"Thầy, thầy ơi." - Ôn San San thấy Tiêu Diễn đang thất thần, liền lên tiếng.
Tiêu Diễn hoàn hồn lại liền nhìn sang Ôn San San.
"Em...đêm nay em ngủ phòng nào ạ?"
"À, em cứ ngủ ở phòng thầy đi, thầy sẽ ngủ ngoài phòng khách."
Ôn San San nghe xong thì gật đầu, sau đó vừa đứng lên chuẩn bị đi thì bị vết thương tạo thành cơn đau, ngã khụy lên ghế sofa, mặt hiện rõ đau đớn.
Tiêu Diễn không thể trơ mắt nhìn cô gái đang bị thương trước mặt tự đi về phòng được, ngồi xuống mà bế cô lên đưa vào phòng.
Cô bé trong lòng căng thẳng đến không dám cựa quậy, chỉ dám dựa nhẹ vào lòng anh.

Bộ ngực kiều nộn cọ cọ vào ngực anh, bên trong không có gì ngăn cách, xúc cảm mềm mại ấm áp ấy càng khiến Tiêu Diễn không thể thở mạnh được, dù là thầy giáo nhưng cũng là nam nhân thành thục, quả thực là một loại dày vò khiến anh cảm thấy bản thân nóng ran.
Tiêu Diễn vô cùng cẩn thận đặt Ôn San San trên giường ngủ của mình, đắp chăn lại cho cô, sau đó rời đi.
Ôn San San chui mình vào trong chăn, cô không thể tin được mình lại có thể nằm trên giường thầy hằng ngày ngủ, mặc quần áo của thầy, trên người cũng có mùi hương sữa tắm của thầy ấy...

Xung quanh đều là đồ vật của thầy, Ôn San San nhìn đến nghiện, cô ước...ước rằng thời gian ở nơi này có thể kéo dài hơn một chút nữa thì tốt biết mấy...
Ôn San San chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình đến khi ngủ say.
...
"Ưm, thầy...nhẹ một chút...trướng quá..." - Ôn San San bị cự căn đâm nghiền sâu tận trong tử cung, ái dịch cứ bị kích thích mà chảy ra không ngừng.
"Bảo bối, đừng kẹp chặt như thế."
Từng gấp thịt bên trong cứ xoắn chặt thứ to dài của anh, Tiêu Diễn thở dốc mà cất giọng sắc tình.

Bộ ngực no tròn cứ đung đưa trước mắt Tiêu Diễn, anh liền ngậm lấy chúng mút mạnh, một bên trêu chọc chiếc ngực còn lại.
Ôn San San bị trêu chọc mà liên tục cao trào, cuối cùng tinh dịch đặc sệt rót vào trong huyệt nhỏ, cô nàng khẽ run rẩy để tiếp nhận chúng, sau đó liền dựa vào người Tiêu Diễn ngủ say.
Hai người họ cứ như đã yêu nhau rồi vậy.

Khoan đã...yêu nhau sao?
...
Tiêu Diễn giật mình tỉnh giấc sau cơn mơ, có nghĩ cũng không tin được bản thân lại có mộng xuân ở độ tuổi này, hơn nữa...lại là cùng cô học trò của hắn.
Hắn cảm thấy bản thân mình thật sự điên rồ, thầy giáo có tư tưởng với học sinh là điều cấm kỵ, vậy mà hắn lại làm gì vậy chứ.
Tiêu Diễn tức giận mà thầm trách bản thân, sau đó đi vào phòng tắm mà xối nước lạnh, tránh suy nghĩ những điều sai lầm ấy lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Ôn San San tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon lành, vươn vai một cái mà nhẹ bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng bếp, cô nhìn thấy thầy Tiêu đang dọn thức ăn ra bàn, trông rất giống như người đàn ông của gia đình.
Tiêu Diễn nhìn thấy Ôn San San đã thức giấc, đi đến phòng khách mà lấy một túi đựng món đồ gì đó đưa cho cô, nhẹ giọng mà lên tiếng.

"Em thức rồi, thầy vừa tìm được chiếc váy của em gái thầy khi ở tạm nơi này trước khi đi du học, em thử xem có vừa vặn không, sau đó ở lại ăn sáng rồi hẳng đi."
Ôn San San nhận lấy túi đồ rồi ngại ngùng cúi đầu cảm ơn anh, sau đó chạy vào phòng tắm.
Mở chiếc túi ra, là một chiếc váy hoa nhí màu xanh nhạt, Ôn San San không hiểu sao lại bật cười, em gái của thầy ấy ắt hẳn cũng rất dễ thương.
Ôn San San cảm thấy thật may mắn khi chiếc váy này vừa in với cô, cô nàng nhẹ nhõm hơn nhiều phần.
Khi cô đi ra, Tiêu Diễn lại một màn nhìn cô thất thần, chỉ là một nữ sinh bình thường, anh tự hỏi tại sao cô học sinh này lại có sức hút lớn với anh như vậy chứ?
Chiếc váy tôn vẻ đẹp thanh thuần dịu dàng của cô, thể hiện đúng độ tuổi 18, nàng lại tùy ý cột tóc lên mà lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng bộ xương quai xanh kiều diễm, cô nữ sinh này...thật sự là quá đỗi xinh đẹp động lòng người.
Ôn San San lúc bấy giờ không để ý ánh nhìn sâu thẳm mà áp bức của Tiêu Diễn, bản thân bị một màn thức ăn nóng hổi trên bàn làm sáng rực ánh mắt, hễ cứ nhìn thấy thức ăn ngon là không thể chịu được mị lực của chúng, liền đem một màn này mà so sánh.
Thầy ấy xứng đáng là người đàn ông của gia đình.
"Thầy Tiêu, chúng ta cùng ăn đi, em đói bụng rồi." - Ôn San San ngồi ghế, cô đã rất muốn ăn rồi.
Tiêu Diễn nghe giọng ngọt ngào của Ôn San San liền gật gù đầu rồi ngồi xuống.
Ôn San San liền gắp một miếng rồi bỏ vào chén, sau đó đưa vào miệng.

Vị ngọt này cô chưa từng nếm qua lần nào, bây giờ được ăn lại như nghiện, bản thân cũng không ngại ngần gì nữa mà ăn một cách thích thú.
Mẹ cô đã qua đời từ khi cô còn học sơ trung nên hiện tại không được ăn món ăn mẹ nấu, bây giờ có người chủ động nấu ăn mời cô ăn, khiến Ôn San San không khỏi chút cảm động.

Sau khi ăn xong, Ôn San San chủ động dành phần rửa chén, thầy đã cho mình ở nhờ một đêm, không giúp thầy thì cảm thấy thực có lỗi.
Tiêu Diễn hiểu sự nhiệt tình của cô nên không từ chối, bản thân cũng một tay giúp cô tráng lại bằng nước.
Rửa chén xong, Tiêu Diễn cũng tự đưa Ôn San San về kí túc xá vì nơi này khá xa trường, cộng thêm việc chân của Ôn San San bị thương nên không thể để cô tự đi về phòng.
Đến kí túc xá, Tiêu Diễn đỡ Ôn San San đến phòng của cô, sau đó tạm biệt mà rời đi.
"Thầy...thầy ơi." - Ôn San San chủ động gọi anh lại, như muốn nói chuyện gì đó.

Tiêu Diễn dừng bước chân mà quay lại.
"Dạ...cảm ơn vì đêm qua và bữa ăn ngon lúc sáng, em mong lúc nào đó sẽ được ăn lại thức ăn của thầy nấu, chúng thật sự rất ngon."
Ôn San San vì miếng ăn nên mới mở miệng, cô dường như đã mê ăn món ăn của thầy nấu đến nghiện rồi, Tiêu Diễn nhìn cô nàng nói mà khẽ cười, cô bé thích ăn như thế sao?
"Được, chúng ta trao đổi phương từ liên lạc, khi nào em muốn ăn thì cứ gọi thầy." - Tiêu Diễn đưa điện thoại cho cô nhập số của mình vào, sau đó tạm biệt cô nàng mà rời đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương