Độc Sủng Ái Phi
-
Chương 14
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, hai năm trôi qua chỉ như trong một cái chớp mắt. Quách Liễu nhờ vào sự sủng ái của Hứa Hằng đã nhanh chóng leo lên tước Phi, trở thành một trong tứ Phi. Ngoài Quách Liễu, còn có một cung phi khác tên là An Uyển Nhi được phong Phi. Các cung phi khác cũng được nâng tước vị lên một hoặc hai bậc. Duy nhất chỉ có một người hoàn toàn bị quên lãng, trong suốt hai năm, nàng vẫn chỉ là một Tài nhân có tước hiệu Mỹ. Nhưng dường như, điều đó không hề khiến nàng phiền lòng mà trái lại, nàng lại cảm thấy hài lòng với tình cảnh hiện tại. Bởi hậu cung đã có hai Phi, mỗi người cai quản một cung, những cung khác đều là do những cung phi mang tước Tần cai quản, thế nên các nàng không còn phải tới vấn an Thái hậu vào mỗi buổi sáng nữa, thay vào đó, các nàng sẽ tới vấn an chủ cung nơi mình ở. Trong hai năm, Tuệ Tâm vẫn ở tại Thanh Thư các, chỉ một mình nàng, thế nên không có ai làm chủ nơi này ngoài nàng, cũng như nàng không cần phải tới thỉnh an ai mỗi sáng, điều đó khiến nàng cảm thấy cuộc sống của mình thoải mái hơn rất nhiều.
Mỗi mùa trôi qua, nàng an ổn sống tại Thanh Thư các, rảnh rỗi thì tới tìm Phương Ngọc thái hậu nói chuyện phiếm, nếu không thì là may y phục, làm mấy thứ đồ linh tinh. Cuộc sống thư thái an nhàn như vậy, đủ để khiến nàng thỏa mãn. Tuy nhiên, những người hầu hạ bên cạnh nàng lại không mấy vui thú trước tình cảnh này, buổi chiều, Yên Chi từ phủ nội vụ trở về, không nén nổi tức giận mắng.
“Đám cẩu nô tài chết tiệt. Để ta coi các ngươi vênh váo được bao lâu.”
“Có chuyện gì vậy?” Y Vân hỏi.
“Ta vừa tới phủ nội vụ nhận ngân lượng tháng này. Bọn họ nói bên Chung Linh cung của Quách phi cần ngân lượng để may thêm y phục mùa hè, nên họ đem phần ngân lượng của chủ tử đưa qua bên đó. Đám cẩu nô tài đó, thấy chủ tử của chúng ta không được sủng ái liền coi thường, đã không cấp vật dụng mới cho chúng ta thì thôi, ngay cả phần ngân lượng tháng này của chủ tử cũng bị cắt mất.” Yên Chi ấm ức kể lại.
“Được rồi, chẳng phải đồ đạc ở cung chúng ta vẫn còn tốt sao. Ta cũng không có việc gì cần dùng đến ngân lượng. Chỉ ủy khuất cho các ngươi thôi.” Tuệ Tâm không quan tâm lắm đến chuyện này, nhẹ giọng an ủi.
Yên Chi ôm một bụng tức giận mà không thể phát tiết, nàng biết rõ tính cách chủ tử của mình nên cũng không nói được gì, đành thở dài. Y Vân thấy vậy vỗ nhẹ vào lưng Yên Chi an ủi, cười nói.
“Được rồi, chủ tử đã không để ý, tỷ cũng không nên tức giận làm gì. Đúng rồi, chủ tử, Mạc Danh và Tiểu Trác Tử đã đặt xong xích đu ở Ngự hoa viên cho người rồi, người có muốn ra đó ngắm hoa không?”
“Đi, đương nhiên là đi rồi.”
Tuệ Tâm mỉm cười, cùng Yên Chi và Y Vân tới Ngự hoa viên. Lần trước khi đi qua hồ Sen, nàng nhìn thấy tán hoa Tử Đằng đã nở hoa rất đẹp, mà trong hồ, Sen cũng đã nở hoa. Nàng cảm thấy vô cùng phấn khích trước cảnh đẹp mà mình nhìn thấy nên đã sai Mạc Danh và Tiểu Trác Tử làm cho nàng một chiếc xích đu ở dưới tán hoa Tử Đằng.
Khi tới Ngự hoa viên, Tuệ Tâm không kìm được tiếng kêu kinh ngạc. Khung cảnh nàng nhìn thấy giống như là tiên cảnh chốn nhân gian. Chiếc xích đu được đặt dưới tán hoa tử đằng màu trắng và tím xen kẽ, rủ xuống những chùm hoa mềm mại. Trước mặt, là một hồ Sen lớn, những bông hoa sen màu hồng phấn nở bung rực rỡ chen giữa những tán lá xanh mướt như ngọc. Khung cảnh tuyệt đẹp đến nghẹt thở.
Tuệ Tâm ngồi lên xích đu, thích thú cảm nhận những làn gió mùa hè mơn man. Lúc đầu, nàng đã lo lắng khi phải sống trong một thế giới không có quạt điện và điều hòa, nhưng quần áo lúc nào cũng phải mặc tới mấy lớp. Nhưng hóa ra mọi chuyện lại không tệ như những gì nàng đã lo. Ở thời đại này, khí hậu rất tốt, lại có nhiều cây xanh cho gió mát. Trang phục mùa hè của nàng lại toàn được may bằng lụa tơ tằm loại tốt nhất, thoáng mát và thấm mồ hôi tốt. Chất vải vừa mềm nhẹ vừa mát mịn. Thế nên tuy vào mùa hè nhưng nàng không hề cảm thấy nóng chút nào. Tuệ Tâm thầm nghĩ, thế giới hiện đại đang phá hủy Trái Đất bởi sự phát triển công nghiệp. Hiển nhiên là sự nóng lên toàn cầu đã khiến cho khí hậu của thời đó và thời này khác biệt.
Trong Dưỡng Tâm điện, Hứa Hằng ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương, mệt mỏi xoa nắn hai vai đang đau nhức. Tiểu Mạnh Tử đứng ở đằng sau thấy vậy, vội vàng hỏi.
“Hoàng thượng, có cần nghỉ ngơi một chút không, người đã phê duyệt tấu chương suốt ba canh giờ rồi.”
“Lâu như vậy rồi sao?” Hứa Hằng nhướng mày.
“Vâng, đúng là như vậy. Hoàng thượng, hiện giờ hoa Tử Đằng và hoa Sen ở ngoài Ngự hoa viên đang nở rất đẹp, người có muốn ra đó đi dạo một chút không ạ? ”
“Cũng được.” Hứa Hằng đặt bút xuống thư án, đứng dậy rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Rời khỏi Dưỡng Tâm điện, đi tới Ngự Hoa viên, nơi nơi hoa nở khoe sắc, không khí trong lành. Hứa Hằng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Khi đi tới vườn hoa Tử Đằng, từ xa, Hứa Hằng đã nghe thấy tiếng cười đùa lảnh lót, hắn nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trên xích đu. Nàng vận một bộ y phục màu tím phớt, tay áo xòe rộng, tà váy tung bay. Chiếc xích đu được đặt dưới tán hoa Tử Đằng, những bông hoa nho nhỏ thỉnh thoảng rơi xuống, vương trên những ngọn cỏ xanh mơn. Trong một khung cảnh thơ mộng như thế này, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn như đang bay lên bay xuống khiến hắn cảm thấy nàng…
Chết tiệt, vẫn xấu như vậy.
Yên Chi đứng đằng sau, vừa đẩy xích đu cho Tuệ Tâm, vừa cười nói.
“Chủ tử, cảnh ở đây đẹp như vậy, hay là người múa một điệu đi.”
“Hử?” Cảnh đẹp thì có liên quan gì tới chuyện ca múa?
“Phải rồi chủ tử, từ sau lần sắc phong cho Bảo Ngọc quận chúa, nô tì cũng không nhìn thấy người múa lần nào nữa. Có thể để chúng nô tì mở mang tầm mắt thêm một lần nữa hay không?” Y Vân bình thường ít nói cũng phụ họa theo.
“Ta không muốn.”
Không phải nàng hẹp hòi gì, chỉ là đã lâu rồi, nàng từ bỏ việc nhảy múa khi nghĩ rằng nó đã không còn có ích nữa. Nàng vẫn yêu những điệu múa, nhưng mỗi lần muốn nhảy múa, nàng lại nhớ về thế giới của mình, về những lần nhảy đến nỗi bàn chân bật máu, toàn thân đẫm mồ hôi trong phòng tập. Nàng nhớ người bạn thân của nàng, nhớ đến cha mẹ nàng, và dù nàng có tập múa mỗi ngày thì nàng cũng không thể trở thành múa chính trên một sân khấu ngập tràn ánh đèn được nữa.
“Trẫm cũng muốn xem ngươi múa.”
Tiếng nói vang lên đột ngột khiến Tuệ Tâm giật mình, suýt chút nữa thì ngã văng ra khỏi xích đu. Nàng quay sang, nhìn thấy Hứa Hằng đang đứng cách đó không xa, liền vội vàng xuống khỏi xích đu, cùng Yên Chi và Y Vân cúi người hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
Tuệ Tâm đứng trước mặt Hứa Hằng, nhưng lại ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bộ dạng đó khiến Hứa Hằng cảm thấy không hài lòng. Trong khi những cung phi khác luôn nhìn hắn với ánh mắt sáng rực như nhìn con mồi thì nàng lại luôn bày ra bộ dạng rùa rụt cổ với hắn.
“Ngẩng đầu, nhìn thẳng.”
Tuệ Tâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hứa Hằng. Nàng hoàn toàn không muốn nhìn vào gương mặt xấu xí của hắn. Nhưng tốt nhất là nàng không nên để lộ điều đó ra. Tuy nhiên, ý nghĩa của việc mặt đối mặt, mắt đối mắt này là gì?
“Lần sau đừng bày ra cái bộ dạng rùa rụt cổ đó trước mặt trẫm.” Hứa Hằng nghiêm khắc phê bình.
“Thần thiếp biết rồi.” Tuệ Tâm cúi đầu dẩu môi, bày ra bộ dạng hối lỗi.
“Lại như vậy nữa rồi.” Hứa Hằng không hài lòng nói.
Tuệ Tâm lại vội vàng ngẩng đầu lên.
Rốt cuộc tại sao hai người bọn họ lại đứng đây, trước những ánh mắt tò mò, và nói với nhau những câu nói thiếu muối như thế này vậy?
“Trẫm đáng sợ đến vậy sao?” Hứa Hằng nhìn nàng với ánh mắt thâm trầm.
Tuệ Tâm vội lắc đầu như trống bỏi. Thật ra Hứa Hằng vốn dĩ chưa từng làm điều gì khiến nàng phải sợ hãi. Nhưng lúc nào đứng trước hắn nàng cũng mang tâm trạng nơm nớp lo sợ. Có lẽ bởi vì nàng đã bị ám ảnh quá mức bởi câu nói “Ở cạnh vua như ở cạnh hổ.” Mà bản thân nàng lại không biết quả nhiều về những thứ gọi là lễ nghi, cung quy. Nàng luôn sợ rằng, chỉ cần sơ suất một chút thôi là có thể mất đầu bất cứ lúc nào. Nàng biết có lẽ bởi vì hắn là hoàng đế, nên luôn giữ bộ mặt lạnh lùng nghiêm nghị mà thôi.
“Người không hề đáng sợ, vì người là bậc cửu ngũ chí tôn, khiến cho thần thiếp cảm thấy quá kính ngưỡng nên mới không dám nhìn thẳng người mà thôi.”
Hứa Hằng nheo mắt, nhẹ vỗ lên đầu nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ.
“Dám nói dối trước mặt trẫm, lá gan của ngươi cũng không nhỏ chút nào đâu.”
Sau đó Hứa Hằng đi lướt qua người Tuệ Tâm, nàng có cảm giác như toàn thân mình bị đóng đá. Nam nhân này…quá sức khủng bố mà!
Hứa Hằng đi tới bên xích đu, ngồi xuống, đan hai tay vào nhau, nói với Tuệ Tâm.
“Múa đi, trẫm muốn xem.”
Tuệ Tâm quay sang, nhìn thấy Hứa Hằng thân mặc hoàng bào, ngồi trên xích đu dưới tán hoa Tử Đằng. Mà hai bên dây xích đu lại còn được quấn dây leo hoa. Cảnh tượng này thực sự có chút ngộ nghĩnh, khiến nàng không nén nổi mà bật cười.
Hứa Hằng nhìn lại bản thân, khó hiểu hỏi.
“Trẫm có gì đáng buồn cười lắm sao?”
Tuệ Tâm xua tay lắc đầu, buồn cười nói.
“Không có, chỉ là người và chiếc xích đu này có vẻ không hợp nhau cho lắm.”
Hứa Hằng nhìn lại chiếc xích đu, tỏ vẻ thản nhiên như không.
“Trẫm thấy rất thích hợp mà. Được rồi, đừng quan tâm đến chuyện này nữa. Múa đi”
Tuệ Tâm mím môi suy nghĩ, bối rối nói.
“Đôi giày hôm nay thần thiếp mang không phù hợp lắm, hay là để hôm khác được không ạ?”
Hứa Hằng nheo mắt, vẻ mặt rõ ràng là không tin.
“Thần thiếp nói thật mà, đôi giày này có đế quá dày, nếu múa sẽ đau chân lắm.”
Tuệ Tâm dẩu môi nói. Lúc đầu là vì không muốn, nhưng giờ nàng mới nhớ ra đôi giày nàng mang không phù hợp.
“Được rồi, vậy thì ngày mai, giờ này, tại đây.” Hứa Hằng nói ngắn gọn.
Tuệ Tâm không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.
“Thần thiếp tuân mệnh, hoàng thượng, nếu không còn việc gì nữa, thần thiếp xin phép cáo lui.”
Nhận được cái gật đầu của Hứa Hằng, Tuệ Tâm trở về Thanh Thư các trong tiếng thở dài ngao ngán.
Giờ Dậu, khi tiểu thái giám dâng khay thẻ bài lên trước mặt Hứa Hằng, ánh mắt hắn lướt qua một thẻ tên mà đã lâu hắn không đụng tới.
“Tiểu Mạnh Tử, đã bao lâu rồi ta không tới chỗ Mỹ tài nhân?” Hứa Hằng xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, hỏi khẽ.
“Bẩm hoàng thượng, đã hai năm rồi.”
“Hai năm? Lâu đến thế rồi sao?” Hứa Hằng ngạc nhiên hỏi lại.
“Bẩm hoàng thượng, đúng là như vậy.” Tiểu Mạnh Tử khẳng định lại. Bởi vì đã lâu đến vậy, nên hắn mới cố tình dẫn dụ hoàng thượng đến Ngự hoa viên, cố tình để hoàng thượng lại chú ý đến vị tài nhân bị bỏ quên đã lâu này.
Hứa Hằng suy nghĩ một chút, nhớ lại dáng vẻ của ai đó nhảy múa trên đại điện hai năm trước, trong lòng thoáng chút suy tư. Những ngón tay thon dài của hắn miết trên thẻ tên của nàng, khẽ gẩy một cái, lật úp tấm thẻ bài xuống.
“Được rồi, vậy thì đêm nay tới chỗ Mỹ tài nhân đi.”
Tiểu Mạnh Tử y lệnh, đích thân tới Thanh Thư các thông báo. Chén chè hạt sen nhãn nhục trên tay Tuệ Tâm suýt chút thì rơi xuống khi nghe Tiểu Mạnh Tử báo tin sét đánh. Trốn tránh được hai năm, rốt cuộc vẫn là chạy trời không khỏi nắng sao?
Tuệ Tâm từ tốn dùng khăn tay lau miệng, mỉm cười với Tiểu Mạnh Tử.
“Đa tạ Mạnh công công đã giúp đỡ.” Nói xong, nàng không quên quay lại liếc xéo Yên Chi và Y Vân đang đứng đằng sau.
“Mỹ tài nhân thật là nhạy bén, vậy mà người cũng đoán ra được.” Tiểu Mạnh Tử hiểu lời Tuệ Tâm, cười lớn.
“Tuệ Tâm không dám, chỉ là chút suy đoán thôi. Tuệ Tâm không tin rằng lại có sự trùng hợp đến vậy.” Thế nên chỉ có thể là do hai nha đầu bên cạnh nàng phối hợp cùng vị tổng quản nội cung này bày trò.
“Mỹ tài nhân, cung nữ của tài nhân dẫu sao cũng là do có lòng, còn tại hạ đây chỉ là hồi đáp người có tâm mà thôi. Dẫu sao cũng đã lâu rồi hoàng thượng không sủng hạnh người, đây là một cơ hội tốt đấy.”
“Mạnh tổng quản, Tuệ Tâm thật sự không cần. Đối với Tuệ Tâm, cuộc sống bây giờ cũng tốt lắm.” Tuệ Tâm thở dài.
“Được sủng hạnh thì có gì không tốt? Người nghĩ xem vì lý do gì mà hoàng thượng lại muốn người nhập cung tuyển tú? Một phần là do sự tác động của thái hậu, một phần khác chính là để đảm bảo hơn địa vị của phụ thân người đấy. Nếu sau này Lưu đại nhân xảy ra chuyện gì đó, chẳng phải người sẽ thành chỗ dựa duy nhất của Lưu gia sao? Nhưng nếu lúc đó người lại chỉ là một cung phi bị thất sủng, vậy thì Lưu gia biết dựa vào ai bây giờ?” Tiểu Mạnh Tử cười nói.
Hậu cung không được tham gia chuyện triều chính, có lý nào quân cờ hậu cung lại được đặt lên bàn cờ chính trị cơ chứ? Lý do không được thuyết phục cho lắm, nhưng vẫn khiến nàng á khẩu không nói được gì.
Tối muộn, khi Hứa Hằng tới Thanh Thư các thì Tuệ Tâm đang ngồi bên bàn trà, thấy Hứa Hằng tới, nàng vội đứng dậy hành lễ.
“Đứng lên đi.” Hứa Hằng nhàn nhạt phất tay áo nói.
“Hoàng thượng.” Tuệ Tâm rót trà cho Hứa Hằng, bối rối nói. “Hôm nay, thân thể thần thiếp có chút bất tiện.”
“Hửm?” Hứa Hằng khoanh tay, nhíu mày nhìn Tuệ Tâm “Nếu trẫm nhớ không nhầm thì hai năm trước cũng vậy.”
“Không đâu, lần này thật sự là vậy mà.” Tuệ Tâm đưa tay lên thề.
Với lại, cách hai năm đâu có nghĩa là nàng không thể lại có đâu? Tháng nào nàng cũng bị người bạn cũ này đến thăm mà.
“Lần này thật sự là vậy? Vậy thì lần trước không phải, đúng không? Ngươi dám nói dối trẫm?” Cái nhìn của Hứa Hằng xoáy thẳng vào Tuệ Tâm.
Tuệ Tâm ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng bào chữa. “Thần thiếp không có nói dối bệ hạ, lần trước…lần trước…là vì thần thiếp chưa tắm. Quả thực là rất không tiện.”
“Phụt.” Hứa Hằng chống tay lên trán, bật cười. Cái lý do ngớ ngẩn như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Tuệ Tâm lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Hằng cười, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngẩn ra nhìn hắn một lúc. Hứa Hằng bị cái nhìn của Tuệ Tâm làm cho bối rối, liền hắng giọng.
“Nhìn trẫm có gì lạ lắm sao?”
“Không có, chỉ là lần đầu tiên thần thiếp nhìn thấy người cười. Thì ra người cười cũng rất đẹp.” Khác hẳn vẻ mặt khó đăm đăm thường thấy rất nhiều.
Hứa Hằng nhìn Tuệ Tâm, cái nhìn rất dịu dàng, khiến cho nàng đỏ mặt, chẳng lẽ nàng đã nói gì sai sao? Nhưng Hứa Hằng lại không nói gì, thản nhiên đứng dậy, đi tới bên giường nằm của nàng, tự cởi bỏ y phục. Lần này Tuệ Tâm rất thức thời, nàng cởi bỏ áo ngoài, leo lên giường, nằm nép vào trong. Hứa Hằng vào sau, vén chăn nằm xuống bên cạnh, an ổn nhắm mắt.
Một lúc sau, cảm nhận được người nằm bên cạnh cứ liên tục trở mình một cách khẽ khàng, Hứa Hằng không chịu nổi lại mở mắt nhìn nàng.
“Thần thiếp khiến hoàng thượng thức giấc sao?” Tuệ Tâm dè dặt hỏi.
“Sao vẫn chưa ngủ đi?”
“Thần thiếp bị khó ngủ, lần nào cũng phải lăn qua lăn lại rất nhiều lần mới có thể ngủ được.”
“Lần trước ngươi nằm rất yên mà.”
Lần trước nàng sợ hắn sẽ đổi ý bất chợt, nên cứ nằm im như khúc gỗ, không dám động đậy. Nhưng lần này đúng là cơ thể nàng bất tiện thật, nên dù hắn có đổi ý thì cũng sẽ không thể động đến nàng được. Thế nên nàng mới dám trở mình nhiều lần như vậy.
Hứa Hằng không hỏi gì thêm, nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào vòng tay của hắn, siết chặt.
“Mau ngủ đi.”
Má nàng áp vào lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim hắn đập trầm thấp, đột nhiên thấy mặt mình nóng bừng.
Mỗi mùa trôi qua, nàng an ổn sống tại Thanh Thư các, rảnh rỗi thì tới tìm Phương Ngọc thái hậu nói chuyện phiếm, nếu không thì là may y phục, làm mấy thứ đồ linh tinh. Cuộc sống thư thái an nhàn như vậy, đủ để khiến nàng thỏa mãn. Tuy nhiên, những người hầu hạ bên cạnh nàng lại không mấy vui thú trước tình cảnh này, buổi chiều, Yên Chi từ phủ nội vụ trở về, không nén nổi tức giận mắng.
“Đám cẩu nô tài chết tiệt. Để ta coi các ngươi vênh váo được bao lâu.”
“Có chuyện gì vậy?” Y Vân hỏi.
“Ta vừa tới phủ nội vụ nhận ngân lượng tháng này. Bọn họ nói bên Chung Linh cung của Quách phi cần ngân lượng để may thêm y phục mùa hè, nên họ đem phần ngân lượng của chủ tử đưa qua bên đó. Đám cẩu nô tài đó, thấy chủ tử của chúng ta không được sủng ái liền coi thường, đã không cấp vật dụng mới cho chúng ta thì thôi, ngay cả phần ngân lượng tháng này của chủ tử cũng bị cắt mất.” Yên Chi ấm ức kể lại.
“Được rồi, chẳng phải đồ đạc ở cung chúng ta vẫn còn tốt sao. Ta cũng không có việc gì cần dùng đến ngân lượng. Chỉ ủy khuất cho các ngươi thôi.” Tuệ Tâm không quan tâm lắm đến chuyện này, nhẹ giọng an ủi.
Yên Chi ôm một bụng tức giận mà không thể phát tiết, nàng biết rõ tính cách chủ tử của mình nên cũng không nói được gì, đành thở dài. Y Vân thấy vậy vỗ nhẹ vào lưng Yên Chi an ủi, cười nói.
“Được rồi, chủ tử đã không để ý, tỷ cũng không nên tức giận làm gì. Đúng rồi, chủ tử, Mạc Danh và Tiểu Trác Tử đã đặt xong xích đu ở Ngự hoa viên cho người rồi, người có muốn ra đó ngắm hoa không?”
“Đi, đương nhiên là đi rồi.”
Tuệ Tâm mỉm cười, cùng Yên Chi và Y Vân tới Ngự hoa viên. Lần trước khi đi qua hồ Sen, nàng nhìn thấy tán hoa Tử Đằng đã nở hoa rất đẹp, mà trong hồ, Sen cũng đã nở hoa. Nàng cảm thấy vô cùng phấn khích trước cảnh đẹp mà mình nhìn thấy nên đã sai Mạc Danh và Tiểu Trác Tử làm cho nàng một chiếc xích đu ở dưới tán hoa Tử Đằng.
Khi tới Ngự hoa viên, Tuệ Tâm không kìm được tiếng kêu kinh ngạc. Khung cảnh nàng nhìn thấy giống như là tiên cảnh chốn nhân gian. Chiếc xích đu được đặt dưới tán hoa tử đằng màu trắng và tím xen kẽ, rủ xuống những chùm hoa mềm mại. Trước mặt, là một hồ Sen lớn, những bông hoa sen màu hồng phấn nở bung rực rỡ chen giữa những tán lá xanh mướt như ngọc. Khung cảnh tuyệt đẹp đến nghẹt thở.
Tuệ Tâm ngồi lên xích đu, thích thú cảm nhận những làn gió mùa hè mơn man. Lúc đầu, nàng đã lo lắng khi phải sống trong một thế giới không có quạt điện và điều hòa, nhưng quần áo lúc nào cũng phải mặc tới mấy lớp. Nhưng hóa ra mọi chuyện lại không tệ như những gì nàng đã lo. Ở thời đại này, khí hậu rất tốt, lại có nhiều cây xanh cho gió mát. Trang phục mùa hè của nàng lại toàn được may bằng lụa tơ tằm loại tốt nhất, thoáng mát và thấm mồ hôi tốt. Chất vải vừa mềm nhẹ vừa mát mịn. Thế nên tuy vào mùa hè nhưng nàng không hề cảm thấy nóng chút nào. Tuệ Tâm thầm nghĩ, thế giới hiện đại đang phá hủy Trái Đất bởi sự phát triển công nghiệp. Hiển nhiên là sự nóng lên toàn cầu đã khiến cho khí hậu của thời đó và thời này khác biệt.
Trong Dưỡng Tâm điện, Hứa Hằng ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương, mệt mỏi xoa nắn hai vai đang đau nhức. Tiểu Mạnh Tử đứng ở đằng sau thấy vậy, vội vàng hỏi.
“Hoàng thượng, có cần nghỉ ngơi một chút không, người đã phê duyệt tấu chương suốt ba canh giờ rồi.”
“Lâu như vậy rồi sao?” Hứa Hằng nhướng mày.
“Vâng, đúng là như vậy. Hoàng thượng, hiện giờ hoa Tử Đằng và hoa Sen ở ngoài Ngự hoa viên đang nở rất đẹp, người có muốn ra đó đi dạo một chút không ạ? ”
“Cũng được.” Hứa Hằng đặt bút xuống thư án, đứng dậy rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
Rời khỏi Dưỡng Tâm điện, đi tới Ngự Hoa viên, nơi nơi hoa nở khoe sắc, không khí trong lành. Hứa Hằng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Khi đi tới vườn hoa Tử Đằng, từ xa, Hứa Hằng đã nghe thấy tiếng cười đùa lảnh lót, hắn nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trên xích đu. Nàng vận một bộ y phục màu tím phớt, tay áo xòe rộng, tà váy tung bay. Chiếc xích đu được đặt dưới tán hoa Tử Đằng, những bông hoa nho nhỏ thỉnh thoảng rơi xuống, vương trên những ngọn cỏ xanh mơn. Trong một khung cảnh thơ mộng như thế này, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn như đang bay lên bay xuống khiến hắn cảm thấy nàng…
Chết tiệt, vẫn xấu như vậy.
Yên Chi đứng đằng sau, vừa đẩy xích đu cho Tuệ Tâm, vừa cười nói.
“Chủ tử, cảnh ở đây đẹp như vậy, hay là người múa một điệu đi.”
“Hử?” Cảnh đẹp thì có liên quan gì tới chuyện ca múa?
“Phải rồi chủ tử, từ sau lần sắc phong cho Bảo Ngọc quận chúa, nô tì cũng không nhìn thấy người múa lần nào nữa. Có thể để chúng nô tì mở mang tầm mắt thêm một lần nữa hay không?” Y Vân bình thường ít nói cũng phụ họa theo.
“Ta không muốn.”
Không phải nàng hẹp hòi gì, chỉ là đã lâu rồi, nàng từ bỏ việc nhảy múa khi nghĩ rằng nó đã không còn có ích nữa. Nàng vẫn yêu những điệu múa, nhưng mỗi lần muốn nhảy múa, nàng lại nhớ về thế giới của mình, về những lần nhảy đến nỗi bàn chân bật máu, toàn thân đẫm mồ hôi trong phòng tập. Nàng nhớ người bạn thân của nàng, nhớ đến cha mẹ nàng, và dù nàng có tập múa mỗi ngày thì nàng cũng không thể trở thành múa chính trên một sân khấu ngập tràn ánh đèn được nữa.
“Trẫm cũng muốn xem ngươi múa.”
Tiếng nói vang lên đột ngột khiến Tuệ Tâm giật mình, suýt chút nữa thì ngã văng ra khỏi xích đu. Nàng quay sang, nhìn thấy Hứa Hằng đang đứng cách đó không xa, liền vội vàng xuống khỏi xích đu, cùng Yên Chi và Y Vân cúi người hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.”
Tuệ Tâm đứng trước mặt Hứa Hằng, nhưng lại ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bộ dạng đó khiến Hứa Hằng cảm thấy không hài lòng. Trong khi những cung phi khác luôn nhìn hắn với ánh mắt sáng rực như nhìn con mồi thì nàng lại luôn bày ra bộ dạng rùa rụt cổ với hắn.
“Ngẩng đầu, nhìn thẳng.”
Tuệ Tâm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hứa Hằng. Nàng hoàn toàn không muốn nhìn vào gương mặt xấu xí của hắn. Nhưng tốt nhất là nàng không nên để lộ điều đó ra. Tuy nhiên, ý nghĩa của việc mặt đối mặt, mắt đối mắt này là gì?
“Lần sau đừng bày ra cái bộ dạng rùa rụt cổ đó trước mặt trẫm.” Hứa Hằng nghiêm khắc phê bình.
“Thần thiếp biết rồi.” Tuệ Tâm cúi đầu dẩu môi, bày ra bộ dạng hối lỗi.
“Lại như vậy nữa rồi.” Hứa Hằng không hài lòng nói.
Tuệ Tâm lại vội vàng ngẩng đầu lên.
Rốt cuộc tại sao hai người bọn họ lại đứng đây, trước những ánh mắt tò mò, và nói với nhau những câu nói thiếu muối như thế này vậy?
“Trẫm đáng sợ đến vậy sao?” Hứa Hằng nhìn nàng với ánh mắt thâm trầm.
Tuệ Tâm vội lắc đầu như trống bỏi. Thật ra Hứa Hằng vốn dĩ chưa từng làm điều gì khiến nàng phải sợ hãi. Nhưng lúc nào đứng trước hắn nàng cũng mang tâm trạng nơm nớp lo sợ. Có lẽ bởi vì nàng đã bị ám ảnh quá mức bởi câu nói “Ở cạnh vua như ở cạnh hổ.” Mà bản thân nàng lại không biết quả nhiều về những thứ gọi là lễ nghi, cung quy. Nàng luôn sợ rằng, chỉ cần sơ suất một chút thôi là có thể mất đầu bất cứ lúc nào. Nàng biết có lẽ bởi vì hắn là hoàng đế, nên luôn giữ bộ mặt lạnh lùng nghiêm nghị mà thôi.
“Người không hề đáng sợ, vì người là bậc cửu ngũ chí tôn, khiến cho thần thiếp cảm thấy quá kính ngưỡng nên mới không dám nhìn thẳng người mà thôi.”
Hứa Hằng nheo mắt, nhẹ vỗ lên đầu nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ.
“Dám nói dối trước mặt trẫm, lá gan của ngươi cũng không nhỏ chút nào đâu.”
Sau đó Hứa Hằng đi lướt qua người Tuệ Tâm, nàng có cảm giác như toàn thân mình bị đóng đá. Nam nhân này…quá sức khủng bố mà!
Hứa Hằng đi tới bên xích đu, ngồi xuống, đan hai tay vào nhau, nói với Tuệ Tâm.
“Múa đi, trẫm muốn xem.”
Tuệ Tâm quay sang, nhìn thấy Hứa Hằng thân mặc hoàng bào, ngồi trên xích đu dưới tán hoa Tử Đằng. Mà hai bên dây xích đu lại còn được quấn dây leo hoa. Cảnh tượng này thực sự có chút ngộ nghĩnh, khiến nàng không nén nổi mà bật cười.
Hứa Hằng nhìn lại bản thân, khó hiểu hỏi.
“Trẫm có gì đáng buồn cười lắm sao?”
Tuệ Tâm xua tay lắc đầu, buồn cười nói.
“Không có, chỉ là người và chiếc xích đu này có vẻ không hợp nhau cho lắm.”
Hứa Hằng nhìn lại chiếc xích đu, tỏ vẻ thản nhiên như không.
“Trẫm thấy rất thích hợp mà. Được rồi, đừng quan tâm đến chuyện này nữa. Múa đi”
Tuệ Tâm mím môi suy nghĩ, bối rối nói.
“Đôi giày hôm nay thần thiếp mang không phù hợp lắm, hay là để hôm khác được không ạ?”
Hứa Hằng nheo mắt, vẻ mặt rõ ràng là không tin.
“Thần thiếp nói thật mà, đôi giày này có đế quá dày, nếu múa sẽ đau chân lắm.”
Tuệ Tâm dẩu môi nói. Lúc đầu là vì không muốn, nhưng giờ nàng mới nhớ ra đôi giày nàng mang không phù hợp.
“Được rồi, vậy thì ngày mai, giờ này, tại đây.” Hứa Hằng nói ngắn gọn.
Tuệ Tâm không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.
“Thần thiếp tuân mệnh, hoàng thượng, nếu không còn việc gì nữa, thần thiếp xin phép cáo lui.”
Nhận được cái gật đầu của Hứa Hằng, Tuệ Tâm trở về Thanh Thư các trong tiếng thở dài ngao ngán.
Giờ Dậu, khi tiểu thái giám dâng khay thẻ bài lên trước mặt Hứa Hằng, ánh mắt hắn lướt qua một thẻ tên mà đã lâu hắn không đụng tới.
“Tiểu Mạnh Tử, đã bao lâu rồi ta không tới chỗ Mỹ tài nhân?” Hứa Hằng xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái, hỏi khẽ.
“Bẩm hoàng thượng, đã hai năm rồi.”
“Hai năm? Lâu đến thế rồi sao?” Hứa Hằng ngạc nhiên hỏi lại.
“Bẩm hoàng thượng, đúng là như vậy.” Tiểu Mạnh Tử khẳng định lại. Bởi vì đã lâu đến vậy, nên hắn mới cố tình dẫn dụ hoàng thượng đến Ngự hoa viên, cố tình để hoàng thượng lại chú ý đến vị tài nhân bị bỏ quên đã lâu này.
Hứa Hằng suy nghĩ một chút, nhớ lại dáng vẻ của ai đó nhảy múa trên đại điện hai năm trước, trong lòng thoáng chút suy tư. Những ngón tay thon dài của hắn miết trên thẻ tên của nàng, khẽ gẩy một cái, lật úp tấm thẻ bài xuống.
“Được rồi, vậy thì đêm nay tới chỗ Mỹ tài nhân đi.”
Tiểu Mạnh Tử y lệnh, đích thân tới Thanh Thư các thông báo. Chén chè hạt sen nhãn nhục trên tay Tuệ Tâm suýt chút thì rơi xuống khi nghe Tiểu Mạnh Tử báo tin sét đánh. Trốn tránh được hai năm, rốt cuộc vẫn là chạy trời không khỏi nắng sao?
Tuệ Tâm từ tốn dùng khăn tay lau miệng, mỉm cười với Tiểu Mạnh Tử.
“Đa tạ Mạnh công công đã giúp đỡ.” Nói xong, nàng không quên quay lại liếc xéo Yên Chi và Y Vân đang đứng đằng sau.
“Mỹ tài nhân thật là nhạy bén, vậy mà người cũng đoán ra được.” Tiểu Mạnh Tử hiểu lời Tuệ Tâm, cười lớn.
“Tuệ Tâm không dám, chỉ là chút suy đoán thôi. Tuệ Tâm không tin rằng lại có sự trùng hợp đến vậy.” Thế nên chỉ có thể là do hai nha đầu bên cạnh nàng phối hợp cùng vị tổng quản nội cung này bày trò.
“Mỹ tài nhân, cung nữ của tài nhân dẫu sao cũng là do có lòng, còn tại hạ đây chỉ là hồi đáp người có tâm mà thôi. Dẫu sao cũng đã lâu rồi hoàng thượng không sủng hạnh người, đây là một cơ hội tốt đấy.”
“Mạnh tổng quản, Tuệ Tâm thật sự không cần. Đối với Tuệ Tâm, cuộc sống bây giờ cũng tốt lắm.” Tuệ Tâm thở dài.
“Được sủng hạnh thì có gì không tốt? Người nghĩ xem vì lý do gì mà hoàng thượng lại muốn người nhập cung tuyển tú? Một phần là do sự tác động của thái hậu, một phần khác chính là để đảm bảo hơn địa vị của phụ thân người đấy. Nếu sau này Lưu đại nhân xảy ra chuyện gì đó, chẳng phải người sẽ thành chỗ dựa duy nhất của Lưu gia sao? Nhưng nếu lúc đó người lại chỉ là một cung phi bị thất sủng, vậy thì Lưu gia biết dựa vào ai bây giờ?” Tiểu Mạnh Tử cười nói.
Hậu cung không được tham gia chuyện triều chính, có lý nào quân cờ hậu cung lại được đặt lên bàn cờ chính trị cơ chứ? Lý do không được thuyết phục cho lắm, nhưng vẫn khiến nàng á khẩu không nói được gì.
Tối muộn, khi Hứa Hằng tới Thanh Thư các thì Tuệ Tâm đang ngồi bên bàn trà, thấy Hứa Hằng tới, nàng vội đứng dậy hành lễ.
“Đứng lên đi.” Hứa Hằng nhàn nhạt phất tay áo nói.
“Hoàng thượng.” Tuệ Tâm rót trà cho Hứa Hằng, bối rối nói. “Hôm nay, thân thể thần thiếp có chút bất tiện.”
“Hửm?” Hứa Hằng khoanh tay, nhíu mày nhìn Tuệ Tâm “Nếu trẫm nhớ không nhầm thì hai năm trước cũng vậy.”
“Không đâu, lần này thật sự là vậy mà.” Tuệ Tâm đưa tay lên thề.
Với lại, cách hai năm đâu có nghĩa là nàng không thể lại có đâu? Tháng nào nàng cũng bị người bạn cũ này đến thăm mà.
“Lần này thật sự là vậy? Vậy thì lần trước không phải, đúng không? Ngươi dám nói dối trẫm?” Cái nhìn của Hứa Hằng xoáy thẳng vào Tuệ Tâm.
Tuệ Tâm ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng bào chữa. “Thần thiếp không có nói dối bệ hạ, lần trước…lần trước…là vì thần thiếp chưa tắm. Quả thực là rất không tiện.”
“Phụt.” Hứa Hằng chống tay lên trán, bật cười. Cái lý do ngớ ngẩn như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Tuệ Tâm lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Hằng cười, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngẩn ra nhìn hắn một lúc. Hứa Hằng bị cái nhìn của Tuệ Tâm làm cho bối rối, liền hắng giọng.
“Nhìn trẫm có gì lạ lắm sao?”
“Không có, chỉ là lần đầu tiên thần thiếp nhìn thấy người cười. Thì ra người cười cũng rất đẹp.” Khác hẳn vẻ mặt khó đăm đăm thường thấy rất nhiều.
Hứa Hằng nhìn Tuệ Tâm, cái nhìn rất dịu dàng, khiến cho nàng đỏ mặt, chẳng lẽ nàng đã nói gì sai sao? Nhưng Hứa Hằng lại không nói gì, thản nhiên đứng dậy, đi tới bên giường nằm của nàng, tự cởi bỏ y phục. Lần này Tuệ Tâm rất thức thời, nàng cởi bỏ áo ngoài, leo lên giường, nằm nép vào trong. Hứa Hằng vào sau, vén chăn nằm xuống bên cạnh, an ổn nhắm mắt.
Một lúc sau, cảm nhận được người nằm bên cạnh cứ liên tục trở mình một cách khẽ khàng, Hứa Hằng không chịu nổi lại mở mắt nhìn nàng.
“Thần thiếp khiến hoàng thượng thức giấc sao?” Tuệ Tâm dè dặt hỏi.
“Sao vẫn chưa ngủ đi?”
“Thần thiếp bị khó ngủ, lần nào cũng phải lăn qua lăn lại rất nhiều lần mới có thể ngủ được.”
“Lần trước ngươi nằm rất yên mà.”
Lần trước nàng sợ hắn sẽ đổi ý bất chợt, nên cứ nằm im như khúc gỗ, không dám động đậy. Nhưng lần này đúng là cơ thể nàng bất tiện thật, nên dù hắn có đổi ý thì cũng sẽ không thể động đến nàng được. Thế nên nàng mới dám trở mình nhiều lần như vậy.
Hứa Hằng không hỏi gì thêm, nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào vòng tay của hắn, siết chặt.
“Mau ngủ đi.”
Má nàng áp vào lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim hắn đập trầm thấp, đột nhiên thấy mặt mình nóng bừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook