Độc Sủng Dược Phi
-
Chương 3: Thần Phi Nương Nương
Vừa đúng giờ tỵ Đông Bách Hàn mang Đoan Mộc Ly Tâm đến điện Thái Cực thỉnh an Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu xong thì rời khỏi. Đoan Mộc Ly Tâm thần thái sáng lạng vòng tay Đông Bách Hàn vừa đi vừa cười vui vẻ.
– Tướng công, phụ hoàng cho chàng không thượng triều một ngày để đi chơi với ta đó.
– Đến Dưỡng Tâm tự.
– Wea ~~ Không phải chứ, chàng muốn đưa ta tới chùa chơi sao?
– Đi thỉnh an mẫu phi của ta.
– Hê, đúng nha, ta quên mất, Thần mẫu phi đang cầu an tại đó.
Đông Bách Hàn như có như không cười nhẹ rồi dẫn theo Đoan Mộc Ly Tâm ra khỏi hoàng cung. Cả hai trêи xe ngựa nhanh chóng hướng ra ngoài thành đến Dưỡng Tâm tự. Dưỡng Tâm tự nằm sâu trong rừng trúc, cũng chính là rừng trúc năm đó Đoan Mộc Ly Tâm gặp Đông Bách Hàn. Nàng vén rèm xe ngựa nhìn xung quanh nhỏ giọng cảm thán.
– Lâu rồi không đến chơi, thật nhớ quá.
– Vương phi từng đến đây sao?
– Phải ~ Lúc nhỏ ta thích nhất là ra rừng trúc, sau này theo sư phụ học võ công liền tới đây mỗi ngày, chỉ là từ một năm trước đã không đến nữa.
– Sư phụ của ngươi… à không sư phụ của nàng là ai?
– Cái này ta không thể nói ~ Sư phụ dặn ta không được tiết lộ về người.
– Ân. Khi nhỏ ta cũng từng tới đây.
– Ò~
( Ta đương nhiên biết chàng từng tới đây, chỉ có cái đầu heo chàng là không nhớ ta, hừ)
Đoan Mộc Ly Tâm bĩu môi nhìn Đông Bách Hàn. Cái đồ đãng trí, ngay cả chuyện gặp nàng ấn tượng như vậy cũng không nhớ.
– Có một hôm ta vì cứu một nữ hài khỏi con hắc lang mà về nhà trễ, liền bị mẫu phi phạt quỳ suốt hai canh giờ.
Đông Bách Hàn chợt lắc đầu cười khổ. Nàng thê thảm quá mà, đã bị thương còn bị phạt quỳ, nhưng có phải nàng ham chơi đâu, nàng là vì cứu người. May mắn là mẫu phi không thấy vết thương trêи vai bằng không sẽ phạt nàng thảm hơn nữa. Đoan Mộc Ly Tâm nghe xong hơi thất thần. Ủa ủa, sao nghe giống nàng vậy ta, vậy là tướng công vẫn nhớ nàng a~.
– Chàng vẫn nhớ nữ hài đó hả?
Đoan Mộc Ly Tâm hưng phấn hỏi. Mắt lóe lên một tia mong đợi. Đông Bách Hàn muốn trả lời là tất nhiên nhưng chợt nhớ lời Đoan Mộc Ly Tâm nói liền nuốt lại câu sắp nói vào trong. Trước mặt nàng ta nói nhớ nữ nhân khác làm nàng ta nổi giận vậy chẳng phải nàng sẽ xong đời sao. Không được không được, phải tỉnh táo.
– Ta quên rồi, chỉ nhớ vậy thôi.
– Thật sao?
Đoan Mộc Ly Tâm vô cùng mất mát.
– Ân, ta chỉ nhớ vậy thôi. Còn lại ta quên hết rồi.
– Ò~
Haizzz có phải là nàng mong đợi quá nhiều không, Đông Bách Hàn thật sự không nhớ nàng, không nhớ tên nàng. Nhưng không sao, nhớ tới đoạn kí ức đó là tốt rồi, coi như nàng ta còn chút lương tâm. Xe ngựa dừng lại trước Dưỡng Tâm tự. Đông Bách Hàn đỡ Đoan Mộc Ly Tâm đi xuống. Vừa vào đã gặp trụ trì đích thân ra đón.
– Ngụy Vương điện hạ đến thăm Thần phi nương nương sao?
– Ân, đại sư, ta mang nương tử đến thỉnh an mẫu phi.
– Hóa ra đây là Ngụy vương phi, bần tăng thất lễ.
Trụ trì hướng Đoan Mộc Ly Tâm cúi đầu một cái.
– Đại sư không cần đa lễ a~
– Vương gia, vương phi mời.
– Đa tạ.
Đông Bách Hàn dẫn Đoan Mộc Ly Tâm đến thẳng thiền phòng của Thần Quý Phi. Nhẹ nhàng mở cửa vào trong hướng Đoan Mộc Ly Tâm ra dấu im lặng rồi đóng lại cửa chính.
– Hàn nhi, con đến rồi sao?
– Mẫu phi, nhi thần mang Tâm nhi đến thỉnh an người.
Đột nhiên một tiếng Tâm nhi này từ miệng Đông Bách Hàn gọi cũng thật tự nhiên.
– Tâm nhi, con lại đây.
Thần phi tay cầm chuỗi ngọc vẫn hướng tượng phật chắp tay nhẹ giọng lên tiếng. Đoan Mộc Ly Tâm cũng nhanh chóng tiếng lại gần cúi người quỳ xuống.
– Nhi thần thỉnh an mẫu phi.
– Không cần đâu. Đứng lên đi. Hôm Hàn nhi đi cầu hôn sự có hỏi qua ý kiến của ta, nhưng ta còn phải cầu an ở đây nên không dự hôn lễ của hai con được.
– Ân. Nhi thần hiểu.
Đoan Mộc Ly Tâm cung kính trả lời. Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra từ Thần phi nương nương. Nhưng nhất thời không nghĩ ra là đã nghe qua ở đâu. Lúc nàng còn miên man suy nghĩ thì người kia đã tiếp tục lên tiếng.
– Hàn nhi, con ra ngoài ta có chuyện muốn nói với Tâm nhi.
– Mẫu phi…
– Ra ngoài
– Nhi thần cáo lui.
Đông Bách Hàn vội vàng lui ra ngoài, nàng lo lắng mẫu phi sẽ gây bất lợi cho Đoan Mộc Ly Tâm, dù gì thân phận nàng như vậy, mẫu phi sẽ dò hỏi nàng ta, nếu nàng ta thật sự trả lời là biết thân phận của nàng vậy thì coi như nàng ta sẽ không thấy mặt trời ngày mai. Trong thiền phòng tiếng chuỗi hạt lách tách vang lên. Thần phi bộ dáng thiền định, mắt vẫn nhắm chặt nhàn nhạt lên tiếng.
– Con lấy đâu ra lạc hồng giao nộp cho Hoàng Hậu nương nương?
Đoan Mộc Ly Tâm giật mình, sao Thần mẫu phi lại hỏi như vậy, như vậy chẳng phải lộ ra Đông Bách Hàn có vấn đề sao? Không sợ nàng sẽ nghi ngờ sao?.
– Mẫu phi hỏi vậy là…
– Ta biết, con đã biết thân phận của Hàn nhi.
– Cái này… Mẫu phi..
– Không cần giấu, một thần y như con sẽ không nhìn ra sao, dù che giấu giỏi đến đâu, chỉ cần một cái chạm tay con liền đoán được nó.
– Nhi thần thật sự đã biết.
Thần phi nương nương đột nhiên cười nhạt.
– Quả nhiên… Ngươi đã biết
Đoan Mộc Ly Tâm chợt nhận ra bản thân bị lừa. Thần phi này quả là mưu kế đa đoan.
– Thần phi nương nương… Người..
– Phải, ta chỉ dùng kế thăm dò ngươi. Quả nhiên ngươi đã biết.
– Ta yêu Hàn
– Ta cũng biết.
– Bất luận Hàn là nam hay nữ.
Thần phi nghe xong hơi ngạc nhiên. Đoan Mộc Ly Tâm vừa nói yêu Hàn nhi, dù biết rõ Hàn nhi là nữ.
– Ngươi đang biết mình đang nói gì không?
– Ta biết rõ, ngay đêm phát hiện nàng là nữ nhân ta cũng rất hoảng loạn. Nhưng cuối cùng trái tim ta vẫn thuộc về nàng. Nhiều năm như vậy, bản thân ta không buông được.
– Mười một năm
Thần phi lần nữa cười nhạt.
– Người… làm sao biết?
– Miếng ngọc lưu ly trêи cổ Hàn nhi là của ngươi?
Đoan Mộc Ly Tâm lần này mãnh liệt chấn động. Đông Bách Hàn còn giữ nó sao, nàng tưởng nàng ấy sớm đã vứt nó đi, không ngờ nàng ấy vẫn luôn giữ nó. Trong lòng là một mảnh vui sướиɠ. Thần phi cảm nhận sự biến đổi của người phía sau liền nói tiếp.
– Vậy miếng Long Ngâm bội của Hàn nhi, ngươi vẫn mang chứ?
– Ta vẫn luôn giữ, không một khắc nào rời nó.
– Ngươi sẽ vì Hàn mà làm tất cả?
– Trêи đời này, nếu có kẻ đụng tới nàng ấy, ta bắt cả họ kẻ đó không có chỗ chôn, Đoan Mộc Ly Tâm nói được làm được.
Thần phi nghe xong, tay bỏ chuỗi hạt xuống cười nhẹ.
– Ngươi biết tại sao ta phải cho Hàn nhi cải nam trang không?
– Không biết
– Nơi cung cấm này là một địa ngục trá hình, dù cho có được trăm vạn sủng ái nhưng một khi không có chỗ dựa sẽ lập tức mất mạng lúc nào không hay biết.
– Cho nên…
– Ngươi nói đúng, ta ủy khuất Hàn nhi. Nhưng chỉ khi nó là nhi tử thì nó mới được an toàn thoát khỏi bàn tay của Hoàng Hậu cùng Thái tử. Tranh đoạt vương vị là một cuộc chiến đẫm máu, nhưng Hàn nhi là đứa nhỏ xuất sắc vượt xa sự mong đợi của ta nắm được binh quyền.
Đoan Mộc Ly Tâm im lặng lắng nghe. Nàng cũng biết hoàng cung là nơi long tranh hổ đấu, nguy hiểm khôn lường chứ không như bên ngoài lánh lấp hào nhoáng.
– Từ nhỏ Hàn nhi đã phải đối mặt với mưu tính của các huynh đệ, đến mãi khi lớn lên nó vẫn mang cảm giác phòng bị. Ta đã từng nghĩ sẽ giúp nó lấy lại thân phận nữ nhi nhưng nó nói với ta “Hàn nhi nhất định bảo vệ người”. Nó không chịu thay đổi thân phận.
Nói đến đây đáy mắt Thần phi hiện lên chút chua xót. Hình ảnh một nữ hài vận nam trang kiên định thốt ra từng chữ rằng sẽ bảo vệ nàng hiện ra. Đông Bách Hàn năm đó bảy tuổi đã nói với nàng như vậy.
– Thần mẫu phi, người có thể tin tưởng Tâm nhi không? Tâm nhi nhất định bảo vệ tốt Hàn, nhất định yêu thương Hàn, dùng cả mạng sống để yêu nàng ấy.
Thần phi vẫn không quay người lại. Đôi mắt từ lâu đã nhắm nghiềng mặc cho châu sa chậm rãi rơi xuống.
– Đừng phản bội Hàn nhi. Nếu không ta không tha cho ngươi.
– Ưu nhi có thể phụ bạc tất cả người trong thiên hạ, chỉ duy nhất không phản bội Đông Bách Hàn.
– Đoan Mộc Ly Tâm, nhớ những gì ngươi nói. Cùng Hàn nhi trở về đi.
Đoan Mộc Ly Tâm ngước nhìn người phía trước, vẫn một thân thiền phục đơn bạc, tay tiếp tục bấm chuỗi hạt gõ mõ niệm kinh. Nàng cảm nhận được sự bi thương toát ra từ vị Thần phi này. Nàng chỉ âm thầm lui ra ngoài khép lại cửa chính. Vừa ra tới đã bị Đông Bách Hàn kéo vào một góc hỏi nhỏ.
– Mẫu phi đã hỏi gì?
– Ể, chàng khẩn trương vậy?
– Mau nói cho ta nghe
– Mẫu phi bảo phải tốt với chàng, phải yêu thương chàng, không được phản bội chàng, nếu không sẽ lột da ta a
Đoan Mộc Ly Tâm tinh nghịch mà nói. Vừa nói còn đưa tay cấu má Đông Bách Hàn. Mà bên kia Đông Bách Hàn nghe xong cũng bày ra bộ dạng ngơ ngơ không hiểu gì. Đoan Mộc Ly Tâm thấy vậy thì bật cười. Thuận thế ôm lấy tay Đông Bách Hàn kéo đi
– Tướng công a~ Mẫu phi kêu chúng ta về sớm, sau đó sớm sinh quý tử cho người ~~
– Ăn nói hàm hồ
– Ây gu, ta đói, chúng ta đi ăn gì đó được không.
Đông Bách Hàn cứ thế bị lôi đi khỏi Dưỡng Tâm tự.
Trong thiền phòng đôi mắt nữ nhân đột nhiên mở ra trong trẻo sắc lạnh.
“ Tử Hạo chàng có thấy không, Hàn nhi sắp giúp chàng đòi lại công bằng rồi “
” Ngọc nhi, Tử Hạo xin nàng, đừng trả thù nữa, dừng lại đi”
Tiếng lòng của hai người, một âm một dương cứ thế vang vọng, không ai nghe thấy ai.. Cũng không ai nhìn thấy ai, chỉ có sự bị thương cùng lòng thù hận xâm lấn lấy đôi mắt của nữ nhân đau khổ ấy…
– Tướng công, phụ hoàng cho chàng không thượng triều một ngày để đi chơi với ta đó.
– Đến Dưỡng Tâm tự.
– Wea ~~ Không phải chứ, chàng muốn đưa ta tới chùa chơi sao?
– Đi thỉnh an mẫu phi của ta.
– Hê, đúng nha, ta quên mất, Thần mẫu phi đang cầu an tại đó.
Đông Bách Hàn như có như không cười nhẹ rồi dẫn theo Đoan Mộc Ly Tâm ra khỏi hoàng cung. Cả hai trêи xe ngựa nhanh chóng hướng ra ngoài thành đến Dưỡng Tâm tự. Dưỡng Tâm tự nằm sâu trong rừng trúc, cũng chính là rừng trúc năm đó Đoan Mộc Ly Tâm gặp Đông Bách Hàn. Nàng vén rèm xe ngựa nhìn xung quanh nhỏ giọng cảm thán.
– Lâu rồi không đến chơi, thật nhớ quá.
– Vương phi từng đến đây sao?
– Phải ~ Lúc nhỏ ta thích nhất là ra rừng trúc, sau này theo sư phụ học võ công liền tới đây mỗi ngày, chỉ là từ một năm trước đã không đến nữa.
– Sư phụ của ngươi… à không sư phụ của nàng là ai?
– Cái này ta không thể nói ~ Sư phụ dặn ta không được tiết lộ về người.
– Ân. Khi nhỏ ta cũng từng tới đây.
– Ò~
( Ta đương nhiên biết chàng từng tới đây, chỉ có cái đầu heo chàng là không nhớ ta, hừ)
Đoan Mộc Ly Tâm bĩu môi nhìn Đông Bách Hàn. Cái đồ đãng trí, ngay cả chuyện gặp nàng ấn tượng như vậy cũng không nhớ.
– Có một hôm ta vì cứu một nữ hài khỏi con hắc lang mà về nhà trễ, liền bị mẫu phi phạt quỳ suốt hai canh giờ.
Đông Bách Hàn chợt lắc đầu cười khổ. Nàng thê thảm quá mà, đã bị thương còn bị phạt quỳ, nhưng có phải nàng ham chơi đâu, nàng là vì cứu người. May mắn là mẫu phi không thấy vết thương trêи vai bằng không sẽ phạt nàng thảm hơn nữa. Đoan Mộc Ly Tâm nghe xong hơi thất thần. Ủa ủa, sao nghe giống nàng vậy ta, vậy là tướng công vẫn nhớ nàng a~.
– Chàng vẫn nhớ nữ hài đó hả?
Đoan Mộc Ly Tâm hưng phấn hỏi. Mắt lóe lên một tia mong đợi. Đông Bách Hàn muốn trả lời là tất nhiên nhưng chợt nhớ lời Đoan Mộc Ly Tâm nói liền nuốt lại câu sắp nói vào trong. Trước mặt nàng ta nói nhớ nữ nhân khác làm nàng ta nổi giận vậy chẳng phải nàng sẽ xong đời sao. Không được không được, phải tỉnh táo.
– Ta quên rồi, chỉ nhớ vậy thôi.
– Thật sao?
Đoan Mộc Ly Tâm vô cùng mất mát.
– Ân, ta chỉ nhớ vậy thôi. Còn lại ta quên hết rồi.
– Ò~
Haizzz có phải là nàng mong đợi quá nhiều không, Đông Bách Hàn thật sự không nhớ nàng, không nhớ tên nàng. Nhưng không sao, nhớ tới đoạn kí ức đó là tốt rồi, coi như nàng ta còn chút lương tâm. Xe ngựa dừng lại trước Dưỡng Tâm tự. Đông Bách Hàn đỡ Đoan Mộc Ly Tâm đi xuống. Vừa vào đã gặp trụ trì đích thân ra đón.
– Ngụy Vương điện hạ đến thăm Thần phi nương nương sao?
– Ân, đại sư, ta mang nương tử đến thỉnh an mẫu phi.
– Hóa ra đây là Ngụy vương phi, bần tăng thất lễ.
Trụ trì hướng Đoan Mộc Ly Tâm cúi đầu một cái.
– Đại sư không cần đa lễ a~
– Vương gia, vương phi mời.
– Đa tạ.
Đông Bách Hàn dẫn Đoan Mộc Ly Tâm đến thẳng thiền phòng của Thần Quý Phi. Nhẹ nhàng mở cửa vào trong hướng Đoan Mộc Ly Tâm ra dấu im lặng rồi đóng lại cửa chính.
– Hàn nhi, con đến rồi sao?
– Mẫu phi, nhi thần mang Tâm nhi đến thỉnh an người.
Đột nhiên một tiếng Tâm nhi này từ miệng Đông Bách Hàn gọi cũng thật tự nhiên.
– Tâm nhi, con lại đây.
Thần phi tay cầm chuỗi ngọc vẫn hướng tượng phật chắp tay nhẹ giọng lên tiếng. Đoan Mộc Ly Tâm cũng nhanh chóng tiếng lại gần cúi người quỳ xuống.
– Nhi thần thỉnh an mẫu phi.
– Không cần đâu. Đứng lên đi. Hôm Hàn nhi đi cầu hôn sự có hỏi qua ý kiến của ta, nhưng ta còn phải cầu an ở đây nên không dự hôn lễ của hai con được.
– Ân. Nhi thần hiểu.
Đoan Mộc Ly Tâm cung kính trả lời. Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra từ Thần phi nương nương. Nhưng nhất thời không nghĩ ra là đã nghe qua ở đâu. Lúc nàng còn miên man suy nghĩ thì người kia đã tiếp tục lên tiếng.
– Hàn nhi, con ra ngoài ta có chuyện muốn nói với Tâm nhi.
– Mẫu phi…
– Ra ngoài
– Nhi thần cáo lui.
Đông Bách Hàn vội vàng lui ra ngoài, nàng lo lắng mẫu phi sẽ gây bất lợi cho Đoan Mộc Ly Tâm, dù gì thân phận nàng như vậy, mẫu phi sẽ dò hỏi nàng ta, nếu nàng ta thật sự trả lời là biết thân phận của nàng vậy thì coi như nàng ta sẽ không thấy mặt trời ngày mai. Trong thiền phòng tiếng chuỗi hạt lách tách vang lên. Thần phi bộ dáng thiền định, mắt vẫn nhắm chặt nhàn nhạt lên tiếng.
– Con lấy đâu ra lạc hồng giao nộp cho Hoàng Hậu nương nương?
Đoan Mộc Ly Tâm giật mình, sao Thần mẫu phi lại hỏi như vậy, như vậy chẳng phải lộ ra Đông Bách Hàn có vấn đề sao? Không sợ nàng sẽ nghi ngờ sao?.
– Mẫu phi hỏi vậy là…
– Ta biết, con đã biết thân phận của Hàn nhi.
– Cái này… Mẫu phi..
– Không cần giấu, một thần y như con sẽ không nhìn ra sao, dù che giấu giỏi đến đâu, chỉ cần một cái chạm tay con liền đoán được nó.
– Nhi thần thật sự đã biết.
Thần phi nương nương đột nhiên cười nhạt.
– Quả nhiên… Ngươi đã biết
Đoan Mộc Ly Tâm chợt nhận ra bản thân bị lừa. Thần phi này quả là mưu kế đa đoan.
– Thần phi nương nương… Người..
– Phải, ta chỉ dùng kế thăm dò ngươi. Quả nhiên ngươi đã biết.
– Ta yêu Hàn
– Ta cũng biết.
– Bất luận Hàn là nam hay nữ.
Thần phi nghe xong hơi ngạc nhiên. Đoan Mộc Ly Tâm vừa nói yêu Hàn nhi, dù biết rõ Hàn nhi là nữ.
– Ngươi đang biết mình đang nói gì không?
– Ta biết rõ, ngay đêm phát hiện nàng là nữ nhân ta cũng rất hoảng loạn. Nhưng cuối cùng trái tim ta vẫn thuộc về nàng. Nhiều năm như vậy, bản thân ta không buông được.
– Mười một năm
Thần phi lần nữa cười nhạt.
– Người… làm sao biết?
– Miếng ngọc lưu ly trêи cổ Hàn nhi là của ngươi?
Đoan Mộc Ly Tâm lần này mãnh liệt chấn động. Đông Bách Hàn còn giữ nó sao, nàng tưởng nàng ấy sớm đã vứt nó đi, không ngờ nàng ấy vẫn luôn giữ nó. Trong lòng là một mảnh vui sướиɠ. Thần phi cảm nhận sự biến đổi của người phía sau liền nói tiếp.
– Vậy miếng Long Ngâm bội của Hàn nhi, ngươi vẫn mang chứ?
– Ta vẫn luôn giữ, không một khắc nào rời nó.
– Ngươi sẽ vì Hàn mà làm tất cả?
– Trêи đời này, nếu có kẻ đụng tới nàng ấy, ta bắt cả họ kẻ đó không có chỗ chôn, Đoan Mộc Ly Tâm nói được làm được.
Thần phi nghe xong, tay bỏ chuỗi hạt xuống cười nhẹ.
– Ngươi biết tại sao ta phải cho Hàn nhi cải nam trang không?
– Không biết
– Nơi cung cấm này là một địa ngục trá hình, dù cho có được trăm vạn sủng ái nhưng một khi không có chỗ dựa sẽ lập tức mất mạng lúc nào không hay biết.
– Cho nên…
– Ngươi nói đúng, ta ủy khuất Hàn nhi. Nhưng chỉ khi nó là nhi tử thì nó mới được an toàn thoát khỏi bàn tay của Hoàng Hậu cùng Thái tử. Tranh đoạt vương vị là một cuộc chiến đẫm máu, nhưng Hàn nhi là đứa nhỏ xuất sắc vượt xa sự mong đợi của ta nắm được binh quyền.
Đoan Mộc Ly Tâm im lặng lắng nghe. Nàng cũng biết hoàng cung là nơi long tranh hổ đấu, nguy hiểm khôn lường chứ không như bên ngoài lánh lấp hào nhoáng.
– Từ nhỏ Hàn nhi đã phải đối mặt với mưu tính của các huynh đệ, đến mãi khi lớn lên nó vẫn mang cảm giác phòng bị. Ta đã từng nghĩ sẽ giúp nó lấy lại thân phận nữ nhi nhưng nó nói với ta “Hàn nhi nhất định bảo vệ người”. Nó không chịu thay đổi thân phận.
Nói đến đây đáy mắt Thần phi hiện lên chút chua xót. Hình ảnh một nữ hài vận nam trang kiên định thốt ra từng chữ rằng sẽ bảo vệ nàng hiện ra. Đông Bách Hàn năm đó bảy tuổi đã nói với nàng như vậy.
– Thần mẫu phi, người có thể tin tưởng Tâm nhi không? Tâm nhi nhất định bảo vệ tốt Hàn, nhất định yêu thương Hàn, dùng cả mạng sống để yêu nàng ấy.
Thần phi vẫn không quay người lại. Đôi mắt từ lâu đã nhắm nghiềng mặc cho châu sa chậm rãi rơi xuống.
– Đừng phản bội Hàn nhi. Nếu không ta không tha cho ngươi.
– Ưu nhi có thể phụ bạc tất cả người trong thiên hạ, chỉ duy nhất không phản bội Đông Bách Hàn.
– Đoan Mộc Ly Tâm, nhớ những gì ngươi nói. Cùng Hàn nhi trở về đi.
Đoan Mộc Ly Tâm ngước nhìn người phía trước, vẫn một thân thiền phục đơn bạc, tay tiếp tục bấm chuỗi hạt gõ mõ niệm kinh. Nàng cảm nhận được sự bi thương toát ra từ vị Thần phi này. Nàng chỉ âm thầm lui ra ngoài khép lại cửa chính. Vừa ra tới đã bị Đông Bách Hàn kéo vào một góc hỏi nhỏ.
– Mẫu phi đã hỏi gì?
– Ể, chàng khẩn trương vậy?
– Mau nói cho ta nghe
– Mẫu phi bảo phải tốt với chàng, phải yêu thương chàng, không được phản bội chàng, nếu không sẽ lột da ta a
Đoan Mộc Ly Tâm tinh nghịch mà nói. Vừa nói còn đưa tay cấu má Đông Bách Hàn. Mà bên kia Đông Bách Hàn nghe xong cũng bày ra bộ dạng ngơ ngơ không hiểu gì. Đoan Mộc Ly Tâm thấy vậy thì bật cười. Thuận thế ôm lấy tay Đông Bách Hàn kéo đi
– Tướng công a~ Mẫu phi kêu chúng ta về sớm, sau đó sớm sinh quý tử cho người ~~
– Ăn nói hàm hồ
– Ây gu, ta đói, chúng ta đi ăn gì đó được không.
Đông Bách Hàn cứ thế bị lôi đi khỏi Dưỡng Tâm tự.
Trong thiền phòng đôi mắt nữ nhân đột nhiên mở ra trong trẻo sắc lạnh.
“ Tử Hạo chàng có thấy không, Hàn nhi sắp giúp chàng đòi lại công bằng rồi “
” Ngọc nhi, Tử Hạo xin nàng, đừng trả thù nữa, dừng lại đi”
Tiếng lòng của hai người, một âm một dương cứ thế vang vọng, không ai nghe thấy ai.. Cũng không ai nhìn thấy ai, chỉ có sự bị thương cùng lòng thù hận xâm lấn lấy đôi mắt của nữ nhân đau khổ ấy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook