Độc Sủng Thánh Tâm
-
Chương 140: Cẩu tử thông báo
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nga Quý tần
Đế vương tuổi trẻ cường tráng, tuy nói độc sủng Hoàng Quý phi, nhưng đây là bệnh chung của nam nhân Tiêu gia, chuyên tình lại không túng tình (dành tình cảm đặc biệt cho một người nhưng lại không chìm đắm vào đó).
Nam nhân tốt và Đế vương tốt, vốn dĩ không có bất cứ xung đột gì.
Thậm chí mấy thế hệ nam nhân Tiêu gia đều kết hợp hai điều này rất tốt, trở thành mẫu mực cho đời sau.
Tiêu Nghiêu trầm mặc một lát, nhận thấy được thái độ trịnh trọng của Hữu thừa tướng, tự mình đi xuống long ỷ nâng hắn dậy.
"Tiên sinh, ngươi ——" Hắn hô một câu, vẫn dùng xưng hô khi còn niên thiếu.
Hữu thừa tướng vỗ bờ vai của hắn, thấp giọng nói: "Hoàng thượng không cần để ý, ngài biết tính tình lão thần, nghĩ thẳng, có chuyện nói thẳng không vòng vo. Lão thần thật sự tới lúc nên lui rồi, hiện giờ tính tình Mẫn Phi đã không thích hợp lưu tại hậu cung, bất luận là giết hay là biếm đều tùy ngài tự mình quyết định. Năm đó nói với Tiên hoàng như vậy, hiện giờ cũng nói như thế với ngài, đây là chuyện nhà của ngài, người trong triều đình không có quyền hỏi đến."
Trong điện lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, không thể không nói lão nhân này vẫn là giúp Chúc Mẫn một phen.
Hắn không cầu tình thay Chúc Mẫn một câu lại là cầu tình lớn nhất.
Đối với chuyện Hữu thừa tướng xin từ chức, khẳng định đã sớm để ở trong lòng, chẳng qua lựa chọn cơ hội này nói ra, đơn giản là muốn Tiêu Nghiêu cảm nhớ một phen tình cảm thầy trò, có thể xử phạt nhẹ tay với Chúc Mẫn.
"Hữu tướng, mời ngồi." Hắn hướng về phía Hữu thừa tướng làm động tác mời.
"Nể tình Hữu tướng, tội của Mẫn Phi trẫm sẽ xử nhẹ, hy vọng ngươi có thể tự giải quyết cho tốt."
Hắn vừa nói vừa vẫy tay, Trương Hiển Năng lập tức hầu hạ bút mực, để Hoàng thượng ngay lập tức viết xuống ý chỉ.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu rằng: Mẫn Phi ở hậu cung luôn buồn bã không vui, thấp thỏm lo âu, đặc biệt trần tình với trẫm, nàng muốn một lòng hướng Phật. Trẫm đặc biệt cho phép trở lại Tĩnh Tư am mang tóc tu hành, làm bạn với Bồ Tát. Khâm thử."
Đạo thánh chỉ này ngắn gọn dị thường, hai ba câu đã nói rõ nơi Mẫn Phi đi, hơn nữa đến thời hạn đều đánh dấu rõ ràng, không có khoảng trống để trốn tránh.
Bầu bạn với Bồ Tát phỏng chừng chính là không có truyền triệu, cũng có thể cả đời ngốc tại Tĩnh Tư am làm tu sĩ, không còn bất cứ ràng buộc gì với phàm trần thế tục nữa.
"Hoàng thượng nhân từ." Hữu thừa tướng lập tức đứng dậy hành lễ với hắn, liên tục khen.
Chúc Mẫn hoàn toàn đóng băng tại chỗ, nàng cảm thấy cả người đều ngấm đầy sương lạnh, cả người như rơi vào hầm băng, vô cùng tuyệt vọng.
"Không, thần thiếp không thừa nhận, thần thiếp không muốn đi Tĩnh Tư am, đều là các nàng hãm hại thần thiếp. Các nàng muốn cho thần thiếp vĩnh viễn rời khỏi hậu cung, không cần làm chướng mắt các nàng, thần thiếp cố tình không để các nàng như ý! Hoàng thượng, ngài đừng bị Tần Phiên Phiên và Thư Quý phi lừa, hai nữ nhân này không một ai là thứ tốt, các nàng hợp sức lừa gạt ngài, về sau sẽ cùng nhau cho ngài đội nón xanh..."
Chúc Mẫn bắt đầu hô to gọi nhỏ, hiển nhiên nàng ta căn bản không chấp nhận xử phạt như vậy.
Bảo vệ được mạng thì như thế nào, làm nàng rời khỏi hậu cung còn khó chịu hơn muốn mệnh của nàng.
Huống hồ tội của nàng vốn không đáng chết, đùa nghịch Đại hoàng tử thì như thế nào, đứa nhỏ kia còn chưa mảy may thương tổn!
Đối phó Tần Phiên Phiên thì như thế nào? Một mình nàng ta độc chiếm Hoàng thượng, đến một ly canh nàng ta cũng không chia cho nữ nhân hậu cung, trong hậu cung loại hành vi ăn mảnh này vốn dĩ nên xuống địa ngục!
Thậm chí lúc trước nàng còn muốn thuê tổ chức kia xuất động sát thủ, là vì muốn mạng của Tần Phiên Phiên.
Đáng tiếc làm như vậy cần cái giá quá lớn, phải chờ tới thời điểm Tần Phiên Phiên ra cung mới có thể hành động, kết quả nàng không đợi được cơ hội kia, nàng đã bị lật đổ rồi.
Tiêu Nghiêu nghe nàng ta càng nói càng thái quá, mày nhăn gắt gao, giơ tay vẫy vẫy, lập tức liền có tiểu cung nữ tiến lên, móc ra một chiếc khăn gấm chặn miệng nàng ta vẫn luôn nói hươu nói vượn.
Hữu thừa tướng nhìn Chúc Mẫn hoàn toàn không phục giãy giụa không thôi, không khỏi thở dài một hơi.
Hắn đã tận lực, giữ cho nàng ta một mạng, chỉ là nhìn hiện giờ Chúc Mẫn này muốn cá chết lưới rách, cũng không biết quyết định này là đúng hay sai.
Có lẽ về sau Chúc Mẫn sẽ còn làm ra chuyện càng quá phận hơn, liên lụy đến một nhà già trẻ Chúc gia.
Tưởng tượng đến đây, trong lòng Hữu thừa tướng hoảng hốt không lý do, vội vàng nói: "Hoàng thượng, nếu Mẫn Phi nương nương muốn mang tóc tu hành, vậy không phải người thế tục, đến lúc đó còn mong sư thái Tĩnh Tư am lấy cho nàng ấy cái pháp hiệu. Chúc gia chúng ta cũng không nên liên lụy nàng ấy tu hành mới phải, vậy nên xóa tên nàng ấy khỏi gia phả, miễn cho khiến nàng ấy còn có ràng buộc. Nếu người tu hành có khúc mắc, chỉ sợ không theo được lâu dài, Bồ Tát sẽ không vui."
Nghe lời này của Hữu thừa tướng, Tiêu Nghiêu không khỏi nhướng mày.
Nhìn lão thất phu này xem, nghĩ cũng thật chu đáo.
Chúc Mẫn là cháu gái ruột của Hữu thừa tướng, về tình về lý hắn đều nên cứu nàng ta một mạng, nếu không sẽ liên lụy đến thanh danh Chúc gia.
Nhưng Chúc Mẫn bị đưa đi Tĩnh Tư am làm ni cô, hắn lại sợ nàng ta đi am ni cô còn không thành thật, vẫn sinh sự, lại nói muốn xóa nàng ta khỏi gia phả, chính là không nhận nàng ta là người nhà họ Chúc.
Về sau Chúc Mẫn lại làm ra bất cứ vấn đề gì cũng không liên quan đến Chúc gia.
Cứu nàng ta là vì thanh danh Chúc gia; xoá tên, tương tự là vì tương lai Chúc gia.
"Trẫm chuẩn." Tiêu Nghiêu gật đầu, đây đều là việc nhỏ.
Hữu thừa tướng làm nguyên lão ba triều, cả đời thanh quan, cũng không thể để cuối cùng bị hỏng thanh danh trên tay đứa cháu gái, làm cho khí tiết tuổi già khó giữ được.
"Lão thần, tạ chủ long ân." Hữu thừa tướng lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Chúc Mẫn đã bị lấp kín miệng, hoàn toàn không thể biểu đạt bất luận ý kiến gì, tầm mắt nàng ta sớm đã mơ hồ một, nước mắt rơi xuống rào rào, rốt cuộc nàng phải hoàn toàn rời xa nhung lụa phàm trần.
Trong lòng là không cam lòng sâu đậm và hận ý ngập trời.
Tiêu Nghiêu tiễn Hữu thừa tướng đi, rồi mau chóng đi hướng Thưởng Đào các.
Hoàng thượng cho Lưu Vũ hai con đường lựa chọn, thứ nhất là ra cung về nhà, đương nhiên đất đai ruộng tốt nhà nàng ta dựa vào Mẫn Phi để chiếm đoạt thu mua toàn bộ đã bị tịch thu; thứ hai đó là đi theo Chúc Mẫn đi Tĩnh Tư am, cùng nàng ta làm tu sĩ mang tóc tu hành.
Lưu Vũ trầm mặc một lát, cuối cùng lựa chọn điều thứ hai.
Nàng ta đối với Chúc Mẫn vẫn là không bỏ xuống được, cùng với nội tâm áy náy thật sâu, làm nàng ta không cách nào lựa chọn về nhà.
Kể cả Thư Quý phi đến thỉnh tội, hắn cho người đi về đóng cửa ăn năn, đến trừng phạt khác hắn cũng chưa nói một câu.
Thư Quý phi lo lắng sốt ruột rời đi, nàng luôn cảm thấy thái độ của Hoàng thượng lúc đó rất vi diệu, không giống như là tin vào Mẫn Phi nói, nhưng lại như là đoán được cái gì, tóm lại rất kì quái.
Trên thực tế đáy lòng Tiêu Nghiêu rất âu sầu, hắn không biết nên đối diện với chiếc nón xanh đội trên đầu này như thế nào, đồng dạng cũng không biết nên xử phạt Thư Quý phi thế nào.
"Tần Phiên Phiên!" Hắn bước vào Thưởng Đào các, gọi cả tên lẫn họ của nàng.
Tần Piên Phiên đang ngồi chờ tin tức, vừa nghe hắn kêu mình như vậy, cả người hơi sửng sốt, không biết chính mình làm sai chuyện gì.
"Hoàng thượng đây là làm sao vậy? Tội của Mẫn Phi đã định, Hữu thừa tướng có nói gì hay không?" Nàng vội vàng đứng dậy hỏi một câu, thuận tay rót một chén trà nóng đưa qua.
Tiêu Nghiêu đẩy thẳng chung trà đến bên cạnh, rõ ràng là không muốn tiếp, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Phiên Phiên, mặt lộ vẻ không vui.
"Hoàng thượng?" Tần Phiên Phiên hơi kinh ngạc, không hiểu hắn lại phát điên cái gì.
"Nàng không có gì muốn thẳng thắn với trẫm sao?" Hắn cau mày lạnh giọng hỏi.
Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: "Muốn thẳng thắn cái gì? Thần thiếp không có gì giấu giếm ngài."
"Chuyện Thư Quý phi là như thế nào? Có phải nàng giúp nàng ta giấu trẫm?" Hắn tiếp tục truy hỏi.
Tần Phiên Phiên lập tức xua tay, nội tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hù chết nàng.
Nàng còn tưởng rằng chuyện tối hôm qua nằm mơ cẩu tử chết, nàng ôm Nháo Nháo buông rèm chấp chính đã bị Hoàng thượng biết chứ.
Gần đây nàng luôn mơ thấy giấc mơ si tâm vọng tưởng này, trong cung cái gì cũng tốt, nhưng là thêm một Nhị cẩu tử không được tốt.
"Ngài cũng không nên nghe Mẫn Phi nói hươu nói vượn, Thư Quý phi chính là tiểu thư khuê các từ thế gia môn hộ, lấy lễ nghi quy củ làm đầu, loại chuyện này không làm được." Tần Phiên Phiên cam đoan với hắn, còn vỗ ngực mình, hoàn toàn là tư thế tín nhiệm Thư Quý phi mười phần.
Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng nheo đôi mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, thanh âm vững vàng nói: "Sao nàng biết nàng ta không làm được? Trẫm đã từng tận mắt nhìn thấy thư nàng ta viết cho Cảnh Vương, nàng cảm thấy mắt trẫm mù, hay là không biết chữ?"
Thanh âm âm trầm của nam nhân rơi xuống, toàn bộ trong điện đều lâm vào lặng yên như tờ.
Có gió nhẹ nhàng thổi qua, làm Tần Phiên Phiên có cản đảm hơn nữa cũng phát run.
Hình như là gió lạnh thổi qua sau cổ nàng, trong lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, không khỏi rùng mình.
"Hoàng thượng, ngài nói cái gì? Vừa mới có một cơn gió thổi qua, thần thiếp không nghe rõ." Nàng quyết định trước tiên cứ giả ngốc.
Tiêu Nghiêu thấy nàng trực tiếp giả ngu giả ngơ, không khỏi nhướng mày, quay đầu tới hướng về phía nàng nhếch môi cười lạnh một cái, nụ cười âm hiểm giống như là bị cương thi nhập vào người.
"Ái phi, nàng muốn ăn đòn phải không? Đi, cởi váy bò lên giường chờ trẫm, trẫm xoa nóng hai bàn tay đánh lên mới có lực."
Tiêu Nghiêu cười tủm tỉm mà nói một câu như vậy, chỉ là trong đó có mười phần ý vị cảnh cáo.
Tần Phiên Phiên lập tức túng quẫn, rụt cổ thấp giọng nói: "Ngài đều đã xem qua, hỏi thần thiếp làm cái gì nữa? Thư kia lại không phải thần thiếp viết, huống hồ Thư Quý phi đây cũng là giúp thần thiếp nha, thần thiếp quay đầu hại nàng ấy, vậy về sau trong cung này ai dám giúp thần thiếp? Chủ yếu là Thư Quý phi người này ngoài mềm trong cứng, nàng ấy viết thư cũng là ngăn cản Cảnh Vương cưới Nhị tỷ thần thiếp, cũng không có việc đồi bại khác. Chẳng qua không như mong muốn, nàng ấy cũng không thể ngăn lại."
Sau khi nàng nói mấy câu kia, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sắc mặt Hoàng thượng trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt đều híp lại, ngón tay bẻ "răng rắc".
Hiển nhiên nếu nàng còn nói thêm một câu không dễ nghe nữa, Tiêu Nghiêu sẽ giết chết nàng.
Tần Phiên Phiên lập tức rất có ánh mắt mà thay đổi góc độ, nói Thư Quý phi ngầm mật báo với Cảnh Vương, biến thành hiên ngang lẫm liệt muốn ngăn cản Cảnh Vương và Tần Kiêu thông dâm, tất cả đều là vì giữ gìn mặt mũi của Hoàng thượng.
Tiêu Nghiêu cười nhạt một tiếng: "Thôi đi, trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào, trẫm rõ rành rành. Lúc trước nếu nàng ta thật sự ngoại trừ viết thư, còn dám làm gì khác, lúc này đã không có Thư Quý phi, nàng ta đã sớm thành u hồn trong vương phủ rồi."
Thanh âm nam nhân không chút để ý, trong miệng hắn giết một nữ nhân giống như sải bước đi dạo ở Ngự Hoa viên, đơn giản như vậy nhẹ nhàng như vậy, giống như không hề có bất cứ áp lực tâm lý gì.
Tần Phiên Phiên nao nao, ngơ ngác mà nhìn hắn.
Dù cho quan hệ của nàng và Tiêu Nghiêu thân mật thế nào, hòa thuận, cãi nhau, hết cãi nhau, lại hòa hảo, thậm chí có chung nhau huyết mạch, nhưng một khi hắn trở thành một Đế vương, vẫn lạnh nhạt vô tình đến làm lòng người sợ hãi lại xa lạ.
Tiêu Nghiêu vừa quay đầu liền nhìn thấy biểu tình bị dọa choáng váng này của nàng, không khỏi "cốc" một tiếng, duỗi tay búng trán của nàng.
"Không cần nhìn trẫm như vậy, nàng khác với bọn họ. Trẫm đối với bọn họ là Đế vương, trẫm đối với nàng là nam nhân, hai khái niệm bất đồng. Thuật của Đế vương chính là thuật khống chế toàn cục, ánh mắt sẽ phóng thật xa, bất luận là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần ở trong cục, trẫm liền muốn khống chế bọn họ. Bọn họ cho rằng nhất thời đắc thế, chỉ là trẫm cho bọn họ một chút ngon ngọt, ngày sau thời điểm tính sổ, bọn họ liền biết cái gì là cơn giận của Đế vương."
Giờ phút này thanh âm nói chuyện của nam nhân đã vô cùng dịu dàng, như là sợ dọa đến nàng, nhẹ giọng giải thích cho nàng.
Trái tim bất ổn của Tần Phiên Phiên lại lần nữa chậm rãi bình ổn trở lại.
Nhưng theo như lời hắn nói, thuật Đế vương vốn dĩ chính là lãnh khốc vô tình.
"Nhưng nam nhân không giống vậy, từ nhỏ đến lớn trẫm có thể học làm nam nhân cũng chỉ có phụ hoàng đối với mẫu hậu. Bao dung, dịu dàng, tài giỏi không gì không làm được, trẫm cũng hy vọng dành toàn bộ sự quan tâm cho nàng. Hơn nữa nàng không phải sợ, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, trẫm ở trước mặt nàng, vĩnh viễn đều là nam nhân, không phải là Đế vương. Bởi vì nàng là Tần Phiên Phiên, quả đào tinh của trẫm, tin tưởng chính mình, đồng thời cũng phải tin tưởng trẫm."
Tiêu Nghiêu tiếp tục giải thích cho nàng chỗ bất đồng của nam nhân và Đế vương, vừa nói vừa ghé sát vào nàng, như là muốn hôn môi nàng.
Lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi phun ra, cứ như vậy phả vào trên mặt, mềm mại lại ấm áp.
"Vậy khi nào ngài đối với ta sẽ biến thành Đế vương? Khi có người mới sao?" Tần Phiên Phiên nâng bàn tay lên, ngăn cản lời hắn muốn nói ra tới môi.
Tiêu Nghiêu bất đắc dĩ mà cười nói, thanh âm cố ý đè thấp, như là đang dụ hoặc nàng.
"Nàng có thể không cần phá hủy bầu không khí hay không? Không có người mới, có một mình nàng là đủ rồi, gặp gỡ nàng vừa đúng thời điểm. Những người khác bất luận tới quá sớm hay là quá muộn, đều không bằng nàng một kẻ lừa đảo dối nói đến êm tai. Nàng có gặp qua nữ nhân nào làm trẫm phí nhiều tâm sức như vậy chưa, vì để khiến nàng nhận thức sai lầm, còn bày ra một vòng lớn, phối hợp với Trương Hiển Năng lừa nàng? Trẫm lừa nàng không phải ghét bỏ nàng, mà là sợ không lừa nàng, nàng sẽ tự hủy hoại chính mình."
Nam nhân cười với nàng, một đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong như chứa cả bầu trời đầy sao.
Tần Phiên Phiên rút tay mình lại, hắn được như ý nguyện mà hôn lên môi nàng, những nụ hôn dày đặc rơi xuống, triền miên như mưa xuân, dễ chịu mà sảng khoái.
"Vậy cái gì là thời điểm bất đắc dĩ?" Nàng lui về phía sau một chút, truy hỏi.
Tiêu Nghiêu hoàn toàn thân mật không nổi nữa, nữ nhân này luôn làm mất hứng.
Hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt dần dần thu hồi tình ý miên man, biến thành lạnh lùng mà trịnh trọng.
"Trẫm gửi gắm lúc sắp chết, muốn nàng làm Thái hậu buông rèm chấp chính, một mình nuôi nấng Tiêu Nháo Nháo lớn lên. Lúc ấy, trẫm là Đế vương của Đại Diệp."
Lời nói của nam nhân đầy khí phách, tim nàng lại run rẩy.
Beta: Nga Quý tần
Đế vương tuổi trẻ cường tráng, tuy nói độc sủng Hoàng Quý phi, nhưng đây là bệnh chung của nam nhân Tiêu gia, chuyên tình lại không túng tình (dành tình cảm đặc biệt cho một người nhưng lại không chìm đắm vào đó).
Nam nhân tốt và Đế vương tốt, vốn dĩ không có bất cứ xung đột gì.
Thậm chí mấy thế hệ nam nhân Tiêu gia đều kết hợp hai điều này rất tốt, trở thành mẫu mực cho đời sau.
Tiêu Nghiêu trầm mặc một lát, nhận thấy được thái độ trịnh trọng của Hữu thừa tướng, tự mình đi xuống long ỷ nâng hắn dậy.
"Tiên sinh, ngươi ——" Hắn hô một câu, vẫn dùng xưng hô khi còn niên thiếu.
Hữu thừa tướng vỗ bờ vai của hắn, thấp giọng nói: "Hoàng thượng không cần để ý, ngài biết tính tình lão thần, nghĩ thẳng, có chuyện nói thẳng không vòng vo. Lão thần thật sự tới lúc nên lui rồi, hiện giờ tính tình Mẫn Phi đã không thích hợp lưu tại hậu cung, bất luận là giết hay là biếm đều tùy ngài tự mình quyết định. Năm đó nói với Tiên hoàng như vậy, hiện giờ cũng nói như thế với ngài, đây là chuyện nhà của ngài, người trong triều đình không có quyền hỏi đến."
Trong điện lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, không thể không nói lão nhân này vẫn là giúp Chúc Mẫn một phen.
Hắn không cầu tình thay Chúc Mẫn một câu lại là cầu tình lớn nhất.
Đối với chuyện Hữu thừa tướng xin từ chức, khẳng định đã sớm để ở trong lòng, chẳng qua lựa chọn cơ hội này nói ra, đơn giản là muốn Tiêu Nghiêu cảm nhớ một phen tình cảm thầy trò, có thể xử phạt nhẹ tay với Chúc Mẫn.
"Hữu tướng, mời ngồi." Hắn hướng về phía Hữu thừa tướng làm động tác mời.
"Nể tình Hữu tướng, tội của Mẫn Phi trẫm sẽ xử nhẹ, hy vọng ngươi có thể tự giải quyết cho tốt."
Hắn vừa nói vừa vẫy tay, Trương Hiển Năng lập tức hầu hạ bút mực, để Hoàng thượng ngay lập tức viết xuống ý chỉ.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu rằng: Mẫn Phi ở hậu cung luôn buồn bã không vui, thấp thỏm lo âu, đặc biệt trần tình với trẫm, nàng muốn một lòng hướng Phật. Trẫm đặc biệt cho phép trở lại Tĩnh Tư am mang tóc tu hành, làm bạn với Bồ Tát. Khâm thử."
Đạo thánh chỉ này ngắn gọn dị thường, hai ba câu đã nói rõ nơi Mẫn Phi đi, hơn nữa đến thời hạn đều đánh dấu rõ ràng, không có khoảng trống để trốn tránh.
Bầu bạn với Bồ Tát phỏng chừng chính là không có truyền triệu, cũng có thể cả đời ngốc tại Tĩnh Tư am làm tu sĩ, không còn bất cứ ràng buộc gì với phàm trần thế tục nữa.
"Hoàng thượng nhân từ." Hữu thừa tướng lập tức đứng dậy hành lễ với hắn, liên tục khen.
Chúc Mẫn hoàn toàn đóng băng tại chỗ, nàng cảm thấy cả người đều ngấm đầy sương lạnh, cả người như rơi vào hầm băng, vô cùng tuyệt vọng.
"Không, thần thiếp không thừa nhận, thần thiếp không muốn đi Tĩnh Tư am, đều là các nàng hãm hại thần thiếp. Các nàng muốn cho thần thiếp vĩnh viễn rời khỏi hậu cung, không cần làm chướng mắt các nàng, thần thiếp cố tình không để các nàng như ý! Hoàng thượng, ngài đừng bị Tần Phiên Phiên và Thư Quý phi lừa, hai nữ nhân này không một ai là thứ tốt, các nàng hợp sức lừa gạt ngài, về sau sẽ cùng nhau cho ngài đội nón xanh..."
Chúc Mẫn bắt đầu hô to gọi nhỏ, hiển nhiên nàng ta căn bản không chấp nhận xử phạt như vậy.
Bảo vệ được mạng thì như thế nào, làm nàng rời khỏi hậu cung còn khó chịu hơn muốn mệnh của nàng.
Huống hồ tội của nàng vốn không đáng chết, đùa nghịch Đại hoàng tử thì như thế nào, đứa nhỏ kia còn chưa mảy may thương tổn!
Đối phó Tần Phiên Phiên thì như thế nào? Một mình nàng ta độc chiếm Hoàng thượng, đến một ly canh nàng ta cũng không chia cho nữ nhân hậu cung, trong hậu cung loại hành vi ăn mảnh này vốn dĩ nên xuống địa ngục!
Thậm chí lúc trước nàng còn muốn thuê tổ chức kia xuất động sát thủ, là vì muốn mạng của Tần Phiên Phiên.
Đáng tiếc làm như vậy cần cái giá quá lớn, phải chờ tới thời điểm Tần Phiên Phiên ra cung mới có thể hành động, kết quả nàng không đợi được cơ hội kia, nàng đã bị lật đổ rồi.
Tiêu Nghiêu nghe nàng ta càng nói càng thái quá, mày nhăn gắt gao, giơ tay vẫy vẫy, lập tức liền có tiểu cung nữ tiến lên, móc ra một chiếc khăn gấm chặn miệng nàng ta vẫn luôn nói hươu nói vượn.
Hữu thừa tướng nhìn Chúc Mẫn hoàn toàn không phục giãy giụa không thôi, không khỏi thở dài một hơi.
Hắn đã tận lực, giữ cho nàng ta một mạng, chỉ là nhìn hiện giờ Chúc Mẫn này muốn cá chết lưới rách, cũng không biết quyết định này là đúng hay sai.
Có lẽ về sau Chúc Mẫn sẽ còn làm ra chuyện càng quá phận hơn, liên lụy đến một nhà già trẻ Chúc gia.
Tưởng tượng đến đây, trong lòng Hữu thừa tướng hoảng hốt không lý do, vội vàng nói: "Hoàng thượng, nếu Mẫn Phi nương nương muốn mang tóc tu hành, vậy không phải người thế tục, đến lúc đó còn mong sư thái Tĩnh Tư am lấy cho nàng ấy cái pháp hiệu. Chúc gia chúng ta cũng không nên liên lụy nàng ấy tu hành mới phải, vậy nên xóa tên nàng ấy khỏi gia phả, miễn cho khiến nàng ấy còn có ràng buộc. Nếu người tu hành có khúc mắc, chỉ sợ không theo được lâu dài, Bồ Tát sẽ không vui."
Nghe lời này của Hữu thừa tướng, Tiêu Nghiêu không khỏi nhướng mày.
Nhìn lão thất phu này xem, nghĩ cũng thật chu đáo.
Chúc Mẫn là cháu gái ruột của Hữu thừa tướng, về tình về lý hắn đều nên cứu nàng ta một mạng, nếu không sẽ liên lụy đến thanh danh Chúc gia.
Nhưng Chúc Mẫn bị đưa đi Tĩnh Tư am làm ni cô, hắn lại sợ nàng ta đi am ni cô còn không thành thật, vẫn sinh sự, lại nói muốn xóa nàng ta khỏi gia phả, chính là không nhận nàng ta là người nhà họ Chúc.
Về sau Chúc Mẫn lại làm ra bất cứ vấn đề gì cũng không liên quan đến Chúc gia.
Cứu nàng ta là vì thanh danh Chúc gia; xoá tên, tương tự là vì tương lai Chúc gia.
"Trẫm chuẩn." Tiêu Nghiêu gật đầu, đây đều là việc nhỏ.
Hữu thừa tướng làm nguyên lão ba triều, cả đời thanh quan, cũng không thể để cuối cùng bị hỏng thanh danh trên tay đứa cháu gái, làm cho khí tiết tuổi già khó giữ được.
"Lão thần, tạ chủ long ân." Hữu thừa tướng lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Chúc Mẫn đã bị lấp kín miệng, hoàn toàn không thể biểu đạt bất luận ý kiến gì, tầm mắt nàng ta sớm đã mơ hồ một, nước mắt rơi xuống rào rào, rốt cuộc nàng phải hoàn toàn rời xa nhung lụa phàm trần.
Trong lòng là không cam lòng sâu đậm và hận ý ngập trời.
Tiêu Nghiêu tiễn Hữu thừa tướng đi, rồi mau chóng đi hướng Thưởng Đào các.
Hoàng thượng cho Lưu Vũ hai con đường lựa chọn, thứ nhất là ra cung về nhà, đương nhiên đất đai ruộng tốt nhà nàng ta dựa vào Mẫn Phi để chiếm đoạt thu mua toàn bộ đã bị tịch thu; thứ hai đó là đi theo Chúc Mẫn đi Tĩnh Tư am, cùng nàng ta làm tu sĩ mang tóc tu hành.
Lưu Vũ trầm mặc một lát, cuối cùng lựa chọn điều thứ hai.
Nàng ta đối với Chúc Mẫn vẫn là không bỏ xuống được, cùng với nội tâm áy náy thật sâu, làm nàng ta không cách nào lựa chọn về nhà.
Kể cả Thư Quý phi đến thỉnh tội, hắn cho người đi về đóng cửa ăn năn, đến trừng phạt khác hắn cũng chưa nói một câu.
Thư Quý phi lo lắng sốt ruột rời đi, nàng luôn cảm thấy thái độ của Hoàng thượng lúc đó rất vi diệu, không giống như là tin vào Mẫn Phi nói, nhưng lại như là đoán được cái gì, tóm lại rất kì quái.
Trên thực tế đáy lòng Tiêu Nghiêu rất âu sầu, hắn không biết nên đối diện với chiếc nón xanh đội trên đầu này như thế nào, đồng dạng cũng không biết nên xử phạt Thư Quý phi thế nào.
"Tần Phiên Phiên!" Hắn bước vào Thưởng Đào các, gọi cả tên lẫn họ của nàng.
Tần Piên Phiên đang ngồi chờ tin tức, vừa nghe hắn kêu mình như vậy, cả người hơi sửng sốt, không biết chính mình làm sai chuyện gì.
"Hoàng thượng đây là làm sao vậy? Tội của Mẫn Phi đã định, Hữu thừa tướng có nói gì hay không?" Nàng vội vàng đứng dậy hỏi một câu, thuận tay rót một chén trà nóng đưa qua.
Tiêu Nghiêu đẩy thẳng chung trà đến bên cạnh, rõ ràng là không muốn tiếp, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Phiên Phiên, mặt lộ vẻ không vui.
"Hoàng thượng?" Tần Phiên Phiên hơi kinh ngạc, không hiểu hắn lại phát điên cái gì.
"Nàng không có gì muốn thẳng thắn với trẫm sao?" Hắn cau mày lạnh giọng hỏi.
Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: "Muốn thẳng thắn cái gì? Thần thiếp không có gì giấu giếm ngài."
"Chuyện Thư Quý phi là như thế nào? Có phải nàng giúp nàng ta giấu trẫm?" Hắn tiếp tục truy hỏi.
Tần Phiên Phiên lập tức xua tay, nội tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hù chết nàng.
Nàng còn tưởng rằng chuyện tối hôm qua nằm mơ cẩu tử chết, nàng ôm Nháo Nháo buông rèm chấp chính đã bị Hoàng thượng biết chứ.
Gần đây nàng luôn mơ thấy giấc mơ si tâm vọng tưởng này, trong cung cái gì cũng tốt, nhưng là thêm một Nhị cẩu tử không được tốt.
"Ngài cũng không nên nghe Mẫn Phi nói hươu nói vượn, Thư Quý phi chính là tiểu thư khuê các từ thế gia môn hộ, lấy lễ nghi quy củ làm đầu, loại chuyện này không làm được." Tần Phiên Phiên cam đoan với hắn, còn vỗ ngực mình, hoàn toàn là tư thế tín nhiệm Thư Quý phi mười phần.
Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng nheo đôi mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, thanh âm vững vàng nói: "Sao nàng biết nàng ta không làm được? Trẫm đã từng tận mắt nhìn thấy thư nàng ta viết cho Cảnh Vương, nàng cảm thấy mắt trẫm mù, hay là không biết chữ?"
Thanh âm âm trầm của nam nhân rơi xuống, toàn bộ trong điện đều lâm vào lặng yên như tờ.
Có gió nhẹ nhàng thổi qua, làm Tần Phiên Phiên có cản đảm hơn nữa cũng phát run.
Hình như là gió lạnh thổi qua sau cổ nàng, trong lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, không khỏi rùng mình.
"Hoàng thượng, ngài nói cái gì? Vừa mới có một cơn gió thổi qua, thần thiếp không nghe rõ." Nàng quyết định trước tiên cứ giả ngốc.
Tiêu Nghiêu thấy nàng trực tiếp giả ngu giả ngơ, không khỏi nhướng mày, quay đầu tới hướng về phía nàng nhếch môi cười lạnh một cái, nụ cười âm hiểm giống như là bị cương thi nhập vào người.
"Ái phi, nàng muốn ăn đòn phải không? Đi, cởi váy bò lên giường chờ trẫm, trẫm xoa nóng hai bàn tay đánh lên mới có lực."
Tiêu Nghiêu cười tủm tỉm mà nói một câu như vậy, chỉ là trong đó có mười phần ý vị cảnh cáo.
Tần Phiên Phiên lập tức túng quẫn, rụt cổ thấp giọng nói: "Ngài đều đã xem qua, hỏi thần thiếp làm cái gì nữa? Thư kia lại không phải thần thiếp viết, huống hồ Thư Quý phi đây cũng là giúp thần thiếp nha, thần thiếp quay đầu hại nàng ấy, vậy về sau trong cung này ai dám giúp thần thiếp? Chủ yếu là Thư Quý phi người này ngoài mềm trong cứng, nàng ấy viết thư cũng là ngăn cản Cảnh Vương cưới Nhị tỷ thần thiếp, cũng không có việc đồi bại khác. Chẳng qua không như mong muốn, nàng ấy cũng không thể ngăn lại."
Sau khi nàng nói mấy câu kia, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sắc mặt Hoàng thượng trở nên vô cùng khó coi, đôi mắt đều híp lại, ngón tay bẻ "răng rắc".
Hiển nhiên nếu nàng còn nói thêm một câu không dễ nghe nữa, Tiêu Nghiêu sẽ giết chết nàng.
Tần Phiên Phiên lập tức rất có ánh mắt mà thay đổi góc độ, nói Thư Quý phi ngầm mật báo với Cảnh Vương, biến thành hiên ngang lẫm liệt muốn ngăn cản Cảnh Vương và Tần Kiêu thông dâm, tất cả đều là vì giữ gìn mặt mũi của Hoàng thượng.
Tiêu Nghiêu cười nhạt một tiếng: "Thôi đi, trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào, trẫm rõ rành rành. Lúc trước nếu nàng ta thật sự ngoại trừ viết thư, còn dám làm gì khác, lúc này đã không có Thư Quý phi, nàng ta đã sớm thành u hồn trong vương phủ rồi."
Thanh âm nam nhân không chút để ý, trong miệng hắn giết một nữ nhân giống như sải bước đi dạo ở Ngự Hoa viên, đơn giản như vậy nhẹ nhàng như vậy, giống như không hề có bất cứ áp lực tâm lý gì.
Tần Phiên Phiên nao nao, ngơ ngác mà nhìn hắn.
Dù cho quan hệ của nàng và Tiêu Nghiêu thân mật thế nào, hòa thuận, cãi nhau, hết cãi nhau, lại hòa hảo, thậm chí có chung nhau huyết mạch, nhưng một khi hắn trở thành một Đế vương, vẫn lạnh nhạt vô tình đến làm lòng người sợ hãi lại xa lạ.
Tiêu Nghiêu vừa quay đầu liền nhìn thấy biểu tình bị dọa choáng váng này của nàng, không khỏi "cốc" một tiếng, duỗi tay búng trán của nàng.
"Không cần nhìn trẫm như vậy, nàng khác với bọn họ. Trẫm đối với bọn họ là Đế vương, trẫm đối với nàng là nam nhân, hai khái niệm bất đồng. Thuật của Đế vương chính là thuật khống chế toàn cục, ánh mắt sẽ phóng thật xa, bất luận là nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần ở trong cục, trẫm liền muốn khống chế bọn họ. Bọn họ cho rằng nhất thời đắc thế, chỉ là trẫm cho bọn họ một chút ngon ngọt, ngày sau thời điểm tính sổ, bọn họ liền biết cái gì là cơn giận của Đế vương."
Giờ phút này thanh âm nói chuyện của nam nhân đã vô cùng dịu dàng, như là sợ dọa đến nàng, nhẹ giọng giải thích cho nàng.
Trái tim bất ổn của Tần Phiên Phiên lại lần nữa chậm rãi bình ổn trở lại.
Nhưng theo như lời hắn nói, thuật Đế vương vốn dĩ chính là lãnh khốc vô tình.
"Nhưng nam nhân không giống vậy, từ nhỏ đến lớn trẫm có thể học làm nam nhân cũng chỉ có phụ hoàng đối với mẫu hậu. Bao dung, dịu dàng, tài giỏi không gì không làm được, trẫm cũng hy vọng dành toàn bộ sự quan tâm cho nàng. Hơn nữa nàng không phải sợ, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, trẫm ở trước mặt nàng, vĩnh viễn đều là nam nhân, không phải là Đế vương. Bởi vì nàng là Tần Phiên Phiên, quả đào tinh của trẫm, tin tưởng chính mình, đồng thời cũng phải tin tưởng trẫm."
Tiêu Nghiêu tiếp tục giải thích cho nàng chỗ bất đồng của nam nhân và Đế vương, vừa nói vừa ghé sát vào nàng, như là muốn hôn môi nàng.
Lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi phun ra, cứ như vậy phả vào trên mặt, mềm mại lại ấm áp.
"Vậy khi nào ngài đối với ta sẽ biến thành Đế vương? Khi có người mới sao?" Tần Phiên Phiên nâng bàn tay lên, ngăn cản lời hắn muốn nói ra tới môi.
Tiêu Nghiêu bất đắc dĩ mà cười nói, thanh âm cố ý đè thấp, như là đang dụ hoặc nàng.
"Nàng có thể không cần phá hủy bầu không khí hay không? Không có người mới, có một mình nàng là đủ rồi, gặp gỡ nàng vừa đúng thời điểm. Những người khác bất luận tới quá sớm hay là quá muộn, đều không bằng nàng một kẻ lừa đảo dối nói đến êm tai. Nàng có gặp qua nữ nhân nào làm trẫm phí nhiều tâm sức như vậy chưa, vì để khiến nàng nhận thức sai lầm, còn bày ra một vòng lớn, phối hợp với Trương Hiển Năng lừa nàng? Trẫm lừa nàng không phải ghét bỏ nàng, mà là sợ không lừa nàng, nàng sẽ tự hủy hoại chính mình."
Nam nhân cười với nàng, một đôi mắt sáng lấp lánh, bên trong như chứa cả bầu trời đầy sao.
Tần Phiên Phiên rút tay mình lại, hắn được như ý nguyện mà hôn lên môi nàng, những nụ hôn dày đặc rơi xuống, triền miên như mưa xuân, dễ chịu mà sảng khoái.
"Vậy cái gì là thời điểm bất đắc dĩ?" Nàng lui về phía sau một chút, truy hỏi.
Tiêu Nghiêu hoàn toàn thân mật không nổi nữa, nữ nhân này luôn làm mất hứng.
Hắn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn nàng, trong mắt dần dần thu hồi tình ý miên man, biến thành lạnh lùng mà trịnh trọng.
"Trẫm gửi gắm lúc sắp chết, muốn nàng làm Thái hậu buông rèm chấp chính, một mình nuôi nấng Tiêu Nháo Nháo lớn lên. Lúc ấy, trẫm là Đế vương của Đại Diệp."
Lời nói của nam nhân đầy khí phách, tim nàng lại run rẩy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook