Độc Quyền Chiếm Hữu
-
Chương 29
Máy bay của chúng tôi giống một ngọn sóng bình thường trên mặt biển trong đêm tối. Chúng tôi bay lẫn vào hạm đội lính đánh thuê khổng lồ lao vút đi trong vũ trụ.
Mục Huyền trầm ngâm cúi đầu quan sát bản đồ rada ngân hà. Bộ dạng của anh rất điềm tĩnh, chắc anh đang nghĩ cách thoát thân. Chỉ là thời hạn của chúng tôi mỗi lúc một gần.
Tôi nhướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở một nơi không xa, ngay bên dưới lô cốt vũ trụ có một chiếc chiến hạm màu đen cỡ vừa đang lặng lẽ chuyển động. Trông nó rất lặng lẽ, nhưng cũng rất đẹp mắt. Tôi bất giác quan sát nó hồi lâu.
“Chiến hạm kia là gì vậy?” Tôi không nhịn được hỏi Mục Huyền.
Anh chỉ liếc qua, trả lời lãnh đạm: “Đó là chiến hạm chỉ huy của Dịch Phố Thành.” Sau đó, anh tiếp tục cắm cúi vào hệ thống rada.
Tôi không ngờ sĩ quan chỉ huy của binh đoàn đánh thuê lại có cái tên phóng khoáng như vậy, vô thức lẩm bẩm: “Dịch Phố Thành?”
Mục Huyền lập tức ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh: “Đừng để ý đến hắn.”
“.... Ờ.”
Trên thực tế, tôi cũng chẳng có cảm tình với tên sĩ quan chỉ huy của Chiêu Trứ tiếng xấu vang dội. Có điều tôi không ngờ, nhắc đến Dịch Phố Thành, Mục Huyền không tỏ thái độ đối địch hay tức giận. Anh chỉ nhắc nhở tôi, đừng để ý đến người đó, như đối xử với những người đàn ông khác ở bên cạnh tôi.
Điều này chứng tỏ, Dịch Phố Thành tuy là địch thủ của Mục Huyền, nhưng Mục Huyền vẫn duy trì tư thế cao ngạo thường lệ, không thèm để mắt đến người này.
Tôi đột nhiên có dự cảm, tên Dịch Phố Thành này điều động binh lực xâm lược, cuối cùng hắn có khả năng thua không còn một manh giáp. Người đời chẳng có câu ‘Vì không tranh với ai, nên không ai tranh với mình’ hay sao?
Không biết trái tim mạnh mẽ và băng giá của Mục Huyền được luyện thành như thế nào? Anh hình như luôn giữ thái độ không thèm để ý đến tất cả sự vật và con người ở xung quanh, ngoại trừ....
Ngoại trừ tôi ra. Đối với tôi, anh cố chấp một cách ngang bướng và vô cùng cuồng nhiệt.
Gien của tộc thú, quả thật là một sự tồn tại thần kỳ.
Chúng tôi lại bay thêm một lúc, hệ thống thông tin của binh đoàn đánh thuê đột nhiên truyền đến giọng nói đàn ông: “Chú ý, chú ý, phát hiện một hạm đội không rõ thân phận ở phía trước. Toàn thể phân tán ẩn nấp, phân tán ẩn nấp.”
Lời nói vừa dứt, rất nhiều máy bay xung quanh chúng tôi, chia thành nhóm nhỏ bay theo các hướng khác nhau, tạo thành vệt sáng bạc trong không trung.
Mục Huyền hơi mỉm cười, điều chỉnh bàn lái. Máy bay của chúng tôi cũng nghiêng cánh chao lượn, bình ổn bay theo nhóm ở bên phải. Tôi chợt hiểu ra ý đồ của anh, anh đang đợi cơ hội này.
‘Hạm đội không rõ thân phận’ nhất định là do Mục Huyền bố trí từ ngày hôm qua. Một khi đội hình tách ra, chúng tôi có thể mượn gió bẻ măng trốn thoát. Kẻ chịu trách nhiệm giám sát chúng tôi trong lúc vội vàng cũng không có cách nào lần theo dấu vết chúng tôi.
Quả nhiên, chúng tôi bay theo tiểu đội bên tay phải một lát, lô cốt vũ trụ ở đằng sau mỗi lúc một xa. Máy bay của chúng tôi đột ngột bay chậm lại rồi lặng lẽ quay đầu, tách khỏi đội bay phía trước. Mục Huyền cất giọng trầm trầm: “Lại đây, chúng ta chuẩn bị tăng tốc.”
Tôi tự giác ôm chặt thắt lưng anh, nhắm tịt hai mắt. Mục Huyền cất tiếng cười khẽ, dịu dàng hỏi tôi: “Ngồi trên máy bay của tôi đáng sợ như vậy sao?”
Tôi đang định trả lời, một sức mạnh cực lớn ập đến, chúng tôi đồng thời đập người vào thành ghế phía sau. Chiếc máy bay tăng tốc lao đi với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Ngôi sao bên ngoài cửa sổ biến thành một vệt trắng dài.
Tôi hoa mắt chóng mặt, vội vàng vùi đầu vào lòng Mục Huyền. Tôi không nhìn thấy gương mặt anh, nhưng trực giác cho tôi biết, nhất định anh đang mỉm cười.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, tôi có thể thiếp đi trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ do cảm giác choáng váng quá lợi hại. Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện tôi vẫn ở trong lòng Mục Huyền với tư thế không thay đổi. Mục Huyền giơ một cánh tay ôm eo tôi từ lúc nào. Tôi liền ngồi thẳng người, anh vẫn điềm tĩnh quan sát phía trước như cũ.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, lập tức sững sờ. Bởi vì bên ngoài có ba chiếc máy bay chiến đấu màu xám, bay cùng một phương hướng với chúng tôi.
“Đó là người của tôi.” Mục Huyền cất giọng nhẹ nhàng.
Tôi ngây người, thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá, lẽ nào chúng tôi đã an toàn thoát khỏi địa bàn của đám lính đánh thuê?
Tuy nhiên, suy đoán tươi đẹp của tôi nhanh chóng bị phá vỡ. Bởi vì hệ thống liên lạc trong mũ bảo hiểm vang lên một giọng nói xa lạ: “Ngài chỉ huy, tiểu đội ba vừa báo cáo, có hai mươi chiếc máy bay địch đang bay ngược hướng về phía chúng ta. Dự kiến mười phút nữa chúng ta sẽ đụng độ với chúng. Phía trước có một trạm không gian tạm thời của lính đánh thuê. Tôi kiến nghị chúng ta đến đó lánh mặt.”
“Đồng ý.”
Tôi dõi mắt về phía trước, chỉ thấy một khối kiến trúc màu đen hình tròn ẩn hiện đằng sau một tinh vân bao la mờ mịt, lơ lửng trong không trung.
Sau đó, Mục Huyền lại trao đổi ngắn gọn với bọn họ. Tôi đại khái nghe ra đầu đuôi câu chuyện. Hôm qua, ngay sau khi chúng tôi gặp nguy hiểm, Mục Huyền lập tức liên hệ với hạm đội. Hạm đội bí mật cử mười tiểu đội đi tìm kiếm chúng tôi. Hôm nay, sau khi Mục Huyền đưa tôi chạy thoát, chúng tôi bay đến khu vực này và tình cờ gặp tiểu đội thứ tư. Chúng tôi chỉ cần bay thêm một tiếng đồng hồ nữa là có thể rời khỏi phạm vi bức xạ từ trường của cột Niên Hoa. Đến lúc đó, chúng tôi có thể tiến hành nhảy siêu quang tốc, trở về ‘Vùng đất hoang vu’ trong tích tắc. Như vậy, chúng tôi mới an toàn một cách triệt để.
Nhưng đám lính đánh thuê cũng không phải hạng tầm thường. Chúng tôi chạy thoát không bao lâu đã có máy bay địch đuổi theo. Lúc đó, tôi đang nằm ngủ trong lòng Mục Huyền nên không hề hay biết.
Mục Huyền không muốn trực tiếp giao chiến trong hoàn cảnh địch đông ta ít, dễ rơi vào vũng bùn của đại quân đối phương. Vì vậy, anh dẫn tiểu đội bay vòng vèo trốn tránh. Chúng tôi bây giờ đã bay tới một nơi xa xôi. Lần này gặp phải khá đông máy bay địch, vì vậy Mục Huyền quyết định trốn ở trong trạm không gian.
Ở cự ly gần, trạm không gian cỡ nhỏ đó giống một cái thùng hình tròn màu đen, từ từ chuyển động. Bên ngoài trạm không gian đậu hai chiếc máy bay chiến đấu màu đen.
Quá trình đánh chiếm trạm không gian diễn ra vô cùng thuận lợi. Tiểu đội trưởng, thượng úy A Đạo Phổ là một người đàn ông cao lớn, trông có vẻ tinh anh trầm ổn. Anh ta nói dối chúng tôi là lính đánh thuê, áp sát máy bay của đối phương. Sau đó nhân lúc đối phương kiểm tra giấy tờ, tiểu đội của anh ta bất ngờ chế ngự tất cả quân địch.
Ngồi trong máy bay của Mục Huyền, tôi chỉ nhìn thấy A Đạo Phổ bắt người của đối phương lên máy bay của anh ta. Một lúc sau, anh ta báo cáo với Mục Huyền qua hệ thống liên lạc: “Có thể vào trạm không gian rồi.”
Chúng tôi đỗ máy bay ở bên ngoài trạm không gian. Tiểu đội của A Đạo Phổ gồm tất cả sáu người. Anh ta và ba người lính lưu lại ở bên ngoài, đóng giả làm lính đánh thuê, để đối phó đám máy bay địch sắp đến gần.
“Chuyện này đơn giản thôi.” A Đạo Phổ nói với Mục Huyền: “Những tiểu đội tìm kiếm khác đã rút lui mà không kinh động đến binh đoàn lính đánh thuê. Bọn chúng tưởng ngài chỉ có một chiếc máy bay, nên sẽ không nghi ngờ chúng tôi.”
Hai người còn lại trong tiểu đội hộ tống tôi và Mục Huyền vào trạm không gian tạm thời lánh nạn. Nhưng đúng lúc này, xảy ra một sự cố bất ngờ.
Trạm không gian tạm thời gồm năm tầng. Hai tầng dưới cùng dùng để ở, ba tầng trên là kho vũ khí và súng ống. Binh sĩ của Mục Huyền lục soát hai tầng dưới cùng, phát hiện không một bóng người. Khi chúng tôi tiến vào kho vũ khí ở tầng thứ tư để tìm nhiên liệu, chúng tôi bất ngờ đụng phải sáu tên lính đánh thuê đang vác súng tựa vào bờ tường ngủ gật.
Lúc đó, đèn trong kho vũ khí tối mù mù, nhưng đám lính đánh thuê có phản ứng rất nhanh. Chúng cầm súng chĩa thẳng vào chúng tôi, ai nấy thần sắc đầy cảnh giác. Phía chúng tôi gồm bốn người, tôi lại không có sức chiến đấu nên chỉ còn lại ba địch sáu.
Tôi căng thẳng vô cùng, kẻ địch đông gấp đôi chúng tôi. Ở khoảng cách gần như vậy, Mục Huyền tài giỏi đến mấy cũng chẳng có ba đầu sáu tay, nếu nổ súng chưa chắc đã chiếm thế thượng phong. Sắc mặt hai binh sĩ bảo vệ chúng tôi hết sức nặng nề. Bọn họ cũng giơ thẳng khẩu súng vào đám lính đánh thuê, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Mục Huyền lạnh lùng quan sát đối phương. Anh không hề tỏ ra hoảng hốt, gương mặt anh tỏa ra hàn khí bức người.
Hai bên im lặng trong giây lát. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi gặp cảnh chĩa súng vào nhau, toàn thân tôi cứng đờ.
Nhưng tôi thật sự không ngờ, dám chắc tất cả những người có mặt cũng không thể ngờ, Mục Huyền đột nhiên mở miệng, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo: “Thiếu úy, hãy tịch thu súng của bọn họ. Trung úy, kiểm tra các tầng khác, thông báo A Đạo Phổ, đóng tua bin ở tầng dưới cùng, cài bom xung quanh trạm không gian.” Sau đó, anh lạnh lùng liếc đám lính đánh thuê: “Tôi không giết tù binh, đừng gây phiền phức cho tôi.” Nói xong, Mục Huyền không để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng của đám lính đánh thuê, quay sang tôi: “Đi thôi!”
Tôi hoàn toàn ngây ngốc. Cho tới khi đi ra ngoài hành lang, tôi mới cảm thấy sợ hãi, ngập ngừng hỏi: “Anh...”
Mục Huyền liếc tôi một cái: “Sao nào?”
Tôi còn chưa mở miệng, một phi công trẻ tuổi mang quân hàm thiếu úy chạy tới, cất giọng vô cùng kính nể: “Ngài chỉ huy, chúng tôi đã tước vũ khí của bọn họ, không một ai phản kháng. Các tầng khác không có người.”
Mục Huyền lãnh đạm gật đầu: “Khi nào A Đạo Phổ bố trí xong xuôi, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.” Viên thiếu úy gật đầu rồi chạy đi chỗ khác.
Mục Huyền dẫn tôi xuống tầng dưới cùng. Ở đó có mấy cái giường, còn có cả ghế sofa, trông cũng có vẻ sạch sẽ. Mục Huyền nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục, cùng tôi ngồi xuống ghế sofa. Đến lúc này, anh mới quay sang hỏi tôi: “Vừa rồi em định nói gì?”
“Anh nói như vậy, không sợ bọn chúng nổ súng sao?”
Mục Huyền mỉm cười: “Tiểu đội của A Đạo Phổ là đội quân tinh nhuệ trong hạm đội của tôi. Mấy tên lính đánh thuê này không phải là đối thủ của bọn họ.”
Tôi ‘ờ’ một tiếng. Nhưng nghĩ lại, tôi cảm thấy không đúng. Tiểu đội của A Đạo Phổ cứ cho là tinh nhuệ đi, nhưng lúc đó phần lớn bọn họ đều ở bên ngoài trạm không gian. Mục Huyền chỉ đem theo hai người lính. Tại sao anh không hề hoảng sợ, còn ngang nhiên sai thuộc hạ tước vũ khí đối phương rồi quay người bỏ đi mất?
Tôi đột nhiên nhớ tới một điển tích quân sự tôi từng đọc được trên một cuốn sách nào đó. Đại ý nói, chủ tịch Mao trong một trận chiến với quân địch cũng từng gặp phải tình huống nguy hiểm. Nhưng ông không biết lấy đâu ra khí phách hiên ngang, chắp hai tay sau lưng đi một vòng quanh chiến hào quân địch. Quân địch mở to mắt nhìn ông từ từ tiến lại gần, bị khí thế của ông áp đảo nên chẳng ai dám nổ súng.
Tôi bất giác liếc nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng của Mục Huyền. Anh dường như hơi mệt mỏi, đầu tựa vào thành ghế sofa, trầm tư điều gì đó.
Rốt cuộc là anh nhanh trí thắng đối phương trong trò chơi tâm lý, hay anh thật sự không coi đám lính đánh thuê đó ra gì?
Tuy giả thuyết sau hơi vớ vẩn nhưng tôi cảm thấy với tính cách của Mục Huyền, nhiều khả năng là nguyên nhân thứ hai.
Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, ánh đèn tối mờ mờ. Đồ đạc của lính đánh thuê rất đơn giản, màu sắc lạnh lẽo. Mục Huyền đột nhiên đặt tay lên cằm tôi, nâng mặt tôi, đồng tử đen nhánh của anh nhìn tôi chăm chú.
Trong hơn hai mươi tiếng đồng hồ vừa qua, chúng tôi luôn ở trong trạng thái chiến đấu, nằm vùng, trốn chạy. Phần lớn thời gian, chúng tôi vì tình thế bắt buộc phải nương tựa vào nhau. Tất cả đều suông sẻ thuận lợi nên tâm trạng của tôi không còn hồi hộp bất an. Nhưng vào thời khắc này, sự đụng chạm của Mục Huyền khiến tôi cảm thấy một nỗi căng thẳng mơ hồ.
Anh không hôn tôi mà chỉ cúi đầu nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt anh không hẳn là dịu dàng mà sâu thẳm và chăm chú. Trong không gian kín mít chỉ có hai chúng tôi, đầu óc tôi đột nhiên trở nên trống rỗng.
Tôi cúi đầu tránh ánh mắt của Mục Huyền. Nào ngờ anh cũng cúi đầu, tiếp tục quan sát tôi. Có lẽ cử chỉ của anh rất đỗi tự nhiên và có chút trẻ con, khiến tôi hơi buồn cười.
Mục Huyền vẫn tiếp tục nhìn tôi, nhưng ánh mắt anh dần dần thay đổi. Tôi cảm thấy một độ ấm tỏa ra từ đồng tử đen nhánh u ám đó.
“Lát nữa em ngồi máy bay của A Đạo Phổ, Mạc Phổ sẽ đi đón em. Tôi sẽ trực tiếp nhảy siêu quang tốc đến nơi hạm đội đóng quân.” Thanh âm của anh rất nhẹ: “Có thể phải rời xa em một thời gian.”
Tôi hơi kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ý anh. Mục Huyền chủ động đề nghị tôi ngồi máy bay của người đàn ông khác, chứng tỏ tình hình tương đối khẩn cấp, anh buộc phải thỏa hiệp. Tôi gật đầu: “Được thôi.”
Mục Huyền chỉ nhìn tôi mà không tiếp tục nói chuyện. Đèn điện chiếu ánh sáng dịu dàng lên gương mặt anh tuấn như tượng điêu khắc của anh, hàng lông mi dài đen nhánh hơi động đậy. Đôi mắt anh trong như hồ nước, sâu thẳm và chuyên chú. Gương mặt Mục Huyền từ từ áp sát, đôi môi mỏng của anh từ từ hé mở, tôi vô thức nhắm mắt.
Trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác không giống trước đây.
Sau đó, tim tôi đập thình thịch, thình thịch, rõ ràng và dồn dập. Giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim tôi rồi thả ra, lại bóp nghẹt rồi thả ra. Trong tôi xuất hiện một nỗi căng thẳng chưa từng có. Người tôi hơi run rẩy, lồng ngực của tôi phảng phất bị nhét đầy cỏ dại, hơi ngưa ngứa, hơi khó chịu. Tất cả những điều này khiến tôi hành động theo bản năng, thè đầu lưỡi vốn cứng nhắc hồi ứng nụ hôn của Mục Huyền.
Tôi không mở mắt, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng vòng tay siết chặt của anh. Mục Huyền hôn tôi ngấu nghiến. Tôi ngoan ngoãn thuận theo anh, để mặc môi lưỡi dây dưa hòa quyện.
Một lúc sau, Mục Huyền buông lỏng người tôi, vùi đầu trên vai tôi mà không nói một câu. Lúc này tôi mới phát hiện, hai chúng tôi không biết nằm xuống ghế sofa từ lúc nào, cả người anh nằm đè lên người tôi.
Nụ hôn vừa kết thúc giống một giấc mơ, tôi cũng không hiểu tại sao đột nhiên chấp nhận nụ hôn của Mục Huyền. Mặt tôi vẫn còn đỏ ửng, việc anh không lên tiếng rất hợp ý tôi.
Tôi hồi phục sự bình tĩnh một lúc, Mục Huyền vẫn giữ nguyên tư thế bất động. Tôi cụp mắt nhìn, phát hiện gương mặt đẹp đẽ như bức họa của anh rất yên tĩnh, mí mắt khép lại, hơi thở đều đều. Anh đã ngủ say.
Tôi nhớ đến đêm qua Mục Huyền đã thức trắng để giữ ‘sức mạnh tinh thần’. Biết anh rất mệt mỏi nhưng tôi không ngờ anh nằm ngủ gục trên người tôi. Hồi tưởng lại cảnh tôi nằm úp sấp trên người anh, anh đúng là dễ ngủ hơn tôi nhiều.
Trong giấc ngủ, gương mặt Mục Huyền không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo như bình thường. Dung mạo thanh tú sinh động của anh đặc biệt ngoan ngoãn và yên bình. Tôi ngắm anh một lúc rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà, nằm một tư thế bất động.
Mục Huyền trầm ngâm cúi đầu quan sát bản đồ rada ngân hà. Bộ dạng của anh rất điềm tĩnh, chắc anh đang nghĩ cách thoát thân. Chỉ là thời hạn của chúng tôi mỗi lúc một gần.
Tôi nhướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở một nơi không xa, ngay bên dưới lô cốt vũ trụ có một chiếc chiến hạm màu đen cỡ vừa đang lặng lẽ chuyển động. Trông nó rất lặng lẽ, nhưng cũng rất đẹp mắt. Tôi bất giác quan sát nó hồi lâu.
“Chiến hạm kia là gì vậy?” Tôi không nhịn được hỏi Mục Huyền.
Anh chỉ liếc qua, trả lời lãnh đạm: “Đó là chiến hạm chỉ huy của Dịch Phố Thành.” Sau đó, anh tiếp tục cắm cúi vào hệ thống rada.
Tôi không ngờ sĩ quan chỉ huy của binh đoàn đánh thuê lại có cái tên phóng khoáng như vậy, vô thức lẩm bẩm: “Dịch Phố Thành?”
Mục Huyền lập tức ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh: “Đừng để ý đến hắn.”
“.... Ờ.”
Trên thực tế, tôi cũng chẳng có cảm tình với tên sĩ quan chỉ huy của Chiêu Trứ tiếng xấu vang dội. Có điều tôi không ngờ, nhắc đến Dịch Phố Thành, Mục Huyền không tỏ thái độ đối địch hay tức giận. Anh chỉ nhắc nhở tôi, đừng để ý đến người đó, như đối xử với những người đàn ông khác ở bên cạnh tôi.
Điều này chứng tỏ, Dịch Phố Thành tuy là địch thủ của Mục Huyền, nhưng Mục Huyền vẫn duy trì tư thế cao ngạo thường lệ, không thèm để mắt đến người này.
Tôi đột nhiên có dự cảm, tên Dịch Phố Thành này điều động binh lực xâm lược, cuối cùng hắn có khả năng thua không còn một manh giáp. Người đời chẳng có câu ‘Vì không tranh với ai, nên không ai tranh với mình’ hay sao?
Không biết trái tim mạnh mẽ và băng giá của Mục Huyền được luyện thành như thế nào? Anh hình như luôn giữ thái độ không thèm để ý đến tất cả sự vật và con người ở xung quanh, ngoại trừ....
Ngoại trừ tôi ra. Đối với tôi, anh cố chấp một cách ngang bướng và vô cùng cuồng nhiệt.
Gien của tộc thú, quả thật là một sự tồn tại thần kỳ.
Chúng tôi lại bay thêm một lúc, hệ thống thông tin của binh đoàn đánh thuê đột nhiên truyền đến giọng nói đàn ông: “Chú ý, chú ý, phát hiện một hạm đội không rõ thân phận ở phía trước. Toàn thể phân tán ẩn nấp, phân tán ẩn nấp.”
Lời nói vừa dứt, rất nhiều máy bay xung quanh chúng tôi, chia thành nhóm nhỏ bay theo các hướng khác nhau, tạo thành vệt sáng bạc trong không trung.
Mục Huyền hơi mỉm cười, điều chỉnh bàn lái. Máy bay của chúng tôi cũng nghiêng cánh chao lượn, bình ổn bay theo nhóm ở bên phải. Tôi chợt hiểu ra ý đồ của anh, anh đang đợi cơ hội này.
‘Hạm đội không rõ thân phận’ nhất định là do Mục Huyền bố trí từ ngày hôm qua. Một khi đội hình tách ra, chúng tôi có thể mượn gió bẻ măng trốn thoát. Kẻ chịu trách nhiệm giám sát chúng tôi trong lúc vội vàng cũng không có cách nào lần theo dấu vết chúng tôi.
Quả nhiên, chúng tôi bay theo tiểu đội bên tay phải một lát, lô cốt vũ trụ ở đằng sau mỗi lúc một xa. Máy bay của chúng tôi đột ngột bay chậm lại rồi lặng lẽ quay đầu, tách khỏi đội bay phía trước. Mục Huyền cất giọng trầm trầm: “Lại đây, chúng ta chuẩn bị tăng tốc.”
Tôi tự giác ôm chặt thắt lưng anh, nhắm tịt hai mắt. Mục Huyền cất tiếng cười khẽ, dịu dàng hỏi tôi: “Ngồi trên máy bay của tôi đáng sợ như vậy sao?”
Tôi đang định trả lời, một sức mạnh cực lớn ập đến, chúng tôi đồng thời đập người vào thành ghế phía sau. Chiếc máy bay tăng tốc lao đi với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Ngôi sao bên ngoài cửa sổ biến thành một vệt trắng dài.
Tôi hoa mắt chóng mặt, vội vàng vùi đầu vào lòng Mục Huyền. Tôi không nhìn thấy gương mặt anh, nhưng trực giác cho tôi biết, nhất định anh đang mỉm cười.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, tôi có thể thiếp đi trong hoàn cảnh như vậy, có lẽ do cảm giác choáng váng quá lợi hại. Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện tôi vẫn ở trong lòng Mục Huyền với tư thế không thay đổi. Mục Huyền giơ một cánh tay ôm eo tôi từ lúc nào. Tôi liền ngồi thẳng người, anh vẫn điềm tĩnh quan sát phía trước như cũ.
Tôi ngẩng đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, lập tức sững sờ. Bởi vì bên ngoài có ba chiếc máy bay chiến đấu màu xám, bay cùng một phương hướng với chúng tôi.
“Đó là người của tôi.” Mục Huyền cất giọng nhẹ nhàng.
Tôi ngây người, thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá, lẽ nào chúng tôi đã an toàn thoát khỏi địa bàn của đám lính đánh thuê?
Tuy nhiên, suy đoán tươi đẹp của tôi nhanh chóng bị phá vỡ. Bởi vì hệ thống liên lạc trong mũ bảo hiểm vang lên một giọng nói xa lạ: “Ngài chỉ huy, tiểu đội ba vừa báo cáo, có hai mươi chiếc máy bay địch đang bay ngược hướng về phía chúng ta. Dự kiến mười phút nữa chúng ta sẽ đụng độ với chúng. Phía trước có một trạm không gian tạm thời của lính đánh thuê. Tôi kiến nghị chúng ta đến đó lánh mặt.”
“Đồng ý.”
Tôi dõi mắt về phía trước, chỉ thấy một khối kiến trúc màu đen hình tròn ẩn hiện đằng sau một tinh vân bao la mờ mịt, lơ lửng trong không trung.
Sau đó, Mục Huyền lại trao đổi ngắn gọn với bọn họ. Tôi đại khái nghe ra đầu đuôi câu chuyện. Hôm qua, ngay sau khi chúng tôi gặp nguy hiểm, Mục Huyền lập tức liên hệ với hạm đội. Hạm đội bí mật cử mười tiểu đội đi tìm kiếm chúng tôi. Hôm nay, sau khi Mục Huyền đưa tôi chạy thoát, chúng tôi bay đến khu vực này và tình cờ gặp tiểu đội thứ tư. Chúng tôi chỉ cần bay thêm một tiếng đồng hồ nữa là có thể rời khỏi phạm vi bức xạ từ trường của cột Niên Hoa. Đến lúc đó, chúng tôi có thể tiến hành nhảy siêu quang tốc, trở về ‘Vùng đất hoang vu’ trong tích tắc. Như vậy, chúng tôi mới an toàn một cách triệt để.
Nhưng đám lính đánh thuê cũng không phải hạng tầm thường. Chúng tôi chạy thoát không bao lâu đã có máy bay địch đuổi theo. Lúc đó, tôi đang nằm ngủ trong lòng Mục Huyền nên không hề hay biết.
Mục Huyền không muốn trực tiếp giao chiến trong hoàn cảnh địch đông ta ít, dễ rơi vào vũng bùn của đại quân đối phương. Vì vậy, anh dẫn tiểu đội bay vòng vèo trốn tránh. Chúng tôi bây giờ đã bay tới một nơi xa xôi. Lần này gặp phải khá đông máy bay địch, vì vậy Mục Huyền quyết định trốn ở trong trạm không gian.
Ở cự ly gần, trạm không gian cỡ nhỏ đó giống một cái thùng hình tròn màu đen, từ từ chuyển động. Bên ngoài trạm không gian đậu hai chiếc máy bay chiến đấu màu đen.
Quá trình đánh chiếm trạm không gian diễn ra vô cùng thuận lợi. Tiểu đội trưởng, thượng úy A Đạo Phổ là một người đàn ông cao lớn, trông có vẻ tinh anh trầm ổn. Anh ta nói dối chúng tôi là lính đánh thuê, áp sát máy bay của đối phương. Sau đó nhân lúc đối phương kiểm tra giấy tờ, tiểu đội của anh ta bất ngờ chế ngự tất cả quân địch.
Ngồi trong máy bay của Mục Huyền, tôi chỉ nhìn thấy A Đạo Phổ bắt người của đối phương lên máy bay của anh ta. Một lúc sau, anh ta báo cáo với Mục Huyền qua hệ thống liên lạc: “Có thể vào trạm không gian rồi.”
Chúng tôi đỗ máy bay ở bên ngoài trạm không gian. Tiểu đội của A Đạo Phổ gồm tất cả sáu người. Anh ta và ba người lính lưu lại ở bên ngoài, đóng giả làm lính đánh thuê, để đối phó đám máy bay địch sắp đến gần.
“Chuyện này đơn giản thôi.” A Đạo Phổ nói với Mục Huyền: “Những tiểu đội tìm kiếm khác đã rút lui mà không kinh động đến binh đoàn lính đánh thuê. Bọn chúng tưởng ngài chỉ có một chiếc máy bay, nên sẽ không nghi ngờ chúng tôi.”
Hai người còn lại trong tiểu đội hộ tống tôi và Mục Huyền vào trạm không gian tạm thời lánh nạn. Nhưng đúng lúc này, xảy ra một sự cố bất ngờ.
Trạm không gian tạm thời gồm năm tầng. Hai tầng dưới cùng dùng để ở, ba tầng trên là kho vũ khí và súng ống. Binh sĩ của Mục Huyền lục soát hai tầng dưới cùng, phát hiện không một bóng người. Khi chúng tôi tiến vào kho vũ khí ở tầng thứ tư để tìm nhiên liệu, chúng tôi bất ngờ đụng phải sáu tên lính đánh thuê đang vác súng tựa vào bờ tường ngủ gật.
Lúc đó, đèn trong kho vũ khí tối mù mù, nhưng đám lính đánh thuê có phản ứng rất nhanh. Chúng cầm súng chĩa thẳng vào chúng tôi, ai nấy thần sắc đầy cảnh giác. Phía chúng tôi gồm bốn người, tôi lại không có sức chiến đấu nên chỉ còn lại ba địch sáu.
Tôi căng thẳng vô cùng, kẻ địch đông gấp đôi chúng tôi. Ở khoảng cách gần như vậy, Mục Huyền tài giỏi đến mấy cũng chẳng có ba đầu sáu tay, nếu nổ súng chưa chắc đã chiếm thế thượng phong. Sắc mặt hai binh sĩ bảo vệ chúng tôi hết sức nặng nề. Bọn họ cũng giơ thẳng khẩu súng vào đám lính đánh thuê, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Mục Huyền lạnh lùng quan sát đối phương. Anh không hề tỏ ra hoảng hốt, gương mặt anh tỏa ra hàn khí bức người.
Hai bên im lặng trong giây lát. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi gặp cảnh chĩa súng vào nhau, toàn thân tôi cứng đờ.
Nhưng tôi thật sự không ngờ, dám chắc tất cả những người có mặt cũng không thể ngờ, Mục Huyền đột nhiên mở miệng, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo: “Thiếu úy, hãy tịch thu súng của bọn họ. Trung úy, kiểm tra các tầng khác, thông báo A Đạo Phổ, đóng tua bin ở tầng dưới cùng, cài bom xung quanh trạm không gian.” Sau đó, anh lạnh lùng liếc đám lính đánh thuê: “Tôi không giết tù binh, đừng gây phiền phức cho tôi.” Nói xong, Mục Huyền không để ý đến ánh mắt ngỡ ngàng của đám lính đánh thuê, quay sang tôi: “Đi thôi!”
Tôi hoàn toàn ngây ngốc. Cho tới khi đi ra ngoài hành lang, tôi mới cảm thấy sợ hãi, ngập ngừng hỏi: “Anh...”
Mục Huyền liếc tôi một cái: “Sao nào?”
Tôi còn chưa mở miệng, một phi công trẻ tuổi mang quân hàm thiếu úy chạy tới, cất giọng vô cùng kính nể: “Ngài chỉ huy, chúng tôi đã tước vũ khí của bọn họ, không một ai phản kháng. Các tầng khác không có người.”
Mục Huyền lãnh đạm gật đầu: “Khi nào A Đạo Phổ bố trí xong xuôi, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.” Viên thiếu úy gật đầu rồi chạy đi chỗ khác.
Mục Huyền dẫn tôi xuống tầng dưới cùng. Ở đó có mấy cái giường, còn có cả ghế sofa, trông cũng có vẻ sạch sẽ. Mục Huyền nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục, cùng tôi ngồi xuống ghế sofa. Đến lúc này, anh mới quay sang hỏi tôi: “Vừa rồi em định nói gì?”
“Anh nói như vậy, không sợ bọn chúng nổ súng sao?”
Mục Huyền mỉm cười: “Tiểu đội của A Đạo Phổ là đội quân tinh nhuệ trong hạm đội của tôi. Mấy tên lính đánh thuê này không phải là đối thủ của bọn họ.”
Tôi ‘ờ’ một tiếng. Nhưng nghĩ lại, tôi cảm thấy không đúng. Tiểu đội của A Đạo Phổ cứ cho là tinh nhuệ đi, nhưng lúc đó phần lớn bọn họ đều ở bên ngoài trạm không gian. Mục Huyền chỉ đem theo hai người lính. Tại sao anh không hề hoảng sợ, còn ngang nhiên sai thuộc hạ tước vũ khí đối phương rồi quay người bỏ đi mất?
Tôi đột nhiên nhớ tới một điển tích quân sự tôi từng đọc được trên một cuốn sách nào đó. Đại ý nói, chủ tịch Mao trong một trận chiến với quân địch cũng từng gặp phải tình huống nguy hiểm. Nhưng ông không biết lấy đâu ra khí phách hiên ngang, chắp hai tay sau lưng đi một vòng quanh chiến hào quân địch. Quân địch mở to mắt nhìn ông từ từ tiến lại gần, bị khí thế của ông áp đảo nên chẳng ai dám nổ súng.
Tôi bất giác liếc nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng của Mục Huyền. Anh dường như hơi mệt mỏi, đầu tựa vào thành ghế sofa, trầm tư điều gì đó.
Rốt cuộc là anh nhanh trí thắng đối phương trong trò chơi tâm lý, hay anh thật sự không coi đám lính đánh thuê đó ra gì?
Tuy giả thuyết sau hơi vớ vẩn nhưng tôi cảm thấy với tính cách của Mục Huyền, nhiều khả năng là nguyên nhân thứ hai.
Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, ánh đèn tối mờ mờ. Đồ đạc của lính đánh thuê rất đơn giản, màu sắc lạnh lẽo. Mục Huyền đột nhiên đặt tay lên cằm tôi, nâng mặt tôi, đồng tử đen nhánh của anh nhìn tôi chăm chú.
Trong hơn hai mươi tiếng đồng hồ vừa qua, chúng tôi luôn ở trong trạng thái chiến đấu, nằm vùng, trốn chạy. Phần lớn thời gian, chúng tôi vì tình thế bắt buộc phải nương tựa vào nhau. Tất cả đều suông sẻ thuận lợi nên tâm trạng của tôi không còn hồi hộp bất an. Nhưng vào thời khắc này, sự đụng chạm của Mục Huyền khiến tôi cảm thấy một nỗi căng thẳng mơ hồ.
Anh không hôn tôi mà chỉ cúi đầu nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt anh không hẳn là dịu dàng mà sâu thẳm và chăm chú. Trong không gian kín mít chỉ có hai chúng tôi, đầu óc tôi đột nhiên trở nên trống rỗng.
Tôi cúi đầu tránh ánh mắt của Mục Huyền. Nào ngờ anh cũng cúi đầu, tiếp tục quan sát tôi. Có lẽ cử chỉ của anh rất đỗi tự nhiên và có chút trẻ con, khiến tôi hơi buồn cười.
Mục Huyền vẫn tiếp tục nhìn tôi, nhưng ánh mắt anh dần dần thay đổi. Tôi cảm thấy một độ ấm tỏa ra từ đồng tử đen nhánh u ám đó.
“Lát nữa em ngồi máy bay của A Đạo Phổ, Mạc Phổ sẽ đi đón em. Tôi sẽ trực tiếp nhảy siêu quang tốc đến nơi hạm đội đóng quân.” Thanh âm của anh rất nhẹ: “Có thể phải rời xa em một thời gian.”
Tôi hơi kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ý anh. Mục Huyền chủ động đề nghị tôi ngồi máy bay của người đàn ông khác, chứng tỏ tình hình tương đối khẩn cấp, anh buộc phải thỏa hiệp. Tôi gật đầu: “Được thôi.”
Mục Huyền chỉ nhìn tôi mà không tiếp tục nói chuyện. Đèn điện chiếu ánh sáng dịu dàng lên gương mặt anh tuấn như tượng điêu khắc của anh, hàng lông mi dài đen nhánh hơi động đậy. Đôi mắt anh trong như hồ nước, sâu thẳm và chuyên chú. Gương mặt Mục Huyền từ từ áp sát, đôi môi mỏng của anh từ từ hé mở, tôi vô thức nhắm mắt.
Trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác không giống trước đây.
Sau đó, tim tôi đập thình thịch, thình thịch, rõ ràng và dồn dập. Giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim tôi rồi thả ra, lại bóp nghẹt rồi thả ra. Trong tôi xuất hiện một nỗi căng thẳng chưa từng có. Người tôi hơi run rẩy, lồng ngực của tôi phảng phất bị nhét đầy cỏ dại, hơi ngưa ngứa, hơi khó chịu. Tất cả những điều này khiến tôi hành động theo bản năng, thè đầu lưỡi vốn cứng nhắc hồi ứng nụ hôn của Mục Huyền.
Tôi không mở mắt, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng vòng tay siết chặt của anh. Mục Huyền hôn tôi ngấu nghiến. Tôi ngoan ngoãn thuận theo anh, để mặc môi lưỡi dây dưa hòa quyện.
Một lúc sau, Mục Huyền buông lỏng người tôi, vùi đầu trên vai tôi mà không nói một câu. Lúc này tôi mới phát hiện, hai chúng tôi không biết nằm xuống ghế sofa từ lúc nào, cả người anh nằm đè lên người tôi.
Nụ hôn vừa kết thúc giống một giấc mơ, tôi cũng không hiểu tại sao đột nhiên chấp nhận nụ hôn của Mục Huyền. Mặt tôi vẫn còn đỏ ửng, việc anh không lên tiếng rất hợp ý tôi.
Tôi hồi phục sự bình tĩnh một lúc, Mục Huyền vẫn giữ nguyên tư thế bất động. Tôi cụp mắt nhìn, phát hiện gương mặt đẹp đẽ như bức họa của anh rất yên tĩnh, mí mắt khép lại, hơi thở đều đều. Anh đã ngủ say.
Tôi nhớ đến đêm qua Mục Huyền đã thức trắng để giữ ‘sức mạnh tinh thần’. Biết anh rất mệt mỏi nhưng tôi không ngờ anh nằm ngủ gục trên người tôi. Hồi tưởng lại cảnh tôi nằm úp sấp trên người anh, anh đúng là dễ ngủ hơn tôi nhiều.
Trong giấc ngủ, gương mặt Mục Huyền không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo như bình thường. Dung mạo thanh tú sinh động của anh đặc biệt ngoan ngoãn và yên bình. Tôi ngắm anh một lúc rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà, nằm một tư thế bất động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook