Độc Sủng Dược Phi
-
Chương 30: Bí Mật Thân Phận
Tề Trác Hâm ở tửu lâu ngoại thành Vân Nam đợi đã lâu vẫn chưa thấy bóng dáng người hắn muốn gặp. Bàn tay cầm tách trà có phần ghì chặt hơn, mắt đen lạnh xuống. Hắn trăm phương ngàn kế điều tra khắp nơi mới biết được tung tích Liên tiên sinh, muốn mời người xem vận mệnh hắn một lần vậy mà lão nhân gia kia hết lần này tới lần khác từ chối hắn. Gần đây Tề Trác Quân lại muốn bỏ Nam Cương về kinh thành, ngôi vị của hắn lại thêm phần đe dọa. Nhưng chỉ cần mời được vị Liên tiên sinh này phò tá thì đừng nói Tề Trác Quân ngay cả Đông Bách Hàn hắn cũng không cần kiêng dè nữa.
Thiên hạ gọi Liên tiên sinh là thần cơ diệu toán, nhưng ít ai biết được thân thế thật sự của ông. Có lẽ vì đã qua rất nhiều năm nên không còn ai nhớ rõ. Năm đó chinh chiến loạn lạc, thái tử Yên quốc Liên Thành Bích liên kết Nam Phượng dẹp loạn phía bắc, suốt thời gian đóng quân cùng Phượng Thiên đã đem lòng yêu muội muội của hắn là Phượng Dao. Anh hùng không qua được ải mỹ nhân và quả thật Liên Thành Bích đã nhất kiến chung tình với đệ nhất mỹ nhân lục quốc năm đó, dự định ngày không còn binh biến sẽ là ngày đại hôn. Đến khi Phượng Dao mất tích hắn vẫn không ngừng tìm kiếm vị hôn thê của mình, trải qua nhiều năm thiên hạ thái bình tung tích nàng vẫn bặt vô âm tín. Vị thái tử năm nào đã từ bỏ ngôi hoàng đế vân du tứ hải tìm kiếm nữ nhân hắn khắc cốt ghi tâm. Ngôi vị được truyền lại cho Liên Thành Vũ cũng chính là đương kim hoàng thượng của Yên quốc bây giờ.
Hậu thế không còn nhớ Liên Thành Bích là ai, hiện tại giang hồ chỉ tồn tại Liên tiên sinh, một lão nhân kì quái vân du tứ hải nhưng địa vị của ông ta trong giang hồ không hề nhỏ. Tề Trác Hâm biết điều này liền dày công sắp xếp năm lần bảy lượt mời bằng được nhưng không lần nào hắn thành công.
Nếu đợi đến quá ngọ mà người vẫn không đến hắn sẽ tiến vào thành Vân Nam chuẩn bị cho một kế hoạch khác. Chỉ là khi hắn vừa nhấc chân ra khỏi ghế thì quả nhiên Liên tiên sinh đã đến. Lão nhân gia mặc y sam có phần rách rưới nở nụ cười nhìn hắn. Tề Trác Hâm còn không mừng đến quên trời quên đất tức tốc mời vị lão nhân gia ấy ngồi vào bàn tiệc chuẩn bị từ trước. Thủ hạ hắn lặng lẽ lui ra ngoài cửa lớn canh giữ, cả tửu lâu rộng lớn chỉ còn lại hai người.
– Thái tử, đây là lần thứ mười bốn ngươi mời ta.
– Tiên sinh, mời được ngài thật vất vả
Tề Trác Hâm nhấp ngụm trà k hi ông quên hàm ý nói một câu.
– Ta khuyên ngươi Thái Tử, phàm những người có dã tâm lớn thường phải đánh đổi rất nhiều thứ, ngươi thật sự muốn cô đơn trêи ngôi vị quân vương?
Tề Trác Hâm nhíu mày, mặt hắn thất thần một chút, đột nhiên hắn suy nghĩ như thế nào là cô đơn trêи ngôi vị quân vương, hắn trù tính nhiều năm không phải vì quyền lực tối cao này sao? Hắn còn phải giành Đoan Mộc Ly Tâm về tay vậy sao gọi là cô đơn được?
– Trác Hâm không hiểu ý tiên sinh.
Lão nhân gia cười nhẹ, đáy mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người đối diện. Hồi lâu sau mới nhẹ nhàng buông một câu.
– Hiện thời dừng lại vận khí Tây Thần sẽ còn dài, nếu không biết quay đầu e là….
Liên tiên sinh thong thả đứng dậy bước ra đại môn, lúc sắp rời khỏi mới nói ra câu cuối cùng.
– Giang Sơn Đổi Chủ.
Tề Trác Hâm nghe xong tức giận đập tay mạnh xuống bàn, mặt hắn đen lại sát khí bắt đầu tỏa ra.
– Ăn nói hàm hồ.
Đám thủ hạ bên ngoài có chút kinh hãi vội vã chạy vào trong.
– Thái tử có chuyện gì sao?
Tề Trác Hâm giơ tay ra dấu im lặng, hắn hít sâu một hơi rồi nói tiếp.
– Chuẩn bị ngựa, chúng ta vào thành.
——————————————————–
Tề Trác Quân mân mê ly trà trong tay bộ dáng hưởng thụ thu lấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ nó. Hắn nhiều năm ở biên cương có lẽ đã sớm quên mất mùi vị hảo hạng này. Được một lúc lâu hắn đứng dậy từ từ tiến lại phía bình phong đưa ngọc thủ chạm vào nước trong ɖu͙ƈ bồn đã chuẩn bị sẵn. Hắn trút xuống xiêm y, dần dần đến trung y, từng kiện từng kiện rơi xuống. Hắn bước vào ɖu͙ƈ bồn thong thả ngồi xuống, tay khua thủy lưu thành một vòng tròn. Thiên hạ lúc này không còn một thập tam điện hạ anh khí ngút trời thay vào đó là một nữ nhân mỹ mạo như hoa. Phải, Tề Trác Quân hắn là một nữ tử.
Vốn dĩ trêи đời đã không còn tồn tại một thập tam điện hạ vì thập tam điện hạ thật sự đã quy thiên bốn năm trước. Mà Tề Trác Quân đang hiện diện trước mặt thế nhân lại chính là thân muội muội song sinh của hắn.
Mỹ nhân trong ɖu͙ƈ bồn nhắm lại song nhãn, tựa đầu vào thành bồn từng chút hồi tưởng lại ký ức năm đó.
Nàng là Tề Trác Vân, nàng có một ca ca song sinh là Tề Trác Quân. Hai huynh muội nàng cùng là nhi tử được phụ hoàng yêu quý nhất. Năm nàng mười bốn tuổi, chính là thời điểm ca ca Tề Trác Quân phục lệnh phụ hoàng đến Nam Cương thị sát. Trong triều ai không biết thập tam hoàng tử văn thao võ lược là nhân tài hiếm có, lần này được giao trong trách thị sát biên cương chắc chắn hoàng thượng cũng sẽ giao cho hắn một phần binh quyền. Nàng là đứa nhỏ hiếu động từ nhỏ nghe đến binh đao đã có phần yêu thích nên chuyến đi lần này nàng nhất định phải đi. Cũng vì có thập tứ công chúa đi theo nên hoàng thượng cũng đặc biệt phái hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ nhất theo bảo vệ nàng.
Khi còn chưa đến được Nam Cương đoàn người của nàng bị phục kϊƈɦ, ca ca nàng vì đỡ cho nàng một mũi tên đã bị trọng thương. Từ Nam Cương về kinh thành lại quá xa và cuối cùng ca ca nàng đã vĩnh viễn nằm lại đó. Vốn tưởng mọi chuyện như vậy là kết thúc cho đến khi nàng nhìn thấy ấn ký trêи mũi tên trêи ngực ca ca nàng. Ca ca nàng là chủ quản kho binh khí, nàng vẫn thường hay lợi dụng điểm này đến kho binh khí nghịch ngợm, tất nhiên ấn ký này cũng là do nàng tùy tiện vẽ nghịch lên. Mà người nào có thể tự do sử dụng binh khí của hoàng cung, ngoài ca ca nàng chẳng phải chỉ còn lại Tề Trác Hâm sao?
Nàng tiếp tục tự mình đến Nam Cương. Mang theo binh phù và thánh chỉ, hiển nhiên giả mạo thành chính thân ca ca của mình tiếp nhận binh lực ở Nam Cương. Cũng từ đó nàng không đặt chân về kinh thành, cũng là tạm thời tránh né sự dòm ngó của Tề Trác Hâm. Nàng sai người báo tin về nội kinh rằng người chết trong trận phục kϊƈɦ đó chính là nàng. Người đời chỉ biết thập tứ công chúa đoản mệnh rơi xuống vực mất xác, không một ai nghĩ rằng người nằm lại đó chính là thập tam điện hạ. Tề Trác Hâm cũng chưa điều tra được sự thật này vì Nam Cương xa xôi, đường đi trắc trở hắn có muốn kiểm chứng cũng không được.
Nàng cứ như vậy sống trong thân phận của ca ca suốt bốn năm. Trù tính bốn năm chính là để trả thù. Đại hội võ lâm lần này nàng nhất định khiến Tề Trác Hâm đi được không về được.
Mỹ nhân trong ɖu͙ƈ bồn đột nhiên cười nhẹ, ngọt ngào xinh đẹp mở ra phượng mâu. Chốc lát sau đã thấy khôi phục một bộ dáng anh tuấn tiêu sái vốn có. Môi mỏng khẽ cong, đẩy ra cửa phòng hướng về phía khách điếm của Đông Bách Hàn mà bước.
“Ngụy vương, trước khi ta tính sổ với Tề Trác Hâm thì chúng ta cũng nên đàm đạo một chút chứ nhỉ?”
Đông Bách Hàn ở nơi nào đó hắt xì một cái, Đoan Mộc Ly Tâm thấy thế liền tiến đến xoa xoa mũi cho nàng. Trong lòng suy nghĩ “Tên chết bầm nào đang nhắc đến bổn vương?”
——————————————————–
Tiểu kịch trường
Tề Trác Quân: Ngụy vương điện hạ, lại gặp ngươi
Đông Bách Hàn: Ngươi lại bám theo bổn vương, ngươi có thể nào buông tha bổn vương không?
Tề Trác Quân: Không được, món nợ đi sứ lần trước ta còn phải đòi.
Đông Bách Hàn: Nợ?
Tề Trác Quân: Trong lúc tỷ võ ngươi ngang nhiên *đỏ mặt* ngang nhiên ôm bổn hoàng tử.
Đông Bách Hàn: =.= Đậu mợ, ngươi vấp té đè ta còn đòi tính nợ.
Tác giả: (((: Tiểu Trác Quân, con nhìn sang bên phải đi
*tất cả ngó sang bên phải*
Đoan Mộc Ly Tâm:*nhếch mép cười lạnh* Sao các ngươi nhìn ta như vậy? *mài dao*.
*tất cả nuốt nước miếng*: Thấy mợ rồi!!!
Thiên hạ gọi Liên tiên sinh là thần cơ diệu toán, nhưng ít ai biết được thân thế thật sự của ông. Có lẽ vì đã qua rất nhiều năm nên không còn ai nhớ rõ. Năm đó chinh chiến loạn lạc, thái tử Yên quốc Liên Thành Bích liên kết Nam Phượng dẹp loạn phía bắc, suốt thời gian đóng quân cùng Phượng Thiên đã đem lòng yêu muội muội của hắn là Phượng Dao. Anh hùng không qua được ải mỹ nhân và quả thật Liên Thành Bích đã nhất kiến chung tình với đệ nhất mỹ nhân lục quốc năm đó, dự định ngày không còn binh biến sẽ là ngày đại hôn. Đến khi Phượng Dao mất tích hắn vẫn không ngừng tìm kiếm vị hôn thê của mình, trải qua nhiều năm thiên hạ thái bình tung tích nàng vẫn bặt vô âm tín. Vị thái tử năm nào đã từ bỏ ngôi hoàng đế vân du tứ hải tìm kiếm nữ nhân hắn khắc cốt ghi tâm. Ngôi vị được truyền lại cho Liên Thành Vũ cũng chính là đương kim hoàng thượng của Yên quốc bây giờ.
Hậu thế không còn nhớ Liên Thành Bích là ai, hiện tại giang hồ chỉ tồn tại Liên tiên sinh, một lão nhân kì quái vân du tứ hải nhưng địa vị của ông ta trong giang hồ không hề nhỏ. Tề Trác Hâm biết điều này liền dày công sắp xếp năm lần bảy lượt mời bằng được nhưng không lần nào hắn thành công.
Nếu đợi đến quá ngọ mà người vẫn không đến hắn sẽ tiến vào thành Vân Nam chuẩn bị cho một kế hoạch khác. Chỉ là khi hắn vừa nhấc chân ra khỏi ghế thì quả nhiên Liên tiên sinh đã đến. Lão nhân gia mặc y sam có phần rách rưới nở nụ cười nhìn hắn. Tề Trác Hâm còn không mừng đến quên trời quên đất tức tốc mời vị lão nhân gia ấy ngồi vào bàn tiệc chuẩn bị từ trước. Thủ hạ hắn lặng lẽ lui ra ngoài cửa lớn canh giữ, cả tửu lâu rộng lớn chỉ còn lại hai người.
– Thái tử, đây là lần thứ mười bốn ngươi mời ta.
– Tiên sinh, mời được ngài thật vất vả
Tề Trác Hâm nhấp ngụm trà k hi ông quên hàm ý nói một câu.
– Ta khuyên ngươi Thái Tử, phàm những người có dã tâm lớn thường phải đánh đổi rất nhiều thứ, ngươi thật sự muốn cô đơn trêи ngôi vị quân vương?
Tề Trác Hâm nhíu mày, mặt hắn thất thần một chút, đột nhiên hắn suy nghĩ như thế nào là cô đơn trêи ngôi vị quân vương, hắn trù tính nhiều năm không phải vì quyền lực tối cao này sao? Hắn còn phải giành Đoan Mộc Ly Tâm về tay vậy sao gọi là cô đơn được?
– Trác Hâm không hiểu ý tiên sinh.
Lão nhân gia cười nhẹ, đáy mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người đối diện. Hồi lâu sau mới nhẹ nhàng buông một câu.
– Hiện thời dừng lại vận khí Tây Thần sẽ còn dài, nếu không biết quay đầu e là….
Liên tiên sinh thong thả đứng dậy bước ra đại môn, lúc sắp rời khỏi mới nói ra câu cuối cùng.
– Giang Sơn Đổi Chủ.
Tề Trác Hâm nghe xong tức giận đập tay mạnh xuống bàn, mặt hắn đen lại sát khí bắt đầu tỏa ra.
– Ăn nói hàm hồ.
Đám thủ hạ bên ngoài có chút kinh hãi vội vã chạy vào trong.
– Thái tử có chuyện gì sao?
Tề Trác Hâm giơ tay ra dấu im lặng, hắn hít sâu một hơi rồi nói tiếp.
– Chuẩn bị ngựa, chúng ta vào thành.
——————————————————–
Tề Trác Quân mân mê ly trà trong tay bộ dáng hưởng thụ thu lấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ nó. Hắn nhiều năm ở biên cương có lẽ đã sớm quên mất mùi vị hảo hạng này. Được một lúc lâu hắn đứng dậy từ từ tiến lại phía bình phong đưa ngọc thủ chạm vào nước trong ɖu͙ƈ bồn đã chuẩn bị sẵn. Hắn trút xuống xiêm y, dần dần đến trung y, từng kiện từng kiện rơi xuống. Hắn bước vào ɖu͙ƈ bồn thong thả ngồi xuống, tay khua thủy lưu thành một vòng tròn. Thiên hạ lúc này không còn một thập tam điện hạ anh khí ngút trời thay vào đó là một nữ nhân mỹ mạo như hoa. Phải, Tề Trác Quân hắn là một nữ tử.
Vốn dĩ trêи đời đã không còn tồn tại một thập tam điện hạ vì thập tam điện hạ thật sự đã quy thiên bốn năm trước. Mà Tề Trác Quân đang hiện diện trước mặt thế nhân lại chính là thân muội muội song sinh của hắn.
Mỹ nhân trong ɖu͙ƈ bồn nhắm lại song nhãn, tựa đầu vào thành bồn từng chút hồi tưởng lại ký ức năm đó.
Nàng là Tề Trác Vân, nàng có một ca ca song sinh là Tề Trác Quân. Hai huynh muội nàng cùng là nhi tử được phụ hoàng yêu quý nhất. Năm nàng mười bốn tuổi, chính là thời điểm ca ca Tề Trác Quân phục lệnh phụ hoàng đến Nam Cương thị sát. Trong triều ai không biết thập tam hoàng tử văn thao võ lược là nhân tài hiếm có, lần này được giao trong trách thị sát biên cương chắc chắn hoàng thượng cũng sẽ giao cho hắn một phần binh quyền. Nàng là đứa nhỏ hiếu động từ nhỏ nghe đến binh đao đã có phần yêu thích nên chuyến đi lần này nàng nhất định phải đi. Cũng vì có thập tứ công chúa đi theo nên hoàng thượng cũng đặc biệt phái hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ nhất theo bảo vệ nàng.
Khi còn chưa đến được Nam Cương đoàn người của nàng bị phục kϊƈɦ, ca ca nàng vì đỡ cho nàng một mũi tên đã bị trọng thương. Từ Nam Cương về kinh thành lại quá xa và cuối cùng ca ca nàng đã vĩnh viễn nằm lại đó. Vốn tưởng mọi chuyện như vậy là kết thúc cho đến khi nàng nhìn thấy ấn ký trêи mũi tên trêи ngực ca ca nàng. Ca ca nàng là chủ quản kho binh khí, nàng vẫn thường hay lợi dụng điểm này đến kho binh khí nghịch ngợm, tất nhiên ấn ký này cũng là do nàng tùy tiện vẽ nghịch lên. Mà người nào có thể tự do sử dụng binh khí của hoàng cung, ngoài ca ca nàng chẳng phải chỉ còn lại Tề Trác Hâm sao?
Nàng tiếp tục tự mình đến Nam Cương. Mang theo binh phù và thánh chỉ, hiển nhiên giả mạo thành chính thân ca ca của mình tiếp nhận binh lực ở Nam Cương. Cũng từ đó nàng không đặt chân về kinh thành, cũng là tạm thời tránh né sự dòm ngó của Tề Trác Hâm. Nàng sai người báo tin về nội kinh rằng người chết trong trận phục kϊƈɦ đó chính là nàng. Người đời chỉ biết thập tứ công chúa đoản mệnh rơi xuống vực mất xác, không một ai nghĩ rằng người nằm lại đó chính là thập tam điện hạ. Tề Trác Hâm cũng chưa điều tra được sự thật này vì Nam Cương xa xôi, đường đi trắc trở hắn có muốn kiểm chứng cũng không được.
Nàng cứ như vậy sống trong thân phận của ca ca suốt bốn năm. Trù tính bốn năm chính là để trả thù. Đại hội võ lâm lần này nàng nhất định khiến Tề Trác Hâm đi được không về được.
Mỹ nhân trong ɖu͙ƈ bồn đột nhiên cười nhẹ, ngọt ngào xinh đẹp mở ra phượng mâu. Chốc lát sau đã thấy khôi phục một bộ dáng anh tuấn tiêu sái vốn có. Môi mỏng khẽ cong, đẩy ra cửa phòng hướng về phía khách điếm của Đông Bách Hàn mà bước.
“Ngụy vương, trước khi ta tính sổ với Tề Trác Hâm thì chúng ta cũng nên đàm đạo một chút chứ nhỉ?”
Đông Bách Hàn ở nơi nào đó hắt xì một cái, Đoan Mộc Ly Tâm thấy thế liền tiến đến xoa xoa mũi cho nàng. Trong lòng suy nghĩ “Tên chết bầm nào đang nhắc đến bổn vương?”
——————————————————–
Tiểu kịch trường
Tề Trác Quân: Ngụy vương điện hạ, lại gặp ngươi
Đông Bách Hàn: Ngươi lại bám theo bổn vương, ngươi có thể nào buông tha bổn vương không?
Tề Trác Quân: Không được, món nợ đi sứ lần trước ta còn phải đòi.
Đông Bách Hàn: Nợ?
Tề Trác Quân: Trong lúc tỷ võ ngươi ngang nhiên *đỏ mặt* ngang nhiên ôm bổn hoàng tử.
Đông Bách Hàn: =.= Đậu mợ, ngươi vấp té đè ta còn đòi tính nợ.
Tác giả: (((: Tiểu Trác Quân, con nhìn sang bên phải đi
*tất cả ngó sang bên phải*
Đoan Mộc Ly Tâm:*nhếch mép cười lạnh* Sao các ngươi nhìn ta như vậy? *mài dao*.
*tất cả nuốt nước miếng*: Thấy mợ rồi!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook