Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo
-
Chương 13
Thanh Nguyệt hơi ngẩn ra, con ngươi từ từ nheo lại.
Hừ, trêu ghẹo trắng trợn như vậy, tính háo sắc của hắn cũng không nhỏ.
Bởi vì đau đớn trên người dần dần giảm bớt, vẻ mặt nam nhân cũng hòa hoãn không ít, nụ cười ẩn hàm, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt không chút kiêng kỵ dừng ở trên người nàng.
Thanh Nguyệt híp mắt nhìn hắn một lúc lâu, bỗng khẽ nở nụ cười, hàng mày cong cong, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch. Tuy rằng lúc này nàng đang mặc y phục dạ hành chứ không phải trang phục lộng lẫy nhưng nụ cười này mang theo một loại phong tình riêng. Gió đêm nhẹ phất qua ánh trăng, màn đêm như sóng nước cũng không hơn được.
Nam nhân áo đen đã sớm biết nàng là nữ tử, trong phút chốc nụ cười rực rỡ đó, suýt nữa lung lay tâm thần của hắn, tâm đột nhiên nhảy lỡ một nhịp.
Chỉ trong một cái chớp mắt của nam tử áo đen, tay phải của Thanh Nguyệt không hề báo động vung về phía hắn, trong nháy mắt, một trận ám hương đã bị nam tử hít vào cổ họng, phổi nhất thời truyền đến cơn đau, khiến hắn rên lên một tiếng, nụ cười trong mắt tức khắc cứng lại, mặt mũi vặn vẹo.
Nhìn đến dáng vẻ khổ sở của hắn, nhất thời tâm tình của Thanh Nguyệt thoải mái hơn nhiều, vỗ vỗ tay, ve mặt đầy tươi cười chậm rãi đứng dậy.
“Công tử hẳn là biết được cõi đời này có lời nói là: họa tử miệng mà ra, còn có một câu nữa gọi là: nữ nhân và tiểu nhân là khó phòng nhất, tâm tiện không đáng lo nhưng ngàn vạn lần miệng không được tiện, sẽ gặp báo ứng.”
Nam tử đau đến kêu lên một tiếng, che ngực chịu đựng cơn đau khắc cốt ghi tâm, cười khổ nhìn nữ nhân tưởng như vô hại trước mắt.
Hắn lại quên mất, mấy người trên đất kia chính là nữ nhân này hạ độc.
“Ngươi nên nhớ sau này thời điểm bị người đuổi giết, ngàn vạn lần đừng gặp gỡ ta, coi như gặp được cũng nên vội vàng tránh xa một chút, bằng không, người khác không để cho ngươi thấy Diêm vương, chính ta sẽ tiễn đưa ngươi đi gặp Diêm vương.” Lúc nói chuyện nụ cười trên mặt Thanh Nguyệt biến mất, chỉ còn một mảnh lạnh lùng, cũng không để ý đến phản ứng của nam nhân đó như thế nào, không chút do dự xoay người rời đi.
Không trách được người ta đều nói: thà đắc tội quân tử không nên đắc tội nữ nhân, nữ nhân này quả nhiên đủ ngoan độc.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng biến mất ở cuối đường, nam tử cười khổ không khỏi lắc đầu một cái, chịu đựng đau nhức trong lục phủ ngũ tạng, móc ra một quả đạn tín hiệu bắn lên không trung, chờ đợi người tiếp ứng của hắn tới.
Thật là đau, róc xương lóc thịt chắc hẳn cũng không đau như thế đi.
Thanh Nguyệt rời đi không xa liền nghe được âm thanh gì đó từ trên không trung truyền đến, ngẩng đầu nhìn thấy trên bầu trời đêm có một tia sáng chợt lóe rồi biến mất, trong lòng hiểu rõ nam nhân đó đang phát tín hiệu cho người của hắn tới cứu.
Lai lịch của nam nhân này không nhỏ, nếu không phải nàng vừa mới tới Quang Phóng quốc, còn chưa rõ các thế lực ở đây, chỉ bằng một câu vừa nãy của hắn, nàng tuyệt không lưu tình.
Trong Tướng phủ hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của dế mèn với mấy hộ vê tuần tra ở bên ngoài, ngoài ra không có bất kỳ âm thanh gì.
Thanh Nguyệt cẩn thận né tránh mấy hộ vệ đang đi tuần tra trong phủ, lặng yên không tiếng động trở lại trong phòng mình, cởi bỏ y phục dạ hành xoay người trèo lên giường, bên trong gian phòng yên tĩnh, giống như nàng chưa bao giờ rời đi.
Sáng sớm hôm đó, Thanh Nguyệt vừa dùng qua điểm tâm, quản gia liền vội vã chạy tới.
"Tiểu thư, lão gia phân phó sau khi người dùng xong điểm tâm lập tức đến thư phòng một chuyến, nói là có chuyện muốn nói với người."
"Hả?" Thanh Nguyệt hơi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Hồng Diệp bên cạnh, thấy nàng cũng là vẻ mặt mờ mịt, vì vậy nhìn quản gia hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nghe Hồng Diệp nói, bởi vì bản thân Tô Thanh Nguyệt không thích đọc sách, cho nên bình thường Tô Kính Tùng rất ít khi gọi nàng đến thư phòng của ông, hôm nay làm sao đột nhiên gọi nàng đi đến?
"Lão nô không biết." Quản gia một mực cung kính trả lời, ve mặt già nua như cọc gỗ một chút biểu tình cũng không có.
"Vậy ngươi đi đi, ta thay quần áo lập tức tới ngay." Thanh Nguyệt nhàn nhã nói với quản gia, liền trở về phòng đổi y phục bởi vì luyện kiếm mà đã có chút mồ hôi.
Đi qua vườn hoa, vòng qua thủy tạ, rất nhanh nàng với Hồng Diệp đã đi tới thư phòng. Lúc này mới phát hiện ra hôm nay không chỉ có Tô Kính Tùng ở đây, ngay cả mấy vị ca ca của nàng cũng ở đây, hơi sững sờ, sau đó phân phó Hồng Diệp đứng đợi ở ngoài cửa, liền một mình bước vào thư phòng.
Bước vào thư phòng, Thanh Nguyệt kỳ quái liếc nhìn mấy vị ca ca ngồi vững chắc như chuông, bước chân không khỏi khẽ dừng lại, cảm giác không khí nơi này có chút quái dị.
“Tới đây, ngồi đi.” Nhìn nữ nhi một thân quần áo màu xanh, bước chân ung dung, trong nội tâm Tô Kinh Tùng mừng rỡ âm thầm gật đầu, vẻ mặt tươi cười chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh.
Đứa nhỏ này kể từ sau khi tỉnh lại, tựa như thay đổi thành một người khác, ít đi chút ngang ngược càn rỡ, nhiều thêm chút chín chắn điềm tĩnh, rõ ràng hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều, cũng có phong thái hơn so với trước kia. Mặc dù có chút hoài niệm cá tính kiêu ngạo của nữ nhi trước kia động một chút là khiến cả Tướng phủ gà bay chó sủa, nhưng hắn vẫn hi vọng con gái của mình có thể chững chạc, như vậy mới không bị người khác lợi dụng, hôm nay như vậy, thật là không thể tốt hơn.
"Cha, ngài tìm con có chuyện gì?" Thanh Nguyệt đi đến vị trí Tô Kính Tùng chỉ định ngồi xuống, nghi ngờ mở miệng.
"Ngày mai là sinh thần của đương kim Thái hậu, Hoàng thượng hạ chỉ cùng nhau vui mừng, tất cả quan viên đều phải mang theo con gái chưa lập gia đình tham gia yến tiệc, con...... Cũng ở trong đó." Tô Kính Tùng nói, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, ánh mắt cẩn thận nhìn nữ nhi, mỗi một tia biến hóa trên vẻ mặt nàng đều thu vào trong mắt.
"Oh." Thanh Nguyệt không sao cả gật đầu một cái, mắt liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của các ca ca, trong lòng có chút hồ nghi.
Bất quá chỉ là sinh thần của Thái hậu, bọn họ khẩn trương như vậy làm gì?
"Ách......" Không thấy nữ nhi nhảy dựng lên, Tô Kính Tùng có chút ngoài ý muốn, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, câu nói kế tiếp không biết nên mở miệng như thế nào.
"Cha, ngài có lời gì cứ nói, nữ nhi nghe đây." Thanh Nguyệt thấy bộ dạng chần chừ không biết nói sao của ông, mỉm cười nhẹ nhàng nói. Chỉ là, lời nói nhỏ nhẹ của nàng khiến khóe miệng mấy nam nhân bên cạnh hơi run lên, vốn là gương mặt cứng rắn như đá càng căng thẳng hơn.
"Cái đó......, chính là......" Thấy nữ nhi nở nụ cười như hoa, trong lòng Tô Kính Tùng đập thình thịch, lời vừa tới miệng lại chần chờ không dám nói ra, cuối cùng mới cắn răng nói: "Ngày mai, con có thể không cùng Ngũ điện hạ xung đột được hay không, hoặc là tận lực tránh hắn một chút?"
Trước kia, mỗi lần trên mặt nữ nhi xuất hiện nụ cười như vậy, liền biết không có chuyện tốt, hi vọng lần này là ngoại lệ.
"Dạ?" Thanh Nguyệt sửng sốt.
Ngũ điện hạ?
Người này là ai?
Tô Kính Tùng thấy nàng không nói lời nào, cho là nàng không đồng ý lời của mình, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận nói lại: " Cha biết, kêu con tránh né Ngũ điện hạ sẽ khiến con chịu uất ức, nhưng hắn dầu gì cũng là người của hoàng gia, con cũng biết tâm địa của Ngũ điện hạ nhỏ nhen như lỗ kim, kể từ khi con đánh lén hắn, tuy hắn không có trắng trợn đi tìm con gây phiền toái, nhưng hắn không bao giờ bỏ qua con. Tuy nói mặc kệ chuyện gì cha cũng có thể che chở cho con nhưng hắn dù sao cũng là người trong hoàng gia, nếu gây động tĩnh quá lớn, cha rất khó giao phó với Hoàng thượng"
Nghe vậy, lúc này Thanh Nguyệt mới chợt nhớ tới, như Diệp Lạc đã nói qua kẻ thù của mình cũng có một người như vậy, lập tức khẽ mỉm cười, đối mặt vẻ ưu sầu của Tô Kính Tùng, nói: "Con hiểu, ngày mai con sẽ tận lực trốn tránh hắn là được, nếu không còn chuyện gì nữa, con xin phép đi về trước."
Tô Thanh Nguyệt, nữ nhi này luôn khiến toàn gia lo lắng đề phòng, thật là quá mức mà.
"A, ừ, tốt tốt tốt, trở về đi, trở về đi." Không ngờ nàng dễ dàng đồng ý như thế, Tô Kính Tùng lập tức tươi cười rạng rỡ, cục gạch đè nặng ở trong lòng rốt cuộc rơi xuống, tâm tình tự nhiên cũng khá nhiều.
Thanh Nguyệt đi ra thư phòng, nhìn trên trời mấy đám mây trắng đang bay nhẹ nhàng, than nhẹ một tiếng.
Aizz! Xem ra ngày mai nên mang đồ vật nhiều một chút, để ngừa ngộ nhỡ mới được.
Hừ, trêu ghẹo trắng trợn như vậy, tính háo sắc của hắn cũng không nhỏ.
Bởi vì đau đớn trên người dần dần giảm bớt, vẻ mặt nam nhân cũng hòa hoãn không ít, nụ cười ẩn hàm, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt không chút kiêng kỵ dừng ở trên người nàng.
Thanh Nguyệt híp mắt nhìn hắn một lúc lâu, bỗng khẽ nở nụ cười, hàng mày cong cong, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch. Tuy rằng lúc này nàng đang mặc y phục dạ hành chứ không phải trang phục lộng lẫy nhưng nụ cười này mang theo một loại phong tình riêng. Gió đêm nhẹ phất qua ánh trăng, màn đêm như sóng nước cũng không hơn được.
Nam nhân áo đen đã sớm biết nàng là nữ tử, trong phút chốc nụ cười rực rỡ đó, suýt nữa lung lay tâm thần của hắn, tâm đột nhiên nhảy lỡ một nhịp.
Chỉ trong một cái chớp mắt của nam tử áo đen, tay phải của Thanh Nguyệt không hề báo động vung về phía hắn, trong nháy mắt, một trận ám hương đã bị nam tử hít vào cổ họng, phổi nhất thời truyền đến cơn đau, khiến hắn rên lên một tiếng, nụ cười trong mắt tức khắc cứng lại, mặt mũi vặn vẹo.
Nhìn đến dáng vẻ khổ sở của hắn, nhất thời tâm tình của Thanh Nguyệt thoải mái hơn nhiều, vỗ vỗ tay, ve mặt đầy tươi cười chậm rãi đứng dậy.
“Công tử hẳn là biết được cõi đời này có lời nói là: họa tử miệng mà ra, còn có một câu nữa gọi là: nữ nhân và tiểu nhân là khó phòng nhất, tâm tiện không đáng lo nhưng ngàn vạn lần miệng không được tiện, sẽ gặp báo ứng.”
Nam tử đau đến kêu lên một tiếng, che ngực chịu đựng cơn đau khắc cốt ghi tâm, cười khổ nhìn nữ nhân tưởng như vô hại trước mắt.
Hắn lại quên mất, mấy người trên đất kia chính là nữ nhân này hạ độc.
“Ngươi nên nhớ sau này thời điểm bị người đuổi giết, ngàn vạn lần đừng gặp gỡ ta, coi như gặp được cũng nên vội vàng tránh xa một chút, bằng không, người khác không để cho ngươi thấy Diêm vương, chính ta sẽ tiễn đưa ngươi đi gặp Diêm vương.” Lúc nói chuyện nụ cười trên mặt Thanh Nguyệt biến mất, chỉ còn một mảnh lạnh lùng, cũng không để ý đến phản ứng của nam nhân đó như thế nào, không chút do dự xoay người rời đi.
Không trách được người ta đều nói: thà đắc tội quân tử không nên đắc tội nữ nhân, nữ nhân này quả nhiên đủ ngoan độc.
Nhìn bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng biến mất ở cuối đường, nam tử cười khổ không khỏi lắc đầu một cái, chịu đựng đau nhức trong lục phủ ngũ tạng, móc ra một quả đạn tín hiệu bắn lên không trung, chờ đợi người tiếp ứng của hắn tới.
Thật là đau, róc xương lóc thịt chắc hẳn cũng không đau như thế đi.
Thanh Nguyệt rời đi không xa liền nghe được âm thanh gì đó từ trên không trung truyền đến, ngẩng đầu nhìn thấy trên bầu trời đêm có một tia sáng chợt lóe rồi biến mất, trong lòng hiểu rõ nam nhân đó đang phát tín hiệu cho người của hắn tới cứu.
Lai lịch của nam nhân này không nhỏ, nếu không phải nàng vừa mới tới Quang Phóng quốc, còn chưa rõ các thế lực ở đây, chỉ bằng một câu vừa nãy của hắn, nàng tuyệt không lưu tình.
Trong Tướng phủ hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của dế mèn với mấy hộ vê tuần tra ở bên ngoài, ngoài ra không có bất kỳ âm thanh gì.
Thanh Nguyệt cẩn thận né tránh mấy hộ vệ đang đi tuần tra trong phủ, lặng yên không tiếng động trở lại trong phòng mình, cởi bỏ y phục dạ hành xoay người trèo lên giường, bên trong gian phòng yên tĩnh, giống như nàng chưa bao giờ rời đi.
Sáng sớm hôm đó, Thanh Nguyệt vừa dùng qua điểm tâm, quản gia liền vội vã chạy tới.
"Tiểu thư, lão gia phân phó sau khi người dùng xong điểm tâm lập tức đến thư phòng một chuyến, nói là có chuyện muốn nói với người."
"Hả?" Thanh Nguyệt hơi ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Hồng Diệp bên cạnh, thấy nàng cũng là vẻ mặt mờ mịt, vì vậy nhìn quản gia hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nghe Hồng Diệp nói, bởi vì bản thân Tô Thanh Nguyệt không thích đọc sách, cho nên bình thường Tô Kính Tùng rất ít khi gọi nàng đến thư phòng của ông, hôm nay làm sao đột nhiên gọi nàng đi đến?
"Lão nô không biết." Quản gia một mực cung kính trả lời, ve mặt già nua như cọc gỗ một chút biểu tình cũng không có.
"Vậy ngươi đi đi, ta thay quần áo lập tức tới ngay." Thanh Nguyệt nhàn nhã nói với quản gia, liền trở về phòng đổi y phục bởi vì luyện kiếm mà đã có chút mồ hôi.
Đi qua vườn hoa, vòng qua thủy tạ, rất nhanh nàng với Hồng Diệp đã đi tới thư phòng. Lúc này mới phát hiện ra hôm nay không chỉ có Tô Kính Tùng ở đây, ngay cả mấy vị ca ca của nàng cũng ở đây, hơi sững sờ, sau đó phân phó Hồng Diệp đứng đợi ở ngoài cửa, liền một mình bước vào thư phòng.
Bước vào thư phòng, Thanh Nguyệt kỳ quái liếc nhìn mấy vị ca ca ngồi vững chắc như chuông, bước chân không khỏi khẽ dừng lại, cảm giác không khí nơi này có chút quái dị.
“Tới đây, ngồi đi.” Nhìn nữ nhi một thân quần áo màu xanh, bước chân ung dung, trong nội tâm Tô Kinh Tùng mừng rỡ âm thầm gật đầu, vẻ mặt tươi cười chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh.
Đứa nhỏ này kể từ sau khi tỉnh lại, tựa như thay đổi thành một người khác, ít đi chút ngang ngược càn rỡ, nhiều thêm chút chín chắn điềm tĩnh, rõ ràng hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều, cũng có phong thái hơn so với trước kia. Mặc dù có chút hoài niệm cá tính kiêu ngạo của nữ nhi trước kia động một chút là khiến cả Tướng phủ gà bay chó sủa, nhưng hắn vẫn hi vọng con gái của mình có thể chững chạc, như vậy mới không bị người khác lợi dụng, hôm nay như vậy, thật là không thể tốt hơn.
"Cha, ngài tìm con có chuyện gì?" Thanh Nguyệt đi đến vị trí Tô Kính Tùng chỉ định ngồi xuống, nghi ngờ mở miệng.
"Ngày mai là sinh thần của đương kim Thái hậu, Hoàng thượng hạ chỉ cùng nhau vui mừng, tất cả quan viên đều phải mang theo con gái chưa lập gia đình tham gia yến tiệc, con...... Cũng ở trong đó." Tô Kính Tùng nói, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, ánh mắt cẩn thận nhìn nữ nhi, mỗi một tia biến hóa trên vẻ mặt nàng đều thu vào trong mắt.
"Oh." Thanh Nguyệt không sao cả gật đầu một cái, mắt liếc thấy vẻ mặt căng thẳng của các ca ca, trong lòng có chút hồ nghi.
Bất quá chỉ là sinh thần của Thái hậu, bọn họ khẩn trương như vậy làm gì?
"Ách......" Không thấy nữ nhi nhảy dựng lên, Tô Kính Tùng có chút ngoài ý muốn, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, câu nói kế tiếp không biết nên mở miệng như thế nào.
"Cha, ngài có lời gì cứ nói, nữ nhi nghe đây." Thanh Nguyệt thấy bộ dạng chần chừ không biết nói sao của ông, mỉm cười nhẹ nhàng nói. Chỉ là, lời nói nhỏ nhẹ của nàng khiến khóe miệng mấy nam nhân bên cạnh hơi run lên, vốn là gương mặt cứng rắn như đá càng căng thẳng hơn.
"Cái đó......, chính là......" Thấy nữ nhi nở nụ cười như hoa, trong lòng Tô Kính Tùng đập thình thịch, lời vừa tới miệng lại chần chờ không dám nói ra, cuối cùng mới cắn răng nói: "Ngày mai, con có thể không cùng Ngũ điện hạ xung đột được hay không, hoặc là tận lực tránh hắn một chút?"
Trước kia, mỗi lần trên mặt nữ nhi xuất hiện nụ cười như vậy, liền biết không có chuyện tốt, hi vọng lần này là ngoại lệ.
"Dạ?" Thanh Nguyệt sửng sốt.
Ngũ điện hạ?
Người này là ai?
Tô Kính Tùng thấy nàng không nói lời nào, cho là nàng không đồng ý lời của mình, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận nói lại: " Cha biết, kêu con tránh né Ngũ điện hạ sẽ khiến con chịu uất ức, nhưng hắn dầu gì cũng là người của hoàng gia, con cũng biết tâm địa của Ngũ điện hạ nhỏ nhen như lỗ kim, kể từ khi con đánh lén hắn, tuy hắn không có trắng trợn đi tìm con gây phiền toái, nhưng hắn không bao giờ bỏ qua con. Tuy nói mặc kệ chuyện gì cha cũng có thể che chở cho con nhưng hắn dù sao cũng là người trong hoàng gia, nếu gây động tĩnh quá lớn, cha rất khó giao phó với Hoàng thượng"
Nghe vậy, lúc này Thanh Nguyệt mới chợt nhớ tới, như Diệp Lạc đã nói qua kẻ thù của mình cũng có một người như vậy, lập tức khẽ mỉm cười, đối mặt vẻ ưu sầu của Tô Kính Tùng, nói: "Con hiểu, ngày mai con sẽ tận lực trốn tránh hắn là được, nếu không còn chuyện gì nữa, con xin phép đi về trước."
Tô Thanh Nguyệt, nữ nhi này luôn khiến toàn gia lo lắng đề phòng, thật là quá mức mà.
"A, ừ, tốt tốt tốt, trở về đi, trở về đi." Không ngờ nàng dễ dàng đồng ý như thế, Tô Kính Tùng lập tức tươi cười rạng rỡ, cục gạch đè nặng ở trong lòng rốt cuộc rơi xuống, tâm tình tự nhiên cũng khá nhiều.
Thanh Nguyệt đi ra thư phòng, nhìn trên trời mấy đám mây trắng đang bay nhẹ nhàng, than nhẹ một tiếng.
Aizz! Xem ra ngày mai nên mang đồ vật nhiều một chút, để ngừa ngộ nhỡ mới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook