Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 144: Ngôi vị Hoàng hậu

Edit: Hy Hoàng Thái phi

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi

Tần Phiên Phiên có chút dở khóc dở cười. Hồng Y là người tập võ, thân thể khoẻ mạnh hơn so với người bình thường, sức lực cũng lớn hơn nhưng ôm Tiêu Nháo Nháo chơi đùa một lúc nàng ấy cũng không chịu nổi, mệt đến thở hồng hộc, cả người đầy mồ hôi, nói chuyện như sắp hết hơi.

Đủ thấy Tiêu Nháo Nháo thích náo loạn, làm ầm ĩ đến mức nào.

Tần Phiên Phiên ôm lấy thằng bé rồi cho nó đứng trên đùi mình, nhóc con liền đứng thẳng tắp, đương nhiên nàng vẫn đỡ nó nhưng hai chân thằng bé đã động đậy muốn nhảy nhót. Tất nhiên nó không nhảy được, nhưng có dũng khí rất đáng khen.

Cuối cùng Tiêu Nháo Nháo vẫn về trong lồng ngực của bà vú. Nhiều người chơi với nó đều rất mệt nhưng nó lại hoàn toàn không có việc gì, vẫn tràn đầy sức sống.

"Đi, ôm nó đi Long Càn cung."

Tần Phiên Phiên thấy Tiêu Nháo Nháo lại vươn người muốn nàng ôm thì lập tức nói.

Bây giờ nàng không muốn ôm nó, chỉ mới ngủ được một chút, cả người đều uể oải làm gì còn sức mà ôm.

Vì thế đoàn người liền tấp nập đi Long Càn cung, bà vú ôm Tiêu Nháo Nháo đi phía sau, thằng bé thì không ngừng gọi "A...A...", rõ ràng là muốn gọi mẫu thân.

Giọng gọi to khoẻ của nó cũng khiến Tần Phiên Phiên đau đầu, vì vậy nàng không quay đầu lại mà chạy chậm ở phía trước, cung nữ, bà vú ôm Nháo Nháo chạy chậm đuổi theo ở phía sau.

"Ha ha ha...." Trò chơi đuổi bắt kích thích này lại khiến Tiêu Nháo Nháo cười lên tiếng.

Vừa chạy vừa chơi, đợi đến Long Càn cung thì Tần Phiên Phiên đã mệt sắp đứt hơi.

Mang nhi tử chơi đùa, rõ ràng là muốn mạng mà.

Tiêu Nháo Nháo có nhiều tinh thần hơn những đứa trẻ khác, cũng may có nhiều cung nhân giúp đỡ nàng, nếu chỉ có một mình, nàng sẽ không chịu nổi mà ôm Tiêu Nháo Nháo cùng khóc.

Làm như chỉ mỗi bản thân nó biết khóc vậy!

Bây giờ mỗi lần Tần Phiên Phiên đến Long Càn cung đều giống như về nhà của mình vậy, những cung nhân trông cửa đều hiểu: thà đắc tội Hoàng thượng cũng không thể đắc tội nương nương.

Bởi vậy nên Tần Phiên Phiên bảo bọn họ không cần thông truyền thì một đám ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, nín thở đứng im cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân xuống.

"Các ngươi ôm thằng bé đi vào trước, ta chờ ở bên ngoài. Nếu Hoàng thượng có hỏi ta đâu thì nói ta đang đến." Nàng nhỏ giọng dặn dò cung nữ và bà vú.

Mấy người vừa nghe xong thì da đầu tê dại, trong lòng thấp thỏm bất an.

Chủ tử nhà mình lại muốn tìm đường chết, chủ tử có thể chơi trò trốn tìm này với Hoàng thượng nhưng xin đừng liên lụy đến cung nhân bọn họ, chắc chắn Hoàng thượng không thích nhìn thấy bọn họ.

Hơn nữa, bình thường thời gian này Hoàng thượng đều đang phê duyệt tấu chương, xử lý triều sự. Bây giờ bọn họ ôm Đại Hoàng tử đi vào thì rõ ràng là làm phiền. Nếu xui xẻo đúng lúc tâm trạng Hoàng thượng không vui, bọn họ đi vào là dâng đầu lên cho Hoàng thượng chém hả giận à?

"Nương nương, lão nô nhát gan, lão nô sợ hãi." Bà vú lập tức run run rẩy rẩy nói.

"Đừng sợ, Hồng Y, ngươi đi cùng bọn họ đi." Tần Phiên Phiên vung tay lên, giải quyết vấn đề nhát gan vô cùng đơn giản, cho thêm một người có võ công là được.

"A? Nô tỳ không đi vào thì hơn, chức trách của nô tỳ là bảo vệ an toàn của nương nương, một bước không rời." Mặt Hồng Y tràn đầy vẻ không tình nguyện.

Nàng cũng sợ hãi nha, đối mặt với ngôi cửu ngũ, ngoại trừ Hoàng Quý Phi thì làm gì có ai gan lớn như vậy.

Tần Phiên Phiên không đáp lại Hồng Y, chỉ phất tay, dưới ánh mắt tha thiết của nàng bọn họ đành phải run rẩy đi vào trong điện.

"A...A..." Tiêu Nháo Nháo nhìn mẫu phi ở lại bên ngoài, vẫn vươn tay về phía nàng.

Tần Phiên Phiên lập tức núp vào bên cạnh, Tiêu Nháo Nháo thấy người biến mất trước mặt mình thì miệng mếu, hai mắt ngập nước.

"Oa...Oa..."

Đám người vô cùng cẩn thận đi vào trong, cố gắng điều chỉnh tâm lý của bản thân để chuẩn bị cung kính hành lễ với Hoàng thượng. Kết quả bọn họ vừa mới cong lưng chuẩn bị hành lễ đã nghe được một tiếng khóc rung trời.

Xong, chúng ta xong đời rồi!

Tiêu Nghiêu đang vùi đầu phê duyệt tấu chương, vô cùng tập trung, lúc nãy cũng không có người thông báo nên hắn không biết trong điện có người vào. Nhưng tiếng khóc vừa cất lên thì hắn không muốn biết cũng không được, ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Nháo Nháo đang gào khóc.

Hắn nao nao, lập tức buông bút son trong tay xuống, trực tiếp đi xuống dưới.

"Tại sao nó lại khóc? Phiên Phiên đâu?" Hắn ôm đứa bé từ trong tay bà vú, nhè nhẹ vỗ sau lưng nó.

Tiêu Nháo Nháo nghe thấy giọng Tiêu Nghiêu liền nín khóc, duỗi tay túm lấy kim quan trên đầu hắn. Kim quan trên đầu Tiêu Nghiêu tỏa sáng lấp lánh, rất hấp dẫn sự chú ý của trẻ con.

Hắn vỗ vỗ tay Tiếu Nháo Nháo muốn thằng bé ngoan ngoãn một chút, ma nhân tinh lại lập tức gào khóc.

Mẫu phi không đi cùng nó, phụ hoàng ở đây lại không cho nó nghịch thứ sáng lấp lánh kia, thật quá đáng, nó khóc cho xem.

Hiện tại thằng bé có rất nhiều sức lực để khóc, Tiêu Nghiêu phiền không chịu nổi đành phân phó Trương Hiển Năng: "Đi lấy một cái kim quan cho nó chơi, đừng lấy cái có góc cạnh sắc bén tránh làm nó bị thương."

Đối với mệnh lệnh như thế này của Hoàng thượng, Trương Hiển Năng đã thấy nhiều nên không trách, ngôi cửu ngũ thì sao chứ, nhìn thấy thân nhi tử lầm ầm ĩ cũng không chịu nổi mà mềm lòng.

Kim quan lại tùy tiện lấy ra cho đứa trẻ tám tháng tuổi làm đồ chơi.

Hắn cũng cảm thấy uất ức thay cho liệt tổ liệt tông của Tiêu gia.

Trương Hiển Năng nghe được phân phó, lập tức đi lấy đồ.

Tần Phiên Phiên nhìn không nổi nữa liền đi vào thấp giọng nói: "Hoàng thượng thật sự sai Trương Tổng quản đi lấy kim quan cho nó chơi đùa à, nó còn nhỏ như vậy, đừng chiều hư nó."

Loại chuyện này nếu để triều thần biết được thì sẽ lại có một đống tấu chương dâng lên nói Hoàng thượng không làm việc đàng hoàng, dám lấy kim quan của vua ra cho hài tử chơi đùa. Đây là việc làm có lỗi với liệt tổ liệt tông của Tiêu gia, có lỗi với lê dân bá tánh Đại Diệp triều.

"Không có việc gì, đều là người một nhà, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài, cũng đúng lúc trẫm phê duyệt tấu chương mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."

Hắn vừa nói vừa ôm Tiêu Nháo Nháo đi vào nội điện, muốn đùa nghịch kim quan thì vẫn nên nghịch trong nội điện đi, không được quá nghênh ngang.

"Sao thế, nàng không tiếp tục trốn ở bên ngoài xem trò vui nữa à? Trẫm không luống cuống tay chân dỗ nó nên trong lòng nàng có chút thất vọng nhỉ?" Tiêu Nghiêu vừa đi vừa nhỏ giọng nói một câu.

Tần Phiên Phiên lập tức quay đầu nhìn hắn, liền thấy khóe miệng của nam nhân nhếch lên mang theo chút ý cười, trong mắt lại vô cùng giảo hoạt.

Nàng nhìn khinh bỉ hắn một cái, vô cùng muốn đánh người.

"Rõ ràng chàng dùng kim quan hấp dẫn sự chú ý của nó. Lần sau chàng và cung nhân của Long Càn cung chơi đùa với nó một ngày xem, lúc đó không còn sức mà cười đâu."

Tiêu Nghiêu bị mấy câu lẩm nhẩm oán giận của nàng làm cho buồn cười, một tay ôm thằng bé, tay còn lại che mắt nó rồi cúi người hôn môi nàng một cái.

Tần Phiên Phiên muốn lùi về phía sau nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của nam nhân đang đến gần, trên đó còn mang theo nụ cười ôn nhu thì liền ngã vào sắc đẹp, chủ động ngửa đầu hôn lấy bờ môi của hắn.

Các cung nhân đi theo phía sau vô cùng nhạy bén mà cúi đầu xuống, cũng không hề dám nhìn lén.

Dù sao các chủ tử thường xuyên hôn tới hôn lui như vậy, đã thành thói quen. Chỉ cần bọn họ phản ứng nhạy bén một chút thì không có vấn đề gì.

Đầu Tiêu Nháo Nháo vẫn nhích tới nhích lui, nó bị che mắt nên vô cùng không thoải mái, không ngừng dùng tay đẩy tay của Tiêu Nghiêu ra.

Môi của hai người vừa chạm vào đã tách ra, Tiêu Nháo Nháo lại dùng sức duỗi chân duỗi tay muốn túm lấy kim quan.

Thật vất vả chờ Trương Hiển Năng mang kim quan đến nhét vào tay thằng bé thì nó mới ngoan ngoãn.

Kim quan mà Trương Hiển Năng lấy khá nhỏ và nhẹ, là kim quan Tiêu Nghiêu dùng lúc còn là Vương gia.

Tiêu Nháo Nháo mới nghịch có hai cái liền nhét vào miệng, Tần Phiên Phiên lập tức chặn lại rồi cầm đùa nghịch với nó.

Trương Hiển Năng lục tung lên mới tìm thấy cái kim quan an toàn nhất này, rồi lập tức chạy về, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Lúc hắn chạy như điên về thì trong lòng đang mắng Tiêu Nháo Nháo chỉ biết hành hạ người khác, nhưng nhìn thấy thằng bé chơi vui vẻ như vậy thì không so đo nữa, trong lòng lại ngập tràn cảm giác vui sướng từ ái của người lớn với trẻ con.

Cuối cùng Cẩu Hoàng đế cũng có nhi tử, nhóc con còn rất xinh đẹp, cặp kia đen to tròn kia nhìn chằm chằm vào ai thì ngay cả trái tim cũng sẽ mềm nhũn.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng đầy gang, rất nhanh Tiêu Nháo Nháo đã hết hứng thú với kim quan, thứ này ngoài sáng lấp lánh ra thì chả còn tác dụng gì cả.

Thằng bé trực tiếp ném kim quan sang bên cạnh, nắm lấy tay Tiêu Nghiêu dùng sức đứng lên, lung lay sắp đổ muốn túm lấy kim quan trên đầu Tiêu Nghiêu.

Kim quan phụ hoàng đang mang mới là tốt nhất.

"Tiêu Nháo Nháo, sau này chắc chắn con sẽ là tên nam nhân hoa tâm, cái kim quan này thì sao? Đều giống nhau cả."

Động tác của thằng bé khiên Tần Phiên Phiên cau mày, bây giờ muốn thằng nhóc này tập trung vào một chuyện là vô cùng khó khăn.

"Đưa nó qua bên cạnh chơi đùa đi." Tần Phiên Phiên nhét cái kim quan kia vào trong tay nó rồi nói với bà vú một câu.

Bà vú liền ôm Tiêu Nháo Nháo rồi cùng mấy cung nữ đi thiên điện, không hề quấy rầy hai vị chủ tử.

Chờ ma nhân tinh bị ôm đi, trong lòng Tần Phiên Phiên lập tức có chút buồn bã, bĩu môi dang hai tay ôm lấy cổ Tiêu Nghiêu.

"Thần thiếp mệt mỏi quá đi, chăm sóc trẻ con mệt mỏi quá." Nàng ghé vào trong lồng ngực hắn nói.

Tiêu Nghiêu cong môi khẽ cười, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu của nàng, ôn nhu nói: "Vậy sau này còn sinh thêm đứa nữa không?"

"Không sinh." Tần Phiên Phiên lập tức nói.

Hai người dựa vào nhau lẳng lặng nằm, hưởng thụ thời gian nhàn rỗi khó có được này.

"Lúc đầu trẫm định chờ nó một tuổi hiểu chuyện hơn bây giờ một chút thì xác lập đại điển phong Hậu của nàng và phong nó làm Thái tử luôn."

Hắn duỗi tay vuốt ve phía sau lưng của nàng, giọng nói ôn nhu trầm ấm, mang theo cảm giác an toàn.

Tần Phiên Phiên ngẩn ra, cho dù Chúc Mẫn nói những lời đó với nàng nhưng nàng chưa hề nhắc đến chuyện này trước mặt Hoàng thượng.

"Hả? Sao tự nhiên chàng lại nghĩ đến chuyện này? Có phải nha đầu Liễu Âm nói cái gì với chàng hay không?" Tần Phiên Phiên lập tức ngồi ngay ngắn lại, tò mò hỏi một câu.

Tiêu Nghiêu nhướng mày, có chút buồn cười hỏi: "Chuyện này có quan hệ gì với Liễu Âm? Chẳng lẽ trẫm phong nàng làm Hoàng hậu còn phải hỏi ý kiến của nha đầu kia?"

"Không phải, trước khi Chúc Mẫn rời khỏi hậu cung đòi gặp thần thiếp một lần. Nàng ta nói với thần thiếp, Hoàng thượng sẽ không phong bất kì kẻ nào làm Hoàng hậu, kể cả thiếp. Thần thiếp không để trong lòng nhưng lại khiến nha đầu kia vô cùng lo lắng. Lúc trước chàng cũng lộ một chút ý tứ cho ta biết, ta tưởng còn phải chờ hai năm nữa."

Tần Phiên Phiên vẫy tay, nhỏ giọng giải thích.

Tiêu Nghiêu nghe nàng nhắc tới Mẫn Phi thì cong môi cười lạnh một tiếng: "Nàng nghe Chúc Mẫn nói bừa làm gì. Trước khi nàng tiến cung, đừng nói ngôi vị Hoàng hậu mà ngay cả hài tử trẫm cũng không cho các nàng sinh. Bây giờ nàng đã sinh Nháo Nháo cho trẫm, ngôi vị Hoàng hậu là vật trong bàn tay nàng còn gì. Trước tiên không nói đến việc Nháo Nháo còn nhỏ, trong cung có quá nhiều nữ nhân, nếu lập nàng làm Hoàng hậu sớm sẽ khiến bọn họ giống như gà chọi vậy, đấu đến trời đến mức trời đất tối tăm. Nhưng bây giờ người nên phạt đã phạt rồi, không ai có thể uy hiếp đến nàng nữa, lập nàng làm Hoàng hậu sớm hay muộn thì cũng giống nhau, nên bây giờ quyết định luôn càng tốt."

Hắn vừa nói vừa duỗi tay nhéo nhéo má của nàng, cảm giác rất tốt, nét cười trên mặt càng thêm rõ ràng.

Tần Phiên Phiên mím môi cười, tất nhiên là nàng rất vui, dù trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy nhưng chính miệng Hoàng thượng nói ra thì khác hẳn, giống như là trẻ con được khen thưởng ấy.

Nhưng nàng lại nghĩ đến một chuyện lập tức cười xấu xa hỏi: "Ôi Hoàng thượng, sao tự nhiên chàng lại thay đổi chủ ý vậy? Ta nhớ lúc đầu chàng nói không có nữ nhân xứng đáng sinh hài tử cho chàng, ta cũng vậy, còn bảo ta phải tự mình hiểu lấy hoặc là uống thuốc tránh thai hoặc là chém đầu. Sau đó lại thay đổi, nói cho phép ta mang thai vì đau lòng ta lẻ loi hiu quạnh ở trong cung, có hài tử sau này sẽ có người dưỡng lão đưa tang, nhưng mà đừng mơ ước ngôi vị Hoàng hậu, ngôi vị Hoàng hậu là để lại cho nữ nhân tri thư đạt lý, thiện giải nhân ý. Sao bây giờ chàng lại thay đổi nữa rồi, lại còn không chịu nói cho ta biết nữa?"

Tần Phiên Phiên vừa nói vừa cười, còn giơ tay lên, mỗi lần nói đến thay đổi thì lại gập một ngón tay xuống, mỗi một lần thì nụ cười trên mặt nàng lại tươi hơn một chút.

Đây là quá trình Hoàng thượng thay đổi thái độ, cũng là quá trình hắn tự vả mặt mình, đồng thời là quá trình nàng nắm lấy xích chó trong tay. Bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy tất cả đều là hạnh phúc.

Từ lúc nàng bắt đầu nói thì Tiêu Nghiêu đã cảm thấy không ổn, chờ nàng nói xong hai câu, quả nhiên bị mình đoán trúng.

Nghe nàng kể rõ lịch sử đen tối của mình hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Câm miệng." Tiêu Nghiêu duỗi tay muốn che miệng nàng lại, không cho nàng tiếp tục nói.

Tần Phiên Phiên lập tức trốn, hai người hi hi ha ha mà đùa giỡn trong điện.

Tiêu Nghiêu dùng một tay túm lấy nàng giống như xách một con gà, Tần Phiên Phiên lập tức ôm lấy cổ của hắn, hai người lại lăn thành một quả cầu.

"Hoàng thượng, nương nương." Một tiểu cung nữ vội vã chạy vào, nhưng liếc mắt thấy hai vị chủ tử đang thân mật như vậy thì xấu hổ, mặt đỏ bừng, lập tức lùi lại mấy bước.

Tần Phiên Phiên ngồi dậy sửa sang lại đầu tóc một chút, rõ ràng hai người bọn họ chỉ đùa giỡn thôi, nhưng nhìn phản ứng của cung nữ giống như bọn đang làm chuyện gì xấu hổ vậy, ban ngày tuyên dâm.

"Có chuyện gì?" Nàng hô một tiếng.

Tiểu cung nữ lập tức đi vào, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng nói: "Lúc nãy bà vú ôm Đại Hoàng tử xi tiểu, nhưng kim quan lại rơi xuống đất còn chưa kịp nhặt lên thì Đại Hoàng tử đã tiểu lên trên. Hồng Y sai nô tỳ vào hỏi hai vị chủ tử nên làm gì bây giờ."

Nàng vừa dứt lời, trong điện rơi vào im lặng chết chóc.

Sau này Tiêu Nháo Nháo lớn lên có anh minh thần võ như thế nào thì khi còn nhỏ luôn làm những chuyện xấu hổ như thế này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương