Độc Sủng Thành Hôn
Chương 53: Chương 53:

Khi Tưởng Mộ Thừa gọi điện thoại đến, Đào Nhiên đang gối lên đùi của Mộ Thời Phong ăn dâu tây, cô ăn xong một trái, Mộ Thời Phong liền đưa một trái khác đến miệng cô.
Ăn đến trái hơi chua, cô sẽ nhíu mày, bất mãn với Mộ Thời Phong.
Hai chân của Đào Nhiên bị Mộ Tiểu Tranh cùng Hựu Hựu mỗi đứa ôm một chân, đang ra sức đấm bóp cho cô.
Điện thoại vẫn reo không ngừng, Mộ Tiểu Tranh đã nhắc cô ba lần, cô đưa mắt ra hiệu Mộ Thời Phong nghe điện thoại giúp cô.
Mộ Thời Phong một chân bị cô gối, một chân khác đang đặt notebook, anh đang làm việc, không để ý tới yêu cầu vô lý của Đào Nhiên.
Đào Nhiên nhéo phần bên trong đùi của anh, Mộ Thời Phong đau đến mức hít một hơi khí lạnh, cốc một cái lên đầu cô, “Tự nghe điện thoại!”
Cô gọi lớn: “Ông xã.”
Đáy mắt trong veo nhiễm một tầng sương mù, giống bị ủy khuất cực độ.
Mộ Thời Phong khép notebook đặt lên tay vịn của sô pha, cánh tay dài duỗi ra, giúp cô lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi là Tưởng Tiểu Tứ, sau khi nhấn nghe máy, liền đặt điện thoại gần miệng cô.
“Cậu ơi.”
“Ừm, 5 giờ cậu đến đón con.”
Đào Nhiên nhìn thời gian bên góc phải điện thoại, đã 3 giờ 50.
Hôm nay là thứ sáu, buổi tối phải cùng Tưởng Mộ Thừa tham gia tiệc rượu.
Đột nhiên, trong lòng của Đào Nhiên nảy ra một ý đùa quái ác, làm thế nào cũng ngăn không được, cô nói: “Cậu ơi, cậu không cần đến đây đâu, tối nay con không cách nào đi cùng cậu rồi.”
Tưởng Mộ Thừa ngẩn ra, vẫn lạnh giọng hỏi: “Sao vậy?”
Đào Nhiên hất hất cằm về phía Mộ Thời Phong, ai bảo anh vừa rồi đánh cô một cái, nói vào điện thoại: “Ờ... Ờ... thì là” một bộ dạng muốn nói lại thôi.
Tưởng Mộ Thừa không nhẫn nại được nữa: “Nói!”

“Chính là Đại Mộ Mộ không cho con đi, nói là thấy cậu khó chịu. Cậu ơi, con cúp máy trước nhé, anh ấy trở lại rồi, bye bye cậu.” Đào Nhiên sợ Mộ Thời Phong lên tiếng vạch trần cô, gấp gáp cúp điện thoại.
Mộ Tiểu Tranh cùng Hựu Hựu đưa mắt nhìn nhau, Mộ Tiểu Tranh đại diện lên tiếng, “Mẹ ơi, con cùng anh trai có thể chứng minh cho mẹ, vừa rồi cha đúng thật là đã nói thấy anh Tư Tưởng khó chịu.”
Đào Nhiên, “......”
Mộ Thời Phong, “!!!!!”
Anh chuyển tầm mắt đang nhìn Đào Nhiên lên người Mộ Tiểu Tranh, “Mộ Tiểu Tranh, con ngứa da à?”
Mộ Tiểu Tranh hừ hừ hai tiếng, “Mộ Thời Phong, không cần cha đuổi bọn con, con cùng anh trai tối nay ngủ ở nhà cậu ba, về sau không bao giờ trở về nữa đâu.”
Đào Nhiên nén cười.
Mộ Thời Phong đen mặt.
Đào Nhiên không nén cười được nữa, bật thành tiếng, cười ha ha.
Ngại ở trước mặt hai đứa trẻ, Mộ Thời Phong không chỉnh Đào Nhiên, nhưng món nợ này anh sẽ nhớ kỹ.
Đào Nhiên ngồi dậy, xoa đầu hai tiểu quỷ, “Nếu nói không phải mẹ sinh, cũng không có người nào tin, đúng là con ruột mà, biết thương mẹ.”
Lại hỏi: “Hai đứa sao cũng gọi Tưởng Mộ Thừa anh Tư Tưởng thế?”
Mộ Tiểu Tranh rất bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Bọn con ông ấy là ông cậu, ông ấy không cho gọi, cho nên cơ bản cam chịu con cùng anh trai gọi ông ấy là anh Tư Tưởng, cũng trong ông ấy trẻ hơn, ông ấy có choáng váng mới không vui.”
Đào Nhiên đỡ trán, thì ra Tưởng Mộ Thừa còn để ý người khác gọi anh ta già như vậy, nhưng anh ta vẫn còn trẻ, gọi anh ta là ông, đúng là già thật.
Chưa đến hai phút, điện thoại của Mộ Thời Phong vang lên, ấn đường của anh nhíu chặt, Đào Nhiên liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt của anh nghiêm túc, xem ra cuộc điện thoại này rất không được hoan nghênh, hoặc là có chuyện lớn gì đấy.
Mộ Thời Phong cũng không có tránh cô và hai con ra ngoài nghe điện thoại.

“Alo, Lâm Mục.”
Trong đầu Đào Nhiên đang tìm kiếm cái tên này, cô nhớ, là công ty cộng tác game online với Mộ Thời Phong, đã từng đem hạt dưa trong nhà cho cô ăn.
Mộ Thời Phong không khỏi cao giọng, “Gì cơ? Tổn thất hơn một ngàn vạn? Chỉ trong hai phút?”
Sau đó khẽ chửi một câu, nói với Lâm Mục: “Không cần quản nó, tôi biết là ai làm rồi, coi như là tôi đưa cho người khác chơi đi, phần tổn thất này sẽ do mình tôi chịu trách nhiệm. Ừm, được.”
Mộ Thời Phong cúp máy, xoa xoa ấn đường, không nghĩ tới một lời nói đùa của Đào Nhiên, Tưởng Mộ Thừa liền trả thù anh, thế nhưng... Anh trước nay cũng chưa từng uất ức như vậy, thua trong tay của Tưởng Mộ Thừa.
Đào Nhiên vỗ vỗ hai con, “Về phòng các con chơi đi, mẹ có chuyện muốn nói với cha của các con.”
Hai đứa trẻ cũng coi như nghe lời, cảm giác bầu không khí không đúng, vì thế trong nháy mắt, chuẩn bị về phòng. Mới đi được hai bước, Mộ Tiểu Tranh đã bị gọi lại, “Mộ Tiểu Tranh, con lại đây.”
Người của Mộ Tiểu Tranh cứng đờ, run run rẩy rẩy xoay người, nói cũng không xong, “Cha, chuyện... Chuyện gì ạ?” Cô bé tuy rằng dám nháo cùng Mộ Thời Phong, nhưng Mộ Thời Phong nghiêm mặt, cô bé vẫn rất sợ anh.
Đào Nhiên nắm cánh tay của Mộ Thời Phong, “Tâm tình không hảo cũng không thể trút giận lên con, Mộ Thời Phong, con bé là do em mang thai 9 tháng 10 ngày mới sinh ra được đấy, anh có biết mang thai vất vả nhường nào không? Em không cho anh động đến một ngón tay của con bé đâu!” Đào Nhiên thật sự sợ Mộ Thời Phong đánh Mộ Tiểu Tranh.
“Anh không đánh con bé, chỉ bảo con bé nói một câu là được.” Mộ Thời Phong lấy điện thoại của Đào Nhiên qua, bấm gọi, nói với Mộ Tiểu Tranh, “Gọi tiếng ông ơi vào điện thoại thì có thể rời đi!”
Mộ Tiểu Tranh nhăn nhó nhìn Mộ Thời Phong, rồi lại nhìn Đào Nhiên, cảm thấy thế giới của người lớn thật phức tạp.
Cô bé cũng mặc kệ vì sao, tiếng ông ơi này không thể gọi, nếu gọi rồi, sau này Tưởng Mộ Thừa sẽ chỉnh cô bé, nhưng nếu không gọi, Mộ Thời Phong cũng sẽ không tha cho cô bé.
Cô bé cảm giác cuộc sống đều không tốt, đây là muốn bức tử cô bé mà.
Nước mắt ủy khuất vương quanh hốc mắt, nhưng lại không dám khóc.
Một tiếng “Alo, Nhiên Nhiên.” Truyền qua loa điện thoại, Mộ Tiểu Tranh xụ mặt, khi nhìn vào ánh mắt lạnh thấu xương của Mộ Thời Phong, cô bé lại rùng mình một cái, sau đó híp mắt lại.

“Ông ơi!” Tiếng nói vang lên rồi mất hút, không đợi bên kia nói chuyện, miệng cô bé lại gần sát điện thoại: “Anh Tư Tưởng, con yêu ông, ông hiểu mà.”
Sau đó quay đầu liền chạy, chạy nhanh quá, chân vấp vào nhau, suýt chút nữa ngã xuống đất, Hựu Hựu chạy nhanh đến đỡ cô bé, giọng điệu rất đàn ông, “Em hấp tấp cái gì chứ, anh thay em chống đỡ.”
Mộ Tiểu Tranh lau nước mắt, kéo Hựu Hựu, “Anh ngốc à, Mộ Thời Phong đã không ưa anh lâu rồi, bảo tài xế đưa chúng ta đến nhà anh tị nạn đi.”
Hai đứa bé nắm tay nhau gần như là chạy vội xuống lầu.
Đào Nhiên dở khóc dở cười, muốn đứng dậy đuổi theo bọn trẻ, vừa định đứng lên thì bị Mộ Thời Phong kéo về ôm vào trong ngực, Đào Nhiên giãy giụa muốn đứng lên, “Mộ Thời Phong, anh buông em ra, sao có thể để con chạy ra ngoài như vậy chứ, nguy hiểm lắm!”
Mộ Thời Phong không buông tay, ngược lại càng ôm cô chặt hơn, “Không sao đâu, có tài xế và người giúp việc đi theo, Mộ Tiểu Tranh vẫn hay làm ầm ĩ như vậy, không vui liền đến nhà của Lâm Bách Xuyên ở vài ngày mới về, anh cũng đã quen rồi.”
Đào Nhiên: “...” Chồng trước của cô còn phải chịu trách nhiệm chăm sóc con của cô cùng Mộ Thời Phong sinh à...
Mộ Thời Phong ôm cô đặt lên đùi, “Đào Nhiên, em có biết vừa rồi anh đã tổn thất bao nhiêu tiền không? Hơn một ngàn vạn. Chuyện tốt mà Tưởng Mộ Thừa làm đấy!”
Đào Nhiên không thể tin nhìn chằm chằm Mộ Thời Phong, Tưởng Mộ Thừa cũng không phải lão hồ đồ, tiền Mộ Thời Phong chính là tiền của cô, Tưởng Mộ Thừa sẽ không ngốc đến mức ngay cả tiền của cô cũng muốn lừa chứ.
Hỏi Mộ Thời Phong: " Anh có ý gì?”
“Em mới vừa nói anh không muốn cho em đi tham gia tiệc rượu, Tưởng Mộ Thừa liền giáo huấn anh, vào trò chơi VIP của anh, phát cho người chơi hồng bao, còn nhắn lại trong hệ thống, nói là hôm nay là ngày đại hôn của người nghiên cứu ra trò chơi này, nên cho bọn họ bất ngờ.”
Đào Nhiên: “...” Chuyện Tưởng Mộ Thừa làm lại tốt như vậy sao.
Mộ Thời Phong không nhẹ không nặng ấn phía sau lưng cô, “Biết anh ta đã để gì vào trong hồng bao không?”
Đào Nhiên lắc đầu, cô cũng đâu có chơi trò chơi kia.
“Trang bị tiên tiến nhất sắp được upload, anh ta đều ngẫu nhiên tặng cho người chơi, anh còn bán một P, có biết hiện tại công ty bùng nổ rồi không!”
Thứ Mộ Thời Phong đau lòng cũng không phải là tiền, mà là bộ trang bị cực VIP mà đoàn đội rất vất vả nghiên cứu phát minh ra, đã bị mẹ nó cho không rồi.
Đào Nhiên giật nhẹ ống tay áo của anh, “Anh không phải rất lợi hại sao, nhanh chóng thu hồi những hồng bao đó trong hệ thống không phải được rồi sao?”
“Tặng cũng đã tặng rồi, chuyện không giữ lời anh sẽ không làm.”
Đào Nhiên ôm cổ anh, “Thực xin lỗi anh.” Cô thật sự không đoán được hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.

Mộ Thời Phong bất đắc dĩ bật cười, hôn cô, “Không sao, món nợ này Tưởng Mộ Thừa vẫn sẽ tìm anh tính sổ, còn nhớ chuyện trước kia anh vì đến bệnh viện thăm em mà làm tê liệt hệ thống của công ty anh ta không?”
Đương nhiên nhớ chứ.
Cô gật gật đầu, “Hình như cậu còn nói món nợ giữa anh và cậu sẽ từ từ tính, nhiều năm như vậy, cậu tính sổ anh chưa? Cậu đã tính sổ với anh thế nào vậy?”
“Chưa nữa, lần này phỏng chừng là tính cả vốn lẫn lời rồi đây.”
Đào Nhiên an ủi anh: “Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ lấy lại gấp đôi tiền tổn thất của anh trở về.”
Khóe miệng của Mộ Thời Phong cong lên một nụ cười xấu xa: “Không cần đâu, lát nữa anh sẽ viết chi phiếu cho anh ta, ngón tay anh ta gõ bàn phím cũng mỏi, cho anh ta chút phí vất vả vậy.”
“...” Đào Nhiên muốn làm công tác tư tưởng với Mộ Thời Phong, dù sao anh cùng Tưởng Mộ Thừa đã nháo lên, cô là người bị kẹp ở giữa khó xử nhất, giống như những năm đó, Tưởng Mộ Thừa cùng Thẩm Lăng nháo lên, người bị ức hiếp luôn là cô.
Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa.
Người giúp việc: " Chào anh Tưởng.”
Tưởng Mộ Thừa hỏi: “Nhiên Nhiên đâu?”
Người giúp việc không hiểu gì khẽ trả lời: “Cô ấy ở trên lầu ạ.”
Đại khái là người giúp việc muốn đi lên thông báo một tiếng, liền nghe thấy Tưởng Mộ Thừa nói: “Cô làm việc đi, tự tôi lên.”
Đệt, đến nhanh như vậy, mới vừa rồi có phải anh đã đến dưới lầu rồi không?
Đào Nhiên đẩy đẩy Mộ Thời Phong, “Nếu không thì anh trốn trước đi?”
Mộ Thời Phong như suy tư gì đó nhìn cô, giọng điệu thong thả: “Trốn? Đây là nhà của anh, tại sao anh phải trốn? Trốn ở đâu?”
Cố ý dừng lại, kéo dài giọng, “Trốn... dưới giường?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương