Độc Sủng Dược Phi
-
Chương 5: Ngụy vương phi không dễ chọc
Đoan Mộc Ly Tâm níu tay Đông Bách Hàn bước vào đại sảnh Đoan Mộc phủ. Hôm nay theo quy củ nàng phải đưa Đoan Mộc Ly Tâm về nhà thỉnh an phụ thân. Đại hôn được bốn ngày chỉ riêng việc thỉnh an cùng khách nhân đến chúc mừng cũng đủ làm nàng mệt chết. Đông Bách Hàn vẫn một thân bạch sam như thường ngày nắm lấy tay Đoan Mộc Ly Tâm tiến vào sảnh. Đoan Mộc Chính Đồ đã đợi ở đó từ lâu vừa thấy Đông Bách Hàn đã vội bước đến hành lễ.
– Thần tham kiến Ngụy vương điện hạ, Ngụy vương phi.
– Miễn lễ, nhạc phụ đại nhân không cần đa lễ.
Đông Bách Hàn đỡ lấy Đoan Mộc Chính Đồ. Lại nghĩ có gì đó không đúng, nàng quay sang nhìn Đoan Mộc Ly Tâm. Nàng ta mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhàn nhạt nhìn vị phụ thân đang quỳ trêи đất. Đông Bách Hàn đột nhiên khó hiểu. Đợi khi Đoan Mộc Chính Đồ đứng dậy Đoan Mộc Ly Tâm mới hướng hắn cúi đầu một cái xem như hành lễ. Nét mặt Đoan Mộc Chính Đồ thoáng lên một tia gượng gạo.
– Ngụy vương phi người không được khỏe sao?
– Phụ thân, ta rất khỏe.
Đoan Mộc Ly Tâm cũng không nhìn đến liền dứt khoát trả lời. Thuận tay kéo Đông Bách Hàn ngồi xuống bàn lớn.
– Phụ thân, ta không thấy nương?
– Khởi bẩm vương phi, thê tử của di thần nhiễm phong hàn không tiện ra ngoài, vương phi thứ lỗi.
Đoan Mộc Ly Tâm phất tay cười nhạt ra hiệu chẳng có gì. Đông Bách Hàn vẫn âm thầm một bên quan sát, Đoan Mộc Khả Ưu dường như có một sự xa cách với vị phụ thân này. Vừa lúc đó đại tiểu thư Đoan Mộc Nghi cũng bước vào đại sảnh. Nàng ta nhanh chóng hướng Đông Bách Hàn cùng Đoan Mộc Ly Tâm thi lễ.
– Ngụy vương điện hạ, Ngụy vương phi hảo.
Đông Bách Hàn chỉ gật đầu một cái rồi mời nàng cùng ngồi xuống. Đoan Mộc Chính Đồ vừa thấy Đoan Mộc Nghi liền sốt sắng hỏi.
– Nghi nhi, mẫu thân con sao rồi?
– Người không sao, người nghe tin Tâm nhi về thì rất vui mừng, người nói là muốn gặp muội ấy.
Đoan Mộc Nghi hướng Đoan Mộc Ly Tâm nhìn một cái. Đông Bách Hàn đột nhiên thấy nét mặt Đoan Mộc Khả Ưu tái nhợt đi, tay cấu chặt tay nàng như một loại sợ hãi.
– Tâm nhi? Muội không muốn gặp mẫu thân sao?
– Không phải mẫu thân đang nhiễm phong hàn sao?
– Người chỉ cảm nhẹ, hiện đang đợi muội trong đình ở hoa viên.
Đoan Mộc Nghi khẩu khí như tơ lại khiến tâm Đoan Mộc Ly Tâm run lên một cái. Nhịn không được siết chặt thêm tay Đông Bách Hàn. Đông Bách Hàn định lên tiếng thì nhận được cái kéo mạnh ra hiệu của Đoan Mộc Ly Tâm. Trước khi đi nàng kín đáo nghé vào tai Đông Bách Hàn âm vực chỉ vừa vặn hai người nghe thấy.
– Một nén nhang sau nhất định phải đi tìm ta, nhất định phải tìm.
Đông Bách Hàn nhìn theo Đoan Mộc Ly Tâm bước ra cửa, Đoan Mộc Nghi cũng nhanh chóng hướng Đông Bách Hàn cùng Đoan Mộc Chính Đồ gật đầu một cái rồi lui ra. Đoan Mộc Ly Tâm bước theo sau Đoan Mộc Nghi không ngừng nhàn nhạt cười, nụ cười kín đáo thi thoảng nhếch lên một cách ma mị câu nhân. Không lâu đã đến hoa viên, trong đình là một nữ nhân ngoài tứ tuần đang thong thả cắt tỉa chậu mẫu đơn. Đoan Mộc Ly Tâm cung kính tiến lên hành lễ với nữ nhân đó.
– Nương hảo.
– Ngụy vương phi không cần đa lễ, người ngồi đi.
Nữ nhân kia cũng không nhìn đến Đoan Mộc Ly Tâm tiếp tục chăm chút cho chậu hoa trêи bàn, mắt hiện lên một tia khinh thường rõ rệt. Đoan Mộc Ly Tâm bộ dáng khép nép ngồi xuống bàn, rất lâu sau chỉ cúi đầu không dám lên tiếng.
– Tâm nhi, ngươi có còn nghe lời ta không?
– Ta… Ta đương nhiên luôn nghe lời mẫu thân.
– Rất tốt, ta có chuyện muốn nhờ Ngụy vương phi làm giúp.
- Ân. Tâm nhi vẫn nghe.
– Giúp đỡ đại tỷ ngươi trở thành thϊế͙p͙ của Ngụy vương điện hạ.
Đoan Mộc Ly Tâm lạnh lẽo mỉm cười. Bạch Duệ Thần, bà ta đang muốn lợi dụng nàng đổi lấy hạnh phúc cho Đoan Mộc Nghi sao? Bao nhiêu năm qua nàng ẩn nhẫn như vậy bà ta nghĩ nàng dễ bắt nạt sao? Đoan Mộc Ly Tâm không có ngẩng đầu giọng run run đáp lại.
– Tâm nhi.. không biết phải giúp thế nào…
– Chỉ cần ngươi thường xuyên đưa Ngụy vương về đây, còn lại ta tự có cách.
– Ân… Ân.. Tâm nhi đã rõ.
Nữ nhân gọi Bạch Duệ Thần kia hướng Đoan Mộc Nghi nhìn một cái. Lập tức Đoan Mộc Nghi lấy trong tay áo một viên huyết đan.
– Muội muội ngươi ngoan ngoãn uống cái này, xong việc tỷ tỷ sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.
Đoan Mộc Ly Tâm sợ hãi lùi lại, nàng liên tục lắc đầu. Lùi thêm vài bước liền bị Đoan Mộc Nghi dùng lực nắm lại, ngay lúc sắp ép được Đoan Mộc Ly Tâm uống dược thì Đông Bách Hàn cước bộ vội vã từ đằng xa đã lớn tiếng.
– Dừng tay.
Đông Bách Hàn đi thẳng đến đình viện, nàng hất tay Đoan Mộc Nghi, viên dược rơi trêи đất, thuận thế kéo Đoan Mộc Ly Tâm ra sau lưng bảo hộ. Ánh mắt Đông Bách Hàn lạnh lẽo bắn tới Đoan Mộc Nghi khiến nàng ta sợ hãi cúi đầu. Mà nữ nhân gọi Bạch Duệ Thần kia cũng hơi kinh ngạc. Bà ta liền đứng lên hành lễ.
– Ngụy vương điện hạ, thất lễ.
– Nhạc mẫu đại nhân đang không khỏe, liền miễn lễ đi. Không biết Đoan Mộc tiểu thư vừa cho Tâm nhi uống gì vậy?
Đông Bách Hàn nhìn viên huyết đan còn lăn trêи đất rồi lại nhìn Bạch Duệ Thần chất vấn.
– Ânn.. Đây là định tiên đan. Tâm nhi từ nhỏ thể chất yếu đuối lại không cẩn thận bị độc cổ trùng cắn trúng. Định tiên đan này là do Nghi nhi luyện nên giúp muội muội khắc chế cổ độc.
– Vương phi bị trúng cổ độc sao bổn vương không biết?
Đông Bách Hàn trực tiếp hướng Đoan Mộc Ly Tâm hỏi, hoàn toàn không để tâm đến những lời nói của Bạch Duệ Thần. Đoan Mộc Ly Tâm đáy mắt đỏ lên, bộ dạng sắp khóc, áp sát Đông Bách Hàn, tay không tự chủ nắm chặt thêm tay áo. Đông Bách Hàn vẫn mụ mị không hiểu tình hình trước mặt, nhìn đến Đoan Mộc Ly Tâm như vậy liền có chút không nỡ.
– Vương … vương gia..
Đoan Mộc Ly Tâm gần như nấc lên. Ánh mắt như cầu xin, như muốn nói gì đó mà không dám. Đông Bách Hàn nhìn qua Đoan Mộc Nghi, âm vực không nóng không lạnh lên tiếng.
– Tâm nhi không phải sợ, có bổn vương ở đây, kẻ nào dám ức hϊế͙p͙ nàng xem như là chống đối bổn vương, bổn vương liền cho kẻ đó sống không bằng chết.
Nàng nắm lấy tay Đoan Mộc Ly Tâm sủng ái kéo nàng vào lòng. Bên này Đoan Mộc Nghi nhìn một màn trước mắt thì ngọc thủ đã nắm thành quyền. Ả đỏ mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly Tâm Bạch Duệ Thần thấy không khí căng thẳng cũng không dám lên tiếng. Đông Bách Hàn lướt qua thêm một lần hai nữ nhân kia liền nắm lấy tay Đoan Mộc Ly Tâm kéo đi.
– Bổn vương còn nhiều công vụ, không tiện ở lâu, hẹn hôm khác đến thăm nhạc phụ cùng nhạc mẫu.
– Vương gia, vương gia
Đoan Mộc Nghi cùng Bạch Duệ Thần bất lực nhìn người rời đi. Đoan Mộc Nghi tức giận dẫm nát viên huyết đan trêи đất gằn giọng gọi tên Đoan Mộc Ly Tâm. Còn Đoan Mộc Ly Tâm từ lúc lên xe ngựa liền thần thái vui vẻ khôi phục, thỏng thả dựa vào người Đông Bách Hàn hưởng thụ ấm áp. Đợi sau khi về phủ Đông Bách Hàn liền một mạch kéo Đoan Mộc Ly Tâm về phòng. Một lực đóng lại cửa chính, đẩy Đoan Mộc Ly Tâm về phía bàn.
– Wea, chàng làm gì mạnh tay vậy.
– Cuối cùng là có chuyện gì?
– Chuyện gì là chuyện gì?
– Nàng tưởng bổn vương mù sao? Thái độ của nàng ở Đoan Mộc phủ là ý gì?
Đoan Mộc Ly Tâm nâng lấy chén trà trêи bàn không có lên tiếng. Đông Bách Hàn tức giận bước tới bắt lấy tay Đoan Mộc Ly Tâm.
– Mau nói.
– Bà ta không phải mẫu thân thân sinh của ta.
– Bạch Duệ Thần không phải?
– Ân. Không phải
– Vậy còn Đoan Mộc Chính Đồ?
– Hắn là phụ thân của ta
Đoan Mộc Ly Tâm nhún vai trả lời.
– Vì sao nàng nói chuyện với hắn đều có vẻ xa cách?
– Vì hắn không xứng.
Đoan Mộc Ly Tâm tự nhiên nhếch môi cười nhạt. Đông Bách Hàn cũng nhu hòa lại mà im lặng lắng nghe.
– Mẫu thân ta vì sinh ta khó mà qua đời, hắn mang ta giao cho chính thê nuôi dưỡng. Chỉ là trong suốt mười tám năm qua chưa từng để ý ta, chưa từng bảo vệ ta. Bạch Duệ Thần ngoài mặt tốt với ta nhưng thâm tâm luôn đố kị là ta là con của tướng công cùng nữ nhân khác liền ngược đãi ta. Các tỷ muội khác cũng coi thường ta. Trong mắt họ ta chính là cái gai, là phế vật không xứng đáng tồn tại.
Đoan Mộc Ly Tâm hít sâu một hơi nhớ lại quá khứ năm đó. Năm nàng sáu tuổi Đoan Mộc Nghi dùng trường tiên đả thương hai chân nàng khiến nàng gần một tháng không đi lại được, Bạch Duệ Thần lại nói với phụ thân nàng ham chơi bị ngã từ trêи cây xuống hại nàng bị phụ thân giáo huấn suốt một canh giờ. Lại nói đến tam tử Đoan Mộc Thuần Tuyết, ả bắt nàng thử dược, những thứ chế dược kì quái khiến nàng sốt cao mấy ngày liền. Cuối cùng là lần bắt nàng thử cổ trùng Tây Vực, may mắn nàng gặp được cao nhân giúp nàng giải độc trùng nếu không e rằng nàng sớm đã đến Diêm Vương điện. Tuổi thơ của nàng chính là ám ảnh như vậy. Nàng đứng lên tiến vào lòng Đông Bách Hàn, mềm mại dụi vào ngực người kia.
– Hàn…
– Ân?
– Đừng bỏ rơi ta được không?
– Ânn..nn.
Đông Bách Hàn đưa tay chậm rãi vuốt nhẹ lưng Đoan Mộc Ly Tâm. Nàng cảm nhận được người trong lòng đang nấc nhẹ.
– Ta từ nhỏ không có mẫu thân, họ cứ như vậy ức hϊế͙p͙ ta, còn đánh ta, phụ thân không bảo vệ ta. Ở đó ta thực sự rất cô đơn.
– Bổn vương sẽ bảo vệ nàng.
Đông Bách Hàn cũng không hiểu sao bản thân mình lại nói như vậy, sao nàng phải có trách nhiệm với Đoan Mộc Ly Tâm, vì nàng ta là nương tử của nàng sao? Không, Đông Bách Hàn ngươi đang nghĩ cái vớ vẩn gì vậy. Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, Đông Bách Hàn kéo Đoan Mộc Ly Tâm còn đang “tha thiết” dụi ngực nàng ra hỏi.
– Không đúng, võ công nàng cao như vậy họ sẽ ức hϊế͙p͙ được nàng sao? Còn nữa, nàng biết y thuật không thể nào là phế vật của Đoan Mộc gia được?
– Hưmm
– Mau trả lời bổn vương
– Họ không biết ta có võ công.
– Tại sao phải che giấu.
– Ta muốn điều tra cái chết của mẫu thân.
– Không phải nàng nói sinh khó mà qua đời sao
– Không hẳn.
– Vậy còn viên huyết đan kia?
– Đó chỉ là một loại dược gây nghiện khống chế thần kinh thôi, so với ta vốn không có gì đáng ngại.
Đông Bách Hàn ngờ vực nhìn Đoan Mộc Ly Tâm. Vương phi của nàng dường như có rất nhiều bí mật mà nàng không biết thì phải.
– Ay gu đừng nhìn ta như vậy. Chẳng qua là ta may mắn gặp được một cao nhân, người đó nói ta tư chất tốt nên dạy ta võ công thôi mà. Còn việc ta là phế vật của Đoan Mộc gia là đúng a~ ta vốn không biết chữa bệnh.
– Không biết chữa bệnh?
– Ân. Ta chỉ biết dùng dược giết người.
Đoan Mộc Ly Tâm cười cười nhìn Đông Bách Hàn. Đúng vậy, nàng không hề học qua y thuật của Đoan Mộc Chính Đồ, càng chưa từng cứu một ai. Bốn năm trước nàng gặp qua một người gọi là Độc Y Nhân, hắn đã dạy nàng về y thuật nhưng không phải dạy nàng cách chữa bệnh mà là dạy nàng chế tạo độc dược. Dựa vào thiên chất của nàng liền học được rất nhanh. Hiện tại chưa có loại độc nào nàng chưa từng thấy qua, đồng nghĩa với việc trêи đời này loại độc nào nàng cũng giải được.
– Vậy còn cổ độc trêи người nàng?
– Sớm đã chữa hết. Dùng độc để chữa
Đông Bách Hàn: ………
– wea, tướng công, chàng đừng như vậy mà, ta là nói sự thật, ta trước giờ chưa từng chữa bệnh cho ai, ta chỉ biết dùng độc~~
Đông Bách Hàn: Bổn vương tạm không có ý kiến.
Đoan Mộc Ly Tâm lần nữa bám dính trêи người Đông Bách Hàn ra sức dụi rồi cọ. Phi thường ấm áp, chỉ khi bên Đông Bách Hàn bi thương của nàng mới dịu lại, mới tiêu tán đi. Hôm nay nàng ấy còn vì nàng thị uy với Đoan Mộc Nghi, chân chính bảo hộ nàng. Hơn bất cứ thứ gì trêи đời, đối với nàng đó là hạnh phúc tuyệt đối…
– Thần tham kiến Ngụy vương điện hạ, Ngụy vương phi.
– Miễn lễ, nhạc phụ đại nhân không cần đa lễ.
Đông Bách Hàn đỡ lấy Đoan Mộc Chính Đồ. Lại nghĩ có gì đó không đúng, nàng quay sang nhìn Đoan Mộc Ly Tâm. Nàng ta mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhàn nhạt nhìn vị phụ thân đang quỳ trêи đất. Đông Bách Hàn đột nhiên khó hiểu. Đợi khi Đoan Mộc Chính Đồ đứng dậy Đoan Mộc Ly Tâm mới hướng hắn cúi đầu một cái xem như hành lễ. Nét mặt Đoan Mộc Chính Đồ thoáng lên một tia gượng gạo.
– Ngụy vương phi người không được khỏe sao?
– Phụ thân, ta rất khỏe.
Đoan Mộc Ly Tâm cũng không nhìn đến liền dứt khoát trả lời. Thuận tay kéo Đông Bách Hàn ngồi xuống bàn lớn.
– Phụ thân, ta không thấy nương?
– Khởi bẩm vương phi, thê tử của di thần nhiễm phong hàn không tiện ra ngoài, vương phi thứ lỗi.
Đoan Mộc Ly Tâm phất tay cười nhạt ra hiệu chẳng có gì. Đông Bách Hàn vẫn âm thầm một bên quan sát, Đoan Mộc Khả Ưu dường như có một sự xa cách với vị phụ thân này. Vừa lúc đó đại tiểu thư Đoan Mộc Nghi cũng bước vào đại sảnh. Nàng ta nhanh chóng hướng Đông Bách Hàn cùng Đoan Mộc Ly Tâm thi lễ.
– Ngụy vương điện hạ, Ngụy vương phi hảo.
Đông Bách Hàn chỉ gật đầu một cái rồi mời nàng cùng ngồi xuống. Đoan Mộc Chính Đồ vừa thấy Đoan Mộc Nghi liền sốt sắng hỏi.
– Nghi nhi, mẫu thân con sao rồi?
– Người không sao, người nghe tin Tâm nhi về thì rất vui mừng, người nói là muốn gặp muội ấy.
Đoan Mộc Nghi hướng Đoan Mộc Ly Tâm nhìn một cái. Đông Bách Hàn đột nhiên thấy nét mặt Đoan Mộc Khả Ưu tái nhợt đi, tay cấu chặt tay nàng như một loại sợ hãi.
– Tâm nhi? Muội không muốn gặp mẫu thân sao?
– Không phải mẫu thân đang nhiễm phong hàn sao?
– Người chỉ cảm nhẹ, hiện đang đợi muội trong đình ở hoa viên.
Đoan Mộc Nghi khẩu khí như tơ lại khiến tâm Đoan Mộc Ly Tâm run lên một cái. Nhịn không được siết chặt thêm tay Đông Bách Hàn. Đông Bách Hàn định lên tiếng thì nhận được cái kéo mạnh ra hiệu của Đoan Mộc Ly Tâm. Trước khi đi nàng kín đáo nghé vào tai Đông Bách Hàn âm vực chỉ vừa vặn hai người nghe thấy.
– Một nén nhang sau nhất định phải đi tìm ta, nhất định phải tìm.
Đông Bách Hàn nhìn theo Đoan Mộc Ly Tâm bước ra cửa, Đoan Mộc Nghi cũng nhanh chóng hướng Đông Bách Hàn cùng Đoan Mộc Chính Đồ gật đầu một cái rồi lui ra. Đoan Mộc Ly Tâm bước theo sau Đoan Mộc Nghi không ngừng nhàn nhạt cười, nụ cười kín đáo thi thoảng nhếch lên một cách ma mị câu nhân. Không lâu đã đến hoa viên, trong đình là một nữ nhân ngoài tứ tuần đang thong thả cắt tỉa chậu mẫu đơn. Đoan Mộc Ly Tâm cung kính tiến lên hành lễ với nữ nhân đó.
– Nương hảo.
– Ngụy vương phi không cần đa lễ, người ngồi đi.
Nữ nhân kia cũng không nhìn đến Đoan Mộc Ly Tâm tiếp tục chăm chút cho chậu hoa trêи bàn, mắt hiện lên một tia khinh thường rõ rệt. Đoan Mộc Ly Tâm bộ dáng khép nép ngồi xuống bàn, rất lâu sau chỉ cúi đầu không dám lên tiếng.
– Tâm nhi, ngươi có còn nghe lời ta không?
– Ta… Ta đương nhiên luôn nghe lời mẫu thân.
– Rất tốt, ta có chuyện muốn nhờ Ngụy vương phi làm giúp.
- Ân. Tâm nhi vẫn nghe.
– Giúp đỡ đại tỷ ngươi trở thành thϊế͙p͙ của Ngụy vương điện hạ.
Đoan Mộc Ly Tâm lạnh lẽo mỉm cười. Bạch Duệ Thần, bà ta đang muốn lợi dụng nàng đổi lấy hạnh phúc cho Đoan Mộc Nghi sao? Bao nhiêu năm qua nàng ẩn nhẫn như vậy bà ta nghĩ nàng dễ bắt nạt sao? Đoan Mộc Ly Tâm không có ngẩng đầu giọng run run đáp lại.
– Tâm nhi.. không biết phải giúp thế nào…
– Chỉ cần ngươi thường xuyên đưa Ngụy vương về đây, còn lại ta tự có cách.
– Ân… Ân.. Tâm nhi đã rõ.
Nữ nhân gọi Bạch Duệ Thần kia hướng Đoan Mộc Nghi nhìn một cái. Lập tức Đoan Mộc Nghi lấy trong tay áo một viên huyết đan.
– Muội muội ngươi ngoan ngoãn uống cái này, xong việc tỷ tỷ sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.
Đoan Mộc Ly Tâm sợ hãi lùi lại, nàng liên tục lắc đầu. Lùi thêm vài bước liền bị Đoan Mộc Nghi dùng lực nắm lại, ngay lúc sắp ép được Đoan Mộc Ly Tâm uống dược thì Đông Bách Hàn cước bộ vội vã từ đằng xa đã lớn tiếng.
– Dừng tay.
Đông Bách Hàn đi thẳng đến đình viện, nàng hất tay Đoan Mộc Nghi, viên dược rơi trêи đất, thuận thế kéo Đoan Mộc Ly Tâm ra sau lưng bảo hộ. Ánh mắt Đông Bách Hàn lạnh lẽo bắn tới Đoan Mộc Nghi khiến nàng ta sợ hãi cúi đầu. Mà nữ nhân gọi Bạch Duệ Thần kia cũng hơi kinh ngạc. Bà ta liền đứng lên hành lễ.
– Ngụy vương điện hạ, thất lễ.
– Nhạc mẫu đại nhân đang không khỏe, liền miễn lễ đi. Không biết Đoan Mộc tiểu thư vừa cho Tâm nhi uống gì vậy?
Đông Bách Hàn nhìn viên huyết đan còn lăn trêи đất rồi lại nhìn Bạch Duệ Thần chất vấn.
– Ânn.. Đây là định tiên đan. Tâm nhi từ nhỏ thể chất yếu đuối lại không cẩn thận bị độc cổ trùng cắn trúng. Định tiên đan này là do Nghi nhi luyện nên giúp muội muội khắc chế cổ độc.
– Vương phi bị trúng cổ độc sao bổn vương không biết?
Đông Bách Hàn trực tiếp hướng Đoan Mộc Ly Tâm hỏi, hoàn toàn không để tâm đến những lời nói của Bạch Duệ Thần. Đoan Mộc Ly Tâm đáy mắt đỏ lên, bộ dạng sắp khóc, áp sát Đông Bách Hàn, tay không tự chủ nắm chặt thêm tay áo. Đông Bách Hàn vẫn mụ mị không hiểu tình hình trước mặt, nhìn đến Đoan Mộc Ly Tâm như vậy liền có chút không nỡ.
– Vương … vương gia..
Đoan Mộc Ly Tâm gần như nấc lên. Ánh mắt như cầu xin, như muốn nói gì đó mà không dám. Đông Bách Hàn nhìn qua Đoan Mộc Nghi, âm vực không nóng không lạnh lên tiếng.
– Tâm nhi không phải sợ, có bổn vương ở đây, kẻ nào dám ức hϊế͙p͙ nàng xem như là chống đối bổn vương, bổn vương liền cho kẻ đó sống không bằng chết.
Nàng nắm lấy tay Đoan Mộc Ly Tâm sủng ái kéo nàng vào lòng. Bên này Đoan Mộc Nghi nhìn một màn trước mắt thì ngọc thủ đã nắm thành quyền. Ả đỏ mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly Tâm Bạch Duệ Thần thấy không khí căng thẳng cũng không dám lên tiếng. Đông Bách Hàn lướt qua thêm một lần hai nữ nhân kia liền nắm lấy tay Đoan Mộc Ly Tâm kéo đi.
– Bổn vương còn nhiều công vụ, không tiện ở lâu, hẹn hôm khác đến thăm nhạc phụ cùng nhạc mẫu.
– Vương gia, vương gia
Đoan Mộc Nghi cùng Bạch Duệ Thần bất lực nhìn người rời đi. Đoan Mộc Nghi tức giận dẫm nát viên huyết đan trêи đất gằn giọng gọi tên Đoan Mộc Ly Tâm. Còn Đoan Mộc Ly Tâm từ lúc lên xe ngựa liền thần thái vui vẻ khôi phục, thỏng thả dựa vào người Đông Bách Hàn hưởng thụ ấm áp. Đợi sau khi về phủ Đông Bách Hàn liền một mạch kéo Đoan Mộc Ly Tâm về phòng. Một lực đóng lại cửa chính, đẩy Đoan Mộc Ly Tâm về phía bàn.
– Wea, chàng làm gì mạnh tay vậy.
– Cuối cùng là có chuyện gì?
– Chuyện gì là chuyện gì?
– Nàng tưởng bổn vương mù sao? Thái độ của nàng ở Đoan Mộc phủ là ý gì?
Đoan Mộc Ly Tâm nâng lấy chén trà trêи bàn không có lên tiếng. Đông Bách Hàn tức giận bước tới bắt lấy tay Đoan Mộc Ly Tâm.
– Mau nói.
– Bà ta không phải mẫu thân thân sinh của ta.
– Bạch Duệ Thần không phải?
– Ân. Không phải
– Vậy còn Đoan Mộc Chính Đồ?
– Hắn là phụ thân của ta
Đoan Mộc Ly Tâm nhún vai trả lời.
– Vì sao nàng nói chuyện với hắn đều có vẻ xa cách?
– Vì hắn không xứng.
Đoan Mộc Ly Tâm tự nhiên nhếch môi cười nhạt. Đông Bách Hàn cũng nhu hòa lại mà im lặng lắng nghe.
– Mẫu thân ta vì sinh ta khó mà qua đời, hắn mang ta giao cho chính thê nuôi dưỡng. Chỉ là trong suốt mười tám năm qua chưa từng để ý ta, chưa từng bảo vệ ta. Bạch Duệ Thần ngoài mặt tốt với ta nhưng thâm tâm luôn đố kị là ta là con của tướng công cùng nữ nhân khác liền ngược đãi ta. Các tỷ muội khác cũng coi thường ta. Trong mắt họ ta chính là cái gai, là phế vật không xứng đáng tồn tại.
Đoan Mộc Ly Tâm hít sâu một hơi nhớ lại quá khứ năm đó. Năm nàng sáu tuổi Đoan Mộc Nghi dùng trường tiên đả thương hai chân nàng khiến nàng gần một tháng không đi lại được, Bạch Duệ Thần lại nói với phụ thân nàng ham chơi bị ngã từ trêи cây xuống hại nàng bị phụ thân giáo huấn suốt một canh giờ. Lại nói đến tam tử Đoan Mộc Thuần Tuyết, ả bắt nàng thử dược, những thứ chế dược kì quái khiến nàng sốt cao mấy ngày liền. Cuối cùng là lần bắt nàng thử cổ trùng Tây Vực, may mắn nàng gặp được cao nhân giúp nàng giải độc trùng nếu không e rằng nàng sớm đã đến Diêm Vương điện. Tuổi thơ của nàng chính là ám ảnh như vậy. Nàng đứng lên tiến vào lòng Đông Bách Hàn, mềm mại dụi vào ngực người kia.
– Hàn…
– Ân?
– Đừng bỏ rơi ta được không?
– Ânn..nn.
Đông Bách Hàn đưa tay chậm rãi vuốt nhẹ lưng Đoan Mộc Ly Tâm. Nàng cảm nhận được người trong lòng đang nấc nhẹ.
– Ta từ nhỏ không có mẫu thân, họ cứ như vậy ức hϊế͙p͙ ta, còn đánh ta, phụ thân không bảo vệ ta. Ở đó ta thực sự rất cô đơn.
– Bổn vương sẽ bảo vệ nàng.
Đông Bách Hàn cũng không hiểu sao bản thân mình lại nói như vậy, sao nàng phải có trách nhiệm với Đoan Mộc Ly Tâm, vì nàng ta là nương tử của nàng sao? Không, Đông Bách Hàn ngươi đang nghĩ cái vớ vẩn gì vậy. Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, Đông Bách Hàn kéo Đoan Mộc Ly Tâm còn đang “tha thiết” dụi ngực nàng ra hỏi.
– Không đúng, võ công nàng cao như vậy họ sẽ ức hϊế͙p͙ được nàng sao? Còn nữa, nàng biết y thuật không thể nào là phế vật của Đoan Mộc gia được?
– Hưmm
– Mau trả lời bổn vương
– Họ không biết ta có võ công.
– Tại sao phải che giấu.
– Ta muốn điều tra cái chết của mẫu thân.
– Không phải nàng nói sinh khó mà qua đời sao
– Không hẳn.
– Vậy còn viên huyết đan kia?
– Đó chỉ là một loại dược gây nghiện khống chế thần kinh thôi, so với ta vốn không có gì đáng ngại.
Đông Bách Hàn ngờ vực nhìn Đoan Mộc Ly Tâm. Vương phi của nàng dường như có rất nhiều bí mật mà nàng không biết thì phải.
– Ay gu đừng nhìn ta như vậy. Chẳng qua là ta may mắn gặp được một cao nhân, người đó nói ta tư chất tốt nên dạy ta võ công thôi mà. Còn việc ta là phế vật của Đoan Mộc gia là đúng a~ ta vốn không biết chữa bệnh.
– Không biết chữa bệnh?
– Ân. Ta chỉ biết dùng dược giết người.
Đoan Mộc Ly Tâm cười cười nhìn Đông Bách Hàn. Đúng vậy, nàng không hề học qua y thuật của Đoan Mộc Chính Đồ, càng chưa từng cứu một ai. Bốn năm trước nàng gặp qua một người gọi là Độc Y Nhân, hắn đã dạy nàng về y thuật nhưng không phải dạy nàng cách chữa bệnh mà là dạy nàng chế tạo độc dược. Dựa vào thiên chất của nàng liền học được rất nhanh. Hiện tại chưa có loại độc nào nàng chưa từng thấy qua, đồng nghĩa với việc trêи đời này loại độc nào nàng cũng giải được.
– Vậy còn cổ độc trêи người nàng?
– Sớm đã chữa hết. Dùng độc để chữa
Đông Bách Hàn: ………
– wea, tướng công, chàng đừng như vậy mà, ta là nói sự thật, ta trước giờ chưa từng chữa bệnh cho ai, ta chỉ biết dùng độc~~
Đông Bách Hàn: Bổn vương tạm không có ý kiến.
Đoan Mộc Ly Tâm lần nữa bám dính trêи người Đông Bách Hàn ra sức dụi rồi cọ. Phi thường ấm áp, chỉ khi bên Đông Bách Hàn bi thương của nàng mới dịu lại, mới tiêu tán đi. Hôm nay nàng ấy còn vì nàng thị uy với Đoan Mộc Nghi, chân chính bảo hộ nàng. Hơn bất cứ thứ gì trêи đời, đối với nàng đó là hạnh phúc tuyệt đối…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook