Độc Sủng Thành Hôn
Chương 39: Chương 39:

Đào Nhiên nhìn màn hình điện thoại, một chút muốn ăn cũng không có.
Cảm giác áy náy vô hình dâng trào.
Cô suy nghĩ một lát, gửi lại cho Tống Tử Mặc một cái WeChat, 【 Tối qua điện thoại không cẩn thận chỉnh im lặng, vừa mới nhìn thấy cuộc gọi của anh. 】
Không nghĩ tới Tống Tử Mặc trả lời lại rất nhanh, 【 Không sao. Mới thức à? Ăn sáng chưa? 】
Loại quan tâm thăm hỏi này có chút giống người yêu.
Nhưng hôm nay cô phải nói rõ ràng với anh?
Quyển sách chết tiệt kia.
Quý Dương đáng chết.
Tim gan cô cồn cào độc tin nhắn, ý muốn chết cũng có.
Cô trả lời Tống Tử Mặc, 【 Đang ăn. Chiều tan học nói chuyện với anh sau. 】
【 Được. 】
Hôm nay Đào Nhiên chờ mong đừng tan học, tốt nhất thời gian có thể vĩnh viễn ngừng lại giữa trưa, ngừng lại ở thời điểm cô ăn cơm cùng Mộ Thời Phong.
Đã có thể không cần tàn nhẫn từ chối Tống Tử Mặc, lại có thể cùng Đại Mộ Mộ thiên hoang địa lão.
Ăn xong bửa sáng, tài xế đưa cô đến trường học.
Sau khi xuống xe, Mộ Thời Phong đã ở cổng trường chờ cô.
Đã thân mật, trái lại khi nhìn thấy anh, không giống ngày thường tự nhiên thoải mái.
Trong đầu đều là cảnh tượng tối qua bọn họ thân mật.
Mộ Thời Phong vẫn bình tĩnh, giống như trước kia không để ý mang theo chút không đúng đắn, đem bình giữ nhiệt đưa cho cô, “Hôm nay anh không đến trường học, giữa trưa ở nhà chờ em về ăn cơm, nhớ buổi trưa về ăn cơm mua cho anh quả táo nha.”
Lại cố ý nhấn mạnh, “Phải lớn hơn quả táo tặng cho Tống Tử Mặc.”
“...” Đào Nhiên đem bình giữ nhiệt cất vào balo, đổi chủ đề, “Hôm nay phải đến công ty à?”
“Không đi.” Vẻ mặt ái muội của của Mộ Thời Phong nói không thành lời, “Về nhà ngủ bù, nói thật ra là bổ sung thể lực, nếu không buổi tối làm sao dỗ em vui vẻ được?”
Anh thêm mấy chữ dỗ em vui vẻ này.
“!!”Trog lòng Đào Nhiên muốn nhổ nước miếng lên mặt anh cũng có, bất mãn trừng mắt với anh, nhịn rồi lại nhịn, sau khi bình tĩnh suy nghĩ hỏi anh, “Tối qua anh đưa em về lúc nào thế?”
Mộ Thời Phong ngáp một cái, “Chưa đến 12 giờ rưỡi thì đã đưa em về đến biệt thự. Ngủ y như con heo chết, đem em đến lò mỗ em cũng không biết.”
Nhưng anh trở lại chung cư, nằm lên chiếc giường cô đã từng ngủ, cả đêm cũng chưa chợp mắt.
Sau khi hoàn hồn, phất tay với cô, “Vào đi, anh về nhà còn phải tiếp tục làm hạng mục. Cuối tuần này phải hoàn thành thí nghiệm, thời gian cũng không đủ dùng rồi.”
Đào Nhiên hoàn toàn cạn lời.
Vốn cho rằng anh sáng sớm đến đây là muốn đi học.
Đến cổng trường rồi cũng không muốn bước vào sân trường, mỗi ngày vào sân trường cũng chỉ vì đưa sữa bò cho cô, học sinh kỳ lạ như vậy, đại khái là chưa từng thấy nha.
Nhìn ra cả nước, phỏng chừng cũng chỉ có một mình anh thôi.
Cô lại dong dài một câu: “Cả ngày anh không đi học, chủ nhiệm lớp của anh không ý kiến à?”
Ấn đường của Mộ Thời Phong nhăn lại, như là nghiêm túc tự hỏi.
“Nếu cả ngày anh đều đi học, mới là tai họa của ông ấy. Lớp hơn 20 nữ sinh đại khái không cần học, đôi mắt cứ theo dõi trên người anh, sang năm thi đại học, ông ấy có tỉ lệ lên lớp mới đáng nói?”
Người này tự luyến cỡ nào nhỉ.
Cho rằng đẹp trai, phụ nữ trên toàn thế giới đều muốn yêu anh phải không.
Sao anh không lấy tên là Mộ Tự Phụ nhỉ?

Đến lớp học, còn mười mấy phút nữa là đến giờ lên lớp, Đào Nhiên buông ba lô, đi đến cạnh chỗ ngồi của Quý Dương, không đợi cậu ta phản ứng lại, cô nắm lỗ tai cậu ta, kéo cậu ta ra ngoài hành lang lớp học.
Quý Dương không dám lớn tiếng ầm ĩ, nhỏ giọng uy hiếp cô, “Đào Nhiên, cậu mà không buông tay, cẩn thận tớ đem hình tốt nghiệp mẫu giáo của cậu phát tán trên diễn đàn trường của chúng ta đấy, để cho bọn họ mở rộng tầm mắt phong thái thời thơ ấu của hoa khôi trường học.”
Đào Nhiên hừ một tiếng, “Cậu có gan thì đăng lên đi!”
Sau khi buông lỗ tai của cậu ta ra, Quý Dương trong miệng còn phát ra tiếng hic hic, " Bà cô ơi, sáng sớm tinh mơ cậu ăn phải thuốc súng à?”
Đào Nhiên cũng không phí lời với cậu ta, “Quý Dương, cậu dám chơi tớ, đánh cờ hiệu của tớ đi tỏ tình với Tống Tử Mặc, cậu chán sống rồi đúng không?”
Quý Dương à một tiếng, âm cuối kéo dài lại cao giọng lên.
Ngay sau đó tà mị cười, “Có phải Tống Tử Mặc tỏ tình với cậu rồi không? Tớ biết ngay anh ta chắc chắn có ý đối với cậu mà, sao nào, muốn cảm ơn tớ thế nào?”
Thấy Đào Nhiên trầm mặt, anh tự cho rằng đã trúng tim đen của cô, “Kỳ thật ai tỏ tình với ai đều không sao cả, về sau Tống Tử Mặc còn không phải thành thật nghe theo lệnh của cậu sao.”
Đào Nhiên trực tiếp đạp cậu ta một cái, hạ giọng, “Cậu mẹ nó con mắt nào của cậu nhìn thấy tớ thích Tống Tử Mặc?”
Hả?
Không thích Tống Tử Mặc?
Quý Dương ngây ngốc, không thể nào nha.
Cậu ta nghi hoặc nhìn cô, “Cậu yêu thầm anh ta, tớ làm công thần giúp cậu tỏ tình, cậu nên vui mới phải, làm gì muốn đánh tớ?”
Đào Nhiên cố nén máu trong ngực không phun ra ngoài, “Tớ nói với cậu tớ yêu thầm anh ta khi nào hả? Trước kia tớ cũng chưa từng gặp anh ta, đối với anh ta một chút ấn tượng đều không có, sao tớ có thể yêu thầm chứ? Xuyên không à?”
“...” Quý Dương hiện tại là rất mờ mịt.
Vì thế đem tất cả mọi chuyện nói thẳng ra.
Học kỳ năm lớp 7, có lần cậu ta cùng Đào Nhiên đi ăn buffet, cô uống lên mấy lon bia, có chút choáng váng, ở trước mặt cậu ta đã lỡ miệng nói.
Nói là yêu thầm một nam sinh cấp 3, còn si mê anh ta nữa.
Căn cứ vào miệng cô miêu tả, dáng người cao khoảng 1m83, lại đẹp trai, phẩm vị khí chất đều tốt, lúc ấy lại có bạn gái, anh tìm người hỏi thăm, cũng chỉ có điều kiện của Tống Tử Mặc phù hợp.
Cậu ta mấy năm nay vẫn luôn chú ý Tống Tử Mặc, thật vất vả chờ đến khi anh ta cùng mối tình đầu chia tay, cậu ta liền tìm một cơ hội, bảo Đào Nhiên đem sách đưa cho Tống Tử Mặc, mượn chuyện này tỏ tình.
Đến nỗi mấy từ《 Cuối cùng cũng đợi được anh 》trên trang bìa trong của sách , cũng là cậu ta bảo Đào Nhiên viết.
Lúc ấy cậu ta nói bừa một lý do, nói là muốn đuổi theo một cái bé nữ sinh, không thể tự viết được nên mới bảo Đào Nhiên hỗ trợ, cô liền đồng ý ngay.
Nhưng mà trên trang bìa trong của sách có bốn chữ là cậu ta bắt chước nét chữ của cô, chính là ‘ Tử Mặc ’ lúc mở đầu, còn lúc kết thúc là ‘ Đào Nhiên ’.
Mà quyển sách kia là sách thể loại văn học, cậu ta đoán sẵn Đào Nhiên sẽ không lật xem, cô tránh sách có liên quan đến ngữ văn còn không kịp, sao có thể lại lật xem chứ.
Cho nên kế hoạch hoàn mỹ cứ như vậy được thực thi.
Đào Nhiên sau khi nghe xong, hai mắt tối sầm, thật muốn từ lầu bốn nhảy xuống.
Hôm nay, thật dày vò, nhưng thời gian vẫn là không thể tránh khỏi đến giờ tan học.
Đào Nhiên lê từng bước nặng nề đi về phía phòng làm việc.
Cô phải làm thế nào tàn nhẫn nói với Tống Tử Mặc đây chỉ là hiểu lầm tai hại, cô không thích anh ta?
Này không phải là rõ ràng đùa giỡn người khác sao.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Tử Mặc, ánh mắt của cô cũng không biết đặt đâu,trong ánh mắt của cô phản chiếu một hành vi xấu xa của cô.
Cô hôm nay là không cách nào yên tâm đến học bù, cũng có lẽ đây là thời gian cuối cùng cô ở cùng với Tống Tử Mặc. Nếu một khi cô nói thẳng ra, bọn họ sẽ không thể nào coi như không có chuyện gì được.
Tống Tử Mặc cười, “Đào Nhiên, lúc đi học, em vẫn xem anh là giáo viên phụ đạo, không cần câu nệ như vậy đâu.”
Em không phải câu nệ, là sợ hãi, sợ hãi em tự tay hủy hoại tình cảm đơn thuần vốn có của anh.
Đào Nhiên lấy hết can đảm, nhìn thẳng anh ta, “Tống Tử Mặc, hôm nay chúng ta không học, nói chuyện khác, được không?”

Tống Tử Mặc gật đầu, “Được, chỉ có thể dung túng một ngày hôm nay thôi đấy, thời gian khác em đều phải học tập chăm chỉ.”
Đào Nhiên thở dài trong lòng, sẽ không còn thời gian khác nữa đâu.
Cô thật cẩn thận nói từng chữ: “Tống Tử Mặc, quyển sách trước kia em đưa cho anh, kỳ thật không phải bản nhân em muốn đưa, là một bạn học của em, nam khuê mật lớn lên từ nhỏ với em, cậu ấy tưởng rằng em...”
Giọng nói tiếp theo, mờ mịt phát run, rất nhiều lần cô đều suýt chút nữa không nói tiếp được.
Quá mức tàn nhẫn.
Thế là cô đem ý đại khái nói với Tống Tử Mặc.
Sau khi nói xong, cô nghiêng mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhưng không có dũng khí nhìn anh ta.
Lẳng lặng chờ đợi anh tuyên án.
Một khoảng lặng rất lâu, bọn họ đều là trầm mặc.
Đào Nhiên không biết Tống Tử Mặc có biểu cảm gì, ánh mắt gì.
Cô tự tay thêu cho anh ta một giấc mộng đẹp, còn chưa đến 24 giờ, cô lại tàn nhẫn phá vỡ giấc mộng kia, đây là vô cùng tàn nhẫn.
Lâu như cả thế kỷ, Tống Tử Mặc rốt cuộc mở miệng, “Đào Nhiên, em xoay lại đây.”
Đào Nhiên híp mắt, căng da đầu, lại lần nữa cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của anh ta bình tĩnh, đáy mắt thâm thúy không có một tia gợn sóng.
Giọng của Tống Tử Mặc trầm tĩnh, không có bất kỳ bất mãn gì, “Đào Nhiên, em không cần phải tự trách. Chuyện này chẳng trách ai cả, muốn nói có chút ảnh hưởng đó chính là, có lẽ em không hề thích anh, nhưng cùng với anh thích em, hình như cũng không mâu thuẫn.”
“...”
Anh ta lại nói: “Anh không có bạn gái, nhưng xác thực có một nữ sinh hay đi cùng anh, đó cũng chỉ là bạn học cấp 2, sau đó lên cấp 3 phân cùng một ban, cho nên sẽ tốt hơn các bạn khác một chút. Bạn học đều nói hai người bọn anh là một đôi, bọn anh cũng không quan tâm, bởi vì nói cũng không ai tin. Sau đó cô ấy theo người nhà di dân ra nước ngoài, có lẽ bạn khuê mật của em, cảm thấy anh cùng cô ấy chia tay.”
Đào Nhiên: “...” Em không quan tâm anh có bạn gái hay không, anh thật sự không cần báo cáo kỹ càng tỉ mỉ với em đâu.
Tống Tử Mặc không nói thêm nữa, tự mình lấy sách giáo khoa ngữ văn và sách bài tập của cô, “Làm bài đi, đây cũng không phải chuyện gì to tát, hôm nay cũng đã thẳng thắn rồi, về sau cũng không cần thiết phải buồn phiền vì chuyện này nữa.”
Đào Nhiên vẫn thất thần.
Không thể tưởng tượng nổi.
Anh cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ một câu, sau đó liền... Liền cho qua sao?
Thấy cô còn ngây ngốc, Tống Tử Mặc lại nói thêm vài câu, “Nếu em vẫn chưa có cảm tình với anh, chứng minh anh chưa đủ nỗ lực, anh phải từ từ theo đuổi em, theo đuổi đến khi em thích anh mới thôi.”
“Cái gì? Anh muốn theo đuổi em?” Đào Nhiên không còn kinh hãi bình thường nữa, mà là hoảng sợ đến kinh hồn bạc vía.
Tống Tử Mặc nghiêm túc nói một lần nữa, “Em không nghe lầm đâu, anh muốn theo đuổi em.”
Đào Nhiên đành phải nuốt nước miếng, “Nhưng... Nhưng người nhà em không cho em yêu sớm.”
Giọng điệu của Tống Tử Mặc vẫn nhẹ nhàng như cũ, chuyện gì đối với anh cũng đơn giản như uống nước vậy, “Không sao đâu, anh cũng không vội, em còn nhỏ, anh chờ em. Chờ em lên cấp 3, hoặc là đại học, đều được cả.”
Từ chối không thành, ngược lại có thêm một người theo đuổi trung thành.
Lúc này cô cũng không biết bản thân sẽ chết như thế nào.
Chắc là Mộ Thời Phong sẽ chém cô mất.
*
Sau khi tan học, Đào Nhiên liền đến thẳng ổ nhỏ của Mộ Thời Phong.
Cổng trường, xe của Thẩm Lăng đường hoàng bá đạo chắn ngang lối đi bộ.
Hôm nay anh tự lái xe, cửa sổ xe hạ xuống, tay trái đặt bên ngoài cửa xe rất tùy ý.

Cô đến gần, “Anh ba, sao hôm nay có thời gian đón em vậy?”
Thẩm Lăng nhướng mắt ý bảo cô lên xe.
Đào Nhiên mặc dù không muốn, cũng bất đắc dĩ cọ tới cọ lui ngồi vào ghế phụ, đem balo ném ở phía sau, hỏi lại lần nữa: “ Sao hôm nay có thời gian đến đón em thế?”
Thẩm Lăng khởi động động cơ, lái về hướng đường chính.
Liếc nhìn kiếng chiếu hậu mới trả lời cô: “Sau này mỗi ngày em đều có thời gian, không cần tài xế của tảng băng vạn năm đến đón em nữa.”
Đào Nhiên rầu rĩ hừ một tiếng, khuỷu tay chống lên kính xe, nhìn đầu đường nhộn nhịp, đáy lòng thì cô đơn.
Rõ ràng ngày 22 cho cô trải qua đêm Noel, gần như đã ngầm thừa nhận đối với tình cảm của cô cùng Mộ Thời Phong, nhưng hôm nay giống như lại uống lộn thuốc, đích thân tới đón cô tan học, đây rõ ràng là không cho cô có thời gian rảnh đi hẹn hò mà.
Anh ta không phải muốn lật lọng chứ, không biết đã xảy ra lỗi ở đâu rồi nữa.
Xe cộ đông nghẹt, đám đông ồ ạt, tất cả ồn ào náo động bị ngăn ở ngoài xe, trong xe chật hẹp an tĩnh, áp lực.
Cô trầm mặc, Thẩm Lăng cũng không nói chuyện.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lăng, “Tối nay cậu sẽ về, anh chắc chắn vẫn muốn đến biệt thự?”
Thẩm Lăng như là nghĩ tới cái gì đó, hừ lạnh một tiếng.
Mở bài hát violon trên xe, hài hước nói: “Tưởng Tiểu Tứ có phải đã nhìn trúng cô tiếp viên hàng không nào rồi không, đã đi Thụy Sĩ bốn ngày, thời gian ở trên máy bay hết 3 ngày, em nói xem nếu không phải vì phụ nữ, anh ta lấy đâu ra động lực lớn như vậy.”
Đào Nhiên bị sặc ho khan một tiếng, trêu chọc nói: “Anh ba, anh đang ghen với tiếp viên hàng không đấy à? Vậy nên vội chạy đến biệt thự chờ Tưởng Tiểu Tứ, tìm cảm giác tồn tại thoải mái chứ gì?”
“Em mẹ nó...” Thẩm Lăng không nhịn được thấp giọng mắng cô một câu, vẫn chưa hết giận, đưa tay bóp cổ cô, hung hăng xoa nắn một phen.
Sau khi Đào Nhiên xin tha Thẩm Lăng mới buông tay, bất mãn cốc vào đầu cô một cái, “Em cả ngày đi theo Tưởng Tiểu Tứ chẳng học được gì tốt, mấy tật xấu này thì bị nhiễm không ít!”
Đào Nhiên xoa xoa đầu, thầm nghĩ, tật xấu này của em là bị nhiễm khi ở cùng với anh đó, sao anh không tự tàn nhẫn đánh bản thân anh hả?
Cô tính xấu không đổi, vết sẹo này vẫn chưa lành thì đã quên đau.
Khi chờ đèn đỏ, cô ghé sát vào Thẩm Lăng, hai tay ôm cánh tay phải của anh ta, cằm gác trên đầu vai của anh ta, “Anh ba, bình thường tiểu thuyết em thích đọc nhất chính là đam mỹ, cho nên anh hiểu mà.”
Thẩm Lăng liếc xéo cô một cái, đỉnh mày nhẹ nhíu, “Đam mỹ là gì?”
Đào Nhiên kiên nhẫn giải thích một lượt, cuối cùng tổng kết lại, chính là tiểu thuyết về tình yêu của con trai với con trai, rất có H, phân chia cường công và cường thụ, đương nhiên cũng có thể là công qua lại.
Thẩm Lăng mơ hồ cảm giác được dạ dày cuộn trào mãnh liệt, không phải chưa từng thấy tình yêu đồng tính, nhưng Đào Nhiên miêu tả quá mức kỹ càng tỉ mỉ, anh ta hiện tại trong đầu đều là cảnh tượng một người đàn ông đè lên người một người đàn ông khác.
Bàn tay của anh ta dừng trên mặt cô, thô lỗ đẩy cô về lại ghế phụ, “Đào Nhiên, nếu em học ngữ văn được 10 phần chăm chỉ như này, ngữ văn của em đến nỗi nát thành cái dạng này sao!”
Đào Nhiên ha ha ha cười không ngừng, “Anh ba, em cảm thấy anh ở chổ của cậu, thích hợp làm tiểu thụ nha.”
Thẩm Lăng đột nhiên phanh gấp một cái, cũng may cô đã thắt dây an toàn, cho dù như vậy, cũng suýt chút nữa đập đầu rồi.
Thẩm Lăng đã không thể nhịn được nữa, “Đào Nhiên, có tin anh đá em xuống xe không hả!”
Phía sau còi xe vang lên ing ỏi, tài xế phía sau ngó đầu ra thúc giục bọn họ, đại khái là ngại vì bằng lái xe và xe của ông ta, mới không tùy tiện mắng anh một câu ngu xuẩn.
Thẩm Lăng ức chế lòng ngực phập phồng, liếc nhìn kính chiếu hậu, mới chậm rãi khởi động xe rời đi.
Đào Nhiên nhìn sắc mặt tuyệt vời của anh ta, nội tâm hiện lên khoái cảm trả thù.
Anh ta cố ý không cho cô đi hẹn hò với Mộ Thời Phong, cô đương nhiên cũng sẽ không để cho anh ta vui sướng trong lòng.
Tin nhắn của Mộ Thời Phong gửi đến,【 Tan học lâu như vậy rồi em bò cũng đến rồi đấy. 】
Cô khẽ thở dài, 【 Em đang ở trên xe của Thẩm Lăng, hôm nay không biết tại sao anh ấy đích thân đến đón em, chắc không phải là anh ấy biết em và anh thuê nhà ở bên ngoài chứ? 】
Gửi tin nhắn xong chính cô cũng đổ mồ hôi lạnh, nếu Thẩm Lăng biết cô đêm hôm khuya khoắt còn ở lại nhà của anh, còn suýt chút nữa cùng anh lau súng cướp cò, nhất định sẽ không chút do dự đào hố đem cô chôn mất thôi.
Mộ Thời Phong: 【 Chắc là đã biết, không ngờ ông chủ của nhà chung cư này là tài xế của Thẩm Lăng.
Đào Nhiên đọc xong tin nhắn, lập tức giống như bong bóng xì hơi, Bắc Kinh lớn như vậy, chung cư nhiều như vậy, sao cố tình thuê nhà chung cư của tài xế của Thẩm Lăng chứ?
Cô hiện tại đều có thể tưởng tượng được, về sau cơ hội cô cùng Mộ Thời Phong ở riêng sẽ khó khăn cỡ nào.
Cô liếc nhìn Thẩm Lăng, anh vẫn không chút để ý cầm tay lái, tầm mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không biết có phải đang cẩn thận nhìn đường không nữa.
Nếu anh không hỏi, cô cũng sẽ giả câm vờ điếc.
Đến biệt thự, Tưởng Mộ Thừa đã trở về.
Đào Nhiên nhiệt tình ôm Tưởng Mộ Thừa một cái, “Cậu ơi, con nhớ cậu.”
Tưởng Mộ Thừa trêu ghẹo: “Muốn cậu đừng về nữa đúng không?”

Đào Nhiên nhíu mày, vô cùng bất mãn với lý do thoái thác của anh ta.
Tưởng Mộ Thừa xoa đầu cô, “Mấy ngày nay vẫn ngoan chứ?”
Đào Nhiên liều mạng gật đầu.
Tưởng Mộ Thừa thấy Thẩm Lăng cũng vào, ấn đường nhíu lại, vỗ vỗ sau lưng Đào Nhiên, “Lên lầu làm bài tập đi.”
Đào Nhiên liếc nhìn Thẩm Lăng, cứ cảm thấy mục đích anh ta đến lần này không đơn thuần.
Đến phòng bếp lấy ít trái cây, liền đi lên lầu.
Thẩm Lăng như là đang ở nhà mình, tự rót cho bản thân một ly nước, lười biếng dựa vào ghế sô pha, bình thản nhìn Tưởng Mộ Thừa.
Tưởng Mộ Thừa không nhẹ không nặng ồ một tiếng, ý tứ vô cùng hài hước.
Thẩm Lăng hai chân bắt chéo, suy nghĩ phải mở miệng thế nào.
Tưởng Mộ Thừa biết Thẩm Lăng có chuyện, mà không phải là chuyện nhỏ, còn có liên quan đến anh ta nữa, anh ta liền làm bộ không biết, chờ Thẩm Lăng chủ động nói ra, mặc kệ đối với ai, anh ta trước nay đều là nắm giữ quyền chủ động.
Thẩm Lăng chợt cười, cười có chút không hiểu.
Tưởng Mộ Thừa quét mắt liếc anh ta một cái, cúi đầu xem điện thoại.
Thẩm Lăng xoa huyệt Thái Dương, giọng điệu không chút để ý, “Mấy ngày nay tôi đều ở biệt thự, nói vậy quản gia cũng đã báo cáo với anh rồi.”
Tưởng Mộ Thừa không có bất kỳ phản ứng gì.
“Quản gia biết tôi ở đây, nhưng tôi ở phòng nào... Hình như anh không biết.” Thẩm Lăng cố ý tạm dừng, hỏi Tưởng Mộ Thừa, “Không muốn biết tôi ngủ ở phòng nào sao, giường nào sao?” Khóe miệng của anh ta ý cười càng tăng.
Tưởng Mộ Thừa chậm rãi ngẩng đầu, “Thẩm Lăng, cậu mẹ nó đánh rắm không thể một lần à?”
Thẩm Lăng ha ha cười hai tiếng, “Tưởng Tiểu Tứ, anh cứ giả vờ đi, kỳ thật trong lòng anh cũng biết rõ ràng, còn ở đó mà giả vờ giả vịt.”
Thẩm Lăng rốt cuộc đã chọc giận Tưởng Mộ Thừa, Tưởng Mộ Thừa đem điện thoại ném lên bàn trà, phát ra tiếng rầu rĩ, ánh mắt lạnh thấu xương của anh ta quét về phía Thẩm Lăng, “Thẩm Lăng, cậu có bệnh à, phòng cho khách nhiều như vậy, cậu cứ khăng khăng ngủ trong phòng tôi?!”
Thẩm Lăng uống mấy ngụm nước ấm, thấp giọng cười lên tiếng, bả vai khẽ run.
Nhướng mày nhìn Tưởng Mộ Thừa: “Tôi vẫn đều có hứng thú hơi ác, anh tư Tưởng cũng không phải không biết. Hơn nữa hai ta khi còn nhỏ cũng từng ngủ chung cùng một chiếc giường, tôi cũng chưa ghét bỏ anh, anh chú ý nhiều như vậy làm gì chứ.”
Tưởng Mộ Thừa nhặt cuốn tạp chí trong tay ném về phía anh ta, lại gọi quản gia đến, “Bây giờ liền sai người đổi giường trong phòng cho tôi, tất cả đồ vật đều đổi hết!”
Quản gia sững sờ, liếc nhìn Thẩm Lăng, vẫn là vẻ mặt mờ mịt, giường còn tốt, đổi gì chứ?
Tưởng Mộ Thừa có chút không kiên nhẫn, “Muốn tôi lặp lại lần nữa?”
Quản gia vội vàng lắc đầu, lui xuống đi tìm người đi dọn giường, không chỉ muốn dọn, đồ vật trong phòng ngủ đều phải mua mới, đã tối rồi, phải đi mua vật dụng, thật đúng là vô nghĩa.
Nước ấm trong ly Thẩm Lăng đang uống, có vị ngọt nhàn nhạt, thấm vào ruột gan, tựa như tâm tình bây giờ của anh ta.
Nhìn người giúp việc bận rộn trong ngoài, đem giường sô pha gì đó đều dọn xuống dưới, lại nhìn về phía mặt sắp vắt ra nước của Tưởng Mộ Thừa, anh ta mơ hồ muốn cười.
Tưởng Mộ Thừa có thói quen ở sạch, anh ta càng nặng hơn Tưởng Mộ Thừa.
Cho tới nay, mặc kệ quen mấy cô bạn gái, cũng mặc kệ trễ cỡ nào, anh ta trước nay đều không ngủ lại ở bên ngoài, sẽ không ngủ trên giường của người khác, đương nhiên, giường của anh ta cũng là sẽ không cho phép để người khác nằm lên.
Tưởng Mộ Thừa ngồi mười mấy giờ trên máy bay, sớm đã mệt mỏi vô cùng, hiện tại tâm tình vô cùng không tốt, anh ta xoa ấn đường, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách, “Thẩm Tiểu Tam, cậu đến đây nếu là đặc biệt vì ghê tởm tôi, vậy cậu làm được rồi, bây giờ có thể cút rồi đấy.”
Thẩm Lăng không so đo với anh ta, nói đến chuyện chính, “Anh có biết chuyện Nhiên Bảo cùng Mộ Thời Phong thuê nhà ở bên ngoài không?”
Tưởng Mộ Thừa tay hơi dừng, nhìn về phía Thẩm Lăng, “Thuê nhà?”
Xem ra Tưởng Mộ Thừa thật đúng là không biết, phái nhiều người như vậy đi theo Đào Nhiên, mấy người đó không biết là ăn cái gì nữa?
Cùng cô trải qua đêm Noel, anh ta liền mềm lòng, kỳ thật anh ta cũng không phản lại dự tính ban đầu với Tưởng Mộ Thừa, đều là hy vọng cô vui vẻ.
Muốn cô luôn lớn lên, luôn đối mặt với những bất đắc dĩ trong cuộc đời, cuối cùng anh ta xem như ngầm đồng ý cho cô yêu sớm.
Nhưng ai ngờ đến bây giờ đứa bé ấy thế nhưng lại to gan như vậy.
Anh ta đem chuyện thuê nhà nói sơ với Tưởng Mộ Thừa, hỏi anh ta: “Chuyện phát triển xa vượt quá dự đoán của chúng ta, anh thật đúng là định mặc kệ sao?”
Ngón tay của Tưởng Mộ Thừa không tiết tấu gõ đầu gối, cũng chưa lập tức trả lời Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng phun một câu: “Nếu như vậy, Tưởng Mộ Thừa, tôi không ngại trở mặt với anh!” Đập mạnh ly trà lên bàn trà, đứng dậy rời đi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương