Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em
-
Chương 87: Ngoại truyện 2: Cha con đấu đá
"Ông xã, anh có rảnh hôm nào không? Em muốn đến Bali chơi..." xem quảng cáo du lịch trên tivi, Tô Mộc Hy nhìn lại một lượt người mình, người cô sắp nhão ra vì không được đi lại nhiều rồi. Chán chết đi được! tiện thể thấy Bali đẹp như vậy, không đi cũng phí nha. Vì vậy mà cô quay sang nũng nịu ông chồng tham công tiếc việc của mình.
Lãnh Mạc Thiên đang xem tài liệu trên tay, bị cô vợ trẻ con làm phân tâm, không khỏi thấy buồn cười buông xuống "Bà xã, nếu em thích thì được thôi, tối nay chúng ta đi ngay!" cô sung sướng hai tay vòng qua cổ anh, nhanh nhẹn hôn "chụt" vào môi anh một cái "Yêu ông xã nhất!"
- Anh hay tiểu Dư? - Người đàn ông nào đó rõ ràng rất hài lòng nhưng bên ngoài lại làm bộ không vui.
- Coi kìa, đến con mình mà anh cũng ghen là sao? - Tô Mộc Hy cười nói.
- Bà xã, anh chỉ yêu em thôi! - Lãnh Mạc Thiên ôm vợ vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu cô khẽ nói.
- Thật là... - Cô hạnh phúc dụi đầu vào lồng ngực anh.
- Bà xã, đã lâu rồi chúng ta không... - Nghiêm túc không lâu, người đàn ông đã lộ mặt sói, buông cô ra, đôi mắt ánh lên tia gian tà nhìn từ trên xuống dưới, rồi cuối cùng dừng lại ở bộ ngực nở nang.
Sau khi sinh con, Tô Mộc Hy không những lấy lại được vóc dáng thon thả mà còn quyến rũ hơn hẳn. Ra ngoài nhìn cô thì không ai nghĩ cô đã là bà mẹ một con. Đây quả thực là niềm tự hào lớn! Tô Mộc Hy rất đắc ý với điều này.
- Không phải mới hôm trước sao? Anh phải để em nghỉ ngơi chứ! - Mỗi khi nói đến chuyện "xấu hổ" kia, cô đều không kìm được mà đỏ mặt.
- Cho em nghỉ một ngày là quá đủ rồi! Hơn nữa, bây giờ thằng Dư đang ở trường, sẽ không có ai phá chúng ta nữa... - Nói đi đôi với hành động, Lãnh Mạc Thiên hai tay bế bồng cô lên, từng bước từng bước lên tầng trên về phòng của vợ chồng.
Trong mấy chục con mắt chớp chớp của đám vệ sĩ và người hầu. Tô Mộc Hy gương mặt đã đỏ bừng, cô đập bụp bụp vào ngực anh, vừa đập vừa nói "Tên xấu xa...biến thái...buông em ra ngay!" nhưng cuối cùng vẫn chẳng thoát được.
Cánh cửa đóng "Cạch" lại một tiếng, chỉ vài phút sau, tiếng rên rỉ và thở dốc đã vang lên không ngừng. Nghe thật khiến cho người ta đỏ mặt, ông quản gia nhìn đám vệ sĩ người hầu đang ngoái người nhìn lên trên thì ho khụ khụ vài tiếng "Không mau làm việc đi còn đứng đây làm gì!" lập tức cả đám vội vàng chạy đi tán loạn, trở về công việc của mình.
Ông quản gia thở dài, dù ông chủ phu nhân ân ái thế là tốt nhưng ông vẫn nên đề xuất việc làm cửa cách âm. Chứ để thế này rất gây hại đến trái tim những con người độc thân vui tính như ông vậy.
Tối đến, Lãnh Mạc Dư mặc bộ đồng phục cấp 1 của trường tiểu học quý tộc. Ngồi vắt vẻo trên ghế sofa, xem tivi và ăn hoa quả. Đôi mắt to tròn đen láy liên tục nhìn lên đồng hồ, hỏi cô người hầu đứng sau "Ba mẹ cháu đâu rồi ạ?"
- Dạ thưa thiếu gia, ông chủ và phu nhân... - Chết thật, biết nói sao với thiếu gia bây giờ? cô người hầu chần chừ một lúc rồi gượng cười - Ông chủ và phu nhân đang làm việc ạ!
- Làm việc? Từ khi cháu về là đã không thấy họ đâu rồi, việc gì mà lâu thế hả cô? - Lãnh Mạc Dư nghiêng đầu hỏi, dáng vẻ rất đáng yêu và ngây thơ.
- Việc công ty đấy mà! Haha... - Cô người hầu gãi gãi đầu nói, xong nhanh chân lấy lí do rời đi - Xin phép thiếu gia, tôi đi trước ạ!
Lãnh Mạc Dư nhìn theo mà bĩu môi, có việc sao? Có ngu mới tin!
Nghĩ nghĩ một lúc, cậu tắt tivi, quàng balo lên vai rồi đi lên tầng.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, trên chiếc giường kingsize, hai thân thể không một mảnh vải che thân ôm chặt lấy nhau. Tô Mộc Hy vì mới bị lăn qua lăn lại nên giờ mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ say. Còn Lãnh Mạc Thiên một bộ dạng thỏa mãn ôm cô, đôi lúc lại vuốt ve cánh tay cô, hôn nhẹ lên trán cô. Mấy tiếng trôi qua, làm cô mệt quá rồi!
Đang tính nhắm mặt lại thư giãn thì có tiếng gõ cửa vang lên, theo đó là một giọng nói đầy trẻ thơ "Ba mẹ, ba mẹ xong việc chưa đấy?" Lãnh Mạc Thiên mím môi, thằng nhóc này! Lại chuẩn bị phiền phức với nó rồi đây.
Nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế nằm thoải mái cho Tô Mộc Hy. Anh bước xuống giường, với lấy chiếc áo choàng tắm màu đen. Vẻ mặt lạnh lùng đi về phía cửa mở ra, nhìn thằng bé thấp gấp bốn mình, anh có chút kiêu ngạo.
- Ba mẹ làm gì trong đó mà lâu vậy?
- Nhóc con, con còn bé nên không cần hiểu đâu, chỉ cần biết ba mẹ yêu thương nhau là được - Anh xoa xoa đầu cậu.
- Hừ, mẹ đâu rồi? Con muốn gặp mẹ! - Cậu bé né ra, hừ lạnh nói.
- Mẹ con ngủ rồi
- Ba lại hành mẹ con rồi đúng không? Nhân lúc con không có ở nhà, ba dám...
- Haha sao ba lại không dám? Nhóc con à, mẹ con tức là vợ của ba, ba mẹ ân ái với nhau là chuyện bình thường, con không nên so đo...
- Con không muốn! Con phải vào với mẹ, ba không được bắt nạt mẹ như vậy! - Nói rồi cậu định xông vào
- Yên nào, để mẹ con ngủ! Chúng ta sẽ nói chuyện sau, con nên về phòng tắm rửa thay quần áo mà đi ngủ đi, tạm biệt! - Lãnh Mạc Thiên một tay xách cổ áo cậu lên kéo ra ngoài cửa, nói rồi đóng cửa lại.
Lãnh Mạc Dư bực bội dậm chân quay bước về phòng, lần này coi như ba thắng nhưng sẽ không có lần sau đâu!
Lãnh Mạc Thiên đang xem tài liệu trên tay, bị cô vợ trẻ con làm phân tâm, không khỏi thấy buồn cười buông xuống "Bà xã, nếu em thích thì được thôi, tối nay chúng ta đi ngay!" cô sung sướng hai tay vòng qua cổ anh, nhanh nhẹn hôn "chụt" vào môi anh một cái "Yêu ông xã nhất!"
- Anh hay tiểu Dư? - Người đàn ông nào đó rõ ràng rất hài lòng nhưng bên ngoài lại làm bộ không vui.
- Coi kìa, đến con mình mà anh cũng ghen là sao? - Tô Mộc Hy cười nói.
- Bà xã, anh chỉ yêu em thôi! - Lãnh Mạc Thiên ôm vợ vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu cô khẽ nói.
- Thật là... - Cô hạnh phúc dụi đầu vào lồng ngực anh.
- Bà xã, đã lâu rồi chúng ta không... - Nghiêm túc không lâu, người đàn ông đã lộ mặt sói, buông cô ra, đôi mắt ánh lên tia gian tà nhìn từ trên xuống dưới, rồi cuối cùng dừng lại ở bộ ngực nở nang.
Sau khi sinh con, Tô Mộc Hy không những lấy lại được vóc dáng thon thả mà còn quyến rũ hơn hẳn. Ra ngoài nhìn cô thì không ai nghĩ cô đã là bà mẹ một con. Đây quả thực là niềm tự hào lớn! Tô Mộc Hy rất đắc ý với điều này.
- Không phải mới hôm trước sao? Anh phải để em nghỉ ngơi chứ! - Mỗi khi nói đến chuyện "xấu hổ" kia, cô đều không kìm được mà đỏ mặt.
- Cho em nghỉ một ngày là quá đủ rồi! Hơn nữa, bây giờ thằng Dư đang ở trường, sẽ không có ai phá chúng ta nữa... - Nói đi đôi với hành động, Lãnh Mạc Thiên hai tay bế bồng cô lên, từng bước từng bước lên tầng trên về phòng của vợ chồng.
Trong mấy chục con mắt chớp chớp của đám vệ sĩ và người hầu. Tô Mộc Hy gương mặt đã đỏ bừng, cô đập bụp bụp vào ngực anh, vừa đập vừa nói "Tên xấu xa...biến thái...buông em ra ngay!" nhưng cuối cùng vẫn chẳng thoát được.
Cánh cửa đóng "Cạch" lại một tiếng, chỉ vài phút sau, tiếng rên rỉ và thở dốc đã vang lên không ngừng. Nghe thật khiến cho người ta đỏ mặt, ông quản gia nhìn đám vệ sĩ người hầu đang ngoái người nhìn lên trên thì ho khụ khụ vài tiếng "Không mau làm việc đi còn đứng đây làm gì!" lập tức cả đám vội vàng chạy đi tán loạn, trở về công việc của mình.
Ông quản gia thở dài, dù ông chủ phu nhân ân ái thế là tốt nhưng ông vẫn nên đề xuất việc làm cửa cách âm. Chứ để thế này rất gây hại đến trái tim những con người độc thân vui tính như ông vậy.
Tối đến, Lãnh Mạc Dư mặc bộ đồng phục cấp 1 của trường tiểu học quý tộc. Ngồi vắt vẻo trên ghế sofa, xem tivi và ăn hoa quả. Đôi mắt to tròn đen láy liên tục nhìn lên đồng hồ, hỏi cô người hầu đứng sau "Ba mẹ cháu đâu rồi ạ?"
- Dạ thưa thiếu gia, ông chủ và phu nhân... - Chết thật, biết nói sao với thiếu gia bây giờ? cô người hầu chần chừ một lúc rồi gượng cười - Ông chủ và phu nhân đang làm việc ạ!
- Làm việc? Từ khi cháu về là đã không thấy họ đâu rồi, việc gì mà lâu thế hả cô? - Lãnh Mạc Dư nghiêng đầu hỏi, dáng vẻ rất đáng yêu và ngây thơ.
- Việc công ty đấy mà! Haha... - Cô người hầu gãi gãi đầu nói, xong nhanh chân lấy lí do rời đi - Xin phép thiếu gia, tôi đi trước ạ!
Lãnh Mạc Dư nhìn theo mà bĩu môi, có việc sao? Có ngu mới tin!
Nghĩ nghĩ một lúc, cậu tắt tivi, quàng balo lên vai rồi đi lên tầng.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, trên chiếc giường kingsize, hai thân thể không một mảnh vải che thân ôm chặt lấy nhau. Tô Mộc Hy vì mới bị lăn qua lăn lại nên giờ mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ say. Còn Lãnh Mạc Thiên một bộ dạng thỏa mãn ôm cô, đôi lúc lại vuốt ve cánh tay cô, hôn nhẹ lên trán cô. Mấy tiếng trôi qua, làm cô mệt quá rồi!
Đang tính nhắm mặt lại thư giãn thì có tiếng gõ cửa vang lên, theo đó là một giọng nói đầy trẻ thơ "Ba mẹ, ba mẹ xong việc chưa đấy?" Lãnh Mạc Thiên mím môi, thằng nhóc này! Lại chuẩn bị phiền phức với nó rồi đây.
Nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế nằm thoải mái cho Tô Mộc Hy. Anh bước xuống giường, với lấy chiếc áo choàng tắm màu đen. Vẻ mặt lạnh lùng đi về phía cửa mở ra, nhìn thằng bé thấp gấp bốn mình, anh có chút kiêu ngạo.
- Ba mẹ làm gì trong đó mà lâu vậy?
- Nhóc con, con còn bé nên không cần hiểu đâu, chỉ cần biết ba mẹ yêu thương nhau là được - Anh xoa xoa đầu cậu.
- Hừ, mẹ đâu rồi? Con muốn gặp mẹ! - Cậu bé né ra, hừ lạnh nói.
- Mẹ con ngủ rồi
- Ba lại hành mẹ con rồi đúng không? Nhân lúc con không có ở nhà, ba dám...
- Haha sao ba lại không dám? Nhóc con à, mẹ con tức là vợ của ba, ba mẹ ân ái với nhau là chuyện bình thường, con không nên so đo...
- Con không muốn! Con phải vào với mẹ, ba không được bắt nạt mẹ như vậy! - Nói rồi cậu định xông vào
- Yên nào, để mẹ con ngủ! Chúng ta sẽ nói chuyện sau, con nên về phòng tắm rửa thay quần áo mà đi ngủ đi, tạm biệt! - Lãnh Mạc Thiên một tay xách cổ áo cậu lên kéo ra ngoài cửa, nói rồi đóng cửa lại.
Lãnh Mạc Dư bực bội dậm chân quay bước về phòng, lần này coi như ba thắng nhưng sẽ không có lần sau đâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook