Độc Sủng - Hi Vân
-
C27: Chương 27
Bùi Việt vừa dứt lời, tay nhỏ mảnh khảnh kia thật sự duỗi tới chỗ hắn, chỉ tay màu xanh đan xen vào nhau, đến khi sờ được chén trà nhỏ, lập tức nắm lấy. Nàng hơi dùng sức, Bùi Việt có cảm giác căng chặt giống như đã từng quen thuộc. Hắn nhìn chằm chằm một lát, rồi nghiêng đầu đi.
Sau khi Thư Quân đỡ lấy chén trà thì thẳng lưng, ừng ực một ngụm uống cạn nước trà.
Nếu nàng không đưa tay ra, còn không phải là bán đứng mình, nói cho Bùi Việt nàng biết đao trên eo kia là cái gì sao?
Thư Quân mặt không đỏ tim không đập loạn, chầm chậm nhấc khăn ướt lên. Đợi tầm mắt thích ứng một lát, nàng đứng dậy thi lễ với Bùi Việt.
“Bệ hạ, thời gian không còn sớm. Thần nữ phải xuất cung.”
Bùi Việt nhìn nàng đang cố gắng giữ bình tĩnh, môi mỏng hơi mím. Nếu là trước kia hắn sẽ giữ nàng lại dùng bữa, nhưng mà bây giờ đã như vậy, đành sửa lời nói: “Đi đi, người đâu, đem hộp đồ ăn đã chuẩn bị cho Thư cô nương mang về.”
Nàng đã sớm đói lả, đồ ăn cũng đã bày ở bên điện, nhưng nàng muốn đi, hắn sẽ không miễn cưỡng.
Cuối cùng chạm vào má lúm đồng tiền xinh xắn của nàng: “Trên đường nhớ ăn.”
Sự bối rối mà Thư Quân khó khăn lắm mới đè xuống lại trỗi dậy, hắn trước sau như một hiểu rõ nàng, hiểu được nàng đang đói vô cùng.
“Tạ bệ hạ.”
Tiểu cung nữ tên Linh Linh kia thấy trên trán Thư Quân dính chút nước, dùng khăn tay tinh tế lau giúp nàng.
Trong lúc chờ cung nữ, Lưu Khuê tự mình cuộn lại bức tranh đã được sửa chữa xong trình lên cho Bùi Việt. Bùi Việt nhìn qua, thật sự không nhìn ra dấu vết, có thể thấy được kỹ thuật của cô nương rất tốt. Hắn vốn không ôm hy vọng quá lớn, không ngờ lại cho hắn một niềm vui đáng kinh ngạc.
Bùi Việt nâng mắt nhìn cô nương duyên dáng yêu kiều: “Quân Quân, Thái Hoàng Thái Hậu cực kỳ yêu thích bức tranh này. Lúc đầu lão nhân gia nhìn không rõ, nên để nến sát vào một chút, mới không cẩn thận cháy mất một góc bức tranh. Hôm nay coi như nàng đã lập được công lớn, trẫm muốn thưởng nàng, vậy Quân Nhi có muốn thứ gì không?”
Thư Quân để mặc cho tiểu cung nữ giúp nàng xử lý tóc mái bị ướt, giận dỗi cười nói: “Bệ hạ, ngài ban cho mẫu thân ta nhiều thuốc viên như vậy, không tiếc ơn cứu mạng đối với cả nhà ta. Ta cùng lắm chỉ báo đáp một chút thôi, cho dù ngài nói muốn ban thưởng, thần nữ cũng nhận không nổi.”
“Nhưng mà…” Thư Quân lưu luyến không rời liếc nhìn bức tranh cuộn tròn kia: “Bức tranh này được xem là tác phẩm đắc ý lúc tuổi già của lão tiên sinh Hứa Nghĩa Sơn, bệ hạ có thể cho phép ta vẽ lại một bức được không?”
“Có thể.” Hoàng đế trẻ tuổi nhíu mày thật sâu: “Có điều, bức tranh này quá quý giá, trẫm không thể hứa cho nàng mang về. Nếu nàng muốn vẽ lại, chọn ngày vào cung vẽ lại là được.”
Thư Quân không chút do dự đồng ý.
Đợi nhận hộp đồ ăn, lúc ngơ ngơ ngác ngác rời cung, Thư Quân xoa xoa gò má nóng bừng.
Không đúng nha! Sao nàng mơ mơ hồ hồ vào cung, lại còn hẹn lần thứ hai?
Ngày thứ hai sau khi Thư Quân ra cung, Bùi Việt tràn đầy chờ mong. Ngày ấy nàng vừa về nhà đã vào cung ngay, hôm nay có lẽ cũng sẽ như thế, nhưng mà mặt trời mọc rồi lặn, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Có lẽ hôm nay có việc, vậy chắc là ngày mai.
Nỗi niềm chờ mong qua từng ngày từng ngày chậm rãi bị hao mòn.
Nghĩ cô nương muốn lỡ hẹn, lồng ngực hắn như nghẹn lại.
Trong miệng nói muốn buông tay, đến khi làm lại không dễ dàng như vậy.
Bùi Việt nhéo giữa mày, tay cầm bút son cũng không động đậy.
Màn đêm sắp buông xuống, sương mù dày đặc tụ ở chân trời. Lưu Khuê thắp đèn cho hắn xong, thấy sắc mặt hắn không vui, nhẹ giọng dò hỏi.
“Bệ hạ, có lẽ trong nhà cô nương có việc, ngài xem, hay là sai Lận Tuân đi hỏi thăm cho rõ ràng?”
Bùi Việt hiếm khi canh cánh trong lòng vì ai đó, đây là lần đầu tiên, ngay cả những lần xa cách với Thư Quân trước đây cũng không giống như vậy, khát vọng trong lòng hắn ngày càng mãnh liệt. Điều này có ý nghĩa gì, trong lòng hắn hiểu rõ.
Bùi Việt một lần nữa bắt đầu phê duyệt tấu chương, câu chữ hiện ra như móc câu dưới ngòi bút, không lập tức đáp lời.
Thư Quân đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Màn đêm buông xuống trở lại trong phủ, trong nhà xảy ra chút chuyện, thì ra lần trước trưởng tỷ Thư Linh gặp mặt Thế tử Liễu gia tại hành cung. Liễu Thế tử trở về lập tức cùng trong nhà đề ra ngày đính hôn, một ngày này Liễu gia tới cửa, định ngày đón dâu là hai tháng sau, còn tiện thể mang theo lễ vật cho các thiếu gia cô nương trong phủ.
Thư Quân cũng có một phần, lão thái thái gọi nàng qua. Thư Quân tiếp lễ, khách sáo vài câu, lão thái thái, nhị phu nhân cùng đám người Thư Chi nhân cơ hội chế nhạo nàng, chê cười nàng gả không ra. Thư Quân không để ở trong lòng, Tô thị lại có chút bực bội, màn đêm buông xuống lập tức phun ra một búng máu.
Chuyện hộc máu này, Tô thị gạt Thư Quân.
Vừa lúc ngày hôm sau, Thư Lan Phong trở về nói cho Tô thị, vị Nho học tông tử mới được thăng chức kia từ chối lời đề nghị hôn sự nhà cao cửa rộng, ngỏ ý bằng lòng kết thân với Thư Lan Phong.
Thì ra ngày ấy y vừa gặp đã yêu Thư Quân.
Thư Lan Phong thầm vui mừng, trở về lập tức bàn bạc cùng Tô thị. Tô thị vốn còn có chút do dự, nghĩ đến thân thể mình không tốt lắm, lỡ như có chuyện gì thì cũng nên sớm gả con gái đi, cho nên mới đồng ý gặp Trần Văn Chu một lần.
Ngày Bùi Việt còn đang dốc hết ruột gan vì Thư Quân, Trần Văn Chu phong độ nhẹ nhàng tới thăm nhà.
Buổi sáng ánh mặt trời còn đang chói chang, vậy mà sau giờ ngọ sương mù dày đặc không tan đi, Thư Lan Phong đón Trần Văn Chu vào phòng khách của tam phòng. Nói là phòng khách, lại không rộng lắm, chỉ có một gian nhà ở, mặt đông là thư phòng Thư Lan Phong, phía tây là sương phòng, lúc thân thể Tô thị không khoẻ, sẽ cùng trượng phu ở chỗ này.
Nam tử bên ngoài không thể vào phòng, Thư Lan Phong tốn chút công sức ôm Tô thị đến sương phòng ngồi.
Thư Quân được Tô thị sắp xếp ở sau bình phong. Sáng sớm nàng định hứng chút sương thu làm bánh bao nếp ăn, lại bị Tô thị bắt sửa soạn một phen, mặc áo khoác màu đỏ thu hải đường vừa mới làm, viền lông thỏ, khiến đôi mắt hạnh và làn da trắng như tuyết kia đẹp đến không giống người trần.
Dù có ngốc đến đâu Thư Quân cũng hiểu được chuyện gì, sốt ruột năn nỉ.
“Mẫu thân, người muốn nữ nhi nói bao nhiêu lần nữa đây! Nữ nhi thật sự không muốn gả chồng, người đây là muốn ép nữ nhi cắt tóc làm ni cô phải không?”
Tô thị nghe vậy cảm thấy tức giận, che miệng suýt nữa không thở nổi. Đơn ma ma vừa giúp Tô thị vuốt ngực, vừa tận tình khuyên bảo Thư Quân: “Cô nương ngoan, ngài nghe lời phu nhân lần này đi.”
Đơn ma ma liên tục đưa mắt ra hiệu cho Thư Quân, muốn nàng đừng đối nghịch với Tô thị.
Thư Quân thấy mẫu thân ho đến không thở nổi, cũng không dám mạnh miệng nữa, nhấc làn váy xoay quanh sau bình phong, gấp đến độ muốn khóc: “Nhưng mà con...”
Nàng không thể gả chồng. Nàng vừa mới từ chối Hoàng đế, quay lưng lại gả cho người khác. Một khi Hoàng đế thẹn quá thành giận, chỉ một cái búng tay đã có thể bóp chết nàng.
“Không có nhưng nhị gì hết!” Tô thị lộ ra chút nhẫn tâm hiếm thấy, ngón tay run rẩy chỉ ghế gấm, nhìn nữ nhi nước mắt doanh tròng, trong lòng đau xót, giọng nói chậm lại: “Con gái à, con cứ ngồi xuống trước, không cần nói gì cả. Nếu con không vui, mẹ còn có thể nhét con vào kiệu hoa sao?”
Thư Quân thầm nghĩ, nhìn tình hình này có lẽ đối phương đã đến trong phủ, ầm ĩ đến xấu mặt chỉ chọc cho mẫu thân tức thêm, không bằng ứng phó trước đã.
Vì thế nàng nghiêm túc ngồi bất động ở sau bình phong.
Một lát sau, bên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, vừa nói vừa cười. Thư Quân nghiêng tai lắng nghe, giọng kia có vài phần quen thuộc, nàng chớp chớp mắt, chẳng lẽ đây là nam tử đã gặp mặt tại hành cung ngày ấy?
Đơn ma ma ở một bên quan sát sắc mặt nàng, nhìn Tô thị chớp mắt vài cái. Tô thị che che miệng, trong lòng thoải mái hơn một chút.
Ánh sáng trước cửa bị che lại, hai bóng dáng một trước một sau tiến vào.
Trần Văn Chu trông thấy Tô thị ngồi ngay ngắn ở dưới bình phong, vội vàng tiến lên dập đầu.
“Học trò thỉnh an sư mẫu.”
Khoé mắt y lặng lẽ liếc mắt nhìn bình phong một cái, có bóng dáng hơi di động, đoán được Thư Quân ở nơi đó.
Lần đầu tiên Tô thị nhìn thấy Trần Văn Chu, vui mừng nói không nên lời, hiếm có nam tử có thể làm bà cảm thấy đẹp, ôn hòa mà không mất đi sắc bén.
“Mau đứng lên.”
Thư Lan Phong ngồi ở chủ vị, Trần Văn Chu ngồi ở phía dưới ông.
Tô thị hàn huyên vài câu với y trước, hỏi y tình hình đọc sách ở Quốc Tử Giám.
“Sau này tiếp tục đọc sách ở Quốc Tử Giám, hay là đi theo Tần lão Thái phó học riêng?”
Trần Văn Chu chắp tay nói: “Hồi bẩm sư mẫu, Thái phó căn dặn học trò ban ngày đọc sách ở Quốc Tử Giám, buổi tối đến Tần gia nghe lão nhân gia dạy bảo. Học trò đã qua kỳ thi mùa thu năm nay, cần tập trung toàn lực cho kỳ thi mùa xuân năm sau, tạm thời chưa dám thả lỏng.”
Nói tới đây, Trần Văn Chu ngừng lại một chút, hơi khom người: “Nói ra thật xấu hổ, học trò vốn muốn chờ đỗ đạt cao trung mới đến phủ cầu thân, nhưng thật sự lo lắng...” Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn chỗ bình phong một cái: “Lo lắng lão sư và sư mẫu gả sư muội cho người khác, cho nên mặt dày tới cửa.”
Tô thị và Thư Lan Phong nghe xong lời này, nhìn nhau.
Lời này có chút khiêm tốn.
Trần Văn Chu vốn định chờ đỗ đạt cao mới đính hôn, như vậy cũng là có trách nhiệm đối với cô nương. Tiếc rằng thanh danh y vang dội, gần đây người làm mai thi nhau đạp vỡ ngạch cửa, thay vì ngày ngày phiền não, còn không bằng sớm đính hôn, chặt đứt ý niệm của những người khác.
Việc này Thư Lan Phong và Tô thị hiểu rõ ràng, Trần Văn Chu không hề làm bộ làm tịch, mà lại hạ thấp tư thái của chính mình, có thể thấy được tấm lòng chân thành.
Tô thị càng thêm vừa lòng.
“Hôn nhân đại sự lệnh của cha mẹ lời người mai mối, ngươi đã hỏi qua cha mẹ trong nhà chưa?”
Trần Văn Chu lập tức nhấc đầu gối, quỳ xuống: “Sư mẫu bao dung, không phải là Văn Chu cố ý thất lễ, thật sự là cha mẹ trong nhà đã qua đời, từ nhỏ được một cô mẫu họ hàng xa nuôi lớn. Ba năm trước đây cô mẫu theo nhi nữ ẩn cư ở nông thôn, đã không hỏi đến chuyện đời.”
“Văn Chu đã xin Thái phó chấp thuận, chỉ cần sư mẫu và lão sư gật đầu, ít ngày nữa có thể mời lão nhân gia thay Văn Chu làm chủ.”
Nếu vội vàng mời Thái phó tới cửa, không khác nào tạo áp lực. Lúc trước Thư gia đã trải qua hai cửa hôn sự không thành, Trần Văn Chu không dám lỗ mãng, cho nên trước tiên lén cho Thư Lan Phong thấy tâm ý, vừa lúc Tô thị cũng muốn gặp Trần Văn Chu trước một lần, nên mới có sự việc hôm nay.
Đợi mọi việc chắc chắn rồi, lại mời bà mối tới cửa, tất cả đều vui mừng.
Làm sao mà Tô thị không nhìn ra bí mật bên trong, thầm nghĩ đứa nhỏ này làm việc ổn thỏa. Từ nhỏ không cha không mẹ, toàn dựa vào chính mình từ từ đi lên, nhất định là người gánh vác được trách nhiệm, tướng mạo tài năng lại như vậy, thật sự là con rể xứng đáng được chọn.
Tô thị cười nhìn thoáng qua Thư Lan Phong, Thư Lan Phong biết ngay bà vừa lòng.
Thư Lan Phong lấy cớ bàn luận tranh họa với Trần Văn Chu, đưa y đến thư phòng.
Lúc này tâm trạng Tô thị thoải mái, nắm tay Thư Quân đi dọc theo hành lang về hướng hậu viện.
Gió thổi giống như dao nhỏ cắt vào gò má, Tô thị không chịu nổi lao lực mà ho khan vài tiếng, Thư Quân cùng Đơn ma ma một trái một phải che chở bà, giúp bà chắn gió lạnh. Thân thể Tô thị khó chịu, trong lòng lại vui vẻ, không nhịn được khuyên Thư Quân.
“Con gái, con cũng chính mắt thấy rồi đó, còn có ai tốt hơn nó à? Rõ ràng người ta có thể chọn nữ nhi nhà cao cửa rộng, vì sao nhất định phải tới nhà chúng ta cầu hôn, là nó thật lòng thích con.”
Thư Quân nâng tay áo dài rộng chắn gió, đối mặt với bà trên hành lang, rưng rưng nước mắt nói: “Mẫu thân, hai người đừng làm bậy. Nữ nhi đã quyết định rồi, cho dù là Thiên Vương lão tử con cũng sẽ không gả.”
Tô thị tức giận đến đau ngực, không thở nổi một hơi, đỡ rào chắn bên cạnh ngồi xuống, suy yếu mà lắc đầu: “Vậy khoảng thời gian trước con mất hồn mất vía, không phải vì nó, thì là vì ai?”
Thư Quân ngẩn ngơ, lời nói nghẹn ở cổ họng, không thể giải thích.
Thì ra mẫu thân và phụ thân hiểu lầm nàng coi trọng Trần Văn Chu.
Đúng vào lúc này, một tỳ nữ mặc kệ mưa to gió lớn, cả người ướt đẫm từ trong viện chạy tới, nhìn Tô thị và Thư Quân hô to.
“Không hay rồi phu nhân, chuyện Trần công tử tới cửa bị lão thái thái bên kia biết được. Lão thái thái sai Lưu ma ma mời Trần công tử đi thượng phòng.”
Ngực Tô thị cứng lại, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Lão thái thái làm như vậy, tuyệt đối không có ý tốt.
Bà gấp đến độ thúc giục Đơn ma ma đi thượng phòng.
“Ngươi mau đi nhìn một chút, tuyệt đối không thể để bà lão kia phá hỏng hôn sự của Quân Nhi.”
Đơn ma ma thở dài một tiếng, vội vàng đi đến thượng phòng.
Thật ra Thư Quân không để ở trong lòng, nàng đỡ Tô thị trở về phòng.
Tô thị nhớ mãi chuyện này trong lòng, một ngụm máu bị nghẹn muốn nôn cũng không nôn được.
Bà thấy Thư Quân vô cùng bình thản, lại cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi: “Đứa ngốc Quân Quân này, khi nào mới có thể suy nghĩ cho chính mình?”
Thư Quân mím môi, ngồi ở đối diện bà vò khăn tay thành một nhúm: “Ý của nữ nhi rất rõ ràng, chính là muốn kén rể.”
Nàng chỉ có thể dùng “kén rể” làm bia đỡ, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, mới nói chuyện của nàng và Bùi Việt với cha mẹ.
Đợi khoảng một chén trà nhỏ, tiểu tỳ nữ đi tìm hiểu tin tức đã trở lại, lúc này hai mắt nàng ấy đỏ lên, gấp đến độ muốn khóc.
“Phu nhân, lão thái thái coi trọng Trần công tử, nói cái gì mà đính hôn trao đổi thiếp canh, đến thượng phòng lấy. Trần công tử không thể từ chối trước mặt, nên đã đồng ý.”
Tô thị đột nhiên nắm vạt áo: “Bà ta làm vậy là có ý gì?”
Tiểu tỳ nữ nhìn thoáng qua Thư Quân, khóc ròng nói: “Ý của lão thái thái là tam phòng chúng ta không có nhi tử, để cô nương ở trong nhà kén rể. Hôn sự này để cho tứ tiểu thư, đoán chừng là muốn thừa dịp trao đổi thiếp canh sẽ thay mận đổi đào đổi thành tứ tiểu thư.”
Tô thị trào ra một ngụm máu, sặc ở trong cổ họng, lập tức ngất đi.
Thư Quân nhìn thấy hai mắt Tô thị trắng bệch, trái tim rơi xuống.
“Mau, mau đi mời đại phu!”
Đơn ma ma không ở đây, trong phòng chỉ còn mấy nha đầu không có kinh nghiệm. Thư Quân thúc giục Thược Dược đi mời Thư Lan Phong, lại dặn dò tỳ nữ đi tìm thuốc viên, bản thân nàng đỡ Tô thị, bật khóc nức nở.
“Mẫu thân, mẫu thân...”
Chủ mẫu đột nhiên ngất, trong phòng loạn cào cào.
Bên kia Thư Lan Phong vừa tiễn Trần Văn Chu, nghe nói việc này, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, tự mình xoay người lên ngựa chạy về hướng y quán ngày thường xem bệnh. Mà Đơn ma ma được tiểu nha hoàn bẩm báo, cũng sợ tới mức hồn bay phách lạc, lúc gần đi liếc mắt nhìn dáng vẻ đắc ý của nhị phu nhân một cái, uất hận nói.
“Một đám không có lương tâm, đoạt một lần còn muốn cướp lần thứ hai, làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, cũng không sợ Diêm Vương tìm tới cửa!”
Nhị phu nhân vốn là vì chuyện cửa hàng mà nghẹn một hơi, nghe được những lời này của Đơn ma ma, chạy đuổi theo.
“Ngươi là thứ bà tử hỗn hào không biết xấu hổ, nơi này là viện của lão thái thái, nào có chỗ cho ngươi nói chuyện. Sao ngươi có mặt mũi nói tới Diêm Vương, ta thấy là Diêm Vương đang mang đen đủi tới tam phòng các ngươi thì có.”
Lời này thực sự chọc trúng chỗ đau của Đơn ma ma, bà bật khóc: “Các ngươi cẩn thận gặp báo ứng!” Rồi giậm chân một cái, vội vã chạy về tam phòng.
Nhị phu nhân còn chưa hết giận, vung tay áo lên đứng ở dưới hành lang, chỉ về hướng tam phòng: “Hiện tại ai bị tội, thì người đó bị báo ứng.”
Vốn là thuốc viên kia do Đơn ma ma cất giữ, chìa khóa ở trong tay bà. Thư Quân tự mình tới tìm Đơn ma ma, vừa đi đến bên ngoài phòng chính, nghe được câu nói này.
Mẫu thân nàng đang bị bệnh nguy kịch, Dương thị lại có thể nguyền rủa bà như vậy.
Việc này không khác gì đâm vào tim người ta.
Ngọn lửa tàn nhẫn trong ngực Thư Quân lan đến giữa hàng mày, cả người giống như bị thiêu đốt. Nàng không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, trong mắt chỉ có người đàn bà vênh váo tự đắc đang đứng ở hành lang kia.
Thư Quân đẩy Thược Dược đang đỡ tay nàng ra, chạy nhanh về phía hành lang, nàng lao nhanh đến nỗi nhị phu nhân Dương thị không kịp đề phòng. Thấy đôi mắt Thư Quân đỏ rực giống như con thỏ bị cắn đến giận dữ, bà ta chống nạnh, bày ra tư thế trưởng bối, quát.
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi trừng mắt với ta làm gì?”
Thư Quân cắn chặt khớp hàm, lồng ngực phập phồng không ngừng, tức giận đến mức trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.
Xé rách cái miệng kia, xé rách cái miệng kia.
Nàng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.
Chờ đến lúc phục hồi tinh thần lại, nàng đã tát nhị phu nhân bảy tám cái, khóe miệng bị rách, nửa mặt đầy máu.
Tất cả sự kinh sợ và phẫn nộ đều phát tiết ở bàn tay này, nàng không quan tâm thứ tự lớn nhỏ, nàng không để ý luân thường đạo lý, nàng muốn Dương thị nuốt hết mỗi một chữ những lời nguyền rủa đó lại.
Người trong phòng vọt ra, từng khuôn mặt đáng ghét hiện ra trước mặt nàng, vô số ngón tay chỉ vào nàng mà mắng. Có người kéo nàng ra, Thược Dược đẩy đám người ra đỡ lấy nàng.
Tiểu nha đầu cũng là người nóng nảy, vung nắm tay lên đẩy hết đám ma ma già đang vây Thư Quân ra, đưa Thư Quân đi về tam phòng.
Sương mù nồng đậm bao phủ phía trên Thư gia không tan đi được, sắc trời nặng nề, bỗng nhiên vang lên một âm thanh ầm ầm rung trời, mưa to như trút nước.
“Mẫu thân…”
Không biết là nước mắt hay là mồ hôi, Thư Quân bôn ba trong mưa, ngược gió quay lại, mơ màng mờ mịt trở lại cửa tròn tam phòng.
Chỉ nghe được trong nhà chính đèn đuốc sáng trưng truyền đến từng tiếng từng tiếng khóc lóc.
“Phu nhân hộc máu, người mau tới đây đi.”
Hai chân Thư Quân mềm nhũn, cả người ngã xuống đất.
Một bóng người từ phía sau đẩy nàng ra, Thư Lan Phong cõng một vị đại phu già xông lên hành lang.
Thư Quân đột nhiên hít một hơi, đuổi theo, đi ngang qua cửa sổ, thoáng nhìn mẫu thân nàng mặt không có chút máu ngã vào trong ngực Đơn ma ma, máu đen trong miệng trào ra ngoài từng đợt.
Trước đây mẫu thân có nôn ra máu vài lần, nhưng chưa từng nghiêm trọng giống như hôm nay.
Lồng ngực như bị xuyên thủng, Thư Quân sợ tới mức hồn phi phách tán, nỗi sợ hãi tột độ bao phủ ý thức của nàng, tim nàng đập thình thịch, hoảng sợ không cách nào rơi xuống.
Mẫu thân nàng sắp không được rồi.
Nàng không thể không có mẫu thân...
Trong giây lát, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu.
Hoa thái y!
Thư Quân giống như người chết đuối, bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, quay đầu chạy ngược hướng với mọi người về phía khuê phòng của mình. Nàng xông vào nội thất, tìm được lệnh bài giấu ở tráp trang điểm, thuận tiện với lấy áo choàng treo ở chỗ bình phong, chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ cần có thể cứu mẫu thân trở về, đừng nói là làm nữ nhân của hắn, làm trâu làm ngựa cho hắn, nàng cũng đồng ý.
Mưa rơi ào ào, xối ướt thân nàng, một con đường tối tăm hiện ra trong ánh sáng mờ ảo.
Gió lạnh như dao nhỏ cắt qua gò má nàng, giày thêu bị nước mưa xối ướt, hơi lạnh xâm nhập khắp tay chân.
Nàng bôn ba giữa cơn mưa ngập đất trời.
Phía sau truyền đến tiếng khóc cách tấm màn gió mưa của Thược Dược.
“Cô nương, trong miệng phu nhân lẩm bẩm nhắc ngài mãi...”
Bước chân cứng đờ của Thư Quân đột nhiên ngừng lại, khóe mắt bị huyết lệ nhuộm màu đỏ tươi, tầm mắt lập tức bị u ám bao phủ.
Trong ánh sáng u ám đó đột nhiên được ánh lửa thắp lên một đường.
Ngay sau đó một bóng người đen tuyền xé gió lao đến, hắn cầm một cái dù giấy cực lớn, trên cánh tay đang dắt theo một lão tiên sinh tóc bạc trắng, mắt nhìn thẳng bước vào cửa lớn Thư gia.
Đi phía sau hắn, còn có vài Cẩm Y Vệ, trong tay mỗi người hoặc đỡ hoặc nâng các thái y đủ loại phẩm cấp.
Trong đầu Thư Quân giống như có cái gì đó nổ tung, một luồng hơi nóng trào lên trong lồng ngực, cổ họng khó khăn nuốt khan, nói không ra lời.
Lận Tuân nhìn nàng một cái, bước chân chưa ngừng, chỉ gật đầu chào hỏi rồi nhanh chóng bước vào trong.
Theo sau Hoa lão thái y là ba dược đồng, có nam có nữ, sắc mặt ai nấy bình tĩnh giống như đã nhìn quen những trường hợp như vậy.
Một hàng hơn mười người, vội vàng lướt qua Thư Quân đi vào.
...
Đồng lậu đã chỉ đầu giờ Tý.
Cách thời gian bốn thái y của Thái Y Viện đi vào đã hai canh giờ.
Thư Lan Phong thẳng eo thẳng lưng, ngồi ở sau bình phong, vẫn không nhúc nhích, đến giờ vẫn khó có thể tưởng tượng thê tử vừa mới đi qua quỷ môn quan một chuyến. Lúc máu đỏ nhổ ra từng ngụm, ông sợ đến mức tay chân cứng đờ, chỉ biết nắm lấy bàn tay khô gầy kia, bất lực cầu nguyện.
Ở phía sau ông có đặt một chậu than, Thư Quân ngồi ở bên cạnh chậu than, Thược Dược giúp nàng lau khô mái tóc hỗn loạn, xiêm y ướt đẫm trên người nàng cũng đã được hong khô, người cũng được ánh lửa sưởi ấm tìm lại được cảm giác.
Thược Dược thấy nàng hoảng hồn vẫn chưa bĩnh tĩnh lại, không nhanh không chậm chải lại mái tóc đen tuyền, trấn an.
“Cô nương, ngài thả lỏng đi. Không phải Hoa thái y nói phu nhân đã vượt qua nguy hiểm rồi sao?”
Đôi mắt sáng như minh châu của Thư Quân nhẹ nhàng chuyển động, bên trong giống như có một đốm lửa cháy chậm rãi tràn ra.
Đúng vậy, mẫu thân được cứu về rồi.
Là người kia, cứu trở về.
Một lát sau, Hoa lão thái y vừa lau tay vừa bước ra khỏi bình phong. Sắc mặt lão nhân gia bình tĩnh không gợn sóng, biểu cảm như vậy, chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến người ta an tâm.
Thư Lan Phong vội vàng đứng dậy, muốn hành lễ, lại vì đứng dậy quá nhanh, thiếu chút nữa ngã xuống. Hoa lão thái y đỡ ông một cái, sau đó đi đến trước mặt Thư Quân, nhìn nàng cười ôn hoà vui vẻ.
“Phu nhân đã không còn trở ngại, để lại vài người hầu ở chỗ này, lão phu muốn đi phục mệnh.”
Ông lão nhấn mạnh hai chữ “phục mệnh”, lông mi Thư Quân hơi run lên, một ý nghĩ không thể tưởng tượng nảy lên.
Hắn đến đây sao?
Thư Lan Phong căn bản không rõ ẩn ý giữa hai người, trong lòng vẫn còn kinh sợ, có chút luống cuống tay chân nói: “Hạ quan tiễn lão tiên sinh...”
“Ôi...” Lão thái y chậm rãi lắc đầu: “Thư tiên sinh đừng khách sáo.”
Thư Lan Phong muốn kiên trì, Thư Quân đã hoàn hôn, vội vàng tiếp lời: “Cha, ngài ở lại đây trông chừng mẹ, nữ nhi đi tiễn lão tiên sinh.”
Nếu là ngày thường, Thư Lan Phong biết chuyện này cực kỳ không hợp lễ tiết, nhưng tối nay cảm xúc của ông thay đổi quá nhanh, tinh thần hỗn loạn, đầu óc giống như bị gỉ sét không nghĩ nhiều được.
Thư Quân tự mình đưa lão thái y ra cửa, Lận Tuân đã không còn ở đây, chỉ để lại một Cẩm Y Vệ chờ ở cửa.
Trời đã tạnh mưa, trăng sáng mở ra một khoảng sáng nho nhỏ trên trời cao tối tăm.
Thư Quân đưa lão thái y lên xe ngựa, Thược Dược cùng Cẩm Y Vệ đi bộ theo xe.
Xe ngựa dừng ở bên ngoài quán trà gần Thư gia, lão thái y vẫn chưa xuống xe, chỉ xua xua tay với nàng, ý bảo nàng đi lên.
Đi vào nhã gian quen thuộc, đẩy ra cánh cửa chạm khắc hoa kia.
Ngước mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn trong trẻo kia, ánh mắt hắn trong suốt nhìn lại.
Tất cả hoảng loạn và sợ hãi chống đỡ đến một khắc này.
“Bệ hạ...” Mũi nàng đau xót, giống như cánh chim nhào về phía hắn, nước mắt doanh tròng trông mong nhìn hắn: “Tạ ơn cứu mạng của bệ hạ.”
Bùi Việt thấy nàng ăn mặc mỏng manh, cởi áo khoác trên người xuống, phủ lên người nàng kéo người tới ôm thật chặt.
“Kiều Kiều đừng sợ, trẫm ở đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook