược lại, gió đêm lạnh thổi qua gương mặt, sợi tóc bay bay ở phía sau, bị người lôi kéo chạy như bay, tốc độ kia rõ ràng so với nàng chạy trốn nhanh không chỉ một chút.
Một cái tay dùng sức nắm bao đồ nặng nề của mình, Thanh Nguyệt chạy có chút chật vật, không nhịn được nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh, la lớn: "Này, buông ra."
"Không muốn chết thì chạy nhanh lên." Quân Lăng Duệ nắm bàn tay của nàng chặt hơn, âm thanh lạnh như băng.
Nha, không đúng.
Thanh Nguyệt nghe vậy sững sờ, cái gì gọi là không muốn chết? Hồ nghi quay đầu nhìn lại, lập tức hít sâu một hơi, chỉ thấy sau lưng có mười người áo đen đuổi sát, từng cái binh khí lạnh nắm chặt trong tay bọn họ, như lệ quỷ lấy mạng.
A a a.
Thanh Nguyệt lên tiếng kinh hô, dưới chân chợt tăng sức, thân thể lập tức cân bằng cùng nam nhân lôi kéo nàng. Quân Lăng Duệ thấy nàng đột nhiên tăng nhanh tốc độ lập tức cả kinh, nhưng không hỏi nhiều, chỉ là nắm thật chặt tay của nàng một đường bay nhanh, phòng ốc lay động ngay trước mắt càng thêm nhanh chóng lui về phía sau.
Kẻ địch sau lưng đang không ngừng đến gần, thời điểm đến gần thành tường, người áo đen sau lưng đã gần đuổi kịp bọn họ.
"Ném."
Vẫn trầm mặc không nói đột nhiên Quân Lăng Duệ rống to một tiếng, Thanh Nguyệt đầu tiên là sững sờ, tiếp theo lập tức hiểu hắn nói ném là vật gì, lập tức nắm chặt bao đồ hơn.
Choáng nha, nàng mất nửa ngày hơi sức mới mang ra được, tại sao có thể ném chứ? Nàng hiện tại rất thiếu vật này có được không?
"Ném, ta bồi." Nhìn dáng vẻ nàng bảo vệ bao đồ, Quân Lăng Duệ quát chói tai, ánh mắt kia sắc bén như kiếm.
"Thật?" Nghe xong lời này, trong ánh mắt Thanh Nguyệt sáng lấp lánh, cặp mắt khát vọng theo dõi hắn, chờ đáp án của hắn.
Liếc mắt nhìn con ngươi như ánh sao lấp lánh của nàng, khóe mắt Quân Lăng Duệ không khỏi neo lại, tức giận rên lên một tiếng.
Thật muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong chứa cái gì, mạng nhỏ cũng không còn, lại còn cố giữ vật ngoại thân kia.
Vừa thấy hắn gật đầu, Thanh Nguyệt lập tức hoan hô một tiếng, không chút do dự thu gom bao đồ quay thân lại liền hung hăng đập tới sau lưng, "vèo" một tiếng tiếng xé gió đi xa, sau lưng lập tức truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, người áo đen đuổi sát theo phía sau lập tức ít đi mấy người.
Nhìn người áo đen nằm trên mặt đất, Thanh Nguyệt hả giận cười ha hả, nắm chặt tay Quân Lăng Duệ liền ra sức chạy trối chết, hoàn toàn quên, mới vừa rồi là bị người kéo chạy.
Coi như ném cũng muốn ném có giá trị một chút không phải sao? Lúc này cũng không uổng phí nàng phế sức cả buổi chứ sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook