Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo
-
Chương 21
Thanh Nguyệt nháy nháy mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Duệ vương?
Hắn không ở trong đại điện ngây ngô, chạy tới nơi này làm gì?
Nàng không trả lời, Duệ vương cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không nhúc nhích.
Trong bụi hoa, hai người cứ như vậy mà nhìn chăm chú đối phương, nữ tử khẽ cau mày vẻ mặt nghi ngờ, bộ dáng thiên chân vô tà không màng thế sự, nam tử mặt mũi nghiêm túc, mày như đao khắc, bộ dáng nghiêm trang khí khái khiến người khác không dám khinh thường, một cơn gió thổi qua, mang theo hương hoa thổi bay tóc hai người, trong nháy mắt, rõ ràng hai người ở vào thể bất đồng, ở một khắc ngoài ý muốn lại hài hòa như vậy, duy mỹ như vậy.
Choáng nha, ngươi không đánh rắm sao?
Nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, trong lòng Thanh Nguyệt không khỏi rủa thầm, vẻ mặt nàng giả bộ ngu cũng sắp cứng đờ, thế nhưng hắn lại không nhúc nhích cứ lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình, coi như nàng là tảng đá cũng sẽ bị hắn nhìn chằm chằm chọc thành lỗ thủng rồi?
Lại một lát sau, Thanh Nguyệt thấy hắn không lên tiếng, nhụt chí làm bộ như cái gì cũng không xảy ra, thu hồi bộ dáng ngu ngốc của mình, định thần tiếp tục đi về phía trước, chỉ có điều bước chân lần này rõ ràng không có dễ dàng như thế.
Bước chân của nàng vừa nhấc, bên kia Quân Lăng Duệ cũng cất bước lên trước, bước không nhanh không chậm vừa đúng cùng sóng vai với nàng.
Bên cạnh tồn tại một người siêu cường như vậy đi theo mình, cả người Thanh Nguyệt không được tự nhiên, không giải thích được, có chút lo lắng đề phòng.
Không phải hắn phát hiện ra cái gì chứ?
Chỉ là nghĩ lại, phát hiện thì thế nào? Hắn có chứng cớ sao? Dược vật kia là nàng dùng một loại vật chất đặc biệt làm thành, vào cơ thể liền biến mất, dược tính vốn rất ngắn, hiện tại đoán chừng phát huy từ lâu rồi, muốn tìm chứng cớ không dễ dàng như vậy.
Nghĩ tới đây, bước chân Thanh Nguyệt nhẹ nhàng hơn, thậm chí trên mặt bất tri bất giác lặng lẽ tràn ra một nụ cười định liệu kỹ càng.
"Tiểu nhân được như ý, đều cười như vậy."
Thanh Nguyệt vui vẻ mỉm cười chưa dứt, bên tai lập tức truyền đến một giọng nói vân đạm phong khinh, vẻ mặt nàng cả kinh bắp thịt thiếu chút nữa bị rút gân, cũng may nàng phản ứng khá nhanh, ổn định tinh thần như không có chuyện gì xảy ra trả lời lại: “Không biết ra sao?” Liền tiếp tục đi về phía trước.
"Đừng tưởng rằng chuyện mờ ám ngươi làm không ai biết, hôm nay chuyện đột nhiên xảy ra không ai phát hiện, không có nghĩa bọn họ vĩnh viễn không biết." Hắn đã sớm đoán được nàng sẽ làm như vậy, vẻ mặt Quân Lăng Duệ không có bất kỳ ngoài ý muốn gì, một vẻ lạnh nhạt tiếp tục nói.
"Không hiểu người đang nói gì." Thanh Nguyệt tiếp tục giả vờ ngây thơ ngốc nghếch, chính là không trả lời vấn đề hắn nói.
Trông nom hắn nói gì, dù sao hôm nay nàng sẽ không thừa nhận cái gì hết, để coi làm sao.
"Chẳng lẽ bắt ta nói chuyện này ra ngoài, ngươi mới thừa nhận?" Quân Lăng Duệ bỗng dưng xụ mặt xuống, ngay cả thanh âm cũng giảm xuống, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanh vườn hoa giảm xuống thấp.
Nếu là người bình thương, ngay từ lúc hắn tức giận sợ là đã bị dọa đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đáng tiếc, Thanh Nguyệt không phải người bình thường, nàng đã từng đi lên chiến trường giết địch, trải qua gió tanh mưa máu, đối với khí thế này, vừa mới bắt đầu có lẽ bởi vì chột dạ nên khí thể hơi yếu, nhưng một khi tĩnh tâm lại, không có ai có thể khiến nàng đại loạn.
"Thừa nhận?" Thanh Nguyệt không muốn cùng hắn đánh Thái Cực nữa, ung dung khẽ mỉm cười với hắn: "Thừa nhận cái gì? Đừng nói ta không biết người đang nói chuyện gì, cho dù ta biết, đúng là ta làm, người có chứng cớ sao? Có, liền lập tức lấy ra, chỉ cần xác định là ta làm, vậy ta không nói hai lời lập tức thừa nhận, nếu là không có, vậy lời người nói chính là bắn tên không đích*, là gài tang vật, là hãm hại, người đường đường là một Vương Gia, làm chuyện giống như bọn đạo chích không cảm thấy mất thân phận cao quý của người sao?" (*bắn tên không đích: ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế)
Nàng biết người này có thể đã nhận ra cái gì, chỉ có như vật mà muốn nàng thừa nhận, cũng quá xem thường nàng. Đừng nói hiện tại hắn không có chứng cớ, dù là có, nàng chết cũng không nhận hắn làm thế nào?
"Miệng lưỡi bén nhọn." Ngoài dự liệu của mình, Quân Lăng Duệ không khỏi nhíu mày, lập tức hắn như sáng tỏ suy nghĩ trong lòng nàng, gật đầu một cái, nói: "Chết không thừa nhận cũng là biện pháp, chỉ là, tốt nhất răng vĩnh viễn sắc bén như vậy, bằng không, cẩn thận có một ngày bị người cạy ra."
Răng?
Thanh Nguyệt nghe vậy, gương mặt tối sầm, nhưng không đợi nàng phản bác, Quân Lăng Duệ đột nhiên nhấc chân rời đi, dáng vẻ ung dung này, giống như hắn chưa bao giờ dừng lại ở nơi này.
Gắt gao nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn, Thanh Nguyệt nghiên răng kẽo kẹt, tốn hơi thừa lời.
Ai ngờ, Quân Lăng Duệ giống như có mắt sau lưng, nàng mới phát ra một chút âm thanh, một vệt sáng từ trên tay hắn bay ra, mang theo tiếng gió lẫm liệt chạy thẳng tới nàng, Thanh Nguyệt nhanh mắt chân mau vội vàng lắc mình một cái, lúc này mới hiểm hiểm trốn khỏi ám khí tập kích.
Tiểu nhân, nhân lúc người ta không để ý ra tay. Thanh Nguyệt trong lòng âm thầm mắng, bên kia lại truyền tới âm thanh lạnh lẽo không hề phập phồng của Quân Lăng Duệ.
"Cảnh giới âm mưu cao nhất là mượn đao giết người, loại đánh người tốn sức này, chỉ có những người đầu óc không đủ dùng mới làm."
Đầu óc không đủ dùng?
Thanh Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt trắng xanh trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của Quân Lăng Duệ càng ngày càng xa, hận không được đem hắn xé thành trăm mảnh.
Từ lúc ra đời tới nay, nàng chưa từng có bực bội như vậy, chỉ cảm thấy một hơi buồn bực ở ngực, kìm nén đến khó chịu.
Được rồi được rồi, nữ tử tốt không cùng tiện nam đấu, coi như là chó sủa đi.
Thanh Nguyệt trấn an mình, hít sâu một hơi, cố gắng hít thở bình thường.
Nếu hắn không có thân phận, nếu nàng không ở trong hoàng cung trên địa bàn của hắn, nàng tuyệt sẽ không thả hắn đi như vậy.
Khóe mắt dư quang liếc nhìn động tác áp chế tức giận của nữ nhân sau lưng, Quân Lăng Duệ không tiếng động nở một nụ cười nhu hòa, đem hơi thở nguội lạnh khắp người hắn hòa tan không ít.
Nữ nhân thú vị.
Một hồi lâu, Thanh Nguyệt trải qua mấy lần hít sâu thở ra cảm thấy ngực đã thoải mái hơn, đang muốn rời đi lại dậm phải cái gì đó ở trên đất, cúi đầu xem xét là một bình sứ tinh xảo, nhặt lên vặn nút lọ ra một mùi thơm dược khí lập tức tràn đầy trong mũi.
Đây là...... Thuốc trị thương?
Thanh Nguyệt nghiêm túc hít hà, căn cứ kinh nghiệm của dĩ vãng, đây đúng là thuốc trị thương, hơn nữa còn là thuốc trị thương tiêu sưng giảm đau hoạt huyết hóa ứ thượng hạng.
Thuốc trị thương thượng hạng như vậy thể nào lại xuất hiện ở chỗ này được chứ? Sẽ không phải là......
Thanh Nguyệt xem tay bản thân bởi vì đánh người mà hồng hồng đỏ đỏ, lòng bàn tay tê tê, nhớ tới mới vừa tránh thoát ám khí, nhưng ý niệm này lại bị nàng ép xuống, kiên quyết bỏ đi.
Người mắt cao hơn đầu miệng lưỡi ác độc, làm sao có lòng tốt như vậy? Có quỷ mới tin.
Thanh Nguyệt đi tới chỗ an trí cỗ kiệu, Diệp Lạc đã sớm chờ ở chỗ đó, đợi chốc lát sau, phụ tử Tô gia cũng chạy đến, đoàn người nhìn nhau cười một tiếng, không hề nói gì cứ như vậy lồng lộng hùng dũng rời đi hoàng cung này khiến người ta rất ấm ức.
Một đêm im ắng, Thanh Nguyệt có thói quen dậy sớm, luyện tập kiếm pháp mấy lần, trán rỉ ra mồ hôi, nhưng lại khiến người cực kỳ sung sướng.
"Tiểu thư, tiểu thư, người Bạch gia đến."
Trong tiểu viện, kiếm thế Thanh Nguyệt cùng Hồng Diệp mới vừa thu, Diệp Lạc vội vã chạy vào, bộ dạng thở hổn hển chạy vào hiển nhiên là một đường chạy gấp tới, khuôn mặt ửng đỏ vui sướng.
Duệ vương?
Hắn không ở trong đại điện ngây ngô, chạy tới nơi này làm gì?
Nàng không trả lời, Duệ vương cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, không nhúc nhích.
Trong bụi hoa, hai người cứ như vậy mà nhìn chăm chú đối phương, nữ tử khẽ cau mày vẻ mặt nghi ngờ, bộ dáng thiên chân vô tà không màng thế sự, nam tử mặt mũi nghiêm túc, mày như đao khắc, bộ dáng nghiêm trang khí khái khiến người khác không dám khinh thường, một cơn gió thổi qua, mang theo hương hoa thổi bay tóc hai người, trong nháy mắt, rõ ràng hai người ở vào thể bất đồng, ở một khắc ngoài ý muốn lại hài hòa như vậy, duy mỹ như vậy.
Choáng nha, ngươi không đánh rắm sao?
Nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, trong lòng Thanh Nguyệt không khỏi rủa thầm, vẻ mặt nàng giả bộ ngu cũng sắp cứng đờ, thế nhưng hắn lại không nhúc nhích cứ lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình, coi như nàng là tảng đá cũng sẽ bị hắn nhìn chằm chằm chọc thành lỗ thủng rồi?
Lại một lát sau, Thanh Nguyệt thấy hắn không lên tiếng, nhụt chí làm bộ như cái gì cũng không xảy ra, thu hồi bộ dáng ngu ngốc của mình, định thần tiếp tục đi về phía trước, chỉ có điều bước chân lần này rõ ràng không có dễ dàng như thế.
Bước chân của nàng vừa nhấc, bên kia Quân Lăng Duệ cũng cất bước lên trước, bước không nhanh không chậm vừa đúng cùng sóng vai với nàng.
Bên cạnh tồn tại một người siêu cường như vậy đi theo mình, cả người Thanh Nguyệt không được tự nhiên, không giải thích được, có chút lo lắng đề phòng.
Không phải hắn phát hiện ra cái gì chứ?
Chỉ là nghĩ lại, phát hiện thì thế nào? Hắn có chứng cớ sao? Dược vật kia là nàng dùng một loại vật chất đặc biệt làm thành, vào cơ thể liền biến mất, dược tính vốn rất ngắn, hiện tại đoán chừng phát huy từ lâu rồi, muốn tìm chứng cớ không dễ dàng như vậy.
Nghĩ tới đây, bước chân Thanh Nguyệt nhẹ nhàng hơn, thậm chí trên mặt bất tri bất giác lặng lẽ tràn ra một nụ cười định liệu kỹ càng.
"Tiểu nhân được như ý, đều cười như vậy."
Thanh Nguyệt vui vẻ mỉm cười chưa dứt, bên tai lập tức truyền đến một giọng nói vân đạm phong khinh, vẻ mặt nàng cả kinh bắp thịt thiếu chút nữa bị rút gân, cũng may nàng phản ứng khá nhanh, ổn định tinh thần như không có chuyện gì xảy ra trả lời lại: “Không biết ra sao?” Liền tiếp tục đi về phía trước.
"Đừng tưởng rằng chuyện mờ ám ngươi làm không ai biết, hôm nay chuyện đột nhiên xảy ra không ai phát hiện, không có nghĩa bọn họ vĩnh viễn không biết." Hắn đã sớm đoán được nàng sẽ làm như vậy, vẻ mặt Quân Lăng Duệ không có bất kỳ ngoài ý muốn gì, một vẻ lạnh nhạt tiếp tục nói.
"Không hiểu người đang nói gì." Thanh Nguyệt tiếp tục giả vờ ngây thơ ngốc nghếch, chính là không trả lời vấn đề hắn nói.
Trông nom hắn nói gì, dù sao hôm nay nàng sẽ không thừa nhận cái gì hết, để coi làm sao.
"Chẳng lẽ bắt ta nói chuyện này ra ngoài, ngươi mới thừa nhận?" Quân Lăng Duệ bỗng dưng xụ mặt xuống, ngay cả thanh âm cũng giảm xuống, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanh vườn hoa giảm xuống thấp.
Nếu là người bình thương, ngay từ lúc hắn tức giận sợ là đã bị dọa đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đáng tiếc, Thanh Nguyệt không phải người bình thường, nàng đã từng đi lên chiến trường giết địch, trải qua gió tanh mưa máu, đối với khí thế này, vừa mới bắt đầu có lẽ bởi vì chột dạ nên khí thể hơi yếu, nhưng một khi tĩnh tâm lại, không có ai có thể khiến nàng đại loạn.
"Thừa nhận?" Thanh Nguyệt không muốn cùng hắn đánh Thái Cực nữa, ung dung khẽ mỉm cười với hắn: "Thừa nhận cái gì? Đừng nói ta không biết người đang nói chuyện gì, cho dù ta biết, đúng là ta làm, người có chứng cớ sao? Có, liền lập tức lấy ra, chỉ cần xác định là ta làm, vậy ta không nói hai lời lập tức thừa nhận, nếu là không có, vậy lời người nói chính là bắn tên không đích*, là gài tang vật, là hãm hại, người đường đường là một Vương Gia, làm chuyện giống như bọn đạo chích không cảm thấy mất thân phận cao quý của người sao?" (*bắn tên không đích: ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế)
Nàng biết người này có thể đã nhận ra cái gì, chỉ có như vật mà muốn nàng thừa nhận, cũng quá xem thường nàng. Đừng nói hiện tại hắn không có chứng cớ, dù là có, nàng chết cũng không nhận hắn làm thế nào?
"Miệng lưỡi bén nhọn." Ngoài dự liệu của mình, Quân Lăng Duệ không khỏi nhíu mày, lập tức hắn như sáng tỏ suy nghĩ trong lòng nàng, gật đầu một cái, nói: "Chết không thừa nhận cũng là biện pháp, chỉ là, tốt nhất răng vĩnh viễn sắc bén như vậy, bằng không, cẩn thận có một ngày bị người cạy ra."
Răng?
Thanh Nguyệt nghe vậy, gương mặt tối sầm, nhưng không đợi nàng phản bác, Quân Lăng Duệ đột nhiên nhấc chân rời đi, dáng vẻ ung dung này, giống như hắn chưa bao giờ dừng lại ở nơi này.
Gắt gao nhìn chằm chằm phía sau lưng hắn, Thanh Nguyệt nghiên răng kẽo kẹt, tốn hơi thừa lời.
Ai ngờ, Quân Lăng Duệ giống như có mắt sau lưng, nàng mới phát ra một chút âm thanh, một vệt sáng từ trên tay hắn bay ra, mang theo tiếng gió lẫm liệt chạy thẳng tới nàng, Thanh Nguyệt nhanh mắt chân mau vội vàng lắc mình một cái, lúc này mới hiểm hiểm trốn khỏi ám khí tập kích.
Tiểu nhân, nhân lúc người ta không để ý ra tay. Thanh Nguyệt trong lòng âm thầm mắng, bên kia lại truyền tới âm thanh lạnh lẽo không hề phập phồng của Quân Lăng Duệ.
"Cảnh giới âm mưu cao nhất là mượn đao giết người, loại đánh người tốn sức này, chỉ có những người đầu óc không đủ dùng mới làm."
Đầu óc không đủ dùng?
Thanh Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt trắng xanh trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của Quân Lăng Duệ càng ngày càng xa, hận không được đem hắn xé thành trăm mảnh.
Từ lúc ra đời tới nay, nàng chưa từng có bực bội như vậy, chỉ cảm thấy một hơi buồn bực ở ngực, kìm nén đến khó chịu.
Được rồi được rồi, nữ tử tốt không cùng tiện nam đấu, coi như là chó sủa đi.
Thanh Nguyệt trấn an mình, hít sâu một hơi, cố gắng hít thở bình thường.
Nếu hắn không có thân phận, nếu nàng không ở trong hoàng cung trên địa bàn của hắn, nàng tuyệt sẽ không thả hắn đi như vậy.
Khóe mắt dư quang liếc nhìn động tác áp chế tức giận của nữ nhân sau lưng, Quân Lăng Duệ không tiếng động nở một nụ cười nhu hòa, đem hơi thở nguội lạnh khắp người hắn hòa tan không ít.
Nữ nhân thú vị.
Một hồi lâu, Thanh Nguyệt trải qua mấy lần hít sâu thở ra cảm thấy ngực đã thoải mái hơn, đang muốn rời đi lại dậm phải cái gì đó ở trên đất, cúi đầu xem xét là một bình sứ tinh xảo, nhặt lên vặn nút lọ ra một mùi thơm dược khí lập tức tràn đầy trong mũi.
Đây là...... Thuốc trị thương?
Thanh Nguyệt nghiêm túc hít hà, căn cứ kinh nghiệm của dĩ vãng, đây đúng là thuốc trị thương, hơn nữa còn là thuốc trị thương tiêu sưng giảm đau hoạt huyết hóa ứ thượng hạng.
Thuốc trị thương thượng hạng như vậy thể nào lại xuất hiện ở chỗ này được chứ? Sẽ không phải là......
Thanh Nguyệt xem tay bản thân bởi vì đánh người mà hồng hồng đỏ đỏ, lòng bàn tay tê tê, nhớ tới mới vừa tránh thoát ám khí, nhưng ý niệm này lại bị nàng ép xuống, kiên quyết bỏ đi.
Người mắt cao hơn đầu miệng lưỡi ác độc, làm sao có lòng tốt như vậy? Có quỷ mới tin.
Thanh Nguyệt đi tới chỗ an trí cỗ kiệu, Diệp Lạc đã sớm chờ ở chỗ đó, đợi chốc lát sau, phụ tử Tô gia cũng chạy đến, đoàn người nhìn nhau cười một tiếng, không hề nói gì cứ như vậy lồng lộng hùng dũng rời đi hoàng cung này khiến người ta rất ấm ức.
Một đêm im ắng, Thanh Nguyệt có thói quen dậy sớm, luyện tập kiếm pháp mấy lần, trán rỉ ra mồ hôi, nhưng lại khiến người cực kỳ sung sướng.
"Tiểu thư, tiểu thư, người Bạch gia đến."
Trong tiểu viện, kiếm thế Thanh Nguyệt cùng Hồng Diệp mới vừa thu, Diệp Lạc vội vã chạy vào, bộ dạng thở hổn hển chạy vào hiển nhiên là một đường chạy gấp tới, khuôn mặt ửng đỏ vui sướng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook