Độc Sủng Dược Phi
-
Chương 21: Cãi cọ trên đại điện
– Vương gia, hoàng hà vỡ đê hoàng thượng lệnh người lập tức đến đó xử lý.
Đông Bách Hàn còn đang thu lấy sự mềm mại trêи người Đoan Mộc Ly Tâm liền bị một câu này của Thất Sát làm bật dậy. Đoan Mộc Ly Tâm nhìn Đông Bách Hàn nét mặt trở nên căng thẳng cũng ngoan ngoãn chỉnh lại y phục cùng tiến ra ngoài. Nàng có làm gì có lỗi với thiên hạ này sao? Tại sao mỗi lần nàng sắp câu dẫn được vương gia thì đều có chuyện?
– Hoàng hà vì sao lại vỡ đê?
Đông Bách Hàn hơi nhíu mi tâm hỏi Thất Sát. Phải biết hoàng hà là nơi trọng yếu cách kinh thành không xa, phụ hoàng từ lâu rất coi trọng việc đê điều của nơi này còn đặc biệt giao cho Đông Bách Tùng coi quản.
– Thuộc hạ không biết, nhưng hoàng thượng rất tức giận, thái tử gia cũng đã lên đường tới đó.
– Mau chuẩn bị ngựa, bổn vương lập tức đến đó.
Đoan Mộc Ly Tâm đáng thương níu níu tay áo Đông Bách Hàn, bộ dáng ủy khuất.
– Vương gia
– Bảo bối, bổn vương có đại sự cần làm.
Đoan Mộc Ly Tâm chỉ biết gật gật đầu nhìn Đông Bách Hàn cùng Thất Sát xuất phủ trong đêm, lòng ngập tràn oán giận. Suy nghĩ một chút liền gọi tỳ nữ thân cận tới
– Tinh nhi
– Vương phi có gì căn dặn
– Chúng ta ra ngoài.
Tinh nhi khó hiểu hỏi lại.
– Vương phi, khuya rồi chúng ta còn đi đâu.
– Ta có chuyện cần tìm Long Ngạc.
———————————————————
Trong một miếu hoang, một nam tử thân vận hắc y đang cung kính cúi đầu trước hai nữ tử.
– Long Ngạc tham kiến cung chủ, tôn giả đại nhân.
Hai nữ tử một bạch sam một thanh sam dùng lụa mỏng che đi khuôn mặt, đứng quay lưng về phía nam nhân đang quỳ kia.
– Ngươi đứng lên đi, chuyện ta cần đã làm xong chưa.
– Long Ngạc vô năng, chỉ tìm được một nữa của Phong Vân lệnh.
Nam tử gọi Long Ngạc kia cung kính dâng lên một nữa tấm lệnh bài bằng ngọc chiếu sáng. Phong Vân lệnh là lệnh bài của minh chủ võ lâm, có được nó thì quần hùng khuất phục. Long Ngạc cẩn thận lên tiếng.
– Cung chủ, so với thực lực của Bích Nguyệt giáo chúng ta thì đâu cần tới Phong Vân lệnh mới có thể nắm trọn giang hồ?
– To gan, chuyện của cung chủ làm không đến lượt ngươi ý kiến.
Nữ tử gọi tôn giả đại nhân bất ngờ lên tiếng khiến Long Ngạc vội vã quỳ xuống nét mặt lo lắng.
– Long Ngạc biết tội.
– Chuyện ta làm tất có lý do, ngươi đừng quên ngoài Bích Nguyệt giáo thì còn một thế lực tương đương chúng ta ở trêи giang hồ.
– Cung chủ muốn nói tới Ám Lâu?
Ám Lâu trước giờ luôn hoạt động một cách thần bí, ngay cả hai vị song sát lâu chủ cũng rất ít khi xuất hiện, tổng đà của Ám Lâu cũng là một bí mật không ai biết. Phải nói so với Bích Nguyệt giáo thì Ám Lâu là mối họa lớn.
– Ta sai điều tra về Ám Lâu, kết quả thế nào?
Long Ngạc lần này ngập ngừng.
– Thuộc hạ đã cố gắng điều tra nhưng Ám Lâu cứ như một vật vô hình, vốn không thể xác định được gì.
Nữ tử bạch y kia phất tay ra hiệu không có gì rồi tiếp tục nói.
– Không trách ngươi, nếu Ám Lâu dễ dàng điều tra như vậy thì đã không hùng bá giang hồ chỉ trong hai năm. Ngươi lui đi
Long Ngạc cúi đầu lui ra rồi thân ảnh dần biến mất trong màn đêm. Đến lúc này hai nữ tử kia mới kéo xuống rèm che mặt.
– Vương phi sao người lại có ý định thôn tính giang hồ.
Tinh Nhi, cũng chính là nữ tử mà Long Ngạc gọi tôn giả đại nhân nhẹ nhàng hỏi.
– Ta muốn giúp vương gia một tay
– Người sợ vương gia không đấu lại thái tử gia sao?
– Ta không lo, chỉ là những tin tức Long Ngạc thu thập về khiến ta không thể không nghĩ. Đông Bách Tùng là người có dã tâm, ta e là hắn không chỉ nhắm tới ngôi trữ quân.
– Ý vương phi là..
– Gần đây hắn thường xuyên thư từ qua lại với vương tử của các nước khác, chỉ sợ một khi hoàng thượng băng hà hắn mượn quân lực bọn họ diệt đi cái gai trong mắt là Hàn.
– Tinh nhi thấy thái tử hắn muốn thôn tính cả lục quốc.
Đoan Mộc Ly Tâm cười nhạt.
– Có thể, các nước khác binh lực yếu kém không đáng lo, chỉ duy có Nam Phượng quốc, quốc chủ Nam Phượng văn thao võ lược, hắn vốn không bằng một góc, huống hồ Nam Phượng là nước đứng đầu trong lục quốc.
Lục quốc phân tranh chia ra sáu lãnh thổ. Yên, Vệ, Vân, Phượng, Thần, Thục có nghĩa là Yên quốc, Vệ quốc, Vân quốc, Nam Phượng quốc, Tây Thần quốc và Thục quốc. Trong đó hai nước có binh lực lớn mạnh nhất là Vệ quốc và Nam Phượng quốc. Quốc chủ Nam Phượng là Phượng Thiên, cũng là đồng môn từ thuở nhỏ của Đông Bách Tử Hằng, xem nhau như huynh đệ nên Vệ quốc và Nam Phượng trước giờ giao hảo rất tốt.
– Vậy chuyện này phải giấu vương gia sao?
– Khi nào ta chiếm được Ám Lâu xưng bá võ lâm ta sẽ công khai thân phận này với chàng.
– Dạ.
Tinh nhi cúi đầu hiểu chuyện. Cả hai đeo lại rem che thân ảnh thoắt thoắt lướt đi. Đoan Mộc Ly Tâm ngoài thân phận tứ tử nhà Đoan Mộc thì còn một thân phận khác là Bích Nguyệt cung chủ của Bích Nguyệt giáo, giang hồ gọi nàng là Độc Tiên Nhi. Nhắc tới Bích Nguyệt giáo chính là nhắc tới quỷ môn quan, nhân sĩ võ lâm ai mà không biết Độc Tiên Nhi là nữ tử dung mạo bất phàm nhưng lạnh lùng tàn độc, chỉ cần nàng muốn kẻ nào chết thì kẻ đó không sống nổi qua canh ba. Dưới trướng nàng còn có Bích Nguyệt tôn giả võ công cao cường hành tung bí ẩn, chưa kể đến hai vị tả sứ Long Ngạc, hữu sứ Long Mệnh là bộ đôi sát thủ ưu tú nhất giang hồ. Thân thế của nàng người khác nghe qua đều phải rùng mình. Ai ngờ được nữ nhân người người khϊế͙p͙ sợ kia chính là Ngụy vương phi. Đúng là giờ ở thân phận nào nàng cũng khiến người ta kinh hãi.
———————————————————-
– Vương phi, hôm nay quốc chủ Nam Phượng đến thăm hoàng thượng lệnh các phi tần cùng hoàng tử đều phải tới.
– Vương gia vẫn chưa về sao?
– Tinh nhi nghe nói vương và thái tử còn lo việc ở hoàng hà chắc sẽ về trễ.
Đoan Mộc Ly Tâm đến đại điện trước thong thả ngồi đợi, yến tiệc cũng bày biện sẵn chỉ đợi hoàng thượng tới. Đoan Mộc Thuần Tuyết nhân lúc không có ai liền kiếm cớ đả kϊƈɦ Đoan Mộc Ly Tâm.
– Ô, vương phi muội muội đến thật sớm
Đoan Mộc Ly Tâm nhìn bộ dáng mong manh của Đoan Mộc Thuần Tuyết đến ngứa mắt, chung quy là ả mới mang thai đi đứng cần nhẹ nhàng nhưng giọng điệu thì chua ngoa không chịu nổi. Thấy Đoan Mộc Ly Tâm không để ý tới mình liền tức giận khiêu khích.
– Muội muội, ta gả cho thái tử cũng được hai tháng liền có tin vui, còn muội vào ngụy vương phủ cũng một tháng rồi sao tỷ tỷ vẫn chưa nghe tin gì, có phải ngụy vương vốn không để ý tới ngươi hay không.
Đoan Mộc Thuần Tuyết vừa nói vừa cười ý đồ châm chọc biểu thị rõ rệt.
– Chuyện riêng của bổn vương cần tỷ tỷ ngươi quản sao?
- Haha, tỷ tỷ chỉ muốn tốt cho ngươi, thân thể ngươi từ nhỏ yếu đuối vốn không thích hợp mang thai, ta e Ngụy vương điện hạ nên lập trắc phi…. Càng nhanh càng tốt
Đáy mắt Đoan Mộc Thuần Tuyết hiện lên nét âm độc ganh tị nồng đậm. Đoan Mộc Ly Tâm không nóng không lạnh đáp lại.
– Tỷ tỷ nên lo cho mình, mang thai cơ thể nữ nhân sẽ trở nên xấu xí, e rằng thái tử nhìn chán đến mức muốn ở lại hoàng hà mà chẳng muốn về phủ.
– Ngươi..
Đoan Mộc Thuần Tuyết giận đến tím mặt, lời nói cay độc áp sát đến Đoan Mộc Ly Tâm.
– Chỉ cần ta mang long chủng thì sau này ta chính là nhất quốc chi mẫu, còn ngươi? Đến mang thai ngươi còn không được, mà vạn nhất được cũng yểu mệnh như mẫu thân vô dụng của ngươi thôi.
Sát khí đột ngột tăng lên tỏa ra bốn phía, bức bách hơi thở của Đoan Mộc Thuần Tuyết. Cung nữ ở đó đều sợ hãi lùi lại không một ai dám tiến lên, chỉ trơ mắt nhìn cái cổ trắng ngần của Đoan Mộc Thuần Tuyết nghẹt lại theo từng cái dùng lực của bàn tay Đoan Mộc Ly Tâm. Đáy mắt nàng sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc, mà Đoan Mộc Thuần Tuyết thấy vậy liền cố gắng nói thêm vài câu dù hơi thở cũng sắp không còn.
– Mẫu thân.. bẩn… bẩn thỉu… của ngươi… thật… thật đáng… chết..
Tay Đoan Mộc Ly Tâm siết chặt hơn, lý trí không ngừng thôi thúc nàng giết chết ả tiện nhân này. Vừa lúc đó Đông Bách Tử Hằng cùng quốc chủ Nam Phượng vừa vặn bước tới. Thấy cảnh trước mắt không thôi kinh hãi.
– Mau dừng tay.
Đông Bách Tử Hằng tức giận quát lớn, hôm nay đón tiếp quốc chủ nước khác sao có thể để nội bộ lục đục động thủ ngay trước đại điện, như vậy quốc thể còn để đâu.
Đoan Mộc Ly Tâm sát khí càng nồng đậm, tức giận đến độ không nghe được lời Đông Bách Tử Hằng. Đạo sát khí này khiến Đông Bách Tử Hằng có hơi ngột ngạt cùng chấn động. Hắn đã từng cảm nhận loại khí bức người này hôm nàng thi đấu trêи cao đài nhưng hôm nay nó dường như còn mạnh mẽ hơn. Bên kia quốc chủ Nam Phượng – Phượng Thiên cũng âm thầm kinh ngạc quan sát tỉ mỉ nữ tử trước mặt.
– Đoan Mộc Ly Tâm trẫm nói ngươi dừng tay. Người đâu ngăn ngụy vương phi lại.
Đông Bách Tử Hằng lần nữa hét lớn kéo thần trí Đoan Mộc Ly Tâm. Nàng thả ra lực đạo khiến Đoan Mộc Thuần Tuyết vô lực ngã trêи nền đất. Đoan Mộc Chính Đồ là người đầu tiên chạy đến đỡ Đoan Mộc Thuần Tuyết, lúc lướt qua hắn còn nhìn nàng một cách căm phẫn.
– Tuyết nhi, mau mở mắt ra nhìn phụ thân, Tuyết nhi, mau truyền thái y.
Nhìn cảnh cha con thâm tình trước mặt Đoan Mộc Ly Tâm chỉ muốn cười lớn, bao nhiêu năm qua nàng ao ước cảnh này một lần, chỉ một lần, nhưng người phụ thân này chưa bao giờ cho nàng. Đông Bách Tử Hằng cũng lo lắng.
– Thái tử phi đang mang thai, mau đưa về tẩm cung, có tin gì liền báo cho trẫm, tôn nhi của trẫm có chuyện gì trẫm liền trảm hết các ngươi.
Đám thái y sợ hãi dập đầu vội vã theo Đoan Mộc Thuần Tuyết về tẩm cung. Trêи đại điện không khí căng thẳng vây quanh.
– Phượng Thiên, thật mất mặt lại để huynh thấy cảnh tượng này.
– Không cần khách sáo, ta cùng huynh cũng không còn xa lạ hà tất phải câu nệ chuyện này.
Đông Bách Tử Hằng hướng Phượng Thiên cười gượng một cái rồi nhìn Đoan Mộc Ly Tâm đang quỳ dưới điện tức giận lên tiếng.
– Đoan Mộc Ly Tâm, ngươi rõ ràng biết hôm nay là yến tiệc tiếp đãi quốc chủ Nam Phượng lại còn cố ý gây chuyện làm mất mặt hoàng thất, ngươi đáng tội gì?
Đoan Mộc Ly Tâm bất chợt ngước lên vừa đúng lúc chạm được ánh mắt của Phượng Thiên.
… Ánh mắt của nữ nhân này thật giống…
———————————————————
Tiểu kịch trường
Long Ngạc: Cung chủ, Hoa Sơn phái chống đối chúng ta
Đoan Mộc Ly Tâm: Giết
Long Mệnh: Cung chủ, Thất Sơn phái nói xấu giáo ta
Đoan Mộc Ly Tâm: Diệt môn
Long Ngạc: Cung chủ, Ám Lâu tôn chủ thách đấu chúng ta
Đoan Mộc Ly Tâm: Ngũ mã phanh thây hắn
Long Mệnh: Tôn chủ Ám Lâu là ngụy vương
Đoan Mộc Ly Tâm: oa~ Để chàng thắng, hỏi chàng muốn lấy Bích Nguyệt giáo không, ta nhường lại cho chàng~~
Long Ngạc + Long Mệnh té xỉu
Đông Bách Hàn còn đang thu lấy sự mềm mại trêи người Đoan Mộc Ly Tâm liền bị một câu này của Thất Sát làm bật dậy. Đoan Mộc Ly Tâm nhìn Đông Bách Hàn nét mặt trở nên căng thẳng cũng ngoan ngoãn chỉnh lại y phục cùng tiến ra ngoài. Nàng có làm gì có lỗi với thiên hạ này sao? Tại sao mỗi lần nàng sắp câu dẫn được vương gia thì đều có chuyện?
– Hoàng hà vì sao lại vỡ đê?
Đông Bách Hàn hơi nhíu mi tâm hỏi Thất Sát. Phải biết hoàng hà là nơi trọng yếu cách kinh thành không xa, phụ hoàng từ lâu rất coi trọng việc đê điều của nơi này còn đặc biệt giao cho Đông Bách Tùng coi quản.
– Thuộc hạ không biết, nhưng hoàng thượng rất tức giận, thái tử gia cũng đã lên đường tới đó.
– Mau chuẩn bị ngựa, bổn vương lập tức đến đó.
Đoan Mộc Ly Tâm đáng thương níu níu tay áo Đông Bách Hàn, bộ dáng ủy khuất.
– Vương gia
– Bảo bối, bổn vương có đại sự cần làm.
Đoan Mộc Ly Tâm chỉ biết gật gật đầu nhìn Đông Bách Hàn cùng Thất Sát xuất phủ trong đêm, lòng ngập tràn oán giận. Suy nghĩ một chút liền gọi tỳ nữ thân cận tới
– Tinh nhi
– Vương phi có gì căn dặn
– Chúng ta ra ngoài.
Tinh nhi khó hiểu hỏi lại.
– Vương phi, khuya rồi chúng ta còn đi đâu.
– Ta có chuyện cần tìm Long Ngạc.
———————————————————
Trong một miếu hoang, một nam tử thân vận hắc y đang cung kính cúi đầu trước hai nữ tử.
– Long Ngạc tham kiến cung chủ, tôn giả đại nhân.
Hai nữ tử một bạch sam một thanh sam dùng lụa mỏng che đi khuôn mặt, đứng quay lưng về phía nam nhân đang quỳ kia.
– Ngươi đứng lên đi, chuyện ta cần đã làm xong chưa.
– Long Ngạc vô năng, chỉ tìm được một nữa của Phong Vân lệnh.
Nam tử gọi Long Ngạc kia cung kính dâng lên một nữa tấm lệnh bài bằng ngọc chiếu sáng. Phong Vân lệnh là lệnh bài của minh chủ võ lâm, có được nó thì quần hùng khuất phục. Long Ngạc cẩn thận lên tiếng.
– Cung chủ, so với thực lực của Bích Nguyệt giáo chúng ta thì đâu cần tới Phong Vân lệnh mới có thể nắm trọn giang hồ?
– To gan, chuyện của cung chủ làm không đến lượt ngươi ý kiến.
Nữ tử gọi tôn giả đại nhân bất ngờ lên tiếng khiến Long Ngạc vội vã quỳ xuống nét mặt lo lắng.
– Long Ngạc biết tội.
– Chuyện ta làm tất có lý do, ngươi đừng quên ngoài Bích Nguyệt giáo thì còn một thế lực tương đương chúng ta ở trêи giang hồ.
– Cung chủ muốn nói tới Ám Lâu?
Ám Lâu trước giờ luôn hoạt động một cách thần bí, ngay cả hai vị song sát lâu chủ cũng rất ít khi xuất hiện, tổng đà của Ám Lâu cũng là một bí mật không ai biết. Phải nói so với Bích Nguyệt giáo thì Ám Lâu là mối họa lớn.
– Ta sai điều tra về Ám Lâu, kết quả thế nào?
Long Ngạc lần này ngập ngừng.
– Thuộc hạ đã cố gắng điều tra nhưng Ám Lâu cứ như một vật vô hình, vốn không thể xác định được gì.
Nữ tử bạch y kia phất tay ra hiệu không có gì rồi tiếp tục nói.
– Không trách ngươi, nếu Ám Lâu dễ dàng điều tra như vậy thì đã không hùng bá giang hồ chỉ trong hai năm. Ngươi lui đi
Long Ngạc cúi đầu lui ra rồi thân ảnh dần biến mất trong màn đêm. Đến lúc này hai nữ tử kia mới kéo xuống rèm che mặt.
– Vương phi sao người lại có ý định thôn tính giang hồ.
Tinh Nhi, cũng chính là nữ tử mà Long Ngạc gọi tôn giả đại nhân nhẹ nhàng hỏi.
– Ta muốn giúp vương gia một tay
– Người sợ vương gia không đấu lại thái tử gia sao?
– Ta không lo, chỉ là những tin tức Long Ngạc thu thập về khiến ta không thể không nghĩ. Đông Bách Tùng là người có dã tâm, ta e là hắn không chỉ nhắm tới ngôi trữ quân.
– Ý vương phi là..
– Gần đây hắn thường xuyên thư từ qua lại với vương tử của các nước khác, chỉ sợ một khi hoàng thượng băng hà hắn mượn quân lực bọn họ diệt đi cái gai trong mắt là Hàn.
– Tinh nhi thấy thái tử hắn muốn thôn tính cả lục quốc.
Đoan Mộc Ly Tâm cười nhạt.
– Có thể, các nước khác binh lực yếu kém không đáng lo, chỉ duy có Nam Phượng quốc, quốc chủ Nam Phượng văn thao võ lược, hắn vốn không bằng một góc, huống hồ Nam Phượng là nước đứng đầu trong lục quốc.
Lục quốc phân tranh chia ra sáu lãnh thổ. Yên, Vệ, Vân, Phượng, Thần, Thục có nghĩa là Yên quốc, Vệ quốc, Vân quốc, Nam Phượng quốc, Tây Thần quốc và Thục quốc. Trong đó hai nước có binh lực lớn mạnh nhất là Vệ quốc và Nam Phượng quốc. Quốc chủ Nam Phượng là Phượng Thiên, cũng là đồng môn từ thuở nhỏ của Đông Bách Tử Hằng, xem nhau như huynh đệ nên Vệ quốc và Nam Phượng trước giờ giao hảo rất tốt.
– Vậy chuyện này phải giấu vương gia sao?
– Khi nào ta chiếm được Ám Lâu xưng bá võ lâm ta sẽ công khai thân phận này với chàng.
– Dạ.
Tinh nhi cúi đầu hiểu chuyện. Cả hai đeo lại rem che thân ảnh thoắt thoắt lướt đi. Đoan Mộc Ly Tâm ngoài thân phận tứ tử nhà Đoan Mộc thì còn một thân phận khác là Bích Nguyệt cung chủ của Bích Nguyệt giáo, giang hồ gọi nàng là Độc Tiên Nhi. Nhắc tới Bích Nguyệt giáo chính là nhắc tới quỷ môn quan, nhân sĩ võ lâm ai mà không biết Độc Tiên Nhi là nữ tử dung mạo bất phàm nhưng lạnh lùng tàn độc, chỉ cần nàng muốn kẻ nào chết thì kẻ đó không sống nổi qua canh ba. Dưới trướng nàng còn có Bích Nguyệt tôn giả võ công cao cường hành tung bí ẩn, chưa kể đến hai vị tả sứ Long Ngạc, hữu sứ Long Mệnh là bộ đôi sát thủ ưu tú nhất giang hồ. Thân thế của nàng người khác nghe qua đều phải rùng mình. Ai ngờ được nữ nhân người người khϊế͙p͙ sợ kia chính là Ngụy vương phi. Đúng là giờ ở thân phận nào nàng cũng khiến người ta kinh hãi.
———————————————————-
– Vương phi, hôm nay quốc chủ Nam Phượng đến thăm hoàng thượng lệnh các phi tần cùng hoàng tử đều phải tới.
– Vương gia vẫn chưa về sao?
– Tinh nhi nghe nói vương và thái tử còn lo việc ở hoàng hà chắc sẽ về trễ.
Đoan Mộc Ly Tâm đến đại điện trước thong thả ngồi đợi, yến tiệc cũng bày biện sẵn chỉ đợi hoàng thượng tới. Đoan Mộc Thuần Tuyết nhân lúc không có ai liền kiếm cớ đả kϊƈɦ Đoan Mộc Ly Tâm.
– Ô, vương phi muội muội đến thật sớm
Đoan Mộc Ly Tâm nhìn bộ dáng mong manh của Đoan Mộc Thuần Tuyết đến ngứa mắt, chung quy là ả mới mang thai đi đứng cần nhẹ nhàng nhưng giọng điệu thì chua ngoa không chịu nổi. Thấy Đoan Mộc Ly Tâm không để ý tới mình liền tức giận khiêu khích.
– Muội muội, ta gả cho thái tử cũng được hai tháng liền có tin vui, còn muội vào ngụy vương phủ cũng một tháng rồi sao tỷ tỷ vẫn chưa nghe tin gì, có phải ngụy vương vốn không để ý tới ngươi hay không.
Đoan Mộc Thuần Tuyết vừa nói vừa cười ý đồ châm chọc biểu thị rõ rệt.
– Chuyện riêng của bổn vương cần tỷ tỷ ngươi quản sao?
- Haha, tỷ tỷ chỉ muốn tốt cho ngươi, thân thể ngươi từ nhỏ yếu đuối vốn không thích hợp mang thai, ta e Ngụy vương điện hạ nên lập trắc phi…. Càng nhanh càng tốt
Đáy mắt Đoan Mộc Thuần Tuyết hiện lên nét âm độc ganh tị nồng đậm. Đoan Mộc Ly Tâm không nóng không lạnh đáp lại.
– Tỷ tỷ nên lo cho mình, mang thai cơ thể nữ nhân sẽ trở nên xấu xí, e rằng thái tử nhìn chán đến mức muốn ở lại hoàng hà mà chẳng muốn về phủ.
– Ngươi..
Đoan Mộc Thuần Tuyết giận đến tím mặt, lời nói cay độc áp sát đến Đoan Mộc Ly Tâm.
– Chỉ cần ta mang long chủng thì sau này ta chính là nhất quốc chi mẫu, còn ngươi? Đến mang thai ngươi còn không được, mà vạn nhất được cũng yểu mệnh như mẫu thân vô dụng của ngươi thôi.
Sát khí đột ngột tăng lên tỏa ra bốn phía, bức bách hơi thở của Đoan Mộc Thuần Tuyết. Cung nữ ở đó đều sợ hãi lùi lại không một ai dám tiến lên, chỉ trơ mắt nhìn cái cổ trắng ngần của Đoan Mộc Thuần Tuyết nghẹt lại theo từng cái dùng lực của bàn tay Đoan Mộc Ly Tâm. Đáy mắt nàng sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc, mà Đoan Mộc Thuần Tuyết thấy vậy liền cố gắng nói thêm vài câu dù hơi thở cũng sắp không còn.
– Mẫu thân.. bẩn… bẩn thỉu… của ngươi… thật… thật đáng… chết..
Tay Đoan Mộc Ly Tâm siết chặt hơn, lý trí không ngừng thôi thúc nàng giết chết ả tiện nhân này. Vừa lúc đó Đông Bách Tử Hằng cùng quốc chủ Nam Phượng vừa vặn bước tới. Thấy cảnh trước mắt không thôi kinh hãi.
– Mau dừng tay.
Đông Bách Tử Hằng tức giận quát lớn, hôm nay đón tiếp quốc chủ nước khác sao có thể để nội bộ lục đục động thủ ngay trước đại điện, như vậy quốc thể còn để đâu.
Đoan Mộc Ly Tâm sát khí càng nồng đậm, tức giận đến độ không nghe được lời Đông Bách Tử Hằng. Đạo sát khí này khiến Đông Bách Tử Hằng có hơi ngột ngạt cùng chấn động. Hắn đã từng cảm nhận loại khí bức người này hôm nàng thi đấu trêи cao đài nhưng hôm nay nó dường như còn mạnh mẽ hơn. Bên kia quốc chủ Nam Phượng – Phượng Thiên cũng âm thầm kinh ngạc quan sát tỉ mỉ nữ tử trước mặt.
– Đoan Mộc Ly Tâm trẫm nói ngươi dừng tay. Người đâu ngăn ngụy vương phi lại.
Đông Bách Tử Hằng lần nữa hét lớn kéo thần trí Đoan Mộc Ly Tâm. Nàng thả ra lực đạo khiến Đoan Mộc Thuần Tuyết vô lực ngã trêи nền đất. Đoan Mộc Chính Đồ là người đầu tiên chạy đến đỡ Đoan Mộc Thuần Tuyết, lúc lướt qua hắn còn nhìn nàng một cách căm phẫn.
– Tuyết nhi, mau mở mắt ra nhìn phụ thân, Tuyết nhi, mau truyền thái y.
Nhìn cảnh cha con thâm tình trước mặt Đoan Mộc Ly Tâm chỉ muốn cười lớn, bao nhiêu năm qua nàng ao ước cảnh này một lần, chỉ một lần, nhưng người phụ thân này chưa bao giờ cho nàng. Đông Bách Tử Hằng cũng lo lắng.
– Thái tử phi đang mang thai, mau đưa về tẩm cung, có tin gì liền báo cho trẫm, tôn nhi của trẫm có chuyện gì trẫm liền trảm hết các ngươi.
Đám thái y sợ hãi dập đầu vội vã theo Đoan Mộc Thuần Tuyết về tẩm cung. Trêи đại điện không khí căng thẳng vây quanh.
– Phượng Thiên, thật mất mặt lại để huynh thấy cảnh tượng này.
– Không cần khách sáo, ta cùng huynh cũng không còn xa lạ hà tất phải câu nệ chuyện này.
Đông Bách Tử Hằng hướng Phượng Thiên cười gượng một cái rồi nhìn Đoan Mộc Ly Tâm đang quỳ dưới điện tức giận lên tiếng.
– Đoan Mộc Ly Tâm, ngươi rõ ràng biết hôm nay là yến tiệc tiếp đãi quốc chủ Nam Phượng lại còn cố ý gây chuyện làm mất mặt hoàng thất, ngươi đáng tội gì?
Đoan Mộc Ly Tâm bất chợt ngước lên vừa đúng lúc chạm được ánh mắt của Phượng Thiên.
… Ánh mắt của nữ nhân này thật giống…
———————————————————
Tiểu kịch trường
Long Ngạc: Cung chủ, Hoa Sơn phái chống đối chúng ta
Đoan Mộc Ly Tâm: Giết
Long Mệnh: Cung chủ, Thất Sơn phái nói xấu giáo ta
Đoan Mộc Ly Tâm: Diệt môn
Long Ngạc: Cung chủ, Ám Lâu tôn chủ thách đấu chúng ta
Đoan Mộc Ly Tâm: Ngũ mã phanh thây hắn
Long Mệnh: Tôn chủ Ám Lâu là ngụy vương
Đoan Mộc Ly Tâm: oa~ Để chàng thắng, hỏi chàng muốn lấy Bích Nguyệt giáo không, ta nhường lại cho chàng~~
Long Ngạc + Long Mệnh té xỉu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook