Độc Quyền Kiêu Sủng 2 Nước Mắt
1: Lên Xe Ta Đưa Con Về


“Từ Linh, tớ thích cậu!”
Cậu trai trong bộ đồng phục học sinh chìa ra hộp quà thắt nơ tinh xảo.

Cậu ngại ngùng cúi mặt không dám nhìn thẳng người đối diện.

Sân trường lúc này đang tập trung rất đông người.

Bọn họ nháo nhào, tụ lại xem vở kịch vui.
Trịnh Từ Linh nhìn hộp quà cùng người con trai đó, xong khẽ chớp mắt.

Đôi mày thanh tú hơi chau lại nhưng rồi nhanh chóng thả lõng ra.
“Từ Linh, làm bạn gái tớ nhé?” - ánh mắt cậu trai đó ngập tràn hy vọng.

Nhưng đối với Từ Linh, cậu ta chỉ là một người bạn cùng trường, không hơn không kém.
“Xin lỗi, tớ có người mình thích rồi! Hộp quà này, cậu giành cho người khác đi nhé.”- nụ cười của cô như mặt trời, nhưng nó như tạt một gáo nước lạnh vào tim cậu ta.
“…”-cậu bàng hoàng nhận ra nữ thần của lòng cậu vừa từ chối mình.

Dù biết được cơ hội rất mong manh, nhưng cậu ta dường như vẫn không chịu nổi sự thật nghiệt ngã này.

Cậu nam sinh buồn bã cuối sầm mặt rút lui.
“À, khoan đã…”
Từ Linh chợt cầm lấy hộp quà trước sự ngỡ ngàng của cậu trai trẻ.

Cô nhìn một lượt hộp quà, rồi tỉ mỉ căn chỉnh lại chiếc nơ cho đều, xong mới trả lại cho cậu ta.
“Nơ bị thắt lệch.

Lần sau, cậu nhớ tìm hiểu kỹ người mình muốn hẹn hò nhé, tớ không thích màu hồng đâu, lần này là may cho cậu đó.


Không cần khách sáo đâu, tạm biệt!”
Từ Linh nháy một bên mắt với cậu ta, xong cô lém lỉnh vẫy tay chào cậu rồi đi mất.

Bỏ lại cậu trai trẻ bần thần, ngơ ngác giữa sân trường.

Hôm nay Trịnh Văn đến đón Từ Linh đi học về, vì tài xế xe riêng Kỳ Minh có việc bận đột xuất nên không thể đón con bé được.

Trịnh Văn từ xa đã chứng kiến hết mọi chuyện, có một cảm giác từ lâu lại phút chốc ùa về.
Cô gái nhỏ nhắn trong đồ đồng phục nữ sinh đơn giản, nhưng nét tinh khôi đầy nhí nhảnh ẩn hiện trên gương mặt thanh tú của cô thật sự rất thu hút.

Không phải tự nhiên mà đám con trai thì phát cuồng, còn đám con gái thì ghen tị với Từ Linh.

Gió mùa thu nô đùa với làn tóc dài đen nhánh, mang mùi hương trên tóc cô lan tỏa vào không gian, sự xuất hiện của cô khiến mọi thứ đều bị lu mờ.
Từ Linh đang đi về phía hắn, tay con bé vén lại phần tóc vừa bị gió thổi bung.

Trong khuôn viên trường, chiếc xe màu đen bóng coáng cùng Trịnh Văn thật sự rất nỗi bật, mấy cô cậu học sinh đều tỏ vẻ thích thú và vô cùng ngưỡng mộ.

Nhưng đồng thời cũng có nhiều lời đàm tiếu đánh giá.
Từ Linh bỏ ngoài tai hết, cô nheo mắt nhìn con người nổi bần bật giữa đám đông kia.

Người đó không phải là cha nuôi của cô sao, tại sao cha nuôi lại đậu xe vào vị trí mà chú Kỳ Minh hay đậu xe để đón cô.
Từ Linh có thể dễ dàng nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán của mọi người.

Bọn họ chắc chưa từng gặp qua một người đàn ông đáng tuổi cha mà lại trông trẻ trung phong độ như thế bao giờ.
“Cha…sao cha lại đến đây?”-Con bé chầm chậm đến bên chiếc xe giữa tâm điểm của mọi sự chú ý.
Thật sự Từ Linh cùng Trịnh Văn rất ít khi nói chuyện cùng nhau.

Đến gọi tiếng cha mà cô cũng thấy ngượng miệng.

Sự xuất hiện của Trịnh Văn thật khiến con bé rất bất ngờ.
“Lên xe đi, ta đưa con về nhà.

Kỳ Minh có việc bận nên nhờ ta đón con.”
Trịnh Văn chu đáo mở cửa xe cho Từ Linh, rồi mới trở vào ghế lái của mình.

Trong xe, bầu không khí thật ngợp ngạc, đầy sự ngượng ngùng.

Cả hai không nói được với nhau câu nào, khiến Từ Linh ngước mặt lên cũng chẳng dám, cả buổi chỉ biết nhìn xuống mũi giày của mình.
“Từ Linh…khi nào con thi học kỳ?”-Chợt Trịnh Văn mở lời làm Từ Linh giật bắn người.

Cô ấp úng trả lời:
“A dạ…con…vừa thi xong tuần trước…”
Đây hình như là lần đầu cha hỏi thăm đến việc học tập của cô.
“Thế à, kết quả thế nào?”
“…cũng…khá tốt ạ…”-Từ Linh tự tin ngày thường không biết trốn đi đâu mất, chỉ để lại con bé e thẹn bẻn lẻn như ngày cô được Trịnh Văn nhận nuôi.
“Ừm, vậy thì tốt.”
Trịnh Văn ôn tồn nói, mắt vẫn chú tâm nhìn đường.
“…”
“Nghe nói con học múa song đao?”

“Sao…cha…biết?” - Câu hỏi này thật khiến Từ Linh bất ngờ.

Cô tập bộ môn này sau khi cha Trịnh Văn rời khỏi nhà.

Dù tập chưa lâu, nhưng nhờ khả năng thiên phú mà kỹ thuật múa đao của cô khá tốt, Từ Linh vì vậy hay được trường gọi lên đội tuyển để thi đấu với các trường khác.
“Hôm đó, cha có xem con thi đấu cấp thành phố.

Vung đao hay lắm.”
“Dạ…con cảm ơn cha…nhưng mà con chỉ được hạng nhì, không được xuất sắc lắm.”-Từ Linh bẽn lẽn gãi đầu.
“Không sao, con rất có tiềm năng.”
Chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn, nhưng nó khiến Từ Linh trở nên thật e dè sợ sệt.

Cảm giác ở cùng ông trong xe thật kỳ lạ.
Rất may là đã về đến nhà, Từ Linh thở phào nhẹ nhõm, loay hoay mở dây an toàn.

Trịnh Văn thì đã ra khỏi xe trước và đi sang bên cạnh mở cửa giúp cô từ lúc nào.
Từ Linh thấy thế thì nhanh chóng cầm mấy quyền tập lên rồi bước ra khỏi xe, nhưng vì vội vàng mà chân vướn lại vào thành cửa làm cô ngã chúi vào người Trịnh Văn.

Đống tập cũng rơi rớt ra đất.
Cô gái trẻ bám chặt vào cánh tay chắc chắn của người cha nuôi.

Khoảng cách của cả hai gần đến nỗi mùi hương nước hoa thoang thoảng trên người Trịnh Văn cô cũng có thể ngửi thấy.

Trịnh Văn nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, một cảm xúc kỳ lạ nhen nhói trong lòng hắn.
Từ Linh mặt đỏ bừng, ngại ngùng buông tay, cố gắng tự đứng vững lại.
“A, con xin lỗi…”
“Không sao chứ?”-Trịnh Văn nhìn cô một lượt, muốn chắc chắn rằng cô con gái nuôi không gặp vấn đề gì.

Rồi Trịnh Văn nhanh tay nhặt đống tập lên hết giúp cô.
“Dạ không, cảm ơn cha đã đưa con về…”
“Để cha giúp con.”
“A, dạ không cần đâu ạ…”
Từ Linh đón lấy đống tập đó rồi nhanh chóng chào ông cha nuôi, rồi chập chững đi nhanh vào nhà.

Thật ra khi nãy chân cô đã bị trật, đi đứng có chút đau, nhưng Từ Linh phải nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh ngượng ngùng kia.

Năm Từ Linh vào lớp 8, cũng là lúc cha mẹ nuôi ly hôn nhau.

Mẹ nuôi Kim Uyên thì dễ dàng chấp nhận yêu cầu đó của cha, còn nhà nội thì tỏ ra vô cùng giận dữ, đến nổi từ mặt con trai mình, gạch tên Trịnh Văn hỏi hàng thừa kế.

Cả tập đoàn đều giao lại cho mẹ nuôi Kim Uyên gánh vác, sau này sẽ giao lại cho Trịnh Từ Lâm-cháu đích tôn duy nhất của dòng họ.

Thật là một năm đầy biến động.
Từ đó đến nay đã là 2 năm rồi.

Trịnh Văn cũng rất ít khi ghé thăm nhà.

Từ Linh càng ngại tiếp xúc với cha nuôi của mình hơn.
Trịnh Văn trở vào trong xe thì thấy quyển sổ vẽ của Từ Linh làm rơi trên ghế.

Từ Linh thì đã vào nhà từ lúc nào.

Hắn cầm lên ngắm nghía phần bìa sổ được trang trí tỉ mỉ, rồi bỏ vào ngăn đựng đồ trên xe.
Vừa lúc đó, trực giác mách bảo Trịnh Văn có ai đó đang dõi về phía mình, hắn nhạy bén nhìn lên ô cửa sổ trên lầu thì nhận ra gương mặt khá thân quen.
Con trai của hắn-Từ Lâm đang ở đấy, cậu nhìn chằm chằm vào hắn với nét mặt đầy chán ghét.

Mà một màn nãy giờ của Trịnh Văn và Từ Linh đều bị Từ Lâm chứng kiến hết.

Thấy ông cha phát hiện ra mình, Từ Lâm liền kéo màn cửa lại.
Trịnh Văn không nương lại nơi này lâu nữa, hắn nhanh chóng rẽ xe rời đi để tránh gây phiền toái.

Còn quyển sổ kia, hắn sẽ tìm cơ hội trả lại sau.
….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương