Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em
Chương 47: Phát súng kết thúc

****

Tại bệnh viện

Trước cửa phòng cấp cứu. Một người đàn ông đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đôi chỗ còn dính vết máu khô trông rất ghê rợn. Nhưng trên gương mặt đẹp trai đó chỉ toàn là nỗi sợ hãi và lo lắng bao trùm. Lãnh Mạc Thiên đi đi đi lại, gương mặt chứa đầy sự lo lắng và hoang mang. Vài tiếng bước chân vội vã đi đến, là Mục Lâm - Gia Vĩnh - Hữu Cảnh và Bạch Nhiên.

Bốn người nhìn Lãnh Mạc Thiên rồi nhìn nhau thở dài. Bạch Nhiên là người cảm thấy có lỗi nhất, anh ta nói "Thiên, xin lỗi cậu! Là tớ đã dẫn Tô Mộc Hy đến đó!" bước chân của Lãnh Mạc Thiên dừng lại, anh cúi đầu không nói gì.

- Thiên...cậu có thể trách tớ! Hay mắng tớ cũng được! Chứ đừng im lặng như thế! Cậu làm vậy tớ sẽ cảm thấy có lỗi hơn đó... - Bạch Nhiên

- Có gì mà tớ phải trách cậu chứ!? Tất cả là do tớ thôi... - Anh khẽ cười - Do tớ quá chìm sâu trong thù hận...mà quên mất đi những điều còn quan trọng hơn thế!

- Thiên, mọi thứ có lẽ nên dừng lại...và tớ cũng hiểu cảm giác mà mỗi khi cô ấy nhìn cậu... - Mục Lâm đặt tay lên vai bạn - Người mình yêu đau khổ thì thử hỏi bản thân mình có đau không? Câu trả lời...là đau hơn thế!

- Có lẽ cậu không biết...nhưng cái hôm mà cậu uống rượu cùng bọn tớ đến nỗi say mèm, tớ đã gọi cho Tô Mộc Hy và bảo cô ấy đến đón cậu - Gia Vĩnh mỉm cười - Một cô gái xinh đẹp, nhỏ nhắn lại có thể trong đêm tối mà đứng chờ ở một nơi đầy nguy hiểm và cám dỗ. Chỉ để đợi một người xuất hiện đó là cậu đó Lãnh Mạc Thiên!

- Phải đó! Khi bọn tớ hỏi cô ấy rằng vì sao phải chịu đựng để cậu hành hạ thì cô ấy có nói rằng cô ấy không quan tâm vì cậu còn đau khổ hơn thế nhiều! - Mục Lâm gật đầu.

- Haha...tớ đã làm gì thế này... - Một giọt nước mắt từ khóe mắt của Lãnh Mạc Thiên rơi xuống làm bốn người đàn ông giật mình kinh ngạc.

Lãnh Mạc Thiên...từ sau hôm đám tang của ba mẹ Lãnh thì anh đã không còn khóc nữa rồi. Nhưng hôm nay, con người ấy lại một lần nữa rơi nước mắt vì một người phụ nữ sao?

- Cậu đừng lo, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được! Tất cả những gì cậu phải làm lúc này...là chờ đợi mà thôi! - Hữu Cảnh nói

- Phải rồi...tớ sẽ chờ...bao lâu tớ cũng chờ... - Lãnh Mạc Thiên đưa tay lau giọt nước mắt đi, ánh mắt kiên định nhìn cửa phòng cấp cứu.

- --------------------------

Thấy các bạn trách nam9 mà kể cũng tội cho anh ấy😅😅😅 anh Thiên cx ko cố ý làm vậy đâu, các bạn cx có thể thấy anh ấy chưa làm gì gọi quá đáng với chị Hy. Nên mik nghĩ cách ngược anh ấy là ngược về mặt tinh thần.

Còn mik cx ko muốn ngc hai anh chị này nữa đâu, vậy nên nhanh nhanh còn về một nhà với nhau nhỉ?😝😝😝

Ấn sao bình chọn cho tui nha các tình yêu😘😘😘

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương