Độc Quyền Chiếm Hữu
-
Chương 66
Máy bay chiến đấu nhanh chóng bay xuống dưới, mọi cảnh vật ở bên ngoài lướt qua cửa sổ. Tôi đứng trước cửa khoang, chuẩn bị nhảy xuống.
Hệ thống liên lạc truyền đến giọng nói nghiêm nghị của không quân Đế quốc: “Thượng úy Mạc Lâm, xin hãy lập tức dừng lại! Phía trước là khu vực cấm bay.” Tôi hết sức căng thẳng, vừa quay đầu liền bắt gặp gương mặt lo lắng của Mạc Lâm, anh ta mở to đôi mắt màu đỏ nhìn tôi.
“Sau khi tôi nhảy xuống, anh hãy dừng lại.” Thanh âm của tôi chứa đựng nỗi chua xót, nước mắt lại chực trào ra: “Tin tôi, Mạc Lâm, tôi phải cứu anh ấy.”
Mạc Lâm chậm rãi gật đầu. Gương mặt kim loại của anh ta đờ đẫn, thân hình gầy guộc cao lớn dường như vô cùng căng thẳng.
Bộ dạng của anh ta khiến tim tôi nhói đau, tôi quay đầu không nhìn anh ta: “Mở cửa!”
Cánh cửa khoang máy bay từ từ nâng lên cao trước mặt tôi, gió thổi ù ù vào bên trong. Cảnh vật ở bên dưới chao đảo trong tầm mắt. Tôi vừa định nhảy xuống, một tiếng khóc nức nở từ phía sau truyền tới. Tôi quay đầu, chỉ thấy Mạc Lâm cúi xuống, hai tay ôm mặt.
Mạc Lâm là người nhạy cảm, không biết anh ta đã đoán ra điều gì?
Tôi mím môi, quay người, rơi xuống không trung.
Tôi chỉ rơi trong giây lát, luồng sáng màu trắng đã bao trùm toàn thân tôi, giúp tôi dừng lại trong không trung. Sau đó, tôi như một viên đạn bắn về phía Mục Huyền.
Nhìn từ phía xa xa, cung điện màu trắng nối liền nhấp nhô, giống tấm mặt nạ được xếp bằng gỗ. Người ở dưới đất nhỏ như đàn kiến. Còn ở trên không trung, tấm lưới sức mạnh tinh thần màu xanh lam đã được hình thành.
Trước mặt tôi, một cột sáng trong vắt chiếu thẳng lên bầu trời, xuyên qua tầng mây, chân cột sáng đó chính là Mục Huyền, bây giờ đã biến thành quả cầu phát sáng. Cột sáng phảng phất cắm trên hai bàn tay đang nắm chặt của Mục Huyền. Điều này khiến tôi càng bất an.
Không, tôi phải giúp anh, tôi phải cứu anh. Tôi làm sao có thể để anh chết đi?
Bệ hạ, em xin lỗi, em không thể làm theo ý nguyện của anh. Anh nói chỉ cần giết anh ấy, giết hết những người Stan có sức mạnh tinh thần, mới có thể cắt đứt khả năng tồn tại của thời đại siêu năng. Nhưng giết Mục Huyền, người đàn ông kiêu ngạo chính trực và dịu dàng của tôi, ý nghĩ này khiến tôi đau đớn đến tận cốt tủy.
Chị gái, chị từng nói muôn sự tại người, vì vậy chỉ với tàn quân ít ỏi đối mặt với đại quân của Stan, chị cũng chưa từng sợ hãi, vô tư lao vào chỗ chết. Bởi vì chị tin tưởng, ánh sáng của vũ trụ cuối cùng cũng sẽ trở lại, cho dù chị phải trả cái giá thịt nát xương tan.
Vậy thì lần này, chị hãy tin tưởng em có được không?
Em tin, chỉ cần Mục Huyền còn sống, dưới sự lãnh đạo của anh ấy, người Stan nhất định sẽ thoát khỏi tăm tối, nhất định sẽ không tiến hóa thành ‘kẻ săn mồi’.
Anh ấy sẽ là trụ cột của vũ trụ, anh ấy sẽ viết lại lịch sử.
Toàn thân tôi tràn đầy sức mạnh. Tôi muốn bay qua bên đó, cùng Mục Huyền tải trọng nguồn năng lượng cực lớn. Tôi phải giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này.
Mặt đất ngày càng gần, tôi nhìn thấy vô số người ở dưới đất ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy đường nét gương mặt tuấn tú của Mục Huyền trong quả cầu phát sáng.
Đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng rít khẽ. Sau đó lưng tôi bị một thứ gì đó đâm mạnh, mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng của tôi chấn động và lộn tùng phèo.
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, tôi nhìn thấy vệt đạn pháo dài còn lưu lại trên không trung. Trong khi đó, tôi giống chiếc lá trôi nổi trong dòng khí lưu, cuối cùng rơi xuống đất.
Tôi đã bị đạn pháo của không quân Đế quốc bắn trúng.
Không! Tôi cần đến bên Mục Huyền để bảo vệ anh!
Tôi không có cảm giác đau đớn, nhưng đạn pháo đâm vào tấm màng sức mạnh tinh thần bảo vệ toàn thân tôi, khiến đầu óc tôi choáng váng, ngực và bụng vô cùng khó chịu. Tôi mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, tấm lưới màu xanh lam ngày càng tỏa sáng trên không trung. Trong lòng tôi đau đớn như bị dao cắt.
Vài giây sau, tôi ngã phịch xuống đất, ho sặc sụa. Tôi lập tức đứng dậy, cảnh vật trước mắt chao đảo. Sau khi nhìn kỹ, tôi phát hiện xung quanh là thảm cỏ xanh mướt, tòa kiến trúc màu trắng đẹp đẽ, hồ nước trong vắt tĩnh lặng. Tôi bị rơi xuống một cung điện cách núi ngọc không xa.
Nhưng tôi vừa đứng vững, vô số binh lính tay cầm súng từ đằng sau tòa nhà và trong rừng cây trước mặt lao ra. Bọn họ bao vây tôi trong phạm vi khoảng mười mét. Trên bầu trời, vô số chiếc máy bay chiến đấu từ bốn phương tám hướng dồn về một chỗ, khẩu pháo đen ngòm dưới bụng nhằm thẳng về phía tôi.
Mắt tôi hoa lên, dù có sức mạnh tinh thần, tôi cũng khó có thể thoát khỏi hỏa lực dày đặc như vậy. Bây giờ có giải thích cũng tốn công vô ích. Tôi lặng lẽ tích tụ sức mạnh tinh thần, toàn thân tôi lại tỏa ra luồng sáng trắng. Tôi chỉ còn một cách vượt qua vòng vây.
Đột nhiên, một thân hình quen thuộc tách khỏi đám binh sĩ đi ra đằng trước. Đôi mắt đỏ của anh ta giống như ngân ngấn nước, anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không lên tiếng.
“Mạc Phổ!” Tôi vội tiến lên hai bước, nhưng bị binh sĩ dùng súng ngăn lại: “Lập tức để tôi đi! Tính mạng của anh ấy gặp nguy hiểm, chậm trễ là không kịp nữa!”
Mạc Phổ trợn ngược hai mắt: “Vương phi nói gì?”
Tôi nghiến răng: “Năng lượng của ‘Stan vĩnh hằng’ quá mạnh, thân thể của anh ấy do quá tải sẽ bị nổ tung. Anh ấy sắp chết, tôi phải đi giúp anh ấy! Nhanh lên, xin hãy tin tôi!”
Đám binh sĩ ở xung quanh đưa mắt nhìn nhau. Mạc Phổ trầm tư, tôi sốt ruột vô cùng. Sau đó, anh ta bất chợt đẩy binh sĩ bên cạnh tôi, nghiêm giọng ra lệnh: “Mau hộ tống vương phi qua bên đó! Nhanh lên, mệnh lệnh hạm đội ngừng tấn công!”
Mạc Phổ tin tôi, anh ta tin lời tôi nói.
Tôi phảng phất trút bỏ gánh nặng ngàn cân.
Máy bay chiến đấu trên bầu trời chuyển hướng, đám binh lính ở dưới đất dạt ra, xếp thành hàng. Thân thể tôi nhẹ bẫng, bay lên không trung, cùng những chiếc máy bay tiến về núi ngọc.
Ai ngờ chúng tôi vừa bay lên, một đám binh lính ở sau cung điện phía trước mặt đột ngột xông ra. Bọn họ mặc quân phục màu xám mờ, lưng đeo đai vàng. Là đội cận vệ hoàng gia.
“Vương phi đi trước đi.” Mạc Phổ hét lên rồi đưa lính của anh ta đi nghênh đón đội cận vệ hoàng gia.
Tôi không nhìn Mạc Phổ, càng không bận tâm đến chuyện liệu anh ta có xảy ra xung đội với lính cận vệ hoàng gia hay không?
Tôi chỉ có thể tiến về phía trước, cố gắng tận dụng khoảng thời gian cuối cùng bay về Mục Huyền.
Tôi bay qua nóc cung điện màu trắng, cảnh vật vụt qua dưới chân tôi. Đám đông đứng quanh núi ngọc đều nhìn thấy tôi, bắt đầu hò hét bất an. Cách đó không xa, cỗ máy ‘Stan vĩnh hằng’ màu đen như con quái vật tỉnh giấc, phát tiếng kêu ầm ầm, khiến cả mặt đất phảng phất rung chuyển theo nó.
Nước mắt trào dâng lên khóe mi. Cuối cùng, tôi cũng bay qua vô số đầu người, dừng lại trên đỉnh núi, cách Mục Huyền vài mét.
Mục Huyền đang đứng thẳng, ngẩng mặt lên trời. Thân hình cao lớn của anh như cây cột bằng ngọc, chìm trong ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt. Gương mặt nghiêng tuấn tú của anh giống bức tượng điêu khắc, đôi mắt đen trầm tĩnh, phảng phất... không còn sinh khí.
Tôi sợ đến mức hồn bay phách tán, vội vàng chạy đến ôm Mục Huyền. Nhưng luồng sáng màu xanh lam xung quanh người anh nóng đến mức toàn thân tôi run rẩy. Tôi lập tức thu tay, tập trung sức mạnh tinh thần vào đôi cánh tay mới thò về phía thắt lưng Mục Huyền.
“Mục Huyền! Để em giúp anh, để em giúp anh!” Tôi hét lên.
Khi hai luồng sáng trắng và xanh tiếp xúc, cả người tôi run lên. Giống như có một dòng điện lưu từ quầng sáng màu xanh lam truyền tới, khiến toàn thân tôi vừa tê tê vừa nhói buốt. Tôi cảm thấy trên người có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn da thịt tôi.
Tôi cố gắng chịu đựng, điều khiển luồng sáng trắng lan tỏa, cố gắng đi vào cột sáng xanh lam một cách khó nhọc.
Cuối cùng, tôi đã có thể ôm Mục Huyền. Cả người tôi cũng chìm trong cột sáng màu xanh lam, dính chặt vào người anh.
Nhưng Mục Huyền vẫn bất động, ánh mắt anh đờ đẫn, giống như không cảm nhận được sự tồn tại của tôi.
Anh đã bị mất đi tri giác.
Tôi vội ôm chặt người Mục Huyền. Trên đầu tôi xuất hiện một nhiệt lượng nóng bỏng. Tôi biết đó là năng lượng cực lớn sản sinh từ cỗ máy ‘Stan vĩnh hằng’. Tôi ra sức phát huy sức mạnh tinh thần trong người đến cực điểm, muốn cùng anh chia sẻ việc tải trọng năng lượng.
Nhưng vài giây sau, trái tim tôi lạnh giá.
Bởi tôi không cảm nhận được.
Tôi không hề có một chút cảm nhận nguồn năng lượng đó truyền vào cơ thể tôi. Tôi không thể tải trọng năng lượng, tôi không thể cùng Mục Huyền gánh vác.
Trong khi đó, Mục Huyền bất động từ đầu đến cuối, cả người anh ngày càng nóng như hun lửa.
Cách này không được!
Trái tim tôi phảng phất sắp rơi xuống địa ngục. Tôi hoảng hốt quay đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của vô số người đang hướng về chúng tôi.
Đúng rồi, sao tôi có thể quên mất một điều quan trọng. Mục Huyền từng nói, tần suất năng lượng của ‘Stan vĩnh hằng’ được thiết kế phù hợp với từ trường sức mạnh tinh thần của người Stan. Còn từ trường và tần suất sức mạnh tinh thần của tôi không giống bọn họ, làm sao tôi có thể kết nối với anh?
Vì vậy tôi không thể cùng Mục Huyền chia sẻ, không thể giúp anh? Tôi chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn anh từ từ chết đi, chỉ có thể chứng kiến sự ra đời của thời đại siêu năng?
Viền mắt tôi đã trở nên mơ hồ. Trong tầm nhìn mơ hồ đó, dung mạo của Mục Huyền vô cùng yên tĩnh. Nhưng thân thể anh ở trong lòng tôi đã nóng đến mức khiến tôi đau đớn vô ngần.
Bây giờ, tôi chỉ còn cách giết anh, giết Mục Huyền của tôi?
Cả người anh đang ở trong vòng tay tôi, toàn bộ sức mạnh tinh thần của anh đã bộc phát hết ra bên ngoài. Với tình trạng của anh bây giờ, giết anh là việc làm dễ như trở bàn tay.
Nếu anh chết đi, ít nhất sức mạnh tinh thần của người Stan sẽ không bùng nổ, chủng tộc của tôi và các bộ tộc trên dải Ngân Hà vẫn còn hy vọng sinh tồn.
Tôi phải giết Mục Huyền?
Không...
Tôi nghe thấy tiếng thét xé lòng của tôi. Tôi ôm chặt người Mục Huyền, dùng toàn bộ sức lực kéo anh ra khỏi cột sáng màu xanh lam.
Tôi phải đưa anh đi, phải phá hoại kế hoạch hồi sinh. Mặc dù kể từ lúc này, hành tinh Stan sẽ rơi vào tăm tối, Đế quốc Stan sẽ bị diệt vong, nhưng Mục Huyền và một số ít người thuộc chủng tộc của anh vẫn có thể sống sót, siêu năng lượng cũng không bị kích phát.
Tôi phải đưa Mục Huyền thoát khỏi nơi này.
Luồng sáng màu xanh lam lưu chuyển như dòng nước, nhiệt lượng trên đỉnh đầu ngày càng gia tăng. Ánh sáng màu trắng tinh khiết tỏa ra từ người tôi ngày càng đậm đặc, từ từ vây quanh chúng tôi, hình thành một quả cầu tròn màu trắng.
Một nguồn năng lượng cực lớn đâm vào bề mặt sức mạnh tinh thần của tôi, khiến ruột gan tôi lộn nhào. Tôi nghiến răng chịu đựng, khóe miệng tôi rỉ máu tươi, nhưng luồng khí bên ngoài biến thành sương mù màu đỏ nhàn nhạt.
Tôi phải đưa Mục Huyền đi!
Tôi chỉ cảm thấy một sức mạnh lớn chưa từng có, giống như được giải phóng khỏi từng lỗ chân lông trên người tôi. Từ nơi sâu thẳm trong lồng ngực tôi phát ra tiếng gào thét không thể kiềm chế. Quả cầu sáng trắng bất thình lình chấn động, mắt tôi hoa lên, một sức mạnh cực lớn bùng nổ, khiến tôi văng người về phía sau.
Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm, tôi không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Tôi chỉ cảm thấy thân thể của hai chúng tôi bay về phía sau với tốc độ rất nhanh. Tôi nghe thấy tiếng hét kinh ngạc và phẫn nộ của đám đông dưới chân núi, tôi nghe thấy thanh âm sốt ruột của Mạc Phổ truyền tới: “Vương phi! Vương phi đang làm gì vậy?”
Đột nhiên, lưng tôi chạm vào một thứ vừa cứng vừa trơn láng. Tôi nghe thấy tiếng rạn nứt, trong khi thân thể của tôi và Mục Huyền cuối cùng cũng dừng lại.
Trong quầng sáng trắng chói mắt, tôi dần dần nhìn rõ mọi vật. Hóa ra chúng tôi bay về phía sau khá xa, chúng tôi đụng phải ngón trỏ của bàn tay điêu khắc mới dừng lại.
Cột sáng màu xanh lam phía trước đã biến mất, đỉnh núi ngọc trở nên trống trải và yên tĩnh vô cùng. Tấm lưới màu xanh lam trên bầu trời như vừa trúng một đòn nặng nề, bắt đầu nhấp nháy và dao động.
Mạng lưới sức mạnh tinh thần đã bị phá hủy?
Đúng lúc này, Mục Huyền đột nhiên động đậy. Sau đó, anh giơ tay bóp trán, ngẩng đầu quan sát bầu trời.
Tôi cảm thấy thân thể Mục Huyền cứng đờ trong giây lát, anh lập tức quay đầu về phía tôi.
Sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy. Đáy mắt anh vụt qua một tia đau đớn, tỉnh ngộ, thậm chí thất thần rồi bừng tỉnh, khiến tim tôi bị bóp nghẹt.
Không, không phải như vậy đâu Mục Huyền, em không phải có ý đó.
“Mục Huyền, anh hãy nghe em nói...”
“Điện hạ, mau trở về vị trí!” Dưới chân núi có người hét lớn: “Những người khác sắp không thể chống đỡ, vừa rồi có mười người bị nổ tung.”
“Vương phi, xin hãy lập tức rời khỏi nơi này! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!” Thanh âm kinh ngạc và phẫn nộ của Mạc Phổ vang lên sau lưng tôi. Tôi vội quay đầu, thấy vô số chiếc máy bay chiến đấu đang từ từ bay lên đỉnh núi. Mạc Phổ đứng ở cửa một chiếc máy bay, khẩu súng trong tay anh ta nhằm thẳng về phía tôi.
Mạc Phổ tưởng tôi lừa anh ta? Anh ta tưởng tôi tiếp cận Mục Huyền nhằm mục đích phá vỡ mạng lưới sức mạnh tinh thần xanh lam?
Đúng lúc này, giọng nói trầm khàn, khe khẽ của của Mục Huyền vang lên bên tai tôi: “Em mau đi đi!” Tôi ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt u tối như đêm đen của anh, đáy mắt anh lóe lên tia đau đớn, nhưng thần sắc anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Anh nhanh chóng quay người, bay về vị trí cột sáng vừa biến mất trên đỉnh núi ngọc.
Mục Huyền cũng tưởng tôi đến đây để hủy diệt Stan? Anh bảo tôi đi, anh vừa đuổi tôi đi?
Tôi cất giọng nghẹn ngào: “Đừng đi! Mục Huyền, anh đừng đi! Anh sẽ chết đó!”
Nhưng Mục Huyền không quay đầu, anh bay đến đỉnh núi trong tích tắc. Sắc mặt anh u ám vô cùng, ngũ quan thanh tú phảng phất bị một lớp sương mù che phủ. Tôi biết anh bị đả kích và đau đớn đến nhường nào?
Nhưng anh không hề nhìn tôi một lần. Mục Huyền giơ tay, cột sáng màu xanh lam từ cơ thể anh tỏa ra, giống như sinh mệnh của anh đang không ngừng trôi đi.
Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, điều khiển thân thể bay về phía Mục Huyền.
Đột nhiên, khóe mắt tôi liếc thấy một luồng sáng màu vàng từ đằng sau bay nhanh về phía tôi. Tôi nhận ra là một quả đạn pháo. Thân thể của tôi không hề dao động, nhưng đạn pháo vẫn không ngừng bắn về quả cầu ánh sáng sức mạnh tinh thần của tôi.
Tôi làm sao có thể để bản thân bị rơi xuống một lần nữa? Làm sao có thể để bọn họ ngăn cản, không cho tôi tiếp cận Mục Huyền? Tôi cố gắng tập trung sức mạnh tinh thần, quả cầu ánh sáng chấn động, đạn pháo đều nổ tung, sau đó biến mất trong quầng sáng màu trắng tinh khiết.
Lưng tôi như bị một sức mạnh cực lớn dội vào, miệng tôi phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng ở phía trước, cột sáng của Mục Huyền lại được hình thành, phóng lên trời cao và kết nối với tấm lưới màu xanh lam. Trong khi đó, gương mặt u ám của anh hướng về phía tôi, dung mạo thanh tú gần như rúm ró. Anh mấp máy môi nói hai từ: “Đi đi!”
Tôi váng vất ngoảnh đầu, liền nhìn thấy đám máy bay của Mạc Phổ nã hỏa tiễn dày đặc về phía tôi.
Do tôi đứng trong quả cầu ánh sáng nên cả thế giới vô cùng yên tĩnh. Tôi chỉ lờ mờ cảm thấy đạn pháo đâm vào quả cầu ánh sáng, khiến thân thể tôi đau buốt khó chịu vô cùng.
Tôi không có thời gian giải thích.
Đợi sau này, khi tôi cứu thoát Mục Huyền, tôi sẽ giải thích tất cả cho anh biết, liệu anh có thông cảm cho tôi không?
Thông cảm nỗi khổ tâm của tôi khi buộc phải hủy diệt chủng tộc của anh, Đế quốc của anh?
Hoặc giả, anh sẽ không bao giờ tin tưởng tôi. Anh làm sao có thể tin một người vợ vượt qua hàng chục triệu năm, đến để giết anh?
Chúng tôi xong rồi, chúng tôi thật sự không có tương lai.
Có điều... chỉ cần anh sống là được.
Chỉ cần... nhiều người, nhiều chủng tộc có thể sống sót là tốt rồi.
Tôi dựa vào kỹ năng chiến đấu trong ký ức, vung tay trái tạo thành một làn sóng xung kính cực nóng trong không trung. Làn sóng xung kích đó như con dao màu trắng uốn cong, phóng về cột sáng màu xanh lam trên đỉnh đầu Mục Huyền.
Mục Huyền không đề phòng, cột sáng màu xanh lam bị cắt đứt, mạng lưới trên đỉnh đầu lại lắc lư nghiêng ngả. Mục Huyền quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen của anh lạnh lẽo đến mức không còn độ ấm, khóe miệng anh rỉ một đường máu tươi.
Trong khi không rời mắt khỏi tôi, Mục Huyền lặng lẽ vung tay trong không trung, một đợt sóng xung kích màu xanh lam sắc bén phóng về phía tôi. Tim tôi hoàn toàn chìm sâu dưới đáy bể, tôi giơ hai tay, tung một luồng sáng trắng cuồn cuộn như sóng biển về sóng xung kích của Mục Huyền.
Khi hai luồng sáng cực mạnh chạm vào nhau, từng chùm sáng vỡ vụn nhanh chóng lan tỏa khắp không trung. Không khí phảng phất chấn động, trời đất phảng phất chìm ngập trong ánh sáng chói lòa.
Toàn thân tôi lắc lư kịch liệt, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi lớn, tôi gần như không thể đứng vững. Cách chỗ tôi không xa, thân hình và gương mặt Mục Huyền vẫn chìm trong ánh sáng chuyển động. Tôi lờ mờ nhìn thấy máu trào xuống khóe miệng anh.
Chúng tôi ở hai thế đối đầu, trầm mặc nhìn nhau.
Hai quầng sáng màu xanh lam và trắng hòa lẫn vào nhau trên không trung, tạo thành cảnh tượng hoành tráng. Nhưng tôi cảm thấy sức mạnh to lớn của Mục Huyền, không khoan nhượng chèn ép sức mạnh tinh thần của tôi, khiến tôi không thể thốt ra lời, thậm chí không thở nổi.
Hệ thống liên lạc truyền đến giọng nói nghiêm nghị của không quân Đế quốc: “Thượng úy Mạc Lâm, xin hãy lập tức dừng lại! Phía trước là khu vực cấm bay.” Tôi hết sức căng thẳng, vừa quay đầu liền bắt gặp gương mặt lo lắng của Mạc Lâm, anh ta mở to đôi mắt màu đỏ nhìn tôi.
“Sau khi tôi nhảy xuống, anh hãy dừng lại.” Thanh âm của tôi chứa đựng nỗi chua xót, nước mắt lại chực trào ra: “Tin tôi, Mạc Lâm, tôi phải cứu anh ấy.”
Mạc Lâm chậm rãi gật đầu. Gương mặt kim loại của anh ta đờ đẫn, thân hình gầy guộc cao lớn dường như vô cùng căng thẳng.
Bộ dạng của anh ta khiến tim tôi nhói đau, tôi quay đầu không nhìn anh ta: “Mở cửa!”
Cánh cửa khoang máy bay từ từ nâng lên cao trước mặt tôi, gió thổi ù ù vào bên trong. Cảnh vật ở bên dưới chao đảo trong tầm mắt. Tôi vừa định nhảy xuống, một tiếng khóc nức nở từ phía sau truyền tới. Tôi quay đầu, chỉ thấy Mạc Lâm cúi xuống, hai tay ôm mặt.
Mạc Lâm là người nhạy cảm, không biết anh ta đã đoán ra điều gì?
Tôi mím môi, quay người, rơi xuống không trung.
Tôi chỉ rơi trong giây lát, luồng sáng màu trắng đã bao trùm toàn thân tôi, giúp tôi dừng lại trong không trung. Sau đó, tôi như một viên đạn bắn về phía Mục Huyền.
Nhìn từ phía xa xa, cung điện màu trắng nối liền nhấp nhô, giống tấm mặt nạ được xếp bằng gỗ. Người ở dưới đất nhỏ như đàn kiến. Còn ở trên không trung, tấm lưới sức mạnh tinh thần màu xanh lam đã được hình thành.
Trước mặt tôi, một cột sáng trong vắt chiếu thẳng lên bầu trời, xuyên qua tầng mây, chân cột sáng đó chính là Mục Huyền, bây giờ đã biến thành quả cầu phát sáng. Cột sáng phảng phất cắm trên hai bàn tay đang nắm chặt của Mục Huyền. Điều này khiến tôi càng bất an.
Không, tôi phải giúp anh, tôi phải cứu anh. Tôi làm sao có thể để anh chết đi?
Bệ hạ, em xin lỗi, em không thể làm theo ý nguyện của anh. Anh nói chỉ cần giết anh ấy, giết hết những người Stan có sức mạnh tinh thần, mới có thể cắt đứt khả năng tồn tại của thời đại siêu năng. Nhưng giết Mục Huyền, người đàn ông kiêu ngạo chính trực và dịu dàng của tôi, ý nghĩ này khiến tôi đau đớn đến tận cốt tủy.
Chị gái, chị từng nói muôn sự tại người, vì vậy chỉ với tàn quân ít ỏi đối mặt với đại quân của Stan, chị cũng chưa từng sợ hãi, vô tư lao vào chỗ chết. Bởi vì chị tin tưởng, ánh sáng của vũ trụ cuối cùng cũng sẽ trở lại, cho dù chị phải trả cái giá thịt nát xương tan.
Vậy thì lần này, chị hãy tin tưởng em có được không?
Em tin, chỉ cần Mục Huyền còn sống, dưới sự lãnh đạo của anh ấy, người Stan nhất định sẽ thoát khỏi tăm tối, nhất định sẽ không tiến hóa thành ‘kẻ săn mồi’.
Anh ấy sẽ là trụ cột của vũ trụ, anh ấy sẽ viết lại lịch sử.
Toàn thân tôi tràn đầy sức mạnh. Tôi muốn bay qua bên đó, cùng Mục Huyền tải trọng nguồn năng lượng cực lớn. Tôi phải giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này.
Mặt đất ngày càng gần, tôi nhìn thấy vô số người ở dưới đất ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy đường nét gương mặt tuấn tú của Mục Huyền trong quả cầu phát sáng.
Đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng rít khẽ. Sau đó lưng tôi bị một thứ gì đó đâm mạnh, mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng của tôi chấn động và lộn tùng phèo.
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, tôi nhìn thấy vệt đạn pháo dài còn lưu lại trên không trung. Trong khi đó, tôi giống chiếc lá trôi nổi trong dòng khí lưu, cuối cùng rơi xuống đất.
Tôi đã bị đạn pháo của không quân Đế quốc bắn trúng.
Không! Tôi cần đến bên Mục Huyền để bảo vệ anh!
Tôi không có cảm giác đau đớn, nhưng đạn pháo đâm vào tấm màng sức mạnh tinh thần bảo vệ toàn thân tôi, khiến đầu óc tôi choáng váng, ngực và bụng vô cùng khó chịu. Tôi mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, tấm lưới màu xanh lam ngày càng tỏa sáng trên không trung. Trong lòng tôi đau đớn như bị dao cắt.
Vài giây sau, tôi ngã phịch xuống đất, ho sặc sụa. Tôi lập tức đứng dậy, cảnh vật trước mắt chao đảo. Sau khi nhìn kỹ, tôi phát hiện xung quanh là thảm cỏ xanh mướt, tòa kiến trúc màu trắng đẹp đẽ, hồ nước trong vắt tĩnh lặng. Tôi bị rơi xuống một cung điện cách núi ngọc không xa.
Nhưng tôi vừa đứng vững, vô số binh lính tay cầm súng từ đằng sau tòa nhà và trong rừng cây trước mặt lao ra. Bọn họ bao vây tôi trong phạm vi khoảng mười mét. Trên bầu trời, vô số chiếc máy bay chiến đấu từ bốn phương tám hướng dồn về một chỗ, khẩu pháo đen ngòm dưới bụng nhằm thẳng về phía tôi.
Mắt tôi hoa lên, dù có sức mạnh tinh thần, tôi cũng khó có thể thoát khỏi hỏa lực dày đặc như vậy. Bây giờ có giải thích cũng tốn công vô ích. Tôi lặng lẽ tích tụ sức mạnh tinh thần, toàn thân tôi lại tỏa ra luồng sáng trắng. Tôi chỉ còn một cách vượt qua vòng vây.
Đột nhiên, một thân hình quen thuộc tách khỏi đám binh sĩ đi ra đằng trước. Đôi mắt đỏ của anh ta giống như ngân ngấn nước, anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không lên tiếng.
“Mạc Phổ!” Tôi vội tiến lên hai bước, nhưng bị binh sĩ dùng súng ngăn lại: “Lập tức để tôi đi! Tính mạng của anh ấy gặp nguy hiểm, chậm trễ là không kịp nữa!”
Mạc Phổ trợn ngược hai mắt: “Vương phi nói gì?”
Tôi nghiến răng: “Năng lượng của ‘Stan vĩnh hằng’ quá mạnh, thân thể của anh ấy do quá tải sẽ bị nổ tung. Anh ấy sắp chết, tôi phải đi giúp anh ấy! Nhanh lên, xin hãy tin tôi!”
Đám binh sĩ ở xung quanh đưa mắt nhìn nhau. Mạc Phổ trầm tư, tôi sốt ruột vô cùng. Sau đó, anh ta bất chợt đẩy binh sĩ bên cạnh tôi, nghiêm giọng ra lệnh: “Mau hộ tống vương phi qua bên đó! Nhanh lên, mệnh lệnh hạm đội ngừng tấn công!”
Mạc Phổ tin tôi, anh ta tin lời tôi nói.
Tôi phảng phất trút bỏ gánh nặng ngàn cân.
Máy bay chiến đấu trên bầu trời chuyển hướng, đám binh lính ở dưới đất dạt ra, xếp thành hàng. Thân thể tôi nhẹ bẫng, bay lên không trung, cùng những chiếc máy bay tiến về núi ngọc.
Ai ngờ chúng tôi vừa bay lên, một đám binh lính ở sau cung điện phía trước mặt đột ngột xông ra. Bọn họ mặc quân phục màu xám mờ, lưng đeo đai vàng. Là đội cận vệ hoàng gia.
“Vương phi đi trước đi.” Mạc Phổ hét lên rồi đưa lính của anh ta đi nghênh đón đội cận vệ hoàng gia.
Tôi không nhìn Mạc Phổ, càng không bận tâm đến chuyện liệu anh ta có xảy ra xung đội với lính cận vệ hoàng gia hay không?
Tôi chỉ có thể tiến về phía trước, cố gắng tận dụng khoảng thời gian cuối cùng bay về Mục Huyền.
Tôi bay qua nóc cung điện màu trắng, cảnh vật vụt qua dưới chân tôi. Đám đông đứng quanh núi ngọc đều nhìn thấy tôi, bắt đầu hò hét bất an. Cách đó không xa, cỗ máy ‘Stan vĩnh hằng’ màu đen như con quái vật tỉnh giấc, phát tiếng kêu ầm ầm, khiến cả mặt đất phảng phất rung chuyển theo nó.
Nước mắt trào dâng lên khóe mi. Cuối cùng, tôi cũng bay qua vô số đầu người, dừng lại trên đỉnh núi, cách Mục Huyền vài mét.
Mục Huyền đang đứng thẳng, ngẩng mặt lên trời. Thân hình cao lớn của anh như cây cột bằng ngọc, chìm trong ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt. Gương mặt nghiêng tuấn tú của anh giống bức tượng điêu khắc, đôi mắt đen trầm tĩnh, phảng phất... không còn sinh khí.
Tôi sợ đến mức hồn bay phách tán, vội vàng chạy đến ôm Mục Huyền. Nhưng luồng sáng màu xanh lam xung quanh người anh nóng đến mức toàn thân tôi run rẩy. Tôi lập tức thu tay, tập trung sức mạnh tinh thần vào đôi cánh tay mới thò về phía thắt lưng Mục Huyền.
“Mục Huyền! Để em giúp anh, để em giúp anh!” Tôi hét lên.
Khi hai luồng sáng trắng và xanh tiếp xúc, cả người tôi run lên. Giống như có một dòng điện lưu từ quầng sáng màu xanh lam truyền tới, khiến toàn thân tôi vừa tê tê vừa nhói buốt. Tôi cảm thấy trên người có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn da thịt tôi.
Tôi cố gắng chịu đựng, điều khiển luồng sáng trắng lan tỏa, cố gắng đi vào cột sáng xanh lam một cách khó nhọc.
Cuối cùng, tôi đã có thể ôm Mục Huyền. Cả người tôi cũng chìm trong cột sáng màu xanh lam, dính chặt vào người anh.
Nhưng Mục Huyền vẫn bất động, ánh mắt anh đờ đẫn, giống như không cảm nhận được sự tồn tại của tôi.
Anh đã bị mất đi tri giác.
Tôi vội ôm chặt người Mục Huyền. Trên đầu tôi xuất hiện một nhiệt lượng nóng bỏng. Tôi biết đó là năng lượng cực lớn sản sinh từ cỗ máy ‘Stan vĩnh hằng’. Tôi ra sức phát huy sức mạnh tinh thần trong người đến cực điểm, muốn cùng anh chia sẻ việc tải trọng năng lượng.
Nhưng vài giây sau, trái tim tôi lạnh giá.
Bởi tôi không cảm nhận được.
Tôi không hề có một chút cảm nhận nguồn năng lượng đó truyền vào cơ thể tôi. Tôi không thể tải trọng năng lượng, tôi không thể cùng Mục Huyền gánh vác.
Trong khi đó, Mục Huyền bất động từ đầu đến cuối, cả người anh ngày càng nóng như hun lửa.
Cách này không được!
Trái tim tôi phảng phất sắp rơi xuống địa ngục. Tôi hoảng hốt quay đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của vô số người đang hướng về chúng tôi.
Đúng rồi, sao tôi có thể quên mất một điều quan trọng. Mục Huyền từng nói, tần suất năng lượng của ‘Stan vĩnh hằng’ được thiết kế phù hợp với từ trường sức mạnh tinh thần của người Stan. Còn từ trường và tần suất sức mạnh tinh thần của tôi không giống bọn họ, làm sao tôi có thể kết nối với anh?
Vì vậy tôi không thể cùng Mục Huyền chia sẻ, không thể giúp anh? Tôi chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn anh từ từ chết đi, chỉ có thể chứng kiến sự ra đời của thời đại siêu năng?
Viền mắt tôi đã trở nên mơ hồ. Trong tầm nhìn mơ hồ đó, dung mạo của Mục Huyền vô cùng yên tĩnh. Nhưng thân thể anh ở trong lòng tôi đã nóng đến mức khiến tôi đau đớn vô ngần.
Bây giờ, tôi chỉ còn cách giết anh, giết Mục Huyền của tôi?
Cả người anh đang ở trong vòng tay tôi, toàn bộ sức mạnh tinh thần của anh đã bộc phát hết ra bên ngoài. Với tình trạng của anh bây giờ, giết anh là việc làm dễ như trở bàn tay.
Nếu anh chết đi, ít nhất sức mạnh tinh thần của người Stan sẽ không bùng nổ, chủng tộc của tôi và các bộ tộc trên dải Ngân Hà vẫn còn hy vọng sinh tồn.
Tôi phải giết Mục Huyền?
Không...
Tôi nghe thấy tiếng thét xé lòng của tôi. Tôi ôm chặt người Mục Huyền, dùng toàn bộ sức lực kéo anh ra khỏi cột sáng màu xanh lam.
Tôi phải đưa anh đi, phải phá hoại kế hoạch hồi sinh. Mặc dù kể từ lúc này, hành tinh Stan sẽ rơi vào tăm tối, Đế quốc Stan sẽ bị diệt vong, nhưng Mục Huyền và một số ít người thuộc chủng tộc của anh vẫn có thể sống sót, siêu năng lượng cũng không bị kích phát.
Tôi phải đưa Mục Huyền thoát khỏi nơi này.
Luồng sáng màu xanh lam lưu chuyển như dòng nước, nhiệt lượng trên đỉnh đầu ngày càng gia tăng. Ánh sáng màu trắng tinh khiết tỏa ra từ người tôi ngày càng đậm đặc, từ từ vây quanh chúng tôi, hình thành một quả cầu tròn màu trắng.
Một nguồn năng lượng cực lớn đâm vào bề mặt sức mạnh tinh thần của tôi, khiến ruột gan tôi lộn nhào. Tôi nghiến răng chịu đựng, khóe miệng tôi rỉ máu tươi, nhưng luồng khí bên ngoài biến thành sương mù màu đỏ nhàn nhạt.
Tôi phải đưa Mục Huyền đi!
Tôi chỉ cảm thấy một sức mạnh lớn chưa từng có, giống như được giải phóng khỏi từng lỗ chân lông trên người tôi. Từ nơi sâu thẳm trong lồng ngực tôi phát ra tiếng gào thét không thể kiềm chế. Quả cầu sáng trắng bất thình lình chấn động, mắt tôi hoa lên, một sức mạnh cực lớn bùng nổ, khiến tôi văng người về phía sau.
Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm, tôi không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Tôi chỉ cảm thấy thân thể của hai chúng tôi bay về phía sau với tốc độ rất nhanh. Tôi nghe thấy tiếng hét kinh ngạc và phẫn nộ của đám đông dưới chân núi, tôi nghe thấy thanh âm sốt ruột của Mạc Phổ truyền tới: “Vương phi! Vương phi đang làm gì vậy?”
Đột nhiên, lưng tôi chạm vào một thứ vừa cứng vừa trơn láng. Tôi nghe thấy tiếng rạn nứt, trong khi thân thể của tôi và Mục Huyền cuối cùng cũng dừng lại.
Trong quầng sáng trắng chói mắt, tôi dần dần nhìn rõ mọi vật. Hóa ra chúng tôi bay về phía sau khá xa, chúng tôi đụng phải ngón trỏ của bàn tay điêu khắc mới dừng lại.
Cột sáng màu xanh lam phía trước đã biến mất, đỉnh núi ngọc trở nên trống trải và yên tĩnh vô cùng. Tấm lưới màu xanh lam trên bầu trời như vừa trúng một đòn nặng nề, bắt đầu nhấp nháy và dao động.
Mạng lưới sức mạnh tinh thần đã bị phá hủy?
Đúng lúc này, Mục Huyền đột nhiên động đậy. Sau đó, anh giơ tay bóp trán, ngẩng đầu quan sát bầu trời.
Tôi cảm thấy thân thể Mục Huyền cứng đờ trong giây lát, anh lập tức quay đầu về phía tôi.
Sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy. Đáy mắt anh vụt qua một tia đau đớn, tỉnh ngộ, thậm chí thất thần rồi bừng tỉnh, khiến tim tôi bị bóp nghẹt.
Không, không phải như vậy đâu Mục Huyền, em không phải có ý đó.
“Mục Huyền, anh hãy nghe em nói...”
“Điện hạ, mau trở về vị trí!” Dưới chân núi có người hét lớn: “Những người khác sắp không thể chống đỡ, vừa rồi có mười người bị nổ tung.”
“Vương phi, xin hãy lập tức rời khỏi nơi này! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!” Thanh âm kinh ngạc và phẫn nộ của Mạc Phổ vang lên sau lưng tôi. Tôi vội quay đầu, thấy vô số chiếc máy bay chiến đấu đang từ từ bay lên đỉnh núi. Mạc Phổ đứng ở cửa một chiếc máy bay, khẩu súng trong tay anh ta nhằm thẳng về phía tôi.
Mạc Phổ tưởng tôi lừa anh ta? Anh ta tưởng tôi tiếp cận Mục Huyền nhằm mục đích phá vỡ mạng lưới sức mạnh tinh thần xanh lam?
Đúng lúc này, giọng nói trầm khàn, khe khẽ của của Mục Huyền vang lên bên tai tôi: “Em mau đi đi!” Tôi ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt u tối như đêm đen của anh, đáy mắt anh lóe lên tia đau đớn, nhưng thần sắc anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Anh nhanh chóng quay người, bay về vị trí cột sáng vừa biến mất trên đỉnh núi ngọc.
Mục Huyền cũng tưởng tôi đến đây để hủy diệt Stan? Anh bảo tôi đi, anh vừa đuổi tôi đi?
Tôi cất giọng nghẹn ngào: “Đừng đi! Mục Huyền, anh đừng đi! Anh sẽ chết đó!”
Nhưng Mục Huyền không quay đầu, anh bay đến đỉnh núi trong tích tắc. Sắc mặt anh u ám vô cùng, ngũ quan thanh tú phảng phất bị một lớp sương mù che phủ. Tôi biết anh bị đả kích và đau đớn đến nhường nào?
Nhưng anh không hề nhìn tôi một lần. Mục Huyền giơ tay, cột sáng màu xanh lam từ cơ thể anh tỏa ra, giống như sinh mệnh của anh đang không ngừng trôi đi.
Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, điều khiển thân thể bay về phía Mục Huyền.
Đột nhiên, khóe mắt tôi liếc thấy một luồng sáng màu vàng từ đằng sau bay nhanh về phía tôi. Tôi nhận ra là một quả đạn pháo. Thân thể của tôi không hề dao động, nhưng đạn pháo vẫn không ngừng bắn về quả cầu ánh sáng sức mạnh tinh thần của tôi.
Tôi làm sao có thể để bản thân bị rơi xuống một lần nữa? Làm sao có thể để bọn họ ngăn cản, không cho tôi tiếp cận Mục Huyền? Tôi cố gắng tập trung sức mạnh tinh thần, quả cầu ánh sáng chấn động, đạn pháo đều nổ tung, sau đó biến mất trong quầng sáng màu trắng tinh khiết.
Lưng tôi như bị một sức mạnh cực lớn dội vào, miệng tôi phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng ở phía trước, cột sáng của Mục Huyền lại được hình thành, phóng lên trời cao và kết nối với tấm lưới màu xanh lam. Trong khi đó, gương mặt u ám của anh hướng về phía tôi, dung mạo thanh tú gần như rúm ró. Anh mấp máy môi nói hai từ: “Đi đi!”
Tôi váng vất ngoảnh đầu, liền nhìn thấy đám máy bay của Mạc Phổ nã hỏa tiễn dày đặc về phía tôi.
Do tôi đứng trong quả cầu ánh sáng nên cả thế giới vô cùng yên tĩnh. Tôi chỉ lờ mờ cảm thấy đạn pháo đâm vào quả cầu ánh sáng, khiến thân thể tôi đau buốt khó chịu vô cùng.
Tôi không có thời gian giải thích.
Đợi sau này, khi tôi cứu thoát Mục Huyền, tôi sẽ giải thích tất cả cho anh biết, liệu anh có thông cảm cho tôi không?
Thông cảm nỗi khổ tâm của tôi khi buộc phải hủy diệt chủng tộc của anh, Đế quốc của anh?
Hoặc giả, anh sẽ không bao giờ tin tưởng tôi. Anh làm sao có thể tin một người vợ vượt qua hàng chục triệu năm, đến để giết anh?
Chúng tôi xong rồi, chúng tôi thật sự không có tương lai.
Có điều... chỉ cần anh sống là được.
Chỉ cần... nhiều người, nhiều chủng tộc có thể sống sót là tốt rồi.
Tôi dựa vào kỹ năng chiến đấu trong ký ức, vung tay trái tạo thành một làn sóng xung kính cực nóng trong không trung. Làn sóng xung kích đó như con dao màu trắng uốn cong, phóng về cột sáng màu xanh lam trên đỉnh đầu Mục Huyền.
Mục Huyền không đề phòng, cột sáng màu xanh lam bị cắt đứt, mạng lưới trên đỉnh đầu lại lắc lư nghiêng ngả. Mục Huyền quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen của anh lạnh lẽo đến mức không còn độ ấm, khóe miệng anh rỉ một đường máu tươi.
Trong khi không rời mắt khỏi tôi, Mục Huyền lặng lẽ vung tay trong không trung, một đợt sóng xung kích màu xanh lam sắc bén phóng về phía tôi. Tim tôi hoàn toàn chìm sâu dưới đáy bể, tôi giơ hai tay, tung một luồng sáng trắng cuồn cuộn như sóng biển về sóng xung kích của Mục Huyền.
Khi hai luồng sáng cực mạnh chạm vào nhau, từng chùm sáng vỡ vụn nhanh chóng lan tỏa khắp không trung. Không khí phảng phất chấn động, trời đất phảng phất chìm ngập trong ánh sáng chói lòa.
Toàn thân tôi lắc lư kịch liệt, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi lớn, tôi gần như không thể đứng vững. Cách chỗ tôi không xa, thân hình và gương mặt Mục Huyền vẫn chìm trong ánh sáng chuyển động. Tôi lờ mờ nhìn thấy máu trào xuống khóe miệng anh.
Chúng tôi ở hai thế đối đầu, trầm mặc nhìn nhau.
Hai quầng sáng màu xanh lam và trắng hòa lẫn vào nhau trên không trung, tạo thành cảnh tượng hoành tráng. Nhưng tôi cảm thấy sức mạnh to lớn của Mục Huyền, không khoan nhượng chèn ép sức mạnh tinh thần của tôi, khiến tôi không thể thốt ra lời, thậm chí không thở nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook